Trường đấu giá khai mạc đúng hạn kỳ, đối với Ngọa Lăng thành, đó là thịnh hội mậu dịch mỗi năm một lần, đối với Diệp gia và Bạch Thủy gia, đó là nơi hai gia tộc so kè.
Ngọa Lăng thành đất hẹp người thưa, lại heo hút, nếu Thương gia không mỗi năm một lần cử hành hội đấu giá thì dù hai gia tộc tay cầm tinh tệ cũng khó mà mua được vật phẩm cần cho tu luyện. Nhưng đồ tốt ở hội đấu giá thường hiếm, tiền bạc của hai nhà cũng hữu hạn, thành ra cả hai đều muốn lợi dụng số tiền có trong tay đề thăng sức mạnh cho gia tộc.
Bạch Thủy gia hiện bị Diệp Phong khiến cho thực lực đại tổn, nếu còn muốn khống chế được miếng bánh trong Ngọa Lăng thành, tranh cao thấp được với Diệp gia thì bảo bối ở trường đấu giá đương nhiên là ngọn cọc cho người chết đuối. Bạch Thủy gia tổn thất trầm trọng về phương diện nhân thủ nhưng kinh tế gần như chưa thiệt hại, ảnh hưởng của việc tập kích thú liệp đội chưa lộ rõ.
Tài lực có thể thay đổi thực lực. Thương gia là ví dụ rõ nhất. Bạch Thủy gia lần này tất phải phá phủ trầm chu, toàn lực tranh giành.
Hội trường mở cửa, mấy chục thị nữ cao ráo, xinh đẹp, y phục thơm nức đứng đợi các gia tộc thế lực vào trong. Quanh sảnh trường lộ thiên bày hơn hai trăm chỗ ngồi, không đến nỗi đông lắm.
Diệp Thừa Thiên mặt mũi hớn hở cùng Bạch Thủy Nham ủ ê đi vào hội trường, ánh mắt kịch liệt giao phong rồi dẫn tộc nhân ngồi trên hai chiếc ghế hàng đầu. Không ai chú ý đến một người mặc hắc bào lặng lẽ đứng sau lưng Diệp Thừa Thiên, chính thị Diệp Phong.
Trên đài ở giữa trường đấu giá, một nữ tử quyến rũ, dung mạo diễm lệ đứng sẵn. Khi gần như tất cả yên vị, nàng ta cười tươi tắn, cất lên giọng nói khiến mọi nam nhân có mặt đều mềm nhũn xương tuyên bố bắt đầu đấu giá.
Thương gia quả nhiên là thế gia làm sinh ý, vật phẩm họ đưa ra như chuẩn bị sẵn cho các thế lực ở Ngọa Lăng thành, vừa hợp với nhu cầu, vừa hợp với tài lực của họ. Chả trách sau mỗi lần cử hành hội đấu giá, tiền và tinh tệ của mọi thế lực trong thành đều giảm sút nghiêm trọng.
Bạch Thủy Nham quyết tâm, nếu xuất hiện ngũ phẩm hỏa hệ võ kỹ hoặc hỏa hệ huyền cấp linh khí, thì phải mua bằng được. Có được một trong hai thứ đó, thực lực của lão sẽ đại tăng, liên thủ với đại trưởng lão chưa hẳn không tranh được cao thấp một phen với ba võ sư Diệp gia, có thể đoạt lại lực chấn nhiếp ở tầm cao.
Nên lão im lặng, mặc cho các tiểu gia tộc tranh giành những vật phẩm không có gì hấp dẫn. Diệp gia hiện tại đang mạnh, Diệp Thừa Thiên cũng không việc gì phải vội, đợi Bạch Thủy Nham xuất thủ rồi mới ra tay tranh giành.
“Vật phẩm tiếp theo chắc mọi quý khách đều hứng thú.” Mỹ nữ phụ trách đứng trên đài cười tươi, một thị nữ nâng khay ngọc lên, đưa một cái bình sứ đẹp đẽ tới.
