Hạ Nhã giữ chặt khăn tắm trước ngực, có chút mất mác hỏi: “Cho nên…. Em không còn khả năng mang thai đúng không?”
Thương Ngao Liệt lắc đầu một cái, “Không phải ý này.” Anh nói đến đây cảm thấy tình huống trước mắt có chút biến vị, trước hết để đồ đang cầm trong tay sang một bên, cúi đầu dỗ cô, “Nhã Nhã, anh là không hy vọng cái nhà này trói buộc em.”
Hạ Nhã lập tức bất mãn, “Em chưa từng nghĩ như vậy!
Anh cũng rất tỉnh táo nói tiếp: “Anh biết rõ em nghĩ cái gì.
Cô nghĩ muốn vì anh giúp chồng dạy con, cho tới bây giờ đều là cam tâm tình nguyện.
Thương Ngao Liệt hỏi ngược lại cô: “Vậy em có nghĩ qua muốn có thành công trong phương diện y học hay không?”
. . . . . . Trước kia khi chưa gặp anh, nghĩ tới.”
Chẳng bao lâu sau, Hạ Nhã cũng muốn trở thành nữ cường nhân được vạn người chú ý. Cô cũng ảo tưởng qua tương lai của mình, nghĩ tới muốn trở thành người như thế nào, chỉ là trong ảo tưởng của cô trăm ngàn lần khó có thể tưởng tượng có một người đàn ông như anh tồn tại, anh đủ để khiến cô thay đổi toàn bộ kế hoạch cuộc đời mình. Hiện tại, cô chỉ muốn làm cô vợ nhỏ của anh, dù chỉ là một người phụ nữ tầm thường không có tiếng tăm gì.
Dù sao nhân duyên tốt đẹp, người thân vẫn còn trên đời, có thể hầu hạ dưới gối, sau này ba đời cùng sống chung, cầu cũng không thể cầu được viên mãn như vậy.
Hiển nhiên Thương Ngao Liệt cũng không cho là như vậy, anh nghiêm chỉnh tìm từ nói: “Nhã Nhã, anh đối với em kỳ vọng rất cao, em sau này hẳn sẽ lấy được thành tựu, có khả năng đạt được thành tích còn cao hơn cả học vị “tiến sĩ”.
Anh nghĩ nghĩ, uyển chuyển nói thêm vài câu: “Cho nên ý của anh là, em bây giờ còn trẻ, có rất nhiều thời gian cùng kế hoạch…. Dù là qua vài năm nữa muốn đứa bé cũng không muộn, hiểu chưa?”
Hạ Nhã tuy nói vô tâm với sự nghiệp, thế nhưng phải thừa nhận lời anh nói có đạo lý, chủ ýêu là nếu cô cứ tiếp tục cà lơ phất phơ như vậy, sao có thể xứng với giáo sư Thương hoàn mỹ, vĩ đạo như vậy?
Cái anh muốn tuyệt đối không phải là một bình hoa đẹp chỉ để trưng bày, cũng chỉ có người phụ nữ tài mạo song toàn mới đáng giá cùng nắm tay với anh. Cô hẳn là muốn nâng cao bản thân, cái này không phải chỉ là vì Thương Ngao Liệt, mà vàng vì bản thân cô.
Thương Ngao Liệt liết nhìn đống bài thi đã sửa sang xong, vừa nói với cô: “Vừa rồi anh chấm bài kiểm tra, theo tiêu chuẩn của em mà nói, điểm không tính cao.”
Hạ Nhã sững sờ, trong lòng tự nhũ không thể khen ngợi cô vài câu hay sao. “Muốn cao bao nhiêu anh mới hài lòng?”
Thương Ngao Liệt nhắc nhở cô: “Em có nhớ trước đó chúng ta có một giao kèo hay không? Anh cho phép em đi trễ, nhưng thành tích thi giữa kỳ phải trên tiêu chuẩn của anh, nếu không phù hợp sẽ không cho em thông qua.”
Hạ Nhã trợn tròn mắt, vung vẫy tay nói: “Lúc nào em cùng anh nói chuyện giao kèo này? Em không nhớ rõ.”
Thương Ngao Liệt dùng tay chọt chọt đầu cô, “Chuyện đồng ý với anh vĩnh viễn giống như gió thoảng qua tai?”
Trong lòng cô gái nhỏ hoang mang, lắc lắc cánh tay giáo sư Thương hỏi: “Thầy Thương, anh thật sẽ không cho em thông qua sao?”
. . . . . .
Xong rồi, anh là nghiêm túc!
Hạ Nhã vội vàng làm ra một tư thế chấp tay cầu xin. “Thầy Thương, cầu xin thầy, cuộc thi lần này để cho em qua, cái gì em cũng chịu làm!
Thương Ngao Liệt nhìn bộ dáng toàn thân cô gái nhỏ chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngồi chồm hổm trước mặt anh, thật đúng là vừa gợi cảm vừa đáng yêu, anh nhíu mày hỏi: “Thật sự cái gì đều chịu làm?
