Editor: An Dung Ni
Beta: Mạc Y Phi
Hồng Đậu đóng cửa phòng, lẳng lặng bình tĩnh lại, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cả căn phòng đang tràn ngập ánh nắng mặt trời, bất giác cô ngẩn người. Ngoài cửa phòng, Hạ Vân Khâm lạnh lùng nói với người hầu kia mấy câu, chỉ một lát sau liền đuổi người đó đi, sau đó chốt cửa được vặn một cái, người bên ngoài định đẩy cửa đi vào.
Hồng Đậu vẫn đang đứng thất thần, chưa tránh khỏi cửa.
Hạ Vân Khâm đẩy hai cái, cảm giác Hồng Đậu đang chặn cửa lại từ bên trong, anh nhíu mày, thấp giọng nói: "Hồng Đậu, cho anh vào."
Lúc này Hồng Đậu mới hoàn hồn, bây giờ có vẻ như cô cố ý chặn cửa không cho anh vào trong, cô hoảng sợ, vội tránh người để mặc anh đẩy cửa ra.
Đến khi anh đi vào, ánh mắt hai người vừa chạm nhau, Hồng Đậu liền nhớ đến chuyện vừa nãy anh bị nhốt ngoài cửa phòng, kiềm chế lắm mới không bật cười, cũng chẳng còn tức giận nữa, lắp bắp nói: "Vừa nãy em không cố ý nhốt anh bên ngoài đâu."
Hạ Vân Khâm lẳng lặng nhìn cô, không đáp lại, cũng chẳng rõ anh đang vui hay giận.
Cô bị anh nhìn như vậy cảm thấy hơi chột dạ, bản tính ngang ngược thường ngày đột nhiên nổi lên, cô xoay người đi vào phòng trong, "Em mệt rồi, em vào trong nghỉ một lát đây."
Hạ Vân Khâm đứng yên bên ngoài một lát rồi mới đi vào. Vừa vào trong, thấy Hồng Đậu cởi giày ra rồi xỏ chân vào trong một đôi dép ngó sen mềm có thêu hình bông sen, cô cầm lược ngồi chải tóc trước bàn trang điểm.
Ánh mắt hai người lại giao nhau trong gương một lần nữa, Hồng Đậu đặt lược xuống bàn, bây giờ là ban ngày, lên giường cũng không ổn lắm. Cô nhìn quanh phòng, thấy ở chỗ giường nhỏ có đặt một quyển sách, liền đứng lên đá dép ở chân ra, chân trần ngồi lên trên giường nhỏ, thuận tiện khoanh chân lại, cầm sách lên xem.
Hạ Vân Khâm im lặng nghĩ một lát cũng đi theo cô, anh ngồi cạnh giường nhỏ, rút sách trong tay cô ra vứt sang một bên, "Sao vừa nãy em lại tức giận?"
Hồng Đậu cướp sách về, "Ai nói em tức giận?"
Anh nhìn xuống quyển sách trong tay cô, "Đây là sách của anh."
Hồng Đậu trợn mắt, "Sách của anh thì em không được nhìn à?"
Hạ Vân Khâm nói đùa, "Em hiểu tiếng Đức sao?"
Hồng Đậu nhìn xuống, quả nhiên là sách tiếng Đức, vừa nãy mải giận dỗi với Hạ Vân Khâm, cô cũng không để ý xem bìa sách viết cái gì.
Tai cô đỏ lên, chớp chớp mắt: "Em xem qua trước, dù sao thì cũng sẽ có một ngày em đọc được."
Hạ Vân Khâm nhìn cô không chớp mắt: "Em định làm thế nào để hiểu?"
Cô có thể cảm giác được ánh mắt của anh từ từ lướt qua sống mũi mình, rồi dừng lại ở môi cô, đột nhiên tim nhảy mạnh lên một nhịp, mạnh miệng nói: "Ở trường có giáo sư dạy tiếng Đức, em tìm họ để học."
"Trước mặt em cũng có một người hiểu tiếng Đức, sao không học từ anh ta?"
Trong mắt Hồng Đậu phản chiếu lại hình ảnh nhỏ xíu của anh, "Vì anh ta đáng ghét."
