Editor: Xám
Khi Diêu Hữu Thiên lại mở mắt ra, Cố Thừa Diệu đã thức dậy rửa mặt xong rồi, đang mặc đồ trước tủ quần áo.
Có thoáng chốc ý thức của cô không tỉnh táo lắm. Có điều khi Cố Thừa Diệu cầm áo khoác lên, đã ngồi bật dậy.
Hôm nay anh phải đi làm sao? Không phải hôm nay là thứ bảy sao?
... Động tác lấy quần áo của Cố Thừa Diệu dừng lại một chút, dựa lên trước tủ quần áo nhìn Diêu Hữu Thiên chỉ mặc đồ ngủ: Em không phải đi làm?
Không phải hôm nay là thứ bảy sao?
Cố Thừa Diệu ngẩn ra một lát, đột nhiên bật cười.
Anh đã thật sự quên mất hôm nay là thứ bảy rồi. Hai ngày nay vì chuyện của Bạch Yên Nhiên, công việc đã tồn đọng không ít.
Phản ứng đầu tiên của hôm nay chính là đến công ty xử lý những công việc đó. Sau đó dáng vẻ giống như mất trí nhớ kia khiến Diêu Hữu Thiên ngoắc ngón tay với Cố Thừa Diệu. Ý bảo anh qua đó.
Cố Thừa Diệu đi đến trước mặt cô, cô đưa tay ra ôm lấy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào lồng ngực anh, nhẹ nhàng vuốt ve quần áo của anh hai cái: Hôm nay là thứ bảy đấy. Anh đừng nói với em hôm nay anh phải tăng ca.
Nếu như anh dám nói đúng, cô không thể không lật bàn với anh.
Ánh mắt cô hơi khép lại, thật ra mấy ngày nay, cô đã quen tỉnh dậy trong lòng anh.
Thỉnh thoảng tỉnh dậy không nhìn thấy anh, sẽ khiến cô cảm thấy hơi mất mác.
Anh định đi —— Cố Thừa Diệu đang định nói mình phải tăng ca, nhưng cuối cùng lắc lắc đầu: Anh không phải tăng ca. Em có việc gì sao?
Có. Diêu Hữu Thiên gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay mang theo nụ cười dí dỏm: Chúng ta đi hẹn hò đi.
Hẹn hò?
Đây là hai chữ cực kỳ mới mẻ. Ít nhất mấy ngày Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu kết hôn, vẫn chưa từng “hẹn hò”.
... ... ... ... ... ... ... ...
Hẹn hò mà Diêu Hữu Thiên nói, là hẹn hò chân chính giữa bạn trai bạn gái.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi giường, ăn bữa sáng, kéo tay Cố Thừa Diệu ra khỏi cửa.
Thành phố Y ở ven biển, nhưng cũng có rất nhiều danh lam thắng cảnh cổ xưa.
Núi Vân Đỉnh tính là một nơi, ngoài núi Vân Đỉnh ra, thành phố Y vẫn còn có hai suối nước nóng thiên nhiên. Mà hiện giờ một trong số đó để cho Cố thị và nhà họ Diêu lấp đi làm làng du lịch.
Mà nơi còn lại ở trên đỉnh núi Vân Đỉnh. Thành phố Y còn có một động đá vôi tự nhiên, có điều ở vùng ngoại thành, cách nội thành hơi xa.
Diêu Hữu Thiên nói hết ra những chỗ có thể chơi một lượt, cuối cùng quyết định đi xem động đá vôi, Cố Thừa Diệu đồng ý.
Xe chạy với tốc độ cao, đi gần mười lăm phút. Lúc này mới đến động đá vôi Trường Vân nổi tiếng của thành phố Y.
Bởi vì thời tiết hôm nay hơi lạnh, người ra đây chơi không nhiều lắm.
Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên nghiệp vụ, bọn họ ngồi lên chiếc thuyền nhỏ. Bắc Đô có một động đá vôi Thạch Hoa. Cố Thừa Diệu đã đi với người khác hai lần.
Nhưng động đá vôi Trường Vân này lại hơi khác những nơi khác.
