Mã Dược trước giờ không phải là thiện nam tín nữ gì, từ khi đến cái thời loạn này, hắn đã phát hiện rằng muốn sống sót thì chỉ có thể làm sài lang, đó là thế đạo người ăn thịt người, ngươi không làm sài lang, vậy chỉ có thể làm miên dương, sau đó bị người ta tàn nhẫn nuốt sống.
Trâu Ngọc Nương là chiến lợi phẩm của Mã Dược, cho nên hắn tùy thời đều có thể hưởng dụng thân thể nàng, đó là quyền của hắn. Tại cái thời loạn sống hôm nay không biết ngày mai này, đó căn bản không đáng để kinh ngạc chút nào ! Lưu Nghiên bởi vì nhận thức như thế, cho nên nàng không có ngăn cản hành vi của Mã Dược, Trâu Ngọc Nương cũng vì nhận thức như thế, cho nên không có kháng cự quá nhiều, kì thật nàng căn bản cũng kháng cự không được rồi.
Trâu Ngọc Nương lại một lần nữa nhắm chặt mĩ mục, hai dòng thanh lệ theo gò má nàng chảy xuống, đã một lần, Mã Dược khi nhìn thấy nước mặt của nàng mà thu liễm hành vi thú tính, nhưng lần này, Trâu Ngọc Nương không biết mình có thể may mắn thoát được hay không. Một khi đã thành tù binh của Mã Dược, việc này cũng chỉ là chuyện sớm muộn, nàng sớm đã nhận thức rõ vận mệnh của mình rồi.
Lần này, Mã Dược cũng không tính buông tha cho Trâu Ngọc Nương. Hắn không phải thành nhân, cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, hắn còn trẻ, hắn tinh lực sung mãn, cho nên, hắn đương nhiên cũng cần nữ nhân. Vốn hắn có thể tìm Lưu Nghiên, Mã Dược tin tưởng chỉ cần hắn nguyện ý, Lưu Nghiên tuyệt đối sẽ không cự tuyệt, mà còn khẳng định sẽ phi thường vui mừng.
Nhưng Lưu Nghiên cùng Trâu Ngọc Nương không giống nhau.
Trâu Ngọc Nương từng muốn tinh mạng Mã Dược, bây giờ lại là chiến lợi phẩm cùa hắn, cho nên giữ lấy cũng sẽ không có gánh nặng tâm lí gì, nhưng Lưu Nghiên không giống vậy, Lưu Nghiên không những đối với hắn có ân, mà còn có tình ! Trước khi không có an thân lập nghiệp, sáng lập một phen cục diện, hắn không muốn chạm vào nàng, hắn sẽ tránh né nàng.
Mã Dược bàn tay thô ráp xoa sát da thịt trắng như ngọc mà mỡ màng quang khiết của Trâu Ngọc Nương, sau đó hung hăng nắm lấy hai bầu ngọc nhũ phong mãn, nhũ cầu đầy đặn trong bàn tay Mã Dược không ngừng biến đổi hình dạng, cảm giác trơn láng mịn màng làm ánh mắt Mã Dược nhất thời nóng rực, Trâu Ngọc Nương mặc dù chỉ có mười bảy tuổi, nhưng bởi vì tu luyện võ nghệ, nên thân hình mềm mại đã phát dục phi thường đầy đặn, chỗ nào đáng lồi thì lồi, chỗ nào nên lõm thì lõm, trên tiểu phúc bằng phẳng mịn màng tuyệt không có một chút dư thừa nào.
Trâu Ngọc Nương cũng không khóc nữa, trên khuôn mặt phấn trắn mịn giờ đã hiện lện nhất mạt triều hồng, thân hình mềm mại mỡ màng cũng bắt đầu nhẹ nhàng uốn éo lên.
