CHƯƠNG 24
Trong căn phòng xa hoa lộng lẫy, Thẩm Thanh tức tối đọc tờ báo mới ra, cô ta nghiến răng nói:
_Khánh ơi là Khánh, 1 Khởi My chưa đủ giờ lại 1 Hàm Uyên xuất hiện, năm lần bảy lượt tôi tới gặp đều bị anh gạt đi không thương tiếc, thế mà anh cư nhiên.
Nhấc điện thoại lên, bàn tay cô ta lười nhác ấn số 1 người. Đầu dây bên kia vang lên 1 giọng nói chán nản:
_Thẩm Thanh,cô cần gì?
_Andy, chúng ta từng nói sẽ hợp tác với nhau, giờ tôi cần anh giúp đỡ.
_Tôi không nghe nhầm chứ?
_Anh định nuốt lời sao?
_Cô đúng là loại chân dài não ngắn đấy Thẩm Thanh ạ, thứ tôi cần đã xong, tội gì tôi phải giúp cô.
_Anh!
_Sao, cô vẫn mơ mộng tới vị trí thiếu phu nhân Nguyễn thị sao? Cô tốt nhất nên dành thời gian cải thiện diễn xuất của mình đi, chứ dùng thủ đoạn đổi lấy cái danh ảnh hậu, cô khiến tôi thấy buồn nôn đấy!
_Andy, anh câm mồm cho tôi, anh cũng là loại người thủ đoạn thôi đâu khác gì tôi, anh định nói ai, đúng là đồ vừa ăn cướp vừa la làng.
_Ồ, tôi lên được vị trí này là nhờ đầu óc và công sức của tôi chứ không cần dùng thân xác trao đổi như cô. Tôi đã nói rồi, chúng ta không giống nhau, so sánh với cô làm bẩn tên của tôi. Tốt nhất cô cũng đừng gọi cho tôi nữa, nghe giọng cô cũng làm tôi thấy mắc ói.
_Khốn khiếp!
_Cảm ơn, tiện thể chỗ đồng nghiệp tôi cho cô lời khuyên này, an phận thủ thường mà sống, trèo cao quá có ngày chết không kịp hối đâu.
Tiếng tút tút vang lên đều đặn, cô ta tức giận ném văng điện thoại vào tường, vẻ cao ngạo biến mất hoàn toàn, điên cuồng đập phá, vừa đập cô ta vừa thét:
_Andy, mày là thằng khốn, cứ đợi đấy, có ngày mày sẽ phải quỳ xuống xin lỗi tao.
Người giúp việc cũng đã quen với tính cách của cô ta nên chỉ im lặng đứng nép vào góc phòng, 2 mắt cô ta đỏ lên, túm lấy tóc người làm quát:
_Tưởng thế sẽ ngăn được tao à, thứ mà Thẩm Thanh này muốn không cho phép kẻ nào động vào.
Nhìn người đang bị mình túm tóc tới mức nhăm nhúm cả mặt vì đau, cô ta đẩy tay ra làm người kia ngã nhào xuống đất. Bước qua những mảnh vỡ la liệt trên sàn, Thẩm Thanh lấy lại dáng vẻ như bà hoàng bước ra, ánh mắt cô ta càng thêm nguy hiểm: Khánh, mấy tháng qua tôi tưởng đó chỉ là tin đồn, không ngờ lại là thật,nhưng anh nhất định phải là của tôi.
Trong 1 căn phòng khá, Andy nhàn nhã tắt điện thoại, đôi môi nhếch lên tạo thành 1 nụ cười:
_Thẩm Thanh, cứ điên loạn đi, như thế cho hắn ta đau đầu cũng tốt.
Nói xong anh ta khẽ liếc nhìn người đang đứng trước mặt mình:
_Nói.
_Thiếu gia, tình hình vẫn như vậy chưa có diễn biến gì mới, hệ thống máy tính bị hack hoàn toàn nhưng hắn không nắm được thông tin quan trọng nào.
_Hừ, quả nhiên thiên tài khó tránh, sau này tuyệt đối không liên lạc qua máy tính, tới gặp trực tiếp.
_Dạ.
_Còn chuyện gì sao?
_Thiếu gia, có cần cho người theo dõi Khởi My nữa không?
_Không được gọi tên cô ấy. Tiếp tục theo dõi nhưng không được kinh động.
_Vâng.
