“ẦMMMMMM”
Kinh hãi, giật mình….
Tựa như một cảnh quay chậm trong phim, Vương Phong Nhân Mã cả kinh, bên tai bất ngờ vang lên một tiếng động lớn….vô tình…..cả cơ thể cường tráng của Nhân Mã lại bị thứ gì đó đang dồn hết sức lực mà đẩy mạnh sang một bên….theo sức mạnh mơ hồ đó….Nhân Mã vẫn chỉ biết mơ hồ cho đến lúc đã ngã xuống chạm đến nền đất lạnh ngắt….
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh….quá nhanh….hắn vẫn không kịp phản ứng…..
Trong khoảng khắc, Nhân Mã bất động….sững sờ…..
Không…..Khoan đã……không…..hắn không đau gì cả….không đau….
1s
2s
3s
Cảm nhận, vô thức, Mã cảm nhận….từng nhóm người….từng người từ xa lại hồi hả chạy về phía này….
Nhưng….ngoài vết xây xước nhẹ….hắn không bị thương chỗ nào nặng nề…..Chiếc xe đã đâm trúng thứ gì đó….Nhưng….không phải Nhân Mã. Không phải!
Bàng hoàng….kinh hãi, Nhân Mã lập tức loạng choạng gượng dậy khỏi nền đất lạnh ngắt, choáng váng bước từng bước nặng nề đến phía đầu chiếc xe tải to lớn….cả kinh….hắn nhìn vào nơi mà những nhóm người đã bao bọc kín….Cố gắng chen vào bên trong….
Sợ hãi…..Hoảng loạn…đôi mắt Nhân Mã trừng to kinh ngạc…chết lặng……
Trên nền đất lạnh ngắt êm ả….Một người con gái với dung mạo hơn người….với dung mạo xinh đẹp khôn tả….Khoác trên mình là bộ trang phục xanh dương thanh thoát….Nhưng….Ngay lúc này, màu của bộ trang phục bất giác đã biến đổi lạ kì….Nhuốm lấy một dòng chất lỏng ấm nóng….một màu đỏ tươi như màu máu. Vương Phong Nhân Mã ngay lập tức cảm nhận thấy đầu mình như muốn nổ tung….Toàn bộ sức mạnh tựa như đã bị hút sạch…Tất cả mọi thứ trước mắt đều biến thành mơ hồ, như đang rơi vào một xoáy nước khổng lồ vô hình…
Thất thần….kinh hãi….khuôn miệng Nhân Mã bất giác tuôn ra hai chữ với thanh âm to lớn…:
– “LÊ THỦY!!”
Đáy mắt tựa như đã mất đi sự bình tĩnh, tê dại, hắn lao đến ôm trọn lấy thân thể nhỏ bé băng thanh ngọc khiết, dù đau đớn vẫn cứ gượng lên một nụ cười mơ màng mê man :
– “Mã….so…ái…..a….anh…..đ…đây…..r….r…ồi…..”.
Dứt lời, lập tức, thân ảnh nhỏ bé của Lê Thủy tựa như đã cạn kiệt đi sức lực….Đôi mắt bất lực đã nhắm nghiền lại chìm vào cơn mê….bất giác lại khiến người ta vô cùng xót xa…
Hoảng loạn, Sợ hãi, Nhân Mã vô thức chỉ biết lay liên tục cơ thể của Lê Thủy…
Hắn không muốn cô ngủ…
Dù hắn không yêu Thủy nhi, nhưng….hắn coi cô là bạn…..là cô đã cứu hắn……
Một lần nữa!
Cô lại cứu hắn….
Xung quanh Nhân Mã, khắp nơi đều là người….
Nhanh chóng, đã có người gọi đến 120 để cứu Lê Thủy….Xem xem, hắn chưa từng cứu cô….Nhưng, cô đã cứu hắn đến hai lần….Là hai lần….
Một lần nữa!
Hắn lại có lỗi với cô……..
