Chỉ trong vòng mấy ngày, Đại Ân đã xảy ra bao biến hóa.
Trần Vương mưu nghịch bị giết, Hoàng đế tại vị bốn năm băng hà, chỉ mới hơn 20, vô thê vô tử, sử thư chỉ nói hai ba câu đã khái quát được hết cả cuộc đời hắn, thê lương không tả xiết. Tiếp đó, Sở Vương vội vã đăng cơ, đổi quốc hào là Chiêu Nguyên, trở thành đế vương trẻ tuổi nhất của Đại Ân.
Ngày mùng mười tháng Giêng, Trường An, Đồ phủ.
Bên trong phòng đốt lư hương, lửa than đang vượng, khung cảnh ấm áp thoải mái vô cùng. Lý Phù Dao dựa người trên giường, vì trọng thương chưa lành, mặt hắn tái nhợt, cũng may tinh thần rất tốt, cười tủm tỉm nhìn đầy người đang quỳ trong phòng, ách thanh nói: “Đều đứng dậy hết đi. Phù Sơ, giờ ngươi là Thiên tử, ta là dân thường, đừng có quỳ.”
Lý Phù Sơ bận trang phục thường dụng, đứng dậy yếu đuối nói: “Hoàng huynh…”
Lý Phù Dao uống thuốc, nhẹ ngắt lời hắn: “Ta đã không còn là hoàng đế, ngươi đổi cách xưng hô đi.”
“Huynh trưởng,” Ở trước mặt ca ca, Lý Phù Sơ vĩnh viễn không dám lỗ mãng, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu ngoan ngoan: “Huynh thật sự muốn giả chết, cả đời ẩn cư? Còn trẻ như vậy, không nên a.”
“Đấu đá lâu như vậy, đã quá mệt mỏi rồi.” Lý Phù Dao đặt bát thuốc sang một bên, nói với đệ đệ: “Bây giờ chướng ngại đều đã quét sạch, thiên hạ giao cho đệ, ta yên tâm rồi.”
“Chẳng trách trước đây huynh trưởng cứ muốn ta học đạo trị quốc, vốn đã muốn sớm truyền ngôi cho ta, dẫn đại tẩu đi tiêu dao!” Lý Phù Sơ bĩu môi lầm bầm.
“Không sai.” Lý Phù Dao không thẹn thừa nhân, nghiêm túc nói: “Ta không nỡ để nàng ấy bị vây bởi cung cấm, không thể làm gì khác hơn là để đệ chịu khổ vậy.”
Yết hầu Lý Phù Sơ giật giật.
Lý Phù Dao lười biếng dựa trên giường, híp mắt nhìn đệ đệ. Dù nam nhân này có không ngồi rên ghế rồng vẫn có một luồng quý khí uy nghiêm bẩm sinh, chói đến không cách nào nhìn thẳng.
Lý Phù Sơ suy nghĩ một chút, lo lắng hỏi: “Bệnh của đại tẩu đã đỡ hơn chưa?”
“Vẫn như cũ, lúc tốt lúc xấu.” Nói đến đây, Lý Phù Dao nhíu mày: “Thỉnh thoảng sẽ nhớ chút ít, chớp mắt liền quên sạch.”
Lý Phù Sơ gật đầu, an ủi: “Huynh trưởng chớ vội, ta cho ngự y đến khám xem sao. Có cần chiêu gọi không?”
Lý Phù Dao không nghĩ ngợi, cự tuyệt: “Đệ căn cơ chưa yên ổn, không thích hợp trương dương. Huống hồ Vong Xuyên vốn không có thuốc giải, chỉ có thể không ngừng kiên trì, chậm rãi đưa ký ức quay về.”
Nói đến đây, ánh mắt hắn chìm xuống.
Đang lúc này, Đồ Anh khóc lóc bước vào cửa, phía sau là khuôn mặt mờ mịt của Đồ Linh Trâm.
Lý Phù Dao vội đứng dậy, nhìn Đồ Linh Trâm thật sâu, lúc này mới hỏi Đồ Anh: “Có chuyện gì sao, A Anh?”
Đồ Anh hành lễ với Lý Phù Sơ xong, liền đỏ mắt ủy khuất: “A tỷ quên ta không sao, đến tên mình cũng quên luôn. Ta gọi tỷ ấy là Đồ Linh Trâm, tỷ ấy không tin, còn cãi ta…”
Nói đến đây, Đồ Anh nghẹn ngào: “Đều tại ta, nếu không phải tại ta, A tỷ sẽ không biến thành dạng này.”
“Không phải lỗi của muội.” Lý Phù Dao an ủi nàng vài câu, lại hướng Lý Phù Sơ nháy mắt.
