Màn hình máy tính trước mắt tôi rung lên bần bật, máu trong người tôi vụt thẳng lên đầu, nhưng cả người thì rét lạnh. Hai má tôi nóng rát, giống như bị người ta tát mấy cái liên tiếp.
Toàn thân tôi tê dại, âm thanh bên tai cũng lúc gần lúc xa, loáng thoáng như nằm giữa cơn mơ.
Nhưng tôi không phân biệt được, rốt cuộc chuyện ngày hôm nay là mơ, hay là việc tôi và Vu Viễn yêu nhau mới là mơ?
Tôi giật mình tại chỗ, tay chân cũng run lẩy bẩy.
Dù không soi gương, nhưng tôi biết mặt mình bây giờ nhất định sẽ trắng như tờ giấy.
Đúng thôi mà, đây đâu phải đang quay phim truyền hình, một nhân vật như Vu Viễn, người phụ nữ kiểu gì mà không tìm được, vì sao lại có thể chọn trúng tôi giữa cả đám người?
Không phải tôi tự xem thường mình, chỉ là chuyện này quá sức hoàn mỹ.
Châm ngôn có câu, chuyện tốt đẹp đến mức không như là thật, thì nhất định nó không phải là thật.
Hóa ra, trong lúc cô đơn nhàm chán anh muốn chơi một trò chơi. Một người đàn bà li hôn đèo bồng thêm đứa con nhỏ, đúng là chuyện khiến cho người ta thương cảm. Mà đàn ông thích nhất là “đồng cảm” với người yếu đuối, hơn nữa dù giữa chúng tôi có xảy ra chuyện gì, một người đàn bà li hôn thôi mà, ai nhìn cũng thấy người bị thiệt thòi là anh, cũng không sợ tôi có thể làm được chuyện gì.
Tôi nắm chặt bàn tay, “Lạch cạch” một tiếng, móng tay giữa bị tôi bẻ gãy, vết thương nơi đầu ngón tay, đau xót tới tận tim.
Tôi cứ nghĩ trải qua chuyện của Đổng Thừa Nghiệp, tôi cũng xem như đao thương bất nhập, sẽ không bị người ta lừa gạt nữa, nhưng không ngờ mình vẫn rơi vào hư tình giả ý của đàn ông.
Trong nháy mắt đó, tôi hận không thể đâm chém Vu Viễn ngàn đao, nhưng nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng mình tôi lại muốn nghe anh giải thích.
Rất nhanh sau đó, đồng nghiệp lục tục đến, bắt đầu bàn tán về chuyện này.
“Tin tức lớn nha, vừa rồi tôi thấy có một người phụ nữ đi theo Vu Viễn vào văn phòng, xem ra hai người có quan hệ rất thân mật đó.”
“Đó là Mộ Dung Nhã mà, vợ Vu Viễn, hóa ra họ chưa li hôn, lúc trước chỉ mới ở riêng thôi.”
“Tôi nghe nói Mộ Dung Nhã từ chối việc tới Mỹ du học, trở về nước, nói là cũng muốn vào đài truyền hình của chúng ta. Giám đốc chắc vui lắm nhỉ, năng lực của cái cô Mộ Dung Nhã giỏi lắm, mà Vu Viễn cũng không kém gì, nghe nói trước kia hai người từ đối thủ cạnh tranh rồi biến thành người yêu đó.”
“Mọi người nói xem hai người kia đứng chung một chỗ sẽ thế nào nhỉ? Mộ Dung Nhã thật sự không phải người thường, khí chất thanh tao, tôi còn thắc mắc sao mấy năm nay Vu Viễn không có tin tức gì, hóa ra là toàn tâm toàn ý chờ vợ mình về, thời buổi này đàn ông tốt như thế cũng không nhiều đâu.”
Mỗi một chữ họ nói đều như một cây châm, đâm xuyên vào cơ thể tôi, đâm thành vô số lỗ, năng lượng cứ thế trôi ra ngoài, tôi ngồi phịch trên ghế, không động đậy nổi.
Bản năng rất muốn chạy trốn khỏi đài truyền hình, về nhà mình trùm chăn lên khóc lớn, nhưng mà con người ta sống trên đời này, đâu phải cứ tùy theo ý mình được chứ.
