Mộc Khôi Lỗi do Amij điều khiển vươn những nhánh rễ khổng lồ chạy tới trận pháp Kim Quy của nhóm người Văn Lục. Nghe thấy Hương mỉa mai, Amij càng tức lộn ruột, rút từ trong không gian giới chỉ ra thêm một viên đan được màu xanh biếc. Đám nữ đệ tử đứng bên cạnh nhìn thấy vậy đều kinh hoảng kêu lên:
- Thiếu môn chủ! Không thể dùng thêm vật đó…
Trong mắt Amij chỉ còn lửa giận bừng bừng không thèm quan tâm tới những lời của người bên cạnh. Đan dược vào miệng, khuôn mặt của ả lúc xanh lè, lúc đỏ rực, trông thật biến thái. Chỉ thấy Nhị Mộc Khôi Lỗi tăng tốc độ chạy lên gấp đôi, vươn cành cây đập tới Kim Quy Trận. Ngàn vạn phiến lá ngày càng điên cuồng công kích. Vòng bảo hộ của Kim Quy trận cũng lập lòe yếu ớt, hẳn có thể sụp đổ bất cứ lúc nào… uy lực của pháp bảo Nhị Mộc Khôi Lỗi này quả nhiên không tầm thường.
Amij đứng trên một Mộc Khôi Lỗi nhìn xuống điên cuồng cười lớn:
- Non và xanh? Điều hài ước này đúng là làm ta cười muốn chết. Danh dự, trí tuệ của ta há có thể để cho ngươi bình luận loạn xạ ư?
Hương đứng phía dưới mặt đất thấy mọi người vất vả chống đỡ thì đâm ra tức giận hừ lạnh một tiếng:
- Hừm! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Nói đoạn nàng quay sang phía Văn Lục mà nũng nịu:
- Lão đại! Giờ nào rồi mà còn chưa ra tay?
Văn Lục lần đầu nghe thấy nàng nhún nhường như một thiếu nữ thẹn thùng thì lạnh cả người. Cô nàng này thường ngày mặt lạnh như tiền hôm nay bỗng nhiên nổi tính háo thắng liền nũng nịu một trận làm mọi người muốn hóa đá toàn bộ, trận pháp Kim Quy cũng xém chút sụp đổ. Văn Lục hừ một tiếng quay mặt đi không thèm quan tâm. Ngay từ đầu nếu nàng không hiếu thắng để đám người Kiệt Hào ra đấu âm luật thì mọi người đâu rơi vào tình huống như hiện tại. Giả dụ nàng cường công ngay từ đầu, đám người Nữ Vương Môn há có thể khởi động được Nhị Mộc Khôi Lỗi. Giờ biết sai rồi liền lôi lão đại ra làm bia chắn, nào có dễ vậy?
Hương thấy Văn Lục không nóng không lạnh, vẫn thản nhiên xem kịch vui thì trong lòng muốn nổi nóng. Bất quá nàng là người thông minh, rất nhanh nhìn ra vấn đề. Cuối cùng nàng vẫn phải ủy khuất “xuống nước”:
- Thì người ta biết sai rồi. Lão đại còn không ra tay sẽ có thương vong à.
Văn Lục nhìn mọi người mặt mày trắng bệch, hao phí sức lực chống đỡ Kim Quy trận thì lườm Hương một cái rồi nói:
- Tuyệt đối không có lần sau!
- Thì không có lần sau là được chứ gì?
Hương còn đang ủy khuất cúi đầu, phía trên Mộc Khôi Lỗi đã xảy ra dị biến. Mấy người đệ tử tu thuật giả trẻ tuổi linh thức tốt đều kinh hô:
- Nhìn…
Chỉ thấy hàng ngũ Nữ Vương Môn bỗng nhiên rối loạn một trận. Tất cả những nữ đệ tử Nữ Vương Môn đang đứng phía sau Amij chợt đồng loạt thi triển công kích. Mà đối tượng của bọn họ dĩ nhiên không phải là đám người Văn Lục mà là thiếu cung chủ Amij của bọn họ.
Amij đang cười đắc ý nhìn thấy mấy người tu thuật giả bị hành hạ bỗng nhiên nghe “phốc” một tiếng, giữa ngực đã thấy một lỗ thủng nhìn xuyên qua cả người. Còn đang choáng váng liên tiếp mấy tiếng “phốc phốc, bụp bụp” vang lên, toàn thân liền thủng lỗ chỗ. Amij gian nan quay đầu lại nhìn đám đàn em phía sau, miệng đầy máu lắp bắp:
- Ngươi… các ngươi… phản….
