Ngày đầu tiên đi làm sau khi thành gia lập thất, Doãn Đức Vịnh cũng bị trêu chọc không ít, làm anh phải tìm cách lãng tránh vào văn phòng. Cuộc sống hiện tại cũng bị thay đổi, thay vì tan làm về nhà thì hôm nay anh phải đến đón Phương Triều Anh, bởi vì cô không biết lái xe ô tô.
Lúc này, Phương Triều Anh nhận được tin nhắn từ anh, nên sắp xếp giấy tờ gọn gàng trên bàn, sau đó đứng dậy ra về.
Bên ngoài, Doãn Đức Vịnh cùng Thái Đằng đứng đối diện với nhau trò chuyện, bên cạnh anh ấy còn có Hàn Tử Lộ. Từ đằng xa, Triều Anh vốn dĩ nhìn thấy, cơn nóng lần nữa dâng lên nhưng chẳng khiến đôi chân cô dừng bước, tiếp tục đi đến.
“ Xin chào luật sư Thái! ”
Thái Đằng gật đầu đáp lại, lịch sự lên tiếng:
“ Chào cô! ”
Sau đó, Phương Triều Anh nhìn lên Doãn Đức Vịnh, sắc mặt nghiêm túc khác hẳn với mỗi ngày, nhẹ nhàng cất lời:
“ Em lên xe trước. ”
Doãn Đức Vịnh chau mày quan sát thái độ khác lạ của Triều Anh, sau đó lịch sự để lại câu chào rồi nhanh chóng đuổi theo, lên tiếng:
“ Em bị sao vậy? ”
“ Vô cùng khó chịu! ”
Mặc dù đã không còn nhìn thấy Hàn Tử Lộ, nhưng tâm trạng của Phương Triều Anh vẫn chưa thể tốt lên. Khuôn mặt hầm hầm giận dữ cứ xoay ra ngoài cửa kính im lặng không nói, điều này làm Doãn Đức Vịnh có chút thắc mắc, vừa dõi mắt dò xét vừa cất tiếng:
“ Ai chọc cho phóng viên Phương nổi giận vậy? ”
“ Anh tốt nhất nên im lặng đừng trêu tôi, nếu không sẽ lãnh đủ đấy. ”
Nhận được lời hăm dọa từ đối phương, nhưng Doãn Đức Vịnh không hề sợ sệt, sở dĩ cũng hiểu phần nào tính cách của Triều Anh và ngặt nổi anh lại thích chọc cô nổi giận.
“ Tôi sẽ gọi điện mách với mẹ em đấy, hôm trước không nghe bà ấy nói sao? ‘ Nếu Triều Anh ức hiếp con, con cứ nói với mẹ, mẹ không bao giờ bênh vực con gái ’. ”
Phương Triều Anh hắt cằm lên cao, khoanh tay trước ngực với thái độ ngông nghênh và ngang tàng, hỏi lại:
“ Anh thử gọi mách xem, tôi sẽ băm nát xương thịt của anh ra đó. ”
“ Ngoài tôi ra chắc chẳng có ai dũng cảm sống chung với em... ”
“ Anh biết rõ hôn nhân của chúng ta không giống như người ta, nên dũng cảm gì chứ? Nếu sau này anh hay tôi rung động với người khác, thì lập tức ly hôn chẳng phải sao? ”
Hơn hai tháng trước cô đã yêu cầu, nhưng sao hiện tại nhắc đến Triều Anh cô lại cảm thấy trong lòng nặng nề, nghĩ đến ngày đó lại chẳng có chút nào vui vẻ, thoải mái.
