Editor: Đinh Hương
Beta: An Dung Ni
Mới 6 giờ sáng Hồng Đậu đã tỉnh giấc, mặc dù tối qua hai vợ chồng ồn ào đến tận đêm khuya nhưng sáng nay cô vẫn không ngủ nổi.
Trời còn chưa sáng hẳn, có vài tia sáng le lói mờ ảo chen vào phòng, không rõ là ánh trăng hay là ánh bình minh nữa, cây ngô đồng trước phòng bị gió thổi vang lên tiếng xào xạc, hình như lại lạnh hơn hôm qua rồi.
Cô dụi mắt, nhớ ra hôm nay có rất nhiều chuyện bận rộn thì cơn ngái ngủ liền giảm đi vài phần, cô ngẩng đầu nhìn Hạ Vân Khâm, hai mắt nhắm chặt, có vẻ như anh đang ngủ rất say, trời vẫn còn sớm, ngủ thêm chút nữa cũng được, nghĩ vậy cô gối đầu vào ngực anh, nhắm mắt lại.
Đột nhiên anh nắm lấy tay của cô.
"Ơ?" Cô sững sờ, "Anh dậy rồi hả?"
Anh nhắm mắt cười nói: "Anh dậy lâu rồi."
Nói xong liền kéo tay của cô tới miệng, không nặng không nhẹ cắn một cái.
"Sao anh lại cắn em?" Cô giả vờ giận dỗi, hơi đẩy anh một cái.
Anh vừa kéo tay cô vừa lật người lại, để cô nằm ngửa hình chữ "đại" trên giường, còn cố ý hít hà một tiếng.
Cô nhớ lại tối hôm qua, lúc tức giận mình đã đánh anh vài cái, vội hỏi:
"Còn đau không?"
Anh nhấc cánh tay bật đèn đầu giường, mở áo ngủ ra, chỉ vào mấy vết thương mờ nhạt trên vai, cánh tay và lồng ngực, nhìn cô: "Em nhìn xem lúc em tức giận đã làm những gì này."
Hồng Đậu vội bò đến gần xem kỹ, cũng không có vết thương nào nghiêm trọng, đa số đều chỉ bị đỏ ửng lên thôi.
Cô đau lòng xoa xoa: "Ai bảo anh khiến em tức giận làm gì, lần sau còn bắt nạt em, em cắn anh đấy."
"Còn cắn nữa hả?" Anh nhíu mày, "Quân tử động khẩu không động thủ... Em có hiểu đạo lý này không vậy?"
Cô hừ một tiếng: "Em không hiểu, cũng không phải là quân tử."
"Đúng, em không phải quân tử." Anh gật đầu, bắt được tay cô, không hề khách sáo cắn một cái, "Em chỉ là một con mèo béo, lại đây, trước tiên anh sẽ cắn đôi móng vuốt béo mập hay cào người của em đã."
Cô bật cười rút tay về: "Anh mới béo đấy, dám bắt nạt em, em liền cào anh, không cho phép nói em béo, em không béo chút nào."
Anh xoay người chặn cô lại, vùi đầu trước ngực cô, trước tiên cắn bên này một cái, lại cắn bên kia một cái: "Cái này không béo à? Hay là cái này không béo? Anh thấy bên nào cũng toàn là thịt cả này."
Trắng mịn tròn đầy như đậu phụ, cắn rồi lại cắn, động tác dần đổi vị.
Cô cười đến nỗi không thở nổi, liều mạng giãy giụa: "Anh mà cắn em nữa, em sẽ cắn lại anh đấy."
Anh cầu còn không được: "Cho em cắn luôn."
Hai người đùa nhau trên giường một lúc lâu, cuối cùng sau khi anh để lại vài dấu răng trên ngực và mông cô thì cũng đến 7 giờ, nếu tiếp tục dây dưa thì
sẽ muộn mất, hai người đành phải mặc quần áo rồi đi ra ngoài.
Trong lúc ăn sáng, Hồng Đậu tranh thủ đọc các tin tức trên báo, tất cả các mục từ trên xuống dưới đều viết về cái chết của Bạch Hải Lập.
Qua một đêm, trên báo không chỉ còn một ý kiến duy nhất là Bạch Hải Lập bị kẻ thù sát hại nữa mà đã có thêm rất nhiều suy luận khác nữa.
