Hôn Nhân Chữa Lành Của Tổng Tài Tàn Tật Hôn Nhân Chữa Lành Của Tổng Tài Tàn Tật
Chương 6 - Chương 6
/54
|
Sau khi ăn xong, Từ Hi Nhiễm rất hiểu chuyện nói với anh: “Ở đây không xa lắm, anh Tưởng không cần tiễn tôi đâu, tôi tự bắt xe về là được.”
“Nếu cô Từ rảnh rỗi thì có thể đi cùng tôi một chuyến, tôi sẽ đi mua cho cô một ít đồ.”
“Mua đồ? Mua gì cơ?”
“Chúng ta sắp kết hôn, đương nhiên tôi phải mua cho cô một ít quà cưới rồi.”
Từ Hi Nhiễm lập tức xua tay: “Không cần, không cần, cứ đơn giản thôi.”
“Đây là phép lịch sự, mong cô Từ đừng từ chối.”
Cuối cùng, Từ Hi Nhiễm đành phải lên xe cùng anh. Xe đi đến một tiệm trang sức nào đó, chắc Tưởng Dư Hoài đã gọi điện trước, nhân viên bán hàng dẫn thẳng hai người đến phòng VIP trên tầng hai. Phòng VIP rộng rãi bày một chiếc bàn dài, trên bàn đã bày đầy đủ các loại trang sức lấp lánh.
Nhân viên bán hàng tươi cười giới thiệu: “Anh Tưởng, đây là bộ sưu tập cao cấp của cửa hàng.”
Tưởng Dư Hoài hơi gật đầu, sau đó nói với Từ Hi Nhiễm: “Nhẫn kim cương sẽ đặt làm sau, cô chọn một số món thường đeo trước đi.”
Từ Hi Nhiễm lộ vẻ mặt khó xử, căn bản không thể nào xuống tay, bởi vì cô vô tình liếc thấy giá của một chiếc vòng cổ, hai trăm hai mươi ngàn tệ, cô còn tưởng mình nhìn nhầm, cẩn thận đếm lại số 0 đằng sau, quả thật là hai trăm hai mươi ngàn tệ, không sai.
Từ Hi Nhiễm biết rằng kết hôn ở Lạc Thành, bên nhà trai có phong tục mua trang sức tặng cho đằng gái nên mới đồng ý đi cùng anh, nhưng một chiếc vòng cổ đã hai trăm hai mươi ngàn tệ, cô gái quê mùa chưa hiểu sự đời như cô làm sao dám chọn.
“Sao thế?” Tưởng Dư Hoài hỏi cô.
Phòng VIP có sofa, anh đã ngồi xuống ghế sofa, nhân viên cửa hàng đem cà phê lên. Anh bưng cà phê uống một ngụm, rõ ràng là kiên nhẫn đợi cô chọn.
“Tôi… chọn không được.”
“Vậy lấy hết đi.” Anh thản nhiên nói một câu, lại bảo với nhân viên cửa hàng: “Tính tiền đi.”
Từ Hi Nhiễm hít vào một hơi lạnh, một sợi dây chuyền đã hai trăm hai mươi ngàn tệ, trên bàn dài bày nhiều đồ trang sức như vậy, không biết tốn bao nhiêu tiền.
Cô vội nói: “Không cần, tôi… để tôi chọn một chút.”
Từ Hi Nhiễm đi một vòng quanh bàn dài, vốn tính chọn một món nào đó giá rẻ một chút, nhưng những món trang sức ở đây trông cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ vì gắn thêm một viên kim cương mà giá thấp nhất cũng chẳng dưới một trăm ngàn tệ.
Từ Hi Nhiễm cân nhắc một lúc rồi hỏi nhân viên cửa hàng: “Có đồ vàng không?”
Tưởng Dư Hoài nói: “Cô thích đồ vàng à?”
Từ Hi Nhiễm cười gượng: “Đúng vậy”. Thực ra cô cảm thấy đồ vàng giữ giá hơn những món đồ trang sức rườm rà đắt tiền có đính kim cương này.
Nhân viên cửa hàng vội vàng đáp: “Dĩ nhiên là có rồi, hai vị đợi một lát, tôi sẽ bảo người lấy một vài mẫu đến cho hai vị xem.”
Không lâu sau, nhân viên cửa hàng đã mang tới một loạt đồ trang sức bằng vàng. Từ Hi Nhiễm chọn một chiếc vòng tay nhỏ nhất. Chiếc vòng này được thiết kế khá đẹp, cổ tay cô nhỏ nhắn, đeo vào cũng không quá phô trương. Tuy nhiên chiếc vòng nhỏ nhất này cũng nặng tới hơn bốn mươi gam, giá hai mươi ngàn tệ, dĩ nhiên so với những món đồ trang sức có giá trên dưới một trăm ngàn tệ thì cô vẫn có thể chấp nhận được mức giá này.
