Lúc khí tức bọn Kiếm Vô Phong tan hẳn, Diệp Phong mới miễn cưỡng đứng dậy được. Gã từ từ đến cạnh Đao hổ, lấy làm lạ hỏi: “Thánh tôn đại nhân, ban nãy sao không giữ hết chúng lại?”
Thánh điện và yêu thú nhất tộc từ lâu đã không đội trời chung, Diệp Phong không cho rằng chỉ đơn giản vì muốn đổi lấy các yêu thú bị Thánh điện nô hóa mà thánh tôn tha cho bảy vị thiên thánh. Đây là cơ hội nghìn năm có gặp, chỉ cần thánh tôn giết sạch mấy thiên thánh này, không chỉ giảm bớt thực lực của Thánh điện mà tạo thành tổn thất không thể vãn hồi với chúng. Hơn nữa bí mật thánh tôn trùng sinh cũng sẽ không lọt vào tai thần tôn.
Ngũ hành thần tôn là đối tượng duy nhất của Thánh điện có thực lực uy hiếp được thánh tôn. Thánh tôn vì mất thân thể, phải sống suốt mấy vạn năm dưới hình thức thú hồn, thực lực không tiến mà giảm. Còn Ngũ hành thần tôn lợi dụng thời gian này để đạt đến đẳng cấp không tin nổi. Song phương nếu tái chiến, thánh tôn dù khôi phục thực lực trước kia cũng không nắm chắc phần thắng.
Diệp Phong hiểu thánh tôn để bảy người đi là có nguyên nhân nào đó.
“Ha ha! Ngươi tưởng bản nhân không muốn bảy tên đó nằm lại đây hả?” Đao hổ lắc đầu than: “Bản tôn không có năng lực đó.”
“Sao lại thế được? Uy lực một chiêu của thánh tôn đã hoàn toàn chấn nhiếp đối phương, sao lại bảo không có năng lực đó?” Diệp Phong tự thấy mình không nhìn lầm. Thánh tôn phụ thể Đao hổ xong, thực lực vượt xa bảy người kia liên thủ, khí tức kinh diễm tuyệt luân đó không thể giả mạo được.
“Diệp Phong, ngươi có biết bản tôn không cách nào thi triển thủ đoạn như ban nãy chăng?” Đao hổ cười khổ: “Thân thể Đao hổ hơn nhiều Tiểu Hôi nhưng chỉ là địa giai sơ đoạn, thuộc tính nguyên lực lại khác với bản tôn nên mỗi khi bản tôn thi triển sức mạnh trên thiên giai là thân thể này phải chịu áp lực không thể gánh nổi…”
Đao hổ từ từ vén tay áo, cánh tay phát ra năng lượng giờ máu thịt bầy nhầy, như bị tảng đá đè phải, thê thảm vô cùng. Máu bắn ra bị nguyên lực của thánh tôn bao lại, không để lộ sơ hở.
“Lần này ngươi hiểu chưa? Nếu bản tôn bức chúng động thủ thì kết quả là thân thể Đao hổ nổ tung mà vẫn không giải quyết được hết địch nhân.”
Diệp Phong hít một hơi khí lạnh, không ngờ tình hình lại nguy hiểm như thế. Nếu đối phương lớn mật hơn một chút, hoặc lỗ mãng hơn, liều mạng đấu với thánh tôn thì có thể phe gã đều sa vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Chiêu này của thánh tôn quá mạo hiểm nhưng là bất đắc dĩ, cũng may đối phương không nhận ra sơ hở, đám thiên thánh đó hiển nhiên cũng sợ chết nên bọn Diệp Phong mới yên ổn qua được cửa này.
“Sau này thánh tôn đại nhân định thế nào? Lẽ nào cứ ở trong thân thể Đao hổ?” Diệp Phong vừa hỏi vừa ôm Tiểu Hôi lên, tra xét thấy nó không hề hấn gì mới thở phào.