Cổng vào của động đá vôi Trường Vân rất hẹp, thuyển cũng chỉ có thể cho hai người ngồi. Hơn nữa nhất định phải nghiêng người đi vào, nếu không sẽ cộc vào đầu.
Hai người mặc áo cứu sinh, lúc này mới đi vào. Lúc vào cổng, Diêu Hữu Thiên rất hưng phấn.
Một mặt là vì đây là lần đầu tiên cô và Cố Thừa Diệu ra ngoài hẹn hò.
Một mặt là vì ngoài một lần nhà trường trung học tổ chức đến động đá vôi Trường Vân, cô chưa từng đi lần nào nữa.
Em nhớ trước đây cái thuyền đó ——
Cô nói được một nửa, đầu đã bị Cố Thừa Diệu ấn xuống, mặt cô úp lên đùi anh. Người anh cũng nghiêng xuống.
Cẩn thận, chỗ này rất hẹp, rất dễ cộc đầu. Anh hơi nghiêng mặt, nhìn thạch nhũ quẹt qua gò má mình. Bàn tay vẫn luôn ấn lên ót Diêu Hữu Thiên.
Bảo vệ Diêu Hữu Thiên, cẩn thận đi vào bên trong động đá vôi.
Anh buông tay ra, lần này Diêu Hữu Thiên có thể ngẩng đầu: Cảm ơn anh.
Cô đã quá hưng phấ, vừa nãy nếu không phải là Cố Thừa Diệu phản ứng nhanh, chắc chắn đầu cô đã bị cộc rồi.
Phản ứng của Cố Thừa Diệu là chỉ thản nhiên nhìn cô một cái, nhìn con thuyền nhỏ theo dòng nước lướt vào sâu trong động đá vội.
Tiến vào trong, quả thực có khoảng trời riêng, ánh sáng bên ngoài không chiếu vào bên trong được. Phía trong thắp rất nhiều ngọn đèn nhỏ.
Thạch nhũ tạo hình khác nhau được những ngọn đèn đó nhuộm lên nhiều màu sắc. Vô cùng xinh đẹp.
Chiếc thuyền nhỏ vẫn lướt trên mặt nước, nhìn Diêu Hữu Thiên rất hưng phấn, có điều lại quên mất, nhiệt độ trong động lạnh hơn bên ngoài.
Mà bây giờ vốn đang là mùa đông. Thật sự không nhịn được, cô hắt xì.
Đầu tiên Cố Thừa Diệu nhíu mi tâm lại, không nghĩ ngợi gì cởi áo cứu sinh của mình xuống, lại cởi áo khoác ra.
Mặc vào đi.
Không cần đâu. Diêu Hữu Thiên lắc đầu: Em không lạnh.
Chỉ hơi lạnh một chút. Cô quên mất, nhiệt độ bây giờ thấp hơn bên ngoài.
Phản ứng của Cố Thừa Diệu là cởi thẳng áo cứu sinh của cô ra, vào lúc cô muốn giãy giụa thấp giọng mở miệng: Không muốn lật thuyền thì đừng cử động lung tung.
Chiếc thuyền này vốn rất nhỏ, Diêu Hữu Thiên không dám cử động lung tung.
Mặc cho Cố Thừa Diệu mặc áo khoác của anh lên người cô. Trên áo khoác màu xám còn mang theo mùi hương đặc biệt của anh.
Mùi hương đó bao quanh cô, cùng lúc cơ thể ấm lên, trong lòng cũng trở nên ấm áp.
Ngước mắt, thoáng nhìn qua Cố Thừa Diệu một cái. Anh lại mặc áo cứu sinh vào. Trời đầu đông, anh chỉ mặc một chiếc áo T-shirt hưu nhàn ở bên trong.
Kéo chặt quần áo, đây chính là Cố Thừa Diệu.
Cho dù là vào lúc nào, anh cũng luôn luôn như vậy. Bất cứ lúc nào cũng sẽ nhớ đến người bên cạnh.
Tâm trạng cực kỳ vui sướng, cô thả lỏng, nhìn thạch nhũ trong động đá vôi.
Nghĩ một lát, lấy điện thoại ra, bắt đầu chụp ảnh.
