“ Những tấm hình đó là như thế nào?”
“ Thật ra anh đã đoán được rồi có phải không? Thừa Diệu, từ lúc nào mà anh lại nhút nhát như thê? Anh không dám đối mặt à? Anh đang sợ phải không?”
Bạch Yên Nhiên cười khẩy, trong mắt tràn đầy châm chọc và thù hận.
“ Nói cho anh nghe những tấm hình đó là sao?”
Cố Thừa Diệu hỏi lại một lần nữa, còn lớn tiếng hơn lúc vừa rồi.
Bạch yên Nhiên lùi về sau, đưa tay chỉ vào cửa: “ Mở cửa đi. Em nghĩ là anh cũng không muốn ầm ĩ ở đây để người ta biết đâu nhỉ?”
Cố Thừa Diệu siết chặt nắm đấm.
Mở cửa, bước vào, động tác cứng ngắc máy móc.
Bạch Yên Nhiên cũng bước vào theo, lúc này trên mặt cô không hề có sự yếu đuối nào, chỉ có hận thù sâu sắc.
Nỗi hận ấy biến thành lửa giận, đốt cháy cả cô lẫn Cố Thừa Diệu thành tro.
Sự giá lạnh bao trùm lên căn phòng không mở điều hòa. Bạch Yên Nhiên đóng cửa lại.
Bước lên phía trước đối diện với Cố Thừa Diệu, lấy điện thoại ra, lật từng tấm hình cho Cố Thừa Diệu xem.
Nhân vật chính trong những tấm hình chỉ có một người duy nhất.
Bạch Yên Nhiên! Tay cô bị người ta trói lại, những người đàn ông khác nhau đè trên cô, không ngừng giở trò trên cơ thể cô.
Trên người cô đày rẫy những vết thương.
Đau khổ, giằng co, gương mặt cô vì thế mà biến dạng méo mó.
Cố Thừa Diệu không thể xem tiếp nổi nữa, quay mặt đi, giọng nói nghẹn ngào đau đớn.
“ Yên Nhiên”
Nghèo ngào là giọng của anh, còn đau khổ là vì vừa rồi anh đã nhắn dòng tin kia cho cô.
“ Đây là món quà Giáng Sinh mà mẹ anh tặng cho em.”
Cô nói những tấm hình đó là Kiều Tâm Uyển tặng cho cô.
“ Anh còn nhớ không? Em nói em bị người ta giam lỏng. Sau đó em tìm cách trốn đi, nhưng không trốn được.”
Lúc Bạch Yên Nhiên nói những lời này cô không khóc được nữa.
Gương mặt cô lạnh băng, nhìn thẳng vào Cố Thừa Diệu đang không dám đối mặt với cô: “ Em cứ cho rằng do mình không may mắn, còn cho rằng đó là món nợ do người cha ham mê cờ bạc để lại. Em đã nghĩ rất nhiều lý do nhưng lại không ngờ đến khả năng này.”
“ Cố Thừa Diệu. Từ lần trước em đến tìm anh, mẹ anh cũng đã đến tìm em, nói em tránh xa anh ra.”
“ Bà nói, nếu em còn tiếp cận anh thêm nữa, bà sẽ tung những tấm hình này ra.”
“ Bà nói với em, người giam lỏng em là bà, bắt cóc em cũng là bà, người bán em cũng là bà.”
“ bà nói, bà làm tất cả những việc này đều chỉ để cho em không ở bên cạnh anh được nữa.”
“ Vì em không chịu hợp tác, vì vậy bà không còn cách nào khác phải
“ Thật ra anh đã đoán được rồi có phải không? Thừa Diệu, từ lúc nào mà anh lại nhút nhát như thê? Anh không dám đối mặt à? Anh đang sợ phải không?”
Bạch Yên Nhiên cười khẩy, trong mắt tràn đầy châm chọc và thù hận.
“ Nói cho anh nghe những tấm hình đó là sao?”
Cố Thừa Diệu hỏi lại một lần nữa, còn lớn tiếng hơn lúc vừa rồi.
Bạch yên Nhiên lùi về sau, đưa tay chỉ vào cửa: “ Mở cửa đi. Em nghĩ là anh cũng không muốn ầm ĩ ở đây để người ta biết đâu nhỉ?”
Cố Thừa Diệu siết chặt nắm đấm.
Mở cửa, bước vào, động tác cứng ngắc máy móc.
Bạch Yên Nhiên cũng bước vào theo, lúc này trên mặt cô không hề có sự yếu đuối nào, chỉ có hận thù sâu sắc.
Nỗi hận ấy biến thành lửa giận, đốt cháy cả cô lẫn Cố Thừa Diệu thành tro.
Sự giá lạnh bao trùm lên căn phòng không mở điều hòa. Bạch Yên Nhiên đóng cửa lại.
Bước lên phía trước đối diện với Cố Thừa Diệu, lấy điện thoại ra, lật từng tấm hình cho Cố Thừa Diệu xem.
Nhân vật chính trong những tấm hình chỉ có một người duy nhất.
Bạch Yên Nhiên! Tay cô bị người ta trói lại, những người đàn ông khác nhau đè trên cô, không ngừng giở trò trên cơ thể cô.
Trên người cô đày rẫy những vết thương.
Đau khổ, giằng co, gương mặt cô vì thế mà biến dạng méo mó.
Cố Thừa Diệu không thể xem tiếp nổi nữa, quay mặt đi, giọng nói nghẹn ngào đau đớn.
“ Yên Nhiên”
Nghèo ngào là giọng của anh, còn đau khổ là vì vừa rồi anh đã nhắn dòng tin kia cho cô.
“ Đây là món quà Giáng Sinh mà mẹ anh tặng cho em.”
Cô nói những tấm hình đó là Kiều Tâm Uyển tặng cho cô.
“ Anh còn nhớ không? Em nói em bị người ta giam lỏng. Sau đó em tìm cách trốn đi, nhưng không trốn được.”
Lúc Bạch Yên Nhiên nói những lời này cô không khóc được nữa.
Gương mặt cô lạnh băng, nhìn thẳng vào Cố Thừa Diệu đang không dám đối mặt với cô: “ Em cứ cho rằng do mình không may mắn, còn cho rằng đó là món nợ do người cha ham mê cờ bạc để lại. Em đã nghĩ rất nhiều lý do nhưng lại không ngờ đến khả năng này.”
“ Cố Thừa Diệu. Từ lần trước em đến tìm anh, mẹ anh cũng đã đến tìm em, nói em tránh xa anh ra.”
“ Bà nói, nếu em còn tiếp cận anh thêm nữa, bà sẽ tung những tấm hình này ra.”
“ Bà nói với em, người giam lỏng em là bà, bắt cóc em cũng là bà, người bán em cũng là bà.”
“ bà nói, bà làm tất cả những việc này đều chỉ để cho em không ở bên cạnh anh được nữa.”
“ Vì em không chịu hợp tác, vì vậy bà không còn cách nào khác phải
/916
|