“Như thế tất nhiên không được, dù bản tôn không dừng sức mạnh, thú hồn cũng sẽ xâm thực thú hồn của y, lâu dần Đao hổ chết chắc.” Dứt lời, một đạo thanh quang từ thể nội Đao hổ bay ra, hình thành hư ảnh thánh tôn tại không trung.
Phịch. Đao hổ ngã xuống, mất hết tri giác.
“Không cần lo lắng. Y chỉ tạm thời mất thần trí mà thôi, chốc nữa sẽ hồi phục.” Thánh tôn chăm chú nhìn Diệp Phong, bình thản nói.
Diệp Phong liếc Đao hổ nằm dưới đất, chợt nghĩ ra một việc, ngẩng lên trịnh trọng hỏi thánh tôn: “Thú hồn của thánh tôn đại nhân chỉ phụ thể Đao hổ một chốc mà Đao hổ đã tổn thương nghiêm trọng, trước đây các hạ ẩn trong thân thể Tiểu Hôi là vì sao?”
Ý gã rất rõ ràng, là lo lắng cho an nguy của Tiểu Hôi. Thánh tôn thú hồn từ thân thể nó chui ra, ông ta ẩn tàng lâu như vậy trong thân thể nó, khó nói có tạo thành ảnh hưởng gì bất lợi không. Tuy Tiểu Hôi tựa hồ không óc vấn đề gì nhưng ai biết được thánh tôn có quan hệ gì với Tiểu Hôi?
“Kỳ thật ngươi muốn hỏi bản tôn và Tiểu Hôi có quan hệ gì hả?” Thánh tôn cười ha hả, nói toạc ý đồ của gã.
“Không hiểu thánh tôn có thể tứ giáo chăng?” Diệp Phong nói thẳng. Từ lúc thánh tôn xuất hiện đến giờ, kỳ thật không có ác ý với Tiểu Hôi, gã chỉ muốn biết là tại sao.
“Ngươi muốn biết, bản tôn không giấu, hơn nữa bản tôn còn cần ngươi giúp… Đương nhiên, bản tôn sẽ trả thù lao tương xứng.” Thánh tôn uốn hư ảnh khổng lồ, cười ha hả.
Diệp Phong lặng lẽ nhìn, đợi thánh tôn lên tiếng.
“Mấy vạn năm trước, khi nhân loại xâm nhập thánh địa cũng là lúc quan trọng bản tôn tham ngộ đột phá cảnh giới. Lúc đó lực lượng yêu tộc mạnh hơn nhiều nhân loại, nên bản tôn không để tâm việc đó, mặc cho các loại yêu tộc giao đấu với nhân loại. Lúc đó bản tôn cho rằng dù yêu tộc tổn thất nhất định nhưng ít nhất cũng tiêu diệt được nhân loại ở thánh địa.” Thánh tôn nhìn về chân trời, từ từ nói.
“Ai ngờ được tiềm lực của nhân loại đến mức đó. Đối diện yêu thú tộc có thực lực gấp mấy lần, họ lại dẻo dai không nhờ. Vốn yêu tộc cho rằng chỉ cần mấy năm là tiêu diệt xong nhân loại nhưng trận chiến đó kéo dài hơn nghìn năm…”
“Trong thời gian đó, yêu tộc tổn thất không nhỏ, nhân loại tuy chết nhiều hơn nhưng những kẻ may mắn sống sót đều biến thành cường giả không kém gì đỉnh nhọn của yêu tộc. Nhân loại còn tinh thông mưu lược, liên tục lấy ít thắng nhiều khiến yêu tộc tại thánh địa ngày càng nguy hiểm. Nhân loại có hai phe nhưng khi đấu với yêu thú nhất tộc thì hai phe cùng nhất trí. Ngược lại mấy phe lớn trong yêu tộc thường công kích nhau khi thất bại, thậm chí còn nội đấu dữ dội…”
Diệp Phong gật đầu, gã biết câu chuyện cổ xưa này qua nhưng gì Thánh điện và Vu võ nhất tộc ghi lại. Chính vì nhân loại đồng lòng còn yêu thú nhất tộc quần long vô thủ nên họ mới lấy được thánh địa, trở thành chủ nhân của nơi này.
