Hạ Nhã nằm mơ thấy Thương Ngao Liệt, đau khổ cùng chân thật trong mộng làm cho người ta không thở nổi.
Trong màn đêm tuyết thức tỉnh, Hạ Nhã cảm giác một bàn tay đang bị người khác nắm lấy, cô mê man mở mắt ra, nhìn thấy lại không phải là người đàn ông đeo kính mặc áo sơ mi trắng của cô.
Hạ Nhã vẫn không thể nào đợi được anh, dù là toàn thân sớm đã bị đông lạnh đến vô tri vô giác.
Lãnh Dương thấy cô tỉnh, cuối cùng cũng thở ra một hơi. “Vệ tiên sinh không thể chờ ở đây mãi, sau khi anh tới người liền đi trước rồi. Em lăn qua lăn lại cái gì, anh nghe người cha đặc công của em nói, tối hôm qua em một mực đợi trong màn đêm tuyết?”
Hạ Nhã chỉ cảm thấy nước mắt lại bị ép trào ra, cô nhàn nhạt nghiêm mặt, ách cổ họng nói: “Em khát nước.”
Tầm thần Lãnh Dương hỗn loạn, khống chế không được cảm thấy đau thay cô, thương tiếc cô. Biểu lộ của hắn có chút khẩn trương buông tay cô ra, không nói nhiều một câu đi về hướng phòng khách.
Hạ Nhã thừa dịp này ngồi dậy, mặc áo khoác, vuốt lại đầu tóc rối loạn, ngẩng đầu phát hiện đôi mắt Lãnh Dương đang nhìn chằm chằm vào cô.
Lãnh Dương, Vệ Tiên Sâm nói rốt cuộc là sự thật. . . . . .Hay là……
Lãnh Dương đưa ly nước ấm trong tay qua cho cô, “Tuy hắn có tin tức của nội tuyến, nhưng bên bộ quốc gia còn chưa xác định. Em có còn nhớ vị trung tá Cù Thừa Sâm lần trước đến nhà đón anh hay không?” Hạ Nhã đối với vị quân nhân khí tràng cường đại kia ngược lại có chút ấn tượng.
Hắn đã được phái đi giải cứu con tin, trước khi bọn họ công bố rõ ràng, chúng ta ai cũng không kết luận được kết cục.”
Lãnh Dương kỳ thực cũng không dám nói chính xác, dù sao lúc này Thương Ngao Liệt cũng là dữ nhiều lành ít, nhưng trước mắt như cũng không tới thời khắc kia.
Trong lòng Hạ Nhã không yên, cô gụt đầu xuống, vừa uể oải vừa ảo não. “Thương Ngao Liệt anh ấy…. Nếu quả thật không trở về được….. Em không dám suy nghĩ.”
Lãnh Dương chỉ có thể trái lương tâm làm ra bộ dạng thoải mái, cười an ủi cô: “Hắn sẽ không có chuyện gì, người này vận khí rất tốt.”
“Em chưa bao giờ có cảm giác bất lực giống như bây giờ.” Cô bất lực túm chặt quần áo, “Từ trước đến nay em cho rằng, không có đàn ông vẫn có thể sống rất tốt. . . . .
Hạ Nhã rũ mí mắt xuống, nhỏ giọng nói, Nhưng anh ấy. . . . Anh ấy là Thương Ngao Liệt. . . . . .
Anh hiểu.” Lãnh Dương nghĩ nghĩ, lấy ra một cái túi giấy đưa cho cô, “Trong lúc em ngủ, anh sợ em tỉnh dậy sẽ đói, liền mua mấy cái bánh bao ở tiệm gần nhà em.”
Hạ Nhã vốn thần sắc chết lặng, giờ phút này lông mi dài run rẩy, “Cái tiệm tại góc rẽ . . . . . . Đúng không?
Không đợi Lãnh Dương trả lời, Hạ Nhã đã lần nữa nghẹn ngào, “Ngày đó…. Anh ấy còn đi cùng em đến tiệm này . . . . .
Cho nên làm sao có thể, đảo mắt hai người liền như vậy mất liên lạc.
Hôm đó từ trường học bọn họ trở lại, đi ngang qua tiệm bánh gần tiểu khu, cô đã năn nỉ Thương Ngao Liệt mua bánh vị dứa.
Ánh đèn trong tiệm luôn rất là ấm áp, bọn họ ở bên cạnh chờ tính tiền, tâm tình Thương Ngao Liệt tựa hồ rất tốt, cũng khó có được tế bào lãng mạn bành trướng, cúi người muốn hôn cô.
Hạ Nhã cố ý muốn gây khó dễ cho anh, sau khi xoay mặt đi, chu môi nói: “Không muốn, anh không nhìn thấy xung quanh đều là người sao?”