Sau khi chụp mấy tấm, cảm thấy chưa đã ghiền, ở một chỗ mà ánh sáng tương đối sáng. Cô đột nhiên áp người vào gần Cố Thừa Diệu.
Tay vừa nhấc lên, một tấm ảnh chụp chung của hai người đã chụp xong.
Cố Thừa Diệu ngẩn ra một lát, hoàn toàn không ngờ Diêu Hữu Thiên sẽ chụp ảnh. Sắc mặt hơi cứng đờ.
Trái lại vì tâm trạng vui vẻ, khóe môi Diêu Hữu Thiên luôn cong lên, nhìn ra tâm trạng cô cực tốt.
Sao anh không cười một cái? Chụp lại một bức đi. Động tác của Diêu Hữu Thiên hơi mạnh, chiếc thuyền nhỏ bắt đầu dao động.
Cố Thừa Diệu không thể không vươn tay ra giữ vững cơ thể của cô, nghĩ một lát, quyết định cố định người cô ở trong lòng mình.
Khuôn mặt cô dán vào anh, hai người đối diện với ống kính, ánh mắt hướng lên màn hình.
Tấm hình này hoàn mỹ hơn tấm vừa rồi rất nhiều.
Diêu Hữu Thiên cười, cười cực kỳ hài lòng.
Đừng nhích tới nhích lui nữa. Mặc dù nước trong này không xiết, nhưng chỗ này thật sự không rộng lắm, đung đưa thế này, thuyền lại nhỏ, rất dễ lật thuyền.
Phản ứng của Diêu Hữu Thiên là lè lưỡi với anh, dáng vẻ tươi cười đó lại là lần đầu tiên Cố Thừa Diệu nhìn thấy.
Mày kiếm dịu đi, trong nháy mắt mày kiếm đã dịu dàng hơn.
Hôm nay, bọn họ thật sự chơi rất thỏa thích, cho dù là khi Diêu Hữu Thiên yêu Triệu Nhân Uyên cũng không vui vẻ như thế này.
Cô cầm điện thoại, liên tục chụp ảnh, thỉnh thoảng kéo Cố Thừa Diệu cùng chụp chung,
Khi Diêu Hữu Thiên lại mở mắt ra, Cố Thừa Diệu đã thức dậy rửa mặt xong rồi, đang mặc đồ trước tủ quần áo.
Có thoáng chốc ý thức của cô không tỉnh táo lắm. Có điều khi Cố Thừa Diệu cầm áo khoác lên, đã ngồi bật dậy.
Hôm nay anh phải đi làm sao? Không phải hôm nay là thứ bảy sao?
... Động tác lấy quần áo của Cố Thừa Diệu dừng lại một chút, dựa lên trước tủ quần áo nhìn Diêu Hữu Thiên chỉ mặc đồ ngủ: Em không phải đi làm?
Không phải hôm nay là thứ bảy sao?
Cố Thừa Diệu ngẩn ra một lát, đột nhiên bật cười.
Anh đã thật sự quên mất hôm nay là thứ bảy rồi. Hai ngày nay vì chuyện của Bạch Yên Nhiên, công việc đã tồn đọng không ít.
Phản ứng đầu tiên của hôm nay chính là đến công ty xử lý những công việc đó. Sau đó dáng vẻ giống như mất trí nhớ kia khiến Diêu Hữu Thiên ngoắc ngón tay với Cố Thừa Diệu. Ý bảo anh qua đó.
Cố Thừa Diệu đi đến trước mặt cô, cô đưa tay ra ôm lấy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào lồng ngực anh, nhẹ nhàng vuốt ve quần áo của anh hai cái: Hôm nay là thứ bảy đấy. Anh đừng nói với em hôm nay anh phải tăng ca.
Nếu như anh dám nói đúng, cô không thể không lật bàn với anh.
Ánh mắt cô hơi khép lại, thật ra mấy ngày nay, cô đã quen tỉnh dậy trong lòng anh.
Thỉnh thoảng tỉnh dậy không nhìn thấy anh, sẽ khiến cô cảm thấy hơi mất mác.
Anh định đi —— Cố Thừa Diệu đang định nói mình phải tăng ca, nhưng cuối cùng lắc lắc đầu: Anh không phải tăng ca. Em có việc gì sao?
