Anh bất giác quát lớn như muốn bảo vệ cho cô người yêu của mình. Thẩm Như sững người đứng trân ở đó nhìn anh. Hít một hơi sâu, cô đảo mắt vòng tròn ngăn cho chính mình không rơi lệ. Khẽ nhếch môi quay người đi, trái tim như bị hàng vạn con dao đâm vào từng nhát thật sâu. Lúc này nước mắt cô mới có thể rơi xuống. Rốt cuộc thì phải làm sao anh mới chịu quay lại là Hạo Thiên của cô? Cô còn phải chịu đựng cảnh này tới bao giờ đây?
Tới tận chiều, Hạo Thiên mới tới tìm cô nói cho rõ ràng. Thẩm Như trong lòng không vui nên cũng không muốn nói chuyện với anh. Dự lướt qua liền bị anh cầm tay kéo lại. Ánh mắt anh nghiêm túc lại lạnh lùng, lạnh đến mức tâm can cô đều đau đớn. Đây không phải là ánh mắt của Hạo Thiên dành cho cô,
-Cô mau đi xin lỗi Liễu Thanh.
Nghe câu anh nói lại càng khiến cô thêm đau lòng. Lấy hết sự mạnh mẽ có trong người, cô bình tĩnh đứng trước mặt anh.
-Tôi? Xin lỗi cô ta? Anh đề cao mình quá rồi ư? Mà tới đây ra lệnh cho tôi?
-Liễu Thanh sẽ không bao giờ làm như vậy.
-Anh tin ai là chuyện của anh, còn sự thật thì vẫn là sự thật!
Hạo Thiên là người trọng tình cảm. Điều này cô là người rõ nhất, anh chắc chắn sẽ không bao giờ để người con gái anh yêu thương chịu uất ức. Nhưng mà anh lý ra là của cô, người anh yêu là cô, người đang chịu uất ức cũng là cô.
-Tôi đi trước!
-Nếu không xin lỗi cô ấy, cô đừng mong đi đâu cả.
-Tạ Phong, đủ rồi đấy! Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn bắt ép tôi tới xin lỗi cô ta thì anh cũng không yên với tôi đâu.
-Tôi không quan tâm nhưng cô đang cố đổ thừa cho người yêu tôi một câu chuyện rất ác ý.
Thẩm Như bật cười lớn nhưng nước mắt lại chảy ra. Cô như đang mỉa mai chính anh nhưng cũng như đang mỉa mai chính mình.
-Lục Hạo Thiên, em chịu đủ rồi!
Cô hét lớn rồi ném cho anh một tệp giấy tờ. Thẩm Như bỏ đi rồi mà anh vẫn còn đứng trân ở đấy. Mớ giấy tờ lộn xộn được anh cầm lên nhìn từng thứ một. Tất thảy là lịch sử mất tích của anh, cả giấy tờ kết hôn và cả bản xét nghiệm ADN của anh và Bảo Bảo. Đầu óc anh oang lên một tiếng rồi lại yên tĩnh lại.
Anh chạy nhanh đi tìm cô. Thẩm Như ngồi ở sân sau khu trọ. Cô lơ đễnh một lát nhìn ra xa bầu trời. Cô mệt mỏi rồi, níu không được mà buông cũng không xong. Cô nhớ anh, nhớ một Lục Hạo Thiên ấm áp, nhu tình với riêng cô. Chạy một lúc anh cũng tìm ra cô. Tiến tới ngồi xuống cạnh cô. Ánh mắt như có như không nhìn vào khoảng không trước mắt.
-Chuyện này là thật sao? Tôi chính là người chồng mất tích của cô?
-Bấy nhiêu còn chưa đủ?
-Xin lỗi.
Thẩm Như nước mắt lại một lần nữa chảy xuống. Cô nhìn anh rồi lại nhìn mình. Cô uất ức quá rồi, rốt cuộc cô phải chịu đến bao giờ đây? Bao nhiêu năm qua cô cũng đã cố mạnh mẽ. Chỉ mong ngày anh trở về lại có thể làm chỗ dựa vững chắc cho cô. Vậy mà giờ cô vẫn còn phải gồng mình chờ đợi một kỳ tích.
-Hạo Thiên, anh có chịu quay về bên em không?
Anh nhìn qua cô rồi lại lắc đầu một cách kiên định. Trong đầu trống rỗng không thể suy nghĩ thêm điều gì.