“Bát phẩm nguyên đơn, ngũ hành đủ cả. Qua giám định của thất phẩm giám định sư Thương Truyền đại sư, năm viên này đều là thượng phẩm.” Làn môi đầy đặn của mỹ nữ hé ra, tiếng nói kiều mị vang khắp toàn trường, bầu không khí ồn ào lắng lại.
Lần này cả Bạch Thủy Nham cũng động tâm. Bát phẩm nguyên đơn, tối thích hợp cho đẳng cấp võ sĩ sử dụng, một viên có thể giúp một vĩ sĩ tăng một cấp trong thời gian ngắn, quý nhất là năm viên này đủ cả ngũ hành, tỷ suất sử dụng cao hơn nhiều lần mua được một viên lẻ. nế vận khí tốt, có thể một chấp sự sẽ vì thế mà tấn nhập võ sư, bù vào vị trí của nhị trưởng lão Bạch Thủy Lệ.
“Giá khởi điểm của lô nguyên đơn này là tám mươi tinh tệ, mời các vị ra giá.” Mỹ nữ trên đài mỉm cười, nhìn Diệp Thừa Thiên và Bạch Thủy Nham ngồi gần đó. Lô bát phẩm nguyên đơn này có sức hấp dẫn đặc biệt với lưỡng đại gia tộc đang tranh đấu, thế lực tầm thường lấy đâu ra khả năng mua một lần năm viên nguyên đơn.
“Chín mươi tinh tệ.” Bạch Thủy Nham trầm hẳn sắc mặt hô to.
“Một trăm.” Diệp Thừa Thiên không hề do dự tăng giá.
…
Hai người tranh giành nhau, nhanh chóng đẩy giá lên mức trần.
“Một trăm sáu mươi.” Bạch Thủy Nham ngần ngừ một lúc rồi lại ra giá.
“Một trăm bảy mươi.” Diệp Thừa Thiên cười lạnh, nhìn lão với vẻ gây hấn, tựa hồ ngươi còn ra giá thì ta theo.
Bạch Thủy Nham nghiêng đầu trầm ngâm hồi lâu, Diệp Thừa Thiên vốn không phải người lỗ mãng, năm viên bát phẩm nguyên đơn này tuy thuộc thượng phẩm, lại đủ cả ngũ hành, nhưng giá đã vượt mức khá nhiều rồi. Rất có khả năng đối phương muốn dụ lão mắc câu… Năm viên đơn chưa đủ vãn hồi thế kém cho Bạch Thủy gia, nhỡ may về sau xuất hiện vật phẩm quý hơn thì e rằng vốn liếng của lão không đủ so với Diệp Thừa Thiên nữa.
“Diệp gia chủ thích thì bản gia chủ nhường vậy.” Bạch Thủy Nham cười lạnh, không trả giá nữa. Mục đích của lão là mua được bảo vật có thể áp chế Diệp gia, năm viên bát phẩm nguyên đơn chưa đạt đến yêu cầu.
“Không còn ai ra giá nữa, lô bát phẩm nguyên đơn này do Diệp Thừa Thiên tộc trưởng mua được.” Mỹ nữ phụ trách gõ dùi, tiếp đó thị nữ bưng bình sứ đến cho Diệp Thừa Thiên.
Trả giá cao gấp đôi khởi điểm mau được năm viên nguyên đơn, Diệp Thừa Thiên tựa hồ không hề xót ruột, ngược lại mỉm cười thần bí. Diệp Phong sau lưng ông ta cũng vô tình sờ mũi, khẽ hừ một tiếng.
“Tiếp theo là một cây thổ hệ hoàng cấp linh khí!” Tiếng nói lanh lảnh của mỹ nữ lại vang lên, thân thể Diệp Phong hơi cứng lại nhìn chằm chằm cây Chấn thiên chùy đen nhánh trên giá. Trọng chùy lớn cỡ cổ tay gã, dài chừng hai thước, đuôi đúc thành hình tám cạnh, dáng vẻ cực nặng.
“Bản trường mua được cây chùy này ở Chú Thiết thành, trọng lượng một trăm tám mươi cân, đã qua giám định, tốc độ tụ thổ nguyên lực tăng hai thành.” Trọng lượng vũ khí là nhân tố trọng yếu quyết định uy lực của thổ hệ nguyên lực, còn tốc độ tụ nguyên lực có thể tăng nhanh thời gian xuất chiêu. Chấn thiên chùy hơn hẳn Huyền thiết bổng gã sử dụng trước đó.
Một trăm tám mươi cân vừa hay thích hợp với thực lực hiện giờ của Diệp Phong. Tuy vũ khí càng nặng càng phát huy uy lực thổ nguyên lực nhưng nếu múa lên bất tiện thì chỉ tổ giảm bớt sức chiến đấu.
“Ha ha, món vũ khí này phiền tộc trưởng ra mặt.” Diệp Phong hơi nghiêng người thì thầm, chỉ vừa đủ cho Diệp Thừa Thiên ngồi trước nghe được.
Diệp Thừa Thiên gật đầu kín đáo, năm viên bát phẩm nguyên đơn là do Diệp Phong yêu cầu gia tộc bằng giá nào cũng phải mua được, tốn bao nhiêu thì gã sẽ trả hết, chỉ cần Diệp gia chịu nửa thành phí dụng của đấu giá trường, nên thật ra ông ta phải bỏ ra có chín tinh tệ.
Tuy hiện tại ông ta chưa biết mục đích của gã nhưng đương nhiên có lợi cho Diệp gia, nên hết sức vui vẻ phối hợp với gã. Hơn nữa ông ta thoáng đoán ra rằng gã có kế hoạch nào đó đối phó Bạch Thủy Nham.
Lúc đó đấu giá đã bắt đầu, sức hấp dẫn của hoàng cấp linh khí rất lớn, giá nhanh chóng leo lên mức một trăm năm mươi tinh tệ, đủ khiến nhiều gia tộc nhỏ im lặng thở dài.
Hội trưởng im lặng hồi lâu, mỹ nữ trên đài chuẩn bị xác nhận giá thì Diệp Thừa Thiên đột nhiên khai khẩu: “Hai trăm tinh tệ.”
Chúng nhân xôn xao, giá cao như thế chỉ Bạch Thủy gia có tư cách tranh giành. Tuy lắc đầu tiếc nuối món linh khí quý giá, nhân sĩ cấp cao các tiểu gia tộc tu luyện thổ hệ khí hải đều nhìn về phía Bạch Thủy Nham, chời đợi phản ứng của lão.
Bạch Thủy Nham tu luyện hỏa hệ khí hải, trong tay cũng có hoàng cấp hỏa hệ linh khí, đại trưởng lão cũng không tu luyện thổ hệ nên không hứng thú gì với Chấn thiên chùy. Diệp Thừa Thiên đột nhiên xuất thủ khiến lão cảnh giác.
Hai trăm tinh tệ, Diệp Thừa Thiên chưa rộng rãi đến mức tốn kém như thế vũ trang cho một chấp sự. Diệp gia không có trưởng lão tu luyện thổ hệ khí hải... Trừ phi... y mua cho tên khốn kiếp đó. Nghĩ vậy, lão nghiến răng phẫn hận.
Tên khốn thực lực quỷ dị như yêu quái đó có Chấn thiên chùy chẳng phải càng khó đối phó sao! Có nên phán ngang kế hoạch của Diệp Thừa Thiên? Chấn thiên chùy đối với Bạch Thủy gia thậm chí còn không bằng năm viên bát phẩm nguyên đơn...