” Mã Soái, em vốn ngỡ rằng anh chưa biết cách yêu người khác. Hoá ra chỉ là anh không biết cách yêu em .”
Phòng 527
Trước cửa phòng bệnh, người con trai đó vẫn cứ lặng lẽ ngồi, ngồi nơi một góc, một góc khuất tôi tăm….Vô thức, tâm tư hoảng loạn đến mệt mỏi….
Lặng lẽ….Hắn chỉ biết lặng lẽ ngồi lại một góc khuất nhỏ nhoi…..Hắn không đủ can đảm để bước vào….Hắn không đủ can đảm để nhìn thấy cô…..Hắn không đủ can đảm để đối mặt với cô….Hắn không đủ can đảm để tưởng nhớ đến từng từ ngữ mà cô đã nói….
Hắn không đủ can đảm!
VƯƠNG HỎA KIM NGƯU, ÂU DƯƠNG SONG NHƯ, CẢ ĐỜI NÀY, TÔI SẼ KHÔNG THA THỨ CHO HAI NGƯỜI!!
VƯƠNG HỎA KIM NGƯU, ÂU DƯƠNG SONG NHƯ, CẢ ĐỜI NÀY, TÔI SẼ KHÔNG THA THỨ CHO HAI NGƯỜI!!
VƯƠNG HỎA KIM NGƯU, ÂU DƯƠNG SONG NHƯ, CẢ ĐỜI NÀY, TÔI SẼ KHÔNG THA THỨ CHO HAI NGƯỜI!!
VƯƠNG HỎA KIM NGƯU, ÂU DƯƠNG SONG NHƯ, CẢ ĐỜI NÀY, TÔI SẼ KHÔNG THA THỨ CHO HAI NGƯỜI!!
…….
Từng từ, từng từ mà Cự giải đã nói ra…..liên tục….liên tục…..liên tục lập lại mà gào thét bên tai hắn…..quay cuồng…..đau đớn…..
“Cạch”
Cánh cửa phòng bệnh bất ngờ bật mở, bà Mã chậm rãi đá gót thanh tĩnh bước ra bên ngoài, ánh mắt lạnh lùng không mang theo cảm xúc….đanh lại khi nhìn thấy Kim ngưu…..
Theo phía sau bà Trương Vân Nghi chính là Bạch Vân Thiên, với dáng vẻ thư sinh tiêu soái, với dáng vẻ nhẹ nhàng êm dịu, đáy mắt ánh lên đến vài tia lạnh lùng hướng đến Kim Ngưu như dò xét điều gì đó…
Lạnh lùng, gót dày Bạch Vân Thiên vô thức bước lên trước một bước, lập tức, phía trước Vân thiên đã xuất hiện bàn tay kiêu sa trắng ngần của bà Mã, theo đó cũng là một thanh âm nhẹ nhàng và quyền lực :
– “Lùi lại, cậu vào chăm cho Cự giải, ta sẽ nói chuyện với Vương thiếu gia! Con gái ta giao cho cậu!! Bạch thiếu gia!!”.
Dứt câu, gót giày sang trọng của Mã phu nhân cũng bắt đầu đều đặn lối tiếp nhau tiến đến phía Kim Ngưu, lạnh lùng nhìn vào Trâu…
Lúc này, Kim Ngưu cũng chỉ biết lẳng lặng đứng dậy khỏi góc khuất, can đảm đối mặt với người phụ nữ quý phái quyền lực đang đứng trước mắt.
Không khí bất giác trở lên ngột ngạt, ngạt thở đến chóng mặt….đến quay cuồng…..khiến những người nơi đây ngày càng cảm thấy tựa như không thể thở nổi….không thể……
Một bầu không khí thật lạnh lẽo, một bầu không khí thật ẩm ướt cơ hồ như cơn mưa bên ngoài kia, cơn mưa to lớn như trút nước….ào ạt…..