Cho tới khi trong phòng không còn ai khác ,anh ta mới đứng dậy nhìn ra khung cảnh toàn thành phố trên cao, đôi mắt loé lên sát khí:
_Nguyễn Văn Khánh, ngươi thực sự không cần cô ấy nữa thật sao? Ta đang rất tò mò về điều này đấy. Hàm Uyên, có lẽ cần chăm sóc cô ta 1 chút.
Nhìn điện thoại của mình anh ta mỉm cười:
_Trần Khởi My, tôi sao lại có hứng thú với cô như vậy khi mà giờ đây cô là 1 con cờ vô giá trị cơ chứ? Không ngờ Khánh lại vứt bỏ cô nhanh chóng như vậy. Có điều như thế cũng tốt. Có lẽ thế giới ngầm sẽ lại 1 lần nữa dậy sóng, vì những con rồng ngủ yên đang vùng mình thức giấc.
Hôm nay, Q.Anh quyết định sẽ tới công ty của Thành,1 phần vì tò mò, 1 phần cũng vì lý do mà ai cũng biết. Chọn cho mình bộ váy chững chạc nhất, cô tự tin bước vào cửa công ty, lập tức ánh mắt các nhân viên đổ dồn về phía cô. Nam là ánh mắt si mê, nữ là ánh mắt ái mộ và ghen tỵ, vẫn ngây thơ vô số tội, cô ban phát nụ cười miễn phí cho tất cả moi người. Hùng hổ bước vào thang máy cô tự nhủ:
_To hơn cả công ty của nhà mình, nói vậy sau này mình không lo bị đói rồi.
Dám chắc nếu ai mà nghe được lời này lập tức đi tự tử vì cái sự ngây thơ tới ngu ngốc này, không hiểu sao mà Q.Anh đỗ được vào y đây.
Lên tới tầng cao nhất mà cô muốn gãy cả chân,đứng thang máy từ tầng 1 tới tầng 50 khiến gương mặt cô tối sầm lại. Tự dưng đi xây cái toà nhà cao thế này làm gì, cứ như nhà cô xây 30 tầng cho đỡ khổ. Trưng nguyên bộ mặt đáng thương, Q.Anh bước vào phòng làm việc gần đó nhất, giọng nỉ non:
_Chị cho em hỏi Trọng Thành làm ở phòng nào thế ạ?
Cô chỉ biết anh là ở tầng cao nhất ,còn nơi làm và chức vụ thì quên chưa hỏi, mà điện thoại lại để quên ở nhà, thực chỉ còn cách này là nhanh nhất. Cô nhân viên nhìn Q.Anh có vài phần ngạc nhiên:
_Cô muốn tìm ai?
_Trọng Thành ạ! -Vẫn ngây thơ chớp mắt.
_Ý cô là chủ tịch Ngô Trong Thành?
_Có lẽ thế! - Chớp mắt tập hai.
_Vị tiểu thư này, cô có hẹn trước không?
_À không có, chị cứ nói là có Quỳnh Anh tới tìm.
Nói xong cô nở 1 nụ cười chói mắt, cô nhân viên e dè nói:
_Thực xin lỗi, nếu không có hẹn trước tôi không thể thông báo giúp tiểu thư được.
_Em không mang điện thoại, thực không liên lạc với anh ấy được, giúp em lần này thôi!
_Tiểu thư mong cô thông cảm, mấy hôm trước tôi đồng ý cho 1 cô gái vào gặp chủ tịch, may mắn không bị đuổi,nếu còn lần này thì tôi mất việc chắc.
_Một cô gái?
_Đúng thế, cô ấy nói là bạn gái chủ tịch nên tôi mới cho vào, ai dè chưa được 5 phút chủ tịch đã đá cô ta ra khỏi phòng và cho tôi 1 trận.
_Chị thử gọi 1 cuộc cho anh ấy thôi- Gương mặt Q.Anh bỗng có phần đen đi.
_Tiểu thư, tôi thật không dám mạo hiểm, 1 tuần này không hiểu sao chủ tịch rất hay nổi giận.
_Vậy chị để em gọi, nếu anh ấy có nói, chị cứ nói do em giằng máy a?
Nhìn bộ mặt ngây thơ xinh xắn của cô, người thư ký sập bẫy, gật đầu xong mới thấy sợ mất việc.Cô cười toe toét, ấn phím gọi, đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc nhưng có vẻ lạnh lùng, khó chịu.
_Chuyện gì?
