Âm thanh va chạm da thịt giữa hai con người hòa quyện cùng tiếng rên rỉ m ly và thở dốc nam tính vang vọng trong căn phòng vô cùng nóng bỏng, khiến hai thân thể trần trụi đỏ lựng nhưng vẫn hăng say đắm chìm trong cơn sóng tình ân ái.
Vẫn ở địa điểm ấy nhưng đã khác tư thế, Phương Triều Anh xoay mặt vào trong tấm kính tự ngắm bản thân trong đó, bờ mông to tròn nhếch về phía sau mặc cho người đàn ông kia thỏa sức càng quấy.
"A~ ư~ sâu quá~"
Một tay Doãn Đức Vịnh ôm lấy bờ mông cố định và bàn tay còn lại đưa lên phía trước nắn bóp bầu ngực đang đung đưa của Triều Anh, thắt lưng dẻo dai liên tục chuyển động để cự long thô to nóng rực thâm nhập vào sâu nơi tư mật trơn trượt nhày nhụa dịch thủy, sự khít khao ôm ấp vỗ về làm anh sung sướng vạn phần.
" Vinh ~ ư ~"
Doãn Đức Vịnh chuyển đổi tư thế, rút ra dị vật xù xì cuong cứng dài ngoằng rồi xoay người Phương Triều Anh trở lại trực tiếp nhìn ngắm khuôn mặt mê loạn nhiễm bởi dục vọng, bàn tay nâng lên một bên chân của cô sau đó tiếp tục cọ sát vào hoa viên ướt sũng đang vô cùng ngứa ngáy trống rỗng.
Lúc này, Triều Anh uốn éo khó chịu, hai tay quàng lên cổ đối phương nũng nịu:
"Á~ đừng ~ đừng trêu em mà ~ ư ~"
Doãn Đức Vịnh mỉm cười, phần đầu nhích tới ngậm lấy bờ môi non mềm của Phương Triều Anh, hai chiếc lưỡi vất vít vào nhau, bên dưới cự vật nam tính của anh tiến vào lấp đầy khoảng trống bên trong cơ thể cô.
"A ~ á ~ớ~ư~ ứ~"
Doãn Đức Vịnh mạnh mẽ chuyển động thúc vào, hai thân thể va đập xác nhập vào nhau hòa thành làm một, tiếng rên rỉ của Triều Anh càng khiến anh phấn khích gia tăng lực đạo lẫn tần xuất, làm cô run rẩy chìm đắm đón nhận sự hoan lạc, hạnh phúc.
" Um ~ nhẹ một chút ~"
" Um ~ anh thoải mái quá vợ ~"
"Ư ~ á ~ em mỏi chân ~"
Nghe thế, Doãn Đức Vịnh nâng cả hai chân của Phương Triều Anh lên tay, thắt lưng vẫn cứ nhịp nhàng mãnh liệt đưa đẩy cấm sâu vào trong, làm cô sợ ngã mà quàng tay bám chặt lấy anh, vừa nỉ non vừa cất lời:
"Đừng ~ ư~"
Và rồi, Doãn Đức Vịnh bế gọn Triều Anh nhỏ nhắn đặt lên chiếc tủ cho cô ngồi trên đó, anh đứng giữa hai chân cô tiếp tục tấn công thâm nhập, khuôn mặt dúi vào bầu ngực cô tận hưởng cực khoái.
"Ư~"
Cuộc yêu lần đầu kết thúc, Doãn Đức Vịnh và Phương Triều Anh ra giường nằm nghỉ, ôm ấp tận hưởng khoái cảm vẫn còn vương vấn trong người.
Cuộc tình của cả hai quá đổi bằng phẳng, nhưng không phải vì đó mà không trân trọng những điều mình đang có, chung một mục tiêu đều hướng về mái ấm gia đình.
"Trời đã bắt đầu lạnh, em đi làm nhớ mang theo áo khoác nhé. "
"Em biết rồi, anh cũng vậy đấy."
Phương Triều Anh chuyển động cơ thể, dúi vào hõm cổ của Doãn Đức Vịnh ngửi lấy mùi hương đặc trưng của anh, nghĩ đến việc xa anh mấy ngày liên tục là cô thấy buồn rầu.
"Anh đi công tác có nhớ em không?"
Doãn Đức Vịnh bật cười, bàn tay vuốt ve tấm lưng trần mịn màn của Triều Anh, dịu dàng cất tiếng trả lời:
"Nhớ, lần trước nhớ đến không ngủ được, muốn gọi cho em nói chuyện nhưng..."
Phương Triều Anh ngầng mặt nhìn lên, đôi mắt tròn xoe chớp nhẹ tò mò, hỏi lại:
"Nhưng sao?"
" Nhưng nghĩ trong lòng em có người đàn ông khác nên thôi."