– “Mã phu nhân, cô có chuyện gì cần nói với cháu sao?”. Bất giác, Kim Ngưu vô thức lại lên tiếng như phá vỡ đi bầu không khí ngột ngạt ẩm ướt này, thật kiên nhẫn như chờ đợi đấ án từ người phụ nữ xinh đẹp…
Cư nhiên là vậy, Cơ hồ như hắn rất bình tĩnh, rất điềm đạm….Không!! Hắn chẳng bình tĩnh đi cả, bây giờ, Vương Hỏa Kim Ngưu quả thực rất sợ….rất sợ….
Đáp lại với câu hỏi của Ngưu, vẻ mặt Mã phu nhân lại càng thêm lạnh lùng, lại càng thêm lạnh lẽo, thanh âm tao nhã vang lên đều đặn, hòa trong cơn mưa bên ngoài, ánh mắt Trương Vân Nghi thật sắc bén tựa hồ hàng vạn con dao sắc bén moi móc vào đầu óc Kim Ngưu khiến hắn bất giác cảm thấy run rẩy :
– “Cậu không nghe tôi nói rồi sao, hủy hôn, cậu và Cự giải không còn quan hệ gì nữa!! Mã thị từ nay đã chấm giứt với Vương Thị, mẹ cậu cũng đã rời đi, sao còn ở đây?”.
– “Cháu……”. Ngập ngừng, cổ họng khô khốc của Kim Ngưu khoảng khắc như bị thứ gì đó chặn đứng khiến hắn dường như không thể bật lên đến một lời…Thậm chí là không thể thở…
Khoảng không tĩnh lặng, tất cả tĩnh lặng…Nơi hành lang, không khí lại một lần nữa gò bó ngột ngạt…Ngoài một cảm giác nặng nề lại chỉ còn những tiếng bước chân xa lạ liến thoáng vang dội nơi hành lang….chỉ còn những tiếng xôn xao bàn tán nơi một góc tối khuất….
….Tuy vậy…Đối với bầu không khí xung quanh Kim Ngưu và Mạc Phu Nhân, ngoài một sự tĩnh lặng, ngoài một sự nặng nề trong tâm trạng, không còn gì nữa.
“Huỵch”
Chợt…..
Vô thức…..
Một tiếng động khe khẽ bật ra…..
Nhìn lại…..Là Trương Vân Nghi. Là Mã Phu nhân….
Bà ta…Cư hồ từ lúc nào cư nhiên đã quỳ rụp xuống nền đất lạnh ngắt, dòng nước mặn chát cũng không báo trước mà bất ngờ giàn dụa trên khuôn mặt kiêu sa, quý phái…
Bất giác, Vương Hỏa Kim Ngưu thời khắc chết lặng…..ngoài sững sờ đứng chết chân lại trên nền đất….Hắn không còn biết làm gì nữa…..
Không biết làm gì nữa…….
– “Vương Thiếu gia, Cậu Chủ Vương!! Cậu và Giải nhi đã có một khoảng thời gian quen biết….T….Ta hiểu cậu cũng có tình cảm với con bé dù là ít hay nhiều….Nhưng…..ta van cậu….ta cầu xin cậu….ta, với danh nghĩa là một người mẹ, ta van cầu cậu buông tha cho con bé…..Đừng làm khổ con gái tôi thêm nữa…..Ta van cậu…..Ta lạy cậu…..Vương Thiếu gia!!”. Bất chợt, thanh âm run rẩy mặn đắng của Mã phu nhân vô thức vang lên, tiếng nói yếu ớt tựa như đã không còn sức lực….
Choáng ngợp…..
Run run…..
Cả kinh…….
Từng từ, từng chữ được Mã phu nhân nhả ra dịu dàng đến xót xa…..êm ả đến cay đắng…..bà nói, bà có thể nói như vậy….Nhưng…..Trên đời này quá khó để khiến ai đó yêu mình Và còn khó hơn khi phải ngừng yêu một ai đó…
Mã phu nhân….bà ấy nghĩ rằng mọi chuyện sẽ đơn giản đến vậy sao?