Thôi vậy, nâng giá thêm một lần chơi Diệp Thừa Thiên cũng được, đợi khi xuất hiện vật mình cần thì y không còn tư cách cạnh tranh nữa.
Thấy Bạch Thủy Nham định hô giá, Diệp Thừa Thiên lạnh lùng: “Ban nãy nhờ được Bạch Thủy tộc trưởng nhường nguyên đơn, nếu tộc trưởng thích vật này, mỗ sẽ nhường.”
Sắc mặt Bạch Thủy Nham cứng lại, giá lên đến cổ họng lại bị nuốt xuống. Nếu Diệp Thừa Thiên bỏ cuộc thì khoảng cách tiền bạc vừa kéo giãn được sẽ lại bị xóa tan… Cứ tăng giá không phải việc dáng suốt. Dù gì hai trăm tinh tệ mua một thanh hoàng cấp công kích linh khí cũng không lợi lộc gì, cứ để Diệp Thừa Thiên phí tiền.
Giận dữ liếc đối phương, Bạch Thủy Nham ngồi lại xuống ghế, nhắm mắt lại.
Như thế, cây Chấn thiên chùy này tất nhiên đã được định giá xong xuôi.
Tiền bạc của hai nhà ngang nhau, Diệp Thừa Thiên xuất thủ hai lần, dùng mất gần bốn trăm tinh tệ, đến khi xuất hiện ngũ phẩm hỏa hệ võ kỹ và hỏa hệ huyền cấp linh khí mà Bạch Thủy Nham cần thì dù Diệp Thừa Thiên muốn phá đám cũng không thể đắc sính.
Bạch Thủy Nham hiểu rõ, trường đấu giá khi đưa vật phẩm ra đấu giá đã tính đến nhu cầu của các thế lực địa phương. Nếu họ có võ kỹ và linh khí lão cần, nhất định sẽ đưa ra sau cùng.
Hừ, nếu ông trời còn thương tưởng Bạch Thủy gia thì mong rằng vật lão cần sẽ xuất hiện. Bạch Thủy Nham kích động chờ mong.
Ngọa Lăng thành đất hẹp người thưa, lại heo hút, nếu Thương gia không mỗi năm một lần cử hành hội đấu giá thì dù hai gia tộc tay cầm tinh tệ cũng khó mà mua được vật phẩm cần cho tu luyện. Nhưng đồ tốt ở hội đấu giá thường hiếm, tiền bạc của hai nhà cũng hữu hạn, thành ra cả hai đều muốn lợi dụng số tiền có trong tay đề thăng sức mạnh cho gia tộc.
Bạch Thủy gia hiện bị Diệp Phong khiến cho thực lực đại tổn, nếu còn muốn khống chế được miếng bánh trong Ngọa Lăng thành, tranh cao thấp được với Diệp gia thì bảo bối ở trường đấu giá đương nhiên là ngọn cọc cho người chết đuối. Bạch Thủy gia tổn thất trầm trọng về phương diện nhân thủ nhưng kinh tế gần như chưa thiệt hại, ảnh hưởng của việc tập kích thú liệp đội chưa lộ rõ.
Tài lực có thể thay đổi thực lực. Thương gia là ví dụ rõ nhất. Bạch Thủy gia lần này tất phải phá phủ trầm chu, toàn lực tranh giành.
Hội trường mở cửa, mấy chục thị nữ cao ráo, xinh đẹp, y phục thơm nức đứng đợi các gia tộc thế lực vào trong. Quanh sảnh trường lộ thiên bày hơn hai trăm chỗ ngồi, không đến nỗi đông lắm.
Diệp Thừa Thiên mặt mũi hớn hở cùng Bạch Thủy Nham ủ ê đi vào hội trường, ánh mắt kịch liệt giao phong rồi dẫn tộc nhân ngồi trên hai chiếc ghế hàng đầu. Không ai chú ý đến một người mặc hắc bào lặng lẽ đứng sau lưng Diệp Thừa Thiên, chính thị Diệp Phong.
