Nói xong, Lam Xảo Nhiên cầm lấy cốc cafe lạnh lùng dứt khoát lướt ngang qua Tần Di Linh, trao tặng cho cô ta một nụ cười chế giễu lẫn ánh mắt cợt nhã khinh khi, từng bước chân mạnh mẽ đầy trọng lực và dáng đi vô cùng uyển chuyển.
Những gì cô nói, chẳng phải cô ta ngu ngốc hay cố chấp không hiểu, suy cho cùng yêu quá nên trở thành kẻ ích kỷ, xấu xa.
Thế nhưng, vốn dĩ Tần Di Linh cô không lựa chọn cách làm của Tần Điệp, bị mọi người xung quanh ghét bỏ, lên án,…
Vào phòng làm việc, Lam Xảo Nhiên đi đến chiếc bàn và ngồi thụp xuống ghế, cốc cafe trên tay cũng được đặt lên, sắc mặt cao ngạo khi nãy đã không còn thay vào đó trở nên thất thần suy tư.
Đêm qua, Vu Duẫn bỏ đi khỏi nhà lúc 10 giờ, nhưng phải đến hơn hai giờ sáng mới trở về, trong khoảng thời gian đó anh ở đâu? Thậm chí lúc nằm bên cạnh, cô cũng không ngửi được mùi rượu, liệu lúc ấy anh làm gì?
Chiếc áo vest đó là của Vu Duẫn, lúc cãi nhau với cô vẫn còn đang mặc, nhưng sau một đêm đã ở trong tay Tần Di Linh?
“ Xảo Nhiên, cậu sao vậy? Nghĩ việc gì mà tập trung thế? ”
Lúc này, Tịch Tố Hinh quơ tay qua lại trước mặt của Lam Xảo Nhiên để cô chú ý, nhưng phải đến khi cô ấy lên tiếng, cộng thêm xô đẩy bả vai mới thực sự thức tỉnh.
“ Chuyện gì vậy? ”
Tịch Tố Hinh nhíu mày chăm chú quan sát đối phương, sau đó lên tiếng:
“ Tớ mới là người hỏi cậu câu đó đấy, xảy ra chuyện gì? Sao hốc mắt của cậu đỏ hoe vậy? ”
“ Tố Hinh, cậu đừng hỏi nữa, tớ không muốn yếu đuối! ”
Lam Xảo Nhiên hít lấy một hơi, khẽ nhắm mắt để điều chỉnh lại cảm xúc rối bời, ngổn ngang của mình. Sau đó, dường như cô chợt nghĩ ra điều gì, lập tức mở mắt và nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay, gấp gáp đúng dậy cất lời:
“ Tớ đi công việc một lát. ”
Vừa nói xong, Lam Xảo Nhiên đã chạy đi và nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, Tịch Tố Hinh muốn ngăn lại cũng không được.
Thế nhưng, khoảng mười phút sau, Vu Duẫn ngang nhiên xuất hiện trong phòng, nhìn tới nhìn lui không thấy một ai ngoài Tịch Tố Hinh, nên thẳng thắng lên tiếng:
“ Xảo Nhiên đâu rồi? ”
“ Cậu ấy rời khỏi khoảng mười phút trước, bảo đi công việc. ”
Vu Duẫn mệt mỏi thở ra, thấy thế nên Tịch Tố Hinh trở nên mạnh dạn, sắc mặt cũng vô cùng thắc mắc và dè xét, nói tiếp:
“ Vu tổng, ngài đã làm điều gì có lỗi với Xảo Nhiên sao? Khi nãy tôi thấy sắc mặt của cậu ấy buồn lắm, hốc mắt cũng đỏ hoe như muốn khóc. ”
Ánh mắt Vu Duẫn lập tức xao động, bàn tay cũng buông lỏng, trong lòng dâng lên cảm giác xót xa. Sau đó, anh vừa cất tiếng căn dặn vừa quay lưng bước đi trở ra:
“ Khi nào Xảo Nhiên quay lại, bảo cô ấy trả lời tin nhắn của tôi! ”
…----------------…. Đam Mỹ Hay
Trở về nhà trong sự ngạc nhiên và ngỡ ngàng của hai người làm, họ hỏi Lam Xảo Nhiên nhưng cô chỉ lắc đầu rồi chạy thẳng lên phòng ngủ và vào phòng tắm kiểm chứng.
Vu Duẫn cực kỳ sạch sẽ, ngăn nắp và kỹ càng, chỉ những bộ đồ ở nhà anh mới quăng vào sọt đồ bẩn, còn lại tất cả đều được anh treo lên cẩn thận đến khi lấy giặt.
Và lúc này, cô lục lội tìm kiếm từng bộ, nhưng mãi chẳng thấy chiếc áo vest màu xám hôm qua Vu Duẫn đã mặc. Trước khi trở về, cô đã hy vọng Tần Di Linh cố tình mua một chiếc áo giống áo anh, kết quả thực sự phũ phàng!
“ Vu Duẫn, con người của anh là thế sao? ”
Đây là hậu quả cho việc kết hôn quá vội vàng hay sao, khi chưa tìm hiểu thấu rõ đối phương?
