Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng
Chương 209 - Cho Dù Chết, Cũng Phải Chết Có Tôn Nghiêm
/916
|
Vợ à? Cố Thừa Diệu lại gọi Diêu Hữu Thiên một tiếng, nhưng cô không đáp lời.
Anh hơi nheo mắt lại, đột nhiên vác người cô lên đi đến bên giường.
Cố Thừa Diệu —— Anh muốn làm gì?
Trừng phạt.
Trừng phạt cái gì?
Trừng phạt em không để ý đến anh. Người Cố Thừa Diệu phủ lên người cô. Quyết định phải cho Diêu Hữu Thiên biết một lần, khi ở cùng anh, chỉ có thể nhìn anh, nghe anh, cảm nhận anh.
Cô đột nhiên nghĩ, hình như kinh nguyệt của mình đã chậm mấy ngày rồi.
Sẽ không phải là, cô đã mang thai rồi chứ?
Vợ, hôm nay em sao thế?
Diêu Hữu Thiên không nói gì. Chỉ ngẩng đầu, vòng cổ Cố Thừa Diệu xuống. Trao anh một nụ hôn nồng nhiệt.
Hồi đáp nhiệt tình của cô khiến báo oán của Cố Thừa Diệu biến mất không còn bóng dáng.
Mà trong ý thức mê man, Diêu Hữu Thiên quyết định ngày mai đến bệnh viện kiểm tra thử xem.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Ngày hôm sau. Diêu Hữu Thiên đến bệnh viện kiểm tra.
Khi đi tâm trạng có chút vui buồn lẫn lộn, cô không biết mình đang hi vọng lúc này cô mang thai thì tốt, hay là không mang thai thì tốt.
Có điều lời của bác sĩ lại khiến sự rối rắm của cô biến mất.
Chỉ là trong khoảng thời gian này cô quá mệt mỏi, mất cân bằng một chút. Không phải là có thai, uống thuốc điều trị một thời gian, là sẽ ổn.
Thở thật dài, Diêu Hữu Thiên đột nhiên có một cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Không mang thai, cũng tốt. Ít nhất hiện giờ, cô không cho rằng, quan hệ của Cố Thừa Diệu và cô có thể có em bé.
Tiếp tục theo dõi một thời gian, tiếp tục quan sát một thời gian.
Chờ cô xác định được trong lòng Cố Thừa Diệu có người phụ nữ khác hay không. Chờ cô có thể xác định được tình cảm của anh dành cho cô. Cô sẽ sinh con cho anh.
Ra hiệu thuốc lấy thuốc, trong bệnh viện kín người hết chỗ.
Một hàng rất dài đã xếp đến tận cửa thang máy. Diêu Hữu Thiên đang định đứng ở chỗ sau cùng của hàng, ánh mắt lại nhìn thấy người đứng đầu đã lấy thuốc xong. Anh ta kéo thấp mũ, đang định đi về phía cửa thang máy.
Trời rất lạnh, đối phương mặc áo khoác ngoài rất dày, vừa đội mũ, vừa đeo khẩu trang. Hơn nữa ra sức cúi đầu, không cho người khác nhìn thấy mặt anh.
Ánh mắt Diêu Hữu Thiên đột nhiên sáng ngời. Trong nháy mắt đối phương sắp nghiêng người vào trong thang máy, cùng xông vào theo.
Triệu Bách Xuyên? Lấy mũ của đối phương, là anh, quả nhiên thật sự là anh?
... Triệu Bách Xuyên rất bất ngờ lại gặp được Diêu Hữu Thiên ở đây, lúc muốn rời đi cửa thang máy đã đóng lại rồi. Anh có chút bất đắc dĩ. Gật gật đầu với Diêu Hữu Thiên, xem là chào hỏi.
Diêu Hữu Thiên nhìn những gói thuốc trên tay anh, lại nhìn Triệu Bách Xuyên, mắt anh hiện ra tơ máu đỏ.
Sợi tóc cũng có chút lộn xộn. Nhìn ra được, mấy ngày nay, anh sống không hề tốt.
Anh, anh có khỏe không? Diêu Hữu Thiên thật sự có chút lo lắng cho anh: Lần trước tôi bảo anh chờ tôi, sao anh lại đi mất?
Triệu Bách Xuyên im lặng, không trả lời. Anh không cần sự thông cảm, đặc biệt là sự thông cảm của Diêu Hữu Thiên.
Bây giờ anh đang ở đâu? Có người chăm sóc anh không? Lúc Diêu Hữu Thiên nói chuyện, thang máy đã đến lầu một.
Triệu Bách Xuyên cũng không để ý đến cô, lướt thẳng qua cô đi ra bên ngoài.
Anh muốn đi, Diêu Hữu Thiên bèn đi theo, liên tục theo sau anh.
Triệu Bách Xuyên đến bãi đỗ xe rồi định lên xe, Diêu Hữu Thiên đã lên theo.
Xuống xe. Cả hồi lâu, cuối cùng Triệu Bách Xuyên đã mở miệng, câu đầu tiên chính là đuổi Diêu Hữu Thiên xuống xe.
Không xuống. Diêu Hữu Thiên lắc đầu, nghiêng mặt nhìn Triệu Bách Xuyên: Vì sao anh không nhập viện? Hẳn là bệnh của anh phải nằm viện rồi. Triệu Bách Xuyên ——
Xuống xe. Triệu Bách Xuyên không muốn nói câu nào với cô. Nhìn thấy Diêu Hữu Thiên cứ không chịu xuống, Triệu Bách Xuyên tự mình xuống xe.
