Đặt châm lên lớp đất mềm ẩm ướt, thân ảnh Diệp Phong xuất hiện trong Ninh Tĩnh sâm lâm, trên đầu cành lá rậm rịt, chỉ lấm tấm có ánh nắng điểm xuyết xuống đất. Trong rừng thoáng hiện khí tức nguy hiểm, bầu không khí ở đây nặng nề hơn phía ngoài yêu thú khu nhiều.
“Hô! Tuy đẳng cấp chân thật chỉ là võ sĩ nhất giai, nhưng nếu vận dụng thân thể và võ kỹ, thực lực không kém hơn ngũ giai võ sĩ. Nhưng ở đây vẫn thấy bất an…” Gã thở hắt ra, nét mặt ngưng trọng hơn.
Vì thần thức siêu phàm, gã có cảm tri gần như biến thái với nguy hiểm. Hoàn cảnh chung quanh bức bối như vậy chỉ nói lên một điều, nơi này có vật gì đó uy hiếp được sinh mệnh gã.
“Bất quá càng nguy hiểm càng có cơ hội rèn luyện. Không phải thế sao!” Mắt ánh lên tia tự tin ngạo nghễ, gã không hề do dự tiếp tục tiến bước. Gã có thể ung dung ứng phó nhị giai yêu thú tầm thường, nhưng nhị giai yêu thú cũng có khác biệt.
Đột nhiên bên tai vang lên tiếng chí chí mỏng manh, gã hơi ngoẹo đầu, một sinh vật mũi dài nhọn, hình dánh như chuột, toàn thân phủ lông xám đang trợn đôi mắt quỷ dị nhìn gã. Thể hình nó không lớn, chỉ bằng cẳng tay gã.
Nhị giai kim hệ yêu thú: Toản địa thử. Tập tính: thích ăn não tủy dã thú, là yêu thú thuộc nhóm tốc độ, cực kỳ hung tàn. Mũi nó sắc bén như thép, có thể dễ dàng xuyên qua xương đầu dã thú, hoặc đào đất để chui xuống.
Thực lực của nó khoảng võ sĩ lục giai, là đối tượng rèn luyện rất tốt, gã thầm nghĩ.
Nhưng Toản địa thử hiển nhiên không nghĩ vậy, nó không lạ gì hình dáng con người, trước đây đa phần họ kết thành đoàn thành đội đi vào, nó không dám chạm đến, còn tốc độ của nó cực nhanh, dung binh cũng không bắt được. Hôm nay kẻ này dám đơn độc xông vào lãnh địa, coi như nó chuẩn bị được một bữa ngon.
Không trung lóe lên tàn ảnh xám tro, Toản địa thử cực kỳ nhanh chóng phát động công kích, cái mũi dài lóe kim mang, như mũi tên rời dây cung xẹt vào yết hầu gã tựa ánh chớp.
“Đến hay lắm.” Gã quát khẽ, tay nhanh chóng xoea ra, thổ nguyên lực hồn hậu nhanh chóng tụ trong lòng tay, vỗ lên kim quang.
“Phựt”, âm thanh sắc nhọn như dây đàn kéo căng rung lên lam khắp núi rừng, cái mũi nhọn của Toản địa thử cong vòng như nhịp cầu, mang theo kim nguyên lực sắc bén bị tầng tầng thổ chấn của Diệp Phong giữ lại.
Toản địa thử được coi là có thực lực gần ngang lục giai võ sĩ, phần lớn nhờ vào tốc độ. Lực thương tổn của nó không cao lắm.
“Cút!” Gã quát vang, thổ nguyên lực đặc hữu phun trào vào thân thể Toản địa thử. Nó hiển nhiên không ngờ lực công kích của gã mạnh như vậy, kim nguyên lực tụ trên mũi bị chấn tan, tay gã lướt qua cái mũi nhọn, võ mạnh vào bụng nó.
Phịch! Thân thể nhỏ bé của Toản địa thử đập mạnh xuống đất, rồi lại bị chấn kích kịch liệt hất lên không, đập vào một cây cổ thụ, miệng trào máu, bụng phập phồng, thở hồng hộc, xem ra nó thụ thương không nhẹ.
“Không hổ là nhị giai yêu thú, thân thể quả nhiên dẻo dai.” Toản địa thử không hề bị tổn hại nửa sợi lồng, buộc Diệp Phong phải thầm khen, không nổi danh nhờ lực phòng ngự mà kháng cự được Lục điệp chấn.
Thân thể gã phát ra khí tức tương đương sơ giai võ sư, thành ra Toản địa thử hơi khinh tị, lập tức được nếm khổ đầu.