Hạ Vân Khâm lạnh nhạt nhìn tờ báo, không tỏ rõ ý kiến về mấy vấn đề này, ăn sáng xong anh vội ra cửa, nói với Hồng Đậu: "Giờ vẫn còn sớm, chúng ta về biệt thự Hạ gia trước, đến tối thì qua sắp xếp chuyện chuyển nhà cho mẹ và anh trai em."
Hai người đã thượng lượng chuyện này lúc nửa đêm hôm qua, Hồng Đậu chần chừ một lúc mới nói: "Căn nhà bên kia vẫn cần phải quét dọn lại, không thể chuyển sang nổi trong hôm nay đâu, hơn nữa nếu chuyển quá gấp... Mẹ và anh trai sẽ nghi ngờ đấy."
"Nhà mới có sẵn đồ dùng rồi, anh cho người hầu sang quét dọn ngay hôm nay, chuyển sang đó sớm được ngày nào thì hay ngày ấy, tránh việc đêm dài lắm mộng."
Hồng Đậu nhớ đến cái chết của Bạch Hải Lập: "Tòa nhà đó thực sự có vấn đề sao?"
Hạ Vân Khâm sờ sờ cằm, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ: "Xem bản vẽ bố cục thì không thấy có vấn đề gì, chỉ là một tòa nhà lớn rất bình thường thôi. Nhưng lạ
ở chỗ, nghe nói tòa nhà này được xây dựng bởi một quý tộc người Nga, nhưng anh lại không thể điều tra được lai lịch của người Nga đó."
Hồng Đậu ngẩn ra, đúng thật, từ trước tới giờ chỉ nghe nói tòa nhà này do một người quý tộc người Nga xây dựng, nhưng không một ai biết tên của người này, cũng không ai biết người này đã đi đâu.
Hạ Vân Khâm mở cửa xe cho cô, đợi cô ngồi xuống mới đi vòng qua bên kia để lên xe: "Nếu em sợ không thuyết phục nổi mẹ vợ thì anh sẽ tới nói
chuyện với mẹ."
Hồng Đậu nhìn anh một cái: "Em không lo về chuyện này, vấn đề là người hầu cũ của Ngu gia đã rời đi hết rồi, nhà mới lại lớn hơn nhà ở ngõ Đồng Phúc rất nhiều, mặc dù nhà em không có quá nhiều đồ nhưng nếu chỉ có mình thím Chu chuyển thì rất vất vả, phải mất 3 - 4 ngày mới chuyển xong đồ được, mà bây giờ tin đồn sắp có chiến tranh đang lan ra khắp nơi, muốn thuê thêm người về cũng khó."
Cô đếm đầu ngón tay, giọng nói vừa trong vắt vừa ngọt ngào, anh nghe xong, không khỏi tự giác sờ lỗ tai, vẫn cảm thấy ngứa ngáy, dứt khoát nói: "Những việc này đều giao cho anh đi, chỉ cần mẹ vợ và anh vợ không phản đối, trong vòng hai ngày sẽ chuyển xong."
Hồng Đậu đành phải đồng ý: "Được rồi."
Đến biệt thự Hạ gia, mọi người cũng vừa mới ăn sáng xong.
Thấy Hạ Vân Khâm cuối cùng cũng chịu về, Hạ Mạnh Mai nghiêm mặt nói với anh: "Cha đang định đi tìm con, hai anh em vào thư phòng đi, cha có chuyện quan trọng muốn nói với hai đứa."
Hạ Vân Khâm im lặng một lúc mới đáp: "Vâng." Sau đó dịu dàng quay
sang nói với Hồng Đậu: "Em về phòng đợi anh nhé."
Hồng Đậu gật đầu, sáng nay cô được nghỉ tiết đầu nhưng vẫn muốn tới trường là vì vở kịch mới thay nam chính, cô là nữ chính phải đến tập thử với đối phương một lượt, chẳng có gì quan trọng lắm, đến muộn một chút cũng chẳng sao.
Cô lên lầu, vừa định vào phòng thì người hầu của Hạ thái thái đi qua nói:
"Nhị thiếu nãi nãi, thái thái mời ngài qua."
Hồng Đậu đành từ bỏ ý định về phòng nghỉ ngơi.
Hạ Trúc Quân cũng ở đây, mẹ chồng đang ngồi trên sofa, Hạ Trúc Quân
dựa vào tay vịn, hai mẹ con hình như đang thương lượng gì đó.