Nào là Vu Duẫn rất tốt, tài giỏi, chưa từng nghe qua bất cứ tin đồn gái gú gì… Nào ngờ, chỉ sau kết hôn mười ngày, anh đã ra ngoài day dưa cùng ‘ bạn gái cũ ’.
Thế nhưng, những điều này Vu Duẫn hoàn toàn vô tội và không biết. Sau khi lên phòng làm việc đã nặng nề ngã xuống sofa, dựa dẫm phần lưng về sau thành ghế, nhắm mắt và đưa tay massage ấn đường đang đau nhức của mình.
Cốc…cốc…
“ Vào đi. ”
Vu Duẫn nghiêm chỉnh ngồi thẳng, lấy lại thần sắc chuẩn mực đỉnh đạc, nhìn cô gái đang tiến vào.
“ Anh Duẫn, áo vest của anh tối qua để quên ở quán bar. ”
Vu Duẫn uy nghiêm đứng dậy, đưa tay nhận lại chiếc áo vest, lên tiếng:
“ Cảm ơn! ”
Lúc đến nhà Đinh Tẫn Dực, Vu Duẫn anh đã nhận ra mình bỏ quên áo vest ở quán bar, nhưng anh quyết định vứt luôn.
Sau đó, Tần Di Linh dịu dàng nói tiếp:
“ Khi nãy em có gặp Xảo Nhiên, nhưng không dám đưa cho em ấy, sợ hiểu lầm chúng ta. ”
Vu Duẫn lịch sự đưa tay về phía sofa như mời Tần Di Linh ngồi xuống, sắc mặt thực sự thay đổi khi đối phương nhắc đến cái tên ‘ Xảo Nhiên ’.
“ Cô ấy không ghen tuông vô cớ đâu. ”
Lam Xảo Nhiên cô có yêu anh đâu mà ghen tuông, anh đi suốt mấy giờ đồng hồ nhưng không có một cuộc gọi, chẳng quan tâm anh ở đâu hay làm gì.
“ À… chiều nay anh đi công tác phải không? ”
“ Không, Sở Thần sẽ đi thay anh. Anh và Xảo Nhiên vừa mới kết hôn, tuy cô ấy không nói nhưng thấy khá buồn, gia đình vẫn quan trọng hơn. ”
Phải, với Vu Duẫn anh, giờ đây Lam Xảo Nhiên cô mới là điều quan trọng. Cả hai đang giận nhau, nếu anh bỏ đi ba ngày sẽ làm mọi thứ thêm tồi tệ, có khi lúc trở về đã bị thằng khác cướp vợ…!
“ Đúng đấy, Xảo Nhiên là một cô gái tốt, anh phải trân trọng và yêu thương em ấy. ”
Những gì cô nói, chẳng phải cô ta ngu ngốc hay cố chấp không hiểu, suy cho cùng yêu quá nên trở thành kẻ ích kỷ, xấu xa.
Thế nhưng, vốn dĩ Tần Di Linh cô không lựa chọn cách làm của Tần Điệp, bị mọi người xung quanh ghét bỏ, lên án,…
Vào phòng làm việc, Lam Xảo Nhiên đi đến chiếc bàn và ngồi thụp xuống ghế, cốc cafe trên tay cũng được đặt lên, sắc mặt cao ngạo khi nãy đã không còn thay vào đó trở nên thất thần suy tư.
Đêm qua, Vu Duẫn bỏ đi khỏi nhà lúc 10 giờ, nhưng phải đến hơn hai giờ sáng mới trở về, trong khoảng thời gian đó anh ở đâu? Thậm chí lúc nằm bên cạnh, cô cũng không ngửi được mùi rượu, liệu lúc ấy anh làm gì?
Chiếc áo vest đó là của Vu Duẫn, lúc cãi nhau với cô vẫn còn đang mặc, nhưng sau một đêm đã ở trong tay Tần Di Linh?
“ Xảo Nhiên, cậu sao vậy? Nghĩ việc gì mà tập trung thế? ”
Lúc này, Tịch Tố Hinh quơ tay qua lại trước mặt của Lam Xảo Nhiên để cô chú ý, nhưng phải đến khi cô ấy lên tiếng, cộng thêm xô đẩy bả vai mới thực sự thức tỉnh.
“ Chuyện gì vậy? ”
Tịch Tố Hinh nhíu mày chăm chú quan sát đối phương, sau đó lên tiếng:
“ Tớ mới là người hỏi cậu câu đó đấy, xảy ra chuyện gì? Sao hốc mắt của cậu đỏ hoe vậy? ”
“ Tố Hinh, cậu đừng hỏi nữa, tớ không muốn yếu đuối! ”
Lam Xảo Nhiên hít lấy một hơi, khẽ nhắm mắt để điều chỉnh lại cảm xúc rối bời, ngổn ngang của mình. Sau đó, dường như cô chợt nghĩ ra điều gì, lập tức mở mắt và nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay, gấp gáp đúng dậy cất lời:
“ Tớ đi công việc một lát. ”
Vừa nói xong, Lam Xảo Nhiên đã chạy đi và nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, Tịch Tố Hinh muốn ngăn lại cũng không được.