Đây mới là nữ nhân a, rõ ràng tất cả đâu phải đều là đại gia khuê tú lớn ở thâm khuê, tàng nơi lầu các, xem trinh tiết như tánh mạng, không bao giờ muốn trương sanh liễu hạ, treo tường leo thang đâu ? Càng huống hồ quan niệm trinh thao tại hán mạt loạn thế còn lâu mới hình thành. Mã Dược khóe miệng nổi lên một tia cười mỉm tà ác, kì thật hắn căn bản không có uống rượu, tư duy hắn không có lúc nào thanh tỉnh như lúc này, đó chỉ là một tuồng kịch, chẳng qua là như thế mà thôi.
Mã Dược dùng lực banh đội chân thon dài kiện mĩ của Trâu Ngọc Nương ra, bàn tay thô ráp dập dờn theo ngọc thối quang khiết của nàng mà tiến lên, toàn bộ thân hình mềm mại của Trâu Ngọc Nương đều bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy, hàm răng trắng bóng ngọc ngà cắn chặt đôi môi, kiệt lực kìm nén không muốn phát ra tiếng rên rĩ, chỉ có hơi thở của nàng đang càng ngày càng nóng rực.
Bàn tay to lớn thô ráp của Mã Dược cuối cùng dừng lại trên u cốc thâm sâu mà tràn đây mật đào, nhờn nhợt mật lộ đang từ khe suối tràn ra, thấm ướt ngón tay Mã Dược, Mã Dược đem ngón tay từ trong mật đào rút ra, dưới ánh nến chập chờn, chỉ thấy một tia trong suốt đang từ đầu ngón tay hắn triền triền miên miên chảy xuống …….
“ Hắc hắc.”
Hai tiếng cười dâm, một tiếng thở dốc, Mã Dược như hổ đói vồ mồi ụp xuống, nặng nề đè lên thân hình yêu kiều nhu nhuyễn của Trâu Ngọc Nương, bàn tay to lớn đã nâng giờ bờ mông tuyết bạch của nàng, Mã Dược sớm đã không phải là con chim non gì, làm việc này đối với hắn mà nói tự nhiên là khinh xa thục lộ ( quen thuộc).
Bị Mã Dược hai trăm cân thịt đè xuống người, Trâu Ngọc Nương cuối cùng anh ninh một tiếng, đội chân ngọc thon dài kiện mĩ theo bản năng tách ra.
(DG : Phù phù, đoạn này vì ngắt điện mà dịch đi dịch lại đến ba lần, thiệt là muốn giết người mà)
……………………………………
Một canh giờ sau, vẫn tại sương phòng ở huyện nha hậu viện, Trâu Ngọc Nương đang sụt sùi khóc lóc, Lưu Nghiên thì ở một bên khuyên nhủ.
“Ngọc Nương muội muội, đừng khóc nữa, nhanh đem bát thuốc này uống đi.”
Trâu Ngọc Nương nhìn chén thuốc đen thui thủi trong tay Lưu Nghiên, ngừng khóc hỏi : “ Thuốc gì vậy ?”
“ Nhanh uống đi, hảo muội muội, nếu không muội sẽ có hài tử, sau này sẽ không có cách nào lập gia đình đâu.”
“ Tỉ tỉ, đã đến nước này, muội còn có thể có sau này cái gì nữa, hỗn đản đó nói đợi hắn đùa giỡn chán rồi sẽ đem muội thưởng cho thủ hạ của hắn chà đạp đó.”
“ Ai.” Lưu Nghiên u ám thở dài một tiếng, im lặng một lúc, trong mặt đột nhiên hiện lên một tia quyết liệt, ngưng giọng nói : “ Muội mội, muội đem thuốc uống đi , tỉ tỉ sẽ nghỉ biện pháp thả muội đi.”
Trâu Ngọc Nương nghe thế lập tức không còn khóc nữa, nhỏ giọng hỏi : “ Tỉ … thật sự muốn thả muội đi sao ?”
Lưu Nghiên kiên định gật đầu, ngưng giọng nói : “ Tỉ tỉ cũng là nữ nhân, biết làm nữ nhân không dễ dàng, nếu như muội thật sự bị Mã Dược đem thưởng cho đám thủ hạ của chàng, vậy quả thực là sống không bằng chết, muội là một cô nương tốt, có thể tìm một nam nhân tốt, tỉ tỉ tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn muội gặp phải vận rủi.