-Tôi là Tạ Phong, cho dù tôi biết sự thật này đi chăng nữa thì tôi vẫn là Tạ Phong. Là người yêu của Liễu Thanh.
-Hóa ra là vậy, cho dù biết hay không biết sự thật thì cũng như nhau?
-Phải, sẽ không bao giờ có chuyện tôi thay đổi.
Thẩm Như khẽ cười đau đớn, nụ cười của sự bi thương đầy chua chát. Cô khẽ bặm môi gật gật đầu rồi nhìn anh.
-Kể cả khi anh biết Bảo Bảo là con ruột của mình anh cũng không quan tâm?
-Tôi xin lỗi nhưng cuộc sống của tôi đang rất ổn định.
Cô lắc đầu nhìn anh cười lớn. Đây không phải Lục Hạo Thiên của cô. Anh ấy không thiếu trách nhiệm như vậy. Đây là người đàn ông Tạ Phong, phải rồi… anh ta là Tạ Phong. Tự dặn lòng mình, cô khẽ nhìn anh.
-Được, tôi sẽ không bao giờ can thiệp vào cuộc sống của anh nữa. Tạm biệt và chúc anh hạnh phúc bên Liễu Thanh, trọn đời, trọn kiếp.
-…
Dự bước đi nhưng đôi chân cô lại khựng lại. Quay lại nhìn anh lần cuối, cô cũng không ngần ngại nữa mà lên tiếng.
-Chỉ hi vọng sau này anh sẽ không hối hận.
-Không hối hận.
Thẩm Như nhếch môi bước đi. Còn anh vẫn ngồi đó. Chẳng hiểu sao anh lại cảm giác đau xót đến lạ. Cảm giác như mất đi một thứ gì đó rất quan trọng. Thế nhưng rồi Tạ Phong lại xuất hiện trong con người anh.
-Người mình yêu là Liễu Thanh… và mình cần cô ấy… phải rồi… phải về chăm sóc cô ấy thôi… Liễu Thanh…
Trở về trọ, anh tiến về phòng Liễu Thanh nhưng không thấy ả đâu. Nhanh chóng chạy đi tìm lại thấy ả ở một góc đang họ xụ. Chạy vội lại ôm lấy vai cô người yêu bé bỏng mà hoảng hốt.
-Liễu Thanh, em sao vậy?
-Hụ… hụ… Tạ Phong, đau quá…
Nói rồi ả ho thêm vài cái, dòng máu đỏ từ khoang miệng chảy ra. Ả ngất lịm trên tay anh mặc anh gọi tên mãi vẫn không động tĩnh.
Tới tận chiều, Hạo Thiên mới tới tìm cô nói cho rõ ràng. Thẩm Như trong lòng không vui nên cũng không muốn nói chuyện với anh. Dự lướt qua liền bị anh cầm tay kéo lại. Ánh mắt anh nghiêm túc lại lạnh lùng, lạnh đến mức tâm can cô đều đau đớn. Đây không phải là ánh mắt của Hạo Thiên dành cho cô,
-Cô mau đi xin lỗi Liễu Thanh.
Nghe câu anh nói lại càng khiến cô thêm đau lòng. Lấy hết sự mạnh mẽ có trong người, cô bình tĩnh đứng trước mặt anh.
-Tôi? Xin lỗi cô ta? Anh đề cao mình quá rồi ư? Mà tới đây ra lệnh cho tôi?
-Liễu Thanh sẽ không bao giờ làm như vậy.
-Anh tin ai là chuyện của anh, còn sự thật thì vẫn là sự thật!
Hạo Thiên là người trọng tình cảm. Điều này cô là người rõ nhất, anh chắc chắn sẽ không bao giờ để người con gái anh yêu thương chịu uất ức. Nhưng mà anh lý ra là của cô, người anh yêu là cô, người đang chịu uất ức cũng là cô.
-Tôi đi trước!
-Nếu không xin lỗi cô ấy, cô đừng mong đi đâu cả.
-Tạ Phong, đủ rồi đấy! Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn bắt ép tôi tới xin lỗi cô ta thì anh cũng không yên với tôi đâu.
-Tôi không quan tâm nhưng cô đang cố đổ thừa cho người yêu tôi một câu chuyện rất ác ý.
Thẩm Như bật cười lớn nhưng nước mắt lại chảy ra. Cô như đang mỉa mai chính anh nhưng cũng như đang mỉa mai chính mình.
-Lục Hạo Thiên, em chịu đủ rồi!
