Editor: Xám
Bốn mắt nhìn nhau, hai bên đều nhìn cảm thấy cảm xúc của đối phương ở trong mắt đối phương.
Trong mắt Cố Thừa Diệu có vướng mắc, có phiền não. Trong mắt Diêu Hữu Thiên, cũng thế.
Anh muốn nói cho cô biết, chuyện đã xảy ra bên cạnh anh, nhưng những chuyện đó, anh lại không thể nói ra dù chỉ một từ.
Cho dù lúc anh tắm đã chuẩn bị tâm lý trăm ngàn lần, nhưng lúc này lại giống như bị chặn ngang ở họng, một chữ cũng khó nói.
Ba mẹ anh có thể giam cầm Bạch Yên Nhiên, có thể làm tổn thương cô, nhưng anh lại không thể nói ra.
Anh không muốn để người khác biết, chuyện Cố Học Võ và Kiều Tâm Uyển đã làm.
Cho dù người đó, là Diêu Hữu Thiên. Anh không mở miệng được.
Thật ra Diêu Hữu Thiên muốn nói, hôm nay cô đi dạo phố gặp được Bạch Yên Nhiên.
Hỏi Cố Thừa Diệu có biết người trước của anh đã về rồi không, nhưng lời đến bên môi, cô cũng không thể nói ra miệng.
Cô không biết nên hỏi thế nào.
Nhất thời nhìn nhau chẳng nói gì, bên trong hoàn toàn yên tĩnh.
Em ——
Em ——
Hai người đồng thời mở miệng, lại cùng nhau mỉm cười.
Nụ cười đó, chỉ ở trên mặt. Đáy mắt đều mang theo thấp thỏm, đều mang theo dò xét.
Em nói trước đi.
Anh nói trước đi.
Hai người lại cười, bầu không khí xấu hổ kia, tạm thời đã tiêu tan không còn vết tích.
Cố Thừa Diệu nhìn Diêu Hữu Thiên ngồi ở trên giường, cô hơi nghiêng mặt, vẻ mặt chăm chú nhìn anh chằm chằm.
Chỉ nhìn cô như thế, đã khiến tâm trạng anh bình tĩnh lại không ít. Trong lòng anh, đã có quyết định. Anh không muốn, cũng không thể ở bên cạnh Bạch Yên Nhiên nữa.
Anh lại càng không muốn ly hôn với Diêu Hữu Thiên. Thế nhưng Bạch Yên Nhiên ——
Vào lúc đang suy nghĩ nên mở miệng nói chuyện của Bạch Yên Nhiên thế nào mới không khiến Diêu Hữu Thiên kích động, điện thoại của anh, lại reo lên.
Dãy số hiển thị trên di động là của Bạch Yên Nhiên.
Anh nhìn di động, lần lữa không nhận. Ngược lại ánh mắt mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Diêu Hữu Thiên.
Diêu Hữu Thiên đang ngồi, đương nhiên không thể biết được là điện thoại của ai, có điều nhìn thấy dáng vẻ của Cố Thừa Diệu, cô lại đoán ra được một ít.
Ở trước mặt cô, thật ra anh chưa bao giờ biết phải che giấu cảm xúc, cắn môi, giọng nói của Diêu Hữu Thiên bình tĩnh đến mức chính bản thân cô cũng kinh ngạc.
Tại sao không nghe điện thoại?
Anh —— Khóe môi Cố Thừa Diệu mấp máy, cuối cùng vẫn nhận.
Thừa Diệu, buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm đi.
... Im lặng, mi tâm Cố Thừa Diệu nhíu lại: Có lẽ tối hôm nay anh không có thời gian.
Bây giờ, anh không biết phải đối mặt với Bạch Yên Nhiên như thế nào.
Hôm qua khi vừa mới biết chuyện, anh gần như đã đi như trốn chạy.
Nhưng vấn đề sẽ không vì anh trốn chạy trong chốc lát mà trở thành không tồn tại. Hiện giờ anh thật sự không nghĩ ra được, phải giải quyết chuyện này như thế nào.
Em có. Giọng nói của Bạch Yên Nhiên rất nhẹ, cách điện thoại, không nhìn thấy được biểu cảm của cô: Em vẫn ở ngôi nhà ban đầu của chúng ta, em sẽ nấu cơm chờ anh đến.
Lúc nói, cô thêm một câu: Em sẽ luôn chờ anh. Thừa Diệu, anh nhất định phải đến.
Sắc mặt Cố Thừa Diệu hơi đen lại, không chờ anh mở miệng nói gì đó. Bạch Yên Nhiên đã cúp điện thoại rồi.
Mà bên kia, Diêu Hữu Thiên đã xuống giường, đứng ở trước mặt anh.
Điện thoại, là cô ấy gọi?
... Cố Thừa Diệu mở to mắt, không biết vì sao Diêu Hữu Thiên biết được.
Hôm nay, em đã gặp cô ấy. Diêu Hữu Thiên cắn môi, rũ mắt, một hồi lâu sau, cuối cùng lại ngẩng đầu lần nữa đối mặt với Cố Thừa Diệu: Anh không tò mò, cô ấy nói gì với em sao?