Từ Hi Nhiễm đeo vòng tay, giơ ra cho anh nhìn qua rồi nói: “Tôi thấy cái này khá hợp, lấy chiếc này đi.”
Cổ tay cô trắng trẻo lại nhỏ, chiếc vòng được thiết kế đơn giản, chắc chắn, đeo vào đúng là rất đẹp.
Tưởng Dư Hoài nói: “Quà trước khi kết hôn phải có ít nhất ba món.”
Từ Hi Nhiễm: “...”
Cuối cùng Từ Hi Nhiễm lại chọn một sợi dây chuyền và một đôi khuyên tai. Dây chuyền và khuyên tai cũng làm bằng vàng, vòng cổ được đánh rất tinh xảo, khuyên tai có hình dạng tua rua, thiết kế rất thời trang, không phô trương.
Ba thứ này cộng lại chưa đến năm mươi ngàn tệ, Tưởng Dư Hoài bảo cô chọn thêm vài thứ nữa nhưng cô nhất quyết không chịu. Sắc mặt Tưởng Dư Hoài hơi phức tạp, năm mươi ngàn tệ… Anh còn ngại tính tiền.
Tưởng Dư Hoài nhớ lại bình thường nghe người ta nói cưới vợ là tốn kém nhất, nhưng giờ thì có vẻ không phải, tốn kém ở đâu, cô còn rất tiết kiệm cho anh.
Sau khi mua sắm xong, Tưởng Dư Hoài lại đưa cô về. Từ Hi Nhiễm nghĩ anh còn bận nên không mời anh lên chơi, trước khi xuống xe thì cảm ơn anh một lần nữa.
Từ Hi Nhiễm mở cửa ra, Vương Lệ Lệ và Từ Đóa đang ngồi ở phòng khách xem tivi, Từ Xương Đông đang ở bếp nấu cơm. Vương Lệ Lệ thấy cô thì hỏi: “Con đi đâu vậy? Sắp kết hôn rồi mà không lo chuẩn bị, không có việc gì thì chạy lung tung làm gì?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ra ngoài nói một vài chuyện với anh Tưởng.”
“Ồ, là đi ra ngoài với cậu Tưởng à.” Vương Lệ Lệ nói với giọng điệu chua ngoa: “Không phải trước đây rất ghét đi xem mắt sao? Chẳng phải còn giận mẹ lắm à? Tại sao bây giờ lại tự nhiên đi chơi với người ta thế?”
Từ Hi Nhiễm không để ý tới bà ta, trực tiếp đi vào phòng. Vương Lệ Lệ đã sớm nhìn thấy túi quà trên tay cô, bà ta gọi cô lại: “Trên tay cầm gì thế?”
“Quà mà anh Tưởng mua.”
“Đưa mẹ xem nào.”
Từ Hi Nhiễm không trả lời, Vương Lệ Lệ đã không chờ nổi đi tới giật lấy đồ trên tay cô. Bà ta mở túi ra, bên trong là một chiếc hộp tinh xảo. Vương Lệ Lệ mở hộp ra, nhìn thấy món đồ vàng lóng lánh bên trong, ánh mắt lập tức sáng lên: “Vàng à?”
Từ Đóa cũng chồm tới xem, ánh mắt kinh ngạc, cô ta vô cùng mất kiên nhẫn lấy chiếc vòng vàng đeo vào tay mình.
“Mẹ xem này, con đeo cũng hợp thật.”
Vương Lệ Lệ khẽ vuốt ve, cái nào cũng nặng trịch. Bà ta quay sang Từ Hi Nhiễm nói: “Cậu Tưởng cũng khá hào phóng với con nha.”
“Xem xong thì cất vào chỗ cũ đi.”
Từ Đóa bĩu môi: “Sao lại keo kiệt thế, cho tôi mượn đeo vài ngày thì có sao?”
Từ Hi Nhiễm còn không biết cô ta ư, mượn để đeo vài ngày không khéo lại thành của cô ta mất, cô nói: “Tôi và anh Tưởng vẫn chưa kết hôn, lỡ sau này chia tay thì còn phải trả lại những thứ này, nếu cô không sợ làm mất, không sợ bồi thường thì cứ cầm mà đeo đi.”
Từ Đóa cầm lấy chiếc vòng tay ném vào trong hộp: “Ai thèm, đồ keo kiệt.”
Từ Hi Nhiễm lười đôi co với cô ta, đóng gói cất lại những thứ đó rồi mang về phòng.
