Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng
Chương 235 - Thanh Xuân Của Ai Không Mang Theo Thương Đau (2)
/916
|
Editor: Xám
“Rất tốt, có cá tính, đủ tư cách làm bạn gái anh.”
“. . . . .” Diêu Hữu Thiên nhìn tay của đối phương lại muốn vuốt lên mặt cô.
Nhớ lại chương trình đã từng xem trên TV, tên là 36 chiêu phòng kẻ xấu. Một chiêu trong đó chính là ——
,
Giơ chân lên, dùng sức đá xuống dưới háng của đối phương, đồng thời không quên dồn sức tấn công ngực đối phương bằng cùi chỏ.
Hai động tác liên tiếp khiến Chiến Li không thể không buông tay ra tránh.
Mà Diêu Hữu Thiên nhân cơ hội này, nhanh chóng hướng chạy ra bên ngoài con hẻm. Tốc độ đó rất nhanh.
Lạc Li nhìn bóng người như chạy trốn trước mắt của đối phương, cười nhạt, ánh mắt dừng lại dưới đất.
Một tấm thẻ học sinh, đã rớt lại bên chân anh.
,
Nhặt tấm thẻ học sinh lên, trên khuôn mặt của nữ sinh tóc dài còn có vẻ ngây ngô non nớt khó giấu, nhưng dù thế nào cũng không che giấu nổi sự thật cô là một tiểu mỹ nhân.
“Diêu Hữu Thiên?”
Muốn có tiền*? Cái tên thật là thú vị.
*Hiện tượng đồng âm: yáo yǒu qiān (Diêu Hữu Thiên) = yāo yǒu qián (muốn có tiền).
Tên thú vị, người càng thú vị hơn.
Lẩm bẩm loáng thoáng tên của đối phương một câu. Trong mắt của Lạc Li, thoáng hiện vẻ quyết tâm giành được.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Dư Tiệp, tan học rồi.” Diêu Hữu Thiên sang lớp bên cạnh tìm Mạc Dư Tiệp, hai người cùng về nhà: “Đi thôi, mẹ chị bảo em hôm nay đến nhà chị ăn cơm.”
“Vâng.” Bây giờ Mạc Dư Tiệp thật sự không muốn về nhà. Mỗi ngày về đến nhà mình, đều phải đối mặt với Tuyên Tĩnh Ngữ luôn miệng than thở bà phải chịu thiệt. Nói cái gì mà người nhà họ Diêu đã lừa gạt bọn họ.
“Hôm nay dì lại bắt tay vào làm món ngon gì thế?”
“Thịt viên kho, vịt om bia, đều là món em thích ăn.” Dáng người Mạc Dư Tiệp rất nhỏ nhắn, nhưng là một người cuồng thịt, không thịt không vui.
,
“Oa. Vẫn là dì đối với em tốt nhất.” Mạc Dư Tiệp vỗ tay, chỉ cảm thấy sâu ham ăn đã chui hết ra.
“Tiểu quỷ ham ăn, đi thôi.” Diêu Hữu Thiên khoác vai Mạc Dư Tiệp, tư thế hoàn toàn là chị ôm em gái.
“Này. Em nói này chị họ, chị có thể đừng khoác vai em như vậy không?” Mạc Dư Tiệp nói đến đây cũng rất buồn bực.
Vóc dáng của ba mẹ đều không lùn, chị gái của cô cũng cao 1m6, chỉ có cô, năm nay đã mười sáu tuổi rồi, mới có 1m5. Nhưng Diêu Hữu Thiên đã cao 1m63 rồi. Lần nào đi cùng cô ấy, đều cảm thấy thấp hơn một bậc.
“Không được.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu, cười cực kỳ tà ác: “Chị cũng chỉ có thể khoác vai em như vậy thôi. Cho nên, em hãy chấp nhận số phận đi.”
,
Dáng người của mấy anh trai đều rất cao, mỗi lần cô đi ra ngoài cùng các anh, lúc nào bọn họ cũng thích xoa đầu cô, khoác vai cô, cứ giống như cô lùn lắm vậy.
Hiếm lắm mới có Mạc Dư Tiệp còn thấp hơn cô, cuối cùng cô mới tìm được một chút cân bằng.
“Chị họ, chị trở nên xấu xa rồi.” Mạc Dư Tiệp rơi lệ: “Em phải đi mách dì.”
“Đi đi đi đi.” Lúc Diêu Hữu Thiên nói, xoa đầu cô: “Mẹ chị nhất định sẽ đứng về phía em.”
“Chị họ ——” Mạc Dư Tiệp muốn giậm chân, nhưng vẫn bị Diêu Hữu Thiên khoác vai đi về nhà.
,
Diêu Hữu Thiên đã quen đi qua con hẻm nhỏ, hoàn toàn quên mất chuyện gặp phải ở đây vào ngày hôm qua.
Mãi đến khi ở tận sâu trong hẻm, nhìn thấy tên khốn kiếp đứng dựa vào tường đó, cô mới đột nhiên phản ứng lại.
Hôm qua mình cũng đã nói, sẽ không tiếp tục đi đường này nữa.
“Chị họ, chị làm sao vậy?” Mạc Dư Tiệp nhạy cảm phát hiện ra vẻ bất thường của Diêu Hữu Thiên.
“Chị, chị không sao.” Diêu Hữu Thiên nuốt nước bọt, nhìn khuôn mặt loli đáng yêu của Mạc Dư Tiệp: “Dư Tiệp, chúng ta đi đường lớn có được không?”
