Hồng Đậu - Ngưng Lũng

Chương 27 - Thông minh

/110


Editor: Đinh Hương

Beta: Mạc Y Phi

Peter Vương nghe được cuộc nói chuyện của hai người thì vội nhìn sang Hạ Vân Khâm.

Ông nóng lòng muốn làm rõ bí ẩn của trận pháp này, đợi một lúc vẫn không thấy Hạ Vân Khâm lên tiếng, chỉ có thể tự mình đẩy cửa xuống xe nói với Tần Học Khải: "Thực sự không giấu giếm gì, sở dĩ Ngu tiểu thư hỏi thăm dị thuật cũng do kẻ hèn này có một vụ án chưa giải quyết được, đúng lúc tìm thấy người có thể phân tích trận pháp, phiền bạn học Tần đưa chúng tôi đi cùng với."

Tần Học Khải sửng sốt, nhìn Hồng Đậu giống như muốn cô xác nhận.

Đầu óc của Hồng Đậu xoay chuyển rất nhanh, lúc này cô dựa theo lời nói của Peter Vương, mỉm cười với Tần Học Khải: "Đúng là vậy, Vương thám tử đang có một vụ án liên quan tới dị thuật trong quyển sách, đáng tiếc chúng tôi đều không hiểu được trận pháp này cho nên mới muốn hỏi thăm một chút."

Tần Học Khải bừng tỉnh, anh ta gật đầu: "Phá án quan trọng hơn, vậy tôi sẽ dẫn mọi người đi tìm Đặng học trưởng nhé."

Sau khi bàn bạc xong xuôi, Hồng Đậu và Peter Vương đồng loạt đều nhìn về phía Hạ Vân Khâm.

Hạ Vân Khâm vẫn đang nói chuyện với Hạ Trúc Quân, biết rõ lúc này nên chấp nhận đề nghị của Peter Vương, lái xe chở mấy người bọn họ đến tìm người tên Đặng học trưởng kia, nhưng suy nghĩ một chút, người này do Tần Học Khải tìm được nên anh cảm thấy một loại tư vị hơi không thoải mái dâng lên.

Nói một lúc, ngay cả tên giáo viên của mấy lớp mà hôm nay em gái học là gì đều biết rõ cả, nói đến mức không còn gì để nói nữa, lúc này anh mới lạnh nhạt quay đầu nhìn lại.

Peter Vương nhìn anh đầy ẩn ý: "Đi thôi."

Hạ Vân Khâm liếc nhìn Hồng Đậu đang đứng cạnh Tần Học Khải, anh sờ cằm, đi tới mở cửa xe ra nói: "Hiện giờ vị học trưởng kia ở đâu?"

Tần Học Khải đi theo Peter Vương đến chỗ xe đỗ: "Ngõ Hương Sam ngay bên cạnh đường Ni Tân."

Lúc này Hồng Đậu muốn bước lên xe, bởi vì Peter Vương ngồi đằng trước nên nếu lần này lên xe thì cô sẽ ngồi phía sau với Tần Học Khải.

Bỗng nhiên Hạ Vân Khâm nhắc nhở cô: "Ngu tiểu thư, tiết đầu tiên của cô là lớp quốc ngữ, "không thể tới trễ, càng không thể vắng mặt", về chuyện này có tôi và Vương thám tử đi tìm hiểu rồi, Ngu tiểu thư đừng chậm trễ chuyện học hành thì tốt hơn."

Câu này đã làm Hồng Đậu tỉnh táo lại, cô quay đầu nhìn thấy Hạ Trúc Quân đang nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, chắc là do được giáo dục tốt nên nhất thời không thắc mắc.

Đằng sau còn có một ánh mắt đánh giá khác, không cần đoán cũng biết nó bắt nguồn từ Đại thiếu nãi nãi Hạ gia.

Cô nhanh chóng rút cánh tay đã nắm cửa xe về, giả vờ bừng tỉnh, cười nói: "Xem tôi này, vì giúp Vương thám tử điều tra vụ án mà quên mất mình còn có lớp nữa, nếu Tần học trưởng có thể chỉ đường giúp thì tôi không đi theo nữa vậy."

Đừng nói là có lớp của thầy Nghiêm, chỉ riêng Đại thiếu nãi nãi và Tứ tiểu thư Hạ gia nhìn thấy cô ngồi lên xe của Hạ Vân Khâm chạy loạn khắp nơi thì e là cũng không thích hợp cho lắm.

Dứt lời, cô vô cùng thoải mái vẫy tay tạm biệt đám người Hạ Vân Khâm rồi xoay người lại nói với Hạ Trúc Quân: "Hạ học muội, tiết đầu tiên của em là gì vậy?"

Sự nghi ngờ của Hạ Trúc Quân biến mất, mỉm cười nói: "Cũng là lớp quốc ngữ, sợ thầy Nghiêm điểm danh cho nên em mới đến sớm như vậy."

***

Xe khởi động, Tần Học Khải và Peter Vương nói xong mấy câu chợt trở nên mông lung, lúc nãy rõ ràng muốn Hồng Đậu cùng đi tới tìm Đặng học trưởng mà, sao lại biến thành ba người đàn ông đi chung xe rồi?

Nhớ tới hôm qua cũng từng gặp Hồng Đậu, Hạ Vân Khâm và Peter Vương đứng cùng nhau ở trước cửa biệt thự của cậu mợ Hồng Đậu, anh ta nghiêm túc đánh giá Hạ Vân Khâm một lần nữa.

Tuy người này là phó giáo sư nhưng tuổi tác lại không lớn hơn bọn họ bao nhiêu, trong bữa tiệc trà lần trước đã nghe mấy người bạn học cùng khoa bàn luận về Hạ Vân Khâm, trong đó có một nữ sinh khoa thơ cổ Tố Hỉ (1) từng nói rằng chỉ cần nhìn vào đôi mắt của Hạ Vân Khâm sẽ sinh ra cảm giác "Ngọc Sơn Kỳ Thụ" (2), có thể thấy ở trong mắt các cô gái, Hạ Vân Khâm rất tự nhiên lại hào phóng. Thảo nào mà hôm đó lúc Hạ Vân Khâm giảng dạy, ở phía dưới không còn chỗ trống nào cả.

(1) Tố Hỉ: Tên đầy đủ là Thích Tố Hỉ (1924-2006), là tu sĩ Phật giáo Trung Quốc, trụ trì của Tư Viện Thiếu Lâm. Ông có rất nhiều đóng góp cho sự phát triển Phật giáo Trung Quốc và thơ văn.

(2) Ngọc Sơn Kỳ Thụ: ý chỉ người đàn ông cao to đẹp trai, cuốn hút, có tướng mạo lẫn tài năng.

Mà từ bữa tiệc trà lần trước, Hồng Đậu phá giải được trò chơi bài tây của Peter Vương, bây giờ nghiễm nhiên tự cho mình là trợ lý của Peter Vương, nếu theo Peter Vương đi điều tra khắp nơi, khó tránh khỏi sẽ thường xuyên tiếp xúc với Hạ Vân Khâm, không biết Hồng Đậu có ấn tượng như thế nào với

người này nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại, từ trước đến nay Hồng Đậu đều không thích gò bó, trước mắt coi như là trợ lý của Peter Vương cũng không hẳn sẽ làm lâu dài, huống chi Hạ Vân Khâm về nước gần một năm rồi, dựa vào gia thế lẫn tướng mạo của người này, chắc đã có bạn gái từ lâu. Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Tần Học Khải đã biến mất.

Đang suy nghĩ lung tung, anh ta nghe thấy Hạ Vân Khâm nói: "Đã đến ngõ Hương Sam rồi, không biết số nhà của vị Đặng học trưởng này là bao nhiêu?"

Tần Học Khải thò người ra ngoài nhìn một cái rồi vội mở cửa xe: "Chính là căn nhà đầu tiên ở ngõ này."

Đến căn nhà đầu tiên kia, Tần Học Khải gõ cửa xong thì nói với người hầu: "Tôi đã có hẹn trước với Đặng học trưởng rồi, phiền ngài thông báo giúp tôi, nói tôi là Tần Học Khải của trường St. John."

Người hầu dẫn bọn họ vào, một người đàn ông khoảng 30 tuổi nghe thấy tiếng nên đi ra, lông mày rậm mũi cao, ánh mắt sắc bén như sao, anh ta mặc trường bào bằng lụa màu xanh, đầu tóc lại rối như ổ gà. Đây chính là Đặng Quy Trang.

Đặng Quy Trang thấy mấy người họ thì ngạc nhiên hỏi Tần Học Khải: "Hai vị này là?"

Tần Học Khải vội nói mục đích đến đây rồi giới thiệu đối phương.

Hạ Vân Khâm lấy quyển "Ghi chép đơn giản về những thứ thần bí" kia ra, anh mời Đặng Quy Trang xem qua: "Trước đó ở đây xảy ra án mạng của một cô gái, trên thi thể bị người ta cắm bảy cái đinh gỗ, dáng vẻ khi chết rất giống với ghi chép về dị thuật trong quyển sách cũ này, vì điều tra vụ án, chúng tôi không đợi được mà mạo muội đến nhà Đặng tiên sinh để thảo luận."

Đặng Quy Trang nhận quyển sách đó rồi mở ra nhìn, trong lòng lại âm thầm xem xét Hạ Vân Khâm. Tuy Hạ Vân Khâm chỉ báo tên húy (3), vẫn chưa

tự giới thiệu, nhưng sức ảnh hưởng của Hạ Mạnh Mai ở nơi này quá lớn, từ lời nói và tướng mạo của Hạ Vân Khâm, anh ta đã đoán được người này là con cháu của Hạ gia rồi.

(3) Tên húy hay tục danh, tên thật là một trong những tên gọi của con người trong nền văn hóa Á Đông, được cha mẹ đặt cho từ khi còn nhỏ. Trong các nền văn hóa Á Đông thời phong kiến, có tư tưởng cho rằng tên húy có liên hệ với linh hồn, vì vậy dùng tên húy cần có yêu cầu nhất định cùng cấm kỵ.



Bản tính của anh ta rất kỳ lạ, không thích tiếp xúc với người giàu có, có điều Hạ Vân Khâm cũng hiểu lễ tiết, không làm cho người ta cảm thấy ác cảm, anh ta yên lặng một chút rồi đẩy cái kính gọng vàng trên mũi lên, nói: "Đúng là mười năm trước kẻ hèn này đã sưu tầm nó lúc thành lập hiệp thông, tôi nói thế này mong các vị đừng chê cười, năm đó bởi vì tôi nghiên cứu mấy thứ thần bí kỳ dị mà bị tẩu hỏa nhập ma, suýt nữa đã bỏ học. Quyển sách này không được coi là bắt nguồn từ Đạo giáo (4) hay tổ tiên xa xưa mà là từ nước Xiêm

(5), vào thời nhà Thanh, liên quân tám nước phương Tây (6) giao chiến, khắpnơi đều bị tàn phá bởi chiến tranh, quyển sách này cùng với khói lửa chiến tranh đã truyền vào nước ta, sau đó được một vị đạo sĩ ở nước ta lấy được, vì muốn nghiên cứu, vị đạo sĩ này còn mời chuyên gia hiểu tiếng Xiêm tới để phiên dịch lại. Nhưng người biết tiếng Xiêm không hiểu dị thuật, người hiểu dị thuật thì không biết tiếng Xiêm, cho nên bản dịch của quyển sách này cực kỳ vô dụng. Lúc đó mặc dù tôi đã sưu tầm quyển sách này nhưng cũng không biết rõ về nó."

(4) Đạo giáo hay gọi là tiên đạo, là một nhánh triết học và tôn giáo Trung Quốc, được xem là tôn giáo đặc hữu chính thống của xứ này.

(5) Nước Xiêm: tên gọi cũ của Thái Lan.

(6) Liên quân tám nước hay Bát Quốc Liên Quân (八國聯軍) là liên minh của tám quốc gia đế quốc nhằm chống lại sự nổi dậy của phong trào Nghĩa Hòa Đoàn tập kích vào các sứ quán của tám quốc gia này ở Trung Quốc. Tám nước đó gồm: Anh, Pháp, Mỹ, Đức, Ý, Nhật, Nga và Đế quốc Áo-Hung.

Tần Học Khải khó giấu được sự thất vọng.

Hạ Vân Khâm lại yên lặng chờ kết quả.

Quả nhiên, sau khi Đặng Quy Trang nói xong liền quay người đi tới giá sách tìm một lúc, không lâu sau anh ta lấy một quyển sách cũ đã bị cháy xém từ nóc tủ xuống.

"Sau khi tôi đi Bắc Bình, có một lần quay về đền ơn với quê hương đã lục lọi trong đống đồ cũ, không ngờ lại trùng hợp tìm được quyển sách gốc chữ Xiêm, sau đó lại tốn nửa năm để tỉ mỉ phiên dịch lại lần nữa thì mới hiểu được quyển sách này."

Anh ta mở quyển sách đó ra, lật tới trang có ghi dị thuật đinh gỗ rồi đưa cho mấy người bọn họ xem.

Bên cạnh viết đầy chữ Xiêm lít nha lít nhít, so với bản dịch lúc trước thì đã bổ sung thêm khá nhiều nội dung.

Đặng Quy Trang nói: "Tà thuật này gọi là Tam Minh Tế, nằm giữa tiên đoán và đầu hàng, theo sách nói, nếu tà thuật này được áp dụng đúng cách thì có thể coi đồ tế như đồng xu để đòi lại một mạng người từ Diêm Vương dưới âm phủ."

Tần Học Khải kinh ngạc há to miệng.

Peter Vương cười khẩy: "Hoang đường không thể chịu nổi, rốt cuộc phải điên khùng đến mức nào mới làm thử cách này chứ?"

"Đã gọi là 'tế'..." Hạ Vân Khâm nhìn Đặng Quy Trang, "Có thể thấy nhất định cần phải có đồ tế."

Đặng Quy Trang gật đầu, anh ta dứt khoát bước đến bàn rút lấy một tờ giấy đã dùng qua, gỡ bút máy gắn trên trường bào ra rồi vẽ trên tờ giấy đó: "Đồ tế cần chọn là ba người phụ nữ, mà những người phụ nữ này nhất định phải "không còn trong sạch", bởi vì theo tổ tiên của nước Xiêm từng nói, những người phụ nữ không trong sạch là tội ác, cũng là lựa chọn tốt nhất. Cách thực hiện dựa trên thứ tự tháng sinh của ba người phụ nữ, trước tiên dùng đinh gỗ

đóng chặt thất khiếu (7) của người thứ nhất rồi mang thi thể của người này đặt

ở nơi gần nước, gọi là "hỏi đường", đợi bảy ngày sau lại đóng chặt thất khiếu của người thứ hai, gọi là "tìm cầu", tiếp tục đợi bảy ngày nữa, đóng chặt thất khiếu của người cuối cùng, gọi là "thành tế", cùng lúc đó, chủ trận pháp sẽ đốt lá bùa có ghi bát tự của người muốn kéo dài tính mạng, đến đây thì tà thuật này mới được coi là hoàn thành."

(7) Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.

Peter Vương và Hạ Vân Khâm nhìn nhau: "Thi thể của người bị hại đầu tiên được phát hiện vào ngày 29 tháng 8, tới hôm nay thì đã trôi qua bảy ngày, nói cách khác cái gọi là "tìm cầu" của người thứ hai cần phải được hoàn thành trong đêm nay?"

Đặng Quy Trang đáp: "Đúng là như thế. Nếu không phải bất đắc dĩ, người bày trận sẽ không nghĩ tới phương pháp tàn nhẫn này đâu, một khi đã bắt đầu thì phải làm đến cùng, tuyệt đối không thể bỏ dở giữa chừng, nếu không sự dâng hiến của hắn không thành công mà ngược lại còn bị cắn trả, đã có nạn nhân đầu tiên rồi thì đồ tế thứ hai đương nhiên cần phải thực hiện trước đêm nay, sau bảy ngày thì người thứ ba cũng thế, nhưng không biết là nạn nhân đầu tiên được phát hiện ở đâu vậy?"

Hạ Vân Khâm đáp: "Dưới cầu bờ sông, cách bến tàu không xa."

Đặng Quy Trang "Ồ" một tiếng: "Vậy thì đúng rồi, người này am hiểu đạo thuật của nước Xiêm, bố trí trận pháp chặt chẽ theo thuật của Đạo gia, không sai một bước. Ở giữa là nước, phía Tây là núi, độ giới (8) phía Đông, ba người làm đồ tế ứng với các phương hướng khác nhau, dùng người phụ nữ bị hại làm chìa khóa, mỗi người mở ra cửa mình. Nếu đồ tế đầu tiên đã được dâng lên, người thứ hai chắc sẽ giống như trong sách nói, bị giấu ở vùng núi phía Tây, người thứ ba thì có vẻ ứng với phía Đông, đáng tiếc tôi cũng chỉ biết sơ qua về sách Đạo giáo của nước Xiêm thôi, tuy biết nguyên lý của trận pháp này nhưng không biết cụ thể là đồ tế được đặt ở đâu."

(8) Độ giới: Một nghi thức của dân tộc Dao, Trung Quốc.

Peter Vương nhíu mày: "Đặng tiên sinh, theo lời giải thích lúc nãy của cậu,

hai người là đồ tế còn lại không chỉ bị giấu ở hai chỗ khác nhau, mà còn phải dựa theo giờ quy định để chết?"

Đặng Quy Trang đáp: "Đúng vậy, cho nên nếu như các vị muốn tìm được hai nạn nhân còn sống thì chí ít cần phải biết được tung tích của họ trước 12 giờ đêm nay, nếu không, cho dù có tìm được thì e là nạn nhân thứ hai cũng bị chủ trận pháp giết rồi."

***

Hồng Đậu học xong tiết thứ nhất thì thực sự mệt mỏi không thể tả, chỉ chờ đến lúc hết tiết học, cô ra khỏi trường ngồi tàu điện về nhà.

Về nhà rửa mặt xong rồi thay quần áo, cô đang muốn nói tỉ mỉ với mẹ về chuyện tối qua thì anh trai trở về.

"Không tìm thấy người lái xe của Lục gia." Đã mấy ngày rồi anh trai chưa về nhà, vừa về đã vào phòng, thuận tiện thay bộ quần áo sạch rồi lại đi ra ngoài, "Đến gần nhà Trần Kim Sinh canh giữ đến nửa đêm nhưng hắn không về nhà, vợ và con trai hắn đều không biết gì về việc hắn phạm tội. Cũng may lúc nãy Hạ tiên sinh và Vương thám tử đã tìm được người giải thích trận pháp đó, bây giờ họ đang định đi đến vùng núi phía Tây để tìm kiếm trước, theo hướng suy nghĩ để gây án của Trần Kim Sinh, chắc là hắn đã mang nạn nhân thứ hai đến chỗ đó, nhưng không biết nạn nhân thứ hai được định sẵn này là Trần Bạch Điệp hay Ngọc Kỳ."

Nói xong, Ngu Sùng Nghị bỏ lại một câu: "Đợi có tin tức rồi anh sẽ lại quay về."

Hồng Đậu và Ngu thái thái không kịp hỏi kỹ thì Ngu Sùng Nghị đã đóng cửa đi ra ngoài.

Hồng Đậu thất bại trong việc hỏi thăm anh trai về tình tiết vụ án, cô chỉ có thể quay về phòng kiên nhẫn chờ tin tức.

Ai ngờ vừa mới nằm lên giường đã nghe thấy Ngu Sùng Nghị ở dưới lầu

gọi cô: "Hồng Đậu, em cầm chiếc khăn có dính nước hoa của Ngọc Kỳ đúng không?"

Hồng Đậu sững sờ, cô cảm thấy đây là cơ hội hiếm có, vội lấy chiếc khăn ra chạy xuống lầu.

Mở cửa lớn ra nhìn một cái, không chỉ có anh trai, Hạ Vân Khâm cũng đang ở đây, hai người đứng trước tiệm may của Bành thợ may thấp giọng thương lượng chuyện gì đó, cô đi vài bước xuống bậc thang, đến gần hai người nói: "Này, khăn đây."

Hạ Vân Khâm nhìn cô một cái, anh cầm lấy chiếc khăn đó rồi nói: "Vậy chúng tôi đi trước đây."

Hồng Đậu nhíu mày, tại sao người này lợi dụng cô xong thì đá cô sang một bên thế, thấy hai người đã đi tới đầu ngõ, cô vội đuổi theo. Tiếc là hai người này đều cao ráo, chân lại dài, cô phải chạy mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp bước chân của bọn họ.



Ngu Sùng Nghị đi một mạch tới đầu ngõ, nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng, anh ta quay đầu lại nhìn một cái, thấy em gái cũng đi theo thì dở khóc dở cười: "Hồng Đậu, em về nhà nghỉ ngơi đi, theo bọn anh làm gì?"

Hồng Đậu ra vẻ đương nhiên, nói: "Quyển sách cũ đó do em phát hiện được ở hiệp thông trong trường mà, bây giờ trận pháp đã được phá giải, các anh đi tìm chị họ Ngọc Kỳ, lẽ nào em đi theo không được sao, nếu thực sự không tiện để em đi theo, vậy em về nhà chờ tin tức vậy."

Hạ Vân Khâm nghe xong thì dừng chân, quay đầu lại nhìn cô, chắc cô mới về nhà rửa mặt nên trên vầng trán trắng nõn còn dính vài sợi tóc ướt, bộ quần áo trước đó đã không thấy nữa mà đổi thành một bộ quần áo lụa màu xanh nhạt nhẹ nhàng có thêu hoa nhài trắng, có lẽ Hồng Đậu sợ lạnh nên cô còn khoác thêm chiếc áo len màu xanh ngọc.

Anh lại nhìn xuống một chút, trên chân cô mang đôi giày đầu tròn màu đỏ hơi cũ, còn chưa kịp xỏ tất nên mắt cá chân sạch sẽ trong suốt như ngọc lộ ra

ngoài.

Anh sờ lông mày, miễn cưỡng rời mắt khỏi chân cô, dùng giọng điệu không có gì đáng kể nói với Ngu Sùng Nghị: "Nếu Ngu tiểu thư muốn giúp đỡ thì cứ để cô ấy đi theo cũng được."

"Nhưng Trần Kim Sinh này cực kỳ tàn bạo, lỡ như..."

Hạ Vân Khâm đã bước tới chỗ xe mình đang đỗ: "Tôi và Vương thám tử sẽ bảo vệ cô ấy."

Lời nói của anh tràn ngập sự tự tin, Hồng Đậu nghe xong, không biết vì sao cả người lại cứng đờ, cô ngước mắt nhìn bóng lưng cao ngất của anh, dường như trong chốc lát, dáng vẻ kiêu ngạo liếc nhìn vạn vật của anh lại xuất hiện, đúng là hiếm khi cô không ngứa mắt người này.

Cô sợ anh đổi ý, cũng không đợi anh trai tiếp tục phản đối đã nhân cơ hội này chui tọt vào xe của Hạ Vân Khâm: "Anh ơi, em chỉ muốn giúp đỡ bọn anh tìm chị họ Ngọc Kỳ thôi mà, anh yên tâm đi, nếu có nguy hiểm, em tuyệt đối không xuống xe đâu."

Ngu Sùng Nghị đành thôi, anh ta ngồi lên xe ô tô của đồn cảnh sát.

***

Peter Vương vốn đang chợp mắt trên xe nhưng dù thế nào cũng không ngờ Hồng Đậu lại lên xe đi theo, ông mở mắt liếc nhìn một cái rồi lại tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Xe khởi động, Hồng Đậu hỏi Hạ Vân Khâm: "Lúc nãy Hạ tiên sinh đi tới chỗ Đặng học trưởng à, anh ấy nói thế nào vậy?"

Hạ Vân Khâm nói lại những lời giải thích trận pháp: "Trần Kim Sinh từng là đạo sĩ, hắn luôn tin tưởng mấy loại tà thuật này, bây giờ con trai hắn mắc bệnh lạ, đi khắp nơi cầu cứu bác sĩ đều không có kết quả, bí quá hóa liều, hắn dùng phương pháp kì lạ này để kéo dài tính mạng cho con trai, ngược lại cũng

không có gì kỳ lạ. Nếu không phải đúng lúc chúng ta phát hiện được quần áo dính máu ở biệt thự Lục gia nên mới hoài nghi Trần Kim Sinh thì tôi nghĩ, bất kể cách này có căn cứ khoa học hay không thì đám người Trần Bạch Điệp đều sẽ trở thành vật hi sinh cho con trai của Trần Kim Sinh."

Hồng Đậu buồn bực: "Nếu ba người này đều được gọi là đồ tế, vậy tại sao người bị bắt cóc thứ hai - Vương Mỹ Bình lại là nạn nhân bị sát hại đầu tiên?"