"Sao lại đáng ghét?"
Hồng Đậu trơ mắt nhìn anh tiến lại gần, càng lúc càng gần hơn, cô cảm thấy tim mình như có cái gì đó nhẹ nhàng quét qua, cả người mềm đi, "Đáng ghét là đáng ghét, chỉ thế thôi."
Hơi thở của anh phả lên môi cô: "Cả Hạ gia đều biết chuyện anh học vết tích học."
Chỉ một câu ngắn ngủi mà chứa rất nhiều ý nghĩa.
Tim Hồng Đậu đập thình thịch, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực, sống mũi cao, thẳng tắp của anh... Trước giờ cô chưa bao giờ nhìn anh từ khoảng cách gần thế này, gần đến mức cô có thể thấy rõ cả làn da nhẵn nhụi của anh.
Cô khẽ nói, dường như đang thì thầm: "Sao anh lại nói chuyện này?"
Anh cúi xuống, hôn lên môi cô: "Vì em đang ghen."
Lông mi cô hơi run lên, theo bản năng cô nhắm mắt lại, dường như có sợi lông vũ nhẹ nhàng lướt qua gáy cô... Cảm giác sợ hãi này đâm thẳng vào lòng cô, trong lúc nhất thời, cơ thể cô mềm nhũn ra, cô không biết phải để tay ở đâu, cuối cùng cũng chỉ có thể nâng tay lên, nhẹ nhàng đặt lên ngực anh.
Anh giả vờ bình tĩnh nhưng thực ra cũng không thành thạo hơn cô là bao, trải qua một khoảng thời gian ngắn lúng túng tìm hiểu, cuối cùng mới thôi không gõ vào răng cửa cô, mà thuận lợi hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào này, cũng may là cô không hề chê bai kĩ thuật của anh, vừa ngượng ngùng vừa hơi vội vàng đáp lại, nụ hôn ngây thơ nhưng lại vui sướng đến ngây ngất, anh cảm thấy mình như đang say.
Lòng anh run lên, anh ôm ngang người cô, thả cô lên chiếc giường lớn màu đỏ, Hồng Đậu hơi giật mình, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của anh, cô dần dần bình tĩnh lại.
Tim Hạ Vân Khâm đập như trống, còn điều gì chưa rõ nữa. Cuộc hôn nhân của hai người mặc dù có rất nhiều điểm bất đắc dĩ nhưng rõ ràng là cô thích anh nên mới gả cho anh, cô không những không bài xích hành động thân mật của anh, mà còn có chút độc chiếm mơ hồ đối với quá khứ của anh.
Anh cầm cổ tay cô, kéo lên đỉnh đầu cô, cúi người, nhìn cô rồi khẽ thì thầm bên tai: "Hồng Đậu."
Trước khi gả đi, Ngu thái thái cũng đã dạy dỗ Hồng Đậu, cô biết bây giờ Hạ Vân Khâm đang đợi thái độ của cô, vội vàng nghiêng mặt sang một bên, cô vừa quay mặt sang, gò má lập tức đỏ ửng lên, trong đôi mắt cô lóe lên một tia sáng, đôi môi đỏ thắm tựa như những cánh hoa còn vương sương sớm.
Gương mặt cô đẹp đến mê người, đây vừa là một loại đồng ý, cũng là một loại mời gọi. Từ trước đến nay Hạ Vân Khâm vốn luôn là người biết nắm chắc thời cơ, lập tức cúi đầu xuống, hôn lên vành tai cô, tay anh đưa xuống thắt lưng cô tìm kiếm.
Ai ngờ lúc này bên ngoài có người gõ cửa, một lát sau giọng của người hầu truyền vào phòng, "Nhị thiếu gia, Nhị thiếu nãi nãi, dưới lầu đã chuẩn bị xong bữa trưa rồi. Mời hai người xuống dùng bữa."
Hai người dừng một lát.
Hồng Đậu vội đẩy anh lăn ra chỗ khác.
Hạ Vân Khâm giật mình, chỉ thấy Hồng Đậu chạy mất rồi, đành chán nản nằm trên giường, ngửa mặt lên nhìn trần nhà, giận dỗi nói: "Biết rồi."
