ChƯƠNG 22
Từ lúc về tới nhà tới giờ đã qua nửa ngày mà My vẫn im lặng nhìn ra mảnh vườn trước nhà, những tia nắng hiếm hoi của mùa đông nhảy nhót trên vai cô cũng không đủ xua đi cái lạnh trong tim. Cảnh tượng ấy đẹp như 1 bức tranh không có thật, lạ lùng khiến người ta đau lòng. Dưới ánh nắng mang theo hơi thở ấm áp thân thể cô trở lên trong suốt tựa hồ chạm nhẹ cũng có thể làm cô tan biến, má cô hoảng sợ ôm chặt con gái vào lòng, nước mắt bà theo 2 gò má lăn xuống tay cô nóng hổi. Bàn tay khẽ run lên nhưng cô không có theo bất cứ phản ứng gì. Ông Hạo Thiên đau xót nhìn con gái đang chìm đắm trong đau khổ, nhìn đứa con gái ông yêu hơn sinh mạng của mình phải chịu tổn thương nước mắt ông cũng không thể kiềm chế được mà bất giác rơi. Tiếng chuông cửa vang lên rõ ràng trong ngôi nhà tĩnh mịch càng khiến người ta lo sợ. Bước những bước chân nặng nề ra mở cửa, gương mặt ông ôn hòa hơn khi thấy cô gái thường đi cùng con ông đang mang đồ đạc
đến, nhưng gương mặt ông lập tức sa sầm lại khi thấy người đằng sau, dù vậy ông vẫn mở cửa để họ vào.
Người ngoài cửa nhìn thấy ông ánh mắt cũng hiện tia bối rối và ăn năn. Ông lên tiếng:
_Mời vào.
Hoa mang theo đồ đạc vào phòng cô,nhìn thấy cảnh 2 má con bên cửa sổ tâm trạng cô cũng trầm xuống, ông Hạo Thiên nhẹ nhàng đến bên họ và nói với vợ mình:
_Mình ra ngoài 1 chút đi.
Quay sang Hoa ông nói:
_Phiền cháu ở với My 1 chút.
Hoa khẽ gật đầu rồi đỡ lấy cô từ bà, nhìn con gái 1 chút bà mới theo ông ra phòng khách. Gương mặt bà tối đi khi nhìn thấy 2 vị khách đang ngồi ở đó, giọng bà lạc cả đi:
_Ông Dương Phong.
_Chào bà Trần, tôi tới để thăm cháu My.
_Không cần, con bé tốt lắm!
Ông Dương Phong cúi đầu :
_Thực xin lỗi.
_Ông đừng làm như thế, chúng tôi không dám nhận.
Nghe giọng nói chua xót của bà, ông Phong càng thấy ấy nấy, thấy thế bác Trương vội lên tiếng:
_Mọi người ngồi xuống rồi từ từ nói.
Lúc này họ mới nhận ra thì ra nãy giờ cả 3 đều mất kiểm soát mà đứng cả lên. Ông Thiên mở lời trước:
_Thực xin lỗi, nhưng có lẽ cuộc hôn nhân này chúng tôi không thể đồng ý, ân tình chúng tôi sẽ bồi thường bằng công ty để báo đáp.
_Hôm nay tôi tới không phải vì chuyện báo đáp, tôi tới để xin lỗi gia đình, tôi không ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này.
_Chúng tôi đã nhận xong lời xin lỗi của ông, mong ông về cho.
Bà không thể dùng ngữ điệu bình thường để nói, giọng nói của bà tràn ngập cay đắng ,mỉa mai:
_Chúng tôi cũng rất cảm ơn vì ông đã chăm sóc con gái tôi rất tốt trong thời gian qua.
Nhận thấy người phụ nữ này vẫn chưa thể bình tĩnh lại ông Phong nói:
_Tôi nghĩ lúc khác nói chuyện sẽ thích hợp hơn, gia đình muốn hủy bỏ hôn ước tôi đồng ý, sau này ân tình các vị nợ cũng không cần báo đáp, sau này nếu My có việc gì cần giúp đỡ xin cứ gọi tôi.
_Cảm ơn.
Trong phòng chị Hoa cũng đang đau xót nhìn cô, chị nhẹ nhàng lên tiếng:
_Sau này chị không ở bên phải hảo hảo chăm sóc bản thân.
