Người thanh niên cao to, có hình xăm tức thì hai tay ôm lấy cô gái hôn “chụt… chụt…” liên tiếp mấy cái, khiến tổ đội Văn Lục bất giác rùng mình.
- Cưng… bỏ cưng sao được chứ…
Người con gái có bắn cái vòng xuyên qua mũi nghe người con trai nói thế mới hài lòng dựa vào hắn đưa đôi mắt to điểm đen quạch nhìn đoàn người Văn Lục. Người thanh niên hất hàm, một tên gầy còm rút con dao găm phía sau lững thững đi lên trước:
- Hê… hôm nay đại gia tốt bụng… để hai con bé lại rồi cút hết đi…
Hai cô bé Na Na và Vân Nhi nghe vậy lập tức co dúm lại một góc mà quên mất mình là người tu thuật. Văn Lục khóc dở cười dở, quay về phía sau nói:
- Kìa… chúng coi chúng ta là không khí kìa…
Ba vị công tử nghe Văn Lục nói thì sửng sốt, tiếp đó tên Kiệt Hào tức giận gào lên:
- Con bà nó… dám khoa chân múa tay trước mặt bọn ta?
Chưa nói xong thì phía sau đoàn thanh niên nọ bỗng nhiên có hơn mười vật gì màu đen rớt “ầm… ầm…” xuống, lõm cả một đoạn đường.
Văn Lục nhíu mày, truyền âm cho cả đội:
- Tỏ vẻ sợ hãi đi!
Mọi người nghe vậy thì ngẩn ra, nhưng cũng không ai nói gì đều làm theo lời Văn Lục. Đoàn thanh niên vừa nghe Kiệt Hào hò hét, đang định lên “dạy dỗ” cho bọn “choai choai” biết thế nào là lễ độ thì nghe mấy tiếng ầm ầm phía sau vội quay lại.
Không nhìn thì thôi, nhìn rồi tức thì chân tay run lẩy bẩy.
Trong những cái hố rộng tới bốn năm mét có mười lăm bóng đen bò dậy. Khi đèn đường chiếu tới, mọi người nhìn rõ thì cảm giác lạnh buốt sống lưng, rùng mình mấy cái.
Đó là con vật lạ chứ không phải là con người… Thân mình nó là thân con rắn màu xanh biếc. Nhưng mà nó lại có tới.. hai cái đầu.
Điều làm người ta ớn lạnh là người ta không phân biệt đâu là đầu đâu là đuôi. Nghĩa là đầu cũng chính là đuôi mà đuôi cũng chính là đầu. Hai cái đầu dữ tợn đầy những răng nanh nhọn, lóp ngóp trườn lên khỏi cái hố rộng.
Cảnh tiếp theo làm cho mọi người trợn mắt, một con bò lên khỏi hố đầu tiên tức thì quay lại nhìn mấy con kia “khẹc… khẹc…” mấy tiếng. Tiếp đó là thân hình vặn vẹo…
Thân hình con rắn hai đầu dần dần biến thành hình dáng … con người. Nhưng mà con người gầy gầy nọ lại có tới hai cái đầu. Tiếp đó mọi người đều nghe thấy cái đầu bên trái quay sang nói với cái đầu bên phải.
- Ta đã nói mà… chỉ có thân hình của chúng ta mới là hoàn hảo. Việc gì mà phải biến thành thân xác động vật cấp thấp như vầy chứ.
Cánh tay bên phải tức thì giơ lên vỗ vào cái đầu trái, còn cái đầu phải biểu tình cười cười.
- Ngươi đúng là chẳng ra thể thống gì. Không biến thành hình dáng con người sao đi lại trên mặt đất được? Đây đâu phải như hành tinh của chúng ta… cả hành tinh đều là nước chứ?
Cánh tay bên phải người nọ gãi gãi đầu phải gật gù:
- Ngươi nói cũng phải…
- Thế còn không lặn đi!