Tục ngữ nói, có tật giật mình, tuy rằng về chủ quan tôi cũng không sai, nhưng đến lúc này rồi tôi vẫn không nhìn rõ người ta, vẫn không thể nhận ra người tốt. Hơn nữa lúc trước Vu Viễn ra tay giúp tôi, trong lòng họ đã nảy sinh nghi ngờ, nay Mộ Dung Nhã vừa tới tôi bỗng bỏ đi, chẳng phải là khiến người ta nghi ngờ vô căn cứ hơn sao.
Hết cách, tôi chỉ có thể kiên cường chống trả.
Sắc mặt của tôi rất kém, thấy mọi người quan tâm hỏi, tôi cũng chỉ có thể lấy chuyện mất ví tiền và di động ra ngụy trang cho việc tinh thần không thoải mái.
Một buổi sáng, cả người tôi như ngồi giữa nồi dầu sôi, gần mất nửa cái mạng.
Vốn cứ nghĩ đó đã là dày vò cực hạn, nhưng đến buổi chiều đi làm không lâu, Mộ Dung Nhã lại đột nhiên đi vào văn phòng phóng viên.
Ngay lúc đó, tôi như thể ngừng hô hấp, mồ hôi trên trán chảy ra từng giọt lớn, trái tim cũng nhảy lên bình bịch, đau đến tận xương.
Khi ấy vừa lúc chủ nhiệm Hoàng đi ra khỏi văn phòng, nhìn thấy Mộ Dung Nhã thì cười nói: “Mộ Dung mỹ nữ, sao lại đại giá quang lâm tới phòng phóng viên bọn tôi thế?”
Mộ Dung Nhã mỉm cười đáp: “Chủ nhiệm Hoàng nói đùa rồi, hôm nay tôi tìm cô Ninh”.
Chủ nhiệm Hoàng sửng sốt: “Hai người biết nhau à?”
“Đương nhiên,” Mộ Dung Nhã còn bổ sung thêm: “Rất quen thuộc nữa đấy.”
Nói xong, cô ấy nhìn về phía tôi, ánh mắt như phủ một màn sương giá, nhìn không rõ.
Mấy đồng nghiệp xung quanh đều dừng làm việc, tất cả đều âm thầm đánh giá bọn tôi.
Cả người tôi như bị lửa nóng đốt thành tro, hận không thể bị thổi thay theo gió ngay lập tức.
Chẳng lẽ cô ấy đã biết chuyện giữa tôi và Vu Viễn sao?! Cô ấy muốn vạch trần thân phận người thứ ba của tôi à? !
Mộ Dung Nhã từ từ đi đến trước mặt tôi, đôi giày cao gót phát ra từng tiếng vang như đạp lên huyệt thái dương khiến trán tôi đau nhức. Thực ra khoảng cách chỉ ngắn tầm vài bước chân, nhưng lại như tra tấn tôi cả nửa đời. Cuối cùng, cô ấy dừng lại trước mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống.
Người cô ấy như tỏa ra hương vị thanh nhã lạnh lùng, làm người như tôi cũng tự biết mình xấu hổ.
Tôi nín thở, chờ đợi sự lên án mạnh mẽ và quở trách của cô ấy.
Tuy rằng tôi không hề biết chuyện này, nhưng quan hệ giữa tôi và Vu Viễn đối với Mộ Dung Nhã mà nói, đúng là một màn tra tấn.
Tôi đã tự mình trải qua, đương nhiên là hiểu được. Cho nên cho dù cô ấy có quở trách thế nào, cũng vẫn xem như có tình có lý.
Nhưng mà Mộ Dung Nhã lại cầm thứ gì đó đặt lên bàn làm việc của tôi, tôi chăm chú nhìn, thì ra đó là vì tiền mà mấy hôm trước tôi làm mất. Lúc ấy cứ nghĩ chắc là rơi trong nhà Vu VIễn, cũng định mấy lần tìm thử mà quên hoài, không ngờ lại rơi vào tay của Mộ Dung Nhã.
