Cho đến một ngày Hoắc Đông Quân nghĩ rằng hắn không nên để tâm quá nhiều đến Dương Tuyết Hoa nữa vì hắn cảm giác được cô rất ghét hắn, nhưng sau đó bọn họ lại gặp nhau tại phiên toà, lúc này Hoắc Đông Quân nghĩ rằng có phải hắn nên đánh cược rồi hay không?
Một người sinh ta trong gia cảnh tầm thường, sống một cuộc đời tầm thường cùng với số nợ khổng lồ của gia đình, chỉ cần hắn mở lời thì cô nhất định sẽ bám lấy hắn theo những gì mà hắn muốn! Quả nhiên đúng như Hoắc Đông Quân nghĩ, Dương Tuyết Hoa đã bám lấy hắn rồi, tất cả những thứ quý giá của cô đều thuộc về hắn…
Hoắc Đông Quân lớn hơn Dương Tuyết Hoa tận mười sáu tuổi nên cả hai vốn không phải là người của cùng một thế hệ. Rõ ràng Dương Tuyết Hoa hợp với một chàng trai trẻ trung và hiểu tâm lý của con gái hơn một người đàn ông khô khan như hắn. Đây cũng là rào cản khiến Hoắc Đông Quân khó lòng truyền đạt những gì mà hắn muốn cho Dương Tuyết Hoa nghe, mỗi lúc hắn mở miệng ra muốn nói gì đó thì e rằng Dương Tuyết Hoa đã khó chịu ra mặt, sau đó cúi gằm mặt xuống như đang nhận lời khiển trách thì một người lớn tuổi hơn mình, mặc dù trong lòng cô không hề phục…
Hoắc Đông Quân là người nóng tính, hắn không giỏi kiềm chế cảm xúc tức giận, có thể nói tính cách của hắn là tồi tệ nhất trong ba anh em, nhưng hắn lại giống cha của mình nhất. Còn Dương Tuyết Hoa vốn đã sống khép mình vì hoàn cảnh gia đình, đối diện với Hoắc Đông Quân thì cô chỉ được xem là hạt cát nhỏ dễ dàng bị người ta dẫm nát, nên cô tự biết thân biết phận không trực tiếp đôi co với Hoắc Đông Quân, trừ khi cô tức lắm thì cô sẽ nói một hai câu, còn không thì thôi. Rõ ràng cả hai không thể hoà hợp, không hợp nhau dù xét ở bất kì phương diện nào…
Trời vừa tờ mờ sáng, Dương Tuyết Hoa đã theo thói quen mở mắt, đáng lý ra giờ này cô đã phải thức dậy để làm đồ ăn sáng cho cả gia đình của mình, nhưng hiện tại cô đang ở nhà của Hoắc Đông Quân nên không nhất thiết phải dậy vào giờ này…
Dương Tuyết Hoa không hiểu tại sao Hoắc Đông Quân lại muốn cô sống ở nơi này cùng với hắn sau khi cả hai kết hôn, nhưng cô lại chẳng dám hỏi để khiến hắn bực mình. Về phía gia đình thì Hoắc Đông Quân có nói sơ qua chuyện hắn đã thu xếp ổn thoả, đảm bảo cha mẹ cô không hề nghi ngờ có chuyện bất thường đang xảy ra…
Hoắc Đông Quân mở mắt, hắn nhìn thấy Dương Tuyết Hoa đã ngồi dậy khiến hắn cũng không muốn ngủ thêm, có vẻ cô đang suy nghĩ gì đó nên mới không phát hiện hắn cũng đã thức giấc từ bao giờ…
“Hôm nay em có tiết học không?”
Dương Tuyết Hoa có chút giật mình, cô quay sang nhìn Hoắc Đông Quân thì thấy hắn đã để ý đến cô từ bao giờ, ánh mắt của hắn còn khiến cho người khác nhầm tưởng rằng hắn thật sự rất để si mê cô…
“Có một tiết học buổi chiều…”
Hoắc Đông Quân dường như không hài lòng với câu trả lời của cô, hắn cố tình tiến đến sát lại phía Dương Tuyết Hoa đang ngồi, sau đó chạm nhẹ lên gương mặt có chút nhợt nhạt của cô…
“Tôi dặn em phải sửa lại cách xưng hôn rồi mà? Sao em vẫn nói trống không thế?”