Hạ Nhã nuốt nước miếng, hai tay nắm chặt khăn tấm, đã làm xong chuẩn bị tùy thời hy sinh.
Không sai! Cô quật cường trả lời anh.
Giáo sư Thương quả nhiên dán tới gần, anh nhẹ giọng thì thầm với cô: “Vậy em có thể….. đi học đàng hoàng hay không?”
Hạ Nhã: . . . . . . Mẹ nó! Không phải nói muốn thưởng hay sao? Vì cái gì luôn phạt cô chứ?
Được rồi, nửa học kỳ sau em sẽ cố gắng, không làm anh thất vọng, được chưa?
Vì vậy Thương Ngao Liệt không nói thêm gì nữa, phối hợp cởi ra chiếc khăn tắm trên người Hạ Nhã. Hạ Nhã ngừng thở, phát giác ngay cả lúc anh cởi quần áo cũng là một loại hưởng thụ. Mặc dù bây giờ anh toàn thân lõa lồ, không hề phòng bị, vẫn tràn đầy khí chất cao ngạo không cho phép bị cô chinh phục, không chê vào đâu được.
Có lúc, Hạ Nhã cũng sẽ cảm thấy người đàn ông này quá nghiêm túc rồi, nhưng sự thật là….. Cô yêu chết cái dáng vẻ dũng mãnh khắp nơi đều có thể áp chế cô này.
Lúc này, khăn tắm cô đã sớm hỗn loạn không chịu nổi, Thương Ngao Liệt dịu dàng đè lại bả vai bà xã nhỏ, hôn cô một cái lại một cái.
Hạ Nhã dần dần dựa vào trên giường, anh càng thâm nhập quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, tựa như muốn đút độc dược vào trong miệng cô, làm cho cô bị độc công tâm, thuốc lẫn kim châm đều khó cứu.
Trên giường, cả người Thương Ngao Liệt chỉ có hai đầu lông mày là còn sót lại một tia đoan chính của người thầy giáo, trừ cái đó ra, nụ cười yếu ớt trên khóe môi cùng vẻ mặt hưởng thụ đều làm cho anh tràn ngập một loại phong tình vạn chủng thuộc về đàn ông.
Anh không nhanh không chậm xâm nhập thưởng thức chiếc lưỡi khéo léo cùng da thịt nhẵn nhụi trơn bóng của bà xã nhỏ, sử dụng đầu lưỡi của mình nhẹ nhàng giam cầm cô, liếm láp cô, thẳng đến khi đối phương bất lực, anh mới khẽ khàn lui về phía sau.
Hạ Nhã mắt
Thương Ngao Liệt lắc đầu một cái, “Không phải ý này.” Anh nói đến đây cảm thấy tình huống trước mắt có chút biến vị, trước hết để đồ đang cầm trong tay sang một bên, cúi đầu dỗ cô, “Nhã Nhã, anh là không hy vọng cái nhà này trói buộc em.”
Hạ Nhã lập tức bất mãn, “Em chưa từng nghĩ như vậy!
Anh cũng rất tỉnh táo nói tiếp: “Anh biết rõ em nghĩ cái gì.
Cô nghĩ muốn vì anh giúp chồng dạy con, cho tới bây giờ đều là cam tâm tình nguyện.
Thương Ngao Liệt hỏi ngược lại cô: “Vậy em có nghĩ qua muốn có thành công trong phương diện y học hay không?”
. . . . . . Trước kia khi chưa gặp anh, nghĩ tới.”
Chẳng bao lâu sau, Hạ Nhã cũng muốn trở thành nữ cường nhân được vạn người chú ý. Cô cũng ảo tưởng qua tương lai của mình, nghĩ tới muốn trở thành người như thế nào, chỉ là trong ảo tưởng của cô trăm ngàn lần khó có thể tưởng tượng có một người đàn ông như anh tồn tại, anh đủ để khiến cô thay đổi toàn bộ kế hoạch cuộc đời mình. Hiện tại, cô chỉ muốn làm cô vợ nhỏ của anh, dù chỉ là một người phụ nữ tầm thường không có tiếng tăm gì.
Dù sao nhân duyên tốt đẹp, người thân vẫn còn trên đời, có thể hầu hạ dưới gối, sau này ba đời cùng sống chung, cầu cũng không thể cầu được viên mãn như vậy.
Hiển nhiên Thương Ngao Liệt cũng không cho là như vậy, anh nghiêm chỉnh tìm từ nói: “Nhã Nhã, anh đối với em kỳ vọng rất cao, em sau này hẳn sẽ lấy được thành tựu, có khả năng đạt được thành tích còn cao hơn cả học vị “tiến sĩ”.
Anh nghĩ nghĩ, uyển chuyển nói thêm vài câu: “Cho nên ý của anh là, em bây giờ còn trẻ, có rất nhiều thời gian cùng kế hoạch…. Dù là qua vài năm nữa muốn đứa bé cũng không muộn, hiểu chưa?”
