Tuyết hôm qua rơi rất nhiều, đã ảnh hưởng đến một số chuyến bay.
Có điều vận may của Diêu Hữu Thiên không tệ, chuyến bay về thành phố Y chỉ là hoãn giờ, chứ không hủy bỏ.
Sau khi ngồi chờ ba tiếng ở sân bay, cô đã ngồi lên máy bay bay về thành phố Y.
Còn có một tuần nữa, chính là thời gian khu nghỉ dưỡng Vân Khởi chính thức khai trương.
Bọn họ vốn đã quyết định xong, cùng Cố Thừa Diệu về thành phố Y.
Nhưng bây giờ, Diêu Hữu Thiên không muốn đối mặt với Cố Thừa Diệu chút nào.
Nhắm mắt lại, vận động ngày hôm qua đã tiêu tốn quá nhiều sức lực của cô. Cô cảm thấy rất mệt. Cực kỳ mệt.
Bây giờ ngoài muốn ngủ ra thì chẳng còn gì khác.
Vào lúc sắp ngủ thiếp đi, cảm giác khác thường truyền đến từ bụng dưới khiến cô chợt mở to mắt.
Phỏng đoán trong lòng khiến Diêu Hữu Thiên nhanh chóng đứng dậy đi về phía toilet, sau khi xử lý xong thì thở phào một hơi thật dài.
Kinh nguyệt của cô vẫn đến, chậm hơn một tuần.
Cô không mang thai, nghĩ đến đây, cô đột nhiên có cảm giác nhẹ nhõm.
Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mây trắng trải dài lướt qua bên người.
Trái tim bắt đâu an tĩnh lại. Nhắm mắt, tiếp tục ngủ.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Thành phố Y.
Diêu Đại Phát vừa mở cửa, đã nhìn thấy khuôn mặt phong trần vất vả của Cố Thừa Diệu.
"Ba." Cố Thừa Diệu nhìn thấy Diêu Đại Phát, khom người xuống, vẻ mặt mang theo chút lấy lòng: "Thiên Thiên đâu ạ?"
Diêu Đại Phát không nói gì, hôm qua con gái một mình quay về, sắc mặt cũng không tốt.
Nhìn vừa mệt mỏi, vừa tiều tụy.
Hơn nữa cho dù ông hỏi thế nào, cũng không chịu nói rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì.
Con gái là bảo bối trong lòng ông, quý trọng như tính mạng.
Theo con rể đến Bắc Đô, cuối cùng lại quay về với bộ dạng đó, Diêu Đại Phát không cần nghĩ cũng biết là đã cãi nhau với Cố Thừa Diệu.
Trong lòng bốc hỏa, không bày ra vẻ mặt dễ chịu gì với Cố Thừa Diệu: "Không phải Thiên Thiên ở Bắc Đô sao? Cậu đến đây tìm làm gì?"
Ông không thèm quản ai đúng ai sai, khiến con gái đau lòng, khiến con gái khó chịu, đó chính là lỗi của đối phương.
Cố Thừa Diệu cúi đầu, mắt sâu thẳm, không nhìn ra chút cảm xúc nào.
Hôm trước quả thực là anh đã mất khống chế, nhưng đổi thành bất kỳ người đàn ông nào khác, vợ của mình mang theo dấu hôn như vậy về nhà, đều sẽ không chịu nổi.
Anh tức giận, có chút kích động là sự thật.
Nhưng Diêu Hữu Thiên cũng không thể bỏ đi như vậy chứ?
Hôm qua anh về nhà không thấy Diêu Hữu Thiên, cảm thấy mình đã sắp phát điên. Đi khắp nơi tìm cô.
Gần như những chỗ cô có thể xuất hiện đều đã tìm hết. Nếu như không phải Uông Tú Nga cảm thấy kỳ lạ, nói ra Diêu Hữu Thiên đã quay về thành phố Y, anh nghĩ anh nhất định sẽ điên mất.
Hít sâu, anh bắt mình tỉnh táo lại.
Đối diện với ánh mắt mang theo chỉ trích của Diêu Đại Phát, thái độ của anh ôn hòa thân thiết đến lạ thường.
"Ba. Con và Thiên Thiên có chút hiểu lầm, có thể cho con vào nói chuyện với cô ấy một chút không?"
"Không có gì để nói." Diêu Đại Phát tỏ thái độ kiên quyết: "Tôi đã nói con bé không ở đây, cậu quay về đi."
"Ba ――" Rõ ràng Diêu Hữu Thiên đã trở về thành phố Y, cô không ở đây thì còn có thể ở đâu: "Cho dù thế nào, để con gặp mặt Thiên Thiên trước rồi nói tiếp."
Diêu Đại Phát vẫn sầm mặt không nói gì. Vào lúc này Tuyên Tĩnh Ngôn lại nghe thấy âm thanh nên đã đi ra.