Ngay khi chị định bước đi thì cánh tay bị giữ lại, ánh mắt cô nhìn chị thống khổ, vẫn im lặng, cô chỉ dùng ánh mắt nhìn chị không dứt, trong đó có tiếc nuối, có thương tâm và cả tình cảm của cô dành cho chị. Nở 1 nụ cười buồn chị gỡ tay cô ra đặt chúng trong lòng bàn tay mình vỗ nhẹ:
_Tất nhiên nếu em muốn chị sẽ tiếp tục là bạn của em.
_Em muốn.
Tiếng nói của cô khàn khàn cất lên, chỉ 2 chữ ngắn gọn cũng làm người khác hiểu hết mọi tâm tư của cô. Cô muốn tiếp tục làm bạn của chị và Thành, ngày ngày cùng đi học, cười đùa, luyện tập, cùng bác Trương học về cách lãnh đạo tổ chức, cùng mọi người nấu ăn, nghịch ngợm. Cô biết cuộc sống ấy chỉ còn lại trong ký ức
nhưng vẫn nuối tiếc vô hạn. 1 giọng nói vọng vào làm họ chú ý:
_Hoa, chúng ta về thôi.
_Bác Trương?
_Ừ, chị phải về rồi, chú ý sức khỏe nhớ chưa?
Gật đầu với chị cô miễn cưỡng nở 1 nụ cười. Nhìn chiếc xe đen lạnh lùng băng qua khoảng sân trước cô thấy mất mát trong lòng. Thì ra trái tim cô vẫn chưa chết hẳn, ít ra nó vẫn sống vì những người cô yêu quý, yêu anh trái tim cô chết đi phân nửa, cô không muốn bị tổn thương thêm nữa. Nghe tiếng cửa bật mở cô quay lại, bắt gặp ánh mắt khắc khổ của má, 1 nỗi chua xót dâng lên, vì cô mà những người thân yêu phải khổ sở theo. Ôm má cô nói:
_Má, con không sao, sau hôm nay sẽ không sao nữa.
_Ừ, sau hôm nay không cần lo nghĩ gì nữa, không cần gì cả, con gái của má!
Dưới ánh nắng ấm áp, trong vòng tay của má, vết thương trong lòng cũng được xoa dịu, đúng vậy, từ giờ hãy để anh tồn tại trong ký ức của cô thôi.
1 tuần này cô hoàn toàn làm bạn với giường ngủ và vườn hoa. Tất nhiên đôi lúc cũng thực ồn ào khi gia đình Q.Anh tới. Vì lo lắng cho cô, cứ cách ngày cả nhà họ lại sang ăn chực, nhờ vậy tâm trạng của cô dần dần cũng tốt lên rất nhiều, chỉ đôi lúc thẫn thờ nhìn 1 thứ gì đó không xác định. Dạo này tình trạng ấy diễn ra càng nhiều hơn. Đang thẫn thờ ngắm trời thì tiếng xe quen thuộc lại vang lên, tiếng đóng xe 'rầm' 1 cái rồi bóng người phi nhanh vào phòng cô
_My, cậu mà không đi học nhanh mình sẽ tự kỷ mất thôi. Thực buồn chán quá đi thôi.
Nhìn khuôn mặt phụng phịu kia cô bật cười,chị Hoa và Thành đều nghỉ nên chỉ có mỗi Q.Anh 1 mình, với cái tính ấy mà chịu đựng được 1 tuần cũng thật khâm phục. Tiếng anh Duy vang lên:
_Nhóc, xem thử Thành mà đi học thì em có tới kêu chán không?
_Anh hai, đây là phòng con gái đó, vào phải gõ cửa chứ!
Anh không trả lời, đi đến cửa sổ 2 tay anh đút túi quần,nhún vai 1 cái anh không thèm quan tâm tới lời Q.Anh nói.
_Hôm nay hồng hào lên nhiều rồi đó, hôm nào anh đưa 2 đứa đi picnic.
_Anh còn chưa trả lời em.
_Nhóc, nói nhỏ thôi anh chưa điếc a, lần sau nhóc mà khóa cửa khi xông vào nhất định anh sẽ gõ nha.
Nở 1 nụ cười đểu cáng ra anh toe toét nhìn em gái đang lườm mình cháy mắt. 2 người này dạo này rất thích đấu khẩu, nhếch môi anh nói:
_Từ hồi quen thằng nhóc Thành thì nhóc càng dễ nổi cáu a. Thực là có giận nhau thì cũng đừng đổ lên đầu anh chứ!
_Không thèm nói chuyện với anh nữa.
