Ánh trăng ngả về tây, Nghi Lai điện quạnh quẽ, trăm năm như một ngày.
Bên trong đèn lưu ly, tiếng nến cháy vang vọng. Lý Phù Dao lẳng lặng ngồi bên bàn trà, cứ như vậy nhìn bàn cờ lúc sáng, lâu thật lâu.
Không biết qua bao lâu, võ tướng áo đen lặng lẽ bước vào, ẩn sau màn che hành lễ.
“Sao rồi?” Lý Phù Dao siết chặt quân cờ, hờ hững: “Nàng ta là người của Tần Khoan hay Lâu Hạo?”
Hắc y võ tướng nói: “Hồi bẩm bệ hạ, có vẻ như đều không phải.”
“Ồ?”
“Sau khi nàng ta tỉnh lại, thuộc hạ luôn theo sát phía sau, phát hiện nàng tiến vào thành gặp ám vệ của Hầu phủ trước kia, Ô Nha.
“Ngươi nói ai? Ô Nha?!” Lý Phù Dao kinh ngạc bật dậy, thần tình biến đổi, nửa ngày mới ám thanh hỏi: “Cận vệ của sư tỷ? Ô Nha?”
“Chính là người này, thuộc hạ tuyệt đối không nhận sai.”
“Là hắn… Sao lại là hắn?” Lý Phù Dao tựa hồ nôn nóng bất an, đi đi lại lại, vội vàng hỏi: “Bọn họ đã nói những gì?”
“Ô Nha cùng Tiêu Thị nói chuyện, cử chỉ rất quen thuộc, như thể Tiêu Thị đối với hắn rất quan trọng. Đáng tiếc Ô Nha thật sự quá cảnh giác, thuộc hạ bị hắn phát hiện hành tung, không thể làm gì khác hơn đành rút về.”
Dưới ánh nến, Lý Phù Dao như bị rút hết sức lực toàn thân, hắn chậm rãi ngồi xuống bàn trà, biểu hiện yếu đuối mà mờ mịt.
“Có thể làm cho Ô Nha xem trọng, chỉ có một người, ta đáng ra nên nghĩ đến sớm hơn.” Lý Phù Dao thất thần lẩm bẩm, tựa hồ nghĩ tới điều gì, một giọt nước mắt lướt qua khóe mắt. Hắn kinh ngạc sờ lên khuôn mặt ẩm ướt, chỉ thấy lồng ngực quặn lại từng cơn.
Lý Phù Dao nằm cuộn trên giường thống khổ, vùi mặt vào gối há miệng thở dốc, khàn khàn giọng: “Ta đã làm những gì thế này a…”
…
Sáng hôm sau, Đồ Linh Trâm tỉnh lại trong tiếng gà gáy vang.
Nàng mở to mắt nhìn gian phòng nửa ngày mới đột nhiên nhớ lại mình đã không còn ở trong cung rồi. Muội muội Đồ Anh ngủ bên cạnh nàng còn chưa tỉnh lại. Đại khái là tối qua khóc đến lợi hại, mí mắt Đồ Anh thoáng sưng đỏ, lông mi còn lưu lại nước mắt, chắc là nửa đêm lại tỉnh lại khóc lần nữa.
Nhớ lại đêm qua, Đồ Anh vừa chảy nước mắt vừa kể những gì nàng trải qua trong ba năm. Từ hoảng hốt nghe tin dữ của tỷ tỷ, đến lúc Đồ phủ bị xét nhà, rồi nàng dưới sự giúp đỡ của Ô Nha thoát khỏi Trường An, lại trăn trở việc đến Trường Sa cầu viện Vương Thế Lan… Đồ Linh Trâm ôm lấy muội muội, yên tĩnh nghe nàng kể. Phiêu bạt ba năm một lòng báo thù, không khỏi đau lòng vạn phần, ướt đỏ vành mắt.