“ Tôi nói là sống chung, em lại suy nghĩ đi đâu vậy? Chúng ta không phải đang ở chung nhà, ngủ chung giường hay sao? ”
Phương Triều Anh trở nên ngượng nghịu, cố nặn ra nụ cười công nghiệp, lên tiếng:
“ Là tôi nhắc cho anh nhớ thôi, anh hay ảo tưởng với tự luyến lắm. ”
Ở độ tuổi hai mươi ba, tốt nghiệp và đi làm công việc yêu thích gần năm tháng, nên Phương Triều Anh chỉ muốn toàn tâm không bị ảnh hưởng hay xáo trộn bởi tình yêu, hôn nhân càng chẳng có trong suy nghĩ.
Bởi vậy, phải đến khi bà Phương dùng sức khỏe của mình uy hiếp thì cô mới đồng ý kết hôn với Doãn Đức Vịnh, nhưng trong lúc xốc nổi đã bày ra ‘ hợp đồng hôn nhân ’ đối phó.
Thế nhưng, cuộc hôn nhân này đối với Phương Triều Anh chẳng quá tâm tối, như chỉ di chuyển nơi ở và có thêm bạn cùng phòng, được bà Doãn cưng như con gái.
“ Doãn Đức Vịnh, nếu tối nay chân anh còn lấn sang chỗ tôi hay gác lên người tôi, tôi sẽ chặt bỏ. ”
“ Chẳng biết là ai lấn sang chỗ ai, là ai gác lên người ai à. Tôi còn chưa nói em lợi dụng sờ soạng cơ thể lúc tôi đang ngủ nữa đấy. ”
“ Anh...! ”
Lúc này, cánh cửa được Doãn Đức Vịnh đẩy mở, cả hai vùng vằng với nhau bước vào và trùng hợp bà Doãn từ phòng bếp trở ra, nên Phương Triều Anh im bật không dám tiếp tục tranh cãi.
“ Con đi làm về ạ. ”
Bà Doãn vốn dĩ chẳng nghe, nhìn thấy cả hai liền mỉm cười hiền dịu, hòa nhã lên tiếng:
“ Hai đứa lên phòng tắm rửa thay đồ, mẹ dọn thức ăn ra bàn rồi chúng ta cùng ăn tối. ”
“ Để con phụ mẹ. ”
Phương Triều Anh để lại chiếc Laptop và túi xách ở sofa phòng khách, sau đó lon ton chạy theo bà Doãn vào bếp phụ giúp, thân thiết ôm lấy bả vai của bà. Tuy có chị Mạn giúp việc, nhưng sau khi phụ bà ấy nấu xong bữa tối thì xin phép về nhà với gia đình.
Khoảnh khắc Triều Anh cùng với bà Doãn vui vẻ, thu trọn vào trong đôi mắt của Doãn Đức Vịnh, làn môi đột nhiên cong lên nụ cười, trong lòng lại thoải mái đến kỳ lạ.
Bàn ăn chỉ có ba người, nhưng đầy đủ các món dinh dưỡng tẩm bổ cho cả hai. Bà Doãn ngồi cạnh Triều Anh, đối diện là Doãn Đức Vịnh, những điều đơn giản nhưng đối với họ lại ngập tràn tình cảm.
“ Triều Anh à, con và bạn gái của Thái Đằng là đồng nghiệp phải không? ”
Phương Triều Anh ngậm lấy đôi đũa, trong miệng chứa đầy thức ăn, bất giác ngẩng nhìn Doãn Đức Vịnh ở phía đối diện. Sau đó, cô giả vờ trở nên bình thường từ tốn nhai nuốt thức ăn, lên tiếng trả lời:
“ Dạ phải, có gì không mẹ? ”
“ Bà Thái cứ than phiền với mẹ, bà ấy vốn không thích cô gái đó nhưng Thái Đằng chẳng chịu nghe lời chia tay. Triều Anh, con thấy cô gái đó tính tình như thế nào? ”
Rất ư là không tốt!
Nhưng mà, nếu Triều Anh cô nói như thế, thì chẳng khác nào cô cũng là kẻ không đúng đắn, lợi dụng trả thù riêng Hàn Tử Lộ.
