Quay lại từ ngõ cụt này, Tuyết Sương và Kim Phụng hầu như lâm vào ngõ cụt khác.
Cả hai thoáng khựng lại. Vì đứng chờ cả hai ngay phía ngoài đoạn rẽ là một nhóm năm cao thủ sắc mặt lạnh như băng.
Những nhân vật này lạnh mặt đến cả lời nói hồ như cũng đông cứng, vẫn chưa một ai chịu mở miệng phát thoại.
Qua thoáng hoang mang, Tuyết Sương bình thản, vừa đứng lại nhìn năm cao thủ vừa cười cười nói với Lăng Kim Phụng :
- Lăng giáo chủ nghĩ sao nếu Thượng Quan Tuyết Sương này thử mạo muội đoán chư vị đây mười phần đến chín là bằng hữu của Đại Mạc nhị ưng vừa do Tuyết Sương tự tay hạ thủ?
Những cao thủ sắc mặt vẫn lạnh, vẫn không mở miệng, chỉ có đứng và nhìn chằm chằm cả hai.
Kim Phụng lắc đầu :
- Muội nghĩ khác. Bởi trước lúc vong mạng, Đại Mạc nhị ưng có tự xưng là người của Khúc phủ. Mà chủ nhân của Khúc phủ chẳng phải ai khác ngoài Kim Lăng Phú Hiệp Khúc Hồng Nguyên. Một đại hiệp vang danh như thế, đã lỡ thu dụng lầm hai ác nhân chuyên dùng độc công, là Đại Mạc nhị ưng thì tạm thời còn có thể cho qua, bởi là vì đã lỡ thu lầm. Nay nếu có thêm năm thuộc hạ sát khí đằng đằng của một Khúc lão gia vang danh chốn Kim Lăng?
Sắc mặt những cao chợt bớt lạnh, bằng chứng là họ đã biết lấy mắt nhìn nhau.
Tuyết Sương chợt gật gù :
- Nhưng Tuyết Sương nãy giờ nào có lời gì đề cập đến Khúc đại hiệp? Vạn nhất chư vị đây không những không là thuộc hạ của Khúc đại hiệp, trái lại chỉ vì tình bằng hữu với Đại Mạc nhị ưng cố tình xuất hiện để báo thù cho huynh đệ họ thì sao? Mong Lăng giáo chủ cân nhắc, chớ vội quy kết, vô tình làm hỏng uy danh Đại hiệp của Khúc phủ chủ nhân.
Kim Phụng lập tức cau mày :
- Nếu là vậy thì cần phải minh bạch họ có quan hệ gì với Khúc phủ không? Nếu không có liên quan, họ chỉ vì Đại Mạc nhị ưng mà xuất hiện báo thù, Kim Phụng này dù có tuyệt tình nặng tay cũng chẳng còn ngại đã gây khó xử cho Khúc đại hiệp. Tỷ hỏi hay để muội hỏi?
Họ biến sắc, năm nhân vật nọ, và lập tức có người lên tiếng :
- Nếu bọn ta là người của Khúc phủ thì sao? Há lẽ bọn ngươi sau khi sát nhân hại mạng lại chẳng có lời giao phó nào cho Khúc phủ về nguyên nhân cái chết của Đại Mạc nhị ưng hay sao?
Đến lượt Tuyết Sương lạnh mặt :
- Hữu ân hữu báo, hữu thù hữu phục. Đại Mạc nhị ưng có lần dùng độc công gây tổn hại cho ta. Nay ta toàn mạng quay lại, có hạ sát họ cũng là điều hợp lẽ. Riêng chư vị nếu là người của Khúc phủ và tự nhận là đủ tư cách làm chủ việc này thì xin ra tay, Tuyết Sương nguyện phụng bồi. Còn như không đủ tư cách, trước mắt xin hãy tạm đưa hai thi thể họ hồi phủ, nhờ bẩm báo chủ nhân, có muốn hỏi tội xin cứ ra phía nam thành ắt sẽ gặp Tuyết Sương.
Kim Phụng còn nói thêm :
- Còn như chư vị không liên quan gì đến Khúc phủ, trái lại chỉ muốn phục thù cho Đại Mạc nhị ưng, bổn Giáo chủ xin nói trước, quyền chưởng vốn vô tình, một khi chư vị quyết động thủ, hậu quả thắng bại tồn vong là điều không thể biết trước. Hãy theo đó mà tự có quyết định.
Trong năm nhân vật nọ lập tức có hai kẻ hùng hổ lao ra. Một người xuất thủ, tấn công Kim Phụng ngay :
- Nợ máu phải trả bằng máu. Nếu ta không giết được ngươi để báo thù cho Hách huynh đệ, giữa ta và họ còn gì là bằng hữu kết giao. Đỡ!
“Ào...”
Nhân vật thứ hai thì bật lao vào Tuyết Sương :
- Sở học Quỷ Lâu liệu có gì thật sự cao minh khiến ngươi vênh váo tự phụ? Xem chưởng!
“Ào...”
Phản ứng của Tuyết Sương và Kim Phụng có phần nào giống nhau, cứ như cả hai đã có mật bàn và sắp đặt sẵn. Họ đồng loạt xuất chiêu đối kháng, cùng lúc đó thì đồng quát hỏi một câu như nhau :
- Các hạ minh định không phải là người của Khúc phủ, đúng chứ? Vậy thì chết!
Kim Phụng xuất phát nhị kình, song thủ vẫy nhẹ ba nhịp, chính nhịp vẫy sau cùng mới là sát chiêu thật sự được Kim Phụng dốc toàn lực vỗ ra :
- “Độc Long Tam Vỹ”!
“Ào...”
Tuyết Sương loang kiếm và ngay chiêu đầu đã dùng ngay tuyệt kỹ Quỷ Lâu :
- Quỷ Lâu Vạn Thủ Kiếm đây. Hy vọng đủ lợi hại và cao minh để các hạ biết thế nào là lễ độ. Đỡ.
“Vù...”
Hai nhân vật nọ dù là cao thủ vẫn phải bối rối vì không ngờ chưa gì đã gặp ngay đấu pháp tốc chiến tốc thắng của đối phương. Họ khốn đốn chống đỡ, kẻ lùi tránh kiếm, người lo tăng chân lực mong hóa giải bớt áp lực từ tuyệt kỹ Độc Long.
“Ầm, ầm!”
Tuyết Sương không để đối phương của nàng có đủ thời gian lùi xa. Nàng vẫy kiếm lao đến, miệng phát động Âm Công Quỷ Lâu :
- U... ú... ù...
“Vù...”
Kim Phụng thì bật cười giòn, phát xạ ngay một đạo chỉ kình đúng vào lúc đối phương của nàng vì mãi loạng choạng nên chưa thể ổn định cước bộ :
- Hãy đuổi theo cho kịp Đại Mạc nhị ưng vẫn còn chờ các hạ đầu bên kia Nại Hà kiều. Ha ha...
“Viu...”
Chợt có tiếng quát vang lên :
- Dừng tay!
Tiếng quát quá lớn, đủ uy lực làm cho cả Kim Phụng lẫn Tuyết Sương dù nuối tiếc vẫn miễn cưỡng thu kiếm thu chiêu.
Một nhân vật lao vút đến, miệng cười lạt, nhìn một mình Tuyết Sương :
- Thượng Quan cô nương đã khuấy phá bổn phủ một lần, thêm lần này nữa là có ý gì đây?
Không đợi Tuyết Sương đáp, tự Lăng Kim Phụng tiến đến thi lễ cùng nhân vật vừa xuất hiện :
- Tôn giác Khúc đại hiệp, mỹ danh Khúc Hồng Nguyên? Tiểu nữ Lăng Kim Phụng, mới chấp chưởng trọng trách Giáo chủ Vạn Xà giáo chưa lâu, nếu có gì thất lễ, mong được lượng thứ.
Nhân vật nọ chau mày, nhìn qua Kim Phụng :
- Giáo chủ Vạn Xà giáo? Thