“Hành Vân, mình là Thư Dĩnh, mình tìm cậu hai lần cũng không gặp, mình sắp về, tối mai hẹn cậu và Dĩ Kính đi ăn cơm tối. Ở nhà hàng Khải Hoàn tại sảnh hoa mai, như vậy đi không nói nhiều mình lên máy bay rồi, ngày mai sẽ đến Đài Bắc, bye bye.” Máy trả lời tự động truyền đến giọng nói của Thư Dĩnh.
Bữa tiệc này, chẳng những Hành Vân và Phương Dĩ Kính mà Đường Kính Giang cũng tới. Đường Kính Giang tình cờ biết được bọn họ và Thư Dĩnh hẹn gặp, anh ta muốn gặp Thư Dĩnh, cho nên không nhịn được cũng tới gặp.
Đường Kính Giang bộ dạng thoạt nhìn không tốt lắm, anh ta từ trước tới nay luôn chú trọng mặt mũi, có vẻ có chút tái nhợt tiều tụy, quá khứ tiêu sái lỗi lạc không còn nữa.
Truyện được đăng tại diễn đàn.
Nhìn Thư Dĩnh trong góc bàn cơm cùng bọn họ chào hỏi, bọn họ không khỏi chấn động, Thư Dĩnh kéo một người đàn ông mắt xanh tóc xù, nhìn anh ta đứng ở đó hấp dẫn lại sức quyến rũ mười phần.
“Hành Vân.” Thư Dĩnh vui vẻ khoát tay ra chào hỏi bọn họ, khi cô nhìn đến Đường Kính thì có chút kinh ngạc, cũng không quá mức để ý, cô tự nhiên hào phóng giới thiệu mọi người với nhau.
“Mike, để em giới thiệu cho anh đây là bạn thân nhất của em Hành Vân, đây là chồng cô ấy Phương Dĩ Kính, còn đây là chồng trước của em Đường Kính Giang.” Cô tươi cười: “Hành Vân, đây là bạn trai của mình Mike - Từ Tư Dư.”
Mặc dù không khí có chút xấu hổ, nhưng ba người bọn họ cảm thấy Thư Dĩnh đã thay đổi.
Thư Dĩnh trở nên xinh đẹp hơn, cả người tản ra hơi thở hạnh phúc cùng vui vẻ, đáy mắt đuôi lông mày tràn ngập ý cười, không chỉ có thành thục phong tình mà còn có hơi thở thanh xuân dào dạt.
Nhìn ra được cô và Mike tình cảm tốt lắm, thỉnh thoảng lộ ra thân mật làm người ta vô cùng hâm mộ.
Tiếng Trung của Mike không tốt lắm, mang theo ngữ điệu Anh rất nặng, nhưng chung quy cũng cảm thấy được anh hài hước.
Truyện được đăng tại diễn đàn.
Khi Mike biết Hành Vân và Thư Dĩnh cùng tuổi thì vô cùng kinh ngạc há to miệng: “Tôi nghĩ chỉ có Lynda là đặc biệt, không tin được cô cũng trẻ như vậy, thoạt nhìn như cô gái hai mươi tuổi, có phải phụ nữ Đài Loan đều giống hai người không?”
“Dĩ nhiên không phải, chỉ có chúng em là đặc biệt.” Thư Dĩnh khóe môi hơi gấp, nũng nịu liếc anh một cái.
Mike cười ha ha, nghiêng người hôn cô một cái.
Mike và Thư Dĩnh tự nhiên thân thiết khiến cho ba người ở đây có chút xấu hổ, mà Đường Kính Giang càng trầm mặc, thuốc lá một điếu lại một điếu, rượu một ly lại một ly rót vào bụng.
Hành Vân âm thầm thở dài, không đành lòng nhìn anh, bữa ăn này của năm người có chút lúng túng, quái dị đã kết thúc.
Khi năm người rời nhà hàng thì Đường Kính Giang cố ý đi phía sau Thư Dĩnh, kéo Thư Dĩnh lại: “Anh muốn nói chuyện với em.”
Truyện được đăng tại diễn đàn.
Thư Dĩnh nhìn Đường Kính Giang một chút, sau đó mỉm cười gật đầu: “Được.” Thư Dĩnh quay đầu nói với Mike: “Em nói chuyện với bạn một lát, anh về khách sạn chờ em trước đi.”
“Ok!” Mike thẳn thắng cười, tay ôm Thư Dĩnh nghiên người hôn cô một cái.
Phương Dĩ Kính và Hành Vân nắm tay nhau đi ra ngoài nhưng Hành Vân vẫn lo lắng nhìn về phía sau mấy lần, thẳng đến khi Phương Dĩ Kính nói nhỏ bên tai cô, cô mới an tâm rời đi.
Truyện được đăng tại diễn đàn.
Đi ra cửa chính, Đường Kính Giang và Thư Dĩnh yên lặng hướng tới hẻm nhỏ đi tới.
Anh chú ý thấy trên ngón áp út xinh đẹp của cô trống không, chuyện này làm nah thật chán nản.
“Nhẫn kết hôn của em đâu?” Lời vừa ra khỏi miệng anh liền hối hận, như là biểu hiện mình để ý cỡ nào, nhưng đúng là anh để ý, chết tiệt để ý!
Cô nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Làm mất rồi.”
Làm mất?
“Em cứ như vật đem nó vứt đi?” Sắc mặt anh trắng nhợt, không thể tin cô có thể làm mất tính vật kết hôn của bọn họ.“Không lẻ tôi nên mua cái tủ sắt cất nó sao?” Cô tự giễu nói: “Ngày đó sau khi vừa ra khỏi cửa tôi liền để nó trên cửa rồi, nếu anh thấy tiếc anh có thể tìm thử xem, nói không chừng có thể tìm được đó.”
Anh nản lòng nói: “Anh……….. Chúng ta thật sự không có khả năng sao?”
Cô khẽ cười lên,, tươi cười quyến rũ như trước nhưng tuyệt vọng lại như thủy triều hướng tới Đường Kính Giang vọt lại, cảm giác này cơ hồ làm anh hít thở không thông.
“Kính Giang, đồ anh không cần liền tùy tiện quăng đi, quăng đi còn muốn nhặt lại, đới với anh tôi là một món đồ a!” Ánh mắt Thư Dĩnh trong sáng, lại bình tĩnh nói ra lời cô sớm nên nói.
Anh nhất thời ngập ngừng không nói ra lời, trên mặt cô chói lọi hạnh phúc dạt dào, mà anh lại hoảng sợ như chó nhà có tang, cô giống như tướng quân chiến thắng, mà anh lại như binh lính thua trận.
Truyện được đăng tại diễn đàn.
“Khi nào thì bắt đầu………” Anh thở gấp một tiếng: “Chúng ta khi nào thì bắt đầu thay đổi? Trước kia, chúng ta rất hạnh phúc, rất vui vẻ.”
“Chắc là sau bốn năm kết hôn! Anh có nhớ tôi và nữ thư ký kia đánh nhau một trận không?”
Sắc mặt của anh liền trắng bệt, anh sớm đã quên hình dáng của nữ thư ký đó, nhưng Thư Dĩnh lại nhớ rất rõ ràng.
“Ngày đó, tôi đã nói với anh tôi sẽ không vĩnh viễn chờ anh, nhưng về sau anh lại càng làm tôi tâm ý nguội lạnh, anh chuyện xấu không ngừng, tôi đối với anh rốt cục cũng hết hy vọng, tình yêu không chịu nổi thử thách như vậy.”
“Anh……..Anh biết em rất tức giận, nhưng mà em càng ngày càng quá đáng, bên cạnh em luôn có đàn ông, anh tức giận đến điên rồi, cho nên…….”
“Nhìn đi, tình yêu của chúng ta không trốn được dò xét cùng nói dối, anh không cảm thấy như vậy rất mệt sao?”
“Dĩnh, qua nhiều năm như vậy anh vẫn yêu em, yêu nhất chỉ có mình em, anh…….. Anh là hoang đường, anh không cách nào phủ nhận sự phong lưu của anh, nhưng nếu em đối với anh còn chút tình cảm, chúng ta có thể…… Có thể làm lại không?”
Thanh âm của anh càng ngày càng tuyệt vọng càng ngày càng khủng hoảng, ở trong mắt cô, anh thấy rõ thương xót, không giống nhiều năm trước tình yêu nồng nàn.