Vừa thấy cô đến, Hạ thái thái liền vẫy tay: "Bé ngoan, con lại đây xem cái này này."
Hồng Đậu đến gần rồi ngồi xuống, mỉm cười nhìn thứ trong tay mẹ chồng, sau đó cô sững sờ, phía trên toàn là tiếng Anh, nhìn kĩ lại, thì ra là giới thiệu trường đại học ở Mỹ.
Lúc Hạ thái thái học ở trường đại học nữ sinh đã từng học tiếng Anh, dựa vào trình độ của bà, miễn cưỡng có thể hiểu được báo tiếng Anh, thấy Hồng Đậu nhìn tờ báo liền vỗ vỗ mu bàn tay của cô: "Bây giờ thời thế không yên ổn, trong nhà chỉ có con và Trúc Quân là nhỏ nhất, lỡ như chiến tranh lan tới Thượng Hải sẽ không đi học được nữa, ý của mẹ và cha con là không thể bỏ lỡ việc học của các con được, trong này là mấy trường đại học Mỹ nổi tiếng, nói đến thì mỗi trường một vẻ, con xem xem muốn học trường nào. Vân Khâm vô cùng bướng bỉnh, bây giờ loạn trong giặc ngoài mà ý nó thì lại giống với anh trai và cha con, nhất định muốn thực nghiệp cứu nước, nên cuối cùng quyết định vẫn nằm ở vợ chồng các con."
Hồng Đậu không ngờ mẹ chồng lại muốn thương lượng chuyện này với cô.
Hạ Trúc Quân cười nói: "Chị dâu học hành tốt như vậy, không xin vào trường đại học tốt nhất thì thật đáng tiếc, còn em ý hả, chọn trường học vẫn là thứ yếu, chuyên ngành vốn là ngoại ngữ, nếu thực sự đến Mỹ thì chỉ cần đổi chuyên ngành khác thôi, nhưng đến bây giờ em còn chưa nghĩ kỹ là nên đổi ngành gì, chị dâu, chị có đề nghị gì hay không?"
Mặc dù Hồng Đậu cũng muốn đi du học, nhưng điều kiện tiên quyết là không rời xa Hạ Vân Khâm, nghe hai người nói xong cười nói: "Còn phải xem sự hứng thú của bản thân em nữa, anh hai em quen biết rất nhiều giáo sư người Mỹ, lát nữa hỏi ý kiến anh ấy xem thế nào."
Hạ thái thái mỉm cười nói: "Tháng trước gia đình Phan thái thái mới đi Mỹ về, nói ở đó cái gì cũng rất thuận tiện, chúng ta ở đó mấy năm, đợi tình hình trong nước ổn rồi thì trở về cũng không muộn. Bình thường mẹ hay nói với Vân Khâm, chỉ cần người một nhà bình an, ở đâu mà không phải là cứu nước
chứ? Cứ nhất thiết phải xông pha máu thịt thì mới được coi là anh hùng à? Tu sửa đường sắt, giúp đỡ vận chuyển hàng hóa cũng gọi là cứu nước mà. Tất nhiên là bây giờ chuyện này vẫn chưa được quyết định, còn phải xem tình huống trước mắt biến đổi thế nào mới nói được."
Hạ Trúc Quân thân thiết ôm lấy Hồng Đậu, khẽ nói: "Nhưng em biết chắc là chị dâu ở đâu thì anh hai sẽ theo đó."
Sau đó lại cất giọng nói: "Huống chi còn có em và mẹ nữa, anh hai nhất định không nỡ rời xa chúng ta đâu."
Hạ thái thái nói: "Buối sáng thấy trên báo nói là năm nay dù thế nào cũng không chiến tranh nổi, vì thế việc này cũng không quá gấp, con về thương lượng với chồng con cẩn thận một chút, buổi tối mẹ hẹn với mấy vị thái thái tới chơi mạt chược, đến lúc đó lại hỏi thăm xem bây giờ có thiên kim tiểu thư nhà ai đang học ở Mỹ không. Đúng rồi, chị dâu của con nói gần đây trường các con đang tập kịch, Hồng Đậu, các con đang tập kịch gì thế?"