Trí tuệ của nhị giai ma thú ngang với trẻ con mười tuổi, nhớ thù dai nhất, lãnh một chưởng của gã rồi liền rít lên chí chí, thân thể hóa thành một dài kim quang lao vun vút quanh gã.
Nó muốn dựa vào tốc độ, xuất kỳ bất ý công kích Diệp Phong.
Vù! Toản địa thử lần này chọn vị trí phía trái sau lưng gã.
Điệp chấn phòng ngự! Gã tự tin vận thổ nguyên điệp chấn lên lưng nghênh đón Toản địa thử. Lưng gã xuất hiện dấu máu nhưng yêu thú cũng không thể xuyên thấu hậu tâm gã
“Nếm thử Bát điệp chấn của ta.” Từ sau trận chiến với Bạch Thủy Lệ, thực lực của gã tiến liên hai cấp, thổ nguyên khí hải càng hồn hậu, thổ nguyên lực tăng trưởng hơn hẳn, gã đã quen với việc thi triển tám tầng điệp chấn.
Toản địa thử bị Điệp chấn phòng ngự phản kích hơi sững lại, không tránh kịp đòn công kích của Diệp Phong, nó vốn không thiện nghệ phòng ngự, bị ngọn quyền đấm nát óc, ô hô ai tai.
“Bát điệp chấn uy lực quả nhiên sắc bén.” Toản địa thử không sợ Lục điệp chấn thì dễ dàng bị Bát điệp chấn lấy mạng. Diệp Phong mãn ý mỉm cười thò tay ra vận Quy nguyên quyết từ từ hấp thu nguyên lực của nó.
“Vì sao ngũ hành nguyên lực của yêu thú không nhiều như tưởng tượng nhỉ?” Mở Nguyên linh nhãn, gã chỉ thất một dòng xanh mờ và một tia kim sắc năng lượng tràn ra. Dù gã giết không ít yêu thí nhưng mỗ lần thu được ngũ hành nguyên lực không nhiều hơn dã thú bao nhiêu.
Đang lấy làm lạ, giọng sư phụ đột nhiên vang lên trong óc: “Đại bộ phận ngũ hành nguyên lực của yêu thú nằm trong yêu hạch, chỉ cần con lấy yêu hạch đặt vào nguyên trạc mà hút hết được ngũ hành nguyên lực của nó.”
Có việc đó hả? Gã gật đầu tỉnh ngộ, móc chủy thủ ra mổ thi thể Toản địa thử, một tinh thể vàng sẫm xuất hiện trước mắt gã.
Hoan hỉ ném tinh thể vào nguyên trạc, thông qua thần thức, gã phát hiện yêu hạch vừa vào nguyên trạc liền hóa thành dung dịch tan vào nguyên lực không gian. Luồng kim nguyên lực này đủ để luyện chế một viên cửu phẩm nguyên đơn. Quả nhiên là nhị giai yêu thú.
“Trời ơi, hỏng rồi, hỏng rồi.” Diệp Phong đấm ngực kêu lên, trước đó gã thấy phiền nên giết yêu thú mà không lấy yêu hạch, ngũ hành nguyên lực tổn thất không hề nhỏ.
Bực mình hồi lâu, gã đành cho qua, dù gì gã cũng buôn bán không vốn, không cần để tâm quá.
“Yêu hạch của yêu thú là khí hải của nhân loại, chứa ngũ hành nguyên lực của chúng, yêu thú có bản năng hấp thu nguyên nguyên lực nên theo điểm này có cùng công hiệu với phương thức tu luyện Nguyên Thần quyết.” Giọng nói đầy thu hút của sư phụ vang lên trong óc, giải thích cho gã.
“Như công kích của Toản địa thử vừa rồi, sức mạnh nhục thể và công kích của kim nguyên lực hợp lại như thiên y vô phùng nên khiến uy lực của nó tăng lên, có điểm tương tự với phương thức chiến đấu của ta.” Diệp Phong gật đầu, như gã lúc mới tấn nhập võ đồ đã có thể dựa vào phối hợp giữa thân thể và khí hải phát huy công kích không kém hơn ngũ giai võ đồ.
“Lúc vi sư hoàn thiện phương thức tu luyện Nguyên Thần quyết, đích xác có tham khảo phương thức của yêu thú. Khí hải đặc thù trong thể nội con có nhiều điểm tương tự yêu hạch.” Sư phụ cười ha hả.
“À, như vậy là ngũ hành nguyên lực trong yêu hạch là thông qua nguyên nguyên lực trong thân thể yêu thú chuyển hóa thành?”