“Trong lúc yêu thú nhất tộc sinh tử tồn vong, bản tôn tu luyện cũng gặp trở ngại, cảnh giới đó đâu dễ đạt đến?” Thánh tôn tự trào: “Chính vì thế, thực lực của bản tôn tan gần hết, sau cùng mới thất bại khi giao chiến với năm tên khốn đó…”
“Thú hồn của thánh tôn đại nhân làm cách nào xuống được Võ Nguyên đại lục, thậm chí còn ẩn trong thể nội Tiểu Hôi?” Diệp Phong càng thấy hiếu kỳ, không nén được mà hỏi.
“Năm tên khốn đó tưởng bản tôn muốn đồng quy vu tận nên tự nổ thân thể. Thực tế thì là dù lúc đó không đấu với chúng, thân thể của bản tôn cũng không chống chọi được bao lâu nữa, sớm muộn gì cũng nổ tan.” Thánh tôn cười lạnh đắc sính: “Tuy bản tôn mất thân thể, tan hết tu vi nhưng có thú hồn bảo vệ nên không tổn thương gì. Năm tên khốn đó trọng thương, không hiểu thú hồn của bản tôn đã bỏ chạy trong lúc thân thể nổ tung.”
“Thú hồn rời thân thể còn sống sót sao?” Gã chưa từng nghe thấy việc này nên hiếu kỳ.
“Khi ngươi đạt đến đẳng cấp như bản tôn thì sẽ hiểu…” Thánh tôn không giải thích thêm, nói tiếp: “Thú hồn chỉ có thể bảo tồn cảnh giới cho bản tôn còn tu vi tan theo thân thể rồi. Nhưng bản tôn không cam lòng để yêu tộc bại trong tay nhân loại như thế, không cam lòng để yêu tộc về sau bị nhân loại nô dịch và tàn sát, nên đã thề phải báo thù.”
“Sao đó thì sao?” Diệp Phong thở dài, thánh tôn từ mấy vạn năm trước đã có thực lực ngang với thần tôn hiện nay, tiếc vì sai lầm mà mất thân thể trong tay thần tôn, chỉ biết nói là tạo hóa trêu người.
“Nhưng muốn báo cừu, bản tôn phải tìm được thân thể thuộc về mình, chứa được thú hồn. Việc này... là vấn đề khó nhất phải đối mặt lúc đó.”
“Nên bản tôn suy tính rất lâu mới tìm được một cách khả thi. Bản tôn tìm một mỏ phú nhiêu hồn khoáng, lợi dụng lượng hồn lực ở đây để chế tác một hồn cầu có thể phong ấn thú hồn của bản tôn. Vốn bản tôn định tìm một yêu thú mộc nguyên thiên giai, lợi dụng hồn cầu ẩn tàng trong ý thức của kẻ đó, rồi thông qua thú hồn truyền thừa chi pháp đặc biệt dồn cách tu luyện bản tôn lĩnh ngộ được vào thú hồn của y khiến y nhanh chóng đề cao tu vi, đạt tới cảnh giới lúc trước của bản tôn.” Mắt thánh tôn ánh lên hối hận.
“Rồi các hạ sẽ từ hồn cầu giải phong ấn mà đoạt lấy thân thể đó?” Diệp Phong sầm mặt, lạnh lùng nói: “Có nghĩa Tiểu Hôi là yêu thú mà các hạ chọn? Tu vi của Tiểu Hôi tăng tiến cực nhanh cũng vì các hạ dồn cho tin tức truyền thừa nên đệ ấy hoàn toàn không có chướng ngại, đột phá cảnh giới như chẻ tre?”
“Các hạ giúp cho Tiểu Hôi cũng vì chuẩn bị một thân thể cho mình, đợi thời cơ thích hợp là sẽ đoạt xá trùng sinh! Thánh tôn đại nhân, nói có sai không?” Ngữ khí Diệp Phong càng lúc càng đanh lại, trong lòng gã, Tiểu Hôi là bạn thân nhất, bất kỳ ai muốn tổn hại nó đều phải trả giá đắt.