Nói xong lại rầm 1 tiếng bóng ai mất hút, anh Duy cười lắc lẻ, cô cũng đau cả bụng với họ. Khi tiếng cười đã dừng lại, ánh mắt anh trở nên nghiêm túc hơn, xoa đầu cô anh nhẹ nhàng:
_Em gái anh rất mạnh mẽ đúng không?
Cô nhìn anh không trả lời, chỉ là ánh mắt cô đã kiên định hơn rất nhiều. Anh mỉm cười:
_Nhóc, cố lên.
Cô gật đầu mạnh mẽ, anh gõ nhẹ vào trán cô nói:
_Sắp là người lớn rồi mà 2 đứa vẫn trẻ con thấy ớn!
Cô cười đáp lại,như nhớ ra gì đó cô nói:
_Anh Duy!
_Hử?
_Có thể tìm cho em 1 lớp dạy võ không?
_Có thể. Nhưng để làm gì?
_Ở nhà thật buồn chán.
_Mai anh sẽ gọi cho em, giờ thì ra chuẩn bị ăn cơm.
_Dạ.
Cuộc sống của cô trở lại quỹ đạo bình thường với việc sáng đi học ở trường, chiều học võ cùng 1 vị võ sư danh tiếng do anh Duy mời về. Cô rất hài lòng với phòng tập mới của mình,tuy không đầy đủ bằng nhưng những thứ cần vẫn có đầy đủ. Nụ cười của cô vẫn hiện hữu trên đôi môi mỗi ngày, chỉ là nếu để ý trong nụ cười đó phẩng phất 1 nỗi buồn man mác.
Anh im lặng trước câu nói của ba mình
_Khánh, con thực quyết định lấy Hàm Uyên sao?
Anh không muốn trả lời, vì người anh muốn lấy đã bị chính anh tổn thương, chính tay anh đưa cô ấy rời xa anh, hỏi anh muốn lấy người khác ư, anh không muốn, nhưng đây là con đường anh đã chọn, anh phải tiếp tục vở kịch do mình làm đạo diễn.
_Chỉ để cô ta làm phu nhân thứ 2.
Ông nhìn con trai, ông không thể biết nó đang nghĩ gì, trong đôi mắt ấy chỉ có sự lãnh huyết tới lạnh tóc gáy. Ông thở dài :
_Bang hội và công ty, ta không muốn can thiệp nữa, ta mệt rồi.
Hiểu ý ông ,anh đứng dậy lạnh lùng:
_Vậy tôi sẽ giúp ông, dành thời gian của ông mà nhớ tới má tôi.
Còn 1 mình trong phòng, ánh mắt ông hiện lên tia hoang mang, ông biết con trai ông đã yêu cô bé kia, thậm chí là rất sâu đậm, nhưng ông không thể hiểu nổi ý định của anh. Khi nghe tin ông thực sự giận giữ, nhưng khi biết cô ta chỉ là phu nhân thứ 2, 1 kẻ không có danh phận không được pháp lý công nhận, phu nhân
thứ 2 chỉ tồn tại để bảo vệ bang chủ và tham gia vào các công việc, ông lại thấy nghi hoặc. Trừ khi có nguy hiểm và chiến tranh phu nhân thứ 2 mới được tồn tại, tại sao con trai ông lại làm như thế? Điều này chính ông cũng không hiểu nổi.
Về tới phòng mình, sự lạnh lùng không còn tồn tại trên gương mặt anh, chỉ còn nỗi thống khổ, chịu đựng hằn lên đôi mắt. Nhìn những tấm ảnh của cô trong mấy ngày gần đây anh thấy nhẹ lòng hơn, rải rác trên bàn là cô lúc tới trường, khi tha thẩn bên 1 cửa hàng sách. Miết nhẹ lên tấm hình đang nở nụ cười của cô anh thì
thầm:
_My, em cười rồi, thật đẹp.
Tay anh dừng lại trên khóe môi cô, ánh mắt biến đổi, nụ cười của cô vương vấn 1 nỗi buồn mà anh biết vì sao, vừa vui vì cô vẫn nhớ tới anh, vừa không cam lòng khi nụ cười của cô không còn rực rỡ như trước, anh mệt mỏi với mâu thuẫn trong lòng. Dù nhớ cô da diết nhưng anh thấy an tâm vì những ngày này cô tuyệt đối an toàn, không còn kẻ nào tiếp cận cô nữa, như vậy cũng tốt, trả cho cô cuộc sống tự do anh thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Chỉ là nỗi nhớ cô càng thêm da diết. Anh thực sự rất nhớ cô.