Người ngoài, người ngoài sẽ không bao giờ hiểu được những thứ sau khi kết thúc mà hắn và cô sẽ phải gánh chịu….không ai hiểu…..không ai cả……
“Tích…..Tắc”
Âm u…..Lặng lẽ…..từng kim đồng hồ vẫn quay đều đều trong từng khắc……Nhưng…..trong khoảng khắc, Kim Ngưu lại vô thức cảm nhận, mọi thứ, tất cả mọi thứ….tất cả đều đang ngừng lại. Kể cả thời gian.
1s
2s
3s
Lại thêm một khoảng khắc, Ngưu giật mình bừng tỉnh, đôi mắt đục ngầu sâu thẳm hướng xuống người phụ nữ phía dưới, hoang mang khom người tê tái đỡ Trương Vân Nghi rời đi mặt đất lạnh lẽo một cách bất lực :
– “M…..Mã….phu nhân! Cô đừng làm vậy….đừng……cô mau đứng dậy đi……”.
Người phụ nữ đó, người phụ nữ quyền lực, người phụ nữ mà Kim Ngưu luôn kính trọng vì bà là mẹ của người hắn yêu và bà còn là một người phụ nữ tài giỏi….
…….Nhưng….
……Hiện tại….Bà khiến hắn quá sợ hãi. Quá sợ hãi!
Đôi mắt vô hồn, sắc xảo nhìn lên người nam tử trẻ tuổi, Trương Vân Nghi trở lên vô cùng giá lạnh, tuyệt tình gạt cánh tay của Ngưu ra, nước mắt lại ngày càng chảy dài trên gò má, khuôn mặt tái lại liên tục cúi gập người mà dập đầu cầu xin, lạy lục :
– “Vương Thiếu gia….không phải cậu liên tục nói rằng cậu yêu Cự giải sao?? Vậy….Yêu nó….cầu xin cậu….buông tha cho con bé….tôi lạy cậu……xin cậu buông tha cho con bé…..”
Kim Ngưu lặng người, hắn hoảng loạn, tâm tư vô cùng rối loạn….Hắn….Hắn không muốn một khắc rời xa Cự giải, nói chi là cả đời rời xa cô….Nhưng…..Là hắn không tốt. Chính là hắn không tốt…..Là lỗi của hắn…..Hắn đả để cô xảy ra chuyện…..Nhưng……Kim Ngưu, quả thực, hắn vô cùng mong muốn lời tha thứ từ cô…..
Đau nhói…….Trái tim hắn quặn lên đau nhói……
Tình yêu giống như chiến tranh, dễ bắt đầu nhưng rất khó để dừng lại….Và hiện giờ, hắn đang đứng giữa chiến trường mà thiếu đi đồng minh…..
– “Cháu….Cháu xin cô…..Cháu sẽ không gặp Cự giải nữa….cháu đồng ý với cô…..Xin cô đừng…đừng như vậy….cô mau đứng dậy đi…..”. Kim Ngưu bất lực, lúc này, một giọt nước mặn chát từ đâu cũng đã xuất hiện nơi khóe mắt đục ngầu của hắn…lặng lẽ….dòng nước mặn đắng chảy dài trên gò má của nam tử điển trai….xót xa….cay đắng………Hắn đã đau đớn đến mức này…..Nhưng……
Ai sẽ thấu?
Ai sẽ hiểu cho hắn đây?
…
Giải nhi à…… Anh không nhớ đã yêu em như thế nào. Anh chỉ nhớ lúc nắm tay em, anh biết rằng sẽ rất đau đớn nếu phải buông ra…..
Đôi khi từ bỏ là một lựa chọn tốt, một quyết định đúng………Nhưng chưa bao giờ nó là một quyết định dễ dàng!
Hết chap 41……..