“Con đúng là thiên tư thông tuệ, nói là hiểu luôn.” Trong óc vang lên tiếng khen ngợi, sư phụ nói tiếp: “Ta không phải người Võ Nguyên đại lục nên thể nội không có tiên thiên ngũ hành khí hải, nếu không phát hiện bí mật của yêu hạch, e rằng Nguyên Thần quyết đã không được sáng tạo ra.”
“Vậy hiện tại phương thức tu luyện của con tương đồng với yêu thú?” Gã ngạc nhiên.
“Phi dã! Cách tu luyện Nguyên Thần quyết là chuyển hóa thiên địa năng lượng thuần chính nhất thành nguyên nguyên lực, chứ không chỉ nuốt chửng rồi cướp đoạt như yêu thú. Trừ cấu tạo khí hải có tham khảo yêu hạch của yêu thú ra thì phương thức tu luyện Nguyên Thần quyết không liên can gì đến yêu thú.”
Sư phụ ngừng một chút rồi tiếp lời: “Tu luyện nguyên nguyên lực, ở Võ Nguyên đại lục là điều cấm kỵ. Nên sau này khi con hành tẩu đại lục, ngàn vạn lần không cho ai biết rằng mình tu luyện nguyên lực nằm ngoài ngoài ngũ hành nguyên lực. Nhớ lấy, nhớ lấy.”
“Con hiểu rồi!” Gã gật đầu, rồi nhíu mày: “Chẳng phải muốn con cố gắng không sử dụng sức mạnh thân thể?”
Nếu chỉ sử dụng khí hải để chiến đấu, gã không có ưu thế gì nhiều so với võ giả thông thường.
“Chưa hẳn. Chỉ cần con không nói ra, không ai phát giác được con tu luyện nguyên nguyên lực. Còn sức mạnh thân thể… có liên can gì đến nguyên nguyên lực?”
Diệp Phong hân hoan thở phào, tuy chưa hiểu rõ chuyện gì nhưng tựa hồ chỉ cần không đề cập đến công pháp tu luyện là sẽ không gặp phiền phức. Tức là gã chỉ cần ngụy trang thành một khí hải tu luyện giả là xong, thân thể cường tráng hơn người khác không phải là vấn đề.
“Được rồi, nói nhiều sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh của con, có những việc sau này con sẽ tự hiểu. Cố gắng lên.” Nói đoạn thần niệm của sư phụ lại biến mất trong óc gã.
Gã nhún vai, gạt bỏ hết tạp niệm. Sư phụ nói không sai, chỉ cần chuyên tâm tu luyện là được.
“Hô! Tuy đẳng cấp chân thật chỉ là võ sĩ nhất giai, nhưng nếu vận dụng thân thể và võ kỹ, thực lực không kém hơn ngũ giai võ sĩ. Nhưng ở đây vẫn thấy bất an…” Gã thở hắt ra, nét mặt ngưng trọng hơn.
Vì thần thức siêu phàm, gã có cảm tri gần như biến thái với nguy hiểm. Hoàn cảnh chung quanh bức bối như vậy chỉ nói lên một điều, nơi này có vật gì đó uy hiếp được sinh mệnh gã.
“Bất quá càng nguy hiểm càng có cơ hội rèn luyện. Không phải thế sao!” Mắt ánh lên tia tự tin ngạo nghễ, gã không hề do dự tiếp tục tiến bước. Gã có thể ung dung ứng phó nhị giai yêu thú tầm thường, nhưng nhị giai yêu thú cũng có khác biệt.
Đột nhiên bên tai vang lên tiếng chí chí mỏng manh, gã hơi ngoẹo đầu, một sinh vật mũi dài nhọn, hình dánh như chuột, toàn thân phủ lông xám đang trợn đôi mắt quỷ dị nhìn gã. Thể hình nó không lớn, chỉ bằng cẳng tay gã.
Nhị giai kim hệ yêu thú: Toản địa thử. Tập tính: thích ăn não tủy dã thú, là yêu thú thuộc nhóm tốc độ, cực kỳ hung tàn. Mũi nó sắc bén như thép, có thể dễ dàng xuyên qua xương đầu dã thú, hoặc đào đất để chui xuống.
Thực lực của nó khoảng võ sĩ lục giai, là đối tượng rèn luyện rất tốt, gã thầm nghĩ.
Nhưng Toản địa thử hiển nhiên không nghĩ vậy, nó không lạ gì hình dáng con người, trước đây đa phần họ kết thành đoàn thành đội đi vào, nó không dám chạm đến, còn tốc độ của nó cực nhanh, dung binh cũng không bắt được. Hôm nay kẻ này dám đơn độc xông vào lãnh địa, coi như nó chuẩn bị được một bữa ngon.