----------------------------------------------
Từ lúc về tới nhà tới giờ đã qua nửa ngày mà My vẫn im lặng nhìn ra mảnh vườn trước nhà, những tia nắng hiếm hoi của mùa đông nhảy nhót trên vai cô cũng không đủ xua đi cái lạnh trong tim. Cảnh tượng ấy đẹp như 1 bức tranh không có thật, lạ lùng khiến người ta đau lòng. Dưới ánh nắng mang theo hơi thở ấm áp thân thể cô trở lên trong suốt tựa hồ chạm nhẹ cũng có thể làm cô tan biến, má cô hoảng sợ ôm chặt con gái vào lòng, nước mắt bà theo 2 gò má lăn xuống tay cô nóng hổi. Bàn tay khẽ run lên nhưng cô không có theo bất cứ phản ứng gì. Ông Hạo Thiên đau xót nhìn con gái đang chìm đắm trong đau khổ, nhìn đứa con gái ông yêu hơn sinh mạng của mình phải chịu tổn thương nước mắt ông cũng không thể kiềm chế được mà bất giác rơi. Tiếng chuông cửa vang lên rõ ràng trong ngôi nhà tĩnh mịch càng khiến người ta lo sợ. Bước những bước chân nặng nề ra mở cửa, gương mặt ông ôn hòa hơn khi thấy cô gái thường đi cùng con ông đang mang đồ đạc
đến, nhưng gương mặt ông lập tức sa sầm lại khi thấy người đằng sau, dù vậy ông vẫn mở cửa để họ vào.
Người ngoài cửa nhìn thấy ông ánh mắt cũng hiện tia bối rối và ăn năn. Ông lên tiếng:
_Mời vào.
Hoa mang theo đồ đạc vào phòng cô,nhìn thấy cảnh 2 má con bên cửa sổ tâm trạng cô cũng trầm xuống, ông Hạo Thiên nhẹ nhàng đến bên họ và nói với vợ mình:
_Mình ra ngoài 1 chút đi.
Quay sang Hoa ông nói:
_Phiền cháu ở với My 1 chút.
Hoa khẽ gật đầu rồi đỡ lấy cô từ bà, nhìn con gái 1 chút bà mới theo ông ra phòng khách. Gương mặt bà tối đi khi nhìn thấy 2 vị khách đang ngồi ở đó, giọng bà lạc cả đi:
_Ông Dương Phong.
_Chào bà Trần, tôi tới để thăm cháu My.
_Không cần, con bé tốt lắm!
Ông Dương Phong cúi đầu :
_Thực xin lỗi.
_Ông đừng làm như thế, chúng tôi không dám nhận.
Nghe giọng nói chua xót của bà, ông Phong càng thấy ấy nấy, thấy thế bác Trương vội lên tiếng:
_Mọi người ngồi xuống rồi từ từ nói.
Lúc này họ mới nhận ra thì ra nãy giờ cả 3 đều mất kiểm soát mà đứng cả lên. Ông Thiên mở lời trước:
_Thực xin lỗi, nhưng có lẽ cuộc hôn nhân này chúng tôi không thể đồng ý, ân tình chúng tôi sẽ bồi thường bằng công ty để báo đáp.
_Hôm nay tôi tới không phải vì chuyện báo đáp, tôi tới để xin lỗi gia đình, tôi không ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này.
_Chúng tôi đã nhận xong lời xin lỗi của ông, mong ông về cho.
Bà không thể dùng ngữ điệu bình thường để nói, giọng nói của bà tràn ngập cay đắng ,mỉa mai:
_Chúng tôi cũng rất cảm ơn vì ông đã chăm sóc con gái tôi rất tốt trong thời gian qua.
Nhận thấy người phụ nữ này vẫn chưa thể bình tĩnh lại ông Phong nói:
_Tôi nghĩ lúc khác nói chuyện sẽ thích hợp hơn, gia đình muốn hủy bỏ hôn ước tôi đồng ý, sau này ân tình các vị nợ cũng không cần báo đáp, sau này nếu My có việc gì cần giúp đỡ xin cứ gọi tôi.
_Cảm ơn.
Trong phòng chị Hoa cũng đang đau xót nhìn cô, chị nhẹ nhàng lên tiếng:
_Sau này chị không ở bên phải hảo hảo chăm sóc bản thân.