Cái đầu trái nghe nói vậy thì cười cười, sau đó mọi người lại sửng sốt khi cái đầu trái thực sự chui xuống dưới thân rồi mất tích. Cái đầu phải chuyển sang giữa cổ, bây giờ trông hắn chẳng khác gì người bình thường cả. Nếu cả nhóm không chứng kiến cảnh này chắc gặp cũng không biết là sinh vật cao cấp của hành tinh khác. Truyện "Hồn Thuật " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Những sinh vật phía sau cũng dần biến đổi thành người bình thường. Duy chỉ có tên cuối cùng, hai cái đầu cãi nhau òm tỏi, đứa nào cũng không chịu là người phải “lặn” xuống để cái đầu kia chiếm tư cách là người.
Tiếp đó là một màn làm người ta khóc dở. Hai cái đầu điểu khiển tay trái tay phải mà đấm nhau bình bịch đến thâm tím mặt mũi. Cho đến khi cái đầu phải không chịu được mới không cam lòng mà lặn xuống.
Những thanh niên “ăn chơi” vừa nãy giờ này đứng không nổi nữa. Nhìn thấy cảnh như vậy thì máu lưu manh cũng “lặn” đi đâu hết trơn. Nhưng chưa hết run rẩy thì một màn “kinh khủng” hơn là những người bọn chúng vừa “bắt nạt” lại “vù’ một tiếng tất cả bay vút lên trên không tiến về phía ngoại thành mà bay tới.
Những sinh vật lạ thấy vậy tức thì con biến hình đầu tiên cười cười:
- Muốn chạy sao?
Tiếp đó mười lăm sinh vật hành tinh khác cũng bay vụt theo. Nhưng kiểu bay của chúng cực kỳ quái dị. Nó giống như kiểu người ta đang bơi ở dưới nước vậy.
- Má… má...ơi… ta nhìn thấy cái quái gì vậy trời?
Cả đám thanh niên mặt tái nhợt không còn giọt máu run rẩy nhìn theo hướng những “quái vật” kia bay đi.
Trong tổ đội hai đang bay, Văn Lục truyền âm cho mọi người:
- Không cần bay nhanh, chỉ đủ để chúng vượt lên khi chúng ta ra ngoại thành.
Na Na bay bên cạnh thắc mắc:
- Muội thấy bọn chúng sức mạnh cũng chỉ bằng tầm cấp ba Mầm Thế Giới của tu thuật chúng ta mà. Sao ca ca phải mất công thế… mấy cái phẩy tay là bọn chúng thành tro hết thôi mà.
Văn Lục ngạc nhiên nhìn sang phía Na Na. “Cô bé này thường ngày “nhân từ” lắm mà, sao hôm nay lại ghê vậy nhỉ?”
Văn Lục không biết là khi Na Na nhìn thấy hình dáng thật của những sinh vật nọ thì xém chút nôn ọe. Theo đánh giá của cô bé thì bọn chúng có thân hình “ghê tởm” vậy thì là những sinh vật ‘không tốt” rồi. Mà đối với những điều mà cô bé cho rằng là điều ác thì cô bé quả thật không có tý nhân từ nào cả. Na Na cũng không tưởng tượng được rằng những sinh vật đó cũng cảm thấy “ghê tởm” cái thân hình của con người. Theo bọn chúng thì thân hình của bọn chúng mới là thân hình “hoàn mỹ”.
Văn Lục quay sang nhìn Na Na xong thì truyền âm lại cho mọi người:
- Bọn chúng có lẽ là nhóm được cử xuống để ám sát chúng ta, ngăn cản không cho thanh niên tu thuật Việt làm nhiệm vụ. Chắc chắn nhóm này chỉ là để thăm dò mà thôi. Thực lực của bọn được cử xuống được tính ngang bằng với thực lực của tinh anh Việt. Nhưng có lẽ chúng tính nhầm đôi chút, vì kể cả là cùng cấp ba, tu thuật Đại Việt cũng dễ dàng tiêu diệt bọn chúng. Truyện "Hồn Thuật " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Sư phụ ta có nói thuật pháp Đại Việt trong mắt những tu luyện giả khác trên trái đất là cực kỳ “quỷ dị”. Nó là gần giống như là sự kết hợp giữa ma pháp và đấu khí. Thử tưởng tượng xem ma pháp cấp cao mà vung tay là thực hiện xong thì kinh khủng thế nào.