“Ninh Chân, mấy thứ này cô để quên ở chỗ tôi, trả cho cô này. Nhưng mà cô nên cẩn thận, lần này tôi nhặt giúp cô, nhưng lần sau thì không có chuyện tốt như vậy nữa đâu.” Giọng nói của Mộ Dung Nhã thân thiết nhẹ nhàng, nhưng thanh âm tôi nghe thấy lại cực kì chói tai, còn có vẻ cảnh cáo lạnh lùng.
Trong đầu tôi chỉ còn sự trống rỗng.
Cô ấy biết hết, cô ấy biết đây là ví của tôi, cô ấy biết tôi đã qua nhà Vu Viễn nhiều lần, cô ấy biết quan hệ giữa tôi và Vu Viễn.
Cô ấy biết hết rồi.
Ý của cô ấy là: lần này tôi bỏ qua cho cô, tha cho cô một lần trước mặt mọi người, nhưng nếu cô còn dám tái phạm, tôi sẽ không để yên nữa.
Mộ Dung Nhã quá giỏi, cô ấy biết cách phá hủy tâm lý của một người như thế nào.
Nhưng ngoại tất yếu an nội, đối với chuyện ngoại tình của chồng mình, cô ấy quyết định phải ổn định chồng mình trước, rồi mới tập trung hỏa lực đuổi “Kẻ thứ ba” là tôi.
Đợi đến khi cô ấy rời đi, tôi mới nhận ra sau lưng mình hoàn toàn ướt đẫm.
Kể từ đó, đồng nghiệp chung quanh đều cho rằng tôi là bạn bè với nhà Vu Viễn và Mộ Dung Nhã, tất cả đều như ong vỡ tổ xông tới hỏi thăm tôi về chuyện bát quái của hai người.
Trải qua lần dày vò này, tôi thực sự quá mệt mỏi, chỉ có thể gượng cười, diễn lui diễn tới ——
“Đúng vậy; từ trước đến nay họ đều thương nhau lắm.”
“Không có khả năng ly hôn đâu, hai người yêu thương nhau thế mà.”
“Đều là hiểu lầm thôi cả, giờ bên gái trở về, lại vui vẻ thôi.”
Tôi cứ treo lên nụ cười trống rỗng như thế, không ngừng lặp lại mấy câu nói đó, mãi đến khi khóe miệng bủn rủn rút gân.
Vất vả chịu đựng đến khi nghỉ làm, không biết cả một ngày hôm nay tôi đã vượt qua ra sao, nháy mắt như già đi mười tuổi, những tiếng náo động ồn ào trong đầu khiến tôi đau như muốn vỡ cả ra.
Nhưng mà cũng không thể nghỉ ngơi, tôi bị phân làm mấy bài báo, thân là người phụ nữ đang đau lòng, nhưng là một người mẹ, tôi lại càng phải phấn chấn hơn nữa. Tôi đón Khỉ con về nhà, dẫn con bé đi tản bộ, tắm rửa cho nó, kể chuyện cổ tích cho nghe, rồi dỗ con bé ngủ.
Có lẽ đã từng bị phản bội một lần, lần này cũng có tiến bộ hơn, ít nhất trước mặt cha mẹ vẫn phải thể hiện thật tốt, không để họ nhìn thấy có gì khác lạ.
Sau khi dỗ Khỉ con ngủ, tôi ngồi nhìn khuôn mặt căng mềm của con, lòng bất giác mềm thành một đống, uất ức ban này giờ bi thương ào ạt bung ra, tôi úp mặt vào gối, không kìm được mà bật khóc.
Trong nháy mắt, oán hận trong đầu cắn xe trái tim, tôi hận Đổng Thừa Nghiệp, hận Quyển Quyển, oán hận Vu Viễn, hận Mộ Dung Nhã.
Nhưng mà cuối cùng, tôi lại hận chính mình.
Trách tôi không đủ cẩn thận, rõ ràng đã bị lừa một lần, nhưng vẫn chưa hề sáng mắt ra.
Thực ra, là do tôi quá mức trầm mê khi nghĩ —— ly hôn rồi, tôi vẫn có thể tìm được một người đàn ông hoàn mỹ, có thể xóa sạch những sỉ nhục bị phản bội trước đó, có thể làm một bờ vai rộng lớn để tôi có thể dựa vào, có thể làm chỗ dựa kinh tế khiến tôi không còn túng quẫn nữa.