Hồng Đậu bình tĩnh vài giây rồi cười nói: "Khoa sư phạm và khoa quốc ngữ cùng nhau diễn một vở kịch, tên là Mặt Nạ, mẹ có muốn dẫn mấy vị thái thái tới xem không, con nhờ bạn học dành vài ghế hàng trước cho mẹ nhé."
Vẻ mặt Hạ thái thái cực kì vui vẻ, tính tình của đứa nhỏ này vô cùng làm người ta yêu thích, chẳng bao giờ nhăn mặt nhíu mày, lời nói lại rất thẳng thắn vô tư, bà cười nói: "Bọn trẻ các con chơi đùa, đám người già như mẹ đến làm gì. Đúng rồi, cửa hàng tây Sa Tốn mới đưa tới mấy đôi giày cao gót làm bằng da cừu, kiểu dáng rất đẹp, có điều màu sắc lại tươi sáng quá, tầm tuổi của mẹ mang ra ngoài khó tránh khỏi làm trò cười cho người ta, cỡ giày của chúng ta khá giống nhau, để mẹ bảo người hầu mang lên, con và Trúc Quân chọn mấy đôi đi."
Lúc này người hầu mang trà vào, Hạ Trúc Quân ung dung uống trà, nghĩ tới một chuyện, hỏi Hồng Đậu: "Chị dâu, em nghe nói vở kịch này mới thay nam chính à chị?"
Hồng Đậu gật đầu: "Trong nhà của người cũ có việc, tạm thời đã đổi cho một nam sinh trường đại học Thượng Hải rồi, kịch bản cũng đã sửa, hôm nay
cậu ấy sẽ đến trường chúng ta diễn thử, buổi tối bắt đầu diễn rồi."
"Người này diễn thế nào ạ?" Hạ Trúc Quân bỏ một viên ô mai vào miệng.
Hồng Đậu chỉ cảm thấy hôm nay ô mai này ăn ngon thật, một viên lại một viên, không sao ngừng lại được, lắc đầu một cái: "Chị không biết, nghe nói là cháu trai lớn của hiệu trưởng Dư trường đại học Thượng Hải, bình thường diễn kịch ở trường, được hay không được, đợi lát nữa đến trường diễn thử là sẽ biết thôi."
Beta: An Dung Ni
Mới 6 giờ sáng Hồng Đậu đã tỉnh giấc, mặc dù tối qua hai vợ chồng ồn ào đến tận đêm khuya nhưng sáng nay cô vẫn không ngủ nổi.
Trời còn chưa sáng hẳn, có vài tia sáng le lói mờ ảo chen vào phòng, không rõ là ánh trăng hay là ánh bình minh nữa, cây ngô đồng trước phòng bị gió thổi vang lên tiếng xào xạc, hình như lại lạnh hơn hôm qua rồi.
Cô dụi mắt, nhớ ra hôm nay có rất nhiều chuyện bận rộn thì cơn ngái ngủ liền giảm đi vài phần, cô ngẩng đầu nhìn Hạ Vân Khâm, hai mắt nhắm chặt, có vẻ như anh đang ngủ rất say, trời vẫn còn sớm, ngủ thêm chút nữa cũng được, nghĩ vậy cô gối đầu vào ngực anh, nhắm mắt lại.
Đột nhiên anh nắm lấy tay của cô.
"Ơ?" Cô sững sờ, "Anh dậy rồi hả?"
Anh nhắm mắt cười nói: "Anh dậy lâu rồi."
Nói xong liền kéo tay của cô tới miệng, không nặng không nhẹ cắn một cái.
"Sao anh lại cắn em?" Cô giả vờ giận dỗi, hơi đẩy anh một cái.
Anh vừa kéo tay cô vừa lật người lại, để cô nằm ngửa hình chữ "đại" trên giường, còn cố ý hít hà một tiếng.
Cô nhớ lại tối hôm qua, lúc tức giận mình đã đánh anh vài cái, vội hỏi:
"Còn đau không?"
Anh nhấc cánh tay bật đèn đầu giường, mở áo ngủ ra, chỉ vào mấy vết thương mờ nhạt trên vai, cánh tay và lồng ngực, nhìn cô: "Em nhìn xem lúc em tức giận đã làm những gì này."
Hồng Đậu vội bò đến gần xem kỹ, cũng không có vết thương nào nghiêm trọng, đa số đều chỉ bị đỏ ửng lên thôi.