Lần này đến phiên Phương Triều Anh bật cười, bàn tay đang ôm ở thắt lưng anh dịch dời lên vòm ngực vỗ nhẹ, lên tiếng:
" Thú thật thì lần trước anh đi công tác năm ngày, là năm đêm đó em ngủ không được, hình như đã quen lúc ngủ có anh. Nhưng đây là công việc mà, bắt buộc phải xa nhau vài hôm."
" Ừ, phải đi kiếm tiền để còn sinh con nữa, đúng không?"
"Đúng vậy."
Lần nữa đôi môi của cả hai tìm đến nhau mút máp, nhưng người chủ động nhiều hơn chính là Phương Triều Anh, cô nâng người nằm hẳn lên trên người của Doãn Đức Vịnh.
Lúc này, sau khi thỏa mãn nụ hôn, cô nũng nịu lên tiếng:
" Em muốn ở trên a ~"
" Ừ, cho em ở trên đấy~"
Phương Triều Anh mỉm cười lưu manh, cúi xuống hôn vào yết hầu đang chuyển động của Doãn Đức Vịnh, bàn tay vần ve lẩy nhũ hoa nhỏ xíu như cách anh đã kích thích cô.
"U~"
Cơ thể Doãn Đức Vịnh có chút run rẩy, mi mắt của anh khép hờ tận hưởng khoái cảm vợ yêu mang tới, nơi cứng rắn nào đó đã ngạo nghễ ngóc đầu dựng đứng, vốn dĩ anh cũng rất thích cô chủ động thế này.
Sau đó, hai thân thể lần nữa xác nhập, đôi chân Phương Triều Anh mở rộng đặt sang bên hông Doãn Đức Vịnh nhịp nhàng di chuyển nâng lên hạ xuống cơ thể, toàn bộ mọi thứ đều phơi bày trước tầm nhìn của anh, tốc độ dần dần tăng lên đề thỏa mãn nhu cầu, bao nhiêu xúc cảm cứ ập tới khiến cô muốn vỡ òa.
"A ~ Triều Anh ~"
Vừa rên rỉ thỏa mãn, Doãn Đức Vịnh vừa đưa tay xoa nắn bầu ngực căng tròn to lớn đang lắc lư của Triều Anh do nhún nhảy. Cuối cùng, anh không thể cưỡng lại sự kích thích mãnh liệt này, rướn người ngồi dậy há miệng bú mút nhụy hoa săn cứng, bàn tay mạnh bạo nắn bóp và vỗ yêu vào bờ mông tròn lẵng của cô, mê muội đắm chìm cuốn vào cơn sóng tình...
"A ~ ư~"
Vẫn ở địa điểm ấy nhưng đã khác tư thế, Phương Triều Anh xoay mặt vào trong tấm kính tự ngắm bản thân trong đó, bờ mông to tròn nhếch về phía sau mặc cho người đàn ông kia thỏa sức càng quấy.
"A~ ư~ sâu quá~"
Một tay Doãn Đức Vịnh ôm lấy bờ mông cố định và bàn tay còn lại đưa lên phía trước nắn bóp bầu ngực đang đung đưa của Triều Anh, thắt lưng dẻo dai liên tục chuyển động để cự long thô to nóng rực thâm nhập vào sâu nơi tư mật trơn trượt nhày nhụa dịch thủy, sự khít khao ôm ấp vỗ về làm anh sung sướng vạn phần.
" Vinh ~ ư ~"
Doãn Đức Vịnh chuyển đổi tư thế, rút ra dị vật xù xì cuong cứng dài ngoằng rồi xoay người Phương Triều Anh trở lại trực tiếp nhìn ngắm khuôn mặt mê loạn nhiễm bởi dục vọng, bàn tay nâng lên một bên chân của cô sau đó tiếp tục cọ sát vào hoa viên ướt sũng đang vô cùng ngứa ngáy trống rỗng.
Lúc này, Triều Anh uốn éo khó chịu, hai tay quàng lên cổ đối phương nũng nịu:
"Á~ đừng ~ đừng trêu em mà ~ ư ~"
Doãn Đức Vịnh mỉm cười, phần đầu nhích tới ngậm lấy bờ môi non mềm của Phương Triều Anh, hai chiếc lưỡi vất vít vào nhau, bên dưới cự vật nam tính của anh tiến vào lấp đầy khoảng trống bên trong cơ thể cô.
"A ~ á ~ớ~ư~ ứ~"
Doãn Đức Vịnh mạnh mẽ chuyển động thúc vào, hai thân thể va đập xác nhập vào nhau hòa thành làm một, tiếng rên rỉ của Triều Anh càng khiến anh phấn khích gia tăng lực đạo lẫn tần xuất, làm cô run rẩy chìm đắm đón nhận sự hoan lạc, hạnh phúc.