Trâu Ngọc Nương lập tực xoay người ngồi dậy, cũng không quản ngọc thể phơi bày tại trên giường quỳ xuống hướng Lưu Nghiên khấu lạy hai cái, cảm kích rơi nước mắt nói : “ Đại ân đại đức của tỉ tỉ, tiểu muội vĩnh viễn khắc trong tâm khảm.”
Lưu Nghiên ôn nhu nói : “ Hảo muội muội đừng nói gì nữa, nhanh đem thuốc uống đi.”
Ngay lúc này, trong viện tử bên ngoài hốt nhiên vang lên thanh âm vang dội của Mã Dược.
“ Phía Bắc là tử lộ, phía tây cùng phía đông đều là tuyệt lộ, chỉ có phía đông ( chắc tác giả nhầm ) đi Giang Hạ mới là con đường sống, nhưng Tần Hiệt Nam Dương binh tuyệt đối sẽ không để chúng ta thuận lợi rời đi, chúng nhất đinh sẽ tại trên đường nam hạ Giang Hạ thiết lập bẩy rập chờ chúng ta ! Lần này, chúng ta sẽ tương kế tựu kế, giả vờ đi xuống phia nam tập kích Tùy Huyền, thực sự thì trở giáo lại đâm, tái chiếm Phục Dương, nói vận khí tốt thì có thể tại Phục Dương giết chết Tần Hiệt lão tiểu tử đó.
“ Giết chết Tần Hiệt !”
“ Giết chết Tần Hiệt !”
Quản Hợi cùng các lưu khấu vung tay rống giận.
Mã Dược dữ dằn hét lớn : “ Quản Hợi nghe lệnh !”
“ Có !”
Quản Hợi nghiêm giọng hưởng ứng, hai nữ trong phòng đều bị chấn động đến nỗi màng tai đều mơ hồ sinh ra đau đớn.
“ Lệnh cho ngươi điểm ra 200 huynh đệ, xua bách tính Phục Dương làm tiên phong, bày ra thái độ nam công Tùy Huyền, dọc đường có thể khua chiêng gõ trống, nhất định phải đem thanh thế hạo đại.”
“ Tuân lệnh !”
“ Bùi Nguyên Thiệu .”
“ Có !”
“ Điểm lấy 600 huynh đệ vào trong rừng rậm ở bắc thành mai phục, khi thấy bắc môn nổi lửa, thì suất quân tập kích lấy Phục Dương.
“ Tuân lệnh !”
“ Mao Tam, Ngưu Tứ .”
“ Có !”
“ Suất 50 tinh tráng quân sĩ vào trong bắc môn, khi quan quân tới không được tham chiến, nhưng đợi trời tối, thừa dịp quan quân không phòng bị tập kích chiếm lấy bắc môn, sau đó nổi lửa làm hiệu.”
“ Tuân lệnh !”
…………………………………….
Giang Hạ quân trì, Tây Lăng thành.
Ánh mặt trời ngã về tây, một con ngựa phi như phong quyển tàn vân xông đến, kị sĩ hai tay giữ cương, giục ngựa vội vàng phóng đi, trên mặt đầy sương lạnh phong trần, thần tình mỏi mệt chịu không nổi, chỉ có đội mắt đen vẫn sáng ngời như cũ. Sau lưng kị sĩ đeo lệch một cuộn vải, trên cuộn vải có cắm một cây tam giác lệnh kì, đang đón gió phần phật tung bay.
“ Nhanh tránh ra, tránh ra !”
Binh sĩ giữ cửa nhìn thấy, vội vàng bắt đầu xua tan người đi đường ở cửa thành, cấp cho kị sị một lối đi thông suốt.
“ Xác xác xác ……”
Dồn dập vó ngựa đạp nát mặt tuyết, ngay lập tức đã xuyên qua cửa thành xông vào Bắc trực môn.
