Diêu Hữu Quốc chưa từng nghĩ đến. Có một ngày, trong thời gian làm việc, anh lại đặt công việc xuống để đi chơi.
Bắt đầu từ lúc nào?
Cuộc sống của anh, hàng ngày ngoài công việc ra thì chính là công việc. Làm việc vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Thời gian ung dung thoải mái, có. Nhưng rất hiếm.
Thời gian giống như bây giờ, càng hiếm hơn.
Anh ngồi dưới mái hiên trong khu suối nước nóng của làng du lịch, nhìn em gái và em rể của anh, hai người giống như đứa trẻ vậy. Ném tuyết trong tuyết, đắp người tuyết.
Thật ra cũng rất lâu rồi Diêu Hữu Thiên không chơi như vậy.
Mặc dù mùa đông của thành phố Y lạnh, nhưng rất ít khi đổ tuyết, cô chỉ nhớ khi mình còn rất nhỏ đã đổ hai trận tuyết nhỏ, tuyết quá ít, còn không trải lên đường.
Càng không nói đến ném tuyết, đắp người tuyết.
Sau này đến Bắc Đô, Bắc Đô thì lại đổ tuyết hàng năm. Nhưng cô cũng trưởng thành rồi, không có bạn đi cùng, đương nhiên không thể chơi giống một đứa trẻ như vậy được.
Chơi giống như hôm nay. Vẫn là lần đầu tiên.
Cô chụp tuyết trên tay thật nhanh, đắp lên từng chút một. Sau đó lại trang trí mắt và miệng của người tuyết.
Em xong rồi. Đây là người tuyết đầu tiên cô đắp đấy.
Quay sang nhìn người tuyết Cố Thừa Diệu đắp, cô đột nhiên bật cười.
Anh đắp xấu quá đấy.
Cố Thừa Diệu lùi về sau một bước, lướt nhanh qua tác phẩm của mình: Xấu sao?
Sao anh lại cảm thấy hoàn hảo.
Xấu muốn chết. Diêu Hữu Thiên cười đi qua, tay huơ lên, đầu người tuyết Cố Thừa Diệu đắp đã rơi xuống: Quá xấu, em không nhìn nổi nữa.
Được lắm, em dám đẩy người tuyết anh đắp? Ánh mắt Cố Thừa Diệu lóe lên. Ném cầu tuyết trên tay vẫn chưa dùng đến lên người Diêu Hữu Thiên: Anh phải trừng phạt em.
A. Đầu Diêu Hữu Thiên đã trúng chiêu, cô kêu lên, phản kích trước tiên: Cố Thừa Diệu, anh lại dám dùng cầu tuyết ném em?
Ha ha ha ha, em không phục? Đến đuổi anh đi. Lúc Cố Thừa Diệu nói, lại túm lấy một quả cầu tuyết, ném về phía người Diêu Hữu Thiên.
A. Diêu Hữu Thiên vừa nhảy vừa trốn, nhìn Diêu Hữu Quốc ngồi dưới mái hiên không có động tác gì: Anh cả, em bị người ta ức hiếp, anh cũng không tới giúp em báo thù.
Diêu Hữu Thiên ngồi bất động, khóe môi hơi nhếch nhìn ra được tâm trạng lúc này của anh rất vui vẻ: Các em chơi đi, anh làm trọng tài.
Anh cả anh xấu quá rồi. Lúc Diêu Hữu Thiên né tránh, không quên túm tuyết trên cây bên cạnh bắt đầu vê cầu tuyết. Vào lúc Cố Thừa Diệu cho rằng cô sắp giơ tay ném mình để né tránh, cô lại ném cầu tuyết, đập thẳng lên người Diêu Hữu Quốc.
Ai cho anh làm trọng tài. Ai bảo anh không giúp em.
... Diêu Hữu Quốc đã trúng chiêu, trên áo khoác màu sẫm hiện ra một dấu tuyết, lần này anh không ngồi yên được nữa, bắt đầu công kích Diêu Hữu Thiên.
Cố Thừa Diệu lại công kích Diêu Hữu Thiên, anh cũng góp sức. Rất nhanh Diêu Hữu Thiên không địch lại đông người, trốn tránh cực kỳ chật vật: Các anh xấu lắm, em không chơi nữa.
Lúc cô muốn chạy, Diêu Hữu Quốc đột nhiên ném một đống cầu tuyết trên tay về phía Cố Thừa Diệu.
Cố Thừa Diệu không hề phòng bị, bị trúng chính diện. Trên mặt trên đầu, và cả trên vai đều là tuyết.
Anh cả, anh ——
Ha ha ha ha. Diêu Hữu Thiên cười, cười rất vui vẻ: Làm ơn đi, anh cả là anh cả ruột của em, không giúp em lẽ nào giúp anh sao? Cái này gọi là kế dụ địch đấy anh
Bắt đầu từ lúc nào?
