Ngày hôm sau...
“ Chậc...chậc...Triều Anh của chúng ta cũng biết nịnh nọt mẹ chồng quá ha, mua khăn choàng tặng nữa. ”
Lạc Yến Dung và Giang Vũ Thư là hai người bạn thân thiết nhất của Phương Triều Anh. Thế nên, hôm nay cuối tuần rảnh rỗi, cả ba hẹn nhau đi shopping.
Lúc này, Phương Triều Anh vừa xem mẫu vừa chúm chím mỉm cười nhìn qua Lạc Yến Dung, lên tiếng đáp lời:
“ Dĩ nhiên rồi, mẹ chồng tớ cưng tớ lắm, nên phải làm gì đối lại đúng không? ”
Sau đó, cô lại hỏi:
“ Yến Dung, cậu không định về Anh thật hả? ”
“ Chưa đâu, khi nào tớ báo thù xong mới về. ”
Nghe thế, Phương Triều Anh vô cùng tò mò, hỏi lại:
“ Báo thù việc gì? Mà báo thù ai? ”
Lạc Yến Dung kiêu ngạo hắt tóc về sau, lông mày xếch nhẹ và khóe môi nhếch lên đầy vẻ nham hiểm, trả lời:
“ Khi nào thành công sẽ nói với hai cậu sau. ”
Thế là, Phương Triều Anh cùng Lạc Yến Dung nhìn nhau bật cười. Tuy cả hai quen biết thân thiết khoảng gần năm năm khi cô đi du học, nhưng tính cách hợp hơn với Giang Vũ Thư.
Quả thật, Phương Triều Anh và Lạc Yến Dung sôi nổi cá tính hoạt bát bao nhiêu thì Giang Vũ Thư điềm đạm nhẹ nhàng kín đáo bấy nhiêu, hoàn toàn trái ngược với hai người họ.
“ Vũ Thư à, cậu nói gì đi chứ, để tụi tớ biết cậu vẫn tồn tại. ”
Sau câu nói của Lạc Yến Dung, Phương Triều Anh đột nhiên sục nhớ chuyện quan trọng, sau đó quay sang nhìn Giang Vũ Thư, gấp gáp lên tiếng:
“ Nghiêm Lực tối qua gọi điện với nhắn tin cho tớ, anh ta hỏi tại sao không liên lạc được với cậu đấy. ”
Sắc mặt Giang Vũ Thư thay đổi khác hẳn, có chút khó chịu bực dọc, nhỏ nhẹ căn dặn:
“ Nếu anh ta liên lạc với cậu nữa, thì cậu cứ bảo tớ đã có bạn trai. ”
Thế là, cả hai cùng lúc trợn mắt kinh ngạc, sau đó đồng thanh cất tiếng:
“ Bạn trai? ”
Ở nhà, Doãn Đức Vịnh lại chẳng rảnh rỗi như Phương Triều Anh, đang bận bàn bạc công việc với bạn thân Thái Đằng trên phòng làm việc, dù là cuối tuần nhưng anh vẫn không dành thời gian nghỉ ngơi.
Hoàn thành xong xuôi, Doãn Đức Vịnh đóng lại tệp hồ sơ quăng lên bàn làm việc, khuôn mặt nhăn nhó trông vô cùng bực dọc khó chịu và lãnh khốc, trong lòng hiện tại cứ đang thắc mắc là khi nãy ai đến đón Phương Triều Anh và họ đã đi đâu.
Nghiêm Lực đó và Triều Anh cô rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào?
“ Luật sư Doãn ơi, tôi chỉ có uống tách cafe thôi, đừng thái độ như vậy chứ. ”
“ Hừm! ”
Thái Đằng bật cười thành tiếng, nói:
“ Chuyện gì mà quạu quọ, khó ở như phụ nữ tới tháng vậy? ”
Doãn Đức Vịnh nhíu mày khó hiểu, hỏi lại:
“ Phụ nữ tới tháng là gì? ”
Khuôn miệng của Thái Đằng cứng ngắc, ngược lại chính anh ấy khó hiểu bởi anh không hiểu, hỏi lại:
“ Ủa cậu có vợ rồi mà, không biết phụ nữ tới tháng là gì hả? ”
“ Rốt cuộc là cái gì, cậu làm tôi bực bội quá! ”
Doãn Đức Vịnh nóng nảy như cơ thể sắp bốc lửa, cầm tách cafe lên uống rồi đặt mạnh xuống bàn. Thái Đằng càng quan sát càng thấy điều bất thường và thắc mắc, vốn dĩ chưa từng chứng kiến anh như thế.
