Triệu Bách Xuyên vẫn không đi, đứng im tại chỗ.
Diêu Hữu Thiên bị trẹo chân thì ngồi, anh ta thì đứng.
Hôm nay cô mặc một bộ váy cổ ngang. Vì thiết kế chiếc váy ôm sát cơ thể.
Đứng từ vị trí của anh vừa vặn có thể nhìn thấy khe ngực giữa hai ngọn đồi đầy đặn.
Ánh mắt tuấn mỹ của Triệu Bách Xuyên hơi nheo lại.
Diêu Hữu Thiên chú ý đến hướng nhìn của anh ta, trong lòng nổi giận, đem chiếc ví nhỏ che trước ngực mình.
“ Anh đang nhìn đi đâu vậy?
Triệu Bách Xuyên thu hồi ánh mắt của mình, khóe miệng dường như đang nhếch lên.
“ Cô ngồi đây đợi một lúc, tôi đi gọi bác sỹ giùm cô.”
Bữa tiệc như ngày hôm nay thường sẽ có bác sỹ, thông thường những ngày trời quá nóng, bất kỳ hoạt động nào nhà tổ chức đều sắp xếp một hai người bác sỹ đề phòng trường hợp bất trắc.
Diêu Hữu Thiên không trả lời, ngay khi Triệu Bách Xuyên định rời đi, cô đột nhiện gọi anh lại.
“ Không cần đâu.” Cô cũng không phải bị thương nặng, về nhà xoa ít dầu là được rồi.
Điều mà cô quan tâm hiện giờ là một chuyện khác. Diêu Hữu Thiên chìa tay về phía Triệu Bách Xuyên: “ Đưa điện thoại cho tôi.”
Điện thoại?
Triệu Bách Xuyên ngơ ngác, lại nhìn cô một cái. Đang định đưa điện thoại cho cô thì nhìn thấy chiếc ví màu bạc mà cô đang che trước ngực.
Mắt chuyển động, giọng nói của Triệu Bách Xuyên lạnh lẽo vô cùng: “ vết thương nhỏ này, không cần phải gọi cho bênh viện đâu nhỉ?”
Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu, cổ chân rất đau nhưng cô không có tâm trạng để nghĩ đến nữa: “ Ngôi sao điện ảnh Triệu Bách Xuyên không quên chứ? Trong điện thoại của anh có món đồ không thuộc về anh mà.”
Triệu Bách Xuyên không hiểu lắm, hơi nghiêng đầu: “ Đồ gì vậy?”
Giả ngu. Diêu Hữu Thiên thấy anh không chịu ra tay, cũng không khách khí, đứng bằng một chân, sau đó đưa tay ra.
“ Đưa điện thoại cho tôi”
Cô muốn xóa tấm hình đó đi để trừ hậu họa.
“ Cố nếu là đang muốn tìm tấm hình đó. Xin lỗi nhé, tôi xóa mất rồi.”“ Triệu Bách Xuyên cũng không dài dòng nữa.
Diêu Hữu Thiên khựng lại, trong mắt hiện lên sự nghi hoặc, nhưng Triệu Bách Xuyên lại mỉm cười: “ Tôi còn sợ scandal hơn cô nhiều.”
Hả.
Diêu Hữu Thiên lập tức im lặng. Xết từ khía cạnh nào đó, quả thật là như vậy.
Nếu tấm hình Triệu Bách Xuyên hôn cô bị truyền ra ngoài. Chỉ sợ những ngày tháng yên bình của anh ta cũng kết thúc rồi.
Nhưng nếu là như vậy thì tại sao lần trước anh còn dung việc đó để uy hiếp cô chứ?
Sắc mặc của Diêu Hữu Thiên không thay đổi, trên gương mặt thanh tú hiện lên sự phẩn nộ nho nhỏ, đối mặt với Triệu Bách Xuyên: “ Anh không thấy là anh nên xin lỗi tôi sao?”
Trong mắt Triệu Bách Xuyên hiện lên sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã trở lại trạng thái khiêm tốn nhã nhặn lúc đầu.
“ Chuyện lần trước cho tôi xin lỗi.”
Anh đã chịu xuống nước làm cho Diêu Hữu Thiên cũng không muốn quá tính toán.
Xoay người định đi, lúc này cổ chân bị thương lại phát tác, cô bị đau, rồi ngồi bịch xuống chiếc ghế dài.
Triệu Bách Xuyên thức thời đưa tay ra: “ Tôi đỡ cô vào trong nhé.”
Diêu Hữu Thiên nhìn bàn tay anh ta, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Triệu Bách Xuyên.
Trong mắt anh tràn đầy sự chân thành, ánh mắt sắc lạnh, lúc này không còn xa cách, trong sự bình thản chỉ còn ý tốt.
Diêu Hữu Thiên không thèm để ý đến bàn tay đưa ra của anh, lấy điện thoại định gọi cho Diêu Hữu Thế.
Nhưng anh lại không nghe điện.
Người anh trai này, bình thường thích cho cô leo cây đã đành, hôm nay lại dám làm càn như thế này.
Triệu Bách Xuyên vẫn đứng bên cạnh, đợi cô đặt điện thoại xuống.