Beta: Mạc Y Phi
Hồng Đậu đóng cửa phòng, lẳng lặng bình tĩnh lại, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cả căn phòng đang tràn ngập ánh nắng mặt trời, bất giác cô ngẩn người. Ngoài cửa phòng, Hạ Vân Khâm lạnh lùng nói với người hầu kia mấy câu, chỉ một lát sau liền đuổi người đó đi, sau đó chốt cửa được vặn một cái, người bên ngoài định đẩy cửa đi vào.
Hồng Đậu vẫn đang đứng thất thần, chưa tránh khỏi cửa.
Hạ Vân Khâm đẩy hai cái, cảm giác Hồng Đậu đang chặn cửa lại từ bên trong, anh nhíu mày, thấp giọng nói: "Hồng Đậu, cho anh vào."
Lúc này Hồng Đậu mới hoàn hồn, bây giờ có vẻ như cô cố ý chặn cửa không cho anh vào trong, cô hoảng sợ, vội tránh người để mặc anh đẩy cửa ra.
Đến khi anh đi vào, ánh mắt hai người vừa chạm nhau, Hồng Đậu liền nhớ đến chuyện vừa nãy anh bị nhốt ngoài cửa phòng, kiềm chế lắm mới không bật cười, cũng chẳng còn tức giận nữa, lắp bắp nói: "Vừa nãy em không cố ý nhốt anh bên ngoài đâu."
Hạ Vân Khâm lẳng lặng nhìn cô, không đáp lại, cũng chẳng rõ anh đang vui hay giận.
Cô bị anh nhìn như vậy cảm thấy hơi chột dạ, bản tính ngang ngược thường ngày đột nhiên nổi lên, cô xoay người đi vào phòng trong, "Em mệt rồi, em vào trong nghỉ một lát đây."
Hạ Vân Khâm đứng yên bên ngoài một lát rồi mới đi vào. Vừa vào trong, thấy Hồng Đậu cởi giày ra rồi xỏ chân vào trong một đôi dép ngó sen mềm có thêu hình bông sen, cô cầm lược ngồi chải tóc trước bàn trang điểm.
Ánh mắt hai người lại giao nhau trong gương một lần nữa, Hồng Đậu đặt lược xuống bàn, bây giờ là ban ngày, lên giường cũng không ổn lắm. Cô nhìn quanh phòng, thấy ở chỗ giường nhỏ có đặt một quyển sách, liền đứng lên đá dép ở chân ra, chân trần ngồi lên trên giường nhỏ, thuận tiện khoanh chân lại, cầm sách lên xem.
Hạ Vân Khâm im lặng nghĩ một lát cũng đi theo cô, anh ngồi cạnh giường nhỏ, rút sách trong tay cô ra vứt sang một bên, "Sao vừa nãy em lại tức giận?"
Hồng Đậu cướp sách về, "Ai nói em tức giận?"
Anh nhìn xuống quyển sách trong tay cô, "Đây là sách của anh."
Hồng Đậu trợn mắt, "Sách của anh thì em không được nhìn à?"
Hạ Vân Khâm nói đùa, "Em hiểu tiếng Đức sao?"
Hồng Đậu nhìn xuống, quả nhiên là sách tiếng Đức, vừa nãy mải giận dỗi với Hạ Vân Khâm, cô cũng không để ý xem bìa sách viết cái gì.
Tai cô đỏ lên, chớp chớp mắt: "Em xem qua trước, dù sao thì cũng sẽ có một ngày em đọc được."
Hạ Vân Khâm nhìn cô không chớp mắt: "Em định làm thế nào để hiểu?"
Cô có thể cảm giác được ánh mắt của anh từ từ lướt qua sống mũi mình, rồi dừng lại ở môi cô, đột nhiên tim nhảy mạnh lên một nhịp, mạnh miệng nói: "Ở trường có giáo sư dạy tiếng Đức, em tìm họ để học."
"Trước mặt em cũng có một người hiểu tiếng Đức, sao không học từ anh ta?"
Trong mắt Hồng Đậu phản chiếu lại hình ảnh nhỏ xíu của anh, "Vì anh ta đáng ghét."
"Sao lại đáng ghét?"