Cô đau lòng xoa xoa: "Ai bảo anh khiến em tức giận làm gì, lần sau còn bắt nạt em, em cắn anh đấy."
"Còn cắn nữa hả?" Anh nhíu mày, "Quân tử động khẩu không động thủ... Em có hiểu đạo lý này không vậy?"
Cô hừ một tiếng: "Em không hiểu, cũng không phải là quân tử."
"Đúng, em không phải quân tử." Anh gật đầu, bắt được tay cô, không hề khách sáo cắn một cái, "Em chỉ là một con mèo béo, lại đây, trước tiên anh sẽ cắn đôi móng vuốt béo mập hay cào người của em đã."
Cô bật cười rút tay về: "Anh mới béo đấy, dám bắt nạt em, em liền cào anh, không cho phép nói em béo, em không béo chút nào."
Anh xoay người chặn cô lại, vùi đầu trước ngực cô, trước tiên cắn bên này một cái, lại cắn bên kia một cái: "Cái này không béo à? Hay là cái này không béo? Anh thấy bên nào cũng toàn là thịt cả này."
Trắng mịn tròn đầy như đậu phụ, cắn rồi lại cắn, động tác dần đổi vị.
Cô cười đến nỗi không thở nổi, liều mạng giãy giụa: "Anh mà cắn em nữa, em sẽ cắn lại anh đấy."
Anh cầu còn không được: "Cho em cắn luôn."
Hai người đùa nhau trên giường một lúc lâu, cuối cùng sau khi anh để lại vài dấu răng trên ngực và mông cô thì cũng đến 7 giờ, nếu tiếp tục dây dưa thì
sẽ muộn mất, hai người đành phải mặc quần áo rồi đi ra ngoài.
Trong lúc ăn sáng, Hồng Đậu tranh thủ đọc các tin tức trên báo, tất cả các mục từ trên xuống dưới đều viết về cái chết của Bạch Hải Lập.
Qua một đêm, trên báo không chỉ còn một ý kiến duy nhất là Bạch Hải Lập bị kẻ thù sát hại nữa mà đã có thêm rất nhiều suy luận khác nữa.
Hạ Vân Khâm lạnh nhạt nhìn tờ báo, không tỏ rõ ý kiến về mấy vấn đề này, ăn sáng xong anh vội ra cửa, nói với Hồng Đậu: "Giờ vẫn còn sớm, chúng ta về biệt thự Hạ gia trước, đến tối thì qua sắp xếp chuyện chuyển nhà cho mẹ và anh trai em."
Hai người đã thượng lượng chuyện này lúc nửa đêm hôm qua, Hồng Đậu chần chừ một lúc mới nói: "Căn nhà bên kia vẫn cần phải quét dọn lại, không thể chuyển sang nổi trong hôm nay đâu, hơn nữa nếu chuyển quá gấp... Mẹ và anh trai sẽ nghi ngờ đấy."
"Nhà mới có sẵn đồ dùng rồi, anh cho người hầu sang quét dọn ngay hôm nay, chuyển sang đó sớm được ngày nào thì hay ngày ấy, tránh việc đêm dài lắm mộng."
Hồng Đậu nhớ đến cái chết của Bạch Hải Lập: "Tòa nhà đó thực sự có vấn đề sao?"
Hạ Vân Khâm sờ sờ cằm, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ: "Xem bản vẽ bố cục thì không thấy có vấn đề gì, chỉ là một tòa nhà lớn rất bình thường thôi. Nhưng lạ
ở chỗ, nghe nói tòa nhà này được xây dựng bởi một quý tộc người Nga, nhưng anh lại không thể điều tra được lai lịch của người Nga đó."
Hồng Đậu ngẩn ra, đúng thật, từ trước tới giờ chỉ nghe nói tòa nhà này do một người quý tộc người Nga xây dựng, nhưng không một ai biết tên của người này, cũng không ai biết người này đã đi đâu.
Hạ Vân Khâm mở cửa xe cho cô, đợi cô ngồi xuống mới đi vòng qua bên kia để lên xe: "Nếu em sợ không thuyết phục nổi mẹ vợ thì anh sẽ tới nói
chuyện với mẹ."