_Thành, là em, em đang ở...tút tút tút...
Cô ngạc nhiên nghe từng tiếng tút, cô thư ký ôm mặt chán nản, lại phải mất công tìm việc khác, mà tìm được nơi có lương cao như ở đây cũng thật khó. Khi 2 con người này đang ngắm điện thoại với 2 tâm trạng khác nhau thì cách cửa phòng chủ tịch bật mở, Thành lao ra như 1 cơn gió, thấy Q.Anh đang ngây ngốc đứng
đó, nụ cười nở rộ trên đôi môi cậu:
_Q.Anh,là em thật.
_Thành- giọng nói vui vẻ
_Chủ tịch- âm điệu run run.
Quay sang thư ký,ánh mắt cậu tràn ngập ý cười:
_Pha cho tôi 1 ly sữa ấm.
Nói xong cậu kéo luôn Q.Anh vào phòng làm việc của mình. Cô còn chưa kịp nhìn gì đã thấy mình rơi vào 1 vòng tay ấm áp,Thành ôm chặt lấy cô, đầu tựa lên cổ cô tham lam hít vào hương thơm trên người.
_Anh nhớ em quá! Đã 1 tuần rồi.
Vòng tay ôm lấy anh, cô khẽ mỉm cười:
_Em cũng vậy.
Rời khỏi Q.Anh, tay cậu vẫn đặt trên vòng eo nhỏ nhắn, miết nhẹ gương mặt kia, ánh mắt cậu trở nên say mê, đôi môi hé mở:
_Anh có thể không?
Ngay khi Q.Anh còn ngạc nhiên thì cậu đã áp môi mình lên đôi môi căng mọng ấy. Môi họ chạm vào nhau, cả hai như thấy có luồng điện chạy qua người, môi cậu miết nhẹ lên môi Q.Anh,ánh mắt mở to dần dần khép lại, họ tham lam cuốn lấy hơi thở của nhau cho tới khi Q.Anh như lả đi vì thiếu dưỡng khí cậu mới buông ra.Nụ hôn đầu của họ, thực sự rất rất ngọt ngào. Chạm nhẹ vào làn môi đỏ mọng lên kia cậu thì thầm:
_Thật sự rất ngọt a!
Hai má Q.Anh đỏ bừng, thoát khỏi vòng tay của Thành, ngại ngùng:
_Đồ lợi dụng cơ hội.
Nhìn biểu hiện thẹn thùng ấy cậu không tự chủ bật cười to, làm má ai đó càng giống quả cà chua.Cách cửa phòng bật mở, thư ký e dè cầm cốc sữa nói:
_Chủ tịch, sữa của tiểu thư .
Thấy ánh mắt chủ tịch đáng kính đang hướng về mình cô ta vội nhớ ra:
_Chủ tịch, tôi xin lỗi, tôi không gõ cửa đã đi vào, chủ tịch, tôi
Thấy dáng vẻ đáng thương ấy Q.Anh đi ra cầm lấy ly sữa nói:
_Cảm ơn chị.
Q.Anh phóng cho cậu 1 ánh mắt, cậu gật đầu nói:
_Được rồi, ra ngoài đi.
Thư ký đi ra mà còn tưởng mình đang mơ, chủ tịch hôm nay cư nhiên dịu dàng tới đáng sợ, mọi hôm không phải thái độ lạnh như tiền(di truyền) thì cũng là hung dữ không ai dám tới gần, đã thế 1 tuần nay vô cớ nổi giận thường xuyên nữa. Cô gái kia thực có sức ảnh hưởng a. Trong phòng vị chủ tịch trẻ tuổi thì diễn ra 1 màn tâm sự ngọt ngào tới mức đống hồ sơ cao ngất bị quẳng sang bên 1 cách phũ phàng.
Dạo này cô rất thích ra bờ sông hóng gió, chính vì thế gặp người quen cũng là điều dễ hiểu. Hôm nay cũng thế, vừa ra cô đã thấy có người ngồi sẵn ở đó. Nghe thấy tiếng bước chân người đó quay lại:
_Em đến rồi à?
_Sao anh biết tôi sẽ tới?
_Vì anh có thể ngửi thấy mùi hương của em trong gió!
_Anh thật khéo đùa.