Giáo sư Thương đành phải cảm khái một tiếng, làm bộ trấn định không đếm xỉa đến cảm giác xấu hổ khi bị cự tuyệt.
Cho nên khi bọn họ đi vào tiểu khu, Hạ Nhã nhìn quanh bốn phía dưới lầu, sau đó mới dùng cánh tay chọt chọt đối phương, nhắc nhở: “Thầy Thương, hiện tại không có ai rồi.”
Thương Ngao Liệt nơi nào đơn giản chịu buông tha cho trò đùa vừa rồi của, anh chỉ vào đèn trên đầu cười nhạt, “Không nhìn thấy có đèn sao?”
Hạ Nhã ý thức được bản thân bị anh phản ngược lại, bị tức đến dựng lông. Thương Ngao Liệt bỗng nhiên kéo cô lại gần, hôn nhẹ một cái, nhưng lại hết lần này đến lần khác có thể hút đi toàn bộ khí lực của cô, nụ hôn vừa dịu dàng vừa lưu luyến.
Vừa chạm tới hình ảnh trước kia, Hạ Nhã làm sao cũng không nén được từng trận đau khổ dâng lên trong lòng. Chỉ biết là khoảng thời gian ngắn sống chung với Thương Ngao Liệt kia, đều vẽ ra tình tiết tình nhân hoàn mỹ nhất.
Hạ Nhã không ngừng được mà suy nghĩ: Thầy Thương, hiện tại anh có khỏe không? Có đèn cũng được, em đều không để ý, nhưng mà anh đang ở đâu? Anh lại ôm em lần nữa, hôn em lần nữa….. được không?
Ngục giam nguồn sáng có hạn, tình trạng vệ sinh trong phòng thẩm vấn ngược lại coi như không tệ, giác quan của con người trong bóng đêm so với ngày thường càng thêm nhạy bén, mỗi một đau đớn trên cơ thể phảng phất giống như bị khuễch tán thêm mấy lần.
Vậy mà so với những tra tấn khổ hình hay điện giật, áp lực tinh thần càng dễ dàng làm cho người ta buông tha tín ngưỡng cùng lý trí của mình hơn.
Thương Ngao Liệt sức cùng lực kiệt đã không còn nhìn thấy rõ ràng tình cảnh trước mắt, tầm mắt như thoáng qua hình ảnh bông tuyết, nhưng anh chỉ có thể ngửi thấy mùi máu tươi.
Mồ hôi nhỏ từng giọt xuống, cho thấy thân thể đã ngầm chịu đựng đến cực hạn, người đàn ông mặc áo trắng lần nữa dùng kim tiêm thăm dò đâm vào cổ của anh.
Bọn họ tiêm cho anh một loại thuốc, nguyên phối là một loại thuốc dùng cho người bệnh tim, nó có thể ngăn cản cách tế bào đại não tác dụng đè ép ác hormone.
Căn cứ đặc tính của loại thuốc này, nhân viên nghiên cứu lợi dụng thay đổi một số thành phần khác trong thuốc, làm thí nghiệm nó có thể ăn mòn trí nhớ đại não của con người, từ đó phát ra tác dụng tẩy não hoặc làm cho tình thần con người trở nên hỗn loạn.
Bởi vì thuốc này có tác dụng phụ rất mạnh, dạ dày Thương Ngao Liệt đau đớn giống như bị đốt cháy.
Chuẩn bị sẵn sàng chưa, giáo sư Thương?” Có người hỏi anh, “Từ nay về sau, anh phải phục vụ cho chúng tôi.”
Nếu như anh không đồng ý, như vậy màn tra tấn này sẽ không ngừng không nghỉ, thẳng đến khi anh triệt để mất đi ý thức bản thân, trở thành một người không có linh hồn.
Thương Ngao Liệt liếc mắt nhìn cổ tay bị trói chặt của mình, mười ngón tay đã bị bẻ gãy ở trình độ bất đồng, xương ngón tay bị gãy mang đến đau đớn tới tận khoan tim.
Làm nhà khoa học, nếu là hai tay tàn phế, chỉ sợ sẽ rất khó làm đi?”
Rốt cuộc Thương Ngao Liệt suy yếu mở miệng, đôi mắt đen tối sâu thẩm hiện chút ý cười, Tôi. . . . . . Đồng ý. . . . . . Thay các người làm việc.
Bọn họ tự cho là thuốc đã phá hoại cơ năng bảo vệ đại não của anh, chất lỏng thuốc một giọt không dư thừa xâm nhập vào trong mạch máu của nhà khoa học vĩ đại này.
Nhưng thật ra đều là do bản thân anh.