Thế nhưng, khoảng mười phút sau, Vu Duẫn ngang nhiên xuất hiện trong phòng, nhìn tới nhìn lui không thấy một ai ngoài Tịch Tố Hinh, nên thẳng thắng lên tiếng:
“ Xảo Nhiên đâu rồi? ”
“ Cậu ấy rời khỏi khoảng mười phút trước, bảo đi công việc. ”
Vu Duẫn mệt mỏi thở ra, thấy thế nên Tịch Tố Hinh trở nên mạnh dạn, sắc mặt cũng vô cùng thắc mắc và dè xét, nói tiếp:
“ Vu tổng, ngài đã làm điều gì có lỗi với Xảo Nhiên sao? Khi nãy tôi thấy sắc mặt của cậu ấy buồn lắm, hốc mắt cũng đỏ hoe như muốn khóc. ”
Ánh mắt Vu Duẫn lập tức xao động, bàn tay cũng buông lỏng, trong lòng dâng lên cảm giác xót xa. Sau đó, anh vừa cất tiếng căn dặn vừa quay lưng bước đi trở ra:
“ Khi nào Xảo Nhiên quay lại, bảo cô ấy trả lời tin nhắn của tôi! ”
…----------------…. Đam Mỹ Hay
Trở về nhà trong sự ngạc nhiên và ngỡ ngàng của hai người làm, họ hỏi Lam Xảo Nhiên nhưng cô chỉ lắc đầu rồi chạy thẳng lên phòng ngủ và vào phòng tắm kiểm chứng.
Vu Duẫn cực kỳ sạch sẽ, ngăn nắp và kỹ càng, chỉ những bộ đồ ở nhà anh mới quăng vào sọt đồ bẩn, còn lại tất cả đều được anh treo lên cẩn thận đến khi lấy giặt.
Và lúc này, cô lục lội tìm kiếm từng bộ, nhưng mãi chẳng thấy chiếc áo vest màu xám hôm qua Vu Duẫn đã mặc. Trước khi trở về, cô đã hy vọng Tần Di Linh cố tình mua một chiếc áo giống áo anh, kết quả thực sự phũ phàng!
“ Vu Duẫn, con người của anh là thế sao? ”
Đây là hậu quả cho việc kết hôn quá vội vàng hay sao, khi chưa tìm hiểu thấu rõ đối phương?
Nào là Vu Duẫn rất tốt, tài giỏi, chưa từng nghe qua bất cứ tin đồn gái gú gì… Nào ngờ, chỉ sau kết hôn mười ngày, anh đã ra ngoài day dưa cùng ‘ bạn gái cũ ’.
Thế nhưng, những điều này Vu Duẫn hoàn toàn vô tội và không biết. Sau khi lên phòng làm việc đã nặng nề ngã xuống sofa, dựa dẫm phần lưng về sau thành ghế, nhắm mắt và đưa tay massage ấn đường đang đau nhức của mình.
Cốc…cốc…
“ Vào đi. ”
Vu Duẫn nghiêm chỉnh ngồi thẳng, lấy lại thần sắc chuẩn mực đỉnh đạc, nhìn cô gái đang tiến vào.
“ Anh Duẫn, áo vest của anh tối qua để quên ở quán bar. ”
Vu Duẫn uy nghiêm đứng dậy, đưa tay nhận lại chiếc áo vest, lên tiếng:
“ Cảm ơn! ”
Lúc đến nhà Đinh Tẫn Dực, Vu Duẫn anh đã nhận ra mình bỏ quên áo vest ở quán bar, nhưng anh quyết định vứt luôn.
Sau đó, Tần Di Linh dịu dàng nói tiếp:
“ Khi nãy em có gặp Xảo Nhiên, nhưng không dám đưa cho em ấy, sợ hiểu lầm chúng ta. ”
Vu Duẫn lịch sự đưa tay về phía sofa như mời Tần Di Linh ngồi xuống, sắc mặt thực sự thay đổi khi đối phương nhắc đến cái tên ‘ Xảo Nhiên ’.
“ Cô ấy không ghen tuông vô cớ đâu. ”
Lam Xảo Nhiên cô có yêu anh đâu mà ghen tuông, anh đi suốt mấy giờ đồng hồ nhưng không có một cuộc gọi, chẳng quan tâm anh ở đâu hay làm gì.
“ À… chiều nay anh đi công tác phải không? ”
“ Không, Sở Thần sẽ đi thay anh. Anh và Xảo Nhiên vừa mới kết hôn, tuy cô ấy không nói nhưng thấy khá buồn, gia đình vẫn quan trọng hơn. ”
Phải, với Vu Duẫn anh, giờ đây Lam Xảo Nhiên cô mới là điều quan trọng. Cả hai đang giận nhau, nếu anh bỏ đi ba ngày sẽ làm mọi thứ thêm tồi tệ, có khi lúc trở về đã bị thằng khác cướp vợ…!
“ Đúng đấy, Xảo Nhiên là một cô gái tốt, anh phải trân trọng và yêu thương em ấy. ”
/75
|