Editor: Tâm Thường Lạc"Tiểu Kỳ, em cứ như vậy mà tin tưởng cậu ta sao?"Cận Tử Kỳ gật đầu: "Đúng vậy, tôi tin tưởng anh ấy, cho nên, anh có thể rời đi."Tần Viễn không nói lời nào, chẳng qua là nhìn cô chằm chằm, tựa như đang dò xét mức độ chân thật của những lời cô nói ra.Cận Tử Kỳ dứt khoát nói thẳng thắn: "Nếu như anh xuất hiện tại nơi này, là vì muốn khích bác chia rẽ tình cảm vợ chồng chúng tôi, như vậy, tóm lại anh có thể xoay người đi được rồi, nếu như là muốn làm đấng Chúa cứu thế, như vậy, mời anh thu hồi lại những lời đó của mình, người đàn ông mà tự bản thân tôi muốn gả so với anh thì càng biết rõ anh ấy là hạng người gì hơn."Tần Viễn cười khẽ một cái, nhìn thần sắc Cận Tử Kỳ đầy kiên định, trong mắt lóe ra cảm xúc không rõ, "Cho dù trong lòng cậu ta xem em là bóng dáng thoáng hiện của người nọ, em cũng không thèm quan tâm chút nào sao?"Cận Tử Kỳ đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, những lời này sao lại nghe quen tai như vậy. . . . . ."Ở Tam Á em cũng đã gặp Jane Rocher rồi, em không cảm thấy. . . . . . Mình cùng cô ta hoặc nhiều hoặc ít giống nhau sao?"Cận Tử Kỳ không khỏi ngồi thẳng người lên, vẻ mặt nghiêm nghị: "Tần Viễn, anh quanh co lòng vòng như vậy, đến tột cùng là muốn làm gì? Tần Viễn mà trước kia tôi biết, làm việc thản nhiên, tuyệt đối không dài dòng, bây giờ anh lại hết lần này đến lần khác dong dài dây dưa, vừa rồi anh nghĩ gì? Anh cảm thấy, tôi với anh còn có thể có kết quả sao?"Chẳng qua Tần Viễn nhìn Cận Tử Kỳ chằm chằm, môi mím lại rất chặt, trên mặt không chút biểu tình."Em đang nói dối. Nếu như em thật sự quên, tại sao vào bảy năm trước khi cùng Tô Hành Phong sáng lập Phong Kỳ, chỉ bồi dưỡng những người có thiên phú âm nhạc lại không có khả năng kinh tế? Rồi tại sao thời điểm căn phòng cũ mà anh và mẹ anh từng ở bị phá bỏ và dời đi nơi khác, em lại tốn biết bao nhiêu tiền và tinh lực để bảo vệ nơi đó?""Bây giờ tôi đã gặp được đúng người."Cận Tử Kỳ cắt đứt ngang lời của anh: "Tôi thừa nhận cho dù vào năm năm trước bản thân mình vẫn không cách nào quên được đoạn quá khứ đó, ai cũng có mối tình đầu ấm áp tốt đẹp, tôi cũng là người bình thường nên không thể ngoại lệ, cho nên. . . . . . Sau khi biết rõ anh đã có đôi có bạn nhưng vẫn luôn vọng tưởng, có lẽ một ngày nào đó anh sẽ trở về bên cạnh tôi.""Tuy nhiên không phải anh cũng đã không trở về đó sao? Thời điểm tôi đồng ý kết hôn cùng Tô Hành Phong, trong lòng chỉ muốn để cho anh biết tin tức này, nhưng cho đến khi hôn lễ của chúng tôi trở thành một trò cười, Tô Hành Phong bỏ đi, anh cũng không xuất hiện như trong tưởng tượng, Tần Viễn, bắt đầu từ khi đó, tôi cũng đã chết tâm rồi."Khi cô một mình, mặc chiếc áo cưới nặng nề dày cộm, đi giữa trời mưa, anh ta cũng không mang đến một khoảng trời trong tươi đẹp để che chắn giúp cô, khi đó không phải là anh ta, bây giờ tại sao còn muốn cô vẫn đứng chờ tại chỗ?"Cho nên, lúc em mất trí nhớ, đã dễ dàng đi yêu Tống Kỳ Diễn sao?"Tần Viễn nhìn Cận Tử Kỳ, trong ánh mắt có đau đớn, có chua cay, có khẩn trương, có hối tiếc.Cận Tử Kỳ hơi cong khóe môi: "Đúng vậy!"Nụ cười yếu ớt đó lại đầy ắp hạnh phúc ngọt ngào, đôi mắt vô cùng đau đớn Tần Viễn."Không chỉ là tôi, gia đình của tôi, bạn bè tôi đều đã nhất trí công nhận anh ấy, ở cùng anh ấy, lòng tôi không có cảm giác mệt mỏi. Chỉ có hai nửa vòng tròn thích hợp nhất mới có thể vừa khớp thành một cái vòng tròn hoàn chỉnh.""Nếu như em muốn anh nổi lên ghen tị, Cận Tử Kỳ, em đã thành công."Ánh mắt của Tần Viễn sáng ngời mà nhìn sang cô: "Anh vẫn không có cách nào quên, cho nên quyết định trở về nước, vốn tưởng rằng lần này có thể hoàn toàn cởi bỏ khúc mắc ở đáy lòng, nhưng không nghĩ ngược lại càng lún càng sâu.""Sau khi ly hôn với Phương Tình Vân, anh không lập tức trở về Pháp, cũng không phải là vì muốn phát triển thị trường đại lục, anh muốn đến gần em, muốn bù đắp lại tất cả mọi thứ mà chúng ta đã từng bỏ lỡ. Em muốn yêu, em muốn cảm giác an toàn, bây giờ anh đã có khả năng cho em, chỉ cho mình em, sẽ không còn có Phương Tình Vân thứ hai!""Tần Viễn, chúng ta kết thúc rồi, đã sớm kết thúc rồi, không thể nào làm lại lần nữa."Cận Tử Kỳ nhấn từng chữ một nói, "Nếu như tôi có làm gì không tốt, để cho anh sinh ra hiểu lầm, tôi có thể nhận lỗi với anh, tôi sẽ từ bỏ tất cả. Tôi đã yêu người khác, anh nhìn cái này đi, tôi và anh ấy có cam kết, có hôn nhân, bất kể như thế nào, tôi cũng sẽ không rời khỏi anh ấy."Cô giơ tay lên, hướng chiếc nhẫn về phía Tần Viễn."Cho dù là làm thế thân, em cũng vui vẻ chịu đựng sao?"Cận Tử Kỳ bỗng dưng đứng dậy, đến sát gần đưa mắt nhìn Tần Viễn."Mỗi một người ở trên thế giới này đều là độc nhất vô nhị, tôi không cho rằng mình và Jane giống nhau đến mức có thể làm thế thân của cô ta, nếu như Tống Kỳ Diễn thật sự muốn như vậy, Jane đang ở chỗ đó, tại sao hết lần này tới lần khác anh ấy lại chọn tôi?""Tần Viễn, anh nói
/1179
|