Phương Triều Anh cười mỉm, gượng gạo lên tiếng trả lời:
“ Vốn dĩ là chẳng có thân thiết, nên con cũng không rõ nữa ạ. ”
Lúc này, Phương Triều Anh nhận được tin nhắn từ anh, nên sắp xếp giấy tờ gọn gàng trên bàn, sau đó đứng dậy ra về.
Bên ngoài, Doãn Đức Vịnh cùng Thái Đằng đứng đối diện với nhau trò chuyện, bên cạnh anh ấy còn có Hàn Tử Lộ. Từ đằng xa, Triều Anh vốn dĩ nhìn thấy, cơn nóng lần nữa dâng lên nhưng chẳng khiến đôi chân cô dừng bước, tiếp tục đi đến.
“ Xin chào luật sư Thái! ”
Thái Đằng gật đầu đáp lại, lịch sự lên tiếng:
“ Chào cô! ”
Sau đó, Phương Triều Anh nhìn lên Doãn Đức Vịnh, sắc mặt nghiêm túc khác hẳn với mỗi ngày, nhẹ nhàng cất lời:
“ Em lên xe trước. ”
Doãn Đức Vịnh chau mày quan sát thái độ khác lạ của Triều Anh, sau đó lịch sự để lại câu chào rồi nhanh chóng đuổi theo, lên tiếng:
“ Em bị sao vậy? ”
“ Vô cùng khó chịu! ”
Mặc dù đã không còn nhìn thấy Hàn Tử Lộ, nhưng tâm trạng của Phương Triều Anh vẫn chưa thể tốt lên. Khuôn mặt hầm hầm giận dữ cứ xoay ra ngoài cửa kính im lặng không nói, điều này làm Doãn Đức Vịnh có chút thắc mắc, vừa dõi mắt dò xét vừa cất tiếng:
“ Ai chọc cho phóng viên Phương nổi giận vậy? ”
“ Anh tốt nhất nên im lặng đừng trêu tôi, nếu không sẽ lãnh đủ đấy. ”
Nhận được lời hăm dọa từ đối phương, nhưng Doãn Đức Vịnh không hề sợ sệt, sở dĩ cũng hiểu phần nào tính cách của Triều Anh và ngặt nổi anh lại thích chọc cô nổi giận.
“ Tôi sẽ gọi điện mách với mẹ em đấy, hôm trước không nghe bà ấy nói sao? ‘ Nếu Triều Anh ức hiếp con, con cứ nói với mẹ, mẹ không bao giờ bênh vực con gái ’. ”
Phương Triều Anh hắt cằm lên cao, khoanh tay trước ngực với thái độ ngông nghênh và ngang tàng, hỏi lại:
“ Anh thử gọi mách xem, tôi sẽ băm nát xương thịt của anh ra đó. ”
“ Ngoài tôi ra chắc chẳng có ai dũng cảm sống chung với em... ”
“ Anh biết rõ hôn nhân của chúng ta không giống như người ta, nên dũng cảm gì chứ? Nếu sau này anh hay tôi rung động với người khác, thì lập tức ly hôn chẳng phải sao? ”
Hơn hai tháng trước cô đã yêu cầu, nhưng sao hiện tại nhắc đến Triều Anh cô lại cảm thấy trong lòng nặng nề, nghĩ đến ngày đó lại chẳng có chút nào vui vẻ, thoải mái.
“ Tôi nói là sống chung, em lại suy nghĩ đi đâu vậy? Chúng ta không phải đang ở chung nhà, ngủ chung giường hay sao? ”
Phương Triều Anh trở nên ngượng nghịu, cố nặn ra nụ cười công nghiệp, lên tiếng:
“ Là tôi nhắc cho anh nhớ thôi, anh hay ảo tưởng với tự luyến lắm. ”
Ở độ tuổi hai mươi ba, tốt nghiệp và đi làm công việc yêu thích gần năm tháng, nên Phương Triều Anh chỉ muốn toàn tâm không bị ảnh hưởng hay xáo trộn bởi tình yêu, hôn nhân càng chẳng có trong suy nghĩ.