Sau một chén trà công phu, truyền thư tám trăm dặm hỏa tốc của Nam Dương Thái thú Tần Hiệt đã trình đến án thư ( bàn đọc sách) của Giang Hạ Thái thú Vương Mẫn, một tên môn hạ tiểu lại cẩn thận mở túi vải ra, đem thư tự thân đề bút của Tần Hiệt chậm rãi mở ra. Vương Mẫn buông chén rượu xuống, nâng bức thư lên đưa mắt đọc lướt qua, sắc mặt đột nhiên đại biến, thất thanh nói : “ a nha không tốt , tặc khấu đã bỏ Nam Dương mà chạy đến Giang Hạ rồi, phải làm thế nào mới tốt đây ?”
Khi ấy có Đô Úy Lí Thông, Binh Tào Duyện Triệu Từ vừa khéo lại ở phủ Vương Mẫn ẩm yến, Lí Thông nghe thế dựng người đứng dậy, sang sảng nói : “ Đại nhân không cần kinh hoảng, tặc khấu không đến thì thôi, nếu như đến, hạ quan nhất định dạy cho bọn chúng biết thế nào là có đi mà không có về.”
Triệu Từ cũng làm ra vẻ nói : “ Hạ quan nguyện cùng Lí đại nhân một đường phá giặc.”
Vương Mẫn tầm thần trấn định lại, vui mừng nói : “ Giang hạ có Lí Thông, Triệu Từ hai vị, không lo rồi.”
……………………………………
Lại thêm một đêm không trăng không sao, Tám Trăm Lưu Khấu đã khuynh sào xuất động. Quản Hợi mang 200 người bắt hết bách tính đi đến Tùy Huyền, Bùi Nguyên Thiệu mang 600 người đi đến rừng rậm bắc thành mai phục; 50 người Mao Tam, Ngưu Tứ trà trộn vào trong xóm chợ, bóng dáng biến mất, Phục Dương nghiễm nhiên đã thành một tòa thành trống.
Mã Dược, Lưu Nghiên còn có đám người tù binh Trâu Ngọc Nương, Lí Nghiêm, Hà Chân, Trần Chấn cuối cùng thành một nhóm rời đi, dưới sự áp giải của mười tên lưu khấu thừa dịp trời tối vội vàng đi về phía nam. Bởi vì duyên cớ cùng là nữ giới, Lưu Ngiên vẫn phụ trách trong coi Trâu Ngọc Nương, lúc này hai người cố ý rơi lại phía sau cùng.
Có lẽ vì để tăng tốc độ hành quân, Mã Dược đặc biệt cố ý an bài một con ngựa cho hai người cỡi.
Lưu Nghiên ôm lấy chiếc eo nhỏ của Trâu Ngọc Nương, nhích gân đến bên lỗ tai của nàng nói nhỏ : “ Muội muội, ngân châm trên người muội tỉ tỉ đã lấy ra cho muội rồi, không đến vài canh giờ nữa thì huyết mạch sẽ thông suốt, muội liền có thể khôi phục một thân võ nghệ, đợi khi tỉ tỉ cố ý ngã xuống ngựa, muội hãy giục ngựa đào mạng đi nha.”
Trâu Ngọc Nương nhỏ giọng nói : “ Tỉ tỉ, không bằng tỉ cùng bỏ đi với ta ha ?”
Trong bóng tối, Lưu Nghiên lắc đầu, sau đó ai yêu một tiếng, đã từ trên lưng ngựa rơi xuống.
Trâu Ngọc Nương sâu kín thở dài một tiếng, bất chấp toàn thân ê ẩm, dùng sức xoay đầu ngựa, sau đó hai chôn hung ngoan đạp vào mã phúc ( bụng ngựa), thú cưỡi hí lên một tiếng thảm thiết, rẻ đường hướng đóng buông cả bốn vó phi đi.
Đội ngũ hành tiến lập tức hỗn loạn, vài tên lưu khấu hô hào lên : “ Đại đầu lĩnh không tốt rồi, tiểu nương tử nọ trốn mất rồi.”
“ Còn không mau đuổi theo !”