Không trung lóe lên tàn ảnh xám tro, Toản địa thử cực kỳ nhanh chóng phát động công kích, cái mũi dài lóe kim mang, như mũi tên rời dây cung xẹt vào yết hầu gã tựa ánh chớp.
“Đến hay lắm.” Gã quát khẽ, tay nhanh chóng xoea ra, thổ nguyên lực hồn hậu nhanh chóng tụ trong lòng tay, vỗ lên kim quang.
“Phựt”, âm thanh sắc nhọn như dây đàn kéo căng rung lên lam khắp núi rừng, cái mũi nhọn của Toản địa thử cong vòng như nhịp cầu, mang theo kim nguyên lực sắc bén bị tầng tầng thổ chấn của Diệp Phong giữ lại.
Toản địa thử được coi là có thực lực gần ngang lục giai võ sĩ, phần lớn nhờ vào tốc độ. Lực thương tổn của nó không cao lắm.
“Cút!” Gã quát vang, thổ nguyên lực đặc hữu phun trào vào thân thể Toản địa thử. Nó hiển nhiên không ngờ lực công kích của gã mạnh như vậy, kim nguyên lực tụ trên mũi bị chấn tan, tay gã lướt qua cái mũi nhọn, võ mạnh vào bụng nó.
Phịch! Thân thể nhỏ bé của Toản địa thử đập mạnh xuống đất, rồi lại bị chấn kích kịch liệt hất lên không, đập vào một cây cổ thụ, miệng trào máu, bụng phập phồng, thở hồng hộc, xem ra nó thụ thương không nhẹ.
“Không hổ là nhị giai yêu thú, thân thể quả nhiên dẻo dai.” Toản địa thử không hề bị tổn hại nửa sợi lồng, buộc Diệp Phong phải thầm khen, không nổi danh nhờ lực phòng ngự mà kháng cự được Lục điệp chấn.
Thân thể gã phát ra khí tức tương đương sơ giai võ sư, thành ra Toản địa thử hơi khinh tị, lập tức được nếm khổ đầu.
Trí tuệ của nhị giai ma thú ngang với trẻ con mười tuổi, nhớ thù dai nhất, lãnh một chưởng của gã rồi liền rít lên chí chí, thân thể hóa thành một dài kim quang lao vun vút quanh gã.
Nó muốn dựa vào tốc độ, xuất kỳ bất ý công kích Diệp Phong.
Vù! Toản địa thử lần này chọn vị trí phía trái sau lưng gã.
Điệp chấn phòng ngự! Gã tự tin vận thổ nguyên điệp chấn lên lưng nghênh đón Toản địa thử. Lưng gã xuất hiện dấu máu nhưng yêu thú cũng không thể xuyên thấu hậu tâm gã
“Nếm thử Bát điệp chấn của ta.” Từ sau trận chiến với Bạch Thủy Lệ, thực lực của gã tiến liên hai cấp, thổ nguyên khí hải càng hồn hậu, thổ nguyên lực tăng trưởng hơn hẳn, gã đã quen với việc thi triển tám tầng điệp chấn.
Toản địa thử bị Điệp chấn phòng ngự phản kích hơi sững lại, không tránh kịp đòn công kích của Diệp Phong, nó vốn không thiện nghệ phòng ngự, bị ngọn quyền đấm nát óc, ô hô ai tai.
“Bát điệp chấn uy lực quả nhiên sắc bén.” Toản địa thử không sợ Lục điệp chấn thì dễ dàng bị Bát điệp chấn lấy mạng. Diệp Phong mãn ý mỉm cười thò tay ra vận Quy nguyên quyết từ từ hấp thu nguyên lực của nó.
“Vì sao ngũ hành nguyên lực của yêu thú không nhiều như tưởng tượng nhỉ?” Mở Nguyên linh nhãn, gã chỉ thất một dòng xanh mờ và một tia kim sắc năng lượng tràn ra. Dù gã giết không ít yêu thí nhưng mỗ lần thu được ngũ hành nguyên lực không nhiều hơn dã thú bao nhiêu.
Đang lấy làm lạ, giọng sư phụ đột nhiên vang lên trong óc: “Đại bộ phận ngũ hành nguyên lực của yêu thú nằm trong yêu hạch, chỉ cần con lấy yêu hạch đặt vào nguyên trạc mà hút hết được ngũ hành nguyên lực của nó.”
Có việc đó hả? Gã gật đầu tỉnh ngộ, móc chủy thủ ra mổ thi thể Toản địa thử, một tinh thể vàng sẫm xuất hiện trước mắt gã.