Chưa nói hết ả đã gục xuống… chết tốt. Nhị Mộc Khôi Lỗi đang điên cuồng vũ động cành cây đột nhiên dừng hẳn, đứng đơ ra đó như hai cây cổ thụ bình thường. Mà ngàn vạn phiến lá cũng rụng lả tả xuống như mưa ngâu mùa bão, thoáng chốc đã xếp kín luôn cả Kim Quy Trận.
Bất quá mọi người đều không để ý tới những thứ đó. Thành viên tổ đội quái vật số mười hai dẫu đã biết bản lĩnh của lão đại nhưng vẫn không tưởng tượng được đối thủ khó nhằn như vậy mà lão đại ngay cả cái phất tay cũng chằng thèm liền giết chết đến không thể chết hơn. Những thành viên tu thuật giả đang kết trận còn choáng váng hơn, sau phút đơ người, cả đám đều cảm giác lạnh buốt sống lưng. Xem ra muốn đối phó với vị lão đại này tốt nhất đừng cậy đông mà đắc ý, nếu không chết thế nào cũng không biết nha.
Kinh ngạc và sợ hãi nhất đương nhiên là những nữ đệ tử vừa tập kích thiếu cung chủ của bọn họ. Sau khi công kích thì cũng đồng loạt tỉnh lại. Tất cả đều ngơ ngác nhìn bàn tay của mình, cả người không ngừng run rẩy. Tiếp đó một màn làm đám người Văn Lục muốn trợn mắt há mồm mà nhìn. Tất cả những nữ đệ tử Nữ Vương Môn còn sống sót đều đồng loạt rút ra một thanh trùy thủ giấu ở dưới giày của các nàng. Và rồi một loạt tiếng “xoẹt xoẹt” vang lên, cả đám đột nhiên tự sát làm Văn Lục muốn ngăn cũng không kịp.
Mọi người đều bị chiêu thức của Văn Lục dọa cho tưởng lầm hắn là kẻ sát tinh khát máu. Thực tế không phải vậy, đối với địch nhân luôn muốn bức hắn hoặc nhân thân của hắn vào con đường chết thì hắn tuyệt đối không nương tay, chiêu thức bung ra là mười phần huyết tinh đi cùng. Nhưng nếu người nào buông tha được hắn đương nhiên sẽ thả, cũng giống như đám đệ tử Phi Thiên Môn, hắn chỉ xóa đi đoạn ký ức gặp gỡ của hai bên. Còn lại coi như chưa quan hệ gì.
Tương tự như vậy mấy đệ tử Nữ Vương Môn này hẳn là do vị thiếu cung chủ “ít óc” kia bức ép, do vậy Văn Lục cũng chỉ dự tính xóa đi đoạn ký ức này và để mọi truyện như chưa hề xảy ra. Thật không nghĩ tới, vừa mới tỉnh lại, các nàng ta quyết liệt tự sát, ra tay cùng đồng đều cùng nhanh chóng đến nỗi Văn Lục cũng chưa kịp phản ứng. Dù sao đối với cấp độ hiện tại của Văn Lục muốn dùng lại hồn thuật lần nữa cũng phải qua một đoạn thời gian, không thể nào dùng liên tiếp được. Để đạt tới cấp độ dùng liên tiếp cho tới khi cạn kiệt linh hồn lực này thì Văn Lục phải đột phá lên cấp chín hồn thuật, trong khi đó hắn vẫn là cấp tám viên mãn thôi, còn cách một “cánh cửa” cực kỳ cứng rắn nữa.
Nhìn thấy hành động quyết liệt của đám đệ tử Nữ Vương Môn như vậy Văn Lục cũng phải cảm khái:
- Thật là dũng cảm và kiên định với tín ngưỡng của mình nha.
Hương đứng bên cạnh bĩu môi nói:
- Gì mà dũng cảm với cố chấp? Quy môn của bọn họ trong mọi tình huống, bảo vệ bề trên là trách nhiệm cao quý nhất, nếu không bảo vệ được vị thiếu cung chủ này, thì họ cũng tự giác mang cắt cái đầu của mình xuống rồi đem về cho môn phái… ngươi nói bọn họ còn có dũng khí sống tiếp sao?