Một ngày sau khi gặp Tưởng Dư Hoài, Từ Hi Nhiễm nhận được điện thoại của Tống Tình. Tống Tình cũng được nghỉ, hôm qua mới về và muốn gặp cô, muốn rủ cô đi chơi một lát. Từ Hi Nhiễm cũng có chút chuyện muốn nói nên đồng ý ngay. Hai người hẹn gặp nhau ở quán nước mà hồi cấp ba vẫn thường đến. Từ Hi Nhiễm đến trước, gọi hai cốc đá bào. Lát sau Tống Tình cũng đến, cô ấy cất ô che nắng, cười tít mắt chạy vào, thấy đá bào đã gọi sẵn, cô ấy liền ôm lấy Từ Hi Nhiễm một cái trước rồi cười nói: “Cảm ơn cô bạn yêu dấu của tớ.”
Tống Tình ngồi xuống đối diện cô, múc một thìa lớn đá bào cho vào miệng, thoải mái thở hắt ra một hơi rồi mới nói với cô: “Cậu mau kể cặn kẽ cho tớ nghe về mối quan hệ của cậu với anh Khải đi, trước đây trao đổi qua điện thoại cậu không kể rõ ràng.”
Mấy hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, mới chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà cuộc sống đã thay đổi chóng mặt, vừa nghe thấy tên của Trình Vân Khải, nhớ đến nỗi đau của vài ngày trước, Từ Hi Nhiễm lại cảm thấy xa xôi.
“Thật ra tớ có một chuyện quan trọng muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì?”
“Tớ sắp kết hôn.”
Tống Tình kinh ngạc đến ngẩn người, nhìn cô như nhìn người bị bệnh tâm thần: “Cậu... Cậu có đùa tớ không vậy? Kết hôn? Cậu kết hôn với ai?”
Vì để cho cô ấy tin rằng mình không hề đùa, Từ Hi Nhiễm nghiêm mặt nói một cách nghiêm túc: “Tớ không đùa, tớ thực sự sắp kết hôn rồi.”
“...”
“Mẹ kế tớ sắp xếp đối tượng cho tớ, hơn tớ mười tuổi, hoàn cảnh gia đình cũng khá giả, khuyết điểm duy nhất là bị tật bên chân trái.”
Tống Tình nghe xong thì bùng nổ ngay: “Mẹ kiếp! Cậu mới bao nhiêu tuổi mà đã sắp xếp cho cậu kết hôn? Còn hơn cậu mười tuổi, lại là người khuyết tật!? Mẹ kế cậu có thể có ý tốt gì chứ? Đây là chuyện lúc nào vậy, sao tớ không nghe cậu kể bao giờ?”
“Từ kỳ nghỉ tớ về ấy, tớ chưa kịp kể cho cậu nghe.”
“Cậu nghĩ sao vậy, cứ thế mà đồng ý ư?”
“Tớ còn có thể làm gì được chứ, tớ không còn sự lựa chọn nào. Tớ còn một năm nữa mới ra trường, giờ vẫn chưa có khả năng tự lập, họ đã nói nếu tớ không nghe lời thì sẽ không chu cấp cho tớ học đại học nữa.”
Tống Tình lộ vẻ lo lắng, cô ấy cũng biết rõ tình hình gia đình của Từ Hi Nhiễm, giờ cô ấy cũng chỉ là một đứa sinh viên, không giúp được gì cho cô.
“Cậu đã gặp người kia chưa? Tính cách anh ta thế nào?”
“Tớ gặp rồi, hiện tại mà nói cách cư xử của anh ấy khá tốt, cũng rất lịch sự với tớ.”
Tống Tình vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô ấy nhớ đến kỳ nghỉ đông vừa rồi, cô và Từ Hi Nhiễm cùng trốn trong phòng cô ấy đọc truyện người lớn. Những tình tiết trong truyện khiến cả hai mặt đỏ bừng tim đập chân run, thậm chí có những điều còn chưa hiểu. Khi đó, cả hai vẫn còn là những cô bé ngây thơ, chẳng hiểu gì, cứ nghĩ chuyện kết hôn đối với mình còn xa lắm. Vậy mà lúc này mới qua được bao lâu, Từ Hi Nhiễm sắp lấy chồng rồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Anh Khải có biết chuyện này không?”
“Không biết.”
“Có muốn nói cho anh ấy biết không?”
Từ Hi Nhiễm suy nghĩ một chút rồi nói: “Không cần nói với anh ấy đâu, cũng chẳng liên quan gì đến anh ấy.”