Lý Phù Sơ lập tức hiểu ý, kéo Đồ Anh nói: “A Anh tỷ tỷ, ta ở trong cung phát chán đến sợ, nhân dịp hôm nay đến đây, tỷ dẫn ta đi dạo phố đi!”
“Nhưng mà…” Đồ Anh có chút không nỡ nhìn tỷ tỷ.
“Đừng nhưng nhị nữa, đi mau kẻo chốc nữa ta phải hồi cung rồi!” Nói xong, Lý Phù Sơ cố kéo A Anh rời đi, thuận tiện kéo đám người đi luôn..
Trong phòng chỉ còn lại Lý Phù Dao trong thương chưa lành cùng Đồ Linh Trâm tỉnh tỉnh mê mê.
Lý Phù Dao một tay che miệng ho nhẹ hai thanh, lúc này mới ngoắc ngoắc tay với Đồ Linh Trâm đang đứng ở cửa: “A Trâm, lại đây.”
Đồ Linh Trâm nhìn đôi môi tái nhợt của hắn, không hiểu sao nội tâm trở nên đau đớn, bước lên trước vài bước, chần chừ nhìn hắn: “Ngươi, ngươi còn đau không?”
Lý Phù Dao nghiêng người đứng dậy, muốn cầm tay nàng, lại không cẩn thận làm đau vết thương phía sau, buồn bực hừ một tiếng, mồ hôi lạnh túa ra.
Đồ Linh Trâm sốt sắng hướng về phía trước, đứng trước giường nhìn hắn, cẩn thận nói: “Trên lưng ngươi có vết thương, nằm sấp sẽ thoải mái hơn.”
Lý Phù Dao thở dài, đành nằm xuống, ánh mắt vẫn nhìn nàng: “A Trâm, còn nhớ ta là ai không?”
Đồ Linh Trâm nghiêng đầu, nhíu mày suy tư một lúc lâu, không chắc chắn nói: “Lý, Lý…”
“Lý Phù Dao.” Ánh mắt hắn ảm đạm.
Nghe được ba chữ Lý Phù Dao, Đồ Linh Trâm như được đả thông kinh mạch, mắt sáng lên, nàng nghiêng đầu suy ngẫm, sau đó nhìn hắn, xán lạn nở nụ cười như nhiều năm về trước: “Ta nhớ cái têm này. A Trâm yêu thương nhất, chính là Lý Phù Dao!”
A Trâm yêu thương nhất, chính là Lý Phù Dao.
Lời này không phải là lần đầu tiên Lý Phù Dao nghe được nữa. Mỗi lần nàng phát bệnh, liền quên hết thảy, chỉ cần hắn nói với nàng tên mình, nàng liền lặp lại câu nói này: A Trâm yêu thương nhất, chính là Lý Phù Dao.
Một lần, một lần, như đã khắc sâu vào xương tủy.
Nàng quên tất thảy, duy chỉ có không quên yêu hắn.
“Ta vui lắm, sư tỷ.” Lý Phù Dao nằm trên giường cười nhẹ. Hắn sượt qua gối lau đi lệ, ách thanh hỏi: “A Trâm vẫn luôn nhớ chuyện yêu ta sao?”
Đồ Linh Trâm suy nghĩ một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Thực ra ta không nhớ kỹ lắm. Thế nhưng có người khắc tên ngươi lên ngực ta, mỗi lần cúi đầu, đều có thể nhìn thấy.”
“Cái gì?” Lý Phù Dao không hiểu ý nàng, lại hỏi: “Ngoại trừ ta, nàng còn nhớ ai.”
Đồ Linh Trâm suy nghĩ một chút, nhanh chóng nói ta một cái tên: “Lý Hoài.”
Ánh mắt Lý Phù Dao lại thâm trầm.
Đồ Linh Trâm nhạy cảm phát hiện không khí ngột ngạt bao quanh, như thể đánh hơi được nguy hiểm, nàng ý thức lùi lại một bước, nghi hoặc nhìn hắn.
Thấy nàng cự tuyệt mình, Lý Phù Dao trưng ra vẻ mặt tội nghiệp, đáng thương gọi nàng: “A Trâm…”
Đồ Linh TRâm thấy đôi môi tái nhợt của hắn liền đau lòng, rót trà đưa đến bên môi hắn.
Lý Phù Dao liền nhấp hai ngụm nước, làn da tái nhợt càng nổi bật đôi mắt đen thâm thúy, như kéo người ta trầm luân. Hắn hướng nàng nháy mắt mấy cái, cực kỳ không cam lòng nói: “A Trâm sao cứ nhớ hắn thế?”