Đồ gia hai nữ nhi, Đồ Linh Trâm tính cách giống cha, một thân võ nghệ, tuổi trẻ thành danh. Mà Đồ Anh bất kể dung nhan hay tính cách đều là phiên bản của Đồ phu nhân, ôn nhu đoan trang, rất khó tưởng tượng ba năm phiêu bạt, đối với Đồ Anh mà nói là sự đau khổ, khó khăn đến nhường nào.
Đồ Linh Trâm cúi đầu nhìn muội muội ngủ, yêu thương vuốt ve hai gò má nàng, lúc này mới nhẹ nhàng bước xuống giường, thay đi y phục trong cung.
Chờ rửa mặt xong xuôi, nàng mở cửa phòng nhỏ, liền ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy trong sân, Ô Nha dẫn đầu, hơn mười người đồng loạt quỳ dưới đất. Thấy Đồ Linh Trâm đi ra, hơn mười hán tử vội ôm quyền, tiếng như chuông đồng: “Thuộc hạ khấu kiến tiểu chủ công!”
Đồ Linh Trâm nhìn những thuộc hạ trung thành, hài lòng gật gù, nhíu mày: “Xem ra xa cách ba năm, 13 kỵ của Đồ gia chỉ có tăng chứ không giảm đi mà!”
Nghe thanh âm nàng, 13 người đều không nhịn được nhìn nàng, nửa ngày mới có tiếng không xác định nói: “Ngươi… ngươi đúng là Tiểu chủ công của bọn ta?”
Đồ Linh Trâm giơ tay ra hiệu bọn họ đứng dậy trước.
Phản ứng của họ đúng nằm trong dự liệu. Bây giờ bất luận là âm thanh hay dung mạo của nàng đều rất khác trước đây, quả khiến người ta khó tin phục.
Một hán tử cường tráng nói: “Ô Nha, ngươi chỉ nói Tiểu chủ công có chút khác trước… Đây đâu phải chỉ có chút, rõ ràng là quá khác mà!”-
Người phía dưới dồn dập phụ họa: “Đúng, đúng, hoàn toàn khác!”
Hán tử cường tráng này không biết giữ miệng: “Không phải giả chứ? Dù sao thi thể chủ công chúng ta cũng thấy qua rồi, bị chém thành như vậy…”
Nghe vậy ánh mắt Ô Nha tối sầm, rút kiếm kề sát lên hầu kết hán tử cường tráng. Hán tử kia phát ra tiếng gầm nhẹ, trong con mắt xanh lại tỏa sát khí tứ phương.
“Ô Nha!” Đồ Linh Trâm phi thân lên trước nắm lấy cánh tay cầm kiếm của hắn, ra hiệu hắn lui xuống trước. Nàng biết, cái chết thảm của nàng đối với Đồ Anh và cả Ô Nha đều là ác mộng không nên đề cập, hán tử kia quả đã chạm vào giới hạn của hắn.
Ô Nha nhìn Đồ Linh Trâm một chút, sát khí trong mắt dần lắng lại, hắn hừ lạnh một tiếng, nghe lời lùi sang một bên, vòng tay mà đứng.
Trong viện nhất thời im lặng,
Thấy phản ứng này của Ô Nha, 13 kỵ đều hiểu người khiến Ô Nha ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh chỉ có một người. Xem ra tiểu cô nương ôn nhu thanh lệ này thực sự là Tiểu chủ công cải tử hoàn sinh rồi!
Đồ Linh Trâm nhìn vị hán tử cường tráng nửa ngày mới ôn hòa cười nói: “Trương Võ, cánh tay trái của ngươi có một vết sẹo, là lúc giao đấu với Mộ Dung Khác của Bắc Yên năm năm trước. Lúc đó chiến sự kịch liệt, ngươi cắn răng chờ đại thắng mới đi trị liệu, kết quả vết thương thối rữa, da thịt dính vào y phục, đại phu phải dùng dao nhỏ cắt đến thấy xương mới cứu được mạng ngươi.”