#Tiểu_Ngư_Nhi
Kinh hãi, giật mình….
Tựa như một cảnh quay chậm trong phim, Vương Phong Nhân Mã cả kinh, bên tai bất ngờ vang lên một tiếng động lớn….vô tình…..cả cơ thể cường tráng của Nhân Mã lại bị thứ gì đó đang dồn hết sức lực mà đẩy mạnh sang một bên….theo sức mạnh mơ hồ đó….Nhân Mã vẫn chỉ biết mơ hồ cho đến lúc đã ngã xuống chạm đến nền đất lạnh ngắt….
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh….quá nhanh….hắn vẫn không kịp phản ứng…..
Trong khoảng khắc, Nhân Mã bất động….sững sờ…..
Không…..Khoan đã……không…..hắn không đau gì cả….không đau….
1s
2s
3s
Cảm nhận, vô thức, Mã cảm nhận….từng nhóm người….từng người từ xa lại hồi hả chạy về phía này….
Nhưng….ngoài vết xây xước nhẹ….hắn không bị thương chỗ nào nặng nề…..Chiếc xe đã đâm trúng thứ gì đó….Nhưng….không phải Nhân Mã. Không phải!
Bàng hoàng….kinh hãi, Nhân Mã lập tức loạng choạng gượng dậy khỏi nền đất lạnh ngắt, choáng váng bước từng bước nặng nề đến phía đầu chiếc xe tải to lớn….cả kinh….hắn nhìn vào nơi mà những nhóm người đã bao bọc kín….Cố gắng chen vào bên trong….
Sợ hãi…..Hoảng loạn…đôi mắt Nhân Mã trừng to kinh ngạc…chết lặng……
Trên nền đất lạnh ngắt êm ả….Một người con gái với dung mạo hơn người….với dung mạo xinh đẹp khôn tả….Khoác trên mình là bộ trang phục xanh dương thanh thoát….Nhưng….Ngay lúc này, màu của bộ trang phục bất giác đã biến đổi lạ kì….Nhuốm lấy một dòng chất lỏng ấm nóng….một màu đỏ tươi như màu máu. Vương Phong Nhân Mã ngay lập tức cảm nhận thấy đầu mình như muốn nổ tung….Toàn bộ sức mạnh tựa như đã bị hút sạch…Tất cả mọi thứ trước mắt đều biến thành mơ hồ, như đang rơi vào một xoáy nước khổng lồ vô hình…
Thất thần….kinh hãi….khuôn miệng Nhân Mã bất giác tuôn ra hai chữ với thanh âm to lớn…:
– “LÊ THỦY!!”
Đáy mắt tựa như đã mất đi sự bình tĩnh, tê dại, hắn lao đến ôm trọn lấy thân thể nhỏ bé băng thanh ngọc khiết, dù đau đớn vẫn cứ gượng lên một nụ cười mơ màng mê man :
– “Mã….so…ái…..a….anh…..đ…đây…..r….r…ồi…..”.
Dứt lời, lập tức, thân ảnh nhỏ bé của Lê Thủy tựa như đã cạn kiệt đi sức lực….Đôi mắt bất lực đã nhắm nghiền lại chìm vào cơn mê….bất giác lại khiến người ta vô cùng xót xa…
Hoảng loạn, Sợ hãi, Nhân Mã vô thức chỉ biết lay liên tục cơ thể của Lê Thủy…
Hắn không muốn cô ngủ…
Dù hắn không yêu Thủy nhi, nhưng….hắn coi cô là bạn…..là cô đã cứu hắn……
Một lần nữa!
Cô lại cứu hắn….
Xung quanh Nhân Mã, khắp nơi đều là người….
Nhanh chóng, đã có người gọi đến 120 để cứu Lê Thủy….Xem xem, hắn chưa từng cứu cô….Nhưng, cô đã cứu hắn đến hai lần….Là hai lần….
Một lần nữa!
Hắn lại có lỗi với cô……..