Thánh điện và yêu thú nhất tộc từ lâu đã không đội trời chung, Diệp Phong không cho rằng chỉ đơn giản vì muốn đổi lấy các yêu thú bị Thánh điện nô hóa mà thánh tôn tha cho bảy vị thiên thánh. Đây là cơ hội nghìn năm có gặp, chỉ cần thánh tôn giết sạch mấy thiên thánh này, không chỉ giảm bớt thực lực của Thánh điện mà tạo thành tổn thất không thể vãn hồi với chúng. Hơn nữa bí mật thánh tôn trùng sinh cũng sẽ không lọt vào tai thần tôn.
Ngũ hành thần tôn là đối tượng duy nhất của Thánh điện có thực lực uy hiếp được thánh tôn. Thánh tôn vì mất thân thể, phải sống suốt mấy vạn năm dưới hình thức thú hồn, thực lực không tiến mà giảm. Còn Ngũ hành thần tôn lợi dụng thời gian này để đạt đến đẳng cấp không tin nổi. Song phương nếu tái chiến, thánh tôn dù khôi phục thực lực trước kia cũng không nắm chắc phần thắng.
Diệp Phong hiểu thánh tôn để bảy người đi là có nguyên nhân nào đó.
“Ha ha! Ngươi tưởng bản nhân không muốn bảy tên đó nằm lại đây hả?” Đao hổ lắc đầu than: “Bản tôn không có năng lực đó.”
“Sao lại thế được? Uy lực một chiêu của thánh tôn đã hoàn toàn chấn nhiếp đối phương, sao lại bảo không có năng lực đó?” Diệp Phong tự thấy mình không nhìn lầm. Thánh tôn phụ thể Đao hổ xong, thực lực vượt xa bảy người kia liên thủ, khí tức kinh diễm tuyệt luân đó không thể giả mạo được.
“Diệp Phong, ngươi có biết bản tôn không cách nào thi triển thủ đoạn như ban nãy chăng?” Đao hổ cười khổ: “Thân thể Đao hổ hơn nhiều Tiểu Hôi nhưng chỉ là địa giai sơ đoạn, thuộc tính nguyên lực lại khác với bản tôn nên mỗi khi bản tôn thi triển sức mạnh trên thiên giai là thân thể này phải chịu áp lực không thể gánh nổi…”
Đao hổ từ từ vén tay áo, cánh tay phát ra năng lượng giờ máu thịt bầy nhầy, như bị tảng đá đè phải, thê thảm vô cùng. Máu bắn ra bị nguyên lực của thánh tôn bao lại, không để lộ sơ hở.
“Lần này ngươi hiểu chưa? Nếu bản tôn bức chúng động thủ thì kết quả là thân thể Đao hổ nổ tung mà vẫn không giải quyết được hết địch nhân.”
Diệp Phong hít một hơi khí lạnh, không ngờ tình hình lại nguy hiểm như thế. Nếu đối phương lớn mật hơn một chút, hoặc lỗ mãng hơn, liều mạng đấu với thánh tôn thì có thể phe gã đều sa vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Chiêu này của thánh tôn quá mạo hiểm nhưng là bất đắc dĩ, cũng may đối phương không nhận ra sơ hở, đám thiên thánh đó hiển nhiên cũng sợ chết nên bọn Diệp Phong mới yên ổn qua được cửa này.
“Sau này thánh tôn đại nhân định thế nào? Lẽ nào cứ ở trong thân thể Đao hổ?” Diệp Phong vừa hỏi vừa ôm Tiểu Hôi lên, tra xét thấy nó không hề hấn gì mới thở phào.
“Như thế tất nhiên không được, dù bản tôn không dừng sức mạnh, thú hồn cũng sẽ xâm thực thú hồn của y, lâu dần Đao hổ chết chắc.” Dứt lời, một đạo thanh quang từ thể nội Đao hổ bay ra, hình thành hư ảnh thánh tôn tại không trung.