Mầm Thế Giới được coi là sự phát minh tuyệt đỉnh của Long Quân Thiên Đế và Hậu Đế Âu Cơ. Đó là sự “gieo mầm” mà những tu luyện giả thường nói là sự sáng tạo mà chỉ sáng thế thần mới làm được. Sự hoàn hảo và mạnh mẽ của nó khiến khác tu luyện giả khác hâm mộ không thôi. Nhiều năm qua, tu luyện giả khắp nơi đều cố gắng nghiên cứu ra một công pháp khác mạnh mẽ hơn nhưng so với Mầm Thế Giới mà hai người Long Quân Thiên Đế và Hậu Đế Âu Cơ sáng tạo ra thì đều không tài nào bằng được. Truyện "Hồn Thuật " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Văn Lục dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Mọi biện pháp tu luyện trong giới tu luyện giả cũng đều có điểm mạnh mẽ riêng. Cho nên mọi người nghĩ xem nếu chúng ta cất tay một cái là diệt cả đoàn sinh vật do thám này thì cấp cao của họ sẽ nghĩ gì.
Vân Nhi buột miệng nói:
- Cử đội cực mạnh xuống.
Văn Lục tán thưởng nhìn Vân Nhi:
- Nếu chúng ta thể hiện rằng chúng ta chỉ nhỉnh hơn bọn chúng một chút. Hoặc là không đánh lại mà chạy trốn thì sao?
Mọi người trong tổ lúc này mới ngẩn ra, ý Văn Lục chính là cứ để cái đuôi yếu đuối này chạy theo cho bọn chúng khỏi cử người mạnh hơn xuống.
- Quả là cao tay
Kiệt Hào nhịn không được giơ ngón tay cái về phía Văn Lục. Văn Lục cười cười:
- Chưa xong đâu…
Văn Lục nở nụ cười thần bí.
…
Trên một hành tinh màu xanh biếc lớn gấp năm mươi hai lần trái đất, toàn bộ hành tinh đều là nước. Ở trong một căn nhà hình thù kỳ quái ở dưới đáy một khu vực nước sâu tới hơn bốn mươi ngàn mét có rất nhiều sinh vật kỳ dị tụ tập quanh một chiếc bàn tròn bằng lớn màu nâu sậm.
Nếu Văn Lục có mặt ở đây chắc ngạc nhiên không thôi, vì những sinh vật này chính là những sinh vật mình rắn hai đầu vừa truyền tống xuống trái đất và đang đuổi nhóm người Văn Lục.
Không biết những sinh vật này làm cách nào nhưng ở giữa chiếc bàn to lớn là một mặt nước kỳ lạ. Trên mặt nước đó ghi lại hình ảnh nhóm sinh vật kia đang đuổi nhóm người Văn Lục giống như thiết bị vệ tinh theo dõi dưới trái đất vậy.
Một sinh vật đứng gần tấm màn hình nước đó ngoắc ngoắc cái đầu, màn hình lại chuyển sang hình ảnh khác. Hình ảnh thứ hai này là một nhóm sinh vật khác đang truy đuổi một tổ đội tu thuật khác của Đại Việt.
“Khẹt…khẹt…”
Những sinh vật này nhao nhao kêu lên những tiếng với tần suất cực cao truyền dưới nước hoàn toàn không có bị ảnh hưởng nào.
Ở dưới trái đất, khu vực ngoại thành Hà Nội, moi người nghe Văn Lục nói thì ngạc nhiên, Kiệt Hào hỏi:
- Cái gì chưa xong? Chúng ta cứ để mấy cái đuôi này đuổi thì chẳng phải là yên ổn làm tới hết nhiệm vụ sao?
