“Tôi…” Đối mặt gần với Tưởng Dư Hoài, Vương Lệ Lệ đã mất đi sự phách lối của bà ta, bà ta cố gắng nặn ra nụ cười: “Hi Nhiễm không hiểu chuyện, tôi cũng chỉ nói nó hai câu thôi.”
“Bây giờ cô ấy đã gả cho tôi rồi, cho dù phải nói thì cũng là do tôi nói.”
Khoé miệng Vương Lệ Lệ giật giật, tuy rằng không cam tâm bị người khác làm cho mất mặt, nhưng Tưởng Dư Hoài lại có thể dễ dàng chế ngự bà ta như thế, bà ta làm gì có gan mà chống chọi với anh, thậm chí còn phải cố nở nụ cười đáp: “Anh Tưởng nói đúng.”
“Anh Dư Hoài, bảo bọn họ đi đi.”
Từ Hi Nhiễm không muốn Tưởng Dư Hoài vì bọn họ mà buồn bực.
“Hi Nhiễm.” Từ Xương Đông liếc mắt khẽ trách cứ cô: “Ầm ĩ với người nhà còn ra thể thống gì, anh Tưởng còn đang ở đây đó. Dù thế nào bố mẹ cũng là bố mẹ của con, là gia đình ruột thịt của con đó.”
Tưởng Dư Hoài liếc Từ Hi Nhiễm một cái, dùng ánh mắt hỏi cô, Từ Hi Nhiễm không chút do dự gật đầu với anh.Tưởng Dư Hoài đi đến chỗ điện thoại cố định gọi điện, đây là điện thoại chuyên dụng để kết nối với bên quản lý tài sản và bảo vệ.
“Phiền các anh gọi mấy bảo vệ lên đây.” Tưởng Dư Hoài nói một câu đơn giản.
Quả nhiên không đến một lúc đã có mấy bảo vệ đi vào, Tưởng Dư Hoài trực tiếp nói với bọn họ: “Giúp tôi mời mấy người này ra ngoài.”
Trùng hợp là mấy bảo vệ đến đây lại là mấy người vừa cãi nhau với bọn họ. Bọn họ vốn còn đang muốn mượn tay Từ Hi Nhiễm cho mấy người đó một bài học, xoay một vòng lại vẫn bị mấy người kia không chút khách sáo đối xử như thế, mà bây giờ sau khi nhận được sự ra lệnh của chủ nhà, thái độ của mấy bảo vệ đó càng hung hăng hơn, thậm trí trực tiếp ra tay xô đẩy.
“Hi Nhiễm, con thật sự muốn đối xử với chúng ta như thế này à? Dù thế nào chúng ta cũng là người thân của con.” Vương Lệ Lệ thật sự vô cùng tức giận, nhưng vẫn cố kỵ Tưởng Dư Hoài đang ở đây, không dám nói ra lời khó nghe.
Từ Hi Nhiễm hiểu rất rõ, hành động hôm nay xem như hoàn toàn đoạn tuyệt với bọn họ. Từ Xương Đông nói không sai, bọn họ là người thân ruột thịt của cô, hôm nay cô đối xử với bọn họ không hề khách sáo như vậy thì từ lúc này trở về sau cô sẽ không còn người thân nữa.
Từ Hi Nhiễm không để ý đến lời nói của bà ta, xoay người lên tầng, không biết đám người Vương Lệ Lệ bị đuổi đi như thế nào. Tóm lại Từ Hi Nhiễm quay về phòng không đến một lúc thì đã không nghe thấy âm thanh gì bên dưới nữa.
Tuy nói mấy người thân này chẳng khác gì không có, nhưng trong lòng Từ Hi Nhiễm vẫn rất buồn. Người khác lấy chồng, cho dù sau này có như thế nào, dù có kém đến đâu thì cũng vẫn có gia đình là đường lui, còn cô bây giờ, cô cắt đứt liên kết với bọn họ, cô đã không còn con đường lui rồi.
Cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ, sau đó là tiếng của Tưởng Dư Hoài: “Tôi vào nhé?”
Từ Hi Nhiễm chưa đáp anh đã đẩy cửa đi vào. Từ Hi Nhiễm vội vàng lau nước mắt hỏi: “Bọn họ đi rồi à?”
“Đi rồi.”
Tưởng Dư Hoài đi đến phía trước cô, ánh mắt quét qua nước mắt trên mặt cô: “Sao lại khóc?”
“Không có gì.”
“Nếu đã không nỡ, vì sao lại đuổi bọn họ đi?”
“Không phải không nỡ, tôi chỉ cảm thấy sau này tôi không còn người thân nữa.” Cho dù bọn họ có đối xử với cô không tốt như thế nào, nhưng dù sao cũng là người thân duy nhất trên thế giới này của cô. Mà bây giờ, cô đã trở mặt với người thân duy nhất đó, tâm lý ít nhiều cũng có chút buồn bã.
“Bây giờ em đã gả cho tôi rồi, tôi không được tính là người thân của em sao?”
“...”
Người thân? Từ Hi Nhiễm nhớ đến dáng vẻ anh bảo vệ cô trước mặt Vương Lệ Lệ lúc nãy, anh nói “Cô ấy đã gả cho tôi rồi, phải nói cũng là do tôi nói.”
Đúng vậy, cô đã gả cho anh rồi, anh là chồng của cô, anh sẽ bảo vệ cô, sẽ an ủi cô. Tính ra, anh và cô mới đúng là người một nhà.
Bọn họ quen nhau khi xem mắt, tiếp xúc với nhau không được bao lâu thì kết hôn, cuộc hôn nhân này đối với cô mà nói giống như hòn đảo trôi nổi trên bầu trời, hoa lệ xán lạn, nhưng lại không thực tế. Mãi cho đến bây giờ cô mới tìm thấy một cảm giác đồng cảm trong cuộc hôn nhân này. Cho dù thế nào, người đàn ông trước mắt này, chỉ cần vẫn đang trong cuộc hôn nhân thì anh chính là người thân nhất của cô.
Thật sự mà nói, người thân nửa đường nhảy ra như anh còn đáng tin hơn rất nhiều so với đám người chung máu mủ kia.
Nỗi phiền muộn trong lòng Từ Hi Nhiễm dần dần tiêu tan, cô nói với anh: “Đương nhiên anh Dư Hoài là người thân của tôi rồi.”
“Nếu đã như thế, sau này đừng nói mấy lời kiểu không có người thân gì nữa.”
“Vâng, là do tôi nghĩ quá nhiều rồi.” Từ Hi Nhiễm nở nụ cười với anh: “Cảm ơn anh Dư Hoài.”
Đôi mắt đã bị nước mắt rửa qua sáng long lanh, đôi môi bởi vì khóc mà mọng nước, Tưởng Dư Hoài nhìn sang chỗ khác đáp lại: “Đừng khách sáo.”
Mấy người nhà họ Từ bị đuổi ra ngoài nghẹn một bụng tức. Sau khi về nhà, Từ Đoá không phục mà nói: “Con đã nói với mọi người từ trước rồi, Từ Hi Nhiễm là con sói mắt trắng lật mặt không nhận người thân, bố mẹ còn giới thiệu cho chị ta một mối hôn sự tốt như thế, để cho chị ta nhặt món hời lớn. Bây giờ thì hay rồi, người ta trèo lên cành cao thì không nhận bố mẹ nữa.”
Vương Lệ Lệ cũng rất tức giận, nếu như lúc đó giới thiệu Từ Đoá thì sao bà ta phải chịu cơn tức này, bây giờ bà ta đã trở thành mẹ vợ của chủ tịch mà hưởng phúc rồi.
Nhưng bà ta cũng không suy nghĩ lại một chút là người ta có thích Từ Đoá hay không?
Vương Lệ Lệ tức giận không có chỗ xả thì lại mắng Từ Xương Đông: “Nhìn cái đứa vô ơn phụ nghĩa của con quỷ chết yểu mà ông tìm về kìa.”
Từ Xương Đông rất ghét nghe những lời này, nhưng ông ta ăn nói vụng về nên đành thôi, hơn nữa ông ta cũng lười đôi co với bà ta, để kệ bà ta mắng, trong lòng cũng oán giận Từ Hi Nhiễm không hiểu chuyện.
Chuyện Từ Hi Nhiễm đi học múa, Trình Vân Khải nghe được từ chỗ của Hà Tinh Dịch. Hà Tinh Dịch đưa Tống Tình đến phòng tập múa thì thấy Từ Hi Nhiễm, thế nên biết được Từ Hi Nhiễm cũng học múa ở đó.
Sau khi Triệu Niệm Gia ở bên này chơi mấy ngày thì Trình Vân Khải tiễn cô ta đi, đoạn thời gian này Trình Vân Khải luôn muốn tìm Từ Hi Nhiễm nói chuyện, có điều Từ Hi Nhiễm vẫn chưa cho anh ta ra khỏi danh sách chặn. Vì vô tình nghe được chuyện Từ Hi Nhiễm đi học múa nên Trình Vân Khải trực tiếp tìm đến phòng tập múa đó.
Trình Vân Khải nói với nhân viên lễ tân của phòng tập múa rằng anh ta đến tìm Từ Hi Nhiễm, nhân viên lễ tân nói Từ Hi Nhiễm đang trong lớp học, bảo anh ta đợi. Trình Vân Khải nhân lúc nhân viên lễ tân không chú ý thì âm thầm lẻn vào phòng học trên tầng.
Chỗ Từ Hi Nhiễm học là một phòng tập lớn, vừa hay là phòng gần nhà vệ sinh phía hành lang nhất, không có cửa, Trình Vân Khải đi đến chỗ này vừa liếc nhìn đã trông thấy cô.
Lớp múa có phần múa luân phiên, các học viên lần lượt đi lên biểu diễn. Lúc này trùng hợp đến lượt Từ Hi Nhiễm, những bạn học khác ngồi vây thành vòng, Từ Hi Nhiễm đứng ở giữa múa, toàn bộ tóc của cô búi cao lên đỉnh đầu, mặc đồ múa màu hồng nhạt, động tác của cô linh hoạt, dưới ánh mắt chú ý của bao nhiêu người, cô nở nụ cười hoàn mỹ và múa rất tốt, không nhìn ra vẻ mất tự nhiên nào.