Nghe vậy, Trương Võ nhất thời cúi đầu, hoảng sợ không dám nói thêm.
Đồ Linh Trâm đi tới, tiếp tục nhận diện: “Hoàng Kính Nghi, ngươi vào Đồ gia lúc 15 tuổi, là nói dối tuổi mới có thể vào doanh. Lúc đó cha ta hỏi ngươi sao lại tham gia quân đội, người khác nói vì muốn bảo vệ quốc gia, chỉ có ngươi nói muốn áo gấm về nhà, cưới người trong lòng… Ba năm trước ngươi từng nói với ta, đánh xong một trận sẽ về cưới thanh mai trúc mã, giờ đã được như ý nguyện?”
Hoàng Kính Nghi nức nở: “Nhờ phúc chủ công, năm trước đã cùng A Mai thành thân, con trai cũng đã tròn một tuần tuổi rồi.”
“Rất tốt, lát nữa sẽ bù đắp quà cưới cho ngươi.” Dứt lời nàng lại tiếp tục nhìn người, thuộc như lòng bàn tay mà nói: “Cố Huyền, ngươi nghiện rượu như mạng, vận may lại kém, mỗi lần uống rượu với Ô Nha, chơi đoán số người thua phải trả tiền, ngươi toàn thua. Còn có Trần Mẫn Sinh, ngày ấy cha ta tử trận, là ngươi theo ta một ngày một đêm mang hài cốt của cha từ Tắc Bắc về Trường An...”
Mặt trời vừa lên, nhuộm sương mù quanh núi thành màu cam.
Đồ Linh Trâm đi đến người cuối cùng, ánh mắt kiên định nhìn hán tử đã đỏ cả vành mắt này, chậm rãi nói: “Mạnh đại ca, ta nhớ có lần ngươi uống say rồi nửa đêm chạy đến phủ ta, nói nguyện vọng lớn nhất của đời ngươi là có thể đánh thắng ta một lần… Hiện tại nguyện vọng này có thể thực hiện rồi.”
“Không! Chủ công...” Mạnh Thừa cúi đầu, dùng bàn tay to lớn thô ráp che mắt lại, nghẹn ngào không nên lời.
Đồ Linh Trâm đến bên kệ binh khí lấy một thanh kiếm, múa kiếm pháp Đồ thị, xoay người thu kiếm, hờ hững cười: “Ta trọng sinh, thân thể này quá yếu, thế nhưng chí ít chiêu thức Đồ thị ta mãi mãi không quên.”
“Thuộc hạ sai rồi. Xin chủ công thứ tội!” Mạnh Thức không nghe nổi nữa, quỳ gối bái lạy, bờ vai vì đau đớn mà run rẩy kịch liệt.
Mười hai người còn lại cũng quỳ xuống, xấu hổ nói: “Xin chủ công thứ tội!”
“Chư vị đều là người cùng Đồ thị vào sinh ra tử, có tội gì được? Giờ đây gian thần lộng hành, mang Thiên tử ra làm con rối. Hận nước thù nhà đang cần các vị giúp sức, chư quân có đồng ý chăng?”
“Vậy do chủ công phân phó!”
Dừng đoạn, nàng trầm giọng nói: “Dù cho có phải lấy thân thể đối kháng với 10 vạn quân mã? Dù là châu chấu đá xe, cửu tử nhất sinh? Dù phải bỏ vợ bỏ con, bia mộ vô danh?”
Không cần nghĩ ngợi, hơn mười người ngang nhiên lẫm liệt đáp: “Một lòng dốc sức, sống chết có nhau!”
Chỉ một thoáng, mây mù tan, nắng ấm phá từng tầng mây, chiếu khắp mặt đất. Gió mát thổi đến, thiên địa dung hòa.
“Vậy,” Đồ Linh Trâm hít một hơi thật sâu, nói: “Chư quân mời theo ta trận này!”
“V NG!”