“Tại
“Rất tốt, có cá tính, đủ tư cách làm bạn gái anh.”
“. . . . .” Diêu Hữu Thiên nhìn tay của đối phương lại muốn vuốt lên mặt cô.
Nhớ lại chương trình đã từng xem trên TV, tên là 36 chiêu phòng kẻ xấu. Một chiêu trong đó chính là ——
,
Giơ chân lên, dùng sức đá xuống dưới háng của đối phương, đồng thời không quên dồn sức tấn công ngực đối phương bằng cùi chỏ.
Hai động tác liên tiếp khiến Chiến Li không thể không buông tay ra tránh.
Mà Diêu Hữu Thiên nhân cơ hội này, nhanh chóng hướng chạy ra bên ngoài con hẻm. Tốc độ đó rất nhanh.
Lạc Li nhìn bóng người như chạy trốn trước mắt của đối phương, cười nhạt, ánh mắt dừng lại dưới đất.
Một tấm thẻ học sinh, đã rớt lại bên chân anh.
,
Nhặt tấm thẻ học sinh lên, trên khuôn mặt của nữ sinh tóc dài còn có vẻ ngây ngô non nớt khó giấu, nhưng dù thế nào cũng không che giấu nổi sự thật cô là một tiểu mỹ nhân.
“Diêu Hữu Thiên?”
Muốn có tiền*? Cái tên thật là thú vị.
*Hiện tượng đồng âm: yáo yǒu qiān (Diêu Hữu Thiên) = yāo yǒu qián (muốn có tiền).
Tên thú vị, người càng thú vị hơn.
Lẩm bẩm loáng thoáng tên của đối phương một câu. Trong mắt của Lạc Li, thoáng hiện vẻ quyết tâm giành được.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Dư Tiệp, tan học rồi.” Diêu Hữu Thiên sang lớp bên cạnh tìm Mạc Dư Tiệp, hai người cùng về nhà: “Đi thôi, mẹ chị bảo em hôm nay đến nhà chị ăn cơm.”
“Vâng.” Bây giờ Mạc Dư Tiệp thật sự không muốn về nhà. Mỗi ngày về đến nhà mình, đều phải đối mặt với Tuyên Tĩnh Ngữ luôn miệng than thở bà phải chịu thiệt. Nói cái gì mà người nhà họ Diêu đã lừa gạt bọn họ.
“Hôm nay dì lại bắt tay vào làm món ngon gì thế?”
“Thịt viên kho, vịt om bia, đều là món em thích ăn.” Dáng người Mạc Dư Tiệp rất nhỏ nhắn, nhưng là một người cuồng thịt, không thịt không vui.
,
“Oa. Vẫn là dì đối với em tốt nhất.” Mạc Dư Tiệp vỗ tay, chỉ cảm thấy sâu ham ăn đã chui hết ra.
“Tiểu quỷ ham ăn, đi thôi.” Diêu Hữu Thiên khoác vai Mạc Dư Tiệp, tư thế hoàn toàn là chị ôm em gái.
“Này. Em nói này chị họ, chị có thể đừng khoác vai em như vậy không?” Mạc Dư Tiệp nói đến đây cũng rất buồn bực.
Vóc dáng của ba mẹ đều không lùn, chị gái của cô cũng cao 1m6, chỉ có cô, năm nay đã mười sáu tuổi rồi, mới có 1m5. Nhưng Diêu Hữu Thiên đã cao 1m63 rồi. Lần nào đi cùng cô ấy, đều cảm thấy thấp hơn một bậc.
“Không được.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu, cười cực kỳ tà ác: “Chị cũng chỉ có thể khoác vai em như vậy thôi. Cho nên, em hãy chấp nhận số phận đi.”
,
Dáng người của mấy anh trai đều rất cao, mỗi lần cô đi ra ngoài cùng các anh, lúc nào bọn họ cũng thích xoa đầu cô, khoác vai cô, cứ giống như cô lùn lắm vậy.
Hiếm lắm mới có Mạc Dư Tiệp còn thấp hơn cô, cuối cùng cô mới tìm được một chút cân bằng.
“Chị họ, chị trở nên xấu xa rồi.” Mạc Dư Tiệp rơi lệ: “Em phải đi mách dì.”
“Đi đi đi đi.” Lúc Diêu Hữu Thiên nói, xoa đầu cô: “Mẹ chị nhất định sẽ đứng về phía em.”
“Chị họ ——” Mạc Dư Tiệp muốn giậm chân, nhưng vẫn bị Diêu Hữu Thiên khoác vai đi về nhà.
,
Diêu Hữu Thiên đã quen đi qua con hẻm nhỏ, hoàn toàn quên mất chuyện gặp phải ở đây vào ngày hôm qua.
Mãi đến khi ở tận sâu trong hẻm, nhìn thấy tên khốn kiếp đứng dựa vào tường đó, cô mới đột nhiên phản ứng lại.
Hôm qua mình cũng đã nói, sẽ không tiếp tục đi đường này nữa.
“Chị họ, chị làm sao vậy?” Mạc Dư Tiệp nhạy cảm phát hiện ra vẻ bất thường của Diêu Hữu Thiên.
“Chị, chị không sao.” Diêu Hữu Thiên nuốt nước bọt, nhìn khuôn mặt loli đáng yêu của Mạc Dư Tiệp: “Dư Tiệp, chúng ta đi đường lớn có được không?”
“Tại
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/916
|