Văn Lục trợn tròn mắt, Vân Trọng đứng bên kinh hô:
- Úi trời! Bảo vệ cái ả ít não đó chẳng phải khó hơn cả lấy Hoàng Lệnh sao? Đây đúng là… là… con mẹ nó nhiệm vụ khốn khiếp mà.
Thủ Hộ Giả Lê vác kiếm đã đứng ở bên cạnh từ hồi nào, chép chép miệng nói ra một câu kinh điển:
- Người nào mà chẳng là người. Nếu phân biệt đẳng cấp quá rõ ràng, lợi ích quá chênh lệch chứng tỏ thế lực đó sắp sụp đổ.
Nghe Thủ Hộ Giả Lê nói vậy, Na Na cũng hưng phấn tham gia:
- Nga! Sao Na Na nghe có chút không đúng. Chẳng hạn như thời phong kiến đẳng cấp và lợi ích quả chênh lệnh đó thôi, tại sao chế độ đó lại kéo quá dài như vậy, nào có giống sắp sụp đổ à?
Thủ Hộ Giả Lê tức giận trừng mắt với Na Na nói:
- Ví von vớ vẩn! Ngươi biết tại sao cái chế độ phong kiến đó tồn tại trong một quãng thời gian dài vậy không? Chính là vì chia nhỏ ra thì có ông vua tốt, có ông vua xấu. Ông xấu không chăm lo cho dân chúng, lại để quan lại vơ vét, bóc lột, phân chia đẳng cấp đối với dân chúng thì ngươi nói hắn sẽ hay không có thể trụ vững lâu dài? Bị diệt là lẽ tất yếu của “ông vua xấu”. Nhưng vì cái gì chế độ phong kiến vẫn không mất sau khi ông vua xấu bị diệt? À! Cái này lại phải nói tới ông vua tốt. Sau khi ông vua xấu bị diệt, đương nhiên ngồi lên ngai phải là ông vua biết cách chiều lòng dân, hay nói là ông vua tốt. Mà người dân thì họ cần gì, đương nhiên chỉ cần một cuộc sống an lành, no ấm cho nên họ hài lòng với cuộc sống mà ông vua tốt ban cho… chính vì lẽ này chế độ phong kiến lại kéo dài thêm cho tới khi xuất hiện một cái ông vua xấu. Cái vòng luẩn quẩn này rất khó phá cho tới khi có một vài “lão già”, viết ra một đống lời lẽ… “có lý” mà người dưới nhân gian gọi là “triết học” khiến những người dân bình thường bỗng nhiên “thông minh” lên gấp trăm, gấp ngàn lần, lại gặp phải mấy ông vua không có khả năng áp chế, tự nhiên phong kiến sẽ bị phá bỏ…
Thủ Hộ Giả Lê nói xong đắc ý xoa xoa càm nhìn một lượt đang tròn mắt vểnh tai lắng nghe, hỏi:
- Hiểu không?
Vân Trọng phụng phịu:
- Hiểu chết liền…
- Ngươi… Hừ! Ngươi… về cày ruộng đi. Ngươi mà sinh ra thời phong kiến chắc chắn ngươi sẽ thành tâm quỳ lạy đức vua hơn ai hết. Bởi vì ngươi là một “con bò” dễ dụ dỗ.
Vân Trọng không phục cãi lại:
- Nói như vậy là cái chế độ xã hội hiện giờ dưới nhân gian chỉ cần thò ra mấy lão già, phun ra một loạt câu đại loại như xã hội này là sai lầm, chế độ này sẽ đưa con người tới hủy diệt… sau đó đưa ra một loạt triết lý, biện chứng để chứng minh… thế là chế độ xã hội sẽ thay đổi sao? Điều này quá buồn cười đi…
- Ừ đúng rồi! Ngươi thông minh hơn chút rồi đấy.
Hồng Hà đứng bên toe tóe cười:
- Ta mà là vua, ta đem gom tất cả các lão già lại, rồi nhốt sạch, ngày ngày đem đánh xem còn ai còn đầu óc để suy nghĩ viển vông hay không. Ha ha… ta quả là thiên tài, một vị vua trí tuệ….
Thủ Hộ Giả Lê ôm trán đau khổ nói:
- Trời đất! Ngươi đúng là thông minh.