Hạ Vân Khâm hỏi: "Chị họ Ngọc Kỳ của cô sinh vào tháng mấy?"

Hồng Đậu suy nghĩ một chút mới trả lời: "Tháng 11."

Hạ Vân Khâm nói: "Trần Kim Sinh tuân theo sự tuần hoàn của pháp thuật cổ xưa, dựa theo tháng sinh mà bố trí trình tự đồ tế để dâng lên, trên bản khám nghiệm thi thể của Vương Mỹ Bình có viết cô ấy sinh vào tháng 3, Trần Bạch Điệp sinh tháng 7, mà chị họ của cô là tháng 11, theo thứ tự sinh nhật của ba người, Vương Mỹ Bình sẽ là đồ tế đầu tiên."

Hồng Đậu nhìn anh với vẻ kỳ lạ: "Sao Hạ tiên sinh biết tháng sinh của Trần Bạch Điệp?"

Trần Bạch Điệp là ngôi sao nổi tiếng, nếu không phải là người thân thiết, chắc chắn sẽ không tùy tiện tiết lộ ngày tháng năm sinh của mình đâu.

Lại nhớ tới tối hôm qua, lúc Hạ Vân Khâm nghe thấy tài xế mang nạn nhân trốn thoát dưới mắt bọn họ thì Hạ Vân Khâm từng rất giận dữ. Lẽ nào do anh quá lo lắng cho sự an nguy của Trần Bạch Điệp, lo lắng đến nỗi buột miệng nói ra?

Hạ Vân Khâm nhìn Hồng Đậu qua gương chiếu hậu một cái, cô đang nhíu mày, vẻ mặt khá nghiêm túc, hiển nhiên cũng không phải nói mà không suy nghĩ.

Anh nhất thời hơi đau đầu, đang suy nghĩ nên làm gì để sửa lời thì nghe thấy giọng nói ồm ồm của Peter Vương vang lên: "Quan điểm của Ngu tiểu thư kỳ lạ thật đấy, cô yên tâm đi, Hạ Vân Khâm muốn tìm Trần Bạch Điệp thì

đương nhiên cậu ấy có lý do của mình, chắc chắn sẽ không phải vì mối quan hệ thân mật gì đó với người phụ nữ này đâu."

Hồng Đậu đã vô cùng hối hận vì câu hỏi ban nãy của mình, cô vội nói tránh đi: "Lúc nãy Đặng học trưởng chỉ nói đại khái về phương hướng thôi à, lẽ nào có thể suy đoán được chỗ giấu người cụ thể ở đâu sao?"

Peter Vương nói tiếp: "Vùng núi phía Tây của nơi này chỉ có mấy chỗ như vậy thôi, trước đó đã điều tra núi Minh Tuyền rồi, Trần Kim Sinh lại là một người vô cùng cứng nhắc, đây là yêu cầu của trận pháp, có lẽ hắn sẽ không dễ dàng thay đổi lung tung đâu, vì thế đến vùng núi phía Tây tìm kiếm thì chắc chắn không sai được. Nhưng lúc nãy trong lời nói của Đặng Quý Trang có chỗ hơi khó hiểu: rốt cuộc Trần Kim Sinh lựa chọn người không trong sạch như thế nào? Trần Bạch Điệp là minh tinh có tài giao tiếp, Phan Ngọc Kỳ thường đi ra ngoài, dựa vào kiến thức hạn hẹp của Trần Kim Sinh, nếu coi hai người đó là phụ nữ không trong sạch thì có thể miễn cưỡng hiểu được, nhưng gương mặt và tướng mạo của Vương Mỹ Bình thật thà như vậy, tại sao cũng bị hắn bắt đi làm đồ tế chứ?"

"Trước đó vợ cũ của Viên Nhược Lạp đã giam lỏng Vương Mỹ Bình lâu như vậy, vì muốn lấy lòng Vương Mỹ Bình đã cho cô ấy mặc sườn xám sang trọng mà mấy vị thái thái giàu sang hay mặc, sau khi Vương Mỹ Bình được thả ra lại một thân một mình đi trên đường vào buổi tối, có thể vì nguyên nhân này, Trần Kim Sinh mới cân nhắc tới việc dùng cô ấy làm đồ tế? Đương nhiên, những chuyện này đều có thể đợi đến khi bắt được Trần Kim Sinh rồi tiến hành thẩm vấn, bây giờ tôi chỉ muốn biết, tối qua, dưới mắt tất cả mọi người Trần Kim Sinh đã đặt một người trong cốp xe lái đến rạp hát lớn, rốt cuộc người đó là Trần Bạch Điệp hay Phan Ngọc Kỳ, cốp xe không thể giấu hai người, chỉ có thể là một trong số đó thôi."