Hồng Đậu nhìn anh một cái: "Em không lo về chuyện này, vấn đề là người hầu cũ của Ngu gia đã rời đi hết rồi, nhà mới lại lớn hơn nhà ở ngõ Đồng Phúc rất nhiều, mặc dù nhà em không có quá nhiều đồ nhưng nếu chỉ có mình thím Chu chuyển thì rất vất vả, phải mất 3 - 4 ngày mới chuyển xong đồ được, mà bây giờ tin đồn sắp có chiến tranh đang lan ra khắp nơi, muốn thuê thêm người về cũng khó."
Cô đếm đầu ngón tay, giọng nói vừa trong vắt vừa ngọt ngào, anh nghe xong, không khỏi tự giác sờ lỗ tai, vẫn cảm thấy ngứa ngáy, dứt khoát nói: "Những việc này đều giao cho anh đi, chỉ cần mẹ vợ và anh vợ không phản đối, trong vòng hai ngày sẽ chuyển xong."
Hồng Đậu đành phải đồng ý: "Được rồi."
Đến biệt thự Hạ gia, mọi người cũng vừa mới ăn sáng xong.
Thấy Hạ Vân Khâm cuối cùng cũng chịu về, Hạ Mạnh Mai nghiêm mặt nói với anh: "Cha đang định đi tìm con, hai anh em vào thư phòng đi, cha có chuyện quan trọng muốn nói với hai đứa."
Hạ Vân Khâm im lặng một lúc mới đáp: "Vâng." Sau đó dịu dàng quay
sang nói với Hồng Đậu: "Em về phòng đợi anh nhé."
Hồng Đậu gật đầu, sáng nay cô được nghỉ tiết đầu nhưng vẫn muốn tới trường là vì vở kịch mới thay nam chính, cô là nữ chính phải đến tập thử với đối phương một lượt, chẳng có gì quan trọng lắm, đến muộn một chút cũng chẳng sao.
Cô lên lầu, vừa định vào phòng thì người hầu của Hạ thái thái đi qua nói:
"Nhị thiếu nãi nãi, thái thái mời ngài qua."
Hồng Đậu đành từ bỏ ý định về phòng nghỉ ngơi.
Hạ Trúc Quân cũng ở đây, mẹ chồng đang ngồi trên sofa, Hạ Trúc Quân
dựa vào tay vịn, hai mẹ con hình như đang thương lượng gì đó.
Vừa thấy cô đến, Hạ thái thái liền vẫy tay: "Bé ngoan, con lại đây xem cái này này."
Hồng Đậu đến gần rồi ngồi xuống, mỉm cười nhìn thứ trong tay mẹ chồng, sau đó cô sững sờ, phía trên toàn là tiếng Anh, nhìn kĩ lại, thì ra là giới thiệu trường đại học ở Mỹ.
Lúc Hạ thái thái học ở trường đại học nữ sinh đã từng học tiếng Anh, dựa vào trình độ của bà, miễn cưỡng có thể hiểu được báo tiếng Anh, thấy Hồng Đậu nhìn tờ báo liền vỗ vỗ mu bàn tay của cô: "Bây giờ thời thế không yên ổn, trong nhà chỉ có con và Trúc Quân là nhỏ nhất, lỡ như chiến tranh lan tới Thượng Hải sẽ không đi học được nữa, ý của mẹ và cha con là không thể bỏ lỡ việc học của các con được, trong này là mấy trường đại học Mỹ nổi tiếng, nói đến thì mỗi trường một vẻ, con xem xem muốn học trường nào. Vân Khâm vô cùng bướng bỉnh, bây giờ loạn trong giặc ngoài mà ý nó thì lại giống với anh trai và cha con, nhất định muốn thực nghiệp cứu nước, nên cuối cùng quyết định vẫn nằm ở vợ chồng các con."
Hồng Đậu không ngờ mẹ chồng lại muốn thương lượng chuyện này với cô.
Hạ Trúc Quân cười nói: "Chị dâu học hành tốt như vậy, không xin vào trường đại học tốt nhất thì thật đáng tiếc, còn em ý hả, chọn trường học vẫn là thứ yếu, chuyên ngành vốn là ngoại ngữ, nếu thực sự đến Mỹ thì chỉ cần đổi chuyên ngành khác thôi, nhưng đến bây giờ em còn chưa nghĩ kỹ là nên đổi ngành gì, chị dâu, chị có đề nghị gì hay không?"