“Không có khả năng, tôi nói rồi, tôi vĩnh viễn sẽ không chờ anh.”
Truyện được đăng tại diễn đàn.
“Dĩnh……” Anh gắt gao bắt lấy cánh tay cô giống như người chết đuối bắt được bè gỗ, vội vàng nói: “Anh sai rồi, anh hối hận, ngày em rời đi, anh liền hối hận.”
“Nếu tôi không bỏ đi, anh sẽ không hối hận?” Thanh âm cô trỏng trẻo nhưng lại lạnh lùng đi vài phần.
Anh chấn động, mười ngón tay như sắt gắt gao bóp chặt cô, cô không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn anh. Tim anh càng ngày càng lạnh, cả người như rơi vào vực sâu vạn trượng.
“Dĩnh……..”
Lúc trước anh đối với cô vừa gặp đã yêu, anh điên cuồng theo đuổi cô, hai người đi tản bộ dưới mưa Paris, ban đêm ở Vượng Giác* hóng gió, trên ngã tư ở Luân Đôn ôm cô xoay tròn, như người điên rống to: “Đường Kính Giang yêu Thư Dĩnh, vĩnh vĩnh viễn viễn, một đời một kiếp.”
*Vượng Giác, hay còn được gọi là Mong Kok, là một khu vực hành chính thuộc quận Du Tiêm Vượng, tây Cửu Long, Hồng Kông. Vượng Giác là một trong những khu vực mua sắm lớn của Hồng Kông, với các ngành công nghiệp chủ yếu là bán lẻ, nhà hàng, và giải trí.
Anh vì cô điên cuồng, đã từng bọn họ từng ân ái hạnh phúc như vậy, cũng nghĩ hạnh phúc sẽ kéo dài như vậy đến vĩnh viễn, nhưng mà hiện tại vì sao lại đi đến nông nỗi này?
“Anh yêu em………. Anh chưa từng ngừng yêu em, chỉ là anh đã làm sai một việc………” Anh thì thào tự nói.
Cô có chút lộ vẻ xúc động, nhưng như trước đẩy tay anh ra: “Cảm ơn, nhưng tôi đã không còn yêu anh.”
Truyện được đăng tại diễn đàn.
Nháy mắt, anh cứng lại như đá.
Đọc chương lại thấy anh ĐKG vừa đáng thương lại vừa đáng trách, có không giữ mất mới thương thì bao giờ mới có điểm dừng.
Bữa tiệc này, chẳng những Hành Vân và Phương Dĩ Kính mà Đường Kính Giang cũng tới. Đường Kính Giang tình cờ biết được bọn họ và Thư Dĩnh hẹn gặp, anh ta muốn gặp Thư Dĩnh, cho nên không nhịn được cũng tới gặp.
Đường Kính Giang bộ dạng thoạt nhìn không tốt lắm, anh ta từ trước tới nay luôn chú trọng mặt mũi, có vẻ có chút tái nhợt tiều tụy, quá khứ tiêu sái lỗi lạc không còn nữa.
Truyện được đăng tại diễn đàn.
Nhìn Thư Dĩnh trong góc bàn cơm cùng bọn họ chào hỏi, bọn họ không khỏi chấn động, Thư Dĩnh kéo một người đàn ông mắt xanh tóc xù, nhìn anh ta đứng ở đó hấp dẫn lại sức quyến rũ mười phần.
“Hành Vân.” Thư Dĩnh vui vẻ khoát tay ra chào hỏi bọn họ, khi cô nhìn đến Đường Kính thì có chút kinh ngạc, cũng không quá mức để ý, cô tự nhiên hào phóng giới thiệu mọi người với nhau.
“Mike, để em giới thiệu cho anh đây là bạn thân nhất của em Hành Vân, đây là chồng cô ấy Phương Dĩ Kính, còn đây là chồng trước của em Đường Kính Giang.” Cô tươi cười: “Hành Vân, đây là bạn trai của mình Mike - Từ Tư Dư.”
Mặc dù không khí có chút xấu hổ, nhưng ba người bọn họ cảm thấy Thư Dĩnh đã thay đổi.
Thư Dĩnh trở nên xinh đẹp hơn, cả người tản ra hơi thở hạnh phúc cùng vui vẻ, đáy mắt đuôi lông mày tràn ngập ý cười, không chỉ có thành thục phong tình mà còn có hơi thở thanh xuân dào dạt.
