Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Q.5 - Chương 96: Chương 61

/1179


Editor: Tâm Thường Lạc

Tiếng Cận Tử Kỳ quát lên cho ngưng lại mang theo tức giận, hầu như đã khiến cho tất cả mọi người có mặt đều lộ vẻ kinh ngạc.

Hiển nhiên, tiểu thư nhà họ Cận trước giờ tính tình cao ngạo lạnh nhạt chưa từng bộc lộ cảm xúc ra ngoài như vậy.

Ngay cả Tô Hành Phong cũng nhất thời cứng người ở nơi đó, bàn tay nắm lấy cổ áo của Tống Kỳ Diễn cũng quên buông ra.

"Từ xưa đến giờ lớn nhỏ đều phải có thứ tự, Tô Hành Phong, anh nên học một chút phải tôn trọng cậu của anh thế nào."

Sắc mặt của Cận Tử Kỳ trầm tĩnh, không nhìn ra yếu tố nào là đang đùa, cũng khiến cho bầu không khí vốn giương cung bạt kiếm càng căng thẳng hơn.

Đôi mắt của Tô Hành Phong đã đo đỏ, nghe lời cô nói, lửa giận càng thêm bộc phát, lại giận quá mà cười: "Bây giờ, em đang muốn dùng thân phận mợ để dạy dỗ tôi sao?"

Cận Tử Kỳ không chút tránh né mà tiến lên nghênh đón ánh mắt sắc bén của anh ta, "Trưởng bối nói vãn bối mấy câu không được sao?"

Vẻ châm chọc bên khóe môi Tô Hành Phong càng sâu, cắn chặt răng gằn từng chữ một: "Cho dù muốn dạy dỗ tôi, cũng nên là ông ngoại đang nằm ở bên trong kia, mà không phải một người cậu giữa đường nhảy ra."

Sắc mặt của Cận Tử Kỳ đột nhiên thay đổi, lặng lẽ nhìn anh ta một hồi, mới mở miệng: "Xem ra anh vẫn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình, chủ nhân của nơi này họ Tống, đã từng là họ Lam, nhưng chưa từng là họ Tô."

Cho nên, anh chỉ là khách, thì có tư cách gì ở chỗ này nói xằng nói bậy? !

Lần này, đổi lại sắc mặt của Tô Hành Phong rất khó coi.

Cận Tử Kỳ cũng mặc kệ anh ta, quay qua nhìn sang vị cảnh sát vẫn im lặng ở bên cạnh, áy náy nói: "Để cho mọi người thấy mà chê cười rồi, những lời mới vừa rồi, kính xin các vị đừng để trong lòng."

Một đám cảnh sát cười cười, xua tay cho biết không có gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tô Hành Phong đều như không muốn gặp.

Tống Kỳ Diễn nhìn như thoải mái nhưng kì thực đang dùng sức mà nắm lấy cổ tay của Tô Hành Phong, gạt tay anh ta ra khỏi cổ áo của mình đã bị nhăn, "Cậu quá kích động, Hành Phong."

"Vậy cũng tốt hơn kẻ làm bộ làm tịch như anh!" Tô Hành Phong khó có thể khắc chế mà rống giận.

Tống Kỳ Diễn rất hứng thú mà quan sát Tô Hành Phong đang phát cuồng như con sư tử, "Không ai cản cậu rời đi."

Gương mặt Tô Hành Phong cứ trắng đỏ lẫn lộn, chỉ cảm thấy tôn nghiêm của mình bị người đàn ông trước mắt này liên tục xúc phạm, nhất là khi nhìn đến hắn ta cùng Cận Tử Kỳ đứng sóng vai, càng giống như đang đánh lên trên mặt anh ta một bạt tai!

Chẳng qua là không đợi anh ta phát tác, bên đầu kia hành lang đã truyền đến tiếng Tống Nhiễm Cầm kêu trời trách đất.

"A a a! Không phải tôi giết, không phải tôi, không phải tôi, cứu mạng đi!"

"Các người buông tôi ra, buông tôi ra, để cho tôi đi, tôi không có giết người ——"

Hai mắt Tô Hành Phong hoảng hốt, "Mẹ!" Vừa kêu vừa liền muốn quay sang xông tới nơi phát ra âm thanh đó.

Bất quá, anh vẫn chưa chạy được hai bước, đã bị Tống Kỳ Diễn bắt quả tang, kéo cổ áo của anh ta, rồi ném Tô Hành Phong đang lo lắng khẩn trương vô trong tường, "Còn ngại không đủ loạn sao? Ở đây đàng hoàng lại một chút cho tôi."

Tô Hành Phong không phục, lại bị những hình cảnh khác lập tức vây quanh, ngăn cản anh ta gây trở ngại cho bọn họ phá án.

Mà đầu bên kia, Tống Nhiễm Cầm đã bị hai cảnh sát hình sự kiềm chế lại, xuyên qua nách của bà ta, hai người một trái một phải, nâng Tống Nhiễm Cầm không ngừng giãy giụa lên cao mà đi đến đầu bậc thang.

Dưới ánh đèn trong hành lang hắt xuống, mặt mũi Tống Nhiễm Cầm vô cùng nhếch nhác, biểu tình trên mặt tràn đầy hoang mang và sợ hãi, nước mũi nước mắt nhoè nhoẹt, sự kiêu ngạo, tự tin, đã sớm không hợp với bà ta nữa.

Tống Nhiễm Cầm đang hốt hoảng thì nhìn thấy Tô Hành Phong, lập tức liều mạng quay sang đưa tay cho Tô Hành Phong, kêu khóc: "Con trai, con trai, cứu cứu mẹ đi, mẹ thật sự không có giết người mà!"

Lòng Tô Hành Phong như lửa đốt, đáng tiếc đã bị khống chế nên nửa bước cũng khó đi.

"Mẹ! Mẹ, người đừng sợ, con sẽ cứu mẹ ra ngoài, con lập tức sẽ gọi điện cho luật sư!"

Tiếng Tống Nhiễm Cầm gào khóc thảm thiết bay đi thật xa, tiếng vọng vẫn quanh quẩn chưa đi, cuối cùng Tô Hành Phong không yên lòng, vừa thoát khỏi sự vây cản của cảnh sát hình sự thì lập tức chạy đuổi theo.

Cảnh sát Lý vỗ vỗ vào bả vai của Tống Kỳ Diễn: "Tống thiếu, chúng tôi cũng là việc công phải làm, cho tới bây giờ, chị gái nhà này là nghi phạm lớn nhất, chúng tôi nhất định phải dẫn chị ta về hiệp trợ điều tra."

Tống Kỳ Diễn thông cảm mà gật đầu: "Tôi biết, nếu như có cần trợ giúp cái gì, có thể liên lạc với tôi, tôi sẽ tận lực phối hợp vụ án này, tối thiểu, không thể để cho cha tôi ra đi oan ức không rõ ràng."

"Vậy chúng tôi cáo từ trước, mấy ngày nay còn phải phiền Tống thiếu phối hợp điều tra với chúng tôi."

Cảnh sát Lý thở dài, trong nhà ai gặp gỡ chuyện như vậy thì tâm tình cũng sẽ rất tệ, trước khi ông ta đi, Tống Kỳ Diễn lại gọi ông ta, "Đứa cháu kia của tôi trời sinh tính lỗ mãng, xin cảnh sát Lý lượng thứ chút."

Tô Hành Phong mới vừa rồi cứ như vậy mà đuổi theo, quan tâm sẽ bị loạn, không biết sẽ gây ra chuyện gì.

Sợ


/1179

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status