Và Vu Viễn xuất hiện, tôi đặt hết kì vọng đó lên người anh, mà không quan tâm rằng tất cả không phải là sự thật.
Tôi đã biết dựa giẫm vào đàn ông sẽ rất khổ, vậy mà bây giờ tôi lại cứ muốn dựa giẫm như ngày trước.
Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng độc lập.
Bỗng lúc này, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa do dự không ngừng.
Trong lòng hốt hoảng, tôi biết người tới là ai.
Thật ra tôi rất rõ, mình không nên đi ra mở cửa, nhưng tôi lại không cam lòng, vẫn muốn nghe anh giải thích.
Mở cửa ra, dưới ánh đèn vàng trên hành lang, Vu Viễn đang đứng đó. Giờ phút này trên người anh đã hoàn toàn không còn vẻ ung dung thanh thản của ngày xưa, hai mắt đều là mệt mỏi.
Sớm biết như thế thì tại sao còn làm? Trong lòng tôi cười lạnh.
Tôi để anh vào nhà, anh ngồi trên sô pha, mi mắt vẫn luôn buông xuống. Tôi đứng lặng ở bên, lạnh lùng nhìn anh.
Sau một lúc lâu, rốt cục anh cũng nói: “Anh xin lỗi.”
Tôi chợt nhớ ra tối hôm qua lúc tôi bước xuống xe thì anh cũng nói tiếng “xin lỗi” với tôi.
Tôi cứ nghĩ là vì không thể trải qua sinh nhật cùng mình nên anh nói vậy, bây giờ mới hiểu được rõ ràng, hóa ra là lời giải thích vì đã lừa gạt tôi.
Tôi nhớ ngày mới mười mấy tuổi, khi đó tôi rất thích xem phim thần tượng Vườn Sao Băng, tuy rằng tới giờ tôi vẫn nghĩ bộ phim đó chẳng có tí dinh dưỡng nào, nhưng mà trong phim có một câu đến giờ tôi vẫn còn ấn tượng —— “Nếu xin lỗi mà có tác dụng, thì còn cần cảnh sát để làm gì”.
Xin lỗi trong quan hệ nam nữ cũng chẳng có tác dụng gì.
Tôi cứ nghĩ mình sẽ rất bình tĩnh, nhưng mà giọng nói vẫn không kìm được run run: “Vì sao lại chọn tôi? Vì tôi dễ bị lừa à? Bởi vì tôi là một bà mẹ đơn thân không có chỗ dựa, lại còn bị vây khốn trong hoàn cảnh khó khăn sao?”
Trong phòng khách chỉ bật một chiếc đèn bàn, ngọn đèn mờ mịt, anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt đầy đau khổ: “Không phải, khi biết em thì anh và cô ấy đã ở riêng rồi. Trước đó cô ấy mang thai, anh đã rất vui, cũng khát khao ngày con chào đời. Nhưng rồi vì sự nghiệp, cô ấy lừa anh phá đứa bé, sau khi anh biết thì cực kì tức giận, hai người khắc khẩu liên tiếp, khi đó đã hai tháng bọn anh không gọi điện cho nhau. Với anh mà nói gia đình là thứ cực kì quan trọng, nhưng với cô ấy, sự nghiệp lại quan trọng hơn, đó là mâu thuẫn giữa hai người, cũng làm hôn nhân của bọn anh lung lay. Rồi sau đó em xuất hiện, ban đầu là vì anh nể trọng tình mẫu tử của em, cho nên mới đồng ý giúp em. Sau rồi tiếp xúc dần dà, anh động lòng, anh và em như một gia đình, có những yêu thích giống nhau, như thể người bạn tinh thần nhiều năm thất lạc, ở cùng em anh cực kì thoải mái. Lần trước anh đi Mĩ là để nói thẳng với cô ấy, nhưng cô ấy không đồng ý. Mà tối qua, cô ấy bỗng gọi điện thoại sang, nói giờ đang ở sân bay, nói cô ấy quyết định về nước hàn gắn lại hôn nhân của bọn anh. Anh đành phải đi đón cô ấy về, nói chuyện với cô ấy cả đêm, cô ấy không khóc không nháo, nhưng lại kiên trì muốn đến đài truyền hình, cùng anh làm việc hằng ngày. Sáng nay anh định giải thích với em, nhưng di động của em lại mất … Ninh Chân, chuyện là như vậy, anh thật sự xin lỗi.”