Văn Lục lắc đầu:
- Tổ đội hai không diệt không có nghĩa là tổ khác không diệt. Nếu tổ khác tiêu diệt gọn tất cả nhóm sinh vật đuổi theo thì không phải chúng sẽ cử xuống nhóm mạnh hơn truy sát tổ đội đó sao. Nếu xong thì nhóm sinh vật cực mạnh sẽ sang bên ám sát chúng ta mà thôi. Nói vậy có nghĩa là tổ đội chúng ta chỉ có nhiều thời gian hơn tổ khác một chút chứ không hoàn toàn là lâu dài đủ để hoàn thành nhiệm vụ.
Trên hành tinh to lớn màu xanh nước, trên màn hình giữa chiếc bàn đang ghi lại cảnh các tổ đội tu thuật Đại Việt sau khi phát hiện ra những sinh vật kỳ lạ tức khắc thi triển thuật pháp tiêu diệt toàn bộ đoàn sinh vật đó. Không tới một giờ, gần như toàn bộ những đoàn sinh vật ngoại trừ đội đang đuổi theo tổ đội hai và một vài độ khác có cách nghĩ giống Văn Lục, còn lại toàn bộ bị diệt khiến nhiều sinh vật quây quanh chiếc bàn tròn kêu lên “khẹt… khẹt…” chói tai cả khu vực.
Đúng lúc này màn hình nước giữa bàn tròn vụt tắt, khiến các sinh vật quay quang bàn tròn đang la ó lập tức im bặt nhìn nhau. Dễ dàng nhận thấy là trong mắt chúng đang ánh lên những ánh mắt hoảng sợ.
Bên ngoại thành Hà Nội, trên dòng sông Hồng phía đông, tổ đội hai có vẻ kiệt sức dừng bay trên trời cách mặt sông chừng hai ba trăm mét. Vừa lức đó đoàn sinh vật kia cũng đuổi tới. Tên cầm đầu của đàn sinh vật bay vút tới kêu lên:
- Khẹt… khẹt… sao không chạy nữa? Mệt rồi hả, vừa nãy ta còn tính cho bọn người chết nhẹ nhàng, nhưng mà giờ ta đổi ý rồi… khẹt khẹt…
Cả nhóm người tổ đội hai trước mặt mười mấy sinh vật nghe vậy tức thì run rẩy người nọ đẩy người kia lên. Cuối cùng Vân Trọng cẩm cây búa to lớn lù dù bị đẩy lên trước.
- Các ngươi… ngươi có dám đánh với ta một trận…
Cả đoàn sinh vật thấy Vân Trọng to xác, cầm cây búa lớn mà ăn nói run rẩy tức thì cười to chế nhạo. Một tên sinh vật đang đứng phía sau lao vụt tới, vung tay lên. Nước dưới sông Hồng dười như có linh tính ào ào bay lên trên trời tụ lại thành một cái đầu mãng xà to lớn há cái miệng gào lên một tiếng.
Vân Trọng đang cố gắng đứng khỏi run rẩy nhìn thấy cái đầu mãng xà to hơn mười mét lập tức mặt mày trắng bệch sau đó có giò chạy biến về phía đông. Cả đội hai nhìn thấy vậy cũng không nói hai lời, quay lưng bay thẳng một mạch.
Cả đoàn sinh vật trông thấy cảnh đó thì cả đám cười nghiêng ngả. Tên cầm đầu vung tay lên quát:
- Đuổi theo…
Hơn một giờ sau, trên bầu trời địa phận tỉnh Thái Bình, cả tổ đội hai dừng lại. Mọi người quay mặt nhìn điểm ảnh xa tít phía sau, mỉm cười. Văn Lục đáp xuống đất, Ẩn Vụ tràn ra bao lấy mọi người trong đội cũng đang đáp xuống.
- Tiểu Thử… bác Trâu già mà ngươi nói đang ở chỗ nào thế?
Con chuột trên vai Na Na nhỏm dậy, gãi gãi bên má rồi nhìn quanh nói:
- Oh! Ta cảm thấy cũng gần đây thôi, hình như ở phía đông nam kia kìa.
Văn Lục nhìn theo phía đông nam một lúc rồi quay lại hỏi:
- Không có khảo nghiệm “trâu bò” nào nữa chứ?