Có. Diêu Hữu Thiên gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay mang theo nụ cười dí dỏm: Chúng ta đi hẹn hò đi.
Hẹn hò?
Đây là hai chữ cực kỳ mới mẻ. Ít nhất mấy ngày Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu kết hôn, vẫn chưa từng “hẹn hò”.
... ... ... ... ... ... ... ...
Hẹn hò mà Diêu Hữu Thiên nói, là hẹn hò chân chính giữa bạn trai bạn gái.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi giường, ăn bữa sáng, kéo tay Cố Thừa Diệu ra khỏi cửa.
Thành phố Y ở ven biển, nhưng cũng có rất nhiều danh lam thắng cảnh cổ xưa.
Núi Vân Đỉnh tính là một nơi, ngoài núi Vân Đỉnh ra, thành phố Y vẫn còn có hai suối nước nóng thiên nhiên. Mà hiện giờ một trong số đó để cho Cố thị và nhà họ Diêu lấp đi làm làng du lịch.
Mà nơi còn lại ở trên đỉnh núi Vân Đỉnh. Thành phố Y còn có một động đá vôi tự nhiên, có điều ở vùng ngoại thành, cách nội thành hơi xa.
Diêu Hữu Thiên nói hết ra những chỗ có thể chơi một lượt, cuối cùng quyết định đi xem động đá vôi, Cố Thừa Diệu đồng ý.
Xe chạy với tốc độ cao, đi gần mười lăm phút. Lúc này mới đến động đá vôi Trường Vân nổi tiếng của thành phố Y.
Bởi vì thời tiết hôm nay hơi lạnh, người ra đây chơi không nhiều lắm.
Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên nghiệp vụ, bọn họ ngồi lên chiếc thuyền nhỏ. Bắc Đô có một động đá vôi Thạch Hoa. Cố Thừa Diệu đã đi với người khác hai lần.
Nhưng động đá vôi Trường Vân này lại hơi khác những nơi khác.
Cổng vào của động đá vôi Trường Vân rất hẹp, thuyển cũng chỉ có thể cho hai người ngồi. Hơn nữa nhất định phải nghiêng người đi vào, nếu không sẽ cộc vào đầu.
Hai người mặc áo cứu sinh, lúc này mới đi vào. Lúc vào cổng, Diêu Hữu Thiên rất hưng phấn.
Một mặt là vì đây là lần đầu tiên cô và Cố Thừa Diệu ra ngoài hẹn hò.
Một mặt là vì ngoài một lần nhà trường trung học tổ chức đến động đá vôi Trường Vân, cô chưa từng đi lần nào nữa.
Em nhớ trước đây cái thuyền đó ——
Cô nói được một nửa, đầu đã bị Cố Thừa Diệu ấn xuống, mặt cô úp lên đùi anh. Người anh cũng nghiêng xuống.
Cẩn thận, chỗ này rất hẹp, rất dễ cộc đầu. Anh hơi nghiêng mặt, nhìn thạch nhũ quẹt qua gò má mình. Bàn tay vẫn luôn ấn lên ót Diêu Hữu Thiên.
Bảo vệ Diêu Hữu Thiên, cẩn thận đi vào bên trong động đá vôi.
Anh buông tay ra, lần này Diêu Hữu Thiên có thể ngẩng đầu: Cảm ơn anh.
Cô đã quá hưng phấ, vừa nãy nếu không phải là Cố Thừa Diệu phản ứng nhanh, chắc chắn đầu cô đã bị cộc rồi.
Phản ứng của Cố Thừa Diệu là chỉ thản nhiên nhìn cô một cái, nhìn con thuyền nhỏ theo dòng nước lướt vào sâu trong động đá vội.
Tiến vào trong, quả thực có khoảng trời riêng, ánh sáng bên ngoài không chiếu vào bên trong được. Phía trong thắp rất nhiều ngọn đèn nhỏ.
Thạch nhũ tạo hình khác nhau được những ngọn đèn đó nhuộm lên nhiều màu sắc. Vô cùng xinh đẹp.
