Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng

Chương 243 - Có Hình Bóng

/916


“Không phải.” Cố Thừa Diệu lắc đầu, anh thừa nhận, Diêu Hữu Thiên trong lòng anh, không phải là người như thế. Nếu không, anh sẽ không say đắm cô như vậy.

.

Yêu cô, trong lòng chỉ có cô.

Thất thường vì cô. Đau lòng vì cô.

Vì cô mà trở nên không giống chính mình.

Trái tim không ngừng co rút, một lần nữa nhắc nhở anh, nỗi đau này là cô mang đến cho mình.

Sự phản bội của anh, giống như một con dao, cắm vào tim anh.

,

Càng như thế, sắc mặt anh cũng càng u ám.

Tại sao, người đau khổ, chỉ có anh chứ?

“Diêu Hữu Thiên, tôi thật sự rất muốn bắt mình tin tưởng cô, tôi cũng muốn quên sạch chuyện hôm qua tôi nhìn thấy, nghe thấy. Nhưng tôi không thể.”

Anh không thể quên được, không quên được cảnh tượng Diêu Hữu Thiên tựa vào lòng Chiến Li mà mình nhìn thấy, càng không quên được câu nói cô nỉ non trong mơ: “A Li.”

Chỉ là hai chữ, hai chữ đơn giản, đã phá hủy toàn bộ tự tin của anh.

Anh không còn cách nào lừa mình dối người mà cho rằng, trong lòng Diêu Hữu Thiên có mình.

Không còn cách nào suy nghĩ, chỉ cần Diêu Hữu Thiên còn là cô Cố, bọn họ vẫn sẽ ở bên nhau.

,

Cô nhắc nhở anh, Diêu Hữu Thiên, không yêu anh, trong lòng có người yêu khác.

“Thừa Diệu? . . . . .” Diêu Hữu Thiên thật sự gấp gáp: “Em yêu anh, người em yêu chỉ có anh. Xin anh tin tưởng em."

Cô thật sự không biết, còn phải nói gì nữa, mới có thể khiến Cố Thừa Diệu tin tưởng lời cô.

Lẽ nào muốn cô móc tim ra mới được sao?

“A Li ——” Cố Thừa Diệu cười lạnh: “Cô dám nói, cô và Chiến Li kia, không có chuyện gì hết?”

Xưng hô thân mật như vậy, giọng nói hoàn toàn không hề phòng bị, toàn tâm tin tưởng.

Cố Thừa Diệu chỉ cần vừa nghĩ tới, đã cảm thấy cả người nứt toác vỡ vụn.

,

Anh hận mình lúc đó không cho thêm Chiến Li mấy quyền. Mặc dù anh cũng ăn vài quả đấm của Chiến Li, có điều anh tin rằng vết thương trên người anh ta nặng hơn vết thương trên người mình nhiều.

Nơi trái tim đau đớn co rút, giống như bị Diêu Hữu Thiên cầm dao cắt vậy.

Anh thậm chí có kích động, giết chết Chiến Li kia.

“Em ——” Nếu như chưa nhớ ra tất cả mọi chuyện của bảy năm trước, Diêu Hữu Thiên vẫn không dám nói mình và Chiến Li không có gì.

Nhưng: “Thừa Diệu, chuyện này, có đôi chút phức tạp, em hi vọng anh có thể cho em chút thời gian, em nhất định có thể giải thích rõ ràng. Thật đấy.”

“Không cần.” Cố Thừa Diệu xoay người, tiếp tục thu dọn hành lý: “Tiếp tục cho cô cơ hội lừa dối tôi hay là cho cô thời gian, để cô nghĩ xong cái cớ, nghĩ xong lý do, đùa bỡn tôi xoay mòng mòng như một thằng ngốc?”

“Em không có.” Lúc này Diêu Hữu Thiên không chú ý được điều gì nữa. Cô dùng tốc độ nhanh nhất, lời nói ngắn gọn nhất, giải thích mọi chuyện năm xưa một lần.

,

“Phải. Em và Lạc Li, em và Chiến Li, quả thực trước đây bọn em có quen biết, nhưng mà, bởi vì em gặp tai nạn xe, cho nên em đã quên mất anh ấy. Tối ngày hôm qua em cũng không biết tại sao lại nằm mơ thấy anh ấy. Sáng sớm nay em cũng mới nhớ ra, thì ra, thì ra lúc em còn ở thành phố Y, em đã quen biết Chiến Li. Quả thực bọn em đã từng yêu nhau. Nhưng em đã không còn bất kỳ quan hệ gì với anh ấy nữa rồi.”

“Thừa Diệu, em bây giờ là vợ của anh, người em yêu là anh.”

Cô nói hết một lượt, vừa vội vừa nhanh. Chỉ sợ Cố Thừa Diệu không tin cô.

Đối diện với sự vội vã trong mắt cô, Cố Thừa Diệu mím chặt môi, cơ thể dường như đã căng cứng.

,

Diêu Hữu Thiên đã nói hết mọi chuyện, chỉ hi vọng Cố Thừa Diệu có thể tin tưởng mình.

Quả đấm của Cố Thừa Diệu siết thật chặt, rồi lại buông ra. Anh quay mặt sang, nhìn thẳng mặt Diêu Hữu Thiên.

“Các người, đã từng yêu nhau?”

“Phải.” Diêu Hữu Thiên nói câu này có chút khó khăn. Trên thực tế bảy năm trước đây, cô thật sự đã quên sạch Chiến Li.

“Hôm qua cô nằm mơ thấy thằng đó, sáng sớm hôm nay mới nhớ ra thằng đó?”

“Phải.” Chuyện rất hoang đường này, lại là sự thật.

Cố Thừa Diệu đột nhiên cười. Nhếch khóe môi lên, mang theo nụ cười trào phúng.

,

Nhìn chằm chằm gương mặt của Diêu Hữu Thiên, anh nhìn cô, hoàn toàn giống như đang nhìn một người xa lạ.

“Hôm nay tôi mới mới biết, thì ra cô cũng là một cao thủ bịa chuyện.”

Sắc mặt Diêu Hữu Thiên tái nhợt, bước chân trở nên mềm nhũn, gần như đứng không vững: “Thừa Diệu ——“

“Buổi sáng hôm nay cô nhớ ra Chiến Li, nhưng tối ngày hôm qua cô lại mơ thấy thằng đó?”

“Các người đã từng yêu nhau, nhưng bảy năm nay cô đều không nhớ ra thằng đó?”

“Diêu Hữu Thiên, tôi xin cô lúc cô nói dối, có thể viết bản thảo trước được không?”

,

Diêu Hữu Thiên liên tục lắc đầu, trong mắt trào lên nét nôn nóng: “Không phải vậy. Không phải như vậy.”

Chuyện như vậy, quá khó để tưởng tượng nổi, đừng nói người khác, ngay chính bản thân cô, cũng không tin.

“Em thật sự đã quên anh ấy, bảy năm trước em gặp tai nạn xe, sau

Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com


/916

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status