Từ Hi Nhiễm trong trí nhớ của anh ta là người mà đi hỏi người trên đường cũng phải căng thẳng một lúc, từ trước đến giờ anh ta chưa từng nghĩ đến có một ngày Từ Hi Nhiễm sẽ múa trước mặt nhiều người như vậy, nở nụ cười tự tin như thế. Khuôn mặt đó giống như được thắp sáng vậy, khác hoàn toàn với cô gái luôn cúi đầu rụt rè đi theo phía sau lưng anh ta.
Anh ta cảm thấy Từ Hi Nhiễm luôn u ám không vui vẻ, anh ta không biết rằng Từ Hi Nhiễm cũng có dáng vẻ tươi sáng như thế.
Khoảnh khắc đó, anh ta đột nhiên cảm thấy Từ Hi Nhiễm trước mặt rất xa lạ, giống như hôm đột nhiên anh ta trông thấy Từ Hi Nhiễm mặc váy ấy, lần đầu tiên anh ta phát hiện ra thứ gì đó trên người cô mà trước giờ anh ta chưa từng thấy. Mà bây giờ Từ Hi Nhiễm múa trước mặt mọi người, trên người cô cũng phát ra thứ gì đó khiến anh ta cảm thấy xa lạ.
Bọn họ từng lớn lên bên nhau, chứng kiến sự trưởng thành của đối phương, nhưng bọn họ mới chỉ tách ra có hai tháng ngắn ngủi, lúc gặp lại anh ta vẫn là anh ta của lúc trước, mà Từ Hi Nhiễm đã không còn là Từ Hi Nhiễm lúc trước nữa rồi.
Trong khoảng thời gian này, cô đã trưởng thành và thay đổi một cách nhanh chóng, mà quá trình đó lại không hề có sự tham gia của anh ta, chỉ với thời gian ngắn như thế, giống như tất cả đều mất hết mối liên lạc.
Từ Hi Nhiễm múa xong mới nhìn thấy Trình Vân Khải ở cửa, cô nói với mọi người một tiếng, rồi đi về phía anh ta hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Trình Vân Khải nhún vai: “Nghe người ta nói em múa ở đây nên đến xem, em thật sự càng ngày càng khiến anh lau mắt mà nhìn* rồi. Từ trước đến giờ anh không biết là em còn biết múa đó. Từ Hi Nhiễm, em vẫn là Từ Hi Nhiễm mà anh quen biết đó sao?”
*Lau mắt mà nhìn: cụm từ này có nghĩa là so với quá khứ thì sự thay đổi của bây giờ (theo hướng tốt) khiến cho người khác phải ngạc nhiên.
Từ Hi Nhiễm hỏi: “Chỉ đến xem tôi thôi à, không có chuyện gì khác?”
Thái độ lạnh nhạt của cô khiến cô anh ta cảm thấy không thoải mái, nhưng hôm nay anh ta đến đây không phải để cãi nhau với cô. Anh ta nói: “Là có một chuyện, lần trước mạo phạm anh Tưởng… nhà em.” Lúc nói đến “anh Tưởng nhà em” anh ta nghiến răng, không mấy vui vẻ mà nói tiếp: “Anh đến nói lời xin lỗi với em.”
Nhớ đến chuyện lần trước, trong lòng Từ Hi Nhiễm vẫn không được vui vẻ cho lắm, cô nói: “Sau này, những lời như thế không cần thiết phải nói nữa.”
“Được.” Trình Vân Khải sảng khoái đồng ý: “Anh cũng nghĩ lại rồi, em xem hai người chúng ta đều có đối tượng của mình rồi. Chuyện lúc trước để nó qua đi, suy cho cùng mọi người cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm nhiều năm như thế không thể bởi vì một vài chuyện này nói cắt đứt là cắt đứt. Nói đến mới nhớ vì sao em chưa bỏ anh ra khỏi danh sách chặn?”
“Tôi quên rồi, tôi sẽ kéo ra.”
“Thế nên, lời của anh, em đồng ý rồi?”
“Đồng ý cái gì?”
“Hai chúng ta tiếp tục làm bạn.”
Từ Hi Nhiễm nói: “Nếu làm bạn thì có thể, nhưng anh cũng nói rồi, bây giờ mọi người đều có đối tượng của riêng mình rồi, tất nhiên không thể giống như lúc trước không cố kỵ gì, duy trì một khoảng cách nhất định là tốt nhất.”
Trình Vân Khải nghe thấy lời này thì rất khó chịu, nhưng anh ta vẫn tỏ vẻ như không có gì, gật đầu đồng ý: “Được thôi.”
Đúng lúc điện thoại của Từ Hi Nhiễm reo lên, là Tưởng Dư Hoài gọi đến. Phòng tập múa mà Từ Hi Nhiễm lựa chọn cách biệt thự Hương Hà không xa, bình thường cô đều có thể đi bộ về, nhưng có lúc Tưởng Dư Hoài tan làm đi ngang qua chỗ này cũng thuận tiện đón cô.
Từ Hi Nhiễm nhận điện: “Anh Dư Hoài?”
“Xong rồi à?”
“Ừ, xong rồi.”
“Tôi ở dưới tầng.”
Sau khi Từ Hi Nhiễm cúp điện thoại thì nói với Trình Vân Khải: “Chồng tôi đến đón tôi rồi, tôi đi trước đây.”
“Cùng đi xuống nhé, anh cũng muốn chào hỏi anh Tưởng một câu.”
“Chào hỏi thì không cần.”
Từ Hi Nhiễm còn chưa quên chuyện Tưởng Dư Hoài nói cô phải xử lý chuyện quá khứ cho tốt, cô không muốn Tưởng Dư Hoài bởi vì Trình Vân Khải mà cảm thấy cô vẫn còn vương vấn tình cũ, không cho anh mặt mũi.
Từ Hi Nhiễm nói xong thì rời đi, quả nhiên cô không thèm để ý đến anh ta nữa, lúc trước cô không như vậy. Trước đây, khi anh ta đến tìm cô, cô còn vô cùng vui sướng, sẽ đòi anh ta mua đồ ăn ngon cho cô.
Đúng là cô đã thay đổi rồi, thay đổi đến mức khiến anh ta càng lúc càng thấy xa lạ.
Trình Vân Khải cố ý đợi Từ Hi Nhiễm thay quần áo xong mới đi ra ngoài cùng cô. Tài xế mở cửa xe cho Từ Hi Nhiễm, Trình Vân Khải đi đến cửa, đúng lúc có thể nhìn thấy Tưởng Dư Hoài ở bên trong xe.
Tưởng Dư Hoài cũng nhìn thấy anh ta, nhưng chỉ lạnh nhạt liếc qua một cái rồi không nhìn nữa, gần như không thèm để ý. Sau khi lên xe Từ Hi Nhiễm vẫn giải thích một câu: “Không phải tôi nói với anh ta là tôi ở đây, lần trước Tống Tình đến tìm tôi, là Hà Tinh Dịch đưa cậu ấy qua. Chắc anh ta biết được nơi này từ chỗ của Hà Tinh Dịch, anh ta đến tìm tôi là vì muốn nói xin lỗi chuyện lần trước, nhờ tôi chuyển lời xin lỗi với anh.”
“Ừ.” Anh chỉ khẽ đáp một câu, không hỏi nhiều.
Từ Hi Nhiễm vốn còn muốn giải thích mấy câu, thấy anh không hỏi nhiều thì không giải thích nữa.
Lớp học múa của Từ Hi Nhiễm kéo dài đến cuối tháng Tám, thêm mấy ngày nữa là đến khai giảng, cô phải chuẩn bị cho khai giảng.
Trước khai giảng một ngày, Từ Hi Nhiễm bị gọi về nhà họ Tưởng ăn cơm. năm nay Tưởng Ngôn Phong học năm nhất đại học, thành tích học tập không tốt lắm, thi đại học chỉ vừa đủ vào trường loại ba, cuối cùng lựa chọn một trường loại ba tốt nhất. Trong nhà dự định cho cậu ra nước ngoài dát vàng, nhưng cậu là đứa con trai mà thím ba về già mới có vì thế không nỡ để cậu đi xa nhà, chỉ để cậu ở trong nước chọn bừa một trường vào học. Tóm lại trong nhà không đặt kỳ vọng gì vào cậu. Tưởng Ngôn Phong cũng sắp khai giảng giống Từ Hi Nhiễm, nhà cũ bên này dự định tụ tập, xem như là tiệc tiễn hai người họ.
Đã sang đầu thu, lá bạch quả trong sân nhà họ Tưởng đã dần chuyển sang màu vàng, mà mùa hè Ấn Độ* ở Lạc Thành vẫn đang hoành hành. Sau khi Từ Hi Nhiễm đến thì đi dạo một vòng, bị thời tiết nóng bức nướng cho cả người đầy mồ hôi, cô đang chuẩn bị quay về ăn một bát đá bào giải nhiệt thì đột nhiên thấy Tưởng Ngôn Phong đi về phía cô.
*Mùa hè Ấn Độ là khoảng thời gian có thời tiết khô, ấm bất thường đôi khi xảy ra vào mùa thu ở các vùng ôn đới ở Bắc bán cầu. Một số nguồn mô tả mùa hè thực sự của Ấn Độ sẽ không xảy ra cho đến sau đợt sương giá đầu tiên, hay cụ thể hơn là "sương giá chết người" đầu tiên.
“Chị dâu, chị một mình ra ngoài à?” Tưởng Ngôn Phong nhỏ giọng hỏi cô, cậu vừa nói vừa nhìn trái nhìn phải, lén la lén lút.
“Đúng vậy, sao thế?”
“Hi hi, không có gì.” Tưởng Ngôn Phong gãi gãi tóc, do dự một chút mới nói: “Em muốn hỏi là chị gả cho anh cả, anh cả em đối xử với chị có tốt không?”