Chiếc thuyền nhỏ vẫn lướt trên mặt nước, nhìn Diêu Hữu Thiên rất hưng phấn, có điều lại quên mất, nhiệt độ trong động lạnh hơn bên ngoài.
Mà bây giờ vốn đang là mùa đông. Thật sự không nhịn được, cô hắt xì.
Đầu tiên Cố Thừa Diệu nhíu mi tâm lại, không nghĩ ngợi gì cởi áo cứu sinh của mình xuống, lại cởi áo khoác ra.
Mặc vào đi.
Không cần đâu. Diêu Hữu Thiên lắc đầu: Em không lạnh.
Chỉ hơi lạnh một chút. Cô quên mất, nhiệt độ bây giờ thấp hơn bên ngoài.
Phản ứng của Cố Thừa Diệu là cởi thẳng áo cứu sinh của cô ra, vào lúc cô muốn giãy giụa thấp giọng mở miệng: Không muốn lật thuyền thì đừng cử động lung tung.
Chiếc thuyền này vốn rất nhỏ, Diêu Hữu Thiên không dám cử động lung tung.
Mặc cho Cố Thừa Diệu mặc áo khoác của anh lên người cô. Trên áo khoác màu xám còn mang theo mùi hương đặc biệt của anh.
Mùi hương đó bao quanh cô, cùng lúc cơ thể ấm lên, trong lòng cũng trở nên ấm áp.
Ngước mắt, thoáng nhìn qua Cố Thừa Diệu một cái. Anh lại mặc áo cứu sinh vào. Trời đầu đông, anh chỉ mặc một chiếc áo T-shirt hưu nhàn ở bên trong.
Kéo chặt quần áo, đây chính là Cố Thừa Diệu.
Cho dù là vào lúc nào, anh cũng luôn luôn như vậy. Bất cứ lúc nào cũng sẽ nhớ đến người bên cạnh.
Tâm trạng cực kỳ vui sướng, cô thả lỏng, nhìn thạch nhũ trong động đá vôi.
Nghĩ một lát, lấy điện thoại ra, bắt đầu chụp ảnh.
Sau khi chụp mấy tấm, cảm thấy chưa đã ghiền, ở một chỗ mà ánh sáng tương đối sáng. Cô đột nhiên áp người vào gần Cố Thừa Diệu.
Tay vừa nhấc lên, một tấm ảnh chụp chung của hai người đã chụp xong.
Cố Thừa Diệu ngẩn ra một lát, hoàn toàn không ngờ Diêu Hữu Thiên sẽ chụp ảnh. Sắc mặt hơi cứng đờ.
Trái lại vì tâm trạng vui vẻ, khóe môi Diêu Hữu Thiên luôn cong lên, nhìn ra tâm trạng cô cực tốt.
Sao anh không cười một cái? Chụp lại một bức đi. Động tác của Diêu Hữu Thiên hơi mạnh, chiếc thuyền nhỏ bắt đầu dao động.
Cố Thừa Diệu không thể không vươn tay ra giữ vững cơ thể của cô, nghĩ một lát, quyết định cố định người cô ở trong lòng mình.
Khuôn mặt cô dán vào anh, hai người đối diện với ống kính, ánh mắt hướng lên màn hình.
Tấm hình này hoàn mỹ hơn tấm vừa rồi rất nhiều.
Diêu Hữu Thiên cười, cười cực kỳ hài lòng.
Đừng nhích tới nhích lui nữa. Mặc dù nước trong này không xiết, nhưng chỗ này thật sự không rộng lắm, đung đưa thế này, thuyền lại nhỏ, rất dễ lật thuyền.
Phản ứng của Diêu Hữu Thiên là lè lưỡi với anh, dáng vẻ tươi cười đó lại là lần đầu tiên Cố Thừa Diệu nhìn thấy.
Mày kiếm dịu đi, trong nháy mắt mày kiếm đã dịu dàng hơn.
Hôm nay, bọn họ thật sự chơi rất thỏa thích, cho dù là khi Diêu Hữu Thiên yêu Triệu Nhân Uyên cũng không vui vẻ như thế này.
Cô cầm điện thoại, liên tục chụp ảnh, thỉnh thoảng kéo Cố Thừa Diệu cùng chụp chung,
/916
|