Nói xong cô ngồi xuống cạnh Trác Phi (Từ nay mình đổi tên Ngô Trác Dạ thành Dương Trác Phi nha mấy bn), họ im lặng nhìn mặt nước đang gợn sóng, thi thoảng Phi lại quay sang nhìn cô rồi khẽ cười.Nhận thấy điều ấy cô ngạc nhiên hỏi
_Có chuyện gì vui sao?
_Không có, chỉ là hôm nay em rất đẹp.
_Cảm ơn.
Cô không phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt lên tiếng đáp lại, thấy thế Phi ngạc nhiên hỏi:
_Em có tâm sự?
_Đôi khi tôi thấy anh rất hiểu tâm ý người khác, có khi nào anh học ngành tâm lý không?
_Không, anh làm kinh doanh, chỉ với em anh mới có cảm nhận ấy.
Cô im lặng nghe anh nói, ánh mắt vẫn dõi ra xa, rồi cô bỗng nói:
_Nửa năm trước tôi đã từng nghĩ chỉ cần cố gắng chuyện gì cũng có thể làm được, nhưng giờ đây tôi mới biết có những chuyện dù có cố thế nào tôi cũng không thể làm được.
Nhìn thấy nụ cười buồn của cô, ánh mắt Trác Phi se lại: em đang nhớ về người làm em đau khổ sao? Tại sao không nhìn ra tình cảm của anh, hay anh thể hiện chưa đủ? Họ ngồi bên nhau nhưng lại có những suy nghĩ riêng của mình, Phi lên tiếng:
_Em vẫn chưa quên được anh ta sao?
_Yêu thì dễ nhưng để quên đi, tôi vẫn chưa tìm ra cách.
_Em cứ định sống thế này sao? Có bao giờ em nghĩ sẽ tìm 1 tình yêu mới?
_Không biết nữa, khi nào quên được anh ấy, tôi sẽ khao anh ăn chè nhé! Hôm nay có việc nên tôi phải về sớm, chào anh.
_Mai anh sẽ đợi em ở đây.
Cô hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu trả lời:
_Thật tốt khi có 1 người bạn như anh.
Nhìn theo bóng lưng cô trái tim Trác Phi se lại, anh không muốn làm 1 người bạn của em, thứ anh muốn là tình yêu của em, nếu em gặp anh trước, liệu em sẽ yêu anh chứ?
---------------------------------------------------------
Trong căn phòng xa hoa lộng lẫy, Thẩm Thanh tức tối đọc tờ báo mới ra, cô ta nghiến răng nói:
_Khánh ơi là Khánh, 1 Khởi My chưa đủ giờ lại 1 Hàm Uyên xuất hiện, năm lần bảy lượt tôi tới gặp đều bị anh gạt đi không thương tiếc, thế mà anh cư nhiên.
Nhấc điện thoại lên, bàn tay cô ta lười nhác ấn số 1 người. Đầu dây bên kia vang lên 1 giọng nói chán nản:
_Thẩm Thanh,cô cần gì?
_Andy, chúng ta từng nói sẽ hợp tác với nhau, giờ tôi cần anh giúp đỡ.
_Tôi không nghe nhầm chứ?
_Anh định nuốt lời sao?
_Cô đúng là loại chân dài não ngắn đấy Thẩm Thanh ạ, thứ tôi cần đã xong, tội gì tôi phải giúp cô.
_Anh!
_Sao, cô vẫn mơ mộng tới vị trí thiếu phu nhân Nguyễn thị sao? Cô tốt nhất nên dành thời gian cải thiện diễn xuất của mình đi, chứ dùng thủ đoạn đổi lấy cái danh ảnh hậu, cô khiến tôi thấy buồn nôn đấy!
_Andy, anh câm mồm cho tôi, anh cũng là loại người thủ đoạn thôi đâu khác gì tôi, anh định nói ai, đúng là đồ vừa ăn cướp vừa la làng.
_Ồ, tôi lên được vị trí này là nhờ đầu óc và công sức của tôi chứ không cần dùng thân xác trao đổi như cô. Tôi đã nói rồi, chúng ta không giống nhau, so sánh với cô làm bẩn tên của tôi. Tốt nhất cô cũng đừng gọi cho tôi nữa, nghe giọng cô cũng làm tôi thấy mắc ói.
_Khốn khiếp!
_Cảm ơn, tiện thể chỗ đồng nghiệp tôi cho cô lời khuyên này, an phận thủ thường mà sống, trèo cao quá có ngày chết không kịp hối đâu.