Lúc nhìn thấy Cố
Có điều vận may của Diêu Hữu Thiên không tệ, chuyến bay về thành phố Y chỉ là hoãn giờ, chứ không hủy bỏ.
Sau khi ngồi chờ ba tiếng ở sân bay, cô đã ngồi lên máy bay bay về thành phố Y.
Còn có một tuần nữa, chính là thời gian khu nghỉ dưỡng Vân Khởi chính thức khai trương.
Bọn họ vốn đã quyết định xong, cùng Cố Thừa Diệu về thành phố Y.
Nhưng bây giờ, Diêu Hữu Thiên không muốn đối mặt với Cố Thừa Diệu chút nào.
Nhắm mắt lại, vận động ngày hôm qua đã tiêu tốn quá nhiều sức lực của cô. Cô cảm thấy rất mệt. Cực kỳ mệt.
Bây giờ ngoài muốn ngủ ra thì chẳng còn gì khác.
Vào lúc sắp ngủ thiếp đi, cảm giác khác thường truyền đến từ bụng dưới khiến cô chợt mở to mắt.
Phỏng đoán trong lòng khiến Diêu Hữu Thiên nhanh chóng đứng dậy đi về phía toilet, sau khi xử lý xong thì thở phào một hơi thật dài.
Kinh nguyệt của cô vẫn đến, chậm hơn một tuần.
Cô không mang thai, nghĩ đến đây, cô đột nhiên có cảm giác nhẹ nhõm.
Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mây trắng trải dài lướt qua bên người.
Trái tim bắt đâu an tĩnh lại. Nhắm mắt, tiếp tục ngủ.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Thành phố Y.
Diêu Đại Phát vừa mở cửa, đã nhìn thấy khuôn mặt phong trần vất vả của Cố Thừa Diệu.
"Ba." Cố Thừa Diệu nhìn thấy Diêu Đại Phát, khom người xuống, vẻ mặt mang theo chút lấy lòng: "Thiên Thiên đâu ạ?"
Diêu Đại Phát không nói gì, hôm qua con gái một mình quay về, sắc mặt cũng không tốt.
Nhìn vừa mệt mỏi, vừa tiều tụy.
Hơn nữa cho dù ông hỏi thế nào, cũng không chịu nói rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì.
Con gái là bảo bối trong lòng ông, quý trọng như tính mạng.
Theo con rể đến Bắc Đô, cuối cùng lại quay về với bộ dạng đó, Diêu Đại Phát không cần nghĩ cũng biết là đã cãi nhau với Cố Thừa Diệu.
Trong lòng bốc hỏa, không bày ra vẻ mặt dễ chịu gì với Cố Thừa Diệu: "Không phải Thiên Thiên ở Bắc Đô sao? Cậu đến đây tìm làm gì?"
Ông không thèm quản ai đúng ai sai, khiến con gái đau lòng, khiến con gái khó chịu, đó chính là lỗi của đối phương.
Cố Thừa Diệu cúi đầu, mắt sâu thẳm, không nhìn ra chút cảm xúc nào.
Hôm trước quả thực là anh đã mất khống chế, nhưng đổi thành bất kỳ người đàn ông nào khác, vợ của mình mang theo dấu hôn như vậy về nhà, đều sẽ không chịu nổi.
Anh tức giận, có chút kích động là sự thật.
Nhưng Diêu Hữu Thiên cũng không thể bỏ đi như vậy chứ?
Hôm qua anh về nhà không thấy Diêu Hữu Thiên, cảm thấy mình đã sắp phát điên. Đi khắp nơi tìm cô.
Gần như những chỗ cô có thể xuất hiện đều đã tìm hết. Nếu như không phải Uông Tú Nga cảm thấy kỳ lạ, nói ra Diêu Hữu Thiên đã quay về thành phố Y, anh nghĩ anh nhất định sẽ điên mất.
Hít sâu, anh bắt mình tỉnh táo lại.
Đối diện với ánh mắt mang theo chỉ trích của Diêu Đại Phát, thái độ của anh ôn hòa thân thiết đến lạ thường.
"Ba. Con và Thiên Thiên có chút hiểu lầm, có thể cho con vào nói chuyện với cô ấy một chút không?"
"Không có gì để nói." Diêu Đại Phát tỏ thái độ kiên quyết: "Tôi đã nói con bé không ở đây, cậu quay về đi."
"Ba ――" Rõ ràng Diêu Hữu Thiên đã trở về thành phố Y, cô không ở đây thì còn có thể ở đâu: "Cho dù thế nào, để con gặp mặt Thiên Thiên trước rồi nói tiếp."
Diêu Đại Phát vẫn sầm mặt không nói gì. Vào lúc này Tuyên Tĩnh Ngôn lại nghe thấy âm thanh nên đã đi ra.
Lúc nhìn thấy Cố
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/916
|