“ Đây được coi là anh nợ tôi lần thứ hai không?” Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu, con mắt thanh tú ánh lên tia giảo hoạt.
Ánh mắt cô long lanh khiến Cố Thừa Diệu nhất thời đơ ra.
NGười phụ nữ trước mắt này mặc dù không đến mức quốc sắc thiên hương, so với Cố Tĩnh Đình và Kiểu Tâm Uyển còn thiếu vài phần diễm lệ.
Nhưng lại có thêm vài nét thông minh. Đặc biệt là lúc cô dùng ánh mắt long lanh đầy nước nhìn mình, nhưng tia sáng trong đó khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên.
Quan trọng là lúc này hai người gần sát đến vậy, hơi thở của cô quanh quẩn trong mũi anh.
Anh dường như có thể ngửi được mùi hương hoa đào tỏa ra từ trên người cô.
Hơi thở ấy rất nhẹ nhàng thanh mát, làm anh vô cùng thoải mái.
Anh không trả lời, Diêu Hữu Thiên nổi hứng muốn trêu đùa, đưa tay lên vòng qua cổ Cố Thừa Diệu.
“ Cố Thừa Diệu, anh nói đi, như vậy là anh nợ tôi hai lần rồi, hả?”
Cô ngẩng đầu, đôi môi trái tim mấp máy, giống như đang mời gọi anh hôn lên.
Mà cô vừa tiến đến, Cố Thừa Diệu liền cảm nhận được, bộ ngực mềm mại của cô đụng vào anh.
Quần áo mùa hè vốn đã ít, cơ thể hai người dính vào nhau, cảm giác mềm mại kia ngày càng rõ.
Cố Thừa Diệu vô duyên vô cớ cổ họng hơi khô.
“ Cô muốn tình như thế thì cũng được.”
Cố Thừa Diệu nói xong thu tay lại thả cô đi. Anh muốn tránh xa Diêu Hữu Thiên ra.
Nhưng không ngờ tay của Diêu Hữu Thiên còn vòng trên cổ anh.
Anh muốn bỏ đi Diêu Hữu Thiên cũng muốn thu tay về. Mà ngay lúc anh thu tay về vừa vặn vòng qua cổ cô, Diêu Hữu Thiên không đề phòng mà rướn người về phía trước.
Môi, vừa vặn dán lên trên môi Cố Thừa Diệu.
Hai người lập tức bất động.
Giây phút Diêu Hữu Thiên chạm vào môi Cố Thừa Diệu, khựng lại một lúc.
Thất dáng vẻ Cố Thừa Diệu ngu ngốc trước mặt, cô đột nhiên muốn bật cười.
Người đàn ông này cũng có lúc hiện ra dáng vẻ này sao?
Vậy nếu cô làm nhiều hơn thế này?
Ý nghĩ này nổi lên, tay cô thuận theo không rút về nữa. Ngược lại đưa thêm cánh tay còn lại vòng lên cổ anh.
Khép mắt đẩy môi cô dán sát lên môi anh hơn.
Cố Thừa Diệu hoàn toàn không ngờ được, Diêu Hữu Thiên sẽ ra chiêu này.
Thân thể mềm mại trong ngực, bao trùm lấy xung quanh anh bằng hương thơm ngọt ngào, còn có cảm giác mềm mại trên môi anh.
Thậm chí anh còn cảm nhận được, lưỡi cô lướt nhẹ trên môi anh………
Phần bụng dưới vì hành động này của cô mà căng chặt.
Trước khi anh lấy lại ý thức cơ thể anh đã có phản ứng.
Hay tay vốn đặt trên cổ cô trượt xuống, dùng sức siết chặt.
Cơ thể hai người sát lại gần hơn.
Trước khi Diêu Hữu Thiên giật mình thì lưỡi anh đã đột nhập vào khoang miệng cô.
Lưỡi anh giống như tự có ý thức của chính mình lướt qua răng cô, mạnh mẽ khuấy động từng ngóc ngách trong miệng cô.
Diêu Hữu Thiên lúc đầu chỉ là muốn đùa giỡn Cố Thừa Dieeujmootj chút, không ngờ Cố Thừa Diệu lại có hành động như thế này.