Tiếng tút tút vang lên đều đặn, cô ta tức giận ném văng điện thoại vào tường, vẻ cao ngạo biến mất hoàn toàn, điên cuồng đập phá, vừa đập cô ta vừa thét:
_Andy, mày là thằng khốn, cứ đợi đấy, có ngày mày sẽ phải quỳ xuống xin lỗi tao.
Người giúp việc cũng đã quen với tính cách của cô ta nên chỉ im lặng đứng nép vào góc phòng, 2 mắt cô ta đỏ lên, túm lấy tóc người làm quát:
_Tưởng thế sẽ ngăn được tao à, thứ mà Thẩm Thanh này muốn không cho phép kẻ nào động vào.
Nhìn người đang bị mình túm tóc tới mức nhăm nhúm cả mặt vì đau, cô ta đẩy tay ra làm người kia ngã nhào xuống đất. Bước qua những mảnh vỡ la liệt trên sàn, Thẩm Thanh lấy lại dáng vẻ như bà hoàng bước ra, ánh mắt cô ta càng thêm nguy hiểm: Khánh, mấy tháng qua tôi tưởng đó chỉ là tin đồn, không ngờ lại là thật,nhưng anh nhất định phải là của tôi.
Trong 1 căn phòng khá, Andy nhàn nhã tắt điện thoại, đôi môi nhếch lên tạo thành 1 nụ cười:
_Thẩm Thanh, cứ điên loạn đi, như thế cho hắn ta đau đầu cũng tốt.
Nói xong anh ta khẽ liếc nhìn người đang đứng trước mặt mình:
_Nói.
_Thiếu gia, tình hình vẫn như vậy chưa có diễn biến gì mới, hệ thống máy tính bị hack hoàn toàn nhưng hắn không nắm được thông tin quan trọng nào.
_Hừ, quả nhiên thiên tài khó tránh, sau này tuyệt đối không liên lạc qua máy tính, tới gặp trực tiếp.
_Dạ.
_Còn chuyện gì sao?
_Thiếu gia, có cần cho người theo dõi Khởi My nữa không?
_Không được gọi tên cô ấy. Tiếp tục theo dõi nhưng không được kinh động.
_Vâng.
Cho tới khi trong phòng không còn ai khác ,anh ta mới đứng dậy nhìn ra khung cảnh toàn thành phố trên cao, đôi mắt loé lên sát khí:
_Nguyễn Văn Khánh, ngươi thực sự không cần cô ấy nữa thật sao? Ta đang rất tò mò về điều này đấy. Hàm Uyên, có lẽ cần chăm sóc cô ta 1 chút.
Nhìn điện thoại của mình anh ta mỉm cười:
_Trần Khởi My, tôi sao lại có hứng thú với cô như vậy khi mà giờ đây cô là 1 con cờ vô giá trị cơ chứ? Không ngờ Khánh lại vứt bỏ cô nhanh chóng như vậy. Có điều như thế cũng tốt. Có lẽ thế giới ngầm sẽ lại 1 lần nữa dậy sóng, vì những con rồng ngủ yên đang vùng mình thức giấc.
Hôm nay, Q.Anh quyết định sẽ tới công ty của Thành,1 phần vì tò mò, 1 phần cũng vì lý do mà ai cũng biết. Chọn cho mình bộ váy chững chạc nhất, cô tự tin bước vào cửa công ty, lập tức ánh mắt các nhân viên đổ dồn về phía cô. Nam là ánh mắt si mê, nữ là ánh mắt ái mộ và ghen tỵ, vẫn ngây thơ vô số tội, cô ban phát nụ cười miễn phí cho tất cả moi người. Hùng hổ bước vào thang máy cô tự nhủ:
_To hơn cả công ty của nhà mình, nói vậy sau này mình không lo bị đói rồi.
Dám chắc nếu ai mà nghe được lời này lập tức đi tự tử vì cái sự ngây thơ tới ngu ngốc này, không hiểu sao mà Q.Anh đỗ được vào y đây.
Lên tới tầng cao nhất mà cô muốn gãy cả chân,đứng thang máy từ tầng 1 tới tầng 50 khiến gương mặt cô tối sầm lại. Tự dưng đi xây cái toà nhà cao thế này làm gì, cứ như nhà cô xây 30 tầng cho đỡ khổ. Trưng nguyên bộ mặt đáng thương, Q.Anh bước vào phòng làm việc gần đó nhất, giọng nỉ non:
_Chị cho em hỏi Trọng Thành làm ở phòng nào thế ạ?