Dương Tuyết Hoa nghiêng đầu, cô gạt tay Hoắc Đông Quân ra khỏi gương mặt của mình, giọng nói chậm rãi cất lên…
“Em sẽ không nói thế nữa…”
Dương Tuyết Hoa rời khỏi giường trước, cô cảm thấy vô cùng nghẹt thở khi phải đối diện với Hoắc Đông Quân ở khoảng cách gần như thế. Càng nghĩ đến những chuyện mà cả hai đã làm với nhau càng khiến cô buồn nôn đến tột độ…
Dương Tuyết Hoa rửa mặt rất nhiều lần để giữ cho đầu óc ở trạng thái tỉnh táo, thay vì ngồi chờ xem bao giờ hết nợ thì cô nghĩ cô nên đi làm để gom tiền trả trực tiếp cho tập đoàn JC, dù sao chủ tịch của JC cũng không phải Hoắc Đông Quân nên hắn không thể tự ý quyết định được…
Dương Tuyết Hoa biết cô đã không còn đường lui khi chấp nhận điều kiện của Hoắc Đông Quân rồi, vậy chi bằng cô cứ thuận theo hắn, làm cho hắn hài lòng. Dù sao thì bản thân cô cũng không phải loại người thanh cao gì mà suốt ngày đối nghịch với hắn…
“Đồ ăn sáng tôi để ở trên bàn, bây giờ tôi phải đến JC có việc…”
Dương Tuyết Hoa định ngồi vào bàn để ăn sáng thì cô lại bị Hoắc Đông Quân gọi lại…
“Đến đây thắt cà vạt cho tôi…”
Dương Tuyết Hoa chỉ cao bằng vai của Hoắc Đông Quân nên cô bắt buộc phải nhón chân lên mới có thể giúp hắn thắt cà vạt, nhưng một người quê mùa như cô thì làm sao mà biết cách thắt cà vạt cơ chứ? Vốn dĩ cô cũng chưa từng làm chuyện này trước đây nên động tác của cô vô cùng cẩu thả, thậm chí còn không giống đang thắt cà vạt…
“Em không làm được…”
Hoắc Đông Quân gỡ cà vạt ra, hắn bắt Dương Tuyết Hoa đứng yên một chỗ để nhìn hắn thắt cà vạt, hắn cũng lên tiếng căn dặn cô…
“Nhớ kĩ vào, ngày mai lại thắt cho tôi!”
Dương Tuyết Hoa gật đầu, cô đợi Hoắc Đông Quân đi rồi mới vào bàn để ăn sáng, nhưng hôm nay tâm trạng của cô vẫn rất tệ nên cô không muốn ăn cho lắm. Cuối cùng cô chỉ ăn được một nửa cái bánh xếp, nửa còn lại cô cất vào tủ lạnh để khi khác ăn tiếp…
Một người sinh ta trong gia cảnh tầm thường, sống một cuộc đời tầm thường cùng với số nợ khổng lồ của gia đình, chỉ cần hắn mở lời thì cô nhất định sẽ bám lấy hắn theo những gì mà hắn muốn! Quả nhiên đúng như Hoắc Đông Quân nghĩ, Dương Tuyết Hoa đã bám lấy hắn rồi, tất cả những thứ quý giá của cô đều thuộc về hắn…
Hoắc Đông Quân lớn hơn Dương Tuyết Hoa tận mười sáu tuổi nên cả hai vốn không phải là người của cùng một thế hệ. Rõ ràng Dương Tuyết Hoa hợp với một chàng trai trẻ trung và hiểu tâm lý của con gái hơn một người đàn ông khô khan như hắn. Đây cũng là rào cản khiến Hoắc Đông Quân khó lòng truyền đạt những gì mà hắn muốn cho Dương Tuyết Hoa nghe, mỗi lúc hắn mở miệng ra muốn nói gì đó thì e rằng Dương Tuyết Hoa đã khó chịu ra mặt, sau đó cúi gằm mặt xuống như đang nhận lời khiển trách thì một người lớn tuổi hơn mình, mặc dù trong lòng cô không hề phục…
Hoắc Đông Quân là người nóng tính, hắn không giỏi kiềm chế cảm xúc tức giận, có thể nói tính cách của hắn là tồi tệ nhất trong ba anh em, nhưng hắn lại giống cha của mình nhất. Còn Dương Tuyết Hoa vốn đã sống khép mình vì hoàn cảnh gia đình, đối diện với Hoắc Đông Quân thì cô chỉ được xem là hạt cát nhỏ dễ dàng bị người ta dẫm nát, nên cô tự biết thân biết phận không trực tiếp đôi co với Hoắc Đông Quân, trừ khi cô tức lắm thì cô sẽ nói một hai câu, còn không thì thôi. Rõ ràng cả hai không thể hoà hợp, không hợp nhau dù xét ở bất kì phương diện nào…
Trời vừa tờ mờ sáng, Dương Tuyết Hoa đã theo thói quen mở mắt, đáng lý ra giờ này cô đã phải thức dậy để làm đồ ăn sáng cho cả gia đình của mình, nhưng hiện tại cô đang ở nhà của Hoắc Đông Quân nên không nhất thiết phải dậy vào giờ này…
Dương Tuyết Hoa không hiểu tại sao Hoắc Đông Quân lại muốn cô sống ở nơi này cùng với hắn sau khi cả hai kết hôn, nhưng cô lại chẳng dám hỏi để khiến hắn bực mình. Về phía gia đình thì Hoắc Đông Quân có nói sơ qua chuyện hắn đã thu xếp ổn thoả, đảm bảo cha mẹ cô không hề nghi ngờ có chuyện bất thường đang xảy ra…
Hoắc Đông Quân mở mắt, hắn nhìn thấy Dương Tuyết Hoa đã ngồi dậy khiến hắn cũng không muốn ngủ thêm, có vẻ cô đang suy nghĩ gì đó nên mới không phát hiện hắn cũng đã thức giấc từ bao giờ…
“Hôm nay em có tiết học không?”
Dương Tuyết Hoa có chút giật mình, cô quay sang nhìn Hoắc Đông Quân thì thấy hắn đã để ý đến cô từ bao giờ, ánh mắt của hắn còn khiến cho người khác nhầm tưởng rằng hắn thật sự rất để si mê cô…
“Có một tiết học buổi chiều…”
Hoắc Đông Quân dường như không hài lòng với câu trả lời của cô, hắn cố tình tiến đến sát lại phía Dương Tuyết Hoa đang ngồi, sau đó chạm nhẹ lên gương mặt có chút nhợt nhạt của cô…
“Tôi dặn em phải sửa lại cách xưng hôn rồi mà? Sao em vẫn nói trống không thế?”
Dương Tuyết Hoa nghiêng đầu, cô gạt tay Hoắc Đông Quân ra khỏi gương mặt của mình, giọng nói chậm rãi cất lên…
“Em sẽ không nói thế nữa…”
Dương Tuyết Hoa rời khỏi giường trước, cô cảm thấy vô cùng nghẹt thở khi phải đối diện với Hoắc Đông Quân ở khoảng cách gần như thế. Càng nghĩ đến những chuyện mà cả hai đã làm với nhau càng khiến cô buồn nôn đến tột độ…
Dương Tuyết Hoa rửa mặt rất nhiều lần để giữ cho đầu óc ở trạng thái tỉnh táo, thay vì ngồi chờ xem bao giờ hết nợ thì cô nghĩ cô nên đi làm để gom tiền trả trực tiếp cho tập đoàn JC, dù sao chủ tịch của JC cũng không phải Hoắc Đông Quân nên hắn không thể tự ý quyết định được…
Dương Tuyết Hoa biết cô đã không còn đường lui khi chấp nhận điều kiện của Hoắc Đông Quân rồi, vậy chi bằng cô cứ thuận theo hắn, làm cho hắn hài lòng. Dù sao thì bản thân cô cũng không phải loại người thanh cao gì mà suốt ngày đối nghịch với hắn…
“Đồ ăn sáng tôi để ở trên bàn, bây giờ tôi phải đến JC có việc…”
Dương Tuyết Hoa định ngồi vào bàn để ăn sáng thì cô lại bị Hoắc Đông Quân gọi lại…
“Đến đây thắt cà vạt cho tôi…”
Dương Tuyết Hoa chỉ cao bằng vai của Hoắc Đông Quân nên cô bắt buộc phải nhón chân lên mới có thể giúp hắn thắt cà vạt, nhưng một người quê mùa như cô thì làm sao mà biết cách thắt cà vạt cơ chứ? Vốn dĩ cô cũng chưa từng làm chuyện này trước đây nên động tác của cô vô cùng cẩu thả, thậm chí còn không giống đang thắt cà vạt…
“Em không làm được…”
Hoắc Đông Quân gỡ cà vạt ra, hắn bắt Dương Tuyết Hoa đứng yên một chỗ để nhìn hắn thắt cà vạt, hắn cũng lên tiếng căn dặn cô…
“Nhớ kĩ vào, ngày mai lại thắt cho tôi!”
Dương Tuyết Hoa gật đầu, cô đợi Hoắc Đông Quân đi rồi mới vào bàn để ăn sáng, nhưng hôm nay tâm trạng của cô vẫn rất tệ nên cô không muốn ăn cho lắm. Cuối cùng cô chỉ ăn được một nửa cái bánh xếp, nửa còn lại cô cất vào tủ lạnh để khi khác ăn tiếp…
/70
|