Bởi vậy, phải đến khi bà Phương dùng sức khỏe của mình uy hiếp thì cô mới đồng ý kết hôn với Doãn Đức Vịnh, nhưng trong lúc xốc nổi đã bày ra ‘ hợp đồng hôn nhân ’ đối phó.
Thế nhưng, cuộc hôn nhân này đối với Phương Triều Anh chẳng quá tâm tối, như chỉ di chuyển nơi ở và có thêm bạn cùng phòng, được bà Doãn cưng như con gái.
“ Doãn Đức Vịnh, nếu tối nay chân anh còn lấn sang chỗ tôi hay gác lên người tôi, tôi sẽ chặt bỏ. ”
“ Chẳng biết là ai lấn sang chỗ ai, là ai gác lên người ai à. Tôi còn chưa nói em lợi dụng sờ soạng cơ thể lúc tôi đang ngủ nữa đấy. ”
“ Anh...! ”
Lúc này, cánh cửa được Doãn Đức Vịnh đẩy mở, cả hai vùng vằng với nhau bước vào và trùng hợp bà Doãn từ phòng bếp trở ra, nên Phương Triều Anh im bật không dám tiếp tục tranh cãi.
“ Con đi làm về ạ. ”
Bà Doãn vốn dĩ chẳng nghe, nhìn thấy cả hai liền mỉm cười hiền dịu, hòa nhã lên tiếng:
“ Hai đứa lên phòng tắm rửa thay đồ, mẹ dọn thức ăn ra bàn rồi chúng ta cùng ăn tối. ”
“ Để con phụ mẹ. ”
Phương Triều Anh để lại chiếc Laptop và túi xách ở sofa phòng khách, sau đó lon ton chạy theo bà Doãn vào bếp phụ giúp, thân thiết ôm lấy bả vai của bà. Tuy có chị Mạn giúp việc, nhưng sau khi phụ bà ấy nấu xong bữa tối thì xin phép về nhà với gia đình.
Khoảnh khắc Triều Anh cùng với bà Doãn vui vẻ, thu trọn vào trong đôi mắt của Doãn Đức Vịnh, làn môi đột nhiên cong lên nụ cười, trong lòng lại thoải mái đến kỳ lạ.
Bàn ăn chỉ có ba người, nhưng đầy đủ các món dinh dưỡng tẩm bổ cho cả hai. Bà Doãn ngồi cạnh Triều Anh, đối diện là Doãn Đức Vịnh, những điều đơn giản nhưng đối với họ lại ngập tràn tình cảm.
“ Triều Anh à, con và bạn gái của Thái Đằng là đồng nghiệp phải không? ”
Phương Triều Anh ngậm lấy đôi đũa, trong miệng chứa đầy thức ăn, bất giác ngẩng nhìn Doãn Đức Vịnh ở phía đối diện. Sau đó, cô giả vờ trở nên bình thường từ tốn nhai nuốt thức ăn, lên tiếng trả lời:
“ Dạ phải, có gì không mẹ? ”
“ Bà Thái cứ than phiền với mẹ, bà ấy vốn không thích cô gái đó nhưng Thái Đằng chẳng chịu nghe lời chia tay. Triều Anh, con thấy cô gái đó tính tình như thế nào? ”
Rất ư là không tốt!
Nhưng mà, nếu Triều Anh cô nói như thế, thì chẳng khác nào cô cũng là kẻ không đúng đắn, lợi dụng trả thù riêng Hàn Tử Lộ.
Phương Triều Anh cười mỉm, gượng gạo lên tiếng trả lời:
“ Vốn dĩ là chẳng có thân thiết, nên con cũng không rõ nữa ạ. ”
/45
|