Hồng Đậu không hiểu: "Cái này quan trọng lắm à?"

Hạ Vân Khâm nhìn chằm chằm vào con đường sáng sủa phía trước: "Nếu dựa theo trình tự hiến tế để suy đoán thì Trần Bạch Điệp sẽ là đồ tế thứ hai, lẽ ra nên bị giấu ở vùng núi phía Tây, Phan Ngọc Kỳ là đồ tế thứ ba, chắc sẽ bị giấu ở phía Đông. Nhưng phạm vi này quá rộng, lục soát từng chỗ thì vô cùng phiền phức."

Anh khựng lại một chút mới nói tiếp: "Tối hôm qua Trần Kim Sinh mang một người trong số đó rời khỏi núi Minh Tuyền, còn chưa giấu kỹ người này thì đã gặp phải Lục Kính Hằng, vì không muốn bị nghi ngờ, Trần Kim Sinh đành lái xe đưa mấy người Lục Kính Hằng đến rạp hát lớn, sau khi Lục Kính Hằng xem kịch xong, đại khái là khoảng một tiếng, Trần Kim Sinh đã lợi dụng xong một tiếng xem kịch để giấu người."

Hồng Đậu nghiêm túc nhớ lại tình hình tối hôm qua, cô nhắc nhở Hạ Vân Khâm: "Nhưng tôi nhớ tối qua kịch còn chưa hết thì xe của Lục gia đã xuất hiện rồi, Trần Kim Sinh ngồi trong xe đợi một lúc Lục Kính Hằng mới đi ra ngoài."

Hạ Vân Khâm không để bản thân biểu lộ sự khen ngợi quá rõ ràng, anh nói: "Bỏ qua 15 phút này thì còn thừa 45 phút, chia đôi thời gian vừa đi vừa về ra, điều này có nghĩa là tối qua ở bên ngoài rạp hát lớn, Trần Kim Sinh có tới 22-23 phút để một lần nữa giấu kín người kia trong cốp xe."

Hồng Đậu gật đầu: "Sau khi chúng ta theo xe của Lục gia về biệt thự Lục gia, tiếp theo cảnh sát tới bắt người, Trần Kim Sinh vứt xe chạy trốn, nhờ lời nhắc nhở của Hạ tiên sinh, anh trai tôi nhanh chóng nghi ngờ Trần Kim Sinh, lập tức bắt đầu lùng bắt khắp thành phố, Trần Kim Sinh không có xe, lại không thể nào mang Trần Bạch Điệp hoặc Phan Ngọc Kỳ đi trước mặt mọi người, nếu tôi là hắn thì chỉ có thể lựa chọn tạm thời ngừng hành động, chờ sau khi trời tối mới tiếp tục..."

Cô càng nói hai mắt càng sáng lên: "Bởi vậy rất có thể Trần Kim Sinh còn chưa kịp mang người giấu trong cốp xe đi, người kia vẫn còn bị giấu ở nơi nào đó trong phạm vi cách rạp hát lớn 23 phút lái xe!"

Hạ Vân Khâm nhìn Peter Vương một cái: "Vương thám tử."

Peter Vương đang say mê nghe hai người nói chuyện thì bị hỏi, ông hơi giật mình ngồi thẳng người lên, lấy bản đồ Thượng Hải mình tự vẽ từ trong ngực ra.

Xem xét một lúc rồi vẽ vòng tròn ở rạp hát lớn, Peter Vương nói: "Bỏ qua

mấy chỗ đường cái, tiệm sách, cửa hàng cắt tóc thì trong phạm vi cách rạp hát lớn 23 phút lái xe, chỗ có thể giấu người đại khái chính là cửa hàng bách hóa Lộ Lộ, Trình gia ở ngõ Viên Hạng và một căn gác xép ở đường Phong Vãn kia thôi."

/110

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status