Khi bác sĩ nói tới đây, dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Cho nên, nguyên nhân con của các người chết từ trong trứng nước, là do vợ của cậu dùng quá nhiều thuốc ngủ.”
Lục Cẩn Niên sửng sốt trong nháy mắt, sắc mặt thoáng tái nhợt.
“Hơn nữa, vợ của cậu uống phải một loại thuốc ngủ, bên trong có thành phần an thần, tác dụng của an thần một khi phác tác, sẽ làm cho con người lâm vào hôn mê, điều này chính là nguyên nhận tại sao vợ của cậu đêm nay lại hôn mê.”
“Vừa nãy lúc phẫu thuật, có dùng thuốc gây mê cho vợ cậu, hơn nữa do cô ấy có dùng thuốc ngủ, cho nên thời gian để tỉnh lại phỏng đoán còn rất lâu, tỉnh lại sẽ không có vấn đề gì, đến lúc đó là có thể làm thủ tục xuất viện, có thể đến lúc ấy thân thể sẽ suy yếu, về nhà nhất định phải nghỉ ngơi nhiều, vừa nãy khi xem bệnh án tôi cũng đã nói qua, sau khi phẫu thuật, phía dưới chảy máu một khoảng thời gian, nếu muốn sau này không bị chảy huyết, nhất định phải thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra.”
Bác sĩ nói một đoạn rất dài, nói nên tình trạng hiện tại, sau khi nói xong, nhìn sắc mặt khó coi của Lục Cẩn Niên, nghĩ nghĩ, vì thế liền lắm miệng nhiệt tình khuyên bảo hai câu: “Chỉ có điều, Lục tổng, tôi biết hiện tại cậu khẳng định rất khó chịu, nhưng cũng hi vọng cậu đừng có trách cứ vợ mình, cho dù đứa bé này có được ra đời, cũng cùng cậu định ra quan hệ, là kết quả do hai người các cậu không có ý thức tránh thai, cậu khổ sở vì mất đi đứa nhỏ, nhưng tin tưởng tôi, thân làm mẹ so với cậu, vợ của cậu càng đau khổ, bởi vì đây là thiên tính của một người mẹ. Hơn nữa nếu cô ấy biết chính vì bản thân uống thuốc ngủ mà làm cho đứa nhỏ tử vong, chỉ sợ là sẽ vô cùng áy náy, sở dĩ bây giờ tôi nói cho cậu, mà khổng phải để vợ của cậu tỉnh lại mới nói, là sợ vợ của cậu không chịu nổi kích thích này.”
Lục Cẩn Năm không nói lên lời cảm giác dưới đáy lòng là như thế nào, hỗn loạn mà lại đau đớn, ánh mắt anh bình tĩnh nhìn bác sĩ, phải mất rất nhiều sức, mới “Uh” một tiếng, sau đó, giật giật môi, nói: “Tôi biết rồi.”
Một lát sau, lại bổ sung thêm một câu: “Cảm ơn.”
Bác sĩ làm việc đi chung cũng gật gật đầu, rồi đi theo bác sĩ khác ra ngoài, toàn bộ phòng bệnh chỉ còn lại một mình Lục Cẩn Niên, vô cùng yên tĩnh.
Trong phòng bệnh, ngon đèn, mơ màng vàng vàng, làm cho tầm mắt của Luc Cẩn Niên có chút mơ hồ, anh đứng nguyên tại chỗ thật lâu, mới quay đầu, nhìn
về phía Kiều An Hảo đang nằm yên tĩnh trên giường bệnh, cô gái vừa làm phẫu thuật, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng mà mặt mày rất yên lặng, ngủ thật sự rất trầm, hoàn toàn không giống như vừa trải qua biến cố.
Nếu như cô tỉnh, biết mình trong lúc ngủ mơ mất đi đứa nhỏ, thậm chí đứa nhỏ kia là do cô uống thuốc ngủ mà chết, cô sẽ phản ứng như thế nào?
Xót xa? Ân hận? Sụp đổ? Đau lòng muốn chết?
Trong đầu Lục Cẩn Niên trong nháy mắt hiện ra khuôn mặt bi thương của Kiều An Hảo, tim anh càng mạnh mẽ co rút, bên tai lần lượt vang lên những lời nói của ý tá và bác sĩ.
“Đáng thương nhất vẫn là người phụ nữ, sinh non không nói tổn hại sức khỏe, làm một người mẹ mà biết con của mình cứ như vậy lặng yên không một tiếng động chết đi, phỏng chừng sẽ vô cùng đau khổ!”
“Cậu khổ sở vì mất đi đứa nhỏ, nhưng tin tưởng tôi, thân làm mẹ sơ với cậu, vợ của cậu càng đau khổ.”
So với anh càng đau khổ…Vừa nay khi anh biết con của mình đã chết, từng tế bào trên cơ thể anh giống như bị tê liệt, làm thế nào cũng không thể chịu đựng được nỗi đau này.
/983
|