Hồng Hà đắc ý vươn vai nói:
- Dĩ nhiên…
- Là một con bò thông minh…
- Ngươi…
Cả đám đang cãi nhau inh tỏi, bên phía kia liền phát ra tiếng kinh hô của cô nàng sát thủ:
- Oa…Giàu to rồi! Chuyến này giàu thật rồi!
- Thiếu môn chủ! Không thể dùng thêm vật đó…
Trong mắt Amij chỉ còn lửa giận bừng bừng không thèm quan tâm tới những lời của người bên cạnh. Đan dược vào miệng, khuôn mặt của ả lúc xanh lè, lúc đỏ rực, trông thật biến thái. Chỉ thấy Nhị Mộc Khôi Lỗi tăng tốc độ chạy lên gấp đôi, vươn cành cây đập tới Kim Quy Trận. Ngàn vạn phiến lá ngày càng điên cuồng công kích. Vòng bảo hộ của Kim Quy trận cũng lập lòe yếu ớt, hẳn có thể sụp đổ bất cứ lúc nào… uy lực của pháp bảo Nhị Mộc Khôi Lỗi này quả nhiên không tầm thường.
Amij đứng trên một Mộc Khôi Lỗi nhìn xuống điên cuồng cười lớn:
- Non và xanh? Điều hài ước này đúng là làm ta cười muốn chết. Danh dự, trí tuệ của ta há có thể để cho ngươi bình luận loạn xạ ư?
Hương đứng phía dưới mặt đất thấy mọi người vất vả chống đỡ thì đâm ra tức giận hừ lạnh một tiếng:
- Hừm! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Nói đoạn nàng quay sang phía Văn Lục mà nũng nịu:
- Lão đại! Giờ nào rồi mà còn chưa ra tay?
Văn Lục lần đầu nghe thấy nàng nhún nhường như một thiếu nữ thẹn thùng thì lạnh cả người. Cô nàng này thường ngày mặt lạnh như tiền hôm nay bỗng nhiên nổi tính háo thắng liền nũng nịu một trận làm mọi người muốn hóa đá toàn bộ, trận pháp Kim Quy cũng xém chút sụp đổ. Văn Lục hừ một tiếng quay mặt đi không thèm quan tâm. Ngay từ đầu nếu nàng không hiếu thắng để đám người Kiệt Hào ra đấu âm luật thì mọi người đâu rơi vào tình huống như hiện tại. Giả dụ nàng cường công ngay từ đầu, đám người Nữ Vương Môn há có thể khởi động được Nhị Mộc Khôi Lỗi. Giờ biết sai rồi liền lôi lão đại ra làm bia chắn, nào có dễ vậy?
Hương thấy Văn Lục không nóng không lạnh, vẫn thản nhiên xem kịch vui thì trong lòng muốn nổi nóng. Bất quá nàng là người thông minh, rất nhanh nhìn ra vấn đề. Cuối cùng nàng vẫn phải ủy khuất “xuống nước”:
- Thì người ta biết sai rồi. Lão đại còn không ra tay sẽ có thương vong à.
Văn Lục nhìn mọi người mặt mày trắng bệch, hao phí sức lực chống đỡ Kim Quy trận thì lườm Hương một cái rồi nói:
- Tuyệt đối không có lần sau!
- Thì không có lần sau là được chứ gì?
Hương còn đang ủy khuất cúi đầu, phía trên Mộc Khôi Lỗi đã xảy ra dị biến. Mấy người đệ tử tu thuật giả trẻ tuổi linh thức tốt đều kinh hô:
- Nhìn…
Chỉ thấy hàng ngũ Nữ Vương Môn bỗng nhiên rối loạn một trận. Tất cả những nữ đệ tử Nữ Vương Môn đang đứng phía sau Amij chợt đồng loạt thi triển công kích. Mà đối tượng của bọn họ dĩ nhiên không phải là đám người Văn Lục mà là thiếu cung chủ Amij của bọn họ.
Amij đang cười đắc ý nhìn thấy mấy người tu thuật giả bị hành hạ bỗng nhiên nghe “phốc” một tiếng, giữa ngực đã thấy một lỗ thủng nhìn xuyên qua cả người. Còn đang choáng váng liên tiếp mấy tiếng “phốc phốc, bụp bụp” vang lên, toàn thân liền thủng lỗ chỗ. Amij gian nan quay đầu lại nhìn đám đàn em phía sau, miệng đầy máu lắp bắp:
- Ngươi… các ngươi… phản….