Mặc dù Hồng Đậu cũng muốn đi du học, nhưng điều kiện tiên quyết là không rời xa Hạ Vân Khâm, nghe hai người nói xong cười nói: "Còn phải xem sự hứng thú của bản thân em nữa, anh hai em quen biết rất nhiều giáo sư người Mỹ, lát nữa hỏi ý kiến anh ấy xem thế nào."
Hạ thái thái mỉm cười nói: "Tháng trước gia đình Phan thái thái mới đi Mỹ về, nói ở đó cái gì cũng rất thuận tiện, chúng ta ở đó mấy năm, đợi tình hình trong nước ổn rồi thì trở về cũng không muộn. Bình thường mẹ hay nói với Vân Khâm, chỉ cần người một nhà bình an, ở đâu mà không phải là cứu nước
chứ? Cứ nhất thiết phải xông pha máu thịt thì mới được coi là anh hùng à? Tu sửa đường sắt, giúp đỡ vận chuyển hàng hóa cũng gọi là cứu nước mà. Tất nhiên là bây giờ chuyện này vẫn chưa được quyết định, còn phải xem tình huống trước mắt biến đổi thế nào mới nói được."
Hạ Trúc Quân thân thiết ôm lấy Hồng Đậu, khẽ nói: "Nhưng em biết chắc là chị dâu ở đâu thì anh hai sẽ theo đó."
Sau đó lại cất giọng nói: "Huống chi còn có em và mẹ nữa, anh hai nhất định không nỡ rời xa chúng ta đâu."
Hạ thái thái nói: "Buối sáng thấy trên báo nói là năm nay dù thế nào cũng không chiến tranh nổi, vì thế việc này cũng không quá gấp, con về thương lượng với chồng con cẩn thận một chút, buổi tối mẹ hẹn với mấy vị thái thái tới chơi mạt chược, đến lúc đó lại hỏi thăm xem bây giờ có thiên kim tiểu thư nhà ai đang học ở Mỹ không. Đúng rồi, chị dâu của con nói gần đây trường các con đang tập kịch, Hồng Đậu, các con đang tập kịch gì thế?"
Hồng Đậu bình tĩnh vài giây rồi cười nói: "Khoa sư phạm và khoa quốc ngữ cùng nhau diễn một vở kịch, tên là Mặt Nạ, mẹ có muốn dẫn mấy vị thái thái tới xem không, con nhờ bạn học dành vài ghế hàng trước cho mẹ nhé."
Vẻ mặt Hạ thái thái cực kì vui vẻ, tính tình của đứa nhỏ này vô cùng làm người ta yêu thích, chẳng bao giờ nhăn mặt nhíu mày, lời nói lại rất thẳng thắn vô tư, bà cười nói: "Bọn trẻ các con chơi đùa, đám người già như mẹ đến làm gì. Đúng rồi, cửa hàng tây Sa Tốn mới đưa tới mấy đôi giày cao gót làm bằng da cừu, kiểu dáng rất đẹp, có điều màu sắc lại tươi sáng quá, tầm tuổi của mẹ mang ra ngoài khó tránh khỏi làm trò cười cho người ta, cỡ giày của chúng ta khá giống nhau, để mẹ bảo người hầu mang lên, con và Trúc Quân chọn mấy đôi đi."
Lúc này người hầu mang trà vào, Hạ Trúc Quân ung dung uống trà, nghĩ tới một chuyện, hỏi Hồng Đậu: "Chị dâu, em nghe nói vở kịch này mới thay nam chính à chị?"
Hồng Đậu gật đầu: "Trong nhà của người cũ có việc, tạm thời đã đổi cho một nam sinh trường đại học Thượng Hải rồi, kịch bản cũng đã sửa, hôm nay
cậu ấy sẽ đến trường chúng ta diễn thử, buổi tối bắt đầu diễn rồi."
"Người này diễn thế nào ạ?" Hạ Trúc Quân bỏ một viên ô mai vào miệng.
Hồng Đậu chỉ cảm thấy hôm nay ô mai này ăn ngon thật, một viên lại một viên, không sao ngừng lại được, lắc đầu một cái: "Chị không biết, nghe nói là cháu trai lớn của hiệu trưởng Dư trường đại học Thượng Hải, bình thường diễn kịch ở trường, được hay không được, đợi lát nữa đến trường diễn thử là sẽ biết thôi."
/110
|