Toàn thân tôi tê dại, âm thanh bên tai cũng lúc gần lúc xa, loáng thoáng như nằm giữa cơn mơ.
Nhưng tôi không phân biệt được, rốt cuộc chuyện ngày hôm nay là mơ, hay là việc tôi và Vu Viễn yêu nhau mới là mơ?
Tôi giật mình tại chỗ, tay chân cũng run lẩy bẩy.
Dù không soi gương, nhưng tôi biết mặt mình bây giờ nhất định sẽ trắng như tờ giấy.
Đúng thôi mà, đây đâu phải đang quay phim truyền hình, một nhân vật như Vu Viễn, người phụ nữ kiểu gì mà không tìm được, vì sao lại có thể chọn trúng tôi giữa cả đám người?
Không phải tôi tự xem thường mình, chỉ là chuyện này quá sức hoàn mỹ.
Châm ngôn có câu, chuyện tốt đẹp đến mức không như là thật, thì nhất định nó không phải là thật.
Hóa ra, trong lúc cô đơn nhàm chán anh muốn chơi một trò chơi. Một người đàn bà li hôn đèo bồng thêm đứa con nhỏ, đúng là chuyện khiến cho người ta thương cảm. Mà đàn ông thích nhất là “đồng cảm” với người yếu đuối, hơn nữa dù giữa chúng tôi có xảy ra chuyện gì, một người đàn bà li hôn thôi mà, ai nhìn cũng thấy người bị thiệt thòi là anh, cũng không sợ tôi có thể làm được chuyện gì.
Tôi nắm chặt bàn tay, “Lạch cạch” một tiếng, móng tay giữa bị tôi bẻ gãy, vết thương nơi đầu ngón tay, đau xót tới tận tim.
Tôi cứ nghĩ trải qua chuyện của Đổng Thừa Nghiệp, tôi cũng xem như đao thương bất nhập, sẽ không bị người ta lừa gạt nữa, nhưng không ngờ mình vẫn rơi vào hư tình giả ý của đàn ông.
Trong nháy mắt đó, tôi hận không thể đâm chém Vu Viễn ngàn đao, nhưng nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng mình tôi lại muốn nghe anh giải thích.
Rất nhanh sau đó, đồng nghiệp lục tục đến, bắt đầu bàn tán về chuyện này.
“Tin tức lớn nha, vừa rồi tôi thấy có một người phụ nữ đi theo Vu Viễn vào văn phòng, xem ra hai người có quan hệ rất thân mật đó.”
“Đó là Mộ Dung Nhã mà, vợ Vu Viễn, hóa ra họ chưa li hôn, lúc trước chỉ mới ở riêng thôi.”
“Tôi nghe nói Mộ Dung Nhã từ chối việc tới Mỹ du học, trở về nước, nói là cũng muốn vào đài truyền hình của chúng ta. Giám đốc chắc vui lắm nhỉ, năng lực của cái cô Mộ Dung Nhã giỏi lắm, mà Vu Viễn cũng không kém gì, nghe nói trước kia hai người từ đối thủ cạnh tranh rồi biến thành người yêu đó.”
“Mọi người nói xem hai người kia đứng chung một chỗ sẽ thế nào nhỉ? Mộ Dung Nhã thật sự không phải người thường, khí chất thanh tao, tôi còn thắc mắc sao mấy năm nay Vu Viễn không có tin tức gì, hóa ra là toàn tâm toàn ý chờ vợ mình về, thời buổi này đàn ông tốt như thế cũng không nhiều đâu.”
Mỗi một chữ họ nói đều như một cây châm, đâm xuyên vào cơ thể tôi, đâm thành vô số lỗ, năng lượng cứ thế trôi ra ngoài, tôi ngồi phịch trên ghế, không động đậy nổi.
Bản năng rất muốn chạy trốn khỏi đài truyền hình, về nhà mình trùm chăn lên khóc lớn, nhưng mà con người ta sống trên đời này, đâu phải cứ tùy theo ý mình được chứ.
