Chương 698: giải thích
Kiều An Hảo hâm nóng sữa xong, lấy một chiếc ống hút, hút một hơi, cũng không biết trong đầu nghĩ ra điều gì, liền nói với anh: “Anh không phải là thấy em chưa ngủ nên không ngủ được chứ?”
Đợi cô nói xong những lời này, mới ý thức được mình vừa nói gì, sao cô có thể mặt dày như thế...
Kiều An Hảo không dám ngẩng đầu nhìn Lục Cẩn Niên trong điện thoại, hai tròng mắt xoay vòng vòng, sau cùng lặng lẽ nâng mí mắt lên, kết quả lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh đang nhìn chằm chằm cô.
Kiều An Hảo không hiểu sao, trái tim cô liền tăng tốc trong nháy mắt, khuôn mặt trở nên ửng hồng, không nhịn được cúi đầu, lại hút vào một miệng lớn sữa, cô còn chưa nuốt xuống, đã nghe thấy giọng nói của anh truyền đến từ trong điện thoại: “ừhm.”
Chỉ là một từ, Kiều An Hảo có chút khó hiểu “ách?” một tiếng.
Lục Cẩn Niên nhìn phản ứng trì độn ngơ ngác của cô, khóe môi hơi cong lên một cái, cả người lười biếng nhích lại phía sau dựa vào thành giường, sau đó còn nói: “Anh nói, ừ, đúng là rất nhớ em.”
Cùng anh kết hôn nhiều ngày như vậy, anh chưa bao giờ nói với cô câu nào lời ngon tiếng ngọt.
Tính ra, đây là lần đầu tiê.
Trái tim của cô, như vừa bị thứ gì đó chậm rãi đánh trúng vào, cực kỳ rung động, cô chỉ cắn ống hút, không hề uống sữa, qua một lúc lâu, cô mới “a...” một tiếng, tỏ ý đã biết.
Lục Cẩn Niên ở trong điện thoại không nói chuyện, vẫn bình tĩnh như cũ nhìn cô, lông mi dài không hề chớp.
Kiều An Hảo cúi rèm mắt, không hề nhìn anh, hai đầu điện thoại đều vô cùng yên tính, Kiều An Hảo nuốt nước miếng một cái, buôn lỏng miệng đang cắn ống hút, nói: “Em cũng rất nhớ anh.”
Kiều An Hảo nói xong năm chữ này, đột nhiên tốc độ của trái tim liền trở nên nhanh hơn.
Yêu anh lâu như vậy, lúc ở sân bay bên Mỹ vừa khóc vừa nháo thổ lộ với anh, nhưng lại chưa bao giờ thật sự nói như bây giờ.
Tính ra, đây cũng là lần đầu tiên.
bạn nào muốn đọc trước full thì có thể mua trước giá rẻ để ủng hộ dịch giả thêm đường sữa nhé :) ai mua có thể liên hệ qua gmail này : tttukidmh@gmail.com nhé
Không khí ngày càng trở nên ngưng trệ.
Thế nhưng Lục Cẩn Niên là người chuyển đề tài trước, cử động ngón tay của chính mình, quơ quơ trước camera: “Em xem, đều đã lành rồi.”
Kiều An Hảo ngẩng đầu, nhìn ngón tay của anh qua màn hình di động, vẫn còn mấy dấu răng, đều đã kết vảy.
Đây là rạng sáng ngày hôm qua, anh đưa tay vào trong miệng cô lấy giấy chứng nhận kết hôn, cô cắn... Lúc ấy có chút sợ hãi, sau đó cắn xuống, nhớ rõ cô dùng sức lực lớn như thế nào, nhưng không nghĩ đến vết thương lớn như thế.
Kiều An Hảo xấu hổ cong môi cười.
Lục Cẩn Niên giật giật nằm trên giường, giọng nói cực kỳ nhàn hạ: “Hôm nay lúc họp, tất cả mọi người đều nhìn thấy, còn hỏi anh vết thương này là như thế nào.”
“A?” Kiều An Hảo chớp chớp mắt hai lần: “Anh trả lời như thế nào? Không nói là em cắn chứ?”
“Không có.” Lục Cẩn Niên phủ nhận, Kiều An Hảo âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó tiếng của anh lại vang lên: “Anh nói trong khu nhà có con cún phát cuồng cắn anh, bọn họ còn khuyên anh, nhất định phải đi tiêm vắc xin phòng dại.”
Kiều An Hảo vốn là “phốc” cười một tiếng, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn liền bất mãn: “Lục Cẩn Niên, anh đang gián tiếp mắng em là cún sao?”
Mặt mày của anh đều cười: “Còn không ngốc đến mức chưa thể chữa được.”
Kiều An Hảo nổi giận: “Lục Cẩn Niên, giờ anh lại nói em là ngốc nghếch như cún sao?”
/983
|