Trong bóng đêm vang lên một tiếng hét lớn như tạc đạn, Trâu Ngọc Nương thân thể mềm mại khẽ run rẩy, thúc ngựa chạy nhanh hơn.
Trâu Ngọc Nương là chiến lợi phẩm của Mã Dược, cho nên hắn tùy thời đều có thể hưởng dụng thân thể nàng, đó là quyền của hắn. Tại cái thời loạn sống hôm nay không biết ngày mai này, đó căn bản không đáng để kinh ngạc chút nào ! Lưu Nghiên bởi vì nhận thức như thế, cho nên nàng không có ngăn cản hành vi của Mã Dược, Trâu Ngọc Nương cũng vì nhận thức như thế, cho nên không có kháng cự quá nhiều, kì thật nàng căn bản cũng kháng cự không được rồi.
Trâu Ngọc Nương lại một lần nữa nhắm chặt mĩ mục, hai dòng thanh lệ theo gò má nàng chảy xuống, đã một lần, Mã Dược khi nhìn thấy nước mặt của nàng mà thu liễm hành vi thú tính, nhưng lần này, Trâu Ngọc Nương không biết mình có thể may mắn thoát được hay không. Một khi đã thành tù binh của Mã Dược, việc này cũng chỉ là chuyện sớm muộn, nàng sớm đã nhận thức rõ vận mệnh của mình rồi.
Lần này, Mã Dược cũng không tính buông tha cho Trâu Ngọc Nương. Hắn không phải thành nhân, cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, hắn còn trẻ, hắn tinh lực sung mãn, cho nên, hắn đương nhiên cũng cần nữ nhân. Vốn hắn có thể tìm Lưu Nghiên, Mã Dược tin tưởng chỉ cần hắn nguyện ý, Lưu Nghiên tuyệt đối sẽ không cự tuyệt, mà còn khẳng định sẽ phi thường vui mừng.
Nhưng Lưu Nghiên cùng Trâu Ngọc Nương không giống nhau.
Trâu Ngọc Nương từng muốn tinh mạng Mã Dược, bây giờ lại là chiến lợi phẩm cùa hắn, cho nên giữ lấy cũng sẽ không có gánh nặng tâm lí gì, nhưng Lưu Nghiên không giống vậy, Lưu Nghiên không những đối với hắn có ân, mà còn có tình ! Trước khi không có an thân lập nghiệp, sáng lập một phen cục diện, hắn không muốn chạm vào nàng, hắn sẽ tránh né nàng.
Mã Dược bàn tay thô ráp xoa sát da thịt trắng như ngọc mà mỡ màng quang khiết của Trâu Ngọc Nương, sau đó hung hăng nắm lấy hai bầu ngọc nhũ phong mãn, nhũ cầu đầy đặn trong bàn tay Mã Dược không ngừng biến đổi hình dạng, cảm giác trơn láng mịn màng làm ánh mắt Mã Dược nhất thời nóng rực, Trâu Ngọc Nương mặc dù chỉ có mười bảy tuổi, nhưng bởi vì tu luyện võ nghệ, nên thân hình mềm mại đã phát dục phi thường đầy đặn, chỗ nào đáng lồi thì lồi, chỗ nào nên lõm thì lõm, trên tiểu phúc bằng phẳng mịn màng tuyệt không có một chút dư thừa nào.
Trâu Ngọc Nương cũng không khóc nữa, trên khuôn mặt phấn trắn mịn giờ đã hiện lện nhất mạt triều hồng, thân hình mềm mại mỡ màng cũng bắt đầu nhẹ nhàng uốn éo lên.
Đây mới là nữ nhân a, rõ ràng tất cả đâu phải đều là đại gia khuê tú lớn ở thâm khuê, tàng nơi lầu các, xem trinh tiết như tánh mạng, không bao giờ muốn trương sanh liễu hạ, treo tường leo thang đâu ? Càng huống hồ quan niệm trinh thao tại hán mạt loạn thế còn lâu mới hình thành. Mã Dược khóe miệng nổi lên một tia cười mỉm tà ác, kì thật hắn căn bản không có uống rượu, tư duy hắn không có lúc nào thanh tỉnh như lúc này, đó chỉ là một tuồng kịch, chẳng qua là như thế mà thôi.