Cố Thừa Diệu cứng đờ ở đó, cảm
Bốn mắt nhìn nhau, hai bên đều nhìn cảm thấy cảm xúc của đối phương ở trong mắt đối phương.
Trong mắt Cố Thừa Diệu có vướng mắc, có phiền não. Trong mắt Diêu Hữu Thiên, cũng thế.
Anh muốn nói cho cô biết, chuyện đã xảy ra bên cạnh anh, nhưng những chuyện đó, anh lại không thể nói ra dù chỉ một từ.
Cho dù lúc anh tắm đã chuẩn bị tâm lý trăm ngàn lần, nhưng lúc này lại giống như bị chặn ngang ở họng, một chữ cũng khó nói.
Ba mẹ anh có thể giam cầm Bạch Yên Nhiên, có thể làm tổn thương cô, nhưng anh lại không thể nói ra.
Anh không muốn để người khác biết, chuyện Cố Học Võ và Kiều Tâm Uyển đã làm.
Cho dù người đó, là Diêu Hữu Thiên. Anh không mở miệng được.
Thật ra Diêu Hữu Thiên muốn nói, hôm nay cô đi dạo phố gặp được Bạch Yên Nhiên.
Hỏi Cố Thừa Diệu có biết người trước của anh đã về rồi không, nhưng lời đến bên môi, cô cũng không thể nói ra miệng.
Cô không biết nên hỏi thế nào.
Nhất thời nhìn nhau chẳng nói gì, bên trong hoàn toàn yên tĩnh.
Em ——
Em ——
Hai người đồng thời mở miệng, lại cùng nhau mỉm cười.
Nụ cười đó, chỉ ở trên mặt. Đáy mắt đều mang theo thấp thỏm, đều mang theo dò xét.
Em nói trước đi.
Anh nói trước đi.
Hai người lại cười, bầu không khí xấu hổ kia, tạm thời đã tiêu tan không còn vết tích.
Cố Thừa Diệu nhìn Diêu Hữu Thiên ngồi ở trên giường, cô hơi nghiêng mặt, vẻ mặt chăm chú nhìn anh chằm chằm.
Chỉ nhìn cô như thế, đã khiến tâm trạng anh bình tĩnh lại không ít. Trong lòng anh, đã có quyết định. Anh không muốn, cũng không thể ở bên cạnh Bạch Yên Nhiên nữa.
Anh lại càng không muốn ly hôn với Diêu Hữu Thiên. Thế nhưng Bạch Yên Nhiên ——
Vào lúc đang suy nghĩ nên mở miệng nói chuyện của Bạch Yên Nhiên thế nào mới không khiến Diêu Hữu Thiên kích động, điện thoại của anh, lại reo lên.
Dãy số hiển thị trên di động là của Bạch Yên Nhiên.
Anh nhìn di động, lần lữa không nhận. Ngược lại ánh mắt mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Diêu Hữu Thiên.
Diêu Hữu Thiên đang ngồi, đương nhiên không thể biết được là điện thoại của ai, có điều nhìn thấy dáng vẻ của Cố Thừa Diệu, cô lại đoán ra được một ít.
Ở trước mặt cô, thật ra anh chưa bao giờ biết phải che giấu cảm xúc, cắn môi, giọng nói của Diêu Hữu Thiên bình tĩnh đến mức chính bản thân cô cũng kinh ngạc.
Tại sao không nghe điện thoại?
Anh —— Khóe môi Cố Thừa Diệu mấp máy, cuối cùng vẫn nhận.
Thừa Diệu, buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm đi.
... Im lặng, mi tâm Cố Thừa Diệu nhíu lại: Có lẽ tối hôm nay anh không có thời gian.
Bây giờ, anh không biết phải đối mặt với Bạch Yên Nhiên như thế nào.
Hôm qua khi vừa mới biết chuyện, anh gần như đã đi như trốn chạy.
Nhưng vấn đề sẽ không vì anh trốn chạy trong chốc lát mà trở thành không tồn tại. Hiện giờ anh thật sự không nghĩ ra được, phải giải quyết chuyện này như thế nào.
Em có. Giọng nói của Bạch Yên Nhiên rất nhẹ, cách điện thoại, không nhìn thấy được biểu cảm của cô: Em vẫn ở ngôi nhà ban đầu của chúng ta, em sẽ nấu cơm chờ anh đến.
Lúc nói, cô thêm một câu: Em sẽ luôn chờ anh. Thừa Diệu, anh nhất định phải đến.
Sắc mặt Cố Thừa Diệu hơi đen lại, không chờ anh mở miệng nói gì đó. Bạch Yên Nhiên đã cúp điện thoại rồi.
Mà bên kia, Diêu Hữu Thiên đã xuống giường, đứng ở trước mặt anh.
Điện thoại, là cô ấy gọi?
... Cố Thừa Diệu mở to mắt, không biết vì sao Diêu Hữu Thiên biết được.
Hôm nay, em đã gặp cô ấy. Diêu Hữu Thiên cắn môi, rũ mắt, một hồi lâu sau, cuối cùng lại ngẩng đầu lần nữa đối mặt với Cố Thừa Diệu: Anh không tò mò, cô ấy nói gì với em sao?
Cố Thừa Diệu cứng đờ ở đó, cảm
/916
|