Lời này khiến cho Từ Hi Nhiễm rất ngạc nhiên, thường những người nói lời này đều là bạn bè thân thiết của Từ Hi Nhiễm, quan tâm cô sống có tốt không? Có bị bắt nạt không? Nhưng người nói là em trai của Tưởng Dư Hoài thì cô cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Anh Dư Hoài đối xử với chị rất tốt, sao thế?”
Tưởng Ngôn Phong lại nhìn quanh bốn phía rồi nói: “Chị dâu, lời em nói với chị, chị đừng nói cho anh cả biết nhé.”
“Lời gì?”
“Tuy anh cả em đối xử với chị rất tốt, nhưng chị vẫn nên cẩn thận với anh ấy một chút.” Cậu ta cẩn thận nhìn quanh bốn phía rồi nói: “Anh cả em là một lão già xấu xa.”
“...”
Toàn bộ tiền mừng tuổi Tưởng Ngôn Phong tích mấy năm đều bị Tưởng Dư Hoài chiếm đoạt, mối thù này Tưởng Ngôn Phong vẫn nhớ rõ, tóm lại cậu sắp phải đi học đại học ở bên ngoài rồi, cậu nói xấu anh cả cũng không sợ anh ấy tìm cậu tính sổ.
“Tóm lại, chị dâu, chị phải nhớ kỹ lời em, đề phòng anh cả của em một chút.” Tưởng Ngôn Phong nói rồi thì vội vàng rời đi.
Từ Hi Nhiễm cảm thấy vô cùng tò mò, bình thường mối quan hệ của Tưởng Ngôn Phong và Tưởng Dư Hoài rất tốt, cô không hiểu vì sao Tưởng Ngôn Phong lại nói Tưởng Dư Hoài là lão già xấu xa. Hơn nữa cô nghĩ đến hành vi lúc bình thường của Tưởng Dư Hoài, anh Dư Hoài là người tốt nghiêm chỉnh, đối xử với cô tử tế, căn bản không giống như là một lão già xấu xa gì đó.
Từ sân sau quay về, Từ Hi Nhiễm ngạc nhiên phát hiện Tưởng Dư Hoài đang ngồi nói chuyện với mấy người lớn trong nhà. Vài ngày trước Tưởng Dư Hoài ra ngoài công tác, Từ Hi Nhiễm trông thấy anh thì rất ngạc nhiên: “Anh Dư Hoài về lúc nào thế?”
“Vừa mới quay về không lâu.”
Từ Hi Nhiễm còn cho rằng trước khai giảng sẽ không gặp được anh.
“Đồ đạc đều thu dọn xong rồi?” Anh hỏi.
“Thu dọn gần xong rồi.”
Anh gật đầu không hỏi thêm nữa.
Ở nhà cũ của nhà họ Tưởng ăn cơm xong, Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài cùng nhau quay về biệt thự Hương Hà. Bác Thẩm bổ một đĩa hoa quả, Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài ăn một ít.
Ăn xong Tưởng Dư Hoài hỏi cô: “Lúc nào thì về trường?”
“Ngày mai.”
“Vé máy bay đặt chưa?”
“Đặt rồi.”
“Mai mấy giờ bay, tôi đưa em ra sân bay.”
“Không cần đâu, anh bận việc của anh, em tự đi là được.”
“Mấy giờ?” Anh kiên trì.
“Mười giờ sáng.”
“Được, tôi đưa em đi.”
Lần này Từ Hi Nhiễm không từ chối nữa.
Tưởng Dư Hoài lấy ra một tấm thẻ đưa cho cô: “Trong đây là tiền học và phí sinh hoạt của em, mỗi tháng tôi sẽ cố định chuyển một khoản tiền vào đây. Nếu như không đủ thì lại nói với tôi, tôi sẽ cho em một tấm thẻ khác, em có thể thoải mát quẹt, có tiền trên người sẽ thuận tiện hơn.”
Từ Hi Nhiễm kinh ngạc, không hề nhận lấy ngay. Bây giờ cô đã gả cho Tưởng Dư Hoài rồi, anh tiếp nhận tất cả mọi thứ của cô, phụ trách tất cả chi tiêu của cô. Từ Hi Nhiễm nhớ đến lúc trước mỗi lần trước kỳ khai giảng chính là lúc cô đau khổ nhất. Bởi vì Vương Lệ Lệ sẽ không đưa tiền học phí cho cô ngay mà sẽ kéo dài chậm chạp không đưa, muốn cô phải xin xỏ mãi. Vương Lệ Lệ nhất định phải nhìn thấy sự sốt ruột, lúng túng, bất lực của cô, hành hạ cô cho đến khi cô gần suy sụp, giống như một kẻ ăn xin không có tôn nghiêm, lúc đó bà ta mới miễn cưỡng đưa tiền học phí cho cô.
Nếu nói nhà cô nghèo thì cũng không nghèo đến mức không nuôi nổi một sinh viên đại học, quán thịt kho nhà cô mỗi tháng doanh thu rất tốt, cũng bởi vì điều này nên cô mới không thể xin được khoản trợ cấp cho sinh viên. Vương Lệ Lệ làm như vậy chỉ là vì muốn dày vò cô mà thôi.
Chắc là bởi vì nguyên nhân này nên mỗi lần khai giảng cô đều có một cảm giác khủng hoảng, cái cảm giác khủng hoảng này khiến cho bụng cô thỉnh thoảng lại co giật, cũng không đau, chỉ là co rút, rất khó chịu.
Không cần cô cầu xin, không cần cô nhỏ giọng hạ mình, cô không cần phải nhẫn nhịn chịu sự dày vò, học phí của cô cứ thế dễ dàng được đưa đến trước mặt cô. Cảm xúc trong lòng cô dâng trào, ngay lập tức khóe mắt Từ Hi Nhiễm đỏ ửng.
“Cầm lấy.” Tưởng Dư Hoài thúc giục.
Lúc này Từ Hi Nhiễm mới phản ứng lại, nhận lấy tấm thẻ. Trong lúc nhất thời cô cảm thấy tấm thẻ mỏng manh đó nóng bỏng trong lòng bàn tay, cô không dám để anh nhìn thấy biểu cảm của cô, cúi thấp đầu, kìm nén tiếng nức nở nói với Tưởng Dư Hoài: “Cảm ơn.”
“Tôi nói rồi không cần khách sáo với tôi.”
Sáng ngày hôm sau, Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài cùng nhau ngồi xe, từ chỗ này ra đến sân bay mất hơn một giờ, hai người xuất phát lúc bảy giờ.
Tuy hai người là vợ chồng, nhưng thời gian quen nhau mới hơn hai tháng. Vợ chồng người ta khi chia xa thì lưu luyến bịn rịn, nhưng đặt trong tình huống của hai người thì rõ ràng không hợp lý lắm, còn chưa đến mức đó, thế nên cả đoạn đường hai người đều không nói lời nào, dương như không biết nên nói gì.
Trên đường hơi kẹt xe, lúc xe đến sân bay đã sắp chín giờ rồi, thời gian hơi gấp, Từ Hi Nhiễm nhận hành lý từ trong tay của A Văn, nói với Tưởng Dư Hoài: “Tôi đi làm thủ tục trước nhé.”
“Đi đi, đến nơi gọi cho tôi.”
Từ Hi Nhiễm kéo vali đến chỗ quầy tự làm thủ tục lên máy bay, cô không kiềm chế được mà nhìn về phía cửa, phát hiện Tưởng Dư Hoài vẫn đứng ở đó. Khoảnh khắc ấy, trong lòng cô đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác chua xót.
Cô đi học đại học nhiều năm như vậy, trước giờ chưa từng có ai đi tiễn cô, đây là lần đầu tiên được người đưa tiễn ra sân bay, giống như từ giờ đã có thêm một người nữa nhớ mong cô.
Anh là chồng của cô, là người thân của cô, bây giờ cô đã có một người thân quan tâm đến cô, sẽ nhớ mong cô.
Từ Hi Nhiễm vội vàng quay đầu đi, nước mắt lập tức rơi xuống, cô cố gắng in xong thẻ lên máy bay với đôi mắt nhoè lệ, lúc quay lại lần nữa thì Tưởng Dư Hoài đã không còn ở đó nữa.
Trái tim đột nhiên trùng xuống, tuy biết là cô với anh tiếp xúc với nhau chưa lâu, nhưng anh đối xử với cô rất tốt. Hai tháng gả cho anh này là những ngày tháng thoải mái và yên ổn nhất của cô, trước khi rời đi cũng không hề có cảm giác quá mãnh liệt, nhưng nhìn thấy bóng dáng anh biến mất không thấy đâu, nghĩ đến mình phải ở bên ngoài mấy tháng nữa mới quay về, một cảm giác luyến tiếc nhớ mong xa lạ bắt đầu nảy sinh trong tim cô.
Đột nhiên cô rất muốn gọi điện cho anh, nhưng lấy điện thoại ra thì lại do dự, dù sao vẫn cảm thấy đường đột, cô cũng không biết nên nói gì với anh.
Mãi cho đến khi lên máy bay, cuộc điện thoại này vẫn không được gọi. Hơn hai tiếng mới đến Bắc Đằng, khí hậu ở Bắc Đằng lạnh hơn so với Lạc Thành một chút, Từ Hi Nhiễm đi ra khỏi máy bay, nhìn bầu trời xanh thẳm và cơn gió lạnh đột nhiên quét qua ở Bắc Đằng, cô lại cảm thấy mọi chuyện trải qua trong đợt nghỉ này giống như một giấc mơ vậy.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Từ Hi Nhiễm nhìn thấy tên hiển thị thì vội nghe máy, đầu dây bên kia là giọng của Tưởng Dư Hoài: “Đến rồi à?”
“Vừa đến.”
“Đến là tốt rồi, tôi bảo thằng ba đến đón em, em nhìn thấy nó chưa?”
“Thằng ba?
“Em gặp rồi, là Tưởng Vũ Kiệt.”