Tống Tình nắm chặt tay cô, lòng đau thay cô, nhất thời lại không biết nói gì để an ủi Từ Hi Nhiễm. Cô ấy thấy Từ Hi Nhiễm rất xuất sắc, lại thông minh xinh đẹp, học hành giỏi giang, sau này chắc chắn sẽ lấy được một người rất tốt, dù không phải Trình Vân Khải thì cũng sẽ là những chàng trai thanh niên ưu tú khác. Nhưng bây giờ cô lại định lấy một ông già tàn tật, mà người trong cuộc như Từ Hi Nhiễm lại bình tĩnh đến lạ, nhưng là bạn của cô, Tống Tình đau lòng muốn khóc.
Tống Tình trách Trình Vân Khải là tên khốn kiếp, nếu không phải tại anh ta bỏ rơi Từ Hi Nhiễm thì có lẽ cô đã không phải lấy một ông già tàn tật như vậy.
Tống Tình càng nghĩ càng tức, vì vậy sau khi tạm biệt Từ Hi Nhiễm thì cô ấy đã nổi trận lôi đình, trực tiếp gửi cho Trình Vân Khải một tin “Thằng chó”. Trình Vân Khải không trả lời, Tống Tình lại tìm đến bạn trai mình, bạn thân của Trình Vân Khải là Hà Tinh Dịch. Hai người này đã luôn hình bóng không rời từ thời phổ thông, tốt đến mức có thể cùng mặc một cái quần. Tống Tình cảm thấy gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, Hà Tinh Dịch cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.
Cô ấy nghĩ sao thì nói vậy.
“Hà Tinh Dịch, anh cũng chẳng ra gì.”
Hà Tinh Dịch bị hiểu lầm vội vàng trả lời: “? ? ? ? ?” Tống Tình ném điện thoại sang một bên, chẳng mấy chốc Hà Tinh Dịch gọi điện đến, Tống Tình đang tức giận nổi trận lôi đình, Hà Tinh Dịch cũng hiểu rõ tình hình.
Nhưng khi biết được chuyện Từ Hi Nhiễm sắp kết hôn, cả Hà Tinh Dịch cũng bị sốc. Dù Tống Tình đã cảnh báo cậu ta không được nói chuyện này với Trình Vân Khải, nhưng Hà Tinh Dịch nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này nhất định phải nói cho Trình Vân Khải biết.
Hè này, Trình Vân Khải không về nhà, hiếm khi anh ta mới gặp được một cô gái khiến mình thích đến vậy, đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, khó mà dứt ra, chỉ đành tìm đại một lý do gọi điện báo nhà là mình sẽ không về trong kỳ nghỉ hè này. Từ sau khi thi lên đại học, gia đình ít quản lý anh ta hơn, dù có muốn quản cũng chẳng quản được, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Anh ta thuê một căn chung cư cho thuê ngắn hạn gần trường. Cứ đến kỳ nghỉ là anh ta lại cùng Triệu Niệm Gia về căn hộ, thanh niên ngoài đôi mươi đang lúc sức sống tràn đầy, trừ lúc ăn, hầu như hai người đều nằm trên giường, tính từ lúc nghỉ hè cho tới giờ, số lần ra ngoài có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lúc này đã chạng vạng tối, Triệu Niệm Gia tựa như một con mèo lười biếng nép trong vòng tay của anh ta. Ánh dương màu đỏ tím chiếu qua cửa sổ, có một tia sáng nhỏ xíu rơi trên khuôn mặt cô ta, dưới ánh sáng mờ, anh ta có thể nhìn thấy một lớp lông mảnh như tơ phủ trên mặt cô ta.
Trình Vân Khải chống đầu lên tay, một tay không nhịn được vuốt ve khắp mặt cô ta. Cô nhóc ngứa ngáy, chui vào vòng tay của anh ta. Trình Vân Khải khẽ cười, sao mà đáng yêu thế này.
Đúng lúc này, điện thoại reo, Trình Vân Khải đã cài chế độ rung. Khi ấy trong phòng rất yên tĩnh, tiếng rung lan tỏa trong không khí, Trình Vân Khải sợ đánh thức bạn gái, vội vàng cầm điện thoại đi ra ban công rồi mới bắt máy.
“Anh Khải có bận không?”
“Không bận, sao thế?”
Trình Vân Khải rút một điếu thuốc châm lửa hút một hơi.
Bên kia Hà Tinh Dịch ấp úng một hồi mới thử thăm dò nói: “Anh Khải, tớ nghe Tống Tình nói hình như Từ Hi Nhiễm sắp kết hôn.”
Trình Vân Khải nhả một ngụm khói, khói thuốc bao phủ khuôn mặt tuấn tú của anh ta. Lúc này, anh ta đang lười biếng tựa vào lan can ban công, nghe được lời này, anh ta bất giác đứng thẳng dậy, ngón tay kẹp chặt lấy điện thoại, sợ bỏ sót một chữ nào. Anh ta nhíu mày hỏi: “Cậu vừa nói ai? Ai muốn kết hôn?”
