Hạo Thiên qua hôm sau lập tức sa thải Ái Ái, anh bắt đầu làm việc mà không cần đến thư ký. Công việc mỗi lúc một nhiều, anh cứ vậy quan tâm công việc mà bỏ quên sức khỏe. Thậm chí đến ăn trưa cũng cần đến Thẩm Như mang lên tận phòng nhắc nhở. Có hôm anh tăng ca đến khuya, cô cũng chỉ biết ngồi ở nhà chờ đợi. Con người Hạo Thiên vì công việc như thế nào cô cũng biết, nên cũng không thể ngăn cản anh.
Hơn nữa, tập đoàn dạo gần đây bắt đầu lên các dự án mới. Một vài dự án còn nằm trên giấy tờ, một vài dự án đã đi vào triển khai. Cô có muốn cản cũng là không thể.
Công việc nhiều là vậy, bận rộn nhiều là vậy nhưng người chồng ấm áp này vẫn chẳng quên một ngày vô cùng đặc biệt đối với cả anh và cô. Nhìn tấm lịch trên bàn, khóe môi Hạo Thiên lại cong lên. Cái ngày mà cả hai về chung về một nhà, cùng nhau ăn trên một bàn, cùng ngủ trên một giường. Những suy nghĩ cũng dần vì nhau mà thay đổi, hoà hợp. Trong cuộc đời của Hạo Thiên anh thì có lẽ đây là ngày tuyệt vời và ý nghĩa nhất, nó làm anh thay đổi hoàn toàn. Biết cười nhiều hơn, biết quan tâm và chăm sóc, biết rằng trên đời còn nhiều thứ cần phải cố gắng.
Quay lại với công việc, Hạo Thiên nhìn đống giấy tờ trên bàn một cách đầy mệt mỏi. Ngày mai anh muốn dành cả ngày dài cho cô. Nhưng với núi công việc này thì anh nên làm gì đây? Quyết định phải giải quyết gọn gàng trong ngày hôm nay.
Hạo Thiên cứ vậy làm việc quên cả giờ giấc. Tối trở về nhà chỉ ăn xong lại leo lên phòng làm việc. Thẩm Như nhíu mày nằm trên giường, nhìn đồng hồ đã là hơn 11 giờ mà anh vẫn chưa về phòng. Đứng dậy quyết định xuống bếp pha cho anh ly sữa ấm bỏ bụng. Cánh cửa phòng làm việc mở ra, nhìn chồng mình vẫn say sưa làm việc không biết trời trăng gì khiến cô thở dài. Đặt ly sữa lên bàn, cô đưa ánh mắt không vui nhìn anh.
-Anh có biết mấy giờ rồi không? Công việc thì ngày mai giải quyết cũng được mà.
-Em cũng biết dạo gần đây tập đoàn đang đi vào rất nhiều dự án mà. Anh là đang cố gắng hết mình để chứng minh cho các cổ đông thấy anh không vô dụng. Và anh đủ khả năng thay ba lãnh đạo tập đoàn.
-Nhưng anh cũng cần có sức khỏe mà.
-Anh biết rồi mà, giải quyết xong vài sổ sách nữa anh sẽ về phòng ngủ với em.
-Vậy anh mau uống sữa đi, em về phòng đấy!
Hạo Thiên khẽ cười đưa tay cầm ly sữa, uống một ngụm dài đã hết. Thẩm Như biết mình có nói gì hơn thì cũng không cản nổi tính tham công tiếc việc của anh nên đành trở về phòng. Nói là về phòng ngủ nhưng thật chất cô cũng không ngủ được. Chỉ là về phòng để anh không bị quấy rầy, cũng như yên tâm giải quyết công việc mà không cần lo lắng cho cô.
Nhìn ngày giờ trên điện thoại, bất giác cô lại thở dài. Ngày mai là kỉ niệm cưới rồi, liệu anh có nhớ hay đã quên? Nếu anh nhớ chắc chắn cô sẽ rất vui. Nhưng nếu anh lỡ quên, thì chắc chắn cô cũng sẽ dựng lên cái lý do vì anh quá bận rộn với công việc.
Lăn qua lăn lại trên giường, Thẩm Như thật sự rất bực khi anh vẫn chưa về phòng. Đến khi nghe tiếng mở cửa cô liền nhanh chóng nhắm mắt lại. Hạo Thiên nhẹ nhàng bước vào, đồng hồ đã điểm 3 giờ sáng. Anh chỉ sợ cô chưa chịu ngủ, nhìn cô ngủ ngon lành như vậy anh cũng nhẹ lòng hẳn. Khẽ chui vào chăn, anh siết chặt cô từ sau trong vòng tay mình. Hôn nhẹ lên tóc, tận hưởng mùi hương nhẹ nhàng chỉ có ở riêng cô.