Hồng Đậu trơ mắt nhìn anh tiến lại gần, càng lúc càng gần hơn, cô cảm thấy tim mình như có cái gì đó nhẹ nhàng quét qua, cả người mềm đi, "Đáng ghét là đáng ghét, chỉ thế thôi."
Hơi thở của anh phả lên môi cô: "Cả Hạ gia đều biết chuyện anh học vết tích học."
Chỉ một câu ngắn ngủi mà chứa rất nhiều ý nghĩa.
Tim Hồng Đậu đập thình thịch, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực, sống mũi cao, thẳng tắp của anh... Trước giờ cô chưa bao giờ nhìn anh từ khoảng cách gần thế này, gần đến mức cô có thể thấy rõ cả làn da nhẵn nhụi của anh.
Cô khẽ nói, dường như đang thì thầm: "Sao anh lại nói chuyện này?"
Anh cúi xuống, hôn lên môi cô: "Vì em đang ghen."
Lông mi cô hơi run lên, theo bản năng cô nhắm mắt lại, dường như có sợi lông vũ nhẹ nhàng lướt qua gáy cô... Cảm giác sợ hãi này đâm thẳng vào lòng cô, trong lúc nhất thời, cơ thể cô mềm nhũn ra, cô không biết phải để tay ở đâu, cuối cùng cũng chỉ có thể nâng tay lên, nhẹ nhàng đặt lên ngực anh.
Anh giả vờ bình tĩnh nhưng thực ra cũng không thành thạo hơn cô là bao, trải qua một khoảng thời gian ngắn lúng túng tìm hiểu, cuối cùng mới thôi không gõ vào răng cửa cô, mà thuận lợi hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào này, cũng may là cô không hề chê bai kĩ thuật của anh, vừa ngượng ngùng vừa hơi vội vàng đáp lại, nụ hôn ngây thơ nhưng lại vui sướng đến ngây ngất, anh cảm thấy mình như đang say.
Lòng anh run lên, anh ôm ngang người cô, thả cô lên chiếc giường lớn màu đỏ, Hồng Đậu hơi giật mình, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của anh, cô dần dần bình tĩnh lại.
Tim Hạ Vân Khâm đập như trống, còn điều gì chưa rõ nữa. Cuộc hôn nhân của hai người mặc dù có rất nhiều điểm bất đắc dĩ nhưng rõ ràng là cô thích anh nên mới gả cho anh, cô không những không bài xích hành động thân mật của anh, mà còn có chút độc chiếm mơ hồ đối với quá khứ của anh.
Anh cầm cổ tay cô, kéo lên đỉnh đầu cô, cúi người, nhìn cô rồi khẽ thì thầm bên tai: "Hồng Đậu."
Trước khi gả đi, Ngu thái thái cũng đã dạy dỗ Hồng Đậu, cô biết bây giờ Hạ Vân Khâm đang đợi thái độ của cô, vội vàng nghiêng mặt sang một bên, cô vừa quay mặt sang, gò má lập tức đỏ ửng lên, trong đôi mắt cô lóe lên một tia sáng, đôi môi đỏ thắm tựa như những cánh hoa còn vương sương sớm.
Gương mặt cô đẹp đến mê người, đây vừa là một loại đồng ý, cũng là một loại mời gọi. Từ trước đến nay Hạ Vân Khâm vốn luôn là người biết nắm chắc thời cơ, lập tức cúi đầu xuống, hôn lên vành tai cô, tay anh đưa xuống thắt lưng cô tìm kiếm.
Ai ngờ lúc này bên ngoài có người gõ cửa, một lát sau giọng của người hầu truyền vào phòng, "Nhị thiếu gia, Nhị thiếu nãi nãi, dưới lầu đã chuẩn bị xong bữa trưa rồi. Mời hai người xuống dùng bữa."
Hai người dừng một lát.
Hồng Đậu vội đẩy anh lăn ra chỗ khác.
Hạ Vân Khâm giật mình, chỉ thấy Hồng Đậu chạy mất rồi, đành chán nản nằm trên giường, ngửa mặt lên nhìn trần nhà, giận dỗi nói: "Biết rồi."
/110
|