Hôn Nhân Ấm Áp: Tư Thiếu, Chiều Chuộng Vô Độ

Chương 18: Có cần đút ăn nữa không?

/1620


Chương 18: Có cần đút ăn nữa không?
Tư Chiến Bắc nghe vậy thì nhìn Thịnh Phong Hoa, sau đó nói: “Anh ở ngay bên ngoài, có chuyện gì thì gọi anh một tiếng”.
Nói xong, anh lập tức đi ra ngoài.
Thật ra không chỉ Thịnh Phong Hoa mất tự nhiên, chính bản thân anh cũng hơi lúng túng. Cho dù hai người là vợ chồng hợp pháp, nhưng cuối cùng vẫn chưa thể bước đến bước đó.
Nhưng mà nghĩ đến dáng vẻ mất tự nhiên và xấu hổ của Thịnh Phong Hoa, Tư Chiến Bắc vẫn không khỏi nhếch môi, có thể nhìn ra được, cô vợ nhỏ của anh không bài xích anh như trước đây nữa, đây là một dấu hiệu tốt.
Thịnh Phong Hoa đỏ mặt đóng cửa lại, nghĩ đến việc Tư Chiến Bắc đứng ngay sau cửa, sắc mặt cô lại đỏ thêm.
Sống hai kiếp, đây là lần đầu tiên cô được một người đàn ông bế, cảm giác này đúng là vừa xấu hổ vừa ngọt ngào.
Thịnh Phong Hoa đưa tay ra vỗ lên mặt mình, ép mình phải tỉnh táo lại, sau đó mới giải quyết vấn đề sinh lý của mình.
Sau khi giải quyết vấn đề xong, Thịnh Phong Hoa mở cửa, đi ra ngoài.
Tư Chiến Bắc thấy vậy thì khẽ khom lưng xuống, định bế cô lần nữa. Cũng không biết là xấu hổ hay là thế nào mà Thịnh Phong Hoa lách mình một cái, tránh ra, sau đó chạy như bay về tới trước giường bệnh.
Không thể ôm Thịnh Phong Hoa, Tư Chiến Bắc hơi ngẩn người, ngẩng đầu lên thì thấy cô vợ nhỏ vốn dĩ đang bị thương của mình bỗng nhiên chạy nhanh như thỏ, căn bản không hề giống bị thương chút nào.
Chuyện gì đây?
Thịnh Phong Hoa ngã từ trên cầu thang xuống, đây là sự thật, hơn nữa bác sĩ nói với anh là bị thương không nhẹ.
Theo lý mà nói, vết thương của cô không khỏi nhanh như vậy mới đúng chứ.
Nhưng phản ứng và động tác của cô lại không có chỗ nào là không nói với anh rằng vết thương trên người cô không sao cả.
Tư Chiến Bắc nghĩ không ra, hơi nhíu mày, đi về phía Thịnh Phong Hoa, nhìn lên đùi cô, sau đó hỏi: “Chân em không sao chứ?”.
Thịnh Phong Hoa nghe vậy thì sững sờ, cúi đầu nhìn chân mình, trước đó cô còn không để ý, bây giờ Tư Chiến Bắc hỏi như thế, cô mới nghĩ đến một vấn đề, đó chính là lúc ở trong không gian, cô có thể đi, cũng có thể chạy.
Cho nên, chân của cô thật sự không sao?
Nghĩ vậy, Thịnh Phong Hoa đưa tay ra định tháo băng vải, cô muốn xem kết quả như thế nào.
“Em làm gì thế?”. Tư Chiến Bắc nhìn thấy động tác của cô thì mạnh mẽ nắm lấy tay cô, hỏi.
“Mở ra xem”. Thịnh Phong Hoa trả lời không chút suy nghĩ. Trước đó khi Tôn Lâm thay thuốc, cô nhớ rõ ràng vết thương vẫn chưa lành, nhưng tại sao lúc cô đi lại không đau?
“Chờ chút bác sĩ tới rồi tháo, bây giờ ăn cơm trước đã”. Tư Chiến Bắc thản nhiên nói, thả tay Thịnh Phong Hoa, xoay người lấy hộp đồ ăn tới.
Thịnh Phong Hoa suy nghĩ một chút rồi gật đầu, chân không đau là chuyện tốt, cô có thể xuất viện, cho nên có xem hay không cũng không sao cả.
Thế mà cô đưa tay ra, đang định cầm lấy hộp đồ ăn thì lại nghe Tư Chiến Bắc nói: “Cần anh đút em không?”.
Anh vừa nói xong, Thịnh Phong Hoa không khỏi đỏ mặt, nhớ lại buổi trưa anh không chỉ đút cho cô ăn, mà còn ăn đồ thừa của cô, trong lòng luôn cảm thấy là lạ, nên cô nhanh chóng lắc đầu, nói: “Không cần, em có thể tự làm?”.
Nói xong, cô trực tiếp nhận lấy hộp đồ ăn trong tay Tư Chiến Bắc, tự ăn.
Tư Chiến Bắc nhìn Thịnh Phong Hoa một lúc, thấy cô tự ăn không thành vấn đề, anh mới lấy đồ ăn của mình ra.
Tuy anh ăn cơm của mình, nhưng ánh mắt không ngừng quan tâm đến Thịnh Phong Hoa, rất sợ cô có chỗ nào không ổn.
Cũng may, cho đến khi ăn xong, Thịnh Phong Hoa cũng không có biểu hiện gì là không khoẻ, lúc này anh mới yên lòng, âm thầm quyết định sẽ tìm một bác sĩ tới xem thử kết quả như thế nào.

/1620

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status