Thời gian Từ Hi Nhiễm gả cho Tưởng Dư Hoài chưa lâu, đối với thành viên trong gia đình anh cô vẫn chưa quen thuộc, nhưng ai với ai thì vẫn phân biệt được. Tưởng Vũ Kiệt là con trai thứ ba trong nhà Tưởng Dư Hoài, là con cả của nhà chú ba, anh ta và Tưởng Ngôn Phong - người nhỏ nhất là anh em ruột. Từ Hi Nhiễm có thể loáng thoáng nhớ được hình dáng của anh ta.
Sau khi cúp điện thoại, Từ Hi Nhiễm nhìn một vòng trong nhóm người đến đón tại sân bay, không nhìn thấy Tưởng Vũ Kiệt, đang ngờ vực thì nghe thấy một tiếng gọi: “Xin lỗi chị dâu, bọn em đến muộn.”
Từ Hi Nhiễm quay đầu nhìn, một cô gái đi đến, cô gái có mái tóc xoăn, dáng người cao và có khuôn mặt tròn.
Đi sau cô gái chính là cậu ba Tưởng Vũ Kiệt. Tưởng Vũ Kiệt không giống Tưởng Dư Hoài lắm, nhưng đàn ông nhà họ Tưởng đều có vẻ ngoài đẹp trai, Tưởng Vũ Kiệt cũng không ngoại lệ.
“Chị dâu, chị còn nhớ em không? Lúc chị và anh cả đăng ký chúng ta từng gặp mặt rồi.”
“Nhớ chứ, Đường Diệc Noãn.”
Đường Diệc Noãn vừa kinh ngạc vừa vui vẻ: “Chi dâu còn nhớ tên em à?”
Từ Hi Nhiễm nhớ không nhầm, tuy rằng cô và vợ của Tưởng Vũ Kiệt chỉ gặp nhau một lần vào ngày cô đi đăng ký kết hôn, nhưng tên và dáng vẻ của hai người họ thì cô vẫn nhớ.
Tưởng Vũ Kiệt đã đi lên phía trước, anh ấy nhận hành lý trong tay Từ Hi Nhiễm rồi nói: “Trên đường đi bị tắc, đến muộn một chút, chị dâu đợi có lâu không?”
“Không lâu, không lâu, tôi cũng vừa đến.”
Xe của Tưởng Vũ Kiệt dừng ở gần đây, đường chỗ sân bay không thể đỗ lại quá lâu, mấy người vội vàng lên xe. Ở trên xe, Từ Hi Nhiễm mới hiểu ra vì sao Tưởng Vũ Kiệt và Đường Diệc Noãn lại ở Bắc Đằng.
Hoá ra Thiên Hành có một công ty ở Bắc Đằng, chủ yếu phụ trách phát triển thị trường phía bắc, mà công ty ở Bắc Đằng là do Tưởng Vũ Kiệt phụ trách. Đường Diệc Noãn còn nói với Từ Hi NHiễm, sau này cuối tuần có thể đến tìm cô ấy chơi.
Tưởng Vũ Kiệt trực tiếp đưa Từ Hi Nhiễm đến ký túc xá nữ. Sau khi xuống xe, Từ Hi Nhiễm nói cảm ơn, ai vợ chồng Tưởng Vũ Kiệt đều nói không cần phải khách sáo.
Bạn cùng phòng của Từ Hi Nhiễm đã đến gần đủ rồi, đợt nghỉ hè này Từ Hi Nhiễm thay đổi rất nhiều, đổi phong cách ăn mặc, bởi vì đi học múa một thời gian, dáng người cũng trở nên cân đối hơn, tinh thần và vẻ ngoài cũng tốt lên rất nhiều, các bạn cùng phòng đều kinh ngạc cảm thán rằng trông cô xinh đẹp hơn.
Chuyện trở nên xinh đẹp hơn vừa là chuyện tốt vừa là chuyện xấu. Ví dụ cô có nhiều hơn mấy bông hoa đào thối, may mà xử lý ổn thoả không khơi dậy bao nhiêu gợn sóng. Sau khai giảng, Trình Vân Khải từng liên lạc với Từ Hi Nhiễm, muốn ăn cơm với cô. Từ Hi Nhiễm lấy lý do chuyên ngành học bận rộn mà từ chối anh ta. Thỉnh thoảng Đường Diệc Noãn đến tìm cô vào cuối tuần, hai người sẽ cùng nhau đi dạo phố, sau mấy lần như thế hai người cũng thân quen hơn. Từ Hi Nhiễm cũng sẽ đi đến nhà của Tưởng Vũ Kiệt và Đường Diệc Noãn ở Bắc Đằng. Hai người sống trong một căn hộ lớn, Đường Diệc Noãn là một hoạ sĩ, bình thường chỉ ở nhà làm việc, thế nên căn hộ lớn của nhà họ bị Đường Diệc Noãn sắp xếp theo hơi thở nghệ thuật.Từ Hi Nhiễm thích nhất là đống cây tươi tốt chỗ ban công nhà họ.
Qua trò chuyện với Đường Diệc Noãn mà Từ Hi Nhiễm biết được Đường Diệc Noãn và Tưởng Vũ Kiệt quen nhau từ lúc học cấp ba, một đường từ trường học đến váy cưới. Đối với tình yêu của hai người, Từ Hi Nhiễm vô cùng hâm mộ.
Thỉnh thoảng Từ Hi Nhiễm cũng sẽ cùng Tưởng Dư Hoài nói chuyện điện thoại, nhưng bình thường anh rất bận, thế nên số lần hai người gọi điện không nhiều, cuộc điện thoại cũng đều nói về tình hình gần đây, Tưởng Dư Hoài luôn nhấn mạnh cô cần gì thì phải gọi điện thoại nói với anh.
Thực ra cô không cần gì cả, trên tay cô có thẻ của anh, anh còn đặt biệt đưa cho cô một tấm thẻ tiết kiệm, một tháng chuyển hai vạn cho cô. Lúc trước chi phí sinh hoạt của cô là một ngàn cũng đủ dùng, bây giờ lại gấp hai mươi lần, quả thật là dư dả.
Từ Hi Nhiễm quay về trường lại bắt đầu bận rộn học tập, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ cảm thấy giật mình. Cô là người đã lập gia đình, là người có chồng rồi, cảm giác này sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn vào mỗi lần gọi điện thoại với Tưởng Dư Hoài xong, nhìn xung quanh mình đều là mấy bạn học còn đang mơ hồ với tương lai. Trước kỳ nghỉ hè, Từ Hi Nhiễm cũng giống bọn họ, nhưng một kỳ nghỉ hè trôi qua, cô đã kết hôn và có gia đình, có chồng rồi. Thỉnh thoảng nhớ đến kỳ nghỉ hè đó, cô cảm thấy không chân thực tựa như một giấc mộng.
Một ngày cuối tháng Mười, Từ Hi Nhiễm vừa mới trở về ký túc thì bạn cùng phòng đã nói với cô: “Hi Nhiễm, kiện hàng của cậu, tớ để cạnh bàn đó.”
Ở ký túc xá của trường Từ Hi Nhiễm, trên là giường dưới là bàn, Từ Hi Nhiễm nhìn một cái, quả nhiên có một kiện hàng cao ngang bàn.
Từ Hi Nhiễm cảm thấy tò mò, nhìn đơn trên kiện hàng, là chữ tiếng anh, từ nước ngoài chuyển về. Từ Hi Nhiễm cũng không biết là ai chuyển cho cô, cô bóp một cái, kiện hàng mềm mềm, không biết là cái gì.
Từ Hi Nhiễm mở kiện hàng ra, đóng gói rất cẩn thận, bọc ba lớp. Sau khi mở ra lớp cuối cùng, Từ Hi Nhiễm mới nhìn thấy rõ là thứ gì, một con thỏ bông Stella Lou*.
*
Hai mắt Từ Hi Nhiễm sáng ngời, Stella Lou này là ai tặng cô? Cô thích nhất là Stella Lou.
Lúc này điện thoại của Từ Hi Nhiễm vang lên, cô cầm lên, là Tưởng Dư Hoài gọi. Từ Hi Nhiễm vội vàng nghe máy.
“Nhận được đồ rồi?”
Từ Hi Nhiễm nhìn thỏ Stella Lou trước mắt: “Stella Lou là anh Dư Hoài tặng tôi?”
“Là tôi.”
Từ Hi Nhiễm không nhịn được nở nụ cười, trong lòng có chút kích động: “Sao anh Dư Hoài biết là tôi thích Stella Lou?”
“Từng thấy màn hình máy tính của em.”
“...”
“Thích không?”
Từ Hi Nhiễm không chút suy nghĩ gật đầu: “Thích, nhưng vì sao đột nhiên lại tặng tôi đồ?”
“Chẳng phải sắp sinh nhật em rồi à? Tặng trước quà sinh nhật cho em.”
Từ Hi Nhiễm tính ngày, hình như đúng thật, qua mấy ngày nữa chính là sinh nhật của cô. Chỉ là gần đây bận chuyện tuyển dụng mùa thu quá, thiếu chút nữa thì cô quên mất. Tưởng Dư Hoài lại còn nhớ được cả sinh nhật của cô, nhưng cô cũng rất tò mò, sao anh biết ngày sinh của cô. Thời gian hai người quen nhau không dài, kết hôn không được bao lâu thì bởi vì chuyện học của cô mà phải tách ra. Anh cũng chưa từng hỏi cô về chuyện đó, mà cô thì ngay cả sinh nhật của anh cô còn chưa biết.
“Cảm ơn anh Dư Hoài.”
“Buổi tối có tiết học không?” Đột nhiên anh hỏi một câu.
“Không có tiết học.”
“Không có tiết học thì cùng đi ăn đi.”
Lúc này Từ Hi Nhiễm bởi vì bóc quà mà đang ngồi xổm, nghe thấy anh nói vậy, cô vụt đứng dậy, nắm chặt điện thoại, vẻ mặt kinh ngạc: “Cùng ăn cơm? Anh Dư Hoài… Anh… Anh đến Bắc Đằng rồi?”