Trên đài ở giữa trường đấu giá, một nữ tử quyến rũ, dung mạo diễm lệ đứng sẵn. Khi gần như tất cả yên vị, nàng ta cười tươi tắn, cất lên giọng nói khiến mọi nam nhân có mặt đều mềm nhũn xương tuyên bố bắt đầu đấu giá.
Thương gia quả nhiên là thế gia làm sinh ý, vật phẩm họ đưa ra như chuẩn bị sẵn cho các thế lực ở Ngọa Lăng thành, vừa hợp với nhu cầu, vừa hợp với tài lực của họ. Chả trách sau mỗi lần cử hành hội đấu giá, tiền và tinh tệ của mọi thế lực trong thành đều giảm sút nghiêm trọng.
Bạch Thủy Nham quyết tâm, nếu xuất hiện ngũ phẩm hỏa hệ võ kỹ hoặc hỏa hệ huyền cấp linh khí, thì phải mua bằng được. Có được một trong hai thứ đó, thực lực của lão sẽ đại tăng, liên thủ với đại trưởng lão chưa hẳn không tranh được cao thấp một phen với ba võ sư Diệp gia, có thể đoạt lại lực chấn nhiếp ở tầm cao.
Nên lão im lặng, mặc cho các tiểu gia tộc tranh giành những vật phẩm không có gì hấp dẫn. Diệp gia hiện tại đang mạnh, Diệp Thừa Thiên cũng không việc gì phải vội, đợi Bạch Thủy Nham xuất thủ rồi mới ra tay tranh giành.
“Vật phẩm tiếp theo chắc mọi quý khách đều hứng thú.” Mỹ nữ phụ trách đứng trên đài cười tươi, một thị nữ nâng khay ngọc lên, đưa một cái bình sứ đẹp đẽ tới.
“Bát phẩm nguyên đơn, ngũ hành đủ cả. Qua giám định của thất phẩm giám định sư Thương Truyền đại sư, năm viên này đều là thượng phẩm.” Làn môi đầy đặn của mỹ nữ hé ra, tiếng nói kiều mị vang khắp toàn trường, bầu không khí ồn ào lắng lại.
Lần này cả Bạch Thủy Nham cũng động tâm. Bát phẩm nguyên đơn, tối thích hợp cho đẳng cấp võ sĩ sử dụng, một viên có thể giúp một vĩ sĩ tăng một cấp trong thời gian ngắn, quý nhất là năm viên này đủ cả ngũ hành, tỷ suất sử dụng cao hơn nhiều lần mua được một viên lẻ. nế vận khí tốt, có thể một chấp sự sẽ vì thế mà tấn nhập võ sư, bù vào vị trí của nhị trưởng lão Bạch Thủy Lệ.
“Giá khởi điểm của lô nguyên đơn này là tám mươi tinh tệ, mời các vị ra giá.” Mỹ nữ trên đài mỉm cười, nhìn Diệp Thừa Thiên và Bạch Thủy Nham ngồi gần đó. Lô bát phẩm nguyên đơn này có sức hấp dẫn đặc biệt với lưỡng đại gia tộc đang tranh đấu, thế lực tầm thường lấy đâu ra khả năng mua một lần năm viên nguyên đơn.
“Chín mươi tinh tệ.” Bạch Thủy Nham trầm hẳn sắc mặt hô to.
“Một trăm.” Diệp Thừa Thiên không hề do dự tăng giá.
…
Hai người tranh giành nhau, nhanh chóng đẩy giá lên mức trần.
“Một trăm sáu mươi.” Bạch Thủy Nham ngần ngừ một lúc rồi lại ra giá.
“Một trăm bảy mươi.” Diệp Thừa Thiên cười lạnh, nhìn lão với vẻ gây hấn, tựa hồ ngươi còn ra giá thì ta theo.