-Kỉ niệm ngay cưới vui vẻ, vợ yêu.
Thẩm Như khẽ mở mắt, khóe môi cũng đã cong lên đầy hạnh phúc. Hai thân thể ôm chặt lấy nhau dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, cô thức dậy từ sớm. Nhìn qua thấy anh ngủ ngon lành như vậy cũng không nỡ gọi dậy. Đánh răng rửa mặt xong xuôi, cô nhận được cuộc gọi của trưởng phòng Kim báo Hạo Thiên đã cho phép cô nghỉ. Nhìn người đàn ông đang mê man ngủ, cô biết là anh muốn dành cho cô một ngày kỉ niệm cưới thật vui vẻ.
Chạy một phát cô đã bay lên giường ôm chặt lấy anh. Hạo Thiên cựa mình nhíu mày đầy khó chịu khiến cô khó hiểu. Ngồi dậy nghiêm túc trên giường, cô đưa tay lay lay người anh nhưng nhận lại chỉ là những tiếng ưm ưm trong cổ họng. Tay cô đặt lên trán anh, cảm giác nóng hổi lan truyền tới tay khiến cô lo lắng. Bước xuống giường làm một thau nước ấm mang ra. Đắp tấm khăn ướt lên trán anh thở dài.
-Anh thấy tác hại của việc bỏ quên sức khoẻ của mình chưa? Chỉ toàn làm em phải khóc thôi.
Bước xuống bếp, cô muốn tự tay nấu cháo cho anh. Mở tủ lạnh nhìn quanh một lượt, cô đắn đo một lát liền hỏi dì Giai Giai.
-Dì Giai, Hạo Thiên sốt rồi. Con có nên nấu cháo thịt bằm cho anh ấy không?
-Cậu chủ sốt sao? Vậy thì nấu cháo trắng cho dễ tiêu. Cô chủ ra ngoài để tôi nấu cho ạ.
-Dì cứ làm việc của dì đi. Tôi làm được rồi!
Thẩm Như nấu cháo cho anh mà không khỏi lo lắng. Cứ hết chạy lên lầu xem tình hình của anh lại chạy xuống bếp xem nồi cháo. Bây giờ rồi thì kỉ niệm ngày cưới cũng chẳng còn quá quan trọng đối với cô nữa. Sức khỏe của anh mới là quan trọng nhất lúc này.
Hơn nữa, tập đoàn dạo gần đây bắt đầu lên các dự án mới. Một vài dự án còn nằm trên giấy tờ, một vài dự án đã đi vào triển khai. Cô có muốn cản cũng là không thể.
Công việc nhiều là vậy, bận rộn nhiều là vậy nhưng người chồng ấm áp này vẫn chẳng quên một ngày vô cùng đặc biệt đối với cả anh và cô. Nhìn tấm lịch trên bàn, khóe môi Hạo Thiên lại cong lên. Cái ngày mà cả hai về chung về một nhà, cùng nhau ăn trên một bàn, cùng ngủ trên một giường. Những suy nghĩ cũng dần vì nhau mà thay đổi, hoà hợp. Trong cuộc đời của Hạo Thiên anh thì có lẽ đây là ngày tuyệt vời và ý nghĩa nhất, nó làm anh thay đổi hoàn toàn. Biết cười nhiều hơn, biết quan tâm và chăm sóc, biết rằng trên đời còn nhiều thứ cần phải cố gắng.
Quay lại với công việc, Hạo Thiên nhìn đống giấy tờ trên bàn một cách đầy mệt mỏi. Ngày mai anh muốn dành cả ngày dài cho cô. Nhưng với núi công việc này thì anh nên làm gì đây? Quyết định phải giải quyết gọn gàng trong ngày hôm nay.
Hạo Thiên cứ vậy làm việc quên cả giờ giấc. Tối trở về nhà chỉ ăn xong lại leo lên phòng làm việc. Thẩm Như nhíu mày nằm trên giường, nhìn đồng hồ đã là hơn 11 giờ mà anh vẫn chưa về phòng. Đứng dậy quyết định xuống bếp pha cho anh ly sữa ấm bỏ bụng. Cánh cửa phòng làm việc mở ra, nhìn chồng mình vẫn say sưa làm việc không biết trời trăng gì khiến cô thở dài. Đặt ly sữa lên bàn, cô đưa ánh mắt không vui nhìn anh.