Ngay khi chị định bước đi thì cánh tay bị giữ lại, ánh mắt cô nhìn chị thống khổ, vẫn im lặng, cô chỉ dùng ánh mắt nhìn chị không dứt, trong đó có tiếc nuối, có thương tâm và cả tình cảm của cô dành cho chị. Nở 1 nụ cười buồn chị gỡ tay cô ra đặt chúng trong lòng bàn tay mình vỗ nhẹ:
_Tất nhiên nếu em muốn chị sẽ tiếp tục là bạn của em.
_Em muốn.
Tiếng nói của cô khàn khàn cất lên, chỉ 2 chữ ngắn gọn cũng làm người khác hiểu hết mọi tâm tư của cô. Cô muốn tiếp tục làm bạn của chị và Thành, ngày ngày cùng đi học, cười đùa, luyện tập, cùng bác Trương học về cách lãnh đạo tổ chức, cùng mọi người nấu ăn, nghịch ngợm. Cô biết cuộc sống ấy chỉ còn lại trong ký ức
nhưng vẫn nuối tiếc vô hạn. 1 giọng nói vọng vào làm họ chú ý:
_Hoa, chúng ta về thôi.
_Bác Trương?
_Ừ, chị phải về rồi, chú ý sức khỏe nhớ chưa?
Gật đầu với chị cô miễn cưỡng nở 1 nụ cười. Nhìn chiếc xe đen lạnh lùng băng qua khoảng sân trước cô thấy mất mát trong lòng. Thì ra trái tim cô vẫn chưa chết hẳn, ít ra nó vẫn sống vì những người cô yêu quý, yêu anh trái tim cô chết đi phân nửa, cô không muốn bị tổn thương thêm nữa. Nghe tiếng cửa bật mở cô quay lại, bắt gặp ánh mắt khắc khổ của má, 1 nỗi chua xót dâng lên, vì cô mà những người thân yêu phải khổ sở theo. Ôm má cô nói:
_Má, con không sao, sau hôm nay sẽ không sao nữa.
_Ừ, sau hôm nay không cần lo nghĩ gì nữa, không cần gì cả, con gái của má!
Dưới ánh nắng ấm áp, trong vòng tay của má, vết thương trong lòng cũng được xoa dịu, đúng vậy, từ giờ hãy để anh tồn tại trong ký ức của cô thôi.
1 tuần này cô hoàn toàn làm bạn với giường ngủ và vườn hoa. Tất nhiên đôi lúc cũng thực ồn ào khi gia đình Q.Anh tới. Vì lo lắng cho cô, cứ cách ngày cả nhà họ lại sang ăn chực, nhờ vậy tâm trạng của cô dần dần cũng tốt lên rất nhiều, chỉ đôi lúc thẫn thờ nhìn 1 thứ gì đó không xác định. Dạo này tình trạng ấy diễn ra càng nhiều hơn. Đang thẫn thờ ngắm trời thì tiếng xe quen thuộc lại vang lên, tiếng đóng xe 'rầm' 1 cái rồi bóng người phi nhanh vào phòng cô
_My, cậu mà không đi học nhanh mình sẽ tự kỷ mất thôi. Thực buồn chán quá đi thôi.
Nhìn khuôn mặt phụng phịu kia cô bật cười,chị Hoa và Thành đều nghỉ nên chỉ có mỗi Q.Anh 1 mình, với cái tính ấy mà chịu đựng được 1 tuần cũng thật khâm phục. Tiếng anh Duy vang lên:
_Nhóc, xem thử Thành mà đi học thì em có tới kêu chán không?
_Anh hai, đây là phòng con gái đó, vào phải gõ cửa chứ!
Anh không trả lời, đi đến cửa sổ 2 tay anh đút túi quần,nhún vai 1 cái anh không thèm quan tâm tới lời Q.Anh nói.
_Hôm nay hồng hào lên nhiều rồi đó, hôm nào anh đưa 2 đứa đi picnic.
_Anh còn chưa trả lời em.
_Nhóc, nói nhỏ thôi anh chưa điếc a, lần sau nhóc mà khóa cửa khi xông vào nhất định anh sẽ gõ nha.
Nở 1 nụ cười đểu cáng ra anh toe toét nhìn em gái đang lườm mình cháy mắt. 2 người này dạo này rất thích đấu khẩu, nhếch môi anh nói:
_Từ hồi quen thằng nhóc Thành thì nhóc càng dễ nổi cáu a. Thực là có giận nhau thì cũng đừng đổ lên đầu anh chứ!
_Không thèm nói chuyện với anh nữa.