Chưa nói hết ả đã gục xuống… chết tốt. Nhị Mộc Khôi Lỗi đang điên cuồng vũ động cành cây đột nhiên dừng hẳn, đứng đơ ra đó như hai cây cổ thụ bình thường. Mà ngàn vạn phiến lá cũng rụng lả tả xuống như mưa ngâu mùa bão, thoáng chốc đã xếp kín luôn cả Kim Quy Trận.
Bất quá mọi người đều không để ý tới những thứ đó. Thành viên tổ đội quái vật số mười hai dẫu đã biết bản lĩnh của lão đại nhưng vẫn không tưởng tượng được đối thủ khó nhằn như vậy mà lão đại ngay cả cái phất tay cũng chằng thèm liền giết chết đến không thể chết hơn. Những thành viên tu thuật giả đang kết trận còn choáng váng hơn, sau phút đơ người, cả đám đều cảm giác lạnh buốt sống lưng. Xem ra muốn đối phó với vị lão đại này tốt nhất đừng cậy đông mà đắc ý, nếu không chết thế nào cũng không biết nha.
Kinh ngạc và sợ hãi nhất đương nhiên là những nữ đệ tử vừa tập kích thiếu cung chủ của bọn họ. Sau khi công kích thì cũng đồng loạt tỉnh lại. Tất cả đều ngơ ngác nhìn bàn tay của mình, cả người không ngừng run rẩy. Tiếp đó một màn làm đám người Văn Lục muốn trợn mắt há mồm mà nhìn. Tất cả những nữ đệ tử Nữ Vương Môn còn sống sót đều đồng loạt rút ra một thanh trùy thủ giấu ở dưới giày của các nàng. Và rồi một loạt tiếng “xoẹt xoẹt” vang lên, cả đám đột nhiên tự sát làm Văn Lục muốn ngăn cũng không kịp.
Mọi người đều bị chiêu thức của Văn Lục dọa cho tưởng lầm hắn là kẻ sát tinh khát máu. Thực tế không phải vậy, đối với địch nhân luôn muốn bức hắn hoặc nhân thân của hắn vào con đường chết thì hắn tuyệt đối không nương tay, chiêu thức bung ra là mười phần huyết tinh đi cùng. Nhưng nếu người nào buông tha được hắn đương nhiên sẽ thả, cũng giống như đám đệ tử Phi Thiên Môn, hắn chỉ xóa đi đoạn ký ức gặp gỡ của hai bên. Còn lại coi như chưa quan hệ gì.
Tương tự như vậy mấy đệ tử Nữ Vương Môn này hẳn là do vị thiếu cung chủ “ít óc” kia bức ép, do vậy Văn Lục cũng chỉ dự tính xóa đi đoạn ký ức này và để mọi truyện như chưa hề xảy ra. Thật không nghĩ tới, vừa mới tỉnh lại, các nàng ta quyết liệt tự sát, ra tay cùng đồng đều cùng nhanh chóng đến nỗi Văn Lục cũng chưa kịp phản ứng. Dù sao đối với cấp độ hiện tại của Văn Lục muốn dùng lại hồn thuật lần nữa cũng phải qua một đoạn thời gian, không thể nào dùng liên tiếp được. Để đạt tới cấp độ dùng liên tiếp cho tới khi cạn kiệt linh hồn lực này thì Văn Lục phải đột phá lên cấp chín hồn thuật, trong khi đó hắn vẫn là cấp tám viên mãn thôi, còn cách một “cánh cửa” cực kỳ cứng rắn nữa.
Nhìn thấy hành động quyết liệt của đám đệ tử Nữ Vương Môn như vậy Văn Lục cũng phải cảm khái:
- Thật là dũng cảm và kiên định với tín ngưỡng của mình nha.
Hương đứng bên cạnh bĩu môi nói:
- Gì mà dũng cảm với cố chấp? Quy môn của bọn họ trong mọi tình huống, bảo vệ bề trên là trách nhiệm cao quý nhất, nếu không bảo vệ được vị thiếu cung chủ này, thì họ cũng tự giác mang cắt cái đầu của mình xuống rồi đem về cho môn phái… ngươi nói bọn họ còn có dũng khí sống tiếp sao?
Văn Lục trợn tròn mắt, Vân Trọng đứng bên kinh hô:
- Úi trời! Bảo vệ cái ả ít não đó chẳng phải khó hơn cả lấy Hoàng Lệnh sao? Đây đúng là… là… con mẹ nó nhiệm vụ khốn khiếp mà.