Nhìn ra được cô và Mike tình cảm tốt lắm, thỉnh thoảng lộ ra thân mật làm người ta vô cùng hâm mộ.
Tiếng Trung của Mike không tốt lắm, mang theo ngữ điệu Anh rất nặng, nhưng chung quy cũng cảm thấy được anh hài hước.
Truyện được đăng tại diễn đàn.
Khi Mike biết Hành Vân và Thư Dĩnh cùng tuổi thì vô cùng kinh ngạc há to miệng: “Tôi nghĩ chỉ có Lynda là đặc biệt, không tin được cô cũng trẻ như vậy, thoạt nhìn như cô gái hai mươi tuổi, có phải phụ nữ Đài Loan đều giống hai người không?”
“Dĩ nhiên không phải, chỉ có chúng em là đặc biệt.” Thư Dĩnh khóe môi hơi gấp, nũng nịu liếc anh một cái.
Mike cười ha ha, nghiêng người hôn cô một cái.
Mike và Thư Dĩnh tự nhiên thân thiết khiến cho ba người ở đây có chút xấu hổ, mà Đường Kính Giang càng trầm mặc, thuốc lá một điếu lại một điếu, rượu một ly lại một ly rót vào bụng.
Hành Vân âm thầm thở dài, không đành lòng nhìn anh, bữa ăn này của năm người có chút lúng túng, quái dị đã kết thúc.
Khi năm người rời nhà hàng thì Đường Kính Giang cố ý đi phía sau Thư Dĩnh, kéo Thư Dĩnh lại: “Anh muốn nói chuyện với em.”
Truyện được đăng tại diễn đàn.
Thư Dĩnh nhìn Đường Kính Giang một chút, sau đó mỉm cười gật đầu: “Được.” Thư Dĩnh quay đầu nói với Mike: “Em nói chuyện với bạn một lát, anh về khách sạn chờ em trước đi.”
“Ok!” Mike thẳn thắng cười, tay ôm Thư Dĩnh nghiên người hôn cô một cái.
Phương Dĩ Kính và Hành Vân nắm tay nhau đi ra ngoài nhưng Hành Vân vẫn lo lắng nhìn về phía sau mấy lần, thẳng đến khi Phương Dĩ Kính nói nhỏ bên tai cô, cô mới an tâm rời đi.
Truyện được đăng tại diễn đàn.
Đi ra cửa chính, Đường Kính Giang và Thư Dĩnh yên lặng hướng tới hẻm nhỏ đi tới.
Anh chú ý thấy trên ngón áp út xinh đẹp của cô trống không, chuyện này làm nah thật chán nản.
“Nhẫn kết hôn của em đâu?” Lời vừa ra khỏi miệng anh liền hối hận, như là biểu hiện mình để ý cỡ nào, nhưng đúng là anh để ý, chết tiệt để ý!
Cô nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Làm mất rồi.”
Làm mất?
“Em cứ như vật đem nó vứt đi?” Sắc mặt anh trắng nhợt, không thể tin cô có thể làm mất tính vật kết hôn của bọn họ.“Không lẻ tôi nên mua cái tủ sắt cất nó sao?” Cô tự giễu nói: “Ngày đó sau khi vừa ra khỏi cửa tôi liền để nó trên cửa rồi, nếu anh thấy tiếc anh có thể tìm thử xem, nói không chừng có thể tìm được đó.”
Anh nản lòng nói: “Anh……….. Chúng ta thật sự không có khả năng sao?”
Cô khẽ cười lên,, tươi cười quyến rũ như trước nhưng tuyệt vọng lại như thủy triều hướng tới Đường Kính Giang vọt lại, cảm giác này cơ hồ làm anh hít thở không thông.
“Kính Giang, đồ anh không cần liền tùy tiện quăng đi, quăng đi còn muốn nhặt lại, đới với anh tôi là một món đồ a!” Ánh mắt Thư Dĩnh trong sáng, lại bình tĩnh nói ra lời cô sớm nên nói.
Anh nhất thời ngập ngừng không nói ra lời, trên mặt cô chói lọi hạnh phúc dạt dào, mà anh lại hoảng sợ như chó nhà có tang, cô giống như tướng quân chiến thắng, mà anh lại như binh lính thua trận.