Cô chỉ biết anh là ở tầng cao nhất ,còn nơi làm và chức vụ thì quên chưa hỏi, mà điện thoại lại để quên ở nhà, thực chỉ còn cách này là nhanh nhất. Cô nhân viên nhìn Q.Anh có vài phần ngạc nhiên:
_Cô muốn tìm ai?
_Trọng Thành ạ! -Vẫn ngây thơ chớp mắt.
_Ý cô là chủ tịch Ngô Trong Thành?
_Có lẽ thế! - Chớp mắt tập hai.
_Vị tiểu thư này, cô có hẹn trước không?
_À không có, chị cứ nói là có Quỳnh Anh tới tìm.
Nói xong cô nở 1 nụ cười chói mắt, cô nhân viên e dè nói:
_Thực xin lỗi, nếu không có hẹn trước tôi không thể thông báo giúp tiểu thư được.
_Em không mang điện thoại, thực không liên lạc với anh ấy được, giúp em lần này thôi!
_Tiểu thư mong cô thông cảm, mấy hôm trước tôi đồng ý cho 1 cô gái vào gặp chủ tịch, may mắn không bị đuổi,nếu còn lần này thì tôi mất việc chắc.
_Một cô gái?
_Đúng thế, cô ấy nói là bạn gái chủ tịch nên tôi mới cho vào, ai dè chưa được 5 phút chủ tịch đã đá cô ta ra khỏi phòng và cho tôi 1 trận.
_Chị thử gọi 1 cuộc cho anh ấy thôi- Gương mặt Q.Anh bỗng có phần đen đi.
_Tiểu thư, tôi thật không dám mạo hiểm, 1 tuần này không hiểu sao chủ tịch rất hay nổi giận.
_Vậy chị để em gọi, nếu anh ấy có nói, chị cứ nói do em giằng máy a?
Nhìn bộ mặt ngây thơ xinh xắn của cô, người thư ký sập bẫy, gật đầu xong mới thấy sợ mất việc.Cô cười toe toét, ấn phím gọi, đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc nhưng có vẻ lạnh lùng, khó chịu.
_Chuyện gì?
_Thành, là em, em đang ở...tút tút tút...
Cô ngạc nhiên nghe từng tiếng tút, cô thư ký ôm mặt chán nản, lại phải mất công tìm việc khác, mà tìm được nơi có lương cao như ở đây cũng thật khó. Khi 2 con người này đang ngắm điện thoại với 2 tâm trạng khác nhau thì cách cửa phòng chủ tịch bật mở, Thành lao ra như 1 cơn gió, thấy Q.Anh đang ngây ngốc đứng
đó, nụ cười nở rộ trên đôi môi cậu:
_Q.Anh,là em thật.
_Thành- giọng nói vui vẻ
_Chủ tịch- âm điệu run run.
Quay sang thư ký,ánh mắt cậu tràn ngập ý cười:
_Pha cho tôi 1 ly sữa ấm.
Nói xong cậu kéo luôn Q.Anh vào phòng làm việc của mình. Cô còn chưa kịp nhìn gì đã thấy mình rơi vào 1 vòng tay ấm áp,Thành ôm chặt lấy cô, đầu tựa lên cổ cô tham lam hít vào hương thơm trên người.
_Anh nhớ em quá! Đã 1 tuần rồi.
Vòng tay ôm lấy anh, cô khẽ mỉm cười:
_Em cũng vậy.
Rời khỏi Q.Anh, tay cậu vẫn đặt trên vòng eo nhỏ nhắn, miết nhẹ gương mặt kia, ánh mắt cậu trở nên say mê, đôi môi hé mở:
_Anh có thể không?
Ngay khi Q.Anh còn ngạc nhiên thì cậu đã áp môi mình lên đôi môi căng mọng ấy. Môi họ chạm vào nhau, cả hai như thấy có luồng điện chạy qua người, môi cậu miết nhẹ lên môi Q.Anh,ánh mắt mở to dần dần khép lại, họ tham lam cuốn lấy hơi thở của nhau cho tới khi Q.Anh như lả đi vì thiếu dưỡng khí cậu mới buông ra.Nụ hôn đầu của họ, thực sự rất rất ngọt ngào. Chạm nhẹ vào làn môi đỏ mọng lên kia cậu thì thầm:
_Thật sự rất ngọt a!