Tiểu Thử gãi bụng cười:
- Phải tới đó mới biết được…Chít chít…
- Cưng… bỏ cưng sao được chứ…
Người con gái có bắn cái vòng xuyên qua mũi nghe người con trai nói thế mới hài lòng dựa vào hắn đưa đôi mắt to điểm đen quạch nhìn đoàn người Văn Lục. Người thanh niên hất hàm, một tên gầy còm rút con dao găm phía sau lững thững đi lên trước:
- Hê… hôm nay đại gia tốt bụng… để hai con bé lại rồi cút hết đi…
Hai cô bé Na Na và Vân Nhi nghe vậy lập tức co dúm lại một góc mà quên mất mình là người tu thuật. Văn Lục khóc dở cười dở, quay về phía sau nói:
- Kìa… chúng coi chúng ta là không khí kìa…
Ba vị công tử nghe Văn Lục nói thì sửng sốt, tiếp đó tên Kiệt Hào tức giận gào lên:
- Con bà nó… dám khoa chân múa tay trước mặt bọn ta?
Chưa nói xong thì phía sau đoàn thanh niên nọ bỗng nhiên có hơn mười vật gì màu đen rớt “ầm… ầm…” xuống, lõm cả một đoạn đường.
Văn Lục nhíu mày, truyền âm cho cả đội:
- Tỏ vẻ sợ hãi đi!
Mọi người nghe vậy thì ngẩn ra, nhưng cũng không ai nói gì đều làm theo lời Văn Lục. Đoàn thanh niên vừa nghe Kiệt Hào hò hét, đang định lên “dạy dỗ” cho bọn “choai choai” biết thế nào là lễ độ thì nghe mấy tiếng ầm ầm phía sau vội quay lại.
Không nhìn thì thôi, nhìn rồi tức thì chân tay run lẩy bẩy.
Trong những cái hố rộng tới bốn năm mét có mười lăm bóng đen bò dậy. Khi đèn đường chiếu tới, mọi người nhìn rõ thì cảm giác lạnh buốt sống lưng, rùng mình mấy cái.
Đó là con vật lạ chứ không phải là con người… Thân mình nó là thân con rắn màu xanh biếc. Nhưng mà nó lại có tới.. hai cái đầu.
Điều làm người ta ớn lạnh là người ta không phân biệt đâu là đầu đâu là đuôi. Nghĩa là đầu cũng chính là đuôi mà đuôi cũng chính là đầu. Hai cái đầu dữ tợn đầy những răng nanh nhọn, lóp ngóp trườn lên khỏi cái hố rộng.
Cảnh tiếp theo làm cho mọi người trợn mắt, một con bò lên khỏi hố đầu tiên tức thì quay lại nhìn mấy con kia “khẹc… khẹc…” mấy tiếng. Tiếp đó là thân hình vặn vẹo…
Thân hình con rắn hai đầu dần dần biến thành hình dáng … con người. Nhưng mà con người gầy gầy nọ lại có tới hai cái đầu. Tiếp đó mọi người đều nghe thấy cái đầu bên trái quay sang nói với cái đầu bên phải.
- Ta đã nói mà… chỉ có thân hình của chúng ta mới là hoàn hảo. Việc gì mà phải biến thành thân xác động vật cấp thấp như vầy chứ.
Cánh tay bên phải tức thì giơ lên vỗ vào cái đầu trái, còn cái đầu phải biểu tình cười cười.
- Ngươi đúng là chẳng ra thể thống gì. Không biến thành hình dáng con người sao đi lại trên mặt đất được? Đây đâu phải như hành tinh của chúng ta… cả hành tinh đều là nước chứ?
Cánh tay bên phải người nọ gãi gãi đầu phải gật gù:
- Ngươi nói cũng phải…
- Thế còn không lặn đi!
