CHƯƠNG 2.1
Cô kết hôn với Ôn Thần gần hai năm, câu mấy người bạn thân quen thường hỏi nhất chính là “Cậu và Ôn Thần chỉ là kết hôn giả thôi sao?”
Cố Dĩ An sớm đã quen từ lâụ
“Tại sao mọi người đều nghĩ tôi với Ôn Thần là kết hôn giả?” Cô hỏi ngược lại Ôn Ngôn.
Nhìn thấy ánh mắt dửng dưng của người phụ nữ trước mặt, Ôn Ngôn có thể cảm nhận được sự phòng bị và ngụy trang của cô, nếu không trong quãng thời gian gần hai năm kết hôn cùng với anh, cô đã sớm lộ ra sơ hở trước mọi người trong nhà họ Ôn “Ban đầu em và anh tư cũng là kết hôn giả.”
Từ trước đến nay cô ấy luôn gọi chồng mình là anh tư.
“Thì sao?” Cố Dĩ An nghiêng đầu đối diện với cô ấy, ánh mắt bình tĩnh như nước “Bộ cô cảm thấy tôi cũng kết hôn giả giống như cô sao?”
“…” Ôn Ngôn không nói nên lời, bởi vì cô ấy phát hiện mình đã mất đi thế chủ động trong cuộc nói chuyện, cho dù có hỏi thêm cũng không nhận được câu trả lời mình muốn.
Xe chậm rãi lái tới cổng nhà họ Ôn, Cố Dĩ An và Ôn Ngôn lần lượt xuống xe, bà Lưu Vân đã cầm ô đứng ở cửa, trông giống như đã đợi rất lâụ
“Hình như vừa rồi Ôn Thần và Lục Diệu có việc gấp, còn chưa ăn cơm chiều đã đi mất.” Lưu Vân nhìn bộ quần áo mỏng manh của Cố Dĩ An, bà ta khoác thêm một chiếc khăn choàng đã chuẩn bị sẵn từ trước lên cho cô “Cũng không biết cả ngày đều vội vàng cái gì, vợ của mình bị bệnh cũng không có thời gian chăm sóc.”
“Con chỉ bị nổi mẩn ngứa bình thường thôi, không phải là bệnh nặng gì.” Cố Dĩ An từ đầu đến cuối vẫn nở một nụ cười.
Trong mắt Lưu Vân, nụ cười của cô giống như đang an ủi và che đậy hơn, cùng là phụ nữ với nhau, làm sao có thể không cảm thấy tủi thân khi chồng không ở bên cạnh lúc mình bị ốm chứ?
“Dĩ An, con nghĩ cho Ôn Thần nhiều quá rồi, lúc nào cũng bảo vệ nó, mẹ nói cho con hay, con làm như vậy là không được đâu, nếu mà con còn như thế thì sớm muộn gì cũng phải nếm mùi đau khổ ”
“Phải biết là thói hư tật xấu của đàn ông đều bị phụ nữ chiều mà ra ”
Ôn Ngôn nghe ra những lời mẹ mình nói là đang ám chỉ Ôn Thần có thể có người phụ nữ khác ở bên ngoài.
Nếu cô ấy cũng có thể nghe ra thì người phụ nữ thông minh như Cố Dĩ An làm sao có thể nghe không hiểụ
Nhưng lúc nhìn qua Cố Dĩ An, cô không hề có chút phản ứng nào.
...
Sau khi Lưu Vân về phòng thì chỉ còn lại Cố Dĩ An và Ôn Ngôn.
Cố Dĩ An lên lầu chuẩn bị thuốc tắm, nhìn thấy Ôn Ngôn không có ý muốn đi, chắc là đang tìm cơ hội để nói chuyện, muốn tiếp tục đề tài ở trên xe.
“Tôi là người phụ nữ thích hợp nhất với anh trai của cô.” Cố Dĩ An đứng ở bậc thang trên cùng nhìn xuống Ôn Ngôn, toàn thân tràn đầy sự kiêu ngạo và tự tin “Cho dù cô có tin hay không thì tôi đối với nhà họ Ôn các người chỉ có lợi, không có hại.”
Lúc này, nhìn cô giống như một vị vua.
Câu trả lời này của cô còn hiệu quả hơn so với việc phủ nhận hay thuyết phục.
Gả tới nhà họ Ôn được hai năm, cả nhà đều khen ngợi đứa con dâu cả này hết lời, gặp chuyện thì bình tĩnh, chưa bao giờ thấy cô làm loạn; số lần anh trai Ôn Thần một năm ở nhà không được mấy lần, cô cũng không phàn nàn câu nào, đối mặt với tin đồn vụ bê bối của anh trai, cô cũng không hỏi thêm câu nào.
Một người phụ nữ thông minh xinh đẹp, lại biết cân nhắc thiệt hơn như vậy, nhà giàu nào lại không yêu quý?
/263
|