Bạch Thủy Nham nghiêng đầu trầm ngâm hồi lâu, Diệp Thừa Thiên vốn không phải người lỗ mãng, năm viên bát phẩm nguyên đơn này tuy thuộc thượng phẩm, lại đủ cả ngũ hành, nhưng giá đã vượt mức khá nhiều rồi. Rất có khả năng đối phương muốn dụ lão mắc câu… Năm viên đơn chưa đủ vãn hồi thế kém cho Bạch Thủy gia, nhỡ may về sau xuất hiện vật phẩm quý hơn thì e rằng vốn liếng của lão không đủ so với Diệp Thừa Thiên nữa.
“Diệp gia chủ thích thì bản gia chủ nhường vậy.” Bạch Thủy Nham cười lạnh, không trả giá nữa. Mục đích của lão là mua được bảo vật có thể áp chế Diệp gia, năm viên bát phẩm nguyên đơn chưa đạt đến yêu cầu.
“Không còn ai ra giá nữa, lô bát phẩm nguyên đơn này do Diệp Thừa Thiên tộc trưởng mua được.” Mỹ nữ phụ trách gõ dùi, tiếp đó thị nữ bưng bình sứ đến cho Diệp Thừa Thiên.
Trả giá cao gấp đôi khởi điểm mau được năm viên nguyên đơn, Diệp Thừa Thiên tựa hồ không hề xót ruột, ngược lại mỉm cười thần bí. Diệp Phong sau lưng ông ta cũng vô tình sờ mũi, khẽ hừ một tiếng.
“Tiếp theo là một cây thổ hệ hoàng cấp linh khí!” Tiếng nói lanh lảnh của mỹ nữ lại vang lên, thân thể Diệp Phong hơi cứng lại nhìn chằm chằm cây Chấn thiên chùy đen nhánh trên giá. Trọng chùy lớn cỡ cổ tay gã, dài chừng hai thước, đuôi đúc thành hình tám cạnh, dáng vẻ cực nặng.
“Bản trường mua được cây chùy này ở Chú Thiết thành, trọng lượng một trăm tám mươi cân, đã qua giám định, tốc độ tụ thổ nguyên lực tăng hai thành.” Trọng lượng vũ khí là nhân tố trọng yếu quyết định uy lực của thổ hệ nguyên lực, còn tốc độ tụ nguyên lực có thể tăng nhanh thời gian xuất chiêu. Chấn thiên chùy hơn hẳn Huyền thiết bổng gã sử dụng trước đó.
Một trăm tám mươi cân vừa hay thích hợp với thực lực hiện giờ của Diệp Phong. Tuy vũ khí càng nặng càng phát huy uy lực thổ nguyên lực nhưng nếu múa lên bất tiện thì chỉ tổ giảm bớt sức chiến đấu.
“Ha ha, món vũ khí này phiền tộc trưởng ra mặt.” Diệp Phong hơi nghiêng người thì thầm, chỉ vừa đủ cho Diệp Thừa Thiên ngồi trước nghe được.
Diệp Thừa Thiên gật đầu kín đáo, năm viên bát phẩm nguyên đơn là do Diệp Phong yêu cầu gia tộc bằng giá nào cũng phải mua được, tốn bao nhiêu thì gã sẽ trả hết, chỉ cần Diệp gia chịu nửa thành phí dụng của đấu giá trường, nên thật ra ông ta phải bỏ ra có chín tinh tệ.
Tuy hiện tại ông ta chưa biết mục đích của gã nhưng đương nhiên có lợi cho Diệp gia, nên hết sức vui vẻ phối hợp với gã. Hơn nữa ông ta thoáng đoán ra rằng gã có kế hoạch nào đó đối phó Bạch Thủy Nham.