Cái đầu trái nghe nói vậy thì cười cười, sau đó mọi người lại sửng sốt khi cái đầu trái thực sự chui xuống dưới thân rồi mất tích. Cái đầu phải chuyển sang giữa cổ, bây giờ trông hắn chẳng khác gì người bình thường cả. Nếu cả nhóm không chứng kiến cảnh này chắc gặp cũng không biết là sinh vật cao cấp của hành tinh khác. Truyện "Hồn Thuật " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Những sinh vật phía sau cũng dần biến đổi thành người bình thường. Duy chỉ có tên cuối cùng, hai cái đầu cãi nhau òm tỏi, đứa nào cũng không chịu là người phải “lặn” xuống để cái đầu kia chiếm tư cách là người.
Tiếp đó là một màn làm người ta khóc dở. Hai cái đầu điểu khiển tay trái tay phải mà đấm nhau bình bịch đến thâm tím mặt mũi. Cho đến khi cái đầu phải không chịu được mới không cam lòng mà lặn xuống.
Những thanh niên “ăn chơi” vừa nãy giờ này đứng không nổi nữa. Nhìn thấy cảnh như vậy thì máu lưu manh cũng “lặn” đi đâu hết trơn. Nhưng chưa hết run rẩy thì một màn “kinh khủng” hơn là những người bọn chúng vừa “bắt nạt” lại “vù’ một tiếng tất cả bay vút lên trên không tiến về phía ngoại thành mà bay tới.
Những sinh vật lạ thấy vậy tức thì con biến hình đầu tiên cười cười:
- Muốn chạy sao?
Tiếp đó mười lăm sinh vật hành tinh khác cũng bay vụt theo. Nhưng kiểu bay của chúng cực kỳ quái dị. Nó giống như kiểu người ta đang bơi ở dưới nước vậy.
- Má… má...ơi… ta nhìn thấy cái quái gì vậy trời?
Cả đám thanh niên mặt tái nhợt không còn giọt máu run rẩy nhìn theo hướng những “quái vật” kia bay đi.
Trong tổ đội hai đang bay, Văn Lục truyền âm cho mọi người:
- Không cần bay nhanh, chỉ đủ để chúng vượt lên khi chúng ta ra ngoại thành.
Na Na bay bên cạnh thắc mắc:
- Muội thấy bọn chúng sức mạnh cũng chỉ bằng tầm cấp ba Mầm Thế Giới của tu thuật chúng ta mà. Sao ca ca phải mất công thế… mấy cái phẩy tay là bọn chúng thành tro hết thôi mà.
Văn Lục ngạc nhiên nhìn sang phía Na Na. “Cô bé này thường ngày “nhân từ” lắm mà, sao hôm nay lại ghê vậy nhỉ?”
Văn Lục không biết là khi Na Na nhìn thấy hình dáng thật của những sinh vật nọ thì xém chút nôn ọe. Theo đánh giá của cô bé thì bọn chúng có thân hình “ghê tởm” vậy thì là những sinh vật ‘không tốt” rồi. Mà đối với những điều mà cô bé cho rằng là điều ác thì cô bé quả thật không có tý nhân từ nào cả. Na Na cũng không tưởng tượng được rằng những sinh vật đó cũng cảm thấy “ghê tởm” cái thân hình của con người. Theo bọn chúng thì thân hình của bọn chúng mới là thân hình “hoàn mỹ”.
Văn Lục quay sang nhìn Na Na xong thì truyền âm lại cho mọi người:
- Bọn chúng có lẽ là nhóm được cử xuống để ám sát chúng ta, ngăn cản không cho thanh niên tu thuật Việt làm nhiệm vụ. Chắc chắn nhóm này chỉ là để thăm dò mà thôi. Thực lực của bọn được cử xuống được tính ngang bằng với thực lực của tinh anh Việt. Nhưng có lẽ chúng tính nhầm đôi chút, vì kể cả là cùng cấp ba, tu thuật Đại Việt cũng dễ dàng tiêu diệt bọn chúng. Truyện "Hồn Thuật " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Sư phụ ta có nói thuật pháp Đại Việt trong mắt những tu luyện giả khác trên trái đất là cực kỳ “quỷ dị”. Nó là gần giống như là sự kết hợp giữa ma pháp và đấu khí. Thử tưởng tượng xem ma pháp cấp cao mà vung tay là thực hiện xong thì kinh khủng thế nào.