Cô hoàn toàn ngây ngốc, người thiếu kinh nghiệm như cô chỉ có thể để mặc cho anh hôn.
Rất thơm, rất mềm, rất ngọt.
Đây là cảm giác khi Cố Thừa Diệu hôn Diêu Hữu Thiên.
Anh không nỡ buông tay, lý chí nói cho anh biết đây là sai, anh không thể hôn người phụ nữ khác ngoài Bạch Yên Nhiên.
Nhưng cơ thể quá sức mềm mại trong ngực, còn có sự ngọt ngào đẹp đẽ mà anh đang thưởng thức khiến anh không nỡ buông tay.
Người phụ nữ này sao lại có bờ môi ngọt ngào thơm tho đến vậy? Sao có thể có hơi thở thanh mát hấp dẫn đến vậy?
Anh không uống rượu nhưng lại có chút ngất ngây.
Tay anh vô thức trượt xuống, đặt trên eo cô rồi thấp xuống nữa…………..
Diêu Hữu Thiên cảm nhện được hành động của anh, bàn tay vốn vòng trên cổ anh đột ngột rút về, dùng sức đẩy anh ra.
Trong phòng có mở điều hòa nhưng cả hai đều cảm thấy nóng bức.
Diêu Hữu Thiên dường như còn cảm nhận được nhiệt độ còn sót của anh trên môi mình. Vô thức lếm môi một cái.
“ Không còn sớm nữa, tôi muốn đi ngủ.”
Vừa cất lời lên cô mới biết giọng nói của mình đã hơi khàn đi.
Cô bị giọng nói của chính mình dọa sợ. Trên mặt ngày càng đỏ hơn.
Màn vừa rồi rơi vào trong mắt của Cố Thừa Diệu, cảm giác hôn Diêu Hữu Thiên ban nãy lại nổi lên rồi.
Bụng dưới chặt thêm nữa, nắm tay anh siết chặt, hầu kết lên xuống. Nhắm mắt dùng sức mạnh lớn nhất quay người rời đi.
Cửa phòng vừa đóng, cơ thể Diêu Hữu Thiên mềm oặt, xém chút ngã xuống đất.
Trong lòng nổi lên một suy nghĩ thất vọng khó hiểu.
Cố Thừa Diệu bỏ đi như vậy, cô đối với anh mà nói, không hề có một chút sức hấp dẫn nào sao?
Anh thậm chí còn không châm chọc cô như lúc trước.
Trong lòng xuất hiện sự đau đớn, cảm giác này khiến Diêu Hữu Thiên mất ngủ cả một đêm.
………………………………………………………………………………
Trong căn phòng riêng sang trọng, Lý Khả Nghi liếc mắt nhìn Dieu Hữu Thiên một cái.
Khó có cơ hội để cô về Bắc Đô, hôm nay mấy chị em tốt bọn cô hẹn nhau cùng ăn bữa cơm trưa.
Nhưng Lý Khả Nghi đến đầu tiên lại phát hiện Diêu Hữu Thiên cáo gì đó không đúng.
“ Thiên Thiên, cậu sao rồi?”
Diêu Hữu Thiên buông ly nước trong tay xuống, ngẩng mặt nhìn Lý Khả Nghi.
“ Khả Nghi, mình chết chắc rồi.”
“……………”
Đối mặt với ánh mắt quan tâm của bạntốt, lời nói tiếp theo của Diêu Hữu Thiên không cách nào thốt ra khỏi miệng: “ Mình nghĩ, mình thích Cố Thừa Diệu mất rồi….”
Tên đàn ông miệng lưỡi sắc bén, độc tôn, hành động vô cùng kiêu ngạo kia.
Cái tên Cố Thừ Diệu còn có ba phần xấu xa, bảy phần đẹp trai. Phóng túng bất kham, trong lòng còn ôm ấp một người phụ nữ khác….
Lý Khả Nghi trợn to mắt, mặt đầy kinh ngạc.
Nửa tiếng sau, Doanh Diễm Kiều, Từ Tư Nhiễm, Mặc Dư Tiệp đều đã đến.
Sauk hi nghe chuyện của Diêu Hữu Thiên, căn phòng chìm trong im lặng.