” Mã Soái, em vốn ngỡ rằng anh chưa biết cách yêu người khác. Hoá ra chỉ là anh không biết cách yêu em .”
Phòng 527
Trước cửa phòng bệnh, người con trai đó vẫn cứ lặng lẽ ngồi, ngồi nơi một góc, một góc khuất tôi tăm….Vô thức, tâm tư hoảng loạn đến mệt mỏi….
Lặng lẽ….Hắn chỉ biết lặng lẽ ngồi lại một góc khuất nhỏ nhoi…..Hắn không đủ can đảm để bước vào….Hắn không đủ can đảm để nhìn thấy cô…..Hắn không đủ can đảm để đối mặt với cô….Hắn không đủ can đảm để tưởng nhớ đến từng từ ngữ mà cô đã nói….
Hắn không đủ can đảm!
VƯƠNG HỎA KIM NGƯU, ÂU DƯƠNG SONG NHƯ, CẢ ĐỜI NÀY, TÔI SẼ KHÔNG THA THỨ CHO HAI NGƯỜI!!
VƯƠNG HỎA KIM NGƯU, ÂU DƯƠNG SONG NHƯ, CẢ ĐỜI NÀY, TÔI SẼ KHÔNG THA THỨ CHO HAI NGƯỜI!!
VƯƠNG HỎA KIM NGƯU, ÂU DƯƠNG SONG NHƯ, CẢ ĐỜI NÀY, TÔI SẼ KHÔNG THA THỨ CHO HAI NGƯỜI!!
VƯƠNG HỎA KIM NGƯU, ÂU DƯƠNG SONG NHƯ, CẢ ĐỜI NÀY, TÔI SẼ KHÔNG THA THỨ CHO HAI NGƯỜI!!
…….
Từng từ, từng từ mà Cự giải đã nói ra…..liên tục….liên tục…..liên tục lập lại mà gào thét bên tai hắn…..quay cuồng…..đau đớn…..
“Cạch”
Cánh cửa phòng bệnh bất ngờ bật mở, bà Mã chậm rãi đá gót thanh tĩnh bước ra bên ngoài, ánh mắt lạnh lùng không mang theo cảm xúc….đanh lại khi nhìn thấy Kim ngưu…..
Theo phía sau bà Trương Vân Nghi chính là Bạch Vân Thiên, với dáng vẻ thư sinh tiêu soái, với dáng vẻ nhẹ nhàng êm dịu, đáy mắt ánh lên đến vài tia lạnh lùng hướng đến Kim Ngưu như dò xét điều gì đó…
Lạnh lùng, gót dày Bạch Vân Thiên vô thức bước lên trước một bước, lập tức, phía trước Vân thiên đã xuất hiện bàn tay kiêu sa trắng ngần của bà Mã, theo đó cũng là một thanh âm nhẹ nhàng và quyền lực :
– “Lùi lại, cậu vào chăm cho Cự giải, ta sẽ nói chuyện với Vương thiếu gia! Con gái ta giao cho cậu!! Bạch thiếu gia!!”.
Dứt câu, gót giày sang trọng của Mã phu nhân cũng bắt đầu đều đặn lối tiếp nhau tiến đến phía Kim Ngưu, lạnh lùng nhìn vào Trâu…
Lúc này, Kim Ngưu cũng chỉ biết lẳng lặng đứng dậy khỏi góc khuất, can đảm đối mặt với người phụ nữ quý phái quyền lực đang đứng trước mắt.
Không khí bất giác trở lên ngột ngạt, ngạt thở đến chóng mặt….đến quay cuồng…..khiến những người nơi đây ngày càng cảm thấy tựa như không thể thở nổi….không thể……
Một bầu không khí thật lạnh lẽo, một bầu không khí thật ẩm ướt cơ hồ như cơn mưa bên ngoài kia, cơn mưa to lớn như trút nước….ào ạt…..