Cô hét lớn rồi ném cho anh một tệp giấy tờ. Thẩm Như bỏ đi rồi mà anh vẫn còn đứng trân ở đấy. Mớ giấy tờ lộn xộn được anh cầm lên nhìn từng thứ một. Tất thảy là lịch sử mất tích của anh, cả giấy tờ kết hôn và cả bản xét nghiệm ADN của anh và Bảo Bảo. Đầu óc anh oang lên một tiếng rồi lại yên tĩnh lại.
Anh chạy nhanh đi tìm cô. Thẩm Như ngồi ở sân sau khu trọ. Cô lơ đễnh một lát nhìn ra xa bầu trời. Cô mệt mỏi rồi, níu không được mà buông cũng không xong. Cô nhớ anh, nhớ một Lục Hạo Thiên ấm áp, nhu tình với riêng cô. Chạy một lúc anh cũng tìm ra cô. Tiến tới ngồi xuống cạnh cô. Ánh mắt như có như không nhìn vào khoảng không trước mắt.
-Chuyện này là thật sao? Tôi chính là người chồng mất tích của cô?
-Bấy nhiêu còn chưa đủ?
-Xin lỗi.
Thẩm Như nước mắt lại một lần nữa chảy xuống. Cô nhìn anh rồi lại nhìn mình. Cô uất ức quá rồi, rốt cuộc cô phải chịu đến bao giờ đây? Bao nhiêu năm qua cô cũng đã cố mạnh mẽ. Chỉ mong ngày anh trở về lại có thể làm chỗ dựa vững chắc cho cô. Vậy mà giờ cô vẫn còn phải gồng mình chờ đợi một kỳ tích.
-Hạo Thiên, anh có chịu quay về bên em không?
Anh nhìn qua cô rồi lại lắc đầu một cách kiên định. Trong đầu trống rỗng không thể suy nghĩ thêm điều gì.
-Tôi là Tạ Phong, cho dù tôi biết sự thật này đi chăng nữa thì tôi vẫn là Tạ Phong. Là người yêu của Liễu Thanh.
-Hóa ra là vậy, cho dù biết hay không biết sự thật thì cũng như nhau?
-Phải, sẽ không bao giờ có chuyện tôi thay đổi.
Thẩm Như khẽ cười đau đớn, nụ cười của sự bi thương đầy chua chát. Cô khẽ bặm môi gật gật đầu rồi nhìn anh.
-Kể cả khi anh biết Bảo Bảo là con ruột của mình anh cũng không quan tâm?
-Tôi xin lỗi nhưng cuộc sống của tôi đang rất ổn định.
Cô lắc đầu nhìn anh cười lớn. Đây không phải Lục Hạo Thiên của cô. Anh ấy không thiếu trách nhiệm như vậy. Đây là người đàn ông Tạ Phong, phải rồi… anh ta là Tạ Phong. Tự dặn lòng mình, cô khẽ nhìn anh.
-Được, tôi sẽ không bao giờ can thiệp vào cuộc sống của anh nữa. Tạm biệt và chúc anh hạnh phúc bên Liễu Thanh, trọn đời, trọn kiếp.
-…
Dự bước đi nhưng đôi chân cô lại khựng lại. Quay lại nhìn anh lần cuối, cô cũng không ngần ngại nữa mà lên tiếng.
-Chỉ hi vọng sau này anh sẽ không hối hận.
-Không hối hận.
Thẩm Như nhếch môi bước đi. Còn anh vẫn ngồi đó. Chẳng hiểu sao anh lại cảm giác đau xót đến lạ. Cảm giác như mất đi một thứ gì đó rất quan trọng. Thế nhưng rồi Tạ Phong lại xuất hiện trong con người anh.
-Người mình yêu là Liễu Thanh… và mình cần cô ấy… phải rồi… phải về chăm sóc cô ấy thôi… Liễu Thanh…
Trở về trọ, anh tiến về phòng Liễu Thanh nhưng không thấy ả đâu. Nhanh chóng chạy đi tìm lại thấy ả ở một góc đang họ xụ. Chạy vội lại ôm lấy vai cô người yêu bé bỏng mà hoảng hốt.
-Liễu Thanh, em sao vậy?
-Hụ… hụ… Tạ Phong, đau quá…
Nói rồi ả ho thêm vài cái, dòng máu đỏ từ khoang miệng chảy ra. Ả ngất lịm trên tay anh mặc anh gọi tên mãi vẫn không động tĩnh.
/76
|