“ Nếu vừa rồi
Diêu Hữu Thiên bị trẹo chân thì ngồi, anh ta thì đứng.
Hôm nay cô mặc một bộ váy cổ ngang. Vì thiết kế chiếc váy ôm sát cơ thể.
Đứng từ vị trí của anh vừa vặn có thể nhìn thấy khe ngực giữa hai ngọn đồi đầy đặn.
Ánh mắt tuấn mỹ của Triệu Bách Xuyên hơi nheo lại.
Diêu Hữu Thiên chú ý đến hướng nhìn của anh ta, trong lòng nổi giận, đem chiếc ví nhỏ che trước ngực mình.
“ Anh đang nhìn đi đâu vậy?
Triệu Bách Xuyên thu hồi ánh mắt của mình, khóe miệng dường như đang nhếch lên.
“ Cô ngồi đây đợi một lúc, tôi đi gọi bác sỹ giùm cô.”
Bữa tiệc như ngày hôm nay thường sẽ có bác sỹ, thông thường những ngày trời quá nóng, bất kỳ hoạt động nào nhà tổ chức đều sắp xếp một hai người bác sỹ đề phòng trường hợp bất trắc.
Diêu Hữu Thiên không trả lời, ngay khi Triệu Bách Xuyên định rời đi, cô đột nhiện gọi anh lại.
“ Không cần đâu.” Cô cũng không phải bị thương nặng, về nhà xoa ít dầu là được rồi.
Điều mà cô quan tâm hiện giờ là một chuyện khác. Diêu Hữu Thiên chìa tay về phía Triệu Bách Xuyên: “ Đưa điện thoại cho tôi.”
Điện thoại?
Triệu Bách Xuyên ngơ ngác, lại nhìn cô một cái. Đang định đưa điện thoại cho cô thì nhìn thấy chiếc ví màu bạc mà cô đang che trước ngực.
Mắt chuyển động, giọng nói của Triệu Bách Xuyên lạnh lẽo vô cùng: “ vết thương nhỏ này, không cần phải gọi cho bênh viện đâu nhỉ?”
Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu, cổ chân rất đau nhưng cô không có tâm trạng để nghĩ đến nữa: “ Ngôi sao điện ảnh Triệu Bách Xuyên không quên chứ? Trong điện thoại của anh có món đồ không thuộc về anh mà.”
Triệu Bách Xuyên không hiểu lắm, hơi nghiêng đầu: “ Đồ gì vậy?”
Giả ngu. Diêu Hữu Thiên thấy anh không chịu ra tay, cũng không khách khí, đứng bằng một chân, sau đó đưa tay ra.
“ Đưa điện thoại cho tôi”
Cô muốn xóa tấm hình đó đi để trừ hậu họa.
“ Cố nếu là đang muốn tìm tấm hình đó. Xin lỗi nhé, tôi xóa mất rồi.”“ Triệu Bách Xuyên cũng không dài dòng nữa.
Diêu Hữu Thiên khựng lại, trong mắt hiện lên sự nghi hoặc, nhưng Triệu Bách Xuyên lại mỉm cười: “ Tôi còn sợ scandal hơn cô nhiều.”
Hả.
Diêu Hữu Thiên lập tức im lặng. Xết từ khía cạnh nào đó, quả thật là như vậy.
Nếu tấm hình Triệu Bách Xuyên hôn cô bị truyền ra ngoài. Chỉ sợ những ngày tháng yên bình của anh ta cũng kết thúc rồi.
Nhưng nếu là như vậy thì tại sao lần trước anh còn dung việc đó để uy hiếp cô chứ?
Sắc mặc của Diêu Hữu Thiên không thay đổi, trên gương mặt thanh tú hiện lên sự phẩn nộ nho nhỏ, đối mặt với Triệu Bách Xuyên: “ Anh không thấy là anh nên xin lỗi tôi sao?”
Trong mắt Triệu Bách Xuyên hiện lên sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã trở lại trạng thái khiêm tốn nhã nhặn lúc đầu.
“ Chuyện lần trước cho tôi xin lỗi.”
Anh đã chịu xuống nước làm cho Diêu Hữu Thiên cũng không muốn quá tính toán.
Xoay người định đi, lúc này cổ chân bị thương lại phát tác, cô bị đau, rồi ngồi bịch xuống chiếc ghế dài.
Triệu Bách Xuyên thức thời đưa tay ra: “ Tôi đỡ cô vào trong nhé.”
Diêu Hữu Thiên nhìn bàn tay anh ta, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Triệu Bách Xuyên.
Trong mắt anh tràn đầy sự chân thành, ánh mắt sắc lạnh, lúc này không còn xa cách, trong sự bình thản chỉ còn ý tốt.
Diêu Hữu Thiên không thèm để ý đến bàn tay đưa ra của anh, lấy điện thoại định gọi cho Diêu Hữu Thế.
Nhưng anh lại không nghe điện.
Người anh trai này, bình thường thích cho cô leo cây đã đành, hôm nay lại dám làm càn như thế này.
Triệu Bách Xuyên vẫn đứng bên cạnh, đợi cô đặt điện thoại xuống.
“ Nếu vừa rồi
/916
|