Hoan hỉ ném tinh thể vào nguyên trạc, thông qua thần thức, gã phát hiện yêu hạch vừa vào nguyên trạc liền hóa thành dung dịch tan vào nguyên lực không gian. Luồng kim nguyên lực này đủ để luyện chế một viên cửu phẩm nguyên đơn. Quả nhiên là nhị giai yêu thú.
“Trời ơi, hỏng rồi, hỏng rồi.” Diệp Phong đấm ngực kêu lên, trước đó gã thấy phiền nên giết yêu thú mà không lấy yêu hạch, ngũ hành nguyên lực tổn thất không hề nhỏ.
Bực mình hồi lâu, gã đành cho qua, dù gì gã cũng buôn bán không vốn, không cần để tâm quá.
“Yêu hạch của yêu thú là khí hải của nhân loại, chứa ngũ hành nguyên lực của chúng, yêu thú có bản năng hấp thu nguyên nguyên lực nên theo điểm này có cùng công hiệu với phương thức tu luyện Nguyên Thần quyết.” Giọng nói đầy thu hút của sư phụ vang lên trong óc, giải thích cho gã.
“Như công kích của Toản địa thử vừa rồi, sức mạnh nhục thể và công kích của kim nguyên lực hợp lại như thiên y vô phùng nên khiến uy lực của nó tăng lên, có điểm tương tự với phương thức chiến đấu của ta.” Diệp Phong gật đầu, như gã lúc mới tấn nhập võ đồ đã có thể dựa vào phối hợp giữa thân thể và khí hải phát huy công kích không kém hơn ngũ giai võ đồ.
“Lúc vi sư hoàn thiện phương thức tu luyện Nguyên Thần quyết, đích xác có tham khảo phương thức của yêu thú. Khí hải đặc thù trong thể nội con có nhiều điểm tương tự yêu hạch.” Sư phụ cười ha hả.
“À, như vậy là ngũ hành nguyên lực trong yêu hạch là thông qua nguyên nguyên lực trong thân thể yêu thú chuyển hóa thành?”
“Con đúng là thiên tư thông tuệ, nói là hiểu luôn.” Trong óc vang lên tiếng khen ngợi, sư phụ nói tiếp: “Ta không phải người Võ Nguyên đại lục nên thể nội không có tiên thiên ngũ hành khí hải, nếu không phát hiện bí mật của yêu hạch, e rằng Nguyên Thần quyết đã không được sáng tạo ra.”
“Vậy hiện tại phương thức tu luyện của con tương đồng với yêu thú?” Gã ngạc nhiên.
“Phi dã! Cách tu luyện Nguyên Thần quyết là chuyển hóa thiên địa năng lượng thuần chính nhất thành nguyên nguyên lực, chứ không chỉ nuốt chửng rồi cướp đoạt như yêu thú. Trừ cấu tạo khí hải có tham khảo yêu hạch của yêu thú ra thì phương thức tu luyện Nguyên Thần quyết không liên can gì đến yêu thú.”
Sư phụ ngừng một chút rồi tiếp lời: “Tu luyện nguyên nguyên lực, ở Võ Nguyên đại lục là điều cấm kỵ. Nên sau này khi con hành tẩu đại lục, ngàn vạn lần không cho ai biết rằng mình tu luyện nguyên lực nằm ngoài ngoài ngũ hành nguyên lực. Nhớ lấy, nhớ lấy.”
“Con hiểu rồi!” Gã gật đầu, rồi nhíu mày: “Chẳng phải muốn con cố gắng không sử dụng sức mạnh thân thể?”
Nếu chỉ sử dụng khí hải để chiến đấu, gã không có ưu thế gì nhiều so với võ giả thông thường.
“Chưa hẳn. Chỉ cần con không nói ra, không ai phát giác được con tu luyện nguyên nguyên lực. Còn sức mạnh thân thể… có liên can gì đến nguyên nguyên lực?”
Diệp Phong hân hoan thở phào, tuy chưa hiểu rõ chuyện gì nhưng tựa hồ chỉ cần không đề cập đến công pháp tu luyện là sẽ không gặp phiền phức. Tức là gã chỉ cần ngụy trang thành một khí hải tu luyện giả là xong, thân thể cường tráng hơn người khác không phải là vấn đề.
“Được rồi, nói nhiều sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh của con, có những việc sau này con sẽ tự hiểu. Cố gắng lên.” Nói đoạn thần niệm của sư phụ lại biến mất trong óc gã.
Gã nhún vai, gạt bỏ hết tạp niệm. Sư phụ nói không sai, chỉ cần chuyên tâm tu luyện là được.
/672
|