Diêu Hữu Thiên vội
Anh hơi nheo mắt lại, đột nhiên vác người cô lên đi đến bên giường.
Cố Thừa Diệu —— Anh muốn làm gì?
Trừng phạt.
Trừng phạt cái gì?
Trừng phạt em không để ý đến anh. Người Cố Thừa Diệu phủ lên người cô. Quyết định phải cho Diêu Hữu Thiên biết một lần, khi ở cùng anh, chỉ có thể nhìn anh, nghe anh, cảm nhận anh.
Cô đột nhiên nghĩ, hình như kinh nguyệt của mình đã chậm mấy ngày rồi.
Sẽ không phải là, cô đã mang thai rồi chứ?
Vợ, hôm nay em sao thế?
Diêu Hữu Thiên không nói gì. Chỉ ngẩng đầu, vòng cổ Cố Thừa Diệu xuống. Trao anh một nụ hôn nồng nhiệt.
Hồi đáp nhiệt tình của cô khiến báo oán của Cố Thừa Diệu biến mất không còn bóng dáng.
Mà trong ý thức mê man, Diêu Hữu Thiên quyết định ngày mai đến bệnh viện kiểm tra thử xem.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Ngày hôm sau. Diêu Hữu Thiên đến bệnh viện kiểm tra.
Khi đi tâm trạng có chút vui buồn lẫn lộn, cô không biết mình đang hi vọng lúc này cô mang thai thì tốt, hay là không mang thai thì tốt.
Có điều lời của bác sĩ lại khiến sự rối rắm của cô biến mất.
Chỉ là trong khoảng thời gian này cô quá mệt mỏi, mất cân bằng một chút. Không phải là có thai, uống thuốc điều trị một thời gian, là sẽ ổn.
Thở thật dài, Diêu Hữu Thiên đột nhiên có một cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Không mang thai, cũng tốt. Ít nhất hiện giờ, cô không cho rằng, quan hệ của Cố Thừa Diệu và cô có thể có em bé.
Tiếp tục theo dõi một thời gian, tiếp tục quan sát một thời gian.
Chờ cô xác định được trong lòng Cố Thừa Diệu có người phụ nữ khác hay không. Chờ cô có thể xác định được tình cảm của anh dành cho cô. Cô sẽ sinh con cho anh.
Ra hiệu thuốc lấy thuốc, trong bệnh viện kín người hết chỗ.
Một hàng rất dài đã xếp đến tận cửa thang máy. Diêu Hữu Thiên đang định đứng ở chỗ sau cùng của hàng, ánh mắt lại nhìn thấy người đứng đầu đã lấy thuốc xong. Anh ta kéo thấp mũ, đang định đi về phía cửa thang máy.
Trời rất lạnh, đối phương mặc áo khoác ngoài rất dày, vừa đội mũ, vừa đeo khẩu trang. Hơn nữa ra sức cúi đầu, không cho người khác nhìn thấy mặt anh.
Ánh mắt Diêu Hữu Thiên đột nhiên sáng ngời. Trong nháy mắt đối phương sắp nghiêng người vào trong thang máy, cùng xông vào theo.
Triệu Bách Xuyên? Lấy mũ của đối phương, là anh, quả nhiên thật sự là anh?
... Triệu Bách Xuyên rất bất ngờ lại gặp được Diêu Hữu Thiên ở đây, lúc muốn rời đi cửa thang máy đã đóng lại rồi. Anh có chút bất đắc dĩ. Gật gật đầu với Diêu Hữu Thiên, xem là chào hỏi.
Diêu Hữu Thiên nhìn những gói thuốc trên tay anh, lại nhìn Triệu Bách Xuyên, mắt anh hiện ra tơ máu đỏ.
Sợi tóc cũng có chút lộn xộn. Nhìn ra được, mấy ngày nay, anh sống không hề tốt.
Anh, anh có khỏe không? Diêu Hữu Thiên thật sự có chút lo lắng cho anh: Lần trước tôi bảo anh chờ tôi, sao anh lại đi mất?
Triệu Bách Xuyên im lặng, không trả lời. Anh không cần sự thông cảm, đặc biệt là sự thông cảm của Diêu Hữu Thiên.
Bây giờ anh đang ở đâu? Có người chăm sóc anh không? Lúc Diêu Hữu Thiên nói chuyện, thang máy đã đến lầu một.
Triệu Bách Xuyên cũng không để ý đến cô, lướt thẳng qua cô đi ra bên ngoài.
Anh muốn đi, Diêu Hữu Thiên bèn đi theo, liên tục theo sau anh.
Triệu Bách Xuyên đến bãi đỗ xe rồi định lên xe, Diêu Hữu Thiên đã lên theo.
Xuống xe. Cả hồi lâu, cuối cùng Triệu Bách Xuyên đã mở miệng, câu đầu tiên chính là đuổi Diêu Hữu Thiên xuống xe.
Không xuống. Diêu Hữu Thiên lắc đầu, nghiêng mặt nhìn Triệu Bách Xuyên: Vì sao anh không nhập viện? Hẳn là bệnh của anh phải nằm viện rồi. Triệu Bách Xuyên ——
Xuống xe. Triệu Bách Xuyên không muốn nói câu nào với cô. Nhìn thấy Diêu Hữu Thiên cứ không chịu xuống, Triệu Bách Xuyên tự mình xuống xe.
Diêu Hữu Thiên vội
/916
|