“Ừ, tôi đang ở bên dưới ký túc xá của em.”
“...”
“Bây giờ cô ấy đã gả cho tôi rồi, cho dù phải nói thì cũng là do tôi nói.”
Khoé miệng Vương Lệ Lệ giật giật, tuy rằng không cam tâm bị người khác làm cho mất mặt, nhưng Tưởng Dư Hoài lại có thể dễ dàng chế ngự bà ta như thế, bà ta làm gì có gan mà chống chọi với anh, thậm chí còn phải cố nở nụ cười đáp: “Anh Tưởng nói đúng.”
“Anh Dư Hoài, bảo bọn họ đi đi.”
Từ Hi Nhiễm không muốn Tưởng Dư Hoài vì bọn họ mà buồn bực.
“Hi Nhiễm.” Từ Xương Đông liếc mắt khẽ trách cứ cô: “Ầm ĩ với người nhà còn ra thể thống gì, anh Tưởng còn đang ở đây đó. Dù thế nào bố mẹ cũng là bố mẹ của con, là gia đình ruột thịt của con đó.”
Tưởng Dư Hoài liếc Từ Hi Nhiễm một cái, dùng ánh mắt hỏi cô, Từ Hi Nhiễm không chút do dự gật đầu với anh.Tưởng Dư Hoài đi đến chỗ điện thoại cố định gọi điện, đây là điện thoại chuyên dụng để kết nối với bên quản lý tài sản và bảo vệ.
“Phiền các anh gọi mấy bảo vệ lên đây.” Tưởng Dư Hoài nói một câu đơn giản.
Quả nhiên không đến một lúc đã có mấy bảo vệ đi vào, Tưởng Dư Hoài trực tiếp nói với bọn họ: “Giúp tôi mời mấy người này ra ngoài.”
Trùng hợp là mấy bảo vệ đến đây lại là mấy người vừa cãi nhau với bọn họ. Bọn họ vốn còn đang muốn mượn tay Từ Hi Nhiễm cho mấy người đó một bài học, xoay một vòng lại vẫn bị mấy người kia không chút khách sáo đối xử như thế, mà bây giờ sau khi nhận được sự ra lệnh của chủ nhà, thái độ của mấy bảo vệ đó càng hung hăng hơn, thậm trí trực tiếp ra tay xô đẩy.
“Hi Nhiễm, con thật sự muốn đối xử với chúng ta như thế này à? Dù thế nào chúng ta cũng là người thân của con.” Vương Lệ Lệ thật sự vô cùng tức giận, nhưng vẫn cố kỵ Tưởng Dư Hoài đang ở đây, không dám nói ra lời khó nghe.
Từ Hi Nhiễm hiểu rất rõ, hành động hôm nay xem như hoàn toàn đoạn tuyệt với bọn họ. Từ Xương Đông nói không sai, bọn họ là người thân ruột thịt của cô, hôm nay cô đối xử với bọn họ không hề khách sáo như vậy thì từ lúc này trở về sau cô sẽ không còn người thân nữa.
Từ Hi Nhiễm không để ý đến lời nói của bà ta, xoay người lên tầng, không biết đám người Vương Lệ Lệ bị đuổi đi như thế nào. Tóm lại Từ Hi Nhiễm quay về phòng không đến một lúc thì đã không nghe thấy âm thanh gì bên dưới nữa.
Tuy nói mấy người thân này chẳng khác gì không có, nhưng trong lòng Từ Hi Nhiễm vẫn rất buồn. Người khác lấy chồng, cho dù sau này có như thế nào, dù có kém đến đâu thì cũng vẫn có gia đình là đường lui, còn cô bây giờ, cô cắt đứt liên kết với bọn họ, cô đã không còn con đường lui rồi.
Cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ, sau đó là tiếng của Tưởng Dư Hoài: “Tôi vào nhé?”
Từ Hi Nhiễm chưa đáp anh đã đẩy cửa đi vào. Từ Hi Nhiễm vội vàng lau nước mắt hỏi: “Bọn họ đi rồi à?”
“Đi rồi.”
Tưởng Dư Hoài đi đến phía trước cô, ánh mắt quét qua nước mắt trên mặt cô: “Sao lại khóc?”
“Không có gì.”
“Nếu đã không nỡ, vì sao lại đuổi bọn họ đi?”
“Không phải không nỡ, tôi chỉ cảm thấy sau này tôi không còn người thân nữa.” Cho dù bọn họ có đối xử với cô không tốt như thế nào, nhưng dù sao cũng là người thân duy nhất trên thế giới này của cô. Mà bây giờ, cô đã trở mặt với người thân duy nhất đó, tâm lý ít nhiều cũng có chút buồn bã.
“Bây giờ em đã gả cho tôi rồi, tôi không được tính là người thân của em sao?”
“...”
Người thân? Từ Hi Nhiễm nhớ đến dáng vẻ anh bảo vệ cô trước mặt Vương Lệ Lệ lúc nãy, anh nói “Cô ấy đã gả cho tôi rồi, phải nói cũng là do tôi nói.”
Đúng vậy, cô đã gả cho anh rồi, anh là chồng của cô, anh sẽ bảo vệ cô, sẽ an ủi cô. Tính ra, anh và cô mới đúng là người một nhà.
Bọn họ quen nhau khi xem mắt, tiếp xúc với nhau không được bao lâu thì kết hôn, cuộc hôn nhân này đối với cô mà nói giống như hòn đảo trôi nổi trên bầu trời, hoa lệ xán lạn, nhưng lại không thực tế. Mãi cho đến bây giờ cô mới tìm thấy một cảm giác đồng cảm trong cuộc hôn nhân này. Cho dù thế nào, người đàn ông trước mắt này, chỉ cần vẫn đang trong cuộc hôn nhân thì anh chính là người thân nhất của cô.
Thật sự mà nói, người thân nửa đường nhảy ra như anh còn đáng tin hơn rất nhiều so với đám người chung máu mủ kia.
Nỗi phiền muộn trong lòng Từ Hi Nhiễm dần dần tiêu tan, cô nói với anh: “Đương nhiên anh Dư Hoài là người thân của tôi rồi.”
“Nếu đã như thế, sau này đừng nói mấy lời kiểu không có người thân gì nữa.”
“Vâng, là do tôi nghĩ quá nhiều rồi.” Từ Hi Nhiễm nở nụ cười với anh: “Cảm ơn anh Dư Hoài.”
Đôi mắt đã bị nước mắt rửa qua sáng long lanh, đôi môi bởi vì khóc mà mọng nước, Tưởng Dư Hoài nhìn sang chỗ khác đáp lại: “Đừng khách sáo.”
Mấy người nhà họ Từ bị đuổi ra ngoài nghẹn một bụng tức. Sau khi về nhà, Từ Đoá không phục mà nói: “Con đã nói với mọi người từ trước rồi, Từ Hi Nhiễm là con sói mắt trắng lật mặt không nhận người thân, bố mẹ còn giới thiệu cho chị ta một mối hôn sự tốt như thế, để cho chị ta nhặt món hời lớn. Bây giờ thì hay rồi, người ta trèo lên cành cao thì không nhận bố mẹ nữa.”
Vương Lệ Lệ cũng rất tức giận, nếu như lúc đó giới thiệu Từ Đoá thì sao bà ta phải chịu cơn tức này, bây giờ bà ta đã trở thành mẹ vợ của chủ tịch mà hưởng phúc rồi.
Nhưng bà ta cũng không suy nghĩ lại một chút là người ta có thích Từ Đoá hay không?
Vương Lệ Lệ tức giận không có chỗ xả thì lại mắng Từ Xương Đông: “Nhìn cái đứa vô ơn phụ nghĩa của con quỷ chết yểu mà ông tìm về kìa.”
Từ Xương Đông rất ghét nghe những lời này, nhưng ông ta ăn nói vụng về nên đành thôi, hơn nữa ông ta cũng lười đôi co với bà ta, để kệ bà ta mắng, trong lòng cũng oán giận Từ Hi Nhiễm không hiểu chuyện.
Chuyện Từ Hi Nhiễm đi học múa, Trình Vân Khải nghe được từ chỗ của Hà Tinh Dịch. Hà Tinh Dịch đưa Tống Tình đến phòng tập múa thì thấy Từ Hi Nhiễm, thế nên biết được Từ Hi Nhiễm cũng học múa ở đó.
Sau khi Triệu Niệm Gia ở bên này chơi mấy ngày thì Trình Vân Khải tiễn cô ta đi, đoạn thời gian này Trình Vân Khải luôn muốn tìm Từ Hi Nhiễm nói chuyện, có điều Từ Hi Nhiễm vẫn chưa cho anh ta ra khỏi danh sách chặn. Vì vô tình nghe được chuyện Từ Hi Nhiễm đi học múa nên Trình Vân Khải trực tiếp tìm đến phòng tập múa đó.
Trình Vân Khải nói với nhân viên lễ tân của phòng tập múa rằng anh ta đến tìm Từ Hi Nhiễm, nhân viên lễ tân nói Từ Hi Nhiễm đang trong lớp học, bảo anh ta đợi. Trình Vân Khải nhân lúc nhân viên lễ tân không chú ý thì âm thầm lẻn vào phòng học trên tầng.
Chỗ Từ Hi Nhiễm học là một phòng tập lớn, vừa hay là phòng gần nhà vệ sinh phía hành lang nhất, không có cửa, Trình Vân Khải đi đến chỗ này vừa liếc nhìn đã trông thấy cô.
Lớp múa có phần múa luân phiên, các học viên lần lượt đi lên biểu diễn. Lúc này trùng hợp đến lượt Từ Hi Nhiễm, những bạn học khác ngồi vây thành vòng, Từ Hi Nhiễm đứng ở giữa múa, toàn bộ tóc của cô búi cao lên đỉnh đầu, mặc đồ múa màu hồng nhạt, động tác của cô linh hoạt, dưới ánh mắt chú ý của bao nhiêu người, cô nở nụ cười hoàn mỹ và múa rất tốt, không nhìn ra vẻ mất tự nhiên nào.