Tục ngữ nói, có tật giật mình, tuy rằng về chủ quan tôi cũng không sai, nhưng đến lúc này rồi tôi vẫn không nhìn rõ người ta, vẫn không thể nhận ra người tốt. Hơn nữa lúc trước Vu Viễn ra tay giúp tôi, trong lòng họ đã nảy sinh nghi ngờ, nay Mộ Dung Nhã vừa tới tôi bỗng bỏ đi, chẳng phải là khiến người ta nghi ngờ vô căn cứ hơn sao.
Hết cách, tôi chỉ có thể kiên cường chống trả.
Sắc mặt của tôi rất kém, thấy mọi người quan tâm hỏi, tôi cũng chỉ có thể lấy chuyện mất ví tiền và di động ra ngụy trang cho việc tinh thần không thoải mái.
Một buổi sáng, cả người tôi như ngồi giữa nồi dầu sôi, gần mất nửa cái mạng.
Vốn cứ nghĩ đó đã là dày vò cực hạn, nhưng đến buổi chiều đi làm không lâu, Mộ Dung Nhã lại đột nhiên đi vào văn phòng phóng viên.
Ngay lúc đó, tôi như thể ngừng hô hấp, mồ hôi trên trán chảy ra từng giọt lớn, trái tim cũng nhảy lên bình bịch, đau đến tận xương.
Khi ấy vừa lúc chủ nhiệm Hoàng đi ra khỏi văn phòng, nhìn thấy Mộ Dung Nhã thì cười nói: “Mộ Dung mỹ nữ, sao lại đại giá quang lâm tới phòng phóng viên bọn tôi thế?”
Mộ Dung Nhã mỉm cười đáp: “Chủ nhiệm Hoàng nói đùa rồi, hôm nay tôi tìm cô Ninh”.
Chủ nhiệm Hoàng sửng sốt: “Hai người biết nhau à?”
“Đương nhiên,” Mộ Dung Nhã còn bổ sung thêm: “Rất quen thuộc nữa đấy.”
Nói xong, cô ấy nhìn về phía tôi, ánh mắt như phủ một màn sương giá, nhìn không rõ.
Mấy đồng nghiệp xung quanh đều dừng làm việc, tất cả đều âm thầm đánh giá bọn tôi.
Cả người tôi như bị lửa nóng đốt thành tro, hận không thể bị thổi thay theo gió ngay lập tức.
Chẳng lẽ cô ấy đã biết chuyện giữa tôi và Vu Viễn sao?! Cô ấy muốn vạch trần thân phận người thứ ba của tôi à? !
Mộ Dung Nhã từ từ đi đến trước mặt tôi, đôi giày cao gót phát ra từng tiếng vang như đạp lên huyệt thái dương khiến trán tôi đau nhức. Thực ra khoảng cách chỉ ngắn tầm vài bước chân, nhưng lại như tra tấn tôi cả nửa đời. Cuối cùng, cô ấy dừng lại trước mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống.
Người cô ấy như tỏa ra hương vị thanh nhã lạnh lùng, làm người như tôi cũng tự biết mình xấu hổ.
Tôi nín thở, chờ đợi sự lên án mạnh mẽ và quở trách của cô ấy.
Tuy rằng tôi không hề biết chuyện này, nhưng quan hệ giữa tôi và Vu Viễn đối với Mộ Dung Nhã mà nói, đúng là một màn tra tấn.
Tôi đã tự mình trải qua, đương nhiên là hiểu được. Cho nên cho dù cô ấy có quở trách thế nào, cũng vẫn xem như có tình có lý.
Nhưng mà Mộ Dung Nhã lại cầm thứ gì đó đặt lên bàn làm việc của tôi, tôi chăm chú nhìn, thì ra đó là vì tiền mà mấy hôm trước tôi làm mất. Lúc ấy cứ nghĩ chắc là rơi trong nhà Vu VIễn, cũng định mấy lần tìm thử mà quên hoài, không ngờ lại rơi vào tay của Mộ Dung Nhã.
“Ninh Chân, mấy thứ này cô để quên ở chỗ tôi, trả cho cô này. Nhưng mà cô nên cẩn thận, lần này tôi nhặt giúp cô, nhưng lần sau thì không có chuyện tốt như vậy nữa đâu.” Giọng nói của Mộ Dung Nhã thân thiết nhẹ nhàng, nhưng thanh âm tôi nghe thấy lại cực kì chói tai, còn có vẻ cảnh cáo lạnh lùng.