Mã Dược dùng lực banh đội chân thon dài kiện mĩ của Trâu Ngọc Nương ra, bàn tay thô ráp dập dờn theo ngọc thối quang khiết của nàng mà tiến lên, toàn bộ thân hình mềm mại của Trâu Ngọc Nương đều bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy, hàm răng trắng bóng ngọc ngà cắn chặt đôi môi, kiệt lực kìm nén không muốn phát ra tiếng rên rĩ, chỉ có hơi thở của nàng đang càng ngày càng nóng rực.
Bàn tay to lớn thô ráp của Mã Dược cuối cùng dừng lại trên u cốc thâm sâu mà tràn đây mật đào, nhờn nhợt mật lộ đang từ khe suối tràn ra, thấm ướt ngón tay Mã Dược, Mã Dược đem ngón tay từ trong mật đào rút ra, dưới ánh nến chập chờn, chỉ thấy một tia trong suốt đang từ đầu ngón tay hắn triền triền miên miên chảy xuống …….
“ Hắc hắc.”
Hai tiếng cười dâm, một tiếng thở dốc, Mã Dược như hổ đói vồ mồi ụp xuống, nặng nề đè lên thân hình yêu kiều nhu nhuyễn của Trâu Ngọc Nương, bàn tay to lớn đã nâng giờ bờ mông tuyết bạch của nàng, Mã Dược sớm đã không phải là con chim non gì, làm việc này đối với hắn mà nói tự nhiên là khinh xa thục lộ ( quen thuộc).
Bị Mã Dược hai trăm cân thịt đè xuống người, Trâu Ngọc Nương cuối cùng anh ninh một tiếng, đội chân ngọc thon dài kiện mĩ theo bản năng tách ra.
(DG : Phù phù, đoạn này vì ngắt điện mà dịch đi dịch lại đến ba lần, thiệt là muốn giết người mà)
……………………………………
Một canh giờ sau, vẫn tại sương phòng ở huyện nha hậu viện, Trâu Ngọc Nương đang sụt sùi khóc lóc, Lưu Nghiên thì ở một bên khuyên nhủ.
“Ngọc Nương muội muội, đừng khóc nữa, nhanh đem bát thuốc này uống đi.”
Trâu Ngọc Nương nhìn chén thuốc đen thui thủi trong tay Lưu Nghiên, ngừng khóc hỏi : “ Thuốc gì vậy ?”
“ Nhanh uống đi, hảo muội muội, nếu không muội sẽ có hài tử, sau này sẽ không có cách nào lập gia đình đâu.”
“ Tỉ tỉ, đã đến nước này, muội còn có thể có sau này cái gì nữa, hỗn đản đó nói đợi hắn đùa giỡn chán rồi sẽ đem muội thưởng cho thủ hạ của hắn chà đạp đó.”
“ Ai.” Lưu Nghiên u ám thở dài một tiếng, im lặng một lúc, trong mặt đột nhiên hiện lên một tia quyết liệt, ngưng giọng nói : “ Muội mội, muội đem thuốc uống đi , tỉ tỉ sẽ nghỉ biện pháp thả muội đi.”
Trâu Ngọc Nương nghe thế lập tức không còn khóc nữa, nhỏ giọng hỏi : “ Tỉ … thật sự muốn thả muội đi sao ?”
Lưu Nghiên kiên định gật đầu, ngưng giọng nói : “ Tỉ tỉ cũng là nữ nhân, biết làm nữ nhân không dễ dàng, nếu như muội thật sự bị Mã Dược đem thưởng cho đám thủ hạ của chàng, vậy quả thực là sống không bằng chết, muội là một cô nương tốt, có thể tìm một nam nhân tốt, tỉ tỉ tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn muội gặp phải vận rủi.