Từ Hi Nhiễm trong trí nhớ của anh ta là người mà đi hỏi người trên đường cũng phải căng thẳng một lúc, từ trước đến giờ anh ta chưa từng nghĩ đến có một ngày Từ Hi Nhiễm sẽ múa trước mặt nhiều người như vậy, nở nụ cười tự tin như thế. Khuôn mặt đó giống như được thắp sáng vậy, khác hoàn toàn với cô gái luôn cúi đầu rụt rè đi theo phía sau lưng anh ta.
Anh ta cảm thấy Từ Hi Nhiễm luôn u ám không vui vẻ, anh ta không biết rằng Từ Hi Nhiễm cũng có dáng vẻ tươi sáng như thế.
Khoảnh khắc đó, anh ta đột nhiên cảm thấy Từ Hi Nhiễm trước mặt rất xa lạ, giống như hôm đột nhiên anh ta trông thấy Từ Hi Nhiễm mặc váy ấy, lần đầu tiên anh ta phát hiện ra thứ gì đó trên người cô mà trước giờ anh ta chưa từng thấy. Mà bây giờ Từ Hi Nhiễm múa trước mặt mọi người, trên người cô cũng phát ra thứ gì đó khiến anh ta cảm thấy xa lạ.
Bọn họ từng lớn lên bên nhau, chứng kiến sự trưởng thành của đối phương, nhưng bọn họ mới chỉ tách ra có hai tháng ngắn ngủi, lúc gặp lại anh ta vẫn là anh ta của lúc trước, mà Từ Hi Nhiễm đã không còn là Từ Hi Nhiễm lúc trước nữa rồi.
Trong khoảng thời gian này, cô đã trưởng thành và thay đổi một cách nhanh chóng, mà quá trình đó lại không hề có sự tham gia của anh ta, chỉ với thời gian ngắn như thế, giống như tất cả đều mất hết mối liên lạc.
Từ Hi Nhiễm múa xong mới nhìn thấy Trình Vân Khải ở cửa, cô nói với mọi người một tiếng, rồi đi về phía anh ta hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Trình Vân Khải nhún vai: “Nghe người ta nói em múa ở đây nên đến xem, em thật sự càng ngày càng khiến anh lau mắt mà nhìn* rồi. Từ trước đến giờ anh không biết là em còn biết múa đó. Từ Hi Nhiễm, em vẫn là Từ Hi Nhiễm mà anh quen biết đó sao?”
*Lau mắt mà nhìn: cụm từ này có nghĩa là so với quá khứ thì sự thay đổi của bây giờ (theo hướng tốt) khiến cho người khác phải ngạc nhiên.
Từ Hi Nhiễm hỏi: “Chỉ đến xem tôi thôi à, không có chuyện gì khác?”
Thái độ lạnh nhạt của cô khiến cô anh ta cảm thấy không thoải mái, nhưng hôm nay anh ta đến đây không phải để cãi nhau với cô. Anh ta nói: “Là có một chuyện, lần trước mạo phạm anh Tưởng… nhà em.” Lúc nói đến “anh Tưởng nhà em” anh ta nghiến răng, không mấy vui vẻ mà nói tiếp: “Anh đến nói lời xin lỗi với em.”
Nhớ đến chuyện lần trước, trong lòng Từ Hi Nhiễm vẫn không được vui vẻ cho lắm, cô nói: “Sau này, những lời như thế không cần thiết phải nói nữa.”
“Được.” Trình Vân Khải sảng khoái đồng ý: “Anh cũng nghĩ lại rồi, em xem hai người chúng ta đều có đối tượng của mình rồi. Chuyện lúc trước để nó qua đi, suy cho cùng mọi người cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm nhiều năm như thế không thể bởi vì một vài chuyện này nói cắt đứt là cắt đứt. Nói đến mới nhớ vì sao em chưa bỏ anh ra khỏi danh sách chặn?”
“Tôi quên rồi, tôi sẽ kéo ra.”
“Thế nên, lời của anh, em đồng ý rồi?”
“Đồng ý cái gì?”
“Hai chúng ta tiếp tục làm bạn.”
Từ Hi Nhiễm nói: “Nếu làm bạn thì có thể, nhưng anh cũng nói rồi, bây giờ mọi người đều có đối tượng của riêng mình rồi, tất nhiên không thể giống như lúc trước không cố kỵ gì, duy trì một khoảng cách nhất định là tốt nhất.”
Trình Vân Khải nghe thấy lời này thì rất khó chịu, nhưng anh ta vẫn tỏ vẻ như không có gì, gật đầu đồng ý: “Được thôi.”
Đúng lúc điện thoại của Từ Hi Nhiễm reo lên, là Tưởng Dư Hoài gọi đến. Phòng tập múa mà Từ Hi Nhiễm lựa chọn cách biệt thự Hương Hà không xa, bình thường cô đều có thể đi bộ về, nhưng có lúc Tưởng Dư Hoài tan làm đi ngang qua chỗ này cũng thuận tiện đón cô.
Từ Hi Nhiễm nhận điện: “Anh Dư Hoài?”
“Xong rồi à?”
“Ừ, xong rồi.”
“Tôi ở dưới tầng.”
Sau khi Từ Hi Nhiễm cúp điện thoại thì nói với Trình Vân Khải: “Chồng tôi đến đón tôi rồi, tôi đi trước đây.”
“Cùng đi xuống nhé, anh cũng muốn chào hỏi anh Tưởng một câu.”
“Chào hỏi thì không cần.”
Từ Hi Nhiễm còn chưa quên chuyện Tưởng Dư Hoài nói cô phải xử lý chuyện quá khứ cho tốt, cô không muốn Tưởng Dư Hoài bởi vì Trình Vân Khải mà cảm thấy cô vẫn còn vương vấn tình cũ, không cho anh mặt mũi.
Từ Hi Nhiễm nói xong thì rời đi, quả nhiên cô không thèm để ý đến anh ta nữa, lúc trước cô không như vậy. Trước đây, khi anh ta đến tìm cô, cô còn vô cùng vui sướng, sẽ đòi anh ta mua đồ ăn ngon cho cô.
Đúng là cô đã thay đổi rồi, thay đổi đến mức khiến anh ta càng lúc càng thấy xa lạ.
Trình Vân Khải cố ý đợi Từ Hi Nhiễm thay quần áo xong mới đi ra ngoài cùng cô. Tài xế mở cửa xe cho Từ Hi Nhiễm, Trình Vân Khải đi đến cửa, đúng lúc có thể nhìn thấy Tưởng Dư Hoài ở bên trong xe.
Tưởng Dư Hoài cũng nhìn thấy anh ta, nhưng chỉ lạnh nhạt liếc qua một cái rồi không nhìn nữa, gần như không thèm để ý. Sau khi lên xe Từ Hi Nhiễm vẫn giải thích một câu: “Không phải tôi nói với anh ta là tôi ở đây, lần trước Tống Tình đến tìm tôi, là Hà Tinh Dịch đưa cậu ấy qua. Chắc anh ta biết được nơi này từ chỗ của Hà Tinh Dịch, anh ta đến tìm tôi là vì muốn nói xin lỗi chuyện lần trước, nhờ tôi chuyển lời xin lỗi với anh.”
“Ừ.” Anh chỉ khẽ đáp một câu, không hỏi nhiều.
Từ Hi Nhiễm vốn còn muốn giải thích mấy câu, thấy anh không hỏi nhiều thì không giải thích nữa.
Lớp học múa của Từ Hi Nhiễm kéo dài đến cuối tháng Tám, thêm mấy ngày nữa là đến khai giảng, cô phải chuẩn bị cho khai giảng.
Trước khai giảng một ngày, Từ Hi Nhiễm bị gọi về nhà họ Tưởng ăn cơm. năm nay Tưởng Ngôn Phong học năm nhất đại học, thành tích học tập không tốt lắm, thi đại học chỉ vừa đủ vào trường loại ba, cuối cùng lựa chọn một trường loại ba tốt nhất. Trong nhà dự định cho cậu ra nước ngoài dát vàng, nhưng cậu là đứa con trai mà thím ba về già mới có vì thế không nỡ để cậu đi xa nhà, chỉ để cậu ở trong nước chọn bừa một trường vào học. Tóm lại trong nhà không đặt kỳ vọng gì vào cậu. Tưởng Ngôn Phong cũng sắp khai giảng giống Từ Hi Nhiễm, nhà cũ bên này dự định tụ tập, xem như là tiệc tiễn hai người họ.
Đã sang đầu thu, lá bạch quả trong sân nhà họ Tưởng đã dần chuyển sang màu vàng, mà mùa hè Ấn Độ* ở Lạc Thành vẫn đang hoành hành. Sau khi Từ Hi Nhiễm đến thì đi dạo một vòng, bị thời tiết nóng bức nướng cho cả người đầy mồ hôi, cô đang chuẩn bị quay về ăn một bát đá bào giải nhiệt thì đột nhiên thấy Tưởng Ngôn Phong đi về phía cô.
*Mùa hè Ấn Độ là khoảng thời gian có thời tiết khô, ấm bất thường đôi khi xảy ra vào mùa thu ở các vùng ôn đới ở Bắc bán cầu. Một số nguồn mô tả mùa hè thực sự của Ấn Độ sẽ không xảy ra cho đến sau đợt sương giá đầu tiên, hay cụ thể hơn là "sương giá chết người" đầu tiên.
“Chị dâu, chị một mình ra ngoài à?” Tưởng Ngôn Phong nhỏ giọng hỏi cô, cậu vừa nói vừa nhìn trái nhìn phải, lén la lén lút.
“Đúng vậy, sao thế?”
“Hi hi, không có gì.” Tưởng Ngôn Phong gãi gãi tóc, do dự một chút mới nói: “Em muốn hỏi là chị gả cho anh cả, anh cả em đối xử với chị có tốt không?”