– “Mã phu nhân, cô có chuyện gì cần nói với cháu sao?”. Bất giác, Kim Ngưu vô thức lại lên tiếng như phá vỡ đi bầu không khí ngột ngạt ẩm ướt này, thật kiên nhẫn như chờ đợi đấ án từ người phụ nữ xinh đẹp…
Cư nhiên là vậy, Cơ hồ như hắn rất bình tĩnh, rất điềm đạm….Không!! Hắn chẳng bình tĩnh đi cả, bây giờ, Vương Hỏa Kim Ngưu quả thực rất sợ….rất sợ….
Đáp lại với câu hỏi của Ngưu, vẻ mặt Mã phu nhân lại càng thêm lạnh lùng, lại càng thêm lạnh lẽo, thanh âm tao nhã vang lên đều đặn, hòa trong cơn mưa bên ngoài, ánh mắt Trương Vân Nghi thật sắc bén tựa hồ hàng vạn con dao sắc bén moi móc vào đầu óc Kim Ngưu khiến hắn bất giác cảm thấy run rẩy :
– “Cậu không nghe tôi nói rồi sao, hủy hôn, cậu và Cự giải không còn quan hệ gì nữa!! Mã thị từ nay đã chấm giứt với Vương Thị, mẹ cậu cũng đã rời đi, sao còn ở đây?”.
– “Cháu……”. Ngập ngừng, cổ họng khô khốc của Kim Ngưu khoảng khắc như bị thứ gì đó chặn đứng khiến hắn dường như không thể bật lên đến một lời…Thậm chí là không thể thở…
Khoảng không tĩnh lặng, tất cả tĩnh lặng…Nơi hành lang, không khí lại một lần nữa gò bó ngột ngạt…Ngoài một cảm giác nặng nề lại chỉ còn những tiếng bước chân xa lạ liến thoáng vang dội nơi hành lang….chỉ còn những tiếng xôn xao bàn tán nơi một góc tối khuất….
….Tuy vậy…Đối với bầu không khí xung quanh Kim Ngưu và Mạc Phu Nhân, ngoài một sự tĩnh lặng, ngoài một sự nặng nề trong tâm trạng, không còn gì nữa.
“Huỵch”
Chợt…..
Vô thức…..
Một tiếng động khe khẽ bật ra…..
Nhìn lại…..Là Trương Vân Nghi. Là Mã Phu nhân….
Bà ta…Cư hồ từ lúc nào cư nhiên đã quỳ rụp xuống nền đất lạnh ngắt, dòng nước mặn chát cũng không báo trước mà bất ngờ giàn dụa trên khuôn mặt kiêu sa, quý phái…
Bất giác, Vương Hỏa Kim Ngưu thời khắc chết lặng…..ngoài sững sờ đứng chết chân lại trên nền đất….Hắn không còn biết làm gì nữa…..
Không biết làm gì nữa…….
– “Vương Thiếu gia, Cậu Chủ Vương!! Cậu và Giải nhi đã có một khoảng thời gian quen biết….T….Ta hiểu cậu cũng có tình cảm với con bé dù là ít hay nhiều….Nhưng…..ta van cậu….ta cầu xin cậu….ta, với danh nghĩa là một người mẹ, ta van cầu cậu buông tha cho con bé…..Đừng làm khổ con gái tôi thêm nữa…..Ta van cậu…..Ta lạy cậu…..Vương Thiếu gia!!”. Bất chợt, thanh âm run rẩy mặn đắng của Mã phu nhân vô thức vang lên, tiếng nói yếu ớt tựa như đã không còn sức lực….
Choáng ngợp…..
Run run…..
Cả kinh…….
Từng từ, từng chữ được Mã phu nhân nhả ra dịu dàng đến xót xa…..êm ả đến cay đắng…..bà nói, bà có thể nói như vậy….Nhưng…..Trên đời này quá khó để khiến ai đó yêu mình Và còn khó hơn khi phải ngừng yêu một ai đó…
Mã phu nhân….bà ấy nghĩ rằng mọi chuyện sẽ đơn giản đến vậy sao?