Trâu Ngọc Nương lập tực xoay người ngồi dậy, cũng không quản ngọc thể phơi bày tại trên giường quỳ xuống hướng Lưu Nghiên khấu lạy hai cái, cảm kích rơi nước mắt nói : “ Đại ân đại đức của tỉ tỉ, tiểu muội vĩnh viễn khắc trong tâm khảm.”
Lưu Nghiên ôn nhu nói : “ Hảo muội muội đừng nói gì nữa, nhanh đem thuốc uống đi.”
Ngay lúc này, trong viện tử bên ngoài hốt nhiên vang lên thanh âm vang dội của Mã Dược.
“ Phía Bắc là tử lộ, phía tây cùng phía đông đều là tuyệt lộ, chỉ có phía đông ( chắc tác giả nhầm ) đi Giang Hạ mới là con đường sống, nhưng Tần Hiệt Nam Dương binh tuyệt đối sẽ không để chúng ta thuận lợi rời đi, chúng nhất đinh sẽ tại trên đường nam hạ Giang Hạ thiết lập bẩy rập chờ chúng ta ! Lần này, chúng ta sẽ tương kế tựu kế, giả vờ đi xuống phia nam tập kích Tùy Huyền, thực sự thì trở giáo lại đâm, tái chiếm Phục Dương, nói vận khí tốt thì có thể tại Phục Dương giết chết Tần Hiệt lão tiểu tử đó.
“ Giết chết Tần Hiệt !”
“ Giết chết Tần Hiệt !”
Quản Hợi cùng các lưu khấu vung tay rống giận.
Mã Dược dữ dằn hét lớn : “ Quản Hợi nghe lệnh !”
“ Có !”
Quản Hợi nghiêm giọng hưởng ứng, hai nữ trong phòng đều bị chấn động đến nỗi màng tai đều mơ hồ sinh ra đau đớn.
“ Lệnh cho ngươi điểm ra 200 huynh đệ, xua bách tính Phục Dương làm tiên phong, bày ra thái độ nam công Tùy Huyền, dọc đường có thể khua chiêng gõ trống, nhất định phải đem thanh thế hạo đại.”
“ Tuân lệnh !”
“ Bùi Nguyên Thiệu .”
“ Có !”
“ Điểm lấy 600 huynh đệ vào trong rừng rậm ở bắc thành mai phục, khi thấy bắc môn nổi lửa, thì suất quân tập kích lấy Phục Dương.
“ Tuân lệnh !”
“ Mao Tam, Ngưu Tứ .”
“ Có !”
“ Suất 50 tinh tráng quân sĩ vào trong bắc môn, khi quan quân tới không được tham chiến, nhưng đợi trời tối, thừa dịp quan quân không phòng bị tập kích chiếm lấy bắc môn, sau đó nổi lửa làm hiệu.”
“ Tuân lệnh !”
…………………………………….
Giang Hạ quân trì, Tây Lăng thành.
Ánh mặt trời ngã về tây, một con ngựa phi như phong quyển tàn vân xông đến, kị sĩ hai tay giữ cương, giục ngựa vội vàng phóng đi, trên mặt đầy sương lạnh phong trần, thần tình mỏi mệt chịu không nổi, chỉ có đội mắt đen vẫn sáng ngời như cũ. Sau lưng kị sĩ đeo lệch một cuộn vải, trên cuộn vải có cắm một cây tam giác lệnh kì, đang đón gió phần phật tung bay.
“ Nhanh tránh ra, tránh ra !”
Binh sĩ giữ cửa nhìn thấy, vội vàng bắt đầu xua tan người đi đường ở cửa thành, cấp cho kị sị một lối đi thông suốt.
“ Xác xác xác ……”
Dồn dập vó ngựa đạp nát mặt tuyết, ngay lập tức đã xuyên qua cửa thành xông vào Bắc trực môn.