Lời này khiến cho Từ Hi Nhiễm rất ngạc nhiên, thường những người nói lời này đều là bạn bè thân thiết của Từ Hi Nhiễm, quan tâm cô sống có tốt không? Có bị bắt nạt không? Nhưng người nói là em trai của Tưởng Dư Hoài thì cô cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Anh Dư Hoài đối xử với chị rất tốt, sao thế?”
Tưởng Ngôn Phong lại nhìn quanh bốn phía rồi nói: “Chị dâu, lời em nói với chị, chị đừng nói cho anh cả biết nhé.”
“Lời gì?”
“Tuy anh cả em đối xử với chị rất tốt, nhưng chị vẫn nên cẩn thận với anh ấy một chút.” Cậu ta cẩn thận nhìn quanh bốn phía rồi nói: “Anh cả em là một lão già xấu xa.”
“...”
Toàn bộ tiền mừng tuổi Tưởng Ngôn Phong tích mấy năm đều bị Tưởng Dư Hoài chiếm đoạt, mối thù này Tưởng Ngôn Phong vẫn nhớ rõ, tóm lại cậu sắp phải đi học đại học ở bên ngoài rồi, cậu nói xấu anh cả cũng không sợ anh ấy tìm cậu tính sổ.
“Tóm lại, chị dâu, chị phải nhớ kỹ lời em, đề phòng anh cả của em một chút.” Tưởng Ngôn Phong nói rồi thì vội vàng rời đi.
Từ Hi Nhiễm cảm thấy vô cùng tò mò, bình thường mối quan hệ của Tưởng Ngôn Phong và Tưởng Dư Hoài rất tốt, cô không hiểu vì sao Tưởng Ngôn Phong lại nói Tưởng Dư Hoài là lão già xấu xa. Hơn nữa cô nghĩ đến hành vi lúc bình thường của Tưởng Dư Hoài, anh Dư Hoài là người tốt nghiêm chỉnh, đối xử với cô tử tế, căn bản không giống như là một lão già xấu xa gì đó.
Từ sân sau quay về, Từ Hi Nhiễm ngạc nhiên phát hiện Tưởng Dư Hoài đang ngồi nói chuyện với mấy người lớn trong nhà. Vài ngày trước Tưởng Dư Hoài ra ngoài công tác, Từ Hi Nhiễm trông thấy anh thì rất ngạc nhiên: “Anh Dư Hoài về lúc nào thế?”
“Vừa mới quay về không lâu.”
Từ Hi Nhiễm còn cho rằng trước khai giảng sẽ không gặp được anh.
“Đồ đạc đều thu dọn xong rồi?” Anh hỏi.
“Thu dọn gần xong rồi.”
Anh gật đầu không hỏi thêm nữa.
Ở nhà cũ của nhà họ Tưởng ăn cơm xong, Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài cùng nhau quay về biệt thự Hương Hà. Bác Thẩm bổ một đĩa hoa quả, Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài ăn một ít.
Ăn xong Tưởng Dư Hoài hỏi cô: “Lúc nào thì về trường?”
“Ngày mai.”
“Vé máy bay đặt chưa?”
“Đặt rồi.”
“Mai mấy giờ bay, tôi đưa em ra sân bay.”
“Không cần đâu, anh bận việc của anh, em tự đi là được.”
“Mấy giờ?” Anh kiên trì.
“Mười giờ sáng.”
“Được, tôi đưa em đi.”
Lần này Từ Hi Nhiễm không từ chối nữa.
Tưởng Dư Hoài lấy ra một tấm thẻ đưa cho cô: “Trong đây là tiền học và phí sinh hoạt của em, mỗi tháng tôi sẽ cố định chuyển một khoản tiền vào đây. Nếu như không đủ thì lại nói với tôi, tôi sẽ cho em một tấm thẻ khác, em có thể thoải mát quẹt, có tiền trên người sẽ thuận tiện hơn.”
Từ Hi Nhiễm kinh ngạc, không hề nhận lấy ngay. Bây giờ cô đã gả cho Tưởng Dư Hoài rồi, anh tiếp nhận tất cả mọi thứ của cô, phụ trách tất cả chi tiêu của cô. Từ Hi Nhiễm nhớ đến lúc trước mỗi lần trước kỳ khai giảng chính là lúc cô đau khổ nhất. Bởi vì Vương Lệ Lệ sẽ không đưa tiền học phí cho cô ngay mà sẽ kéo dài chậm chạp không đưa, muốn cô phải xin xỏ mãi. Vương Lệ Lệ nhất định phải nhìn thấy sự sốt ruột, lúng túng, bất lực của cô, hành hạ cô cho đến khi cô gần suy sụp, giống như một kẻ ăn xin không có tôn nghiêm, lúc đó bà ta mới miễn cưỡng đưa tiền học phí cho cô.
Nếu nói nhà cô nghèo thì cũng không nghèo đến mức không nuôi nổi một sinh viên đại học, quán thịt kho nhà cô mỗi tháng doanh thu rất tốt, cũng bởi vì điều này nên cô mới không thể xin được khoản trợ cấp cho sinh viên. Vương Lệ Lệ làm như vậy chỉ là vì muốn dày vò cô mà thôi.
Chắc là bởi vì nguyên nhân này nên mỗi lần khai giảng cô đều có một cảm giác khủng hoảng, cái cảm giác khủng hoảng này khiến cho bụng cô thỉnh thoảng lại co giật, cũng không đau, chỉ là co rút, rất khó chịu.
Không cần cô cầu xin, không cần cô nhỏ giọng hạ mình, cô không cần phải nhẫn nhịn chịu sự dày vò, học phí của cô cứ thế dễ dàng được đưa đến trước mặt cô. Cảm xúc trong lòng cô dâng trào, ngay lập tức khóe mắt Từ Hi Nhiễm đỏ ửng.
“Cầm lấy.” Tưởng Dư Hoài thúc giục.
Lúc này Từ Hi Nhiễm mới phản ứng lại, nhận lấy tấm thẻ. Trong lúc nhất thời cô cảm thấy tấm thẻ mỏng manh đó nóng bỏng trong lòng bàn tay, cô không dám để anh nhìn thấy biểu cảm của cô, cúi thấp đầu, kìm nén tiếng nức nở nói với Tưởng Dư Hoài: “Cảm ơn.”
“Tôi nói rồi không cần khách sáo với tôi.”
Sáng ngày hôm sau, Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài cùng nhau ngồi xe, từ chỗ này ra đến sân bay mất hơn một giờ, hai người xuất phát lúc bảy giờ.
Tuy hai người là vợ chồng, nhưng thời gian quen nhau mới hơn hai tháng. Vợ chồng người ta khi chia xa thì lưu luyến bịn rịn, nhưng đặt trong tình huống của hai người thì rõ ràng không hợp lý lắm, còn chưa đến mức đó, thế nên cả đoạn đường hai người đều không nói lời nào, dương như không biết nên nói gì.
Trên đường hơi kẹt xe, lúc xe đến sân bay đã sắp chín giờ rồi, thời gian hơi gấp, Từ Hi Nhiễm nhận hành lý từ trong tay của A Văn, nói với Tưởng Dư Hoài: “Tôi đi làm thủ tục trước nhé.”
“Đi đi, đến nơi gọi cho tôi.”
Từ Hi Nhiễm kéo vali đến chỗ quầy tự làm thủ tục lên máy bay, cô không kiềm chế được mà nhìn về phía cửa, phát hiện Tưởng Dư Hoài vẫn đứng ở đó. Khoảnh khắc ấy, trong lòng cô đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác chua xót.
Cô đi học đại học nhiều năm như vậy, trước giờ chưa từng có ai đi tiễn cô, đây là lần đầu tiên được người đưa tiễn ra sân bay, giống như từ giờ đã có thêm một người nữa nhớ mong cô.
Anh là chồng của cô, là người thân của cô, bây giờ cô đã có một người thân quan tâm đến cô, sẽ nhớ mong cô.
Từ Hi Nhiễm vội vàng quay đầu đi, nước mắt lập tức rơi xuống, cô cố gắng in xong thẻ lên máy bay với đôi mắt nhoè lệ, lúc quay lại lần nữa thì Tưởng Dư Hoài đã không còn ở đó nữa.
Trái tim đột nhiên trùng xuống, tuy biết là cô với anh tiếp xúc với nhau chưa lâu, nhưng anh đối xử với cô rất tốt. Hai tháng gả cho anh này là những ngày tháng thoải mái và yên ổn nhất của cô, trước khi rời đi cũng không hề có cảm giác quá mãnh liệt, nhưng nhìn thấy bóng dáng anh biến mất không thấy đâu, nghĩ đến mình phải ở bên ngoài mấy tháng nữa mới quay về, một cảm giác luyến tiếc nhớ mong xa lạ bắt đầu nảy sinh trong tim cô.
Đột nhiên cô rất muốn gọi điện cho anh, nhưng lấy điện thoại ra thì lại do dự, dù sao vẫn cảm thấy đường đột, cô cũng không biết nên nói gì với anh.
Mãi cho đến khi lên máy bay, cuộc điện thoại này vẫn không được gọi. Hơn hai tiếng mới đến Bắc Đằng, khí hậu ở Bắc Đằng lạnh hơn so với Lạc Thành một chút, Từ Hi Nhiễm đi ra khỏi máy bay, nhìn bầu trời xanh thẳm và cơn gió lạnh đột nhiên quét qua ở Bắc Đằng, cô lại cảm thấy mọi chuyện trải qua trong đợt nghỉ này giống như một giấc mơ vậy.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Từ Hi Nhiễm nhìn thấy tên hiển thị thì vội nghe máy, đầu dây bên kia là giọng của Tưởng Dư Hoài: “Đến rồi à?”
“Vừa đến.”
“Đến là tốt rồi, tôi bảo thằng ba đến đón em, em nhìn thấy nó chưa?”
“Thằng ba?
“Em gặp rồi, là Tưởng Vũ Kiệt.”