Thương Ngao Liệt giả bộ, mục đích là vì muốn biết đến tột cùng bọn họ đã nắm giữ bao nhiêu tin tức, cùng với phải lấy lại tài liệu hồ sơ của
Trong màn đêm tuyết thức tỉnh, Hạ Nhã cảm giác một bàn tay đang bị người khác nắm lấy, cô mê man mở mắt ra, nhìn thấy lại không phải là người đàn ông đeo kính mặc áo sơ mi trắng của cô.
Hạ Nhã vẫn không thể nào đợi được anh, dù là toàn thân sớm đã bị đông lạnh đến vô tri vô giác.
Lãnh Dương thấy cô tỉnh, cuối cùng cũng thở ra một hơi. “Vệ tiên sinh không thể chờ ở đây mãi, sau khi anh tới người liền đi trước rồi. Em lăn qua lăn lại cái gì, anh nghe người cha đặc công của em nói, tối hôm qua em một mực đợi trong màn đêm tuyết?”
Hạ Nhã chỉ cảm thấy nước mắt lại bị ép trào ra, cô nhàn nhạt nghiêm mặt, ách cổ họng nói: “Em khát nước.”
Tầm thần Lãnh Dương hỗn loạn, khống chế không được cảm thấy đau thay cô, thương tiếc cô. Biểu lộ của hắn có chút khẩn trương buông tay cô ra, không nói nhiều một câu đi về hướng phòng khách.
Hạ Nhã thừa dịp này ngồi dậy, mặc áo khoác, vuốt lại đầu tóc rối loạn, ngẩng đầu phát hiện đôi mắt Lãnh Dương đang nhìn chằm chằm vào cô.
Lãnh Dương, Vệ Tiên Sâm nói rốt cuộc là sự thật. . . . . .Hay là……
Lãnh Dương đưa ly nước ấm trong tay qua cho cô, “Tuy hắn có tin tức của nội tuyến, nhưng bên bộ quốc gia còn chưa xác định. Em có còn nhớ vị trung tá Cù Thừa Sâm lần trước đến nhà đón anh hay không?” Hạ Nhã đối với vị quân nhân khí tràng cường đại kia ngược lại có chút ấn tượng.
Hắn đã được phái đi giải cứu con tin, trước khi bọn họ công bố rõ ràng, chúng ta ai cũng không kết luận được kết cục.”
Lãnh Dương kỳ thực cũng không dám nói chính xác, dù sao lúc này Thương Ngao Liệt cũng là dữ nhiều lành ít, nhưng trước mắt như cũng không tới thời khắc kia.
Trong lòng Hạ Nhã không yên, cô gụt đầu xuống, vừa uể oải vừa ảo não. “Thương Ngao Liệt anh ấy…. Nếu quả thật không trở về được….. Em không dám suy nghĩ.”
Lãnh Dương chỉ có thể trái lương tâm làm ra bộ dạng thoải mái, cười an ủi cô: “Hắn sẽ không có chuyện gì, người này vận khí rất tốt.”
“Em chưa bao giờ có cảm giác bất lực giống như bây giờ.” Cô bất lực túm chặt quần áo, “Từ trước đến nay em cho rằng, không có đàn ông vẫn có thể sống rất tốt. . . . .
Hạ Nhã rũ mí mắt xuống, nhỏ giọng nói, Nhưng anh ấy. . . . Anh ấy là Thương Ngao Liệt. . . . . .
Anh hiểu.” Lãnh Dương nghĩ nghĩ, lấy ra một cái túi giấy đưa cho cô, “Trong lúc em ngủ, anh sợ em tỉnh dậy sẽ đói, liền mua mấy cái bánh bao ở tiệm gần nhà em.”
Hạ Nhã vốn thần sắc chết lặng, giờ phút này lông mi dài run rẩy, “Cái tiệm tại góc rẽ . . . . . . Đúng không?
Không đợi Lãnh Dương trả lời, Hạ Nhã đã lần nữa nghẹn ngào, “Ngày đó…. Anh ấy còn đi cùng em đến tiệm này . . . . .
Cho nên làm sao có thể, đảo mắt hai người liền như vậy mất liên lạc.
Hôm đó từ trường học bọn họ trở lại, đi ngang qua tiệm bánh gần tiểu khu, cô đã năn nỉ Thương Ngao Liệt mua bánh vị dứa.
Ánh đèn trong tiệm luôn rất là ấm áp, bọn họ ở bên cạnh chờ tính tiền, tâm tình Thương Ngao Liệt tựa hồ rất tốt, cũng khó có được tế bào lãng mạn bành trướng, cúi người muốn hôn cô.
Hạ Nhã cố ý muốn gây khó dễ cho anh, sau khi xoay mặt đi, chu môi nói: “Không muốn, anh không nhìn thấy xung quanh đều là người sao?”