“Nếu cô Từ rảnh rỗi thì có thể đi cùng tôi một chuyến, tôi sẽ đi mua cho cô một ít đồ.”
“Mua đồ? Mua gì cơ?”
“Chúng ta sắp kết hôn, đương nhiên tôi phải mua cho cô một ít quà cưới rồi.”
Từ Hi Nhiễm lập tức xua tay: “Không cần, không cần, cứ đơn giản thôi.”
“Đây là phép lịch sự, mong cô Từ đừng từ chối.”
Cuối cùng, Từ Hi Nhiễm đành phải lên xe cùng anh. Xe đi đến một tiệm trang sức nào đó, chắc Tưởng Dư Hoài đã gọi điện trước, nhân viên bán hàng dẫn thẳng hai người đến phòng VIP trên tầng hai. Phòng VIP rộng rãi bày một chiếc bàn dài, trên bàn đã bày đầy đủ các loại trang sức lấp lánh.
Nhân viên bán hàng tươi cười giới thiệu: “Anh Tưởng, đây là bộ sưu tập cao cấp của cửa hàng.”
Tưởng Dư Hoài hơi gật đầu, sau đó nói với Từ Hi Nhiễm: “Nhẫn kim cương sẽ đặt làm sau, cô chọn một số món thường đeo trước đi.”
Từ Hi Nhiễm lộ vẻ mặt khó xử, căn bản không thể nào xuống tay, bởi vì cô vô tình liếc thấy giá của một chiếc vòng cổ, hai trăm hai mươi ngàn tệ, cô còn tưởng mình nhìn nhầm, cẩn thận đếm lại số 0 đằng sau, quả thật là hai trăm hai mươi ngàn tệ, không sai.
Từ Hi Nhiễm biết rằng kết hôn ở Lạc Thành, bên nhà trai có phong tục mua trang sức tặng cho đằng gái nên mới đồng ý đi cùng anh, nhưng một chiếc vòng cổ đã hai trăm hai mươi ngàn tệ, cô gái quê mùa chưa hiểu sự đời như cô làm sao dám chọn.
“Sao thế?” Tưởng Dư Hoài hỏi cô.
Phòng VIP có sofa, anh đã ngồi xuống ghế sofa, nhân viên cửa hàng đem cà phê lên. Anh bưng cà phê uống một ngụm, rõ ràng là kiên nhẫn đợi cô chọn.
“Tôi… chọn không được.”
“Vậy lấy hết đi.” Anh thản nhiên nói một câu, lại bảo với nhân viên cửa hàng: “Tính tiền đi.”
Từ Hi Nhiễm hít vào một hơi lạnh, một sợi dây chuyền đã hai trăm hai mươi ngàn tệ, trên bàn dài bày nhiều đồ trang sức như vậy, không biết tốn bao nhiêu tiền.
Cô vội nói: “Không cần, tôi… để tôi chọn một chút.”
Từ Hi Nhiễm đi một vòng quanh bàn dài, vốn tính chọn một món nào đó giá rẻ một chút, nhưng những món trang sức ở đây trông cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ vì gắn thêm một viên kim cương mà giá thấp nhất cũng chẳng dưới một trăm ngàn tệ.
Từ Hi Nhiễm cân nhắc một lúc rồi hỏi nhân viên cửa hàng: “Có đồ vàng không?”
Tưởng Dư Hoài nói: “Cô thích đồ vàng à?”
Từ Hi Nhiễm cười gượng: “Đúng vậy”. Thực ra cô cảm thấy đồ vàng giữ giá hơn những món đồ trang sức rườm rà đắt tiền có đính kim cương này.
Nhân viên cửa hàng vội vàng đáp: “Dĩ nhiên là có rồi, hai vị đợi một lát, tôi sẽ bảo người lấy một vài mẫu đến cho hai vị xem.”
Không lâu sau, nhân viên cửa hàng đã mang tới một loạt đồ trang sức bằng vàng. Từ Hi Nhiễm chọn một chiếc vòng tay nhỏ nhất. Chiếc vòng này được thiết kế khá đẹp, cổ tay cô nhỏ nhắn, đeo vào cũng không quá phô trương. Tuy nhiên chiếc vòng nhỏ nhất này cũng nặng tới hơn bốn mươi gam, giá hai mươi ngàn tệ, dĩ nhiên so với những món đồ trang sức có giá trên dưới một trăm ngàn tệ thì cô vẫn có thể chấp nhận được mức giá này.