Lúc đó đấu giá đã bắt đầu, sức hấp dẫn của hoàng cấp linh khí rất lớn, giá nhanh chóng leo lên mức một trăm năm mươi tinh tệ, đủ khiến nhiều gia tộc nhỏ im lặng thở dài.
Hội trưởng im lặng hồi lâu, mỹ nữ trên đài chuẩn bị xác nhận giá thì Diệp Thừa Thiên đột nhiên khai khẩu: “Hai trăm tinh tệ.”
Chúng nhân xôn xao, giá cao như thế chỉ Bạch Thủy gia có tư cách tranh giành. Tuy lắc đầu tiếc nuối món linh khí quý giá, nhân sĩ cấp cao các tiểu gia tộc tu luyện thổ hệ khí hải đều nhìn về phía Bạch Thủy Nham, chời đợi phản ứng của lão.
Bạch Thủy Nham tu luyện hỏa hệ khí hải, trong tay cũng có hoàng cấp hỏa hệ linh khí, đại trưởng lão cũng không tu luyện thổ hệ nên không hứng thú gì với Chấn thiên chùy. Diệp Thừa Thiên đột nhiên xuất thủ khiến lão cảnh giác.
Hai trăm tinh tệ, Diệp Thừa Thiên chưa rộng rãi đến mức tốn kém như thế vũ trang cho một chấp sự. Diệp gia không có trưởng lão tu luyện thổ hệ khí hải... Trừ phi... y mua cho tên khốn kiếp đó. Nghĩ vậy, lão nghiến răng phẫn hận.
Tên khốn thực lực quỷ dị như yêu quái đó có Chấn thiên chùy chẳng phải càng khó đối phó sao! Có nên phán ngang kế hoạch của Diệp Thừa Thiên? Chấn thiên chùy đối với Bạch Thủy gia thậm chí còn không bằng năm viên bát phẩm nguyên đơn...
Thôi vậy, nâng giá thêm một lần chơi Diệp Thừa Thiên cũng được, đợi khi xuất hiện vật mình cần thì y không còn tư cách cạnh tranh nữa.
Thấy Bạch Thủy Nham định hô giá, Diệp Thừa Thiên lạnh lùng: “Ban nãy nhờ được Bạch Thủy tộc trưởng nhường nguyên đơn, nếu tộc trưởng thích vật này, mỗ sẽ nhường.”
Sắc mặt Bạch Thủy Nham cứng lại, giá lên đến cổ họng lại bị nuốt xuống. Nếu Diệp Thừa Thiên bỏ cuộc thì khoảng cách tiền bạc vừa kéo giãn được sẽ lại bị xóa tan… Cứ tăng giá không phải việc dáng suốt. Dù gì hai trăm tinh tệ mua một thanh hoàng cấp công kích linh khí cũng không lợi lộc gì, cứ để Diệp Thừa Thiên phí tiền.
Giận dữ liếc đối phương, Bạch Thủy Nham ngồi lại xuống ghế, nhắm mắt lại.
Như thế, cây Chấn thiên chùy này tất nhiên đã được định giá xong xuôi.
Tiền bạc của hai nhà ngang nhau, Diệp Thừa Thiên xuất thủ hai lần, dùng mất gần bốn trăm tinh tệ, đến khi xuất hiện ngũ phẩm hỏa hệ võ kỹ và hỏa hệ huyền cấp linh khí mà Bạch Thủy Nham cần thì dù Diệp Thừa Thiên muốn phá đám cũng không thể đắc sính.
Bạch Thủy Nham hiểu rõ, trường đấu giá khi đưa vật phẩm ra đấu giá đã tính đến nhu cầu của các thế lực địa phương. Nếu họ có võ kỹ và linh khí lão cần, nhất định sẽ đưa ra sau cùng.
Hừ, nếu ông trời còn thương tưởng Bạch Thủy gia thì mong rằng vật lão cần sẽ xuất hiện. Bạch Thủy Nham kích động chờ mong.
/672
|