Mầm Thế Giới được coi là sự phát minh tuyệt đỉnh của Long Quân Thiên Đế và Hậu Đế Âu Cơ. Đó là sự “gieo mầm” mà những tu luyện giả thường nói là sự sáng tạo mà chỉ sáng thế thần mới làm được. Sự hoàn hảo và mạnh mẽ của nó khiến khác tu luyện giả khác hâm mộ không thôi. Nhiều năm qua, tu luyện giả khắp nơi đều cố gắng nghiên cứu ra một công pháp khác mạnh mẽ hơn nhưng so với Mầm Thế Giới mà hai người Long Quân Thiên Đế và Hậu Đế Âu Cơ sáng tạo ra thì đều không tài nào bằng được. Truyện "Hồn Thuật " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Văn Lục dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Mọi biện pháp tu luyện trong giới tu luyện giả cũng đều có điểm mạnh mẽ riêng. Cho nên mọi người nghĩ xem nếu chúng ta cất tay một cái là diệt cả đoàn sinh vật do thám này thì cấp cao của họ sẽ nghĩ gì.
Vân Nhi buột miệng nói:
- Cử đội cực mạnh xuống.
Văn Lục tán thưởng nhìn Vân Nhi:
- Nếu chúng ta thể hiện rằng chúng ta chỉ nhỉnh hơn bọn chúng một chút. Hoặc là không đánh lại mà chạy trốn thì sao?
Mọi người trong tổ lúc này mới ngẩn ra, ý Văn Lục chính là cứ để cái đuôi yếu đuối này chạy theo cho bọn chúng khỏi cử người mạnh hơn xuống.
- Quả là cao tay
Kiệt Hào nhịn không được giơ ngón tay cái về phía Văn Lục. Văn Lục cười cười:
- Chưa xong đâu…
Văn Lục nở nụ cười thần bí.
…
Trên một hành tinh màu xanh biếc lớn gấp năm mươi hai lần trái đất, toàn bộ hành tinh đều là nước. Ở trong một căn nhà hình thù kỳ quái ở dưới đáy một khu vực nước sâu tới hơn bốn mươi ngàn mét có rất nhiều sinh vật kỳ dị tụ tập quanh một chiếc bàn tròn bằng lớn màu nâu sậm.
Nếu Văn Lục có mặt ở đây chắc ngạc nhiên không thôi, vì những sinh vật này chính là những sinh vật mình rắn hai đầu vừa truyền tống xuống trái đất và đang đuổi nhóm người Văn Lục.
Không biết những sinh vật này làm cách nào nhưng ở giữa chiếc bàn to lớn là một mặt nước kỳ lạ. Trên mặt nước đó ghi lại hình ảnh nhóm sinh vật kia đang đuổi nhóm người Văn Lục giống như thiết bị vệ tinh theo dõi dưới trái đất vậy.
Một sinh vật đứng gần tấm màn hình nước đó ngoắc ngoắc cái đầu, màn hình lại chuyển sang hình ảnh khác. Hình ảnh thứ hai này là một nhóm sinh vật khác đang truy đuổi một tổ đội tu thuật khác của Đại Việt.
“Khẹt…khẹt…”
Những sinh vật này nhao nhao kêu lên những tiếng với tần suất cực cao truyền dưới nước hoàn toàn không có bị ảnh hưởng nào.
Ở dưới trái đất, khu vực ngoại thành Hà Nội, moi người nghe Văn Lục nói thì ngạc nhiên, Kiệt Hào hỏi:
- Cái gì chưa xong? Chúng ta cứ để mấy cái đuôi này đuổi thì chẳng phải là yên ổn làm tới hết nhiệm vụ sao?
Văn Lục lắc đầu:
- Tổ đội hai không diệt không có nghĩa là tổ khác không diệt. Nếu tổ khác tiêu diệt gọn tất cả nhóm sinh vật đuổi theo thì không phải chúng sẽ cử xuống nhóm mạnh hơn truy sát tổ đội đó sao. Nếu xong thì nhóm sinh vật cực mạnh sẽ sang bên ám sát chúng ta mà thôi. Nói vậy có nghĩa là tổ đội chúng ta chỉ có nhiều thời gian hơn tổ khác một chút chứ không hoàn toàn là lâu dài đủ để hoàn thành nhiệm vụ.