Thủ Hộ Giả Lê vác kiếm đã đứng ở bên cạnh từ hồi nào, chép chép miệng nói ra một câu kinh điển:
- Người nào mà chẳng là người. Nếu phân biệt đẳng cấp quá rõ ràng, lợi ích quá chênh lệch chứng tỏ thế lực đó sắp sụp đổ.
Nghe Thủ Hộ Giả Lê nói vậy, Na Na cũng hưng phấn tham gia:
- Nga! Sao Na Na nghe có chút không đúng. Chẳng hạn như thời phong kiến đẳng cấp và lợi ích quả chênh lệnh đó thôi, tại sao chế độ đó lại kéo quá dài như vậy, nào có giống sắp sụp đổ à?
Thủ Hộ Giả Lê tức giận trừng mắt với Na Na nói:
- Ví von vớ vẩn! Ngươi biết tại sao cái chế độ phong kiến đó tồn tại trong một quãng thời gian dài vậy không? Chính là vì chia nhỏ ra thì có ông vua tốt, có ông vua xấu. Ông xấu không chăm lo cho dân chúng, lại để quan lại vơ vét, bóc lột, phân chia đẳng cấp đối với dân chúng thì ngươi nói hắn sẽ hay không có thể trụ vững lâu dài? Bị diệt là lẽ tất yếu của “ông vua xấu”. Nhưng vì cái gì chế độ phong kiến vẫn không mất sau khi ông vua xấu bị diệt? À! Cái này lại phải nói tới ông vua tốt. Sau khi ông vua xấu bị diệt, đương nhiên ngồi lên ngai phải là ông vua biết cách chiều lòng dân, hay nói là ông vua tốt. Mà người dân thì họ cần gì, đương nhiên chỉ cần một cuộc sống an lành, no ấm cho nên họ hài lòng với cuộc sống mà ông vua tốt ban cho… chính vì lẽ này chế độ phong kiến lại kéo dài thêm cho tới khi xuất hiện một cái ông vua xấu. Cái vòng luẩn quẩn này rất khó phá cho tới khi có một vài “lão già”, viết ra một đống lời lẽ… “có lý” mà người dưới nhân gian gọi là “triết học” khiến những người dân bình thường bỗng nhiên “thông minh” lên gấp trăm, gấp ngàn lần, lại gặp phải mấy ông vua không có khả năng áp chế, tự nhiên phong kiến sẽ bị phá bỏ…
Thủ Hộ Giả Lê nói xong đắc ý xoa xoa càm nhìn một lượt đang tròn mắt vểnh tai lắng nghe, hỏi:
- Hiểu không?
Vân Trọng phụng phịu:
- Hiểu chết liền…
- Ngươi… Hừ! Ngươi… về cày ruộng đi. Ngươi mà sinh ra thời phong kiến chắc chắn ngươi sẽ thành tâm quỳ lạy đức vua hơn ai hết. Bởi vì ngươi là một “con bò” dễ dụ dỗ.
Vân Trọng không phục cãi lại:
- Nói như vậy là cái chế độ xã hội hiện giờ dưới nhân gian chỉ cần thò ra mấy lão già, phun ra một loạt câu đại loại như xã hội này là sai lầm, chế độ này sẽ đưa con người tới hủy diệt… sau đó đưa ra một loạt triết lý, biện chứng để chứng minh… thế là chế độ xã hội sẽ thay đổi sao? Điều này quá buồn cười đi…
- Ừ đúng rồi! Ngươi thông minh hơn chút rồi đấy.
Hồng Hà đứng bên toe tóe cười:
- Ta mà là vua, ta đem gom tất cả các lão già lại, rồi nhốt sạch, ngày ngày đem đánh xem còn ai còn đầu óc để suy nghĩ viển vông hay không. Ha ha… ta quả là thiên tài, một vị vua trí tuệ….
Thủ Hộ Giả Lê ôm trán đau khổ nói:
- Trời đất! Ngươi đúng là thông minh.
Hồng Hà đắc ý vươn vai nói:
- Dĩ nhiên…
- Là một con bò thông minh…
- Ngươi…
Cả đám đang cãi nhau inh tỏi, bên phía kia liền phát ra tiếng kinh hô của cô nàng sát thủ:
- Oa…Giàu to rồi! Chuyến này giàu thật rồi!
/382
|