Người ngoài, người ngoài sẽ không bao giờ hiểu được những thứ sau khi kết thúc mà hắn và cô sẽ phải gánh chịu….không ai hiểu…..không ai cả……
“Tích…..Tắc”
Âm u…..Lặng lẽ…..từng kim đồng hồ vẫn quay đều đều trong từng khắc……Nhưng…..trong khoảng khắc, Kim Ngưu lại vô thức cảm nhận, mọi thứ, tất cả mọi thứ….tất cả đều đang ngừng lại. Kể cả thời gian.
1s
2s
3s
Lại thêm một khoảng khắc, Ngưu giật mình bừng tỉnh, đôi mắt đục ngầu sâu thẳm hướng xuống người phụ nữ phía dưới, hoang mang khom người tê tái đỡ Trương Vân Nghi rời đi mặt đất lạnh lẽo một cách bất lực :
– “M…..Mã….phu nhân! Cô đừng làm vậy….đừng……cô mau đứng dậy đi……”.
Người phụ nữ đó, người phụ nữ quyền lực, người phụ nữ mà Kim Ngưu luôn kính trọng vì bà là mẹ của người hắn yêu và bà còn là một người phụ nữ tài giỏi….
…….Nhưng….
……Hiện tại….Bà khiến hắn quá sợ hãi. Quá sợ hãi!
Đôi mắt vô hồn, sắc xảo nhìn lên người nam tử trẻ tuổi, Trương Vân Nghi trở lên vô cùng giá lạnh, tuyệt tình gạt cánh tay của Ngưu ra, nước mắt lại ngày càng chảy dài trên gò má, khuôn mặt tái lại liên tục cúi gập người mà dập đầu cầu xin, lạy lục :
– “Vương Thiếu gia….không phải cậu liên tục nói rằng cậu yêu Cự giải sao?? Vậy….Yêu nó….cầu xin cậu….buông tha cho con bé….tôi lạy cậu……xin cậu buông tha cho con bé…..”
Kim Ngưu lặng người, hắn hoảng loạn, tâm tư vô cùng rối loạn….Hắn….Hắn không muốn một khắc rời xa Cự giải, nói chi là cả đời rời xa cô….Nhưng…..Là hắn không tốt. Chính là hắn không tốt…..Là lỗi của hắn…..Hắn đả để cô xảy ra chuyện…..Nhưng……Kim Ngưu, quả thực, hắn vô cùng mong muốn lời tha thứ từ cô…..
Đau nhói…….Trái tim hắn quặn lên đau nhói……
Tình yêu giống như chiến tranh, dễ bắt đầu nhưng rất khó để dừng lại….Và hiện giờ, hắn đang đứng giữa chiến trường mà thiếu đi đồng minh…..
– “Cháu….Cháu xin cô…..Cháu sẽ không gặp Cự giải nữa….cháu đồng ý với cô…..Xin cô đừng…đừng như vậy….cô mau đứng dậy đi…..”. Kim Ngưu bất lực, lúc này, một giọt nước mặn chát từ đâu cũng đã xuất hiện nơi khóe mắt đục ngầu của hắn…lặng lẽ….dòng nước mặn đắng chảy dài trên gò má của nam tử điển trai….xót xa….cay đắng………Hắn đã đau đớn đến mức này…..Nhưng……
Ai sẽ thấu?
Ai sẽ hiểu cho hắn đây?
…
Giải nhi à…… Anh không nhớ đã yêu em như thế nào. Anh chỉ nhớ lúc nắm tay em, anh biết rằng sẽ rất đau đớn nếu phải buông ra…..
Đôi khi từ bỏ là một lựa chọn tốt, một quyết định đúng………Nhưng chưa bao giờ nó là một quyết định dễ dàng!
Hết chap 41……..
#Tiểu_Ngư_Nhi
/62
|