Trên hành tinh to lớn màu xanh nước, trên màn hình giữa chiếc bàn đang ghi lại cảnh các tổ đội tu thuật Đại Việt sau khi phát hiện ra những sinh vật kỳ lạ tức khắc thi triển thuật pháp tiêu diệt toàn bộ đoàn sinh vật đó. Không tới một giờ, gần như toàn bộ những đoàn sinh vật ngoại trừ đội đang đuổi theo tổ đội hai và một vài độ khác có cách nghĩ giống Văn Lục, còn lại toàn bộ bị diệt khiến nhiều sinh vật quây quanh chiếc bàn tròn kêu lên “khẹt… khẹt…” chói tai cả khu vực.
Đúng lúc này màn hình nước giữa bàn tròn vụt tắt, khiến các sinh vật quay quang bàn tròn đang la ó lập tức im bặt nhìn nhau. Dễ dàng nhận thấy là trong mắt chúng đang ánh lên những ánh mắt hoảng sợ.
Bên ngoại thành Hà Nội, trên dòng sông Hồng phía đông, tổ đội hai có vẻ kiệt sức dừng bay trên trời cách mặt sông chừng hai ba trăm mét. Vừa lức đó đoàn sinh vật kia cũng đuổi tới. Tên cầm đầu của đàn sinh vật bay vút tới kêu lên:
- Khẹt… khẹt… sao không chạy nữa? Mệt rồi hả, vừa nãy ta còn tính cho bọn người chết nhẹ nhàng, nhưng mà giờ ta đổi ý rồi… khẹt khẹt…
Cả nhóm người tổ đội hai trước mặt mười mấy sinh vật nghe vậy tức thì run rẩy người nọ đẩy người kia lên. Cuối cùng Vân Trọng cẩm cây búa to lớn lù dù bị đẩy lên trước.
- Các ngươi… ngươi có dám đánh với ta một trận…
Cả đoàn sinh vật thấy Vân Trọng to xác, cầm cây búa lớn mà ăn nói run rẩy tức thì cười to chế nhạo. Một tên sinh vật đang đứng phía sau lao vụt tới, vung tay lên. Nước dưới sông Hồng dười như có linh tính ào ào bay lên trên trời tụ lại thành một cái đầu mãng xà to lớn há cái miệng gào lên một tiếng.
Vân Trọng đang cố gắng đứng khỏi run rẩy nhìn thấy cái đầu mãng xà to hơn mười mét lập tức mặt mày trắng bệch sau đó có giò chạy biến về phía đông. Cả đội hai nhìn thấy vậy cũng không nói hai lời, quay lưng bay thẳng một mạch.
Cả đoàn sinh vật trông thấy cảnh đó thì cả đám cười nghiêng ngả. Tên cầm đầu vung tay lên quát:
- Đuổi theo…
Hơn một giờ sau, trên bầu trời địa phận tỉnh Thái Bình, cả tổ đội hai dừng lại. Mọi người quay mặt nhìn điểm ảnh xa tít phía sau, mỉm cười. Văn Lục đáp xuống đất, Ẩn Vụ tràn ra bao lấy mọi người trong đội cũng đang đáp xuống.
- Tiểu Thử… bác Trâu già mà ngươi nói đang ở chỗ nào thế?
Con chuột trên vai Na Na nhỏm dậy, gãi gãi bên má rồi nhìn quanh nói:
- Oh! Ta cảm thấy cũng gần đây thôi, hình như ở phía đông nam kia kìa.
Văn Lục nhìn theo phía đông nam một lúc rồi quay lại hỏi:
- Không có khảo nghiệm “trâu bò” nào nữa chứ?
Tiểu Thử gãi bụng cười:
- Phải tới đó mới biết được…Chít chít…
/382
|