Truyện được đăng tại diễn đàn.
“Khi nào thì bắt đầu………” Anh thở gấp một tiếng: “Chúng ta khi nào thì bắt đầu thay đổi? Trước kia, chúng ta rất hạnh phúc, rất vui vẻ.”
“Chắc là sau bốn năm kết hôn! Anh có nhớ tôi và nữ thư ký kia đánh nhau một trận không?”
Sắc mặt của anh liền trắng bệt, anh sớm đã quên hình dáng của nữ thư ký đó, nhưng Thư Dĩnh lại nhớ rất rõ ràng.
“Ngày đó, tôi đã nói với anh tôi sẽ không vĩnh viễn chờ anh, nhưng về sau anh lại càng làm tôi tâm ý nguội lạnh, anh chuyện xấu không ngừng, tôi đối với anh rốt cục cũng hết hy vọng, tình yêu không chịu nổi thử thách như vậy.”
“Anh……..Anh biết em rất tức giận, nhưng mà em càng ngày càng quá đáng, bên cạnh em luôn có đàn ông, anh tức giận đến điên rồi, cho nên…….”
“Nhìn đi, tình yêu của chúng ta không trốn được dò xét cùng nói dối, anh không cảm thấy như vậy rất mệt sao?”
“Dĩnh, qua nhiều năm như vậy anh vẫn yêu em, yêu nhất chỉ có mình em, anh…….. Anh là hoang đường, anh không cách nào phủ nhận sự phong lưu của anh, nhưng nếu em đối với anh còn chút tình cảm, chúng ta có thể…… Có thể làm lại không?”
Thanh âm của anh càng ngày càng tuyệt vọng càng ngày càng khủng hoảng, ở trong mắt cô, anh thấy rõ thương xót, không giống nhiều năm trước tình yêu nồng nàn.
“Không có khả năng, tôi nói rồi, tôi vĩnh viễn sẽ không chờ anh.”
Truyện được đăng tại diễn đàn.
“Dĩnh……” Anh gắt gao bắt lấy cánh tay cô giống như người chết đuối bắt được bè gỗ, vội vàng nói: “Anh sai rồi, anh hối hận, ngày em rời đi, anh liền hối hận.”
“Nếu tôi không bỏ đi, anh sẽ không hối hận?” Thanh âm cô trỏng trẻo nhưng lại lạnh lùng đi vài phần.
Anh chấn động, mười ngón tay như sắt gắt gao bóp chặt cô, cô không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn anh. Tim anh càng ngày càng lạnh, cả người như rơi vào vực sâu vạn trượng.
“Dĩnh……..”
Lúc trước anh đối với cô vừa gặp đã yêu, anh điên cuồng theo đuổi cô, hai người đi tản bộ dưới mưa Paris, ban đêm ở Vượng Giác* hóng gió, trên ngã tư ở Luân Đôn ôm cô xoay tròn, như người điên rống to: “Đường Kính Giang yêu Thư Dĩnh, vĩnh vĩnh viễn viễn, một đời một kiếp.”
*Vượng Giác, hay còn được gọi là Mong Kok, là một khu vực hành chính thuộc quận Du Tiêm Vượng, tây Cửu Long, Hồng Kông. Vượng Giác là một trong những khu vực mua sắm lớn của Hồng Kông, với các ngành công nghiệp chủ yếu là bán lẻ, nhà hàng, và giải trí.
Anh vì cô điên cuồng, đã từng bọn họ từng ân ái hạnh phúc như vậy, cũng nghĩ hạnh phúc sẽ kéo dài như vậy đến vĩnh viễn, nhưng mà hiện tại vì sao lại đi đến nông nỗi này?
“Anh yêu em………. Anh chưa từng ngừng yêu em, chỉ là anh đã làm sai một việc………” Anh thì thào tự nói.
Cô có chút lộ vẻ xúc động, nhưng như trước đẩy tay anh ra: “Cảm ơn, nhưng tôi đã không còn yêu anh.”
Truyện được đăng tại diễn đàn.
Nháy mắt, anh cứng lại như đá.
Đọc chương lại thấy anh ĐKG vừa đáng thương lại vừa đáng trách, có không giữ mất mới thương thì bao giờ mới có điểm dừng.
/31
|