Sau một chén trà công phu, truyền thư tám trăm dặm hỏa tốc của Nam Dương Thái thú Tần Hiệt đã trình đến án thư ( bàn đọc sách) của Giang Hạ Thái thú Vương Mẫn, một tên môn hạ tiểu lại cẩn thận mở túi vải ra, đem thư tự thân đề bút của Tần Hiệt chậm rãi mở ra. Vương Mẫn buông chén rượu xuống, nâng bức thư lên đưa mắt đọc lướt qua, sắc mặt đột nhiên đại biến, thất thanh nói : “ a nha không tốt , tặc khấu đã bỏ Nam Dương mà chạy đến Giang Hạ rồi, phải làm thế nào mới tốt đây ?”
Khi ấy có Đô Úy Lí Thông, Binh Tào Duyện Triệu Từ vừa khéo lại ở phủ Vương Mẫn ẩm yến, Lí Thông nghe thế dựng người đứng dậy, sang sảng nói : “ Đại nhân không cần kinh hoảng, tặc khấu không đến thì thôi, nếu như đến, hạ quan nhất định dạy cho bọn chúng biết thế nào là có đi mà không có về.”
Triệu Từ cũng làm ra vẻ nói : “ Hạ quan nguyện cùng Lí đại nhân một đường phá giặc.”
Vương Mẫn tầm thần trấn định lại, vui mừng nói : “ Giang hạ có Lí Thông, Triệu Từ hai vị, không lo rồi.”
……………………………………
Lại thêm một đêm không trăng không sao, Tám Trăm Lưu Khấu đã khuynh sào xuất động. Quản Hợi mang 200 người bắt hết bách tính đi đến Tùy Huyền, Bùi Nguyên Thiệu mang 600 người đi đến rừng rậm bắc thành mai phục; 50 người Mao Tam, Ngưu Tứ trà trộn vào trong xóm chợ, bóng dáng biến mất, Phục Dương nghiễm nhiên đã thành một tòa thành trống.
Mã Dược, Lưu Nghiên còn có đám người tù binh Trâu Ngọc Nương, Lí Nghiêm, Hà Chân, Trần Chấn cuối cùng thành một nhóm rời đi, dưới sự áp giải của mười tên lưu khấu thừa dịp trời tối vội vàng đi về phía nam. Bởi vì duyên cớ cùng là nữ giới, Lưu Ngiên vẫn phụ trách trong coi Trâu Ngọc Nương, lúc này hai người cố ý rơi lại phía sau cùng.
Có lẽ vì để tăng tốc độ hành quân, Mã Dược đặc biệt cố ý an bài một con ngựa cho hai người cỡi.
Lưu Nghiên ôm lấy chiếc eo nhỏ của Trâu Ngọc Nương, nhích gân đến bên lỗ tai của nàng nói nhỏ : “ Muội muội, ngân châm trên người muội tỉ tỉ đã lấy ra cho muội rồi, không đến vài canh giờ nữa thì huyết mạch sẽ thông suốt, muội liền có thể khôi phục một thân võ nghệ, đợi khi tỉ tỉ cố ý ngã xuống ngựa, muội hãy giục ngựa đào mạng đi nha.”
Trâu Ngọc Nương nhỏ giọng nói : “ Tỉ tỉ, không bằng tỉ cùng bỏ đi với ta ha ?”
Trong bóng tối, Lưu Nghiên lắc đầu, sau đó ai yêu một tiếng, đã từ trên lưng ngựa rơi xuống.
Trâu Ngọc Nương sâu kín thở dài một tiếng, bất chấp toàn thân ê ẩm, dùng sức xoay đầu ngựa, sau đó hai chôn hung ngoan đạp vào mã phúc ( bụng ngựa), thú cưỡi hí lên một tiếng thảm thiết, rẻ đường hướng đóng buông cả bốn vó phi đi.
Đội ngũ hành tiến lập tức hỗn loạn, vài tên lưu khấu hô hào lên : “ Đại đầu lĩnh không tốt rồi, tiểu nương tử nọ trốn mất rồi.”
“ Còn không mau đuổi theo !”
Trong bóng đêm vang lên một tiếng hét lớn như tạc đạn, Trâu Ngọc Nương thân thể mềm mại khẽ run rẩy, thúc ngựa chạy nhanh hơn.
/359
|