Từ Hi Nhiễm đeo vòng tay, giơ ra cho anh nhìn qua rồi nói: “Tôi thấy cái này khá hợp, lấy chiếc này đi.”
Cổ tay cô trắng trẻo lại nhỏ, chiếc vòng được thiết kế đơn giản, chắc chắn, đeo vào đúng là rất đẹp.
Tưởng Dư Hoài nói: “Quà trước khi kết hôn phải có ít nhất ba món.”
Từ Hi Nhiễm: “...”
Cuối cùng Từ Hi Nhiễm lại chọn một sợi dây chuyền và một đôi khuyên tai. Dây chuyền và khuyên tai cũng làm bằng vàng, vòng cổ được đánh rất tinh xảo, khuyên tai có hình dạng tua rua, thiết kế rất thời trang, không phô trương.
Ba thứ này cộng lại chưa đến năm mươi ngàn tệ, Tưởng Dư Hoài bảo cô chọn thêm vài thứ nữa nhưng cô nhất quyết không chịu. Sắc mặt Tưởng Dư Hoài hơi phức tạp, năm mươi ngàn tệ… Anh còn ngại tính tiền.
Tưởng Dư Hoài nhớ lại bình thường nghe người ta nói cưới vợ là tốn kém nhất, nhưng giờ thì có vẻ không phải, tốn kém ở đâu, cô còn rất tiết kiệm cho anh.
Sau khi mua sắm xong, Tưởng Dư Hoài lại đưa cô về. Từ Hi Nhiễm nghĩ anh còn bận nên không mời anh lên chơi, trước khi xuống xe thì cảm ơn anh một lần nữa.
Từ Hi Nhiễm mở cửa ra, Vương Lệ Lệ và Từ Đóa đang ngồi ở phòng khách xem tivi, Từ Xương Đông đang ở bếp nấu cơm. Vương Lệ Lệ thấy cô thì hỏi: “Con đi đâu vậy? Sắp kết hôn rồi mà không lo chuẩn bị, không có việc gì thì chạy lung tung làm gì?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ra ngoài nói một vài chuyện với anh Tưởng.”
“Ồ, là đi ra ngoài với cậu Tưởng à.” Vương Lệ Lệ nói với giọng điệu chua ngoa: “Không phải trước đây rất ghét đi xem mắt sao? Chẳng phải còn giận mẹ lắm à? Tại sao bây giờ lại tự nhiên đi chơi với người ta thế?”
Từ Hi Nhiễm không để ý tới bà ta, trực tiếp đi vào phòng. Vương Lệ Lệ đã sớm nhìn thấy túi quà trên tay cô, bà ta gọi cô lại: “Trên tay cầm gì thế?”
“Quà mà anh Tưởng mua.”
“Đưa mẹ xem nào.”
Từ Hi Nhiễm không trả lời, Vương Lệ Lệ đã không chờ nổi đi tới giật lấy đồ trên tay cô. Bà ta mở túi ra, bên trong là một chiếc hộp tinh xảo. Vương Lệ Lệ mở hộp ra, nhìn thấy món đồ vàng lóng lánh bên trong, ánh mắt lập tức sáng lên: “Vàng à?”
Từ Đóa cũng chồm tới xem, ánh mắt kinh ngạc, cô ta vô cùng mất kiên nhẫn lấy chiếc vòng vàng đeo vào tay mình.
“Mẹ xem này, con đeo cũng hợp thật.”
Vương Lệ Lệ khẽ vuốt ve, cái nào cũng nặng trịch. Bà ta quay sang Từ Hi Nhiễm nói: “Cậu Tưởng cũng khá hào phóng với con nha.”
“Xem xong thì cất vào chỗ cũ đi.”
Từ Đóa bĩu môi: “Sao lại keo kiệt thế, cho tôi mượn đeo vài ngày thì có sao?”
Từ Hi Nhiễm còn không biết cô ta ư, mượn để đeo vài ngày không khéo lại thành của cô ta mất, cô nói: “Tôi và anh Tưởng vẫn chưa kết hôn, lỡ sau này chia tay thì còn phải trả lại những thứ này, nếu cô không sợ làm mất, không sợ bồi thường thì cứ cầm mà đeo đi.”
Từ Đóa cầm lấy chiếc vòng tay ném vào trong hộp: “Ai thèm, đồ keo kiệt.”
Từ Hi Nhiễm lười đôi co với cô ta, đóng gói cất lại những thứ đó rồi mang về phòng.