Hai má Q.Anh đỏ bừng, thoát khỏi vòng tay của Thành, ngại ngùng:
_Đồ lợi dụng cơ hội.
Nhìn biểu hiện thẹn thùng ấy cậu không tự chủ bật cười to, làm má ai đó càng giống quả cà chua.Cách cửa phòng bật mở, thư ký e dè cầm cốc sữa nói:
_Chủ tịch, sữa của tiểu thư .
Thấy ánh mắt chủ tịch đáng kính đang hướng về mình cô ta vội nhớ ra:
_Chủ tịch, tôi xin lỗi, tôi không gõ cửa đã đi vào, chủ tịch, tôi
Thấy dáng vẻ đáng thương ấy Q.Anh đi ra cầm lấy ly sữa nói:
_Cảm ơn chị.
Q.Anh phóng cho cậu 1 ánh mắt, cậu gật đầu nói:
_Được rồi, ra ngoài đi.
Thư ký đi ra mà còn tưởng mình đang mơ, chủ tịch hôm nay cư nhiên dịu dàng tới đáng sợ, mọi hôm không phải thái độ lạnh như tiền(di truyền) thì cũng là hung dữ không ai dám tới gần, đã thế 1 tuần nay vô cớ nổi giận thường xuyên nữa. Cô gái kia thực có sức ảnh hưởng a. Trong phòng vị chủ tịch trẻ tuổi thì diễn ra 1 màn tâm sự ngọt ngào tới mức đống hồ sơ cao ngất bị quẳng sang bên 1 cách phũ phàng.
Dạo này cô rất thích ra bờ sông hóng gió, chính vì thế gặp người quen cũng là điều dễ hiểu. Hôm nay cũng thế, vừa ra cô đã thấy có người ngồi sẵn ở đó. Nghe thấy tiếng bước chân người đó quay lại:
_Em đến rồi à?
_Sao anh biết tôi sẽ tới?
_Vì anh có thể ngửi thấy mùi hương của em trong gió!
_Anh thật khéo đùa.
Nói xong cô ngồi xuống cạnh Trác Phi (Từ nay mình đổi tên Ngô Trác Dạ thành Dương Trác Phi nha mấy bn), họ im lặng nhìn mặt nước đang gợn sóng, thi thoảng Phi lại quay sang nhìn cô rồi khẽ cười.Nhận thấy điều ấy cô ngạc nhiên hỏi
_Có chuyện gì vui sao?
_Không có, chỉ là hôm nay em rất đẹp.
_Cảm ơn.
Cô không phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt lên tiếng đáp lại, thấy thế Phi ngạc nhiên hỏi:
_Em có tâm sự?
_Đôi khi tôi thấy anh rất hiểu tâm ý người khác, có khi nào anh học ngành tâm lý không?
_Không, anh làm kinh doanh, chỉ với em anh mới có cảm nhận ấy.
Cô im lặng nghe anh nói, ánh mắt vẫn dõi ra xa, rồi cô bỗng nói:
_Nửa năm trước tôi đã từng nghĩ chỉ cần cố gắng chuyện gì cũng có thể làm được, nhưng giờ đây tôi mới biết có những chuyện dù có cố thế nào tôi cũng không thể làm được.
Nhìn thấy nụ cười buồn của cô, ánh mắt Trác Phi se lại: em đang nhớ về người làm em đau khổ sao? Tại sao không nhìn ra tình cảm của anh, hay anh thể hiện chưa đủ? Họ ngồi bên nhau nhưng lại có những suy nghĩ riêng của mình, Phi lên tiếng:
_Em vẫn chưa quên được anh ta sao?
_Yêu thì dễ nhưng để quên đi, tôi vẫn chưa tìm ra cách.
_Em cứ định sống thế này sao? Có bao giờ em nghĩ sẽ tìm 1 tình yêu mới?
_Không biết nữa, khi nào quên được anh ấy, tôi sẽ khao anh ăn chè nhé! Hôm nay có việc nên tôi phải về sớm, chào anh.
_Mai anh sẽ đợi em ở đây.
Cô hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu trả lời:
_Thật tốt khi có 1 người bạn như anh.
Nhìn theo bóng lưng cô trái tim Trác Phi se lại, anh không muốn làm 1 người bạn của em, thứ anh muốn là tình yêu của em, nếu em gặp anh trước, liệu em sẽ yêu anh chứ?
---------------------------------------------------------
/35
|