Đồ Linh Trâm cười rạng rỡ, rất giống nhiều năm trước, hoành đao lập mã, anh tư ngời ngời. Nàng phân phó: “Theo kế hoạch ban đầu, Ô Nha lập tức đến Trường Sa thuyết phục Vương Thế Lan. Đám người còn lại chia thành hai đường, theo dõi Tần Khoan và Lâu Hạo, có thu hoạch tức khắc báo lại, chớ bứt dây động rừng! Mạnh đại ca, ngươi ở lại bên cạnh ta và A Anh.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Đồ Anh ngáp một cái đi ra, cùng Ô Nha dọn xong cháo và bánh bao, sẵng giọng: “Sáng sớm đã ầm ĩ vậy rồi! Cũng may nhà ta cách xa, không thì lại phải dọn đi nơi khác quá!”
Thổi bay bầu không khí nặng nề lúc nãy, mười mấy tráng sĩ đều vui vẻ, vừa ăn vừa cười nói về chuyện mình cởi giáp về quê như thế nào.
Kỳ thực những chuyện này, hôm qua nàng đã nghe Đồ Anh nói. Năm đó sau khi mình có chuyện, mười ba vị này không muốn quy hàng Tần Khoan, liền cùng Ô Nha bảo vệ Đồ Anh đi trốn Đông nấp Tây, tìm kế sinh nhai. Lúc gánh hàng lúc trồng lúa, tuy trải qua ngày tháng nghèo khó nhưng không một ai nghĩ đến việc phản chúa.
Đồ Linh Trâm khó nén ấm áp trong lòng, cười bình một câu: “Cày ruộng không quên lo chuyện nước.”
Nghe vậy 13 thuộc hạ cười ha ha, tựa hồ nhớ tới những tháng ngày rong ruổi sa trường, khói thuốc chưa tan mà trên tường thành vẫn ung dung chè chén.
Bất ngờ có ai đó lẩm bẩm một câu: “Đáng tiếc chuôi Thu Minh đao mà chủ công chế tạo từ huyền thiết, các anh em nhiều năm như vậy vẫn chưa tìm thấy.”
Thu Minh đao?
Đồ Linh Trâm trong mắt lóe qua một tia cô đơn không dễ phát giác: tìm lại được thì sao? Nàng đã không còn là nữ chiến thần ngày xưa nữa rồi.
Dùng xong bữa sáng, Ô Nha vội vã lên ngựa xuôi Nam đến Trường Sa. Những người khác cũng theo kế hoạch chia quân thăm dò động tĩnh.
Trong sân lập tức yên tĩnh, nàng nhìn sương trắng lượn lờ nơi linh sơn xa xa, quay đầu hỏi Đồ Anh: “Nghe nói các người chôn ta dưới chân núi?”
Đồ Anh nghe xong có chút tức giận, đôi mắt ừng ựng nước: “Không cho phép tỷ nhắc...! Tỷ cũng có chết đâu!”
Đồ Linh Trâm vội vuốt đầu nàng, an ủi: “A Anh đừng sợ. Ta chỉ muốn lên núi xem xem, thuận tiện bái tế cha mẹ.”
*Lời tác giả: Kỳ thực hoàng đế cũng không nỡ để cung nữ chết, hắn chỉ muốn đưa nàng ra khỏi cung, rời xa tình hình rối loạn bên trong…
Huống hồ hắn vẫn hoài nghi thân phận cung nữ này, thế nhưng không dám khẳng định là sư tỷ. Dù sao Tần Khoan cũng sắp xếp nhiều gián điệp bên cạnh hắn. Vì thế người ta không phải cặn bã nha, chỉ là lòng nghi hơi nặng thôi.
Nói cách khác, nếu có một ngày kẻ thù đưa một người giống với người ngươi yêu đến cạnh ngươi, ngươi cũng sẽ nghi đó là gian tế kẻ địch phái tới khống chế mình chứ?
/56
|