“Ta sau khi mất ký ức, tỉnh lại người đầu tiên thấy là hắn.” Nàng thành thật đáp: “Hắn nói ta là A Trâm, hắn là Lý Hoài, hôn phu của ta…”
“Cái gì?!”
Lý Phù Dao muốn ngồi dậy nhưng vết thương phía sau bị động lại đau đớn, vô lực nằm xuống. Hai tay nắm chặt, ánh mắt thâm thúy đến đáng sợ, cắn răng hung ác: “Tên khốn kia thật cơ hội! Nàng không phải là thê của hắn, là của ta! Là nữ nhân của Lý Phù Dao!”
Nói xong, hắn tìm kiếm bàn tay nàng, sốt sắng hỏi: “Têm khốn kia không làm gì nàng chứ?”
“Không có, không có,” Nàng vội xua xua tay chứng minh mình thanh bạch.
Sau đó nàng lại ngẩn người: Sao lại nóng lòng giải thích với hắn mình thanh bạch. Sao lại quan tâm đến cảm nhận của hắn? Nhìn thấy hắn khó chịu, lòng nàng cũng phảng phất khó chịu theo…
Bởi vì động tác quá mạnh mà vết thương lại nứt ra, có vệt máu nhàn nhạt thấm vào băng. Đồ Linh Trâm vội đè hắn xuống, chân thành nói: “Đừng động, ngươi chảy máu rồi.”
Lý Phù Dao bực dọc vung tay đập giường, giọng oán hận tự trách: “Đều do ta vô dụng.”
Đồ Linh Trâm suy nghĩ một chút, mấp máy môi cuối cùng nói: “Ngươi đừng lo, ta với hắn cái gì cũng không có.”
“Thật sự?”
Lý Phù Dao thoải mái hơn đôi chút, chỉ màu tấm lưng không ngừng chảy máu: “Lý Hoài là đại ác ma, nàng đừng có tin hắn. Nàng xem, vết thương sau lưng ta là hắn bắn đó! Hắn không chiếm được nàng, thế là muốn đâm nàng, may mà ta phản ứng nhanh, nếu không nàng đã bị thương rồi.”
Đồ Linh Trâm cả kinh: “Có chuyện này? Ta không nhớ luôn,” Nói đoạn, nàng đau lòng nhìn hắn; “Nhất định là rất đau đi?”
“Đau, đau muốn chết.” Lý Phù Dao ủy khuất: “Nhưng lòng ta còn đau hơn, ta ghen.”
“Xin lỗi, ta không biết hắn là người như vậy.” Đồ Linh Trâm có chút tội lỗi: “Lý Hoài bây giờ ở đâu? Phải để hắn tạ tội.”
Lý Phù Dao hừ một tiếng: “Quên đi, hắn đã nhận báo ứng rồi.”
Đồ Linh Trâm suy nghĩ một hồi, không nhịn được nói: “Vết thương của ngươi hình như nghiêm trọng lắm, hay là gọi người đến băng bó lại lần nữa?”
“Không cần.” Lý Phù Dao chôn mặt vào gối. Mắt sáng lấp lánh nhìn Đồ Linh Trâm: “A Trâm thơm ta một cái, ta liền không đau nữa.”
“Này….” Đồ Linh Trâm có chút khó xử.
Nàng hoảng hốt nhớ lại, có ai từng nói: Không có chuyện gì cũng ôm hắn, khen hắn mấy câu, Lý Phù Dao nhất định sẽ vui.
Lý Phù Dao thấy dáng vẻ ngơ ngác của nàng. Thất vọng thoáng qua trong mắt, hắn cố điều chỉnh tâ tình, vờ vịt: “Nàng không muốn thì thôi, ta chỉ định đùa…”
Lời chưa nói xong, Đồ Linh Trâm đột nhiên cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
“…đùa chút thôi.” Hắn sững sờ bổ sung nửa câu còn thiếu.
Một lúc sau, hắn bình tĩnh lại, tai đỏ ửng nhìn nàng thâm tình: “A Trâm, nàng phải nhớ kỹ tên mình, là Đồ Linh Trâm.”
“…Được.”
“Đồ Thị là một dòng tộc đáng kiêu ngạo, ta nàng quen nương nàng ở Đồ Linh Sơn, vật đính ước là Trâm đồng tước, vì vậy đặt tên nàng là Đồ Linh Trâm, nàng tuyệt đối đừng quên.”
“Ừ, ta tên là Đồ Linh Trâm, ta nhớ rồi.”
Lý Phù Dao khóe mắt ẩm ướt, hắn lẩm bẩm nói : « So với việc quên ta, ta càng sợ nàng quên mình chính là Đồ Linh Trâm. Bởi vì thân thể này, vốn không phải của nàng a… »
/56
|