" Um ~ nhẹ một chút ~"
" Um ~ anh thoải mái quá vợ ~"
"Ư ~ á ~ em mỏi chân ~"
Nghe thế, Doãn Đức Vịnh nâng cả hai chân của Phương Triều Anh lên tay, thắt lưng vẫn cứ nhịp nhàng mãnh liệt đưa đẩy cấm sâu vào trong, làm cô sợ ngã mà quàng tay bám chặt lấy anh, vừa nỉ non vừa cất lời:
"Đừng ~ ư~"
Và rồi, Doãn Đức Vịnh bế gọn Triều Anh nhỏ nhắn đặt lên chiếc tủ cho cô ngồi trên đó, anh đứng giữa hai chân cô tiếp tục tấn công thâm nhập, khuôn mặt dúi vào bầu ngực cô tận hưởng cực khoái.
"Ư~"
Cuộc yêu lần đầu kết thúc, Doãn Đức Vịnh và Phương Triều Anh ra giường nằm nghỉ, ôm ấp tận hưởng khoái cảm vẫn còn vương vấn trong người.
Cuộc tình của cả hai quá đổi bằng phẳng, nhưng không phải vì đó mà không trân trọng những điều mình đang có, chung một mục tiêu đều hướng về mái ấm gia đình.
"Trời đã bắt đầu lạnh, em đi làm nhớ mang theo áo khoác nhé. "
"Em biết rồi, anh cũng vậy đấy."
Phương Triều Anh chuyển động cơ thể, dúi vào hõm cổ của Doãn Đức Vịnh ngửi lấy mùi hương đặc trưng của anh, nghĩ đến việc xa anh mấy ngày liên tục là cô thấy buồn rầu.
"Anh đi công tác có nhớ em không?"
Doãn Đức Vịnh bật cười, bàn tay vuốt ve tấm lưng trần mịn màn của Triều Anh, dịu dàng cất tiếng trả lời:
"Nhớ, lần trước nhớ đến không ngủ được, muốn gọi cho em nói chuyện nhưng..."
Phương Triều Anh ngầng mặt nhìn lên, đôi mắt tròn xoe chớp nhẹ tò mò, hỏi lại:
"Nhưng sao?"
" Nhưng nghĩ trong lòng em có người đàn ông khác nên thôi."
Lần này đến phiên Phương Triều Anh bật cười, bàn tay đang ôm ở thắt lưng anh dịch dời lên vòm ngực vỗ nhẹ, lên tiếng:
" Thú thật thì lần trước anh đi công tác năm ngày, là năm đêm đó em ngủ không được, hình như đã quen lúc ngủ có anh. Nhưng đây là công việc mà, bắt buộc phải xa nhau vài hôm."
" Ừ, phải đi kiếm tiền để còn sinh con nữa, đúng không?"
"Đúng vậy."
Lần nữa đôi môi của cả hai tìm đến nhau mút máp, nhưng người chủ động nhiều hơn chính là Phương Triều Anh, cô nâng người nằm hẳn lên trên người của Doãn Đức Vịnh.
Lúc này, sau khi thỏa mãn nụ hôn, cô nũng nịu lên tiếng:
" Em muốn ở trên a ~"
" Ừ, cho em ở trên đấy~"
Phương Triều Anh mỉm cười lưu manh, cúi xuống hôn vào yết hầu đang chuyển động của Doãn Đức Vịnh, bàn tay vần ve lẩy nhũ hoa nhỏ xíu như cách anh đã kích thích cô.
"U~"
Cơ thể Doãn Đức Vịnh có chút run rẩy, mi mắt của anh khép hờ tận hưởng khoái cảm vợ yêu mang tới, nơi cứng rắn nào đó đã ngạo nghễ ngóc đầu dựng đứng, vốn dĩ anh cũng rất thích cô chủ động thế này.
Sau đó, hai thân thể lần nữa xác nhập, đôi chân Phương Triều Anh mở rộng đặt sang bên hông Doãn Đức Vịnh nhịp nhàng di chuyển nâng lên hạ xuống cơ thể, toàn bộ mọi thứ đều phơi bày trước tầm nhìn của anh, tốc độ dần dần tăng lên đề thỏa mãn nhu cầu, bao nhiêu xúc cảm cứ ập tới khiến cô muốn vỡ òa.
"A ~ Triều Anh ~"
Vừa rên rỉ thỏa mãn, Doãn Đức Vịnh vừa đưa tay xoa nắn bầu ngực căng tròn to lớn đang lắc lư của Triều Anh do nhún nhảy. Cuối cùng, anh không thể cưỡng lại sự kích thích mãnh liệt này, rướn người ngồi dậy há miệng bú mút nhụy hoa săn cứng, bàn tay mạnh bạo nắn bóp và vỗ yêu vào bờ mông tròn lẵng của cô, mê muội đắm chìm cuốn vào cơn sóng tình...
"A ~ ư~"
/45
|