Chương 292 : Nhìn cho rõ xem tôi là ai (2)
Editor : Meitu
Lời của Kiều An Hảo lập tức đã kinh động Lục Cẩn Niên, lời anh muốn nói chợt dừng lại, vẻ mặt hơi đờ đẫn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Kiều An Hảo hai giây, trong lúc bất chợt cúi đầu, ngăn chặn ở môi Kiều An Hảo.
Động tác của anh quá mức bất ngờ, Kiều An Hảo có chút không phòng bị, đợi đến lúc đầu óc cô tỉnh táo lại, đầu lưỡi nóng bỏng của Lục Cẩn Niên, hung hăng càn quét trong miệng của cô.
Nụ hôn của anh, rất mãnh liệt cũng rất thô lỗ, giống như đang phát tiết điều gì, thỉnh thoảng vì không thể khống chế được sức lực, làm đau cô.
Không gian trong xe có hơi nhỏ, tay Lục Cẩn Niên xé rách quần áo của Kiều An Hảo hồi lâu, cũng không xé hết, cuối cùng dứt khoát từ phía dưới, trực tiếp vén váy của cô lên, đẩy hông của cô, sau đó cởi quần cô ra, không chút do dự xông vào thân thể của cô.
Anh gắt gao đè ép thân thể của cô, không để cho cô nhúc nhích, sức lực anh muốn cô rất lớn, biết rõ làm đau cô, lại hết lần này tới lần khác không có ý thương hương tiếc ngọc chút nào, giống như muốn cô cũng phải chịu đựng nỗi đau, trả lại tất cả nỗi đau mà cô gây ra cho anh, anh dùng sức, sức lực càng mạnh, cuối cùng Kiều An Hảo không chịu được, không nhịn được hít một hơi, giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng nói một từ: "Đau ."
Lục Cẩn Niên nghe vậy, cả người hơi dừng lại, nhưng mà sau đó sức lực lại càng mạnh hơn, Kiều An Hảo vì đau cũng rơi nước mắt, anh cúi đầu, ánh đèn ngoài cửa xe lờ mờ chiếu vào, thấy trên mặt cô ướt, khẽ nhấp cánh môi, sau đó cúi đầu, cố gắng ngăn chặn môi của cô, cắn xé.
Đã qua một thời gian dài, Kiều An Hảo không có trải qua loại hành hạ đau khổ như địa ngục, có lẽ đã được một lúc, cô không biết qua bao lâu, rốt cuộc anh cũng dừng lại.
Kiều An Hảo vì đau nên cơ thể theo bản năng co rụt lại, Lục Cẩn Niên thấy hành động nhỏ của cô, kinh ngạc, vươn tay bóp cằm của cô, nhắm ngay ánh mắt của cô, mắt của anh có hơi đỏ, mang theo cảm xúc điên cuồng tuyệt vọng và đau đớn, đôi môi không ngừng run rẩy, hơi thở bất ổn phun ra mấy chữ: "Thấy rõ ràng tôi là ai?"
"Thấy rõ ràng không?" Anh hỏi xong, thì giọng nói nghiêm nghị chất vấn. ba xa anh chi thuong em
Bởi vì giọng nói quá lạnh, Kiều An Hảo không nhịn được sợ run cả người.
Lục Cẩn Niên thấy hành động của cô, khóe môi gợi lên một tia cười lạnh, mang theo vài phần suy sụp tinh thần, buông lỏng cằm của cô, người lui về phía sau một chút, khẽ cười hai tiếng, tiếp tục tự lầm bầm: "Quên đi, là tôi suy nghĩ viển vông, làm sao mà cô quan tâm tôi chứ?"
Giọng nói của anh vừa lạnh vừa thương tâm, lộn xộn trong miệng, Kiều An Hảo nghe không hiểu ra sao, không giải thích được, nhưng không lên tiếng nói chuyện.
Nháy mắt trong xe trở nên yên lặng, dường như có thể nghe thấy tiếng nước chảy bên sông.
Không biết qua bao lâu, vẻ mặt Lục Cẩn Niên khôi phục vẻ tỉnh táo, anh không nói một lời rút khăn giấy, nhanh chóng dọn dẹp, sau đó sửa sang lại quần áo, ngồi ở trong xe một lát, muốn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Kiều An Hảo, cuối cùng vẫn không nhìn, chẳng qua là yên lặng cầm điện thoại di động của mình lên, sau đó vươn tay, đẩy cửa xe ra.
/983
|