Doanh Diễm Kiều sau một hồi trầm lặng đột nhiên giơ tay mạnh mẽ vỗ vai của Diêu Hữu Thiên: “ Hứ, tôi
Ánh mắt cô long lanh khiến Cố Thừa Diệu nhất thời đơ ra.
NGười phụ nữ trước mắt này mặc dù không đến mức quốc sắc thiên hương, so với Cố Tĩnh Đình và Kiểu Tâm Uyển còn thiếu vài phần diễm lệ.
Nhưng lại có thêm vài nét thông minh. Đặc biệt là lúc cô dùng ánh mắt long lanh đầy nước nhìn mình, nhưng tia sáng trong đó khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên.
Quan trọng là lúc này hai người gần sát đến vậy, hơi thở của cô quanh quẩn trong mũi anh.
Anh dường như có thể ngửi được mùi hương hoa đào tỏa ra từ trên người cô.
Hơi thở ấy rất nhẹ nhàng thanh mát, làm anh vô cùng thoải mái.
Anh không trả lời, Diêu Hữu Thiên nổi hứng muốn trêu đùa, đưa tay lên vòng qua cổ Cố Thừa Diệu.
“ Cố Thừa Diệu, anh nói đi, như vậy là anh nợ tôi hai lần rồi, hả?”
Cô ngẩng đầu, đôi môi trái tim mấp máy, giống như đang mời gọi anh hôn lên.
Mà cô vừa tiến đến, Cố Thừa Diệu liền cảm nhận được, bộ ngực mềm mại của cô đụng vào anh.
Quần áo mùa hè vốn đã ít, cơ thể hai người dính vào nhau, cảm giác mềm mại kia ngày càng rõ.
Cố Thừa Diệu vô duyên vô cớ cổ họng hơi khô.
“ Cô muốn tình như thế thì cũng được.”
Cố Thừa Diệu nói xong thu tay lại thả cô đi. Anh muốn tránh xa Diêu Hữu Thiên ra.
Nhưng không ngờ tay của Diêu Hữu Thiên còn vòng trên cổ anh.
Anh muốn bỏ đi Diêu Hữu Thiên cũng muốn thu tay về. Mà ngay lúc anh thu tay về vừa vặn vòng qua cổ cô, Diêu Hữu Thiên không đề phòng mà rướn người về phía trước.
Môi, vừa vặn dán lên trên môi Cố Thừa Diệu.
Hai người lập tức bất động.
Giây phút Diêu Hữu Thiên chạm vào môi Cố Thừa Diệu, khựng lại một lúc.
Thất dáng vẻ Cố Thừa Diệu ngu ngốc trước mặt, cô đột nhiên muốn bật cười.
Người đàn ông này cũng có lúc hiện ra dáng vẻ này sao?
Vậy nếu cô làm nhiều hơn thế này?
Ý nghĩ này nổi lên, tay cô thuận theo không rút về nữa. Ngược lại đưa thêm cánh tay còn lại vòng lên cổ anh.
Khép mắt đẩy môi cô dán sát lên môi anh hơn.
Cố Thừa Diệu hoàn toàn không ngờ được, Diêu Hữu Thiên sẽ ra chiêu này.
Thân thể mềm mại trong ngực, bao trùm lấy xung quanh anh bằng hương thơm ngọt ngào, còn có cảm giác mềm mại trên môi anh.
Thậm chí anh còn cảm nhận được, lưỡi cô lướt nhẹ trên môi anh………
Phần bụng dưới vì hành động này của cô mà căng chặt.
Trước khi anh lấy lại ý thức cơ thể anh đã có phản ứng.
Hay tay vốn đặt trên cổ cô trượt xuống, dùng sức siết chặt.
Cơ thể hai người sát lại gần hơn.
Trước khi Diêu Hữu Thiên giật mình thì lưỡi anh đã đột nhập vào khoang miệng cô.
Lưỡi anh giống như tự có ý thức của chính mình lướt qua răng cô, mạnh mẽ khuấy động từng ngóc ngách trong miệng cô.
Diêu Hữu Thiên lúc đầu chỉ là muốn đùa giỡn Cố Thừa Dieeujmootj chút, không ngờ Cố Thừa Diệu lại có hành động như thế này.
Cô hoàn toàn ngây ngốc, người thiếu kinh nghiệm như cô chỉ có thể để mặc cho anh hôn.