Một ngày sau khi gặp Tưởng Dư Hoài, Từ Hi Nhiễm nhận được điện thoại của Tống Tình. Tống Tình cũng được nghỉ, hôm qua mới về và muốn gặp cô, muốn rủ cô đi chơi một lát. Từ Hi Nhiễm cũng có chút chuyện muốn nói nên đồng ý ngay. Hai người hẹn gặp nhau ở quán nước mà hồi cấp ba vẫn thường đến. Từ Hi Nhiễm đến trước, gọi hai cốc đá bào. Lát sau Tống Tình cũng đến, cô ấy cất ô che nắng, cười tít mắt chạy vào, thấy đá bào đã gọi sẵn, cô ấy liền ôm lấy Từ Hi Nhiễm một cái trước rồi cười nói: “Cảm ơn cô bạn yêu dấu của tớ.”
Tống Tình ngồi xuống đối diện cô, múc một thìa lớn đá bào cho vào miệng, thoải mái thở hắt ra một hơi rồi mới nói với cô: “Cậu mau kể cặn kẽ cho tớ nghe về mối quan hệ của cậu với anh Khải đi, trước đây trao đổi qua điện thoại cậu không kể rõ ràng.”
Mấy hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, mới chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà cuộc sống đã thay đổi chóng mặt, vừa nghe thấy tên của Trình Vân Khải, nhớ đến nỗi đau của vài ngày trước, Từ Hi Nhiễm lại cảm thấy xa xôi.
“Thật ra tớ có một chuyện quan trọng muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì?”
“Tớ sắp kết hôn.”
Tống Tình kinh ngạc đến ngẩn người, nhìn cô như nhìn người bị bệnh tâm thần: “Cậu... Cậu có đùa tớ không vậy? Kết hôn? Cậu kết hôn với ai?”
Vì để cho cô ấy tin rằng mình không hề đùa, Từ Hi Nhiễm nghiêm mặt nói một cách nghiêm túc: “Tớ không đùa, tớ thực sự sắp kết hôn rồi.”
“...”
“Mẹ kế tớ sắp xếp đối tượng cho tớ, hơn tớ mười tuổi, hoàn cảnh gia đình cũng khá giả, khuyết điểm duy nhất là bị tật bên chân trái.”
Tống Tình nghe xong thì bùng nổ ngay: “Mẹ kiếp! Cậu mới bao nhiêu tuổi mà đã sắp xếp cho cậu kết hôn? Còn hơn cậu mười tuổi, lại là người khuyết tật!? Mẹ kế cậu có thể có ý tốt gì chứ? Đây là chuyện lúc nào vậy, sao tớ không nghe cậu kể bao giờ?”
“Từ kỳ nghỉ tớ về ấy, tớ chưa kịp kể cho cậu nghe.”
“Cậu nghĩ sao vậy, cứ thế mà đồng ý ư?”
“Tớ còn có thể làm gì được chứ, tớ không còn sự lựa chọn nào. Tớ còn một năm nữa mới ra trường, giờ vẫn chưa có khả năng tự lập, họ đã nói nếu tớ không nghe lời thì sẽ không chu cấp cho tớ học đại học nữa.”
Tống Tình lộ vẻ lo lắng, cô ấy cũng biết rõ tình hình gia đình của Từ Hi Nhiễm, giờ cô ấy cũng chỉ là một đứa sinh viên, không giúp được gì cho cô.
“Cậu đã gặp người kia chưa? Tính cách anh ta thế nào?”
“Tớ gặp rồi, hiện tại mà nói cách cư xử của anh ấy khá tốt, cũng rất lịch sự với tớ.”
Tống Tình vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô ấy nhớ đến kỳ nghỉ đông vừa rồi, cô và Từ Hi Nhiễm cùng trốn trong phòng cô ấy đọc truyện người lớn. Những tình tiết trong truyện khiến cả hai mặt đỏ bừng tim đập chân run, thậm chí có những điều còn chưa hiểu. Khi đó, cả hai vẫn còn là những cô bé ngây thơ, chẳng hiểu gì, cứ nghĩ chuyện kết hôn đối với mình còn xa lắm. Vậy mà lúc này mới qua được bao lâu, Từ Hi Nhiễm sắp lấy chồng rồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Anh Khải có biết chuyện này không?”
“Không biết.”
“Có muốn nói cho anh ấy biết không?”
Từ Hi Nhiễm suy nghĩ một chút rồi nói: “Không cần nói với anh ấy đâu, cũng chẳng liên quan gì đến anh ấy.”
Tống Tình nắm chặt tay cô, lòng đau thay cô, nhất thời lại không biết nói gì để an ủi Từ Hi Nhiễm. Cô ấy thấy Từ Hi Nhiễm rất xuất sắc, lại thông minh xinh đẹp, học hành giỏi giang, sau này chắc chắn sẽ lấy được một người rất tốt, dù không phải Trình Vân Khải thì cũng sẽ là những chàng trai thanh niên ưu tú khác. Nhưng bây giờ cô lại định lấy một ông già tàn tật, mà người trong cuộc như Từ Hi Nhiễm lại bình tĩnh đến lạ, nhưng là bạn của cô, Tống Tình đau lòng muốn khóc.