Hạ Nhã tuy nói vô tâm với sự nghiệp, thế nhưng phải thừa nhận lời anh nói có đạo lý, chủ ýêu là nếu cô cứ tiếp tục cà lơ phất phơ như vậy, sao có thể xứng với giáo sư Thương hoàn mỹ, vĩ đạo như vậy?
Cái anh muốn tuyệt đối không phải là một bình hoa đẹp chỉ để trưng bày, cũng chỉ có người phụ nữ tài mạo song toàn mới đáng giá cùng nắm tay với anh. Cô hẳn là muốn nâng cao bản thân, cái này không phải chỉ là vì Thương Ngao Liệt, mà vàng vì bản thân cô.
Thương Ngao Liệt liết nhìn đống bài thi đã sửa sang xong, vừa nói với cô: “Vừa rồi anh chấm bài kiểm tra, theo tiêu chuẩn của em mà nói, điểm không tính cao.”
Hạ Nhã sững sờ, trong lòng tự nhũ không thể khen ngợi cô vài câu hay sao. “Muốn cao bao nhiêu anh mới hài lòng?”
Thương Ngao Liệt nhắc nhở cô: “Em có nhớ trước đó chúng ta có một giao kèo hay không? Anh cho phép em đi trễ, nhưng thành tích thi giữa kỳ phải trên tiêu chuẩn của anh, nếu không phù hợp sẽ không cho em thông qua.”
Hạ Nhã trợn tròn mắt, vung vẫy tay nói: “Lúc nào em cùng anh nói chuyện giao kèo này? Em không nhớ rõ.”
Thương Ngao Liệt dùng tay chọt chọt đầu cô, “Chuyện đồng ý với anh vĩnh viễn giống như gió thoảng qua tai?”
Trong lòng cô gái nhỏ hoang mang, lắc lắc cánh tay giáo sư Thương hỏi: “Thầy Thương, anh thật sẽ không cho em thông qua sao?”
. . . . . .
Xong rồi, anh là nghiêm túc!
Hạ Nhã vội vàng làm ra một tư thế chấp tay cầu xin. “Thầy Thương, cầu xin thầy, cuộc thi lần này để cho em qua, cái gì em cũng chịu làm!
Thương Ngao Liệt nhìn bộ dáng toàn thân cô gái nhỏ chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngồi chồm hổm trước mặt anh, thật đúng là vừa gợi cảm vừa đáng yêu, anh nhíu mày hỏi: “Thật sự cái gì đều chịu làm?
Hạ Nhã nuốt nước miếng, hai tay nắm chặt khăn tấm, đã làm xong chuẩn bị tùy thời hy sinh.
Không sai! Cô quật cường trả lời anh.
Giáo sư Thương quả nhiên dán tới gần, anh nhẹ giọng thì thầm với cô: “Vậy em có thể….. đi học đàng hoàng hay không?”
Hạ Nhã: . . . . . . Mẹ nó! Không phải nói muốn thưởng hay sao? Vì cái gì luôn phạt cô chứ?
Được rồi, nửa học kỳ sau em sẽ cố gắng, không làm anh thất vọng, được chưa?
Vì vậy Thương Ngao Liệt không nói thêm gì nữa, phối hợp cởi ra chiếc khăn tắm trên người Hạ Nhã. Hạ Nhã ngừng thở, phát giác ngay cả lúc anh cởi quần áo cũng là một loại hưởng thụ. Mặc dù bây giờ anh toàn thân lõa lồ, không hề phòng bị, vẫn tràn đầy khí chất cao ngạo không cho phép bị cô chinh phục, không chê vào đâu được.
Có lúc, Hạ Nhã cũng sẽ cảm thấy người đàn ông này quá nghiêm túc rồi, nhưng sự thật là….. Cô yêu chết cái dáng vẻ dũng mãnh khắp nơi đều có thể áp chế cô này.
Lúc này, khăn tắm cô đã sớm hỗn loạn không chịu nổi, Thương Ngao Liệt dịu dàng đè lại bả vai bà xã nhỏ, hôn cô một cái lại một cái.
Hạ Nhã dần dần dựa vào trên giường, anh càng thâm nhập quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, tựa như muốn đút độc dược vào trong miệng cô, làm cho cô bị độc công tâm, thuốc lẫn kim châm đều khó cứu.
Trên giường, cả người Thương Ngao Liệt chỉ có hai đầu lông mày là còn sót lại một tia đoan chính của người thầy giáo, trừ cái đó ra, nụ cười yếu ớt trên khóe môi cùng vẻ mặt hưởng thụ đều làm cho anh tràn ngập một loại phong tình vạn chủng thuộc về đàn ông.
Anh không nhanh không chậm xâm nhập thưởng thức chiếc lưỡi khéo léo cùng da thịt nhẵn nhụi trơn bóng của bà xã nhỏ, sử dụng đầu lưỡi của mình nhẹ nhàng giam cầm cô, liếm láp cô, thẳng đến khi đối phương bất lực, anh mới khẽ khàn lui về phía sau.
Hạ Nhã mắt
/50
|