-Anh có biết mấy giờ rồi không? Công việc thì ngày mai giải quyết cũng được mà.
-Em cũng biết dạo gần đây tập đoàn đang đi vào rất nhiều dự án mà. Anh là đang cố gắng hết mình để chứng minh cho các cổ đông thấy anh không vô dụng. Và anh đủ khả năng thay ba lãnh đạo tập đoàn.
-Nhưng anh cũng cần có sức khỏe mà.
-Anh biết rồi mà, giải quyết xong vài sổ sách nữa anh sẽ về phòng ngủ với em.
-Vậy anh mau uống sữa đi, em về phòng đấy!
Hạo Thiên khẽ cười đưa tay cầm ly sữa, uống một ngụm dài đã hết. Thẩm Như biết mình có nói gì hơn thì cũng không cản nổi tính tham công tiếc việc của anh nên đành trở về phòng. Nói là về phòng ngủ nhưng thật chất cô cũng không ngủ được. Chỉ là về phòng để anh không bị quấy rầy, cũng như yên tâm giải quyết công việc mà không cần lo lắng cho cô.
Nhìn ngày giờ trên điện thoại, bất giác cô lại thở dài. Ngày mai là kỉ niệm cưới rồi, liệu anh có nhớ hay đã quên? Nếu anh nhớ chắc chắn cô sẽ rất vui. Nhưng nếu anh lỡ quên, thì chắc chắn cô cũng sẽ dựng lên cái lý do vì anh quá bận rộn với công việc.
Lăn qua lăn lại trên giường, Thẩm Như thật sự rất bực khi anh vẫn chưa về phòng. Đến khi nghe tiếng mở cửa cô liền nhanh chóng nhắm mắt lại. Hạo Thiên nhẹ nhàng bước vào, đồng hồ đã điểm 3 giờ sáng. Anh chỉ sợ cô chưa chịu ngủ, nhìn cô ngủ ngon lành như vậy anh cũng nhẹ lòng hẳn. Khẽ chui vào chăn, anh siết chặt cô từ sau trong vòng tay mình. Hôn nhẹ lên tóc, tận hưởng mùi hương nhẹ nhàng chỉ có ở riêng cô.
-Kỉ niệm ngay cưới vui vẻ, vợ yêu.
Thẩm Như khẽ mở mắt, khóe môi cũng đã cong lên đầy hạnh phúc. Hai thân thể ôm chặt lấy nhau dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, cô thức dậy từ sớm. Nhìn qua thấy anh ngủ ngon lành như vậy cũng không nỡ gọi dậy. Đánh răng rửa mặt xong xuôi, cô nhận được cuộc gọi của trưởng phòng Kim báo Hạo Thiên đã cho phép cô nghỉ. Nhìn người đàn ông đang mê man ngủ, cô biết là anh muốn dành cho cô một ngày kỉ niệm cưới thật vui vẻ.
Chạy một phát cô đã bay lên giường ôm chặt lấy anh. Hạo Thiên cựa mình nhíu mày đầy khó chịu khiến cô khó hiểu. Ngồi dậy nghiêm túc trên giường, cô đưa tay lay lay người anh nhưng nhận lại chỉ là những tiếng ưm ưm trong cổ họng. Tay cô đặt lên trán anh, cảm giác nóng hổi lan truyền tới tay khiến cô lo lắng. Bước xuống giường làm một thau nước ấm mang ra. Đắp tấm khăn ướt lên trán anh thở dài.
-Anh thấy tác hại của việc bỏ quên sức khoẻ của mình chưa? Chỉ toàn làm em phải khóc thôi.
Bước xuống bếp, cô muốn tự tay nấu cháo cho anh. Mở tủ lạnh nhìn quanh một lượt, cô đắn đo một lát liền hỏi dì Giai Giai.
-Dì Giai, Hạo Thiên sốt rồi. Con có nên nấu cháo thịt bằm cho anh ấy không?
-Cậu chủ sốt sao? Vậy thì nấu cháo trắng cho dễ tiêu. Cô chủ ra ngoài để tôi nấu cho ạ.
-Dì cứ làm việc của dì đi. Tôi làm được rồi!
Thẩm Như nấu cháo cho anh mà không khỏi lo lắng. Cứ hết chạy lên lầu xem tình hình của anh lại chạy xuống bếp xem nồi cháo. Bây giờ rồi thì kỉ niệm ngày cưới cũng chẳng còn quá quan trọng đối với cô nữa. Sức khỏe của anh mới là quan trọng nhất lúc này.
/76
|