Trong đầu tôi chỉ còn sự trống rỗng.
Cô ấy biết hết, cô ấy biết đây là ví của tôi, cô ấy biết tôi đã qua nhà Vu Viễn nhiều lần, cô ấy biết quan hệ giữa tôi và Vu Viễn.
Cô ấy biết hết rồi.
Ý của cô ấy là: lần này tôi bỏ qua cho cô, tha cho cô một lần trước mặt mọi người, nhưng nếu cô còn dám tái phạm, tôi sẽ không để yên nữa.
Mộ Dung Nhã quá giỏi, cô ấy biết cách phá hủy tâm lý của một người như thế nào.
Nhưng ngoại tất yếu an nội, đối với chuyện ngoại tình của chồng mình, cô ấy quyết định phải ổn định chồng mình trước, rồi mới tập trung hỏa lực đuổi “Kẻ thứ ba” là tôi.
Đợi đến khi cô ấy rời đi, tôi mới nhận ra sau lưng mình hoàn toàn ướt đẫm.
Kể từ đó, đồng nghiệp chung quanh đều cho rằng tôi là bạn bè với nhà Vu Viễn và Mộ Dung Nhã, tất cả đều như ong vỡ tổ xông tới hỏi thăm tôi về chuyện bát quái của hai người.
Trải qua lần dày vò này, tôi thực sự quá mệt mỏi, chỉ có thể gượng cười, diễn lui diễn tới ——
“Đúng vậy; từ trước đến nay họ đều thương nhau lắm.”
“Không có khả năng ly hôn đâu, hai người yêu thương nhau thế mà.”
“Đều là hiểu lầm thôi cả, giờ bên gái trở về, lại vui vẻ thôi.”
Tôi cứ treo lên nụ cười trống rỗng như thế, không ngừng lặp lại mấy câu nói đó, mãi đến khi khóe miệng bủn rủn rút gân.
Vất vả chịu đựng đến khi nghỉ làm, không biết cả một ngày hôm nay tôi đã vượt qua ra sao, nháy mắt như già đi mười tuổi, những tiếng náo động ồn ào trong đầu khiến tôi đau như muốn vỡ cả ra.
Nhưng mà cũng không thể nghỉ ngơi, tôi bị phân làm mấy bài báo, thân là người phụ nữ đang đau lòng, nhưng là một người mẹ, tôi lại càng phải phấn chấn hơn nữa. Tôi đón Khỉ con về nhà, dẫn con bé đi tản bộ, tắm rửa cho nó, kể chuyện cổ tích cho nghe, rồi dỗ con bé ngủ.
Có lẽ đã từng bị phản bội một lần, lần này cũng có tiến bộ hơn, ít nhất trước mặt cha mẹ vẫn phải thể hiện thật tốt, không để họ nhìn thấy có gì khác lạ.
Sau khi dỗ Khỉ con ngủ, tôi ngồi nhìn khuôn mặt căng mềm của con, lòng bất giác mềm thành một đống, uất ức ban này giờ bi thương ào ạt bung ra, tôi úp mặt vào gối, không kìm được mà bật khóc.
Trong nháy mắt, oán hận trong đầu cắn xe trái tim, tôi hận Đổng Thừa Nghiệp, hận Quyển Quyển, oán hận Vu Viễn, hận Mộ Dung Nhã.
Nhưng mà cuối cùng, tôi lại hận chính mình.
Trách tôi không đủ cẩn thận, rõ ràng đã bị lừa một lần, nhưng vẫn chưa hề sáng mắt ra.
Thực ra, là do tôi quá mức trầm mê khi nghĩ —— ly hôn rồi, tôi vẫn có thể tìm được một người đàn ông hoàn mỹ, có thể xóa sạch những sỉ nhục bị phản bội trước đó, có thể làm một bờ vai rộng lớn để tôi có thể dựa vào, có thể làm chỗ dựa kinh tế khiến tôi không còn túng quẫn nữa.
Và Vu Viễn xuất hiện, tôi đặt hết kì vọng đó lên người anh, mà không quan tâm rằng tất cả không phải là sự thật.