Nói xong lại rầm 1 tiếng bóng ai mất hút, anh Duy cười lắc lẻ, cô cũng đau cả bụng với họ. Khi tiếng cười đã dừng lại, ánh mắt anh trở nên nghiêm túc hơn, xoa đầu cô anh nhẹ nhàng:
_Em gái anh rất mạnh mẽ đúng không?
Cô nhìn anh không trả lời, chỉ là ánh mắt cô đã kiên định hơn rất nhiều. Anh mỉm cười:
_Nhóc, cố lên.
Cô gật đầu mạnh mẽ, anh gõ nhẹ vào trán cô nói:
_Sắp là người lớn rồi mà 2 đứa vẫn trẻ con thấy ớn!
Cô cười đáp lại,như nhớ ra gì đó cô nói:
_Anh Duy!
_Hử?
_Có thể tìm cho em 1 lớp dạy võ không?
_Có thể. Nhưng để làm gì?
_Ở nhà thật buồn chán.
_Mai anh sẽ gọi cho em, giờ thì ra chuẩn bị ăn cơm.
_Dạ.
Cuộc sống của cô trở lại quỹ đạo bình thường với việc sáng đi học ở trường, chiều học võ cùng 1 vị võ sư danh tiếng do anh Duy mời về. Cô rất hài lòng với phòng tập mới của mình,tuy không đầy đủ bằng nhưng những thứ cần vẫn có đầy đủ. Nụ cười của cô vẫn hiện hữu trên đôi môi mỗi ngày, chỉ là nếu để ý trong nụ cười đó phẩng phất 1 nỗi buồn man mác.
Anh im lặng trước câu nói của ba mình
_Khánh, con thực quyết định lấy Hàm Uyên sao?
Anh không muốn trả lời, vì người anh muốn lấy đã bị chính anh tổn thương, chính tay anh đưa cô ấy rời xa anh, hỏi anh muốn lấy người khác ư, anh không muốn, nhưng đây là con đường anh đã chọn, anh phải tiếp tục vở kịch do mình làm đạo diễn.
_Chỉ để cô ta làm phu nhân thứ 2.
Ông nhìn con trai, ông không thể biết nó đang nghĩ gì, trong đôi mắt ấy chỉ có sự lãnh huyết tới lạnh tóc gáy. Ông thở dài :
_Bang hội và công ty, ta không muốn can thiệp nữa, ta mệt rồi.
Hiểu ý ông ,anh đứng dậy lạnh lùng:
_Vậy tôi sẽ giúp ông, dành thời gian của ông mà nhớ tới má tôi.
Còn 1 mình trong phòng, ánh mắt ông hiện lên tia hoang mang, ông biết con trai ông đã yêu cô bé kia, thậm chí là rất sâu đậm, nhưng ông không thể hiểu nổi ý định của anh. Khi nghe tin ông thực sự giận giữ, nhưng khi biết cô ta chỉ là phu nhân thứ 2, 1 kẻ không có danh phận không được pháp lý công nhận, phu nhân
thứ 2 chỉ tồn tại để bảo vệ bang chủ và tham gia vào các công việc, ông lại thấy nghi hoặc. Trừ khi có nguy hiểm và chiến tranh phu nhân thứ 2 mới được tồn tại, tại sao con trai ông lại làm như thế? Điều này chính ông cũng không hiểu nổi.
Về tới phòng mình, sự lạnh lùng không còn tồn tại trên gương mặt anh, chỉ còn nỗi thống khổ, chịu đựng hằn lên đôi mắt. Nhìn những tấm ảnh của cô trong mấy ngày gần đây anh thấy nhẹ lòng hơn, rải rác trên bàn là cô lúc tới trường, khi tha thẩn bên 1 cửa hàng sách. Miết nhẹ lên tấm hình đang nở nụ cười của cô anh thì
thầm:
_My, em cười rồi, thật đẹp.
Tay anh dừng lại trên khóe môi cô, ánh mắt biến đổi, nụ cười của cô vương vấn 1 nỗi buồn mà anh biết vì sao, vừa vui vì cô vẫn nhớ tới anh, vừa không cam lòng khi nụ cười của cô không còn rực rỡ như trước, anh mệt mỏi với mâu thuẫn trong lòng. Dù nhớ cô da diết nhưng anh thấy an tâm vì những ngày này cô tuyệt đối an toàn, không còn kẻ nào tiếp cận cô nữa, như vậy cũng tốt, trả cho cô cuộc sống tự do anh thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Chỉ là nỗi nhớ cô càng thêm da diết. Anh thực sự rất nhớ cô.
----------------------------------------------
/35
|