Rất thơm, rất mềm, rất ngọt.
Đây là cảm giác khi Cố Thừa Diệu hôn Diêu Hữu Thiên.
Anh không nỡ buông tay, lý chí nói cho anh biết đây là sai, anh không thể hôn người phụ nữ khác ngoài Bạch Yên Nhiên.
Nhưng cơ thể quá sức mềm mại trong ngực, còn có sự ngọt ngào đẹp đẽ mà anh đang thưởng thức khiến anh không nỡ buông tay.
Người phụ nữ này sao lại có bờ môi ngọt ngào thơm tho đến vậy? Sao có thể có hơi thở thanh mát hấp dẫn đến vậy?
Anh không uống rượu nhưng lại có chút ngất ngây.
Tay anh vô thức trượt xuống, đặt trên eo cô rồi thấp xuống nữa…………..
Diêu Hữu Thiên cảm nhện được hành động của anh, bàn tay vốn vòng trên cổ anh đột ngột rút về, dùng sức đẩy anh ra.
Trong phòng có mở điều hòa nhưng cả hai đều cảm thấy nóng bức.
Diêu Hữu Thiên dường như còn cảm nhận được nhiệt độ còn sót của anh trên môi mình. Vô thức lếm môi một cái.
“ Không còn sớm nữa, tôi muốn đi ngủ.”
Vừa cất lời lên cô mới biết giọng nói của mình đã hơi khàn đi.
Cô bị giọng nói của chính mình dọa sợ. Trên mặt ngày càng đỏ hơn.
Màn vừa rồi rơi vào trong mắt của Cố Thừa Diệu, cảm giác hôn Diêu Hữu Thiên ban nãy lại nổi lên rồi.
Bụng dưới chặt thêm nữa, nắm tay anh siết chặt, hầu kết lên xuống. Nhắm mắt dùng sức mạnh lớn nhất quay người rời đi.
Cửa phòng vừa đóng, cơ thể Diêu Hữu Thiên mềm oặt, xém chút ngã xuống đất.
Trong lòng nổi lên một suy nghĩ thất vọng khó hiểu.
Cố Thừa Diệu bỏ đi như vậy, cô đối với anh mà nói, không hề có một chút sức hấp dẫn nào sao?
Anh thậm chí còn không châm chọc cô như lúc trước.
Trong lòng xuất hiện sự đau đớn, cảm giác này khiến Diêu Hữu Thiên mất ngủ cả một đêm.
………………………………………………………………………………
Trong căn phòng riêng sang trọng, Lý Khả Nghi liếc mắt nhìn Dieu Hữu Thiên một cái.
Khó có cơ hội để cô về Bắc Đô, hôm nay mấy chị em tốt bọn cô hẹn nhau cùng ăn bữa cơm trưa.
Nhưng Lý Khả Nghi đến đầu tiên lại phát hiện Diêu Hữu Thiên cáo gì đó không đúng.
“ Thiên Thiên, cậu sao rồi?”
Diêu Hữu Thiên buông ly nước trong tay xuống, ngẩng mặt nhìn Lý Khả Nghi.
“ Khả Nghi, mình chết chắc rồi.”
“……………”
Đối mặt với ánh mắt quan tâm của bạntốt, lời nói tiếp theo của Diêu Hữu Thiên không cách nào thốt ra khỏi miệng: “ Mình nghĩ, mình thích Cố Thừa Diệu mất rồi….”
Tên đàn ông miệng lưỡi sắc bén, độc tôn, hành động vô cùng kiêu ngạo kia.
Cái tên Cố Thừ Diệu còn có ba phần xấu xa, bảy phần đẹp trai. Phóng túng bất kham, trong lòng còn ôm ấp một người phụ nữ khác….
Lý Khả Nghi trợn to mắt, mặt đầy kinh ngạc.
Nửa tiếng sau, Doanh Diễm Kiều, Từ Tư Nhiễm, Mặc Dư Tiệp đều đã đến.
Sauk hi nghe chuyện của Diêu Hữu Thiên, căn phòng chìm trong im lặng.
Doanh Diễm Kiều sau một hồi trầm lặng đột nhiên giơ tay mạnh mẽ vỗ vai của Diêu Hữu Thiên: “ Hứ, tôi
/916
|