Tôi đã biết dựa giẫm vào đàn ông sẽ rất khổ, vậy mà bây giờ tôi lại cứ muốn dựa giẫm như ngày trước.
Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng độc lập.
Bỗng lúc này, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa do dự không ngừng.
Trong lòng hốt hoảng, tôi biết người tới là ai.
Thật ra tôi rất rõ, mình không nên đi ra mở cửa, nhưng tôi lại không cam lòng, vẫn muốn nghe anh giải thích.
Mở cửa ra, dưới ánh đèn vàng trên hành lang, Vu Viễn đang đứng đó. Giờ phút này trên người anh đã hoàn toàn không còn vẻ ung dung thanh thản của ngày xưa, hai mắt đều là mệt mỏi.
Sớm biết như thế thì tại sao còn làm? Trong lòng tôi cười lạnh.
Tôi để anh vào nhà, anh ngồi trên sô pha, mi mắt vẫn luôn buông xuống. Tôi đứng lặng ở bên, lạnh lùng nhìn anh.
Sau một lúc lâu, rốt cục anh cũng nói: “Anh xin lỗi.”
Tôi chợt nhớ ra tối hôm qua lúc tôi bước xuống xe thì anh cũng nói tiếng “xin lỗi” với tôi.
Tôi cứ nghĩ là vì không thể trải qua sinh nhật cùng mình nên anh nói vậy, bây giờ mới hiểu được rõ ràng, hóa ra là lời giải thích vì đã lừa gạt tôi.
Tôi nhớ ngày mới mười mấy tuổi, khi đó tôi rất thích xem phim thần tượng Vườn Sao Băng, tuy rằng tới giờ tôi vẫn nghĩ bộ phim đó chẳng có tí dinh dưỡng nào, nhưng mà trong phim có một câu đến giờ tôi vẫn còn ấn tượng —— “Nếu xin lỗi mà có tác dụng, thì còn cần cảnh sát để làm gì”.
Xin lỗi trong quan hệ nam nữ cũng chẳng có tác dụng gì.
Tôi cứ nghĩ mình sẽ rất bình tĩnh, nhưng mà giọng nói vẫn không kìm được run run: “Vì sao lại chọn tôi? Vì tôi dễ bị lừa à? Bởi vì tôi là một bà mẹ đơn thân không có chỗ dựa, lại còn bị vây khốn trong hoàn cảnh khó khăn sao?”
Trong phòng khách chỉ bật một chiếc đèn bàn, ngọn đèn mờ mịt, anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt đầy đau khổ: “Không phải, khi biết em thì anh và cô ấy đã ở riêng rồi. Trước đó cô ấy mang thai, anh đã rất vui, cũng khát khao ngày con chào đời. Nhưng rồi vì sự nghiệp, cô ấy lừa anh phá đứa bé, sau khi anh biết thì cực kì tức giận, hai người khắc khẩu liên tiếp, khi đó đã hai tháng bọn anh không gọi điện cho nhau. Với anh mà nói gia đình là thứ cực kì quan trọng, nhưng với cô ấy, sự nghiệp lại quan trọng hơn, đó là mâu thuẫn giữa hai người, cũng làm hôn nhân của bọn anh lung lay. Rồi sau đó em xuất hiện, ban đầu là vì anh nể trọng tình mẫu tử của em, cho nên mới đồng ý giúp em. Sau rồi tiếp xúc dần dà, anh động lòng, anh và em như một gia đình, có những yêu thích giống nhau, như thể người bạn tinh thần nhiều năm thất lạc, ở cùng em anh cực kì thoải mái. Lần trước anh đi Mĩ là để nói thẳng với cô ấy, nhưng cô ấy không đồng ý. Mà tối qua, cô ấy bỗng gọi điện thoại sang, nói giờ đang ở sân bay, nói cô ấy quyết định về nước hàn gắn lại hôn nhân của bọn anh. Anh đành phải đi đón cô ấy về, nói chuyện với cô ấy cả đêm, cô ấy không khóc không nháo, nhưng lại kiên trì muốn đến đài truyền hình, cùng anh làm việc hằng ngày. Sáng nay anh định giải thích với em, nhưng di động của em lại mất … Ninh Chân, chuyện là như vậy, anh thật sự xin lỗi.”
/61
|