Giáo sư Thương đành phải cảm khái một tiếng, làm bộ trấn định không đếm xỉa đến cảm giác xấu hổ khi bị cự tuyệt.
Cho nên khi bọn họ đi vào tiểu khu, Hạ Nhã nhìn quanh bốn phía dưới lầu, sau đó mới dùng cánh tay chọt chọt đối phương, nhắc nhở: “Thầy Thương, hiện tại không có ai rồi.”
Thương Ngao Liệt nơi nào đơn giản chịu buông tha cho trò đùa vừa rồi của, anh chỉ vào đèn trên đầu cười nhạt, “Không nhìn thấy có đèn sao?”
Hạ Nhã ý thức được bản thân bị anh phản ngược lại, bị tức đến dựng lông. Thương Ngao Liệt bỗng nhiên kéo cô lại gần, hôn nhẹ một cái, nhưng lại hết lần này đến lần khác có thể hút đi toàn bộ khí lực của cô, nụ hôn vừa dịu dàng vừa lưu luyến.
Vừa chạm tới hình ảnh trước kia, Hạ Nhã làm sao cũng không nén được từng trận đau khổ dâng lên trong lòng. Chỉ biết là khoảng thời gian ngắn sống chung với Thương Ngao Liệt kia, đều vẽ ra tình tiết tình nhân hoàn mỹ nhất.
Hạ Nhã không ngừng được mà suy nghĩ: Thầy Thương, hiện tại anh có khỏe không? Có đèn cũng được, em đều không để ý, nhưng mà anh đang ở đâu? Anh lại ôm em lần nữa, hôn em lần nữa….. được không?
Ngục giam nguồn sáng có hạn, tình trạng vệ sinh trong phòng thẩm vấn ngược lại coi như không tệ, giác quan của con người trong bóng đêm so với ngày thường càng thêm nhạy bén, mỗi một đau đớn trên cơ thể phảng phất giống như bị khuễch tán thêm mấy lần.
Vậy mà so với những tra tấn khổ hình hay điện giật, áp lực tinh thần càng dễ dàng làm cho người ta buông tha tín ngưỡng cùng lý trí của mình hơn.
Thương Ngao Liệt sức cùng lực kiệt đã không còn nhìn thấy rõ ràng tình cảnh trước mắt, tầm mắt như thoáng qua hình ảnh bông tuyết, nhưng anh chỉ có thể ngửi thấy mùi máu tươi.
Mồ hôi nhỏ từng giọt xuống, cho thấy thân thể đã ngầm chịu đựng đến cực hạn, người đàn ông mặc áo trắng lần nữa dùng kim tiêm thăm dò đâm vào cổ của anh.
Bọn họ tiêm cho anh một loại thuốc, nguyên phối là một loại thuốc dùng cho người bệnh tim, nó có thể ngăn cản cách tế bào đại não tác dụng đè ép ác hormone.
Căn cứ đặc tính của loại thuốc này, nhân viên nghiên cứu lợi dụng thay đổi một số thành phần khác trong thuốc, làm thí nghiệm nó có thể ăn mòn trí nhớ đại não của con người, từ đó phát ra tác dụng tẩy não hoặc làm cho tình thần con người trở nên hỗn loạn.
Bởi vì thuốc này có tác dụng phụ rất mạnh, dạ dày Thương Ngao Liệt đau đớn giống như bị đốt cháy.
Chuẩn bị sẵn sàng chưa, giáo sư Thương?” Có người hỏi anh, “Từ nay về sau, anh phải phục vụ cho chúng tôi.”
Nếu như anh không đồng ý, như vậy màn tra tấn này sẽ không ngừng không nghỉ, thẳng đến khi anh triệt để mất đi ý thức bản thân, trở thành một người không có linh hồn.
Thương Ngao Liệt liếc mắt nhìn cổ tay bị trói chặt của mình, mười ngón tay đã bị bẻ gãy ở trình độ bất đồng, xương ngón tay bị gãy mang đến đau đớn tới tận khoan tim.
Làm nhà khoa học, nếu là hai tay tàn phế, chỉ sợ sẽ rất khó làm đi?”
Rốt cuộc Thương Ngao Liệt suy yếu mở miệng, đôi mắt đen tối sâu thẩm hiện chút ý cười, Tôi. . . . . . Đồng ý. . . . . . Thay các người làm việc.
Bọn họ tự cho là thuốc đã phá hoại cơ năng bảo vệ đại não của anh, chất lỏng thuốc một giọt không dư thừa xâm nhập vào trong mạch máu của nhà khoa học vĩ đại này.
Nhưng thật ra đều là do bản thân anh.
Thương Ngao Liệt giả bộ, mục đích là vì muốn biết đến tột cùng bọn họ đã nắm giữ bao nhiêu tin tức, cùng với phải lấy lại tài liệu hồ sơ của
/50
|