Phịch. Đao hổ ngã xuống, mất hết tri giác.
“Không cần lo lắng. Y chỉ tạm thời mất thần trí mà thôi, chốc nữa sẽ hồi phục.” Thánh tôn chăm chú nhìn Diệp Phong, bình thản nói.
Diệp Phong liếc Đao hổ nằm dưới đất, chợt nghĩ ra một việc, ngẩng lên trịnh trọng hỏi thánh tôn: “Thú hồn của thánh tôn đại nhân chỉ phụ thể Đao hổ một chốc mà Đao hổ đã tổn thương nghiêm trọng, trước đây các hạ ẩn trong thân thể Tiểu Hôi là vì sao?”
Ý gã rất rõ ràng, là lo lắng cho an nguy của Tiểu Hôi. Thánh tôn thú hồn từ thân thể nó chui ra, ông ta ẩn tàng lâu như vậy trong thân thể nó, khó nói có tạo thành ảnh hưởng gì bất lợi không. Tuy Tiểu Hôi tựa hồ không óc vấn đề gì nhưng ai biết được thánh tôn có quan hệ gì với Tiểu Hôi?
“Kỳ thật ngươi muốn hỏi bản tôn và Tiểu Hôi có quan hệ gì hả?” Thánh tôn cười ha hả, nói toạc ý đồ của gã.
“Không hiểu thánh tôn có thể tứ giáo chăng?” Diệp Phong nói thẳng. Từ lúc thánh tôn xuất hiện đến giờ, kỳ thật không có ác ý với Tiểu Hôi, gã chỉ muốn biết là tại sao.
“Ngươi muốn biết, bản tôn không giấu, hơn nữa bản tôn còn cần ngươi giúp… Đương nhiên, bản tôn sẽ trả thù lao tương xứng.” Thánh tôn uốn hư ảnh khổng lồ, cười ha hả.
Diệp Phong lặng lẽ nhìn, đợi thánh tôn lên tiếng.
“Mấy vạn năm trước, khi nhân loại xâm nhập thánh địa cũng là lúc quan trọng bản tôn tham ngộ đột phá cảnh giới. Lúc đó lực lượng yêu tộc mạnh hơn nhiều nhân loại, nên bản tôn không để tâm việc đó, mặc cho các loại yêu tộc giao đấu với nhân loại. Lúc đó bản tôn cho rằng dù yêu tộc tổn thất nhất định nhưng ít nhất cũng tiêu diệt được nhân loại ở thánh địa.” Thánh tôn nhìn về chân trời, từ từ nói.
“Ai ngờ được tiềm lực của nhân loại đến mức đó. Đối diện yêu thú tộc có thực lực gấp mấy lần, họ lại dẻo dai không nhờ. Vốn yêu tộc cho rằng chỉ cần mấy năm là tiêu diệt xong nhân loại nhưng trận chiến đó kéo dài hơn nghìn năm…”
“Trong thời gian đó, yêu tộc tổn thất không nhỏ, nhân loại tuy chết nhiều hơn nhưng những kẻ may mắn sống sót đều biến thành cường giả không kém gì đỉnh nhọn của yêu tộc. Nhân loại còn tinh thông mưu lược, liên tục lấy ít thắng nhiều khiến yêu tộc tại thánh địa ngày càng nguy hiểm. Nhân loại có hai phe nhưng khi đấu với yêu thú nhất tộc thì hai phe cùng nhất trí. Ngược lại mấy phe lớn trong yêu tộc thường công kích nhau khi thất bại, thậm chí còn nội đấu dữ dội…”
Diệp Phong gật đầu, gã biết câu chuyện cổ xưa này qua nhưng gì Thánh điện và Vu võ nhất tộc ghi lại. Chính vì nhân loại đồng lòng còn yêu thú nhất tộc quần long vô thủ nên họ mới lấy được thánh địa, trở thành chủ nhân của nơi này.