Thời gian Từ Hi Nhiễm gả cho Tưởng Dư Hoài chưa lâu, đối với thành viên trong gia đình anh cô vẫn chưa quen thuộc, nhưng ai với ai thì vẫn phân biệt được. Tưởng Vũ Kiệt là con trai thứ ba trong nhà Tưởng Dư Hoài, là con cả của nhà chú ba, anh ta và Tưởng Ngôn Phong - người nhỏ nhất là anh em ruột. Từ Hi Nhiễm có thể loáng thoáng nhớ được hình dáng của anh ta.
Sau khi cúp điện thoại, Từ Hi Nhiễm nhìn một vòng trong nhóm người đến đón tại sân bay, không nhìn thấy Tưởng Vũ Kiệt, đang ngờ vực thì nghe thấy một tiếng gọi: “Xin lỗi chị dâu, bọn em đến muộn.”
Từ Hi Nhiễm quay đầu nhìn, một cô gái đi đến, cô gái có mái tóc xoăn, dáng người cao và có khuôn mặt tròn.
Đi sau cô gái chính là cậu ba Tưởng Vũ Kiệt. Tưởng Vũ Kiệt không giống Tưởng Dư Hoài lắm, nhưng đàn ông nhà họ Tưởng đều có vẻ ngoài đẹp trai, Tưởng Vũ Kiệt cũng không ngoại lệ.
“Chị dâu, chị còn nhớ em không? Lúc chị và anh cả đăng ký chúng ta từng gặp mặt rồi.”
“Nhớ chứ, Đường Diệc Noãn.”
Đường Diệc Noãn vừa kinh ngạc vừa vui vẻ: “Chi dâu còn nhớ tên em à?”
Từ Hi Nhiễm nhớ không nhầm, tuy rằng cô và vợ của Tưởng Vũ Kiệt chỉ gặp nhau một lần vào ngày cô đi đăng ký kết hôn, nhưng tên và dáng vẻ của hai người họ thì cô vẫn nhớ.
Tưởng Vũ Kiệt đã đi lên phía trước, anh ấy nhận hành lý trong tay Từ Hi Nhiễm rồi nói: “Trên đường đi bị tắc, đến muộn một chút, chị dâu đợi có lâu không?”
“Không lâu, không lâu, tôi cũng vừa đến.”
Xe của Tưởng Vũ Kiệt dừng ở gần đây, đường chỗ sân bay không thể đỗ lại quá lâu, mấy người vội vàng lên xe. Ở trên xe, Từ Hi Nhiễm mới hiểu ra vì sao Tưởng Vũ Kiệt và Đường Diệc Noãn lại ở Bắc Đằng.
Hoá ra Thiên Hành có một công ty ở Bắc Đằng, chủ yếu phụ trách phát triển thị trường phía bắc, mà công ty ở Bắc Đằng là do Tưởng Vũ Kiệt phụ trách. Đường Diệc Noãn còn nói với Từ Hi NHiễm, sau này cuối tuần có thể đến tìm cô ấy chơi.
Tưởng Vũ Kiệt trực tiếp đưa Từ Hi Nhiễm đến ký túc xá nữ. Sau khi xuống xe, Từ Hi Nhiễm nói cảm ơn, ai vợ chồng Tưởng Vũ Kiệt đều nói không cần phải khách sáo.
Bạn cùng phòng của Từ Hi Nhiễm đã đến gần đủ rồi, đợt nghỉ hè này Từ Hi Nhiễm thay đổi rất nhiều, đổi phong cách ăn mặc, bởi vì đi học múa một thời gian, dáng người cũng trở nên cân đối hơn, tinh thần và vẻ ngoài cũng tốt lên rất nhiều, các bạn cùng phòng đều kinh ngạc cảm thán rằng trông cô xinh đẹp hơn.
Chuyện trở nên xinh đẹp hơn vừa là chuyện tốt vừa là chuyện xấu. Ví dụ cô có nhiều hơn mấy bông hoa đào thối, may mà xử lý ổn thoả không khơi dậy bao nhiêu gợn sóng. Sau khai giảng, Trình Vân Khải từng liên lạc với Từ Hi Nhiễm, muốn ăn cơm với cô. Từ Hi Nhiễm lấy lý do chuyên ngành học bận rộn mà từ chối anh ta. Thỉnh thoảng Đường Diệc Noãn đến tìm cô vào cuối tuần, hai người sẽ cùng nhau đi dạo phố, sau mấy lần như thế hai người cũng thân quen hơn. Từ Hi Nhiễm cũng sẽ đi đến nhà của Tưởng Vũ Kiệt và Đường Diệc Noãn ở Bắc Đằng. Hai người sống trong một căn hộ lớn, Đường Diệc Noãn là một hoạ sĩ, bình thường chỉ ở nhà làm việc, thế nên căn hộ lớn của nhà họ bị Đường Diệc Noãn sắp xếp theo hơi thở nghệ thuật.Từ Hi Nhiễm thích nhất là đống cây tươi tốt chỗ ban công nhà họ.
Qua trò chuyện với Đường Diệc Noãn mà Từ Hi Nhiễm biết được Đường Diệc Noãn và Tưởng Vũ Kiệt quen nhau từ lúc học cấp ba, một đường từ trường học đến váy cưới. Đối với tình yêu của hai người, Từ Hi Nhiễm vô cùng hâm mộ.
Thỉnh thoảng Từ Hi Nhiễm cũng sẽ cùng Tưởng Dư Hoài nói chuyện điện thoại, nhưng bình thường anh rất bận, thế nên số lần hai người gọi điện không nhiều, cuộc điện thoại cũng đều nói về tình hình gần đây, Tưởng Dư Hoài luôn nhấn mạnh cô cần gì thì phải gọi điện thoại nói với anh.
Thực ra cô không cần gì cả, trên tay cô có thẻ của anh, anh còn đặt biệt đưa cho cô một tấm thẻ tiết kiệm, một tháng chuyển hai vạn cho cô. Lúc trước chi phí sinh hoạt của cô là một ngàn cũng đủ dùng, bây giờ lại gấp hai mươi lần, quả thật là dư dả.
Từ Hi Nhiễm quay về trường lại bắt đầu bận rộn học tập, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ cảm thấy giật mình. Cô là người đã lập gia đình, là người có chồng rồi, cảm giác này sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn vào mỗi lần gọi điện thoại với Tưởng Dư Hoài xong, nhìn xung quanh mình đều là mấy bạn học còn đang mơ hồ với tương lai. Trước kỳ nghỉ hè, Từ Hi Nhiễm cũng giống bọn họ, nhưng một kỳ nghỉ hè trôi qua, cô đã kết hôn và có gia đình, có chồng rồi. Thỉnh thoảng nhớ đến kỳ nghỉ hè đó, cô cảm thấy không chân thực tựa như một giấc mộng.
Một ngày cuối tháng Mười, Từ Hi Nhiễm vừa mới trở về ký túc thì bạn cùng phòng đã nói với cô: “Hi Nhiễm, kiện hàng của cậu, tớ để cạnh bàn đó.”
Ở ký túc xá của trường Từ Hi Nhiễm, trên là giường dưới là bàn, Từ Hi Nhiễm nhìn một cái, quả nhiên có một kiện hàng cao ngang bàn.
Từ Hi Nhiễm cảm thấy tò mò, nhìn đơn trên kiện hàng, là chữ tiếng anh, từ nước ngoài chuyển về. Từ Hi Nhiễm cũng không biết là ai chuyển cho cô, cô bóp một cái, kiện hàng mềm mềm, không biết là cái gì.
Từ Hi Nhiễm mở kiện hàng ra, đóng gói rất cẩn thận, bọc ba lớp. Sau khi mở ra lớp cuối cùng, Từ Hi Nhiễm mới nhìn thấy rõ là thứ gì, một con thỏ bông Stella Lou*.
*
Hai mắt Từ Hi Nhiễm sáng ngời, Stella Lou này là ai tặng cô? Cô thích nhất là Stella Lou.
Lúc này điện thoại của Từ Hi Nhiễm vang lên, cô cầm lên, là Tưởng Dư Hoài gọi. Từ Hi Nhiễm vội vàng nghe máy.
“Nhận được đồ rồi?”
Từ Hi Nhiễm nhìn thỏ Stella Lou trước mắt: “Stella Lou là anh Dư Hoài tặng tôi?”
“Là tôi.”
Từ Hi Nhiễm không nhịn được nở nụ cười, trong lòng có chút kích động: “Sao anh Dư Hoài biết là tôi thích Stella Lou?”
“Từng thấy màn hình máy tính của em.”
“...”
“Thích không?”
Từ Hi Nhiễm không chút suy nghĩ gật đầu: “Thích, nhưng vì sao đột nhiên lại tặng tôi đồ?”
“Chẳng phải sắp sinh nhật em rồi à? Tặng trước quà sinh nhật cho em.”
Từ Hi Nhiễm tính ngày, hình như đúng thật, qua mấy ngày nữa chính là sinh nhật của cô. Chỉ là gần đây bận chuyện tuyển dụng mùa thu quá, thiếu chút nữa thì cô quên mất. Tưởng Dư Hoài lại còn nhớ được cả sinh nhật của cô, nhưng cô cũng rất tò mò, sao anh biết ngày sinh của cô. Thời gian hai người quen nhau không dài, kết hôn không được bao lâu thì bởi vì chuyện học của cô mà phải tách ra. Anh cũng chưa từng hỏi cô về chuyện đó, mà cô thì ngay cả sinh nhật của anh cô còn chưa biết.
“Cảm ơn anh Dư Hoài.”
“Buổi tối có tiết học không?” Đột nhiên anh hỏi một câu.
“Không có tiết học.”
“Không có tiết học thì cùng đi ăn đi.”
Lúc này Từ Hi Nhiễm bởi vì bóc quà mà đang ngồi xổm, nghe thấy anh nói vậy, cô vụt đứng dậy, nắm chặt điện thoại, vẻ mặt kinh ngạc: “Cùng ăn cơm? Anh Dư Hoài… Anh… Anh đến Bắc Đằng rồi?”
“Ừ, tôi đang ở bên dưới ký túc xá của em.”
“...”
/54
|