Tống Tình trách Trình Vân Khải là tên khốn kiếp, nếu không phải tại anh ta bỏ rơi Từ Hi Nhiễm thì có lẽ cô đã không phải lấy một ông già tàn tật như vậy.
Tống Tình càng nghĩ càng tức, vì vậy sau khi tạm biệt Từ Hi Nhiễm thì cô ấy đã nổi trận lôi đình, trực tiếp gửi cho Trình Vân Khải một tin “Thằng chó”. Trình Vân Khải không trả lời, Tống Tình lại tìm đến bạn trai mình, bạn thân của Trình Vân Khải là Hà Tinh Dịch. Hai người này đã luôn hình bóng không rời từ thời phổ thông, tốt đến mức có thể cùng mặc một cái quần. Tống Tình cảm thấy gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, Hà Tinh Dịch cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.
Cô ấy nghĩ sao thì nói vậy.
“Hà Tinh Dịch, anh cũng chẳng ra gì.”
Hà Tinh Dịch bị hiểu lầm vội vàng trả lời: “? ? ? ? ?” Tống Tình ném điện thoại sang một bên, chẳng mấy chốc Hà Tinh Dịch gọi điện đến, Tống Tình đang tức giận nổi trận lôi đình, Hà Tinh Dịch cũng hiểu rõ tình hình.
Nhưng khi biết được chuyện Từ Hi Nhiễm sắp kết hôn, cả Hà Tinh Dịch cũng bị sốc. Dù Tống Tình đã cảnh báo cậu ta không được nói chuyện này với Trình Vân Khải, nhưng Hà Tinh Dịch nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này nhất định phải nói cho Trình Vân Khải biết.
Hè này, Trình Vân Khải không về nhà, hiếm khi anh ta mới gặp được một cô gái khiến mình thích đến vậy, đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, khó mà dứt ra, chỉ đành tìm đại một lý do gọi điện báo nhà là mình sẽ không về trong kỳ nghỉ hè này. Từ sau khi thi lên đại học, gia đình ít quản lý anh ta hơn, dù có muốn quản cũng chẳng quản được, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Anh ta thuê một căn chung cư cho thuê ngắn hạn gần trường. Cứ đến kỳ nghỉ là anh ta lại cùng Triệu Niệm Gia về căn hộ, thanh niên ngoài đôi mươi đang lúc sức sống tràn đầy, trừ lúc ăn, hầu như hai người đều nằm trên giường, tính từ lúc nghỉ hè cho tới giờ, số lần ra ngoài có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lúc này đã chạng vạng tối, Triệu Niệm Gia tựa như một con mèo lười biếng nép trong vòng tay của anh ta. Ánh dương màu đỏ tím chiếu qua cửa sổ, có một tia sáng nhỏ xíu rơi trên khuôn mặt cô ta, dưới ánh sáng mờ, anh ta có thể nhìn thấy một lớp lông mảnh như tơ phủ trên mặt cô ta.
Trình Vân Khải chống đầu lên tay, một tay không nhịn được vuốt ve khắp mặt cô ta. Cô nhóc ngứa ngáy, chui vào vòng tay của anh ta. Trình Vân Khải khẽ cười, sao mà đáng yêu thế này.
Đúng lúc này, điện thoại reo, Trình Vân Khải đã cài chế độ rung. Khi ấy trong phòng rất yên tĩnh, tiếng rung lan tỏa trong không khí, Trình Vân Khải sợ đánh thức bạn gái, vội vàng cầm điện thoại đi ra ban công rồi mới bắt máy.
“Anh Khải có bận không?”
“Không bận, sao thế?”
Trình Vân Khải rút một điếu thuốc châm lửa hút một hơi.
Bên kia Hà Tinh Dịch ấp úng một hồi mới thử thăm dò nói: “Anh Khải, tớ nghe Tống Tình nói hình như Từ Hi Nhiễm sắp kết hôn.”
Trình Vân Khải nhả một ngụm khói, khói thuốc bao phủ khuôn mặt tuấn tú của anh ta. Lúc này, anh ta đang lười biếng tựa vào lan can ban công, nghe được lời này, anh ta bất giác đứng thẳng dậy, ngón tay kẹp chặt lấy điện thoại, sợ bỏ sót một chữ nào. Anh ta nhíu mày hỏi: “Cậu vừa nói ai? Ai muốn kết hôn?”
/54
|