“Trong lúc yêu thú nhất tộc sinh tử tồn vong, bản tôn tu luyện cũng gặp trở ngại, cảnh giới đó đâu dễ đạt đến?” Thánh tôn tự trào: “Chính vì thế, thực lực của bản tôn tan gần hết, sau cùng mới thất bại khi giao chiến với năm tên khốn đó…”
“Thú hồn của thánh tôn đại nhân làm cách nào xuống được Võ Nguyên đại lục, thậm chí còn ẩn trong thể nội Tiểu Hôi?” Diệp Phong càng thấy hiếu kỳ, không nén được mà hỏi.
“Năm tên khốn đó tưởng bản tôn muốn đồng quy vu tận nên tự nổ thân thể. Thực tế thì là dù lúc đó không đấu với chúng, thân thể của bản tôn cũng không chống chọi được bao lâu nữa, sớm muộn gì cũng nổ tan.” Thánh tôn cười lạnh đắc sính: “Tuy bản tôn mất thân thể, tan hết tu vi nhưng có thú hồn bảo vệ nên không tổn thương gì. Năm tên khốn đó trọng thương, không hiểu thú hồn của bản tôn đã bỏ chạy trong lúc thân thể nổ tung.”
“Thú hồn rời thân thể còn sống sót sao?” Gã chưa từng nghe thấy việc này nên hiếu kỳ.
“Khi ngươi đạt đến đẳng cấp như bản tôn thì sẽ hiểu…” Thánh tôn không giải thích thêm, nói tiếp: “Thú hồn chỉ có thể bảo tồn cảnh giới cho bản tôn còn tu vi tan theo thân thể rồi. Nhưng bản tôn không cam lòng để yêu tộc bại trong tay nhân loại như thế, không cam lòng để yêu tộc về sau bị nhân loại nô dịch và tàn sát, nên đã thề phải báo thù.”
“Sao đó thì sao?” Diệp Phong thở dài, thánh tôn từ mấy vạn năm trước đã có thực lực ngang với thần tôn hiện nay, tiếc vì sai lầm mà mất thân thể trong tay thần tôn, chỉ biết nói là tạo hóa trêu người.
“Nhưng muốn báo cừu, bản tôn phải tìm được thân thể thuộc về mình, chứa được thú hồn. Việc này... là vấn đề khó nhất phải đối mặt lúc đó.”
“Nên bản tôn suy tính rất lâu mới tìm được một cách khả thi. Bản tôn tìm một mỏ phú nhiêu hồn khoáng, lợi dụng lượng hồn lực ở đây để chế tác một hồn cầu có thể phong ấn thú hồn của bản tôn. Vốn bản tôn định tìm một yêu thú mộc nguyên thiên giai, lợi dụng hồn cầu ẩn tàng trong ý thức của kẻ đó, rồi thông qua thú hồn truyền thừa chi pháp đặc biệt dồn cách tu luyện bản tôn lĩnh ngộ được vào thú hồn của y khiến y nhanh chóng đề cao tu vi, đạt tới cảnh giới lúc trước của bản tôn.” Mắt thánh tôn ánh lên hối hận.
“Rồi các hạ sẽ từ hồn cầu giải phong ấn mà đoạt lấy thân thể đó?” Diệp Phong sầm mặt, lạnh lùng nói: “Có nghĩa Tiểu Hôi là yêu thú mà các hạ chọn? Tu vi của Tiểu Hôi tăng tiến cực nhanh cũng vì các hạ dồn cho tin tức truyền thừa nên đệ ấy hoàn toàn không có chướng ngại, đột phá cảnh giới như chẻ tre?”
“Các hạ giúp cho Tiểu Hôi cũng vì chuẩn bị một thân thể cho mình, đợi thời cơ thích hợp là sẽ đoạt xá trùng sinh! Thánh tôn đại nhân, nói có sai không?” Ngữ khí Diệp Phong càng lúc càng đanh lại, trong lòng gã, Tiểu Hôi là bạn thân nhất, bất kỳ ai muốn tổn hại nó đều phải trả giá đắt.
/672
|