Cuộc sống của anh, hàng ngày ngoài công việc ra thì chính là công việc. Làm việc vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Thời gian ung dung thoải mái, có. Nhưng rất hiếm.
Thời gian giống như bây giờ, càng hiếm hơn.
Anh ngồi dưới mái hiên trong khu suối nước nóng của làng du lịch, nhìn em gái và em rể của anh, hai người giống như đứa trẻ vậy. Ném tuyết trong tuyết, đắp người tuyết.
Thật ra cũng rất lâu rồi Diêu Hữu Thiên không chơi như vậy.
Mặc dù mùa đông của thành phố Y lạnh, nhưng rất ít khi đổ tuyết, cô chỉ nhớ khi mình còn rất nhỏ đã đổ hai trận tuyết nhỏ, tuyết quá ít, còn không trải lên đường.
Càng không nói đến ném tuyết, đắp người tuyết.
Sau này đến Bắc Đô, Bắc Đô thì lại đổ tuyết hàng năm. Nhưng cô cũng trưởng thành rồi, không có bạn đi cùng, đương nhiên không thể chơi giống một đứa trẻ như vậy được.
Chơi giống như hôm nay. Vẫn là lần đầu tiên.
Cô chụp tuyết trên tay thật nhanh, đắp lên từng chút một. Sau đó lại trang trí mắt và miệng của người tuyết.
Em xong rồi. Đây là người tuyết đầu tiên cô đắp đấy.
Quay sang nhìn người tuyết Cố Thừa Diệu đắp, cô đột nhiên bật cười.
Anh đắp xấu quá đấy.
Cố Thừa Diệu lùi về sau một bước, lướt nhanh qua tác phẩm của mình: Xấu sao?
Sao anh lại cảm thấy hoàn hảo.
Xấu muốn chết. Diêu Hữu Thiên cười đi qua, tay huơ lên, đầu người tuyết Cố Thừa Diệu đắp đã rơi xuống: Quá xấu, em không nhìn nổi nữa.
Được lắm, em dám đẩy người tuyết anh đắp? Ánh mắt Cố Thừa Diệu lóe lên. Ném cầu tuyết trên tay vẫn chưa dùng đến lên người Diêu Hữu Thiên: Anh phải trừng phạt em.
A. Đầu Diêu Hữu Thiên đã trúng chiêu, cô kêu lên, phản kích trước tiên: Cố Thừa Diệu, anh lại dám dùng cầu tuyết ném em?
Ha ha ha ha, em không phục? Đến đuổi anh đi. Lúc Cố Thừa Diệu nói, lại túm lấy một quả cầu tuyết, ném về phía người Diêu Hữu Thiên.
A. Diêu Hữu Thiên vừa nhảy vừa trốn, nhìn Diêu Hữu Quốc ngồi dưới mái hiên không có động tác gì: Anh cả, em bị người ta ức hiếp, anh cũng không tới giúp em báo thù.
Diêu Hữu Thiên ngồi bất động, khóe môi hơi nhếch nhìn ra được tâm trạng lúc này của anh rất vui vẻ: Các em chơi đi, anh làm trọng tài.
Anh cả anh xấu quá rồi. Lúc Diêu Hữu Thiên né tránh, không quên túm tuyết trên cây bên cạnh bắt đầu vê cầu tuyết. Vào lúc Cố Thừa Diệu cho rằng cô sắp giơ tay ném mình để né tránh, cô lại ném cầu tuyết, đập thẳng lên người Diêu Hữu Quốc.
Ai cho anh làm trọng tài. Ai bảo anh không giúp em.
... Diêu Hữu Quốc đã trúng chiêu, trên áo khoác màu sẫm hiện ra một dấu tuyết, lần này anh không ngồi yên được nữa, bắt đầu công kích Diêu Hữu Thiên.
Cố Thừa Diệu lại công kích Diêu Hữu Thiên, anh cũng góp sức. Rất nhanh Diêu Hữu Thiên không địch lại đông người, trốn tránh cực kỳ chật vật: Các anh xấu lắm, em không chơi nữa.
Lúc cô muốn chạy, Diêu Hữu Quốc đột nhiên ném một đống cầu tuyết trên tay về phía Cố Thừa Diệu.
Cố Thừa Diệu không hề phòng bị, bị trúng chính diện. Trên mặt trên đầu, và cả trên vai đều là tuyết.
Anh cả, anh ——
Ha ha ha ha. Diêu Hữu Thiên cười, cười rất vui vẻ: Làm ơn đi, anh cả là anh cả ruột của em, không giúp em lẽ nào giúp anh sao? Cái này gọi là kế dụ địch đấy anh
/916
|