Thần Ngàn Ấm chất vấn, làm cho Thần Vệ Tùng có chút trầm mặc, ước chừng qua hơn mười giây, ông mới nói: Ta không cần cháu có thất vọng về ta hay không, ta chỉ ta chỉ để ý hai nhà Thần Mộ hợp tác.
Nói đến đây, ông đột nhiên dừng lại, giọng nặng thêm: Cho nên ta cho cháu một cơ hội nữa, có lấy chồng không?
Không lấy chồng Thần Ngàn Ấm không chút do dự trả lời.
Đi đi, về sau không cần trở về, tiễn khách. Sau khi nói xong, Thần Vệ Tùng một lần nữa nhấp chén trà, cũng không liếc nhìn cô một cái.
Thần Ngàn Ấm nhìn vào khuôn mặt của ông, trong lòng dâng lên một cảm xúc phứac tạp không thể giải thích. Đôi môi mím lại và muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng, vẫn là nuốt xuống.
Dù sao, cứ như vậy đi, cô không muốn chiến đấu với ông nữa, chính là tạm thời không thuê phòng trọ, cô có thể sống vài ngày trong khách sạn, không có gì phải sợ.
Thần Ngàn Ấm vừa đi, quản gia liền hỏi Thần Vệ Tùng: Ông chủ, ông rõ ràng cũng không muốn ép buộc tiểu thư, vì sao không cùng cô ấy giải thích?
Thần Vệ Tùng tức giận trả lời: Giải thích làm cái gì?
...
Ngươi đi một chút, vì sao con bé không có chỗ để đi.
Vâng, thưa ông
Thần Ngàn Ấm tâm trạng phức tạp đi ra khỏi Thần gia, liền nhìn thấy một chiếc Lamborghini màu vàng sáng, đỗ thẳng phía trước.
Nhìn thấy người đàn ông mở cửa rời khỏi ghế lái, Thần Ngàn Ấm không thể không ngạc nhiên trừng lớn mắt, chưa kịp phản ứng đã bị đối phương ôm vào lòng, đỉnh đầu chợt vang lên tiếng cười nhẹ: Đã lâu không gặp! Có nhớ tôi không?
Thần Ngàn Ấm lấy lại tinh thần, tránh khỏi cái ôm, khẽ cười nói: Đã lâu không gặp, Duệ Trạch.
Người này đúng là Mộ Duệ Trạch, cô đã hơn một năm không gặp hắn, nay lại gặp nhau tại cửa Thần gia, thực sự khiến cô sốc.
Hắn, tới đây làm gì?
Duệ Trạch nhìn ra sự nghi hoặc trong cô, trầm trầm giọng nói: Chuyện của em, tôi đều nghe nói, chính là em không muốn cùng tôi kết hôn, việc này, tôi hiểu cho nên hôm nay là đến tìm riêng ông nội Thần.
Tìm ông để trừ bỏ hôn ước sao? Thần Ngàn Ấm nhịn không được hỏi.
Mộ Duệ Trạch mỉm cười: Việc này, em không nên quan tâm, dù sao, em cũng sẽ không gả cho tôi.
Dứt lời, hắn vỗ vai cô: Tôi đi vào trước, mấy ngày nay tôi ở A thị, em rảnh có thể đến tìm tôi.
Được.
Nếu hắn không muốn nói, cô cũng không muốn hỏi nhiều, gật đầu nhận lời.
Hai người nói chuyện vài câu, lúc sau Mộ Duệ Trạch đi vào Thần gia, còn Thần Ngàn Ấm bước nhanh tới trạm xe bus
Mộ Duệ Trạch đột nhiên đến thăm, làm cho Thần Vệ Tùng vô cùng ngạc nhiên. Ông đứng dậy khỏi sofa, đánh giá hắn vài giây, mới nói: Duệ Trạch?
Là cháu, thưa ông.
Mộ Duệ Trạch lễ phép cúi đầu: Chưa báo trước lại trực tiếp đến đây, mong ông không để bụng.
Cháu đến, ta cao hứng đều không kịp, như thế nào lại có thể để bụng.
Thần Vệ Tùng nói xong, vẻ mặt hòa ái tiếp đón: Mau, mau ngồi.
Cảm ơn.
Mộ Duệ Trạch như trước cười nhẹ, vẻ ngoài đẹp trai, luôn mang đến cho mọi người cảm giác của một người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, cũng lạnh lùng thần bí như Mộ Diễn Đình.
Duệ Trạch vừa ngồi, có người đưa trà đến, nhấp một ngụm, liền nghe Thần Vệ Tùng nói Cháu lần này đến đây, là có chuyện gì?
Mộ Duệ Trạch buông chén trà, thành thực nói: Không giấu ông, cháu tới đây hôm nay là về hôn ước hai nhà. Cháu cùng chú Diễn Đình không cùng quyết định. Cháu nghĩ muốn lấy Tâm Ngữ.
/141
|