“ Là tới chu kỳ kinh nguyệt đấy, hiểu chưa? Vợ cậu không có sao? ”
Doãn Đức Vịnh bỗng dưng hắng giọng, vẻ mặt ngại ngùng mất tự nhiên trông thấy, chuyển đổi tư thế đang ngồi rồi lên tiếng trả lời:
“ Tất nhiên là có...nếu không có là bệnh rồi. ”
Thái Đằng híp lại đôi mắt trở nên thâm sâu, chăm chú dò xét đối phương và suy nghĩ lý do tại sao Doãn Đức Vịnh lại thái độ như thế. Cuối cùng, sau gần cả phút, anh ấy chợt nói:
“ Cậu vẫn còn thích chị tôi à? Chị ấy hiện tại tự do còn cậu thì đã kết hôn, không thể ở bên nhau nên cậu khó chịu? Hazz, tôi đã bảo với cậu rồi mà, cứ đợi thêm thời gian... ”
Hai mắt của Doãn Đức Vịnh lập tức căng ra, bất giác nhìn ra hướng cửa phòng như sợ có người đi vào hay ai đó nghe thấy, nói:
“ Hiện tại tôi chỉ quý mến chị Thái Đình xem như chị gái, tình cảm kia vốn dĩ đã không còn từ lâu, căn bản dù tôi còn độc thân thì cũng chẳng thể, cậu rõ chưa? ”
“ Nghĩ cũng tiếc thật, nếu chẳng phải lúc đấy chị tôi mang thai tiểu Liên, thì không chừng cậu đã trở thành anh rể của tôi...haha. ”
Tâm trạng đang không tốt, còn bị khơi dậy chuyện không vui cộng thêm giọng cười nham nhở của Thái Đằng khiến cho Doãn Đức Vịnh càng thêm khó chịu, thực sự muốn đuổi ra về để mình có không gian riêng tĩnh lặng.
Thế nhưng, bỗng dưng Thái Đằng lại nói:
“ Này Doãn Đức Vịnh, cậu có biết em trai của Tổng biên tập thích vợ cậu và từng theo đuổi không? ”
Doãn Đức Vịnh bất ngờ lập tức rướn người ngồi thẳng, bàn tay đập mạnh xuống bàn làm việc, sự khó chịu chẳng còn và thay vào đó là sự tức giận, gấp gáp hỏi lại:
“ Anh ta là ai? Có phải tên Nghiêm Lực không? ”
“ Cậu làm gì phản ứng ghê vậy chứ? Anh ta là bác sĩ Lưu Tuấn! Còn Nghiêm Lực kia là ai? ”
Doãn Đức Vịnh híp mắt tập trung suy nghĩ, bất lịch sự không trả lời câu hỏi của Thái Đằng, sau đó anh ấy cười trêu, hỏi tiếp:
“ Này, sao vậy? Đang ghen à? Năm, sáu tháng trước than thở là mẹ tôi muốn tôi kết hôn với người tôi không có tình cảm, sao bây giờ nghe tin người ta có người theo đuổi lại phản ứng mãnh liệt như thế? Chẳng còn tác phong thường ngày chút nào! ”
Khuôn miệng Doãn Đức Vịnh chuyển động, nhưng lại chẳng phát ra thành tiếng, và đây cũng là lúc Thái Đằng chứng kiến anh trở nên lúng túng và mất bình tĩnh trước một việc, ngoài trừ vấn đề liên quan đến bà Doãn.
“ Cậu Vịnh ơi~ ”
Cùng lúc, Tiểu Liên và bà Doãn mở cửa đi vào, như cứu Doãn Đức Vịnh một bàn thua, và cuối cùng cả hai tạm dừng câu chuyện dịch dời ánh mắt qua cô bé nhỏ nhắn xinh xắn hơn bốn tuổi hết sức đáng yêu ấy, là con gái của Thái Đình và Phó Minh.
“ Chậc...chậc...Triều Anh của chúng ta cũng biết nịnh nọt mẹ chồng quá ha, mua khăn choàng tặng nữa. ”
Lạc Yến Dung và Giang Vũ Thư là hai người bạn thân thiết nhất của Phương Triều Anh. Thế nên, hôm nay cuối tuần rảnh rỗi, cả ba hẹn nhau đi shopping.
Lúc này, Phương Triều Anh vừa xem mẫu vừa chúm chím mỉm cười nhìn qua Lạc Yến Dung, lên tiếng đáp lời:
“ Dĩ nhiên rồi, mẹ chồng tớ cưng tớ lắm, nên phải làm gì đối lại đúng không? ”
Sau đó, cô lại hỏi:
“ Yến Dung, cậu không định về Anh thật hả? ”
“ Chưa đâu, khi nào tớ báo thù xong mới về. ”
Nghe thế, Phương Triều Anh vô cùng tò mò, hỏi lại:
“ Báo thù việc gì? Mà báo thù ai? ”
Lạc Yến Dung kiêu ngạo hắt tóc về sau, lông mày xếch nhẹ và khóe môi nhếch lên đầy vẻ nham hiểm, trả lời:
“ Khi nào thành công sẽ nói với hai cậu sau. ”
Thế là, Phương Triều Anh cùng Lạc Yến Dung nhìn nhau bật cười. Tuy cả hai quen biết thân thiết khoảng gần năm năm khi cô đi du học, nhưng tính cách hợp hơn với Giang Vũ Thư.
Quả thật, Phương Triều Anh và Lạc Yến Dung sôi nổi cá tính hoạt bát bao nhiêu thì Giang Vũ Thư điềm đạm nhẹ nhàng kín đáo bấy nhiêu, hoàn toàn trái ngược với hai người họ.
“ Vũ Thư à, cậu nói gì đi chứ, để tụi tớ biết cậu vẫn tồn tại. ”
Sau câu nói của Lạc Yến Dung, Phương Triều Anh đột nhiên sục nhớ chuyện quan trọng, sau đó quay sang nhìn Giang Vũ Thư, gấp gáp lên tiếng:
“ Nghiêm Lực tối qua gọi điện với nhắn tin cho tớ, anh ta hỏi tại sao không liên lạc được với cậu đấy. ”
Sắc mặt Giang Vũ Thư thay đổi khác hẳn, có chút khó chịu bực dọc, nhỏ nhẹ căn dặn:
“ Nếu anh ta liên lạc với cậu nữa, thì cậu cứ bảo tớ đã có bạn trai. ”
Thế là, cả hai cùng lúc trợn mắt kinh ngạc, sau đó đồng thanh cất tiếng:
“ Bạn trai? ”
Ở nhà, Doãn Đức Vịnh lại chẳng rảnh rỗi như Phương Triều Anh, đang bận bàn bạc công việc với bạn thân Thái Đằng trên phòng làm việc, dù là cuối tuần nhưng anh vẫn không dành thời gian nghỉ ngơi.
Hoàn thành xong xuôi, Doãn Đức Vịnh đóng lại tệp hồ sơ quăng lên bàn làm việc, khuôn mặt nhăn nhó trông vô cùng bực dọc khó chịu và lãnh khốc, trong lòng hiện tại cứ đang thắc mắc là khi nãy ai đến đón Phương Triều Anh và họ đã đi đâu.
Nghiêm Lực đó và Triều Anh cô rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào?
“ Luật sư Doãn ơi, tôi chỉ có uống tách cafe thôi, đừng thái độ như vậy chứ. ”
“ Hừm! ”
Thái Đằng bật cười thành tiếng, nói:
“ Chuyện gì mà quạu quọ, khó ở như phụ nữ tới tháng vậy? ”
Doãn Đức Vịnh nhíu mày khó hiểu, hỏi lại:
“ Phụ nữ tới tháng là gì? ”
Khuôn miệng của Thái Đằng cứng ngắc, ngược lại chính anh ấy khó hiểu bởi anh không hiểu, hỏi lại:
“ Ủa cậu có vợ rồi mà, không biết phụ nữ tới tháng là gì hả? ”
“ Rốt cuộc là cái gì, cậu làm tôi bực bội quá! ”
Doãn Đức Vịnh nóng nảy như cơ thể sắp bốc lửa, cầm tách cafe lên uống rồi đặt mạnh xuống bàn. Thái Đằng càng quan sát càng thấy điều bất thường và thắc mắc, vốn dĩ chưa từng chứng kiến anh như thế.
“ Là tới chu kỳ kinh nguyệt đấy, hiểu chưa? Vợ cậu không có sao? ”
Doãn Đức Vịnh bỗng dưng hắng giọng, vẻ mặt ngại ngùng mất tự nhiên trông thấy, chuyển đổi tư thế đang ngồi rồi lên tiếng trả lời:
“ Tất nhiên là có...nếu không có là bệnh rồi. ”
Thái Đằng híp lại đôi mắt trở nên thâm sâu, chăm chú dò xét đối phương và suy nghĩ lý do tại sao Doãn Đức Vịnh lại thái độ như thế. Cuối cùng, sau gần cả phút, anh ấy chợt nói:
“ Cậu vẫn còn thích chị tôi à? Chị ấy hiện tại tự do còn cậu thì đã kết hôn, không thể ở bên nhau nên cậu khó chịu? Hazz, tôi đã bảo với cậu rồi mà, cứ đợi thêm thời gian... ”
Hai mắt của Doãn Đức Vịnh lập tức căng ra, bất giác nhìn ra hướng cửa phòng như sợ có người đi vào hay ai đó nghe thấy, nói:
“ Hiện tại tôi chỉ quý mến chị Thái Đình xem như chị gái, tình cảm kia vốn dĩ đã không còn từ lâu, căn bản dù tôi còn độc thân thì cũng chẳng thể, cậu rõ chưa? ”
“ Nghĩ cũng tiếc thật, nếu chẳng phải lúc đấy chị tôi mang thai tiểu Liên, thì không chừng cậu đã trở thành anh rể của tôi...haha. ”
Tâm trạng đang không tốt, còn bị khơi dậy chuyện không vui cộng thêm giọng cười nham nhở của Thái Đằng khiến cho Doãn Đức Vịnh càng thêm khó chịu, thực sự muốn đuổi ra về để mình có không gian riêng tĩnh lặng.
Thế nhưng, bỗng dưng Thái Đằng lại nói:
“ Này Doãn Đức Vịnh, cậu có biết em trai của Tổng biên tập thích vợ cậu và từng theo đuổi không? ”
Doãn Đức Vịnh bất ngờ lập tức rướn người ngồi thẳng, bàn tay đập mạnh xuống bàn làm việc, sự khó chịu chẳng còn và thay vào đó là sự tức giận, gấp gáp hỏi lại:
“ Anh ta là ai? Có phải tên Nghiêm Lực không? ”
“ Cậu làm gì phản ứng ghê vậy chứ? Anh ta là bác sĩ Lưu Tuấn! Còn Nghiêm Lực kia là ai? ”
Doãn Đức Vịnh híp mắt tập trung suy nghĩ, bất lịch sự không trả lời câu hỏi của Thái Đằng, sau đó anh ấy cười trêu, hỏi tiếp:
“ Này, sao vậy? Đang ghen à? Năm, sáu tháng trước than thở là mẹ tôi muốn tôi kết hôn với người tôi không có tình cảm, sao bây giờ nghe tin người ta có người theo đuổi lại phản ứng mãnh liệt như thế? Chẳng còn tác phong thường ngày chút nào! ”
Khuôn miệng Doãn Đức Vịnh chuyển động, nhưng lại chẳng phát ra thành tiếng, và đây cũng là lúc Thái Đằng chứng kiến anh trở nên lúng túng và mất bình tĩnh trước một việc, ngoài trừ vấn đề liên quan đến bà Doãn.
“ Cậu Vịnh ơi~ ”
Cùng lúc, Tiểu Liên và bà Doãn mở cửa đi vào, như cứu Doãn Đức Vịnh một bàn thua, và cuối cùng cả hai tạm dừng câu chuyện dịch dời ánh mắt qua cô bé nhỏ nhắn xinh xắn hơn bốn tuổi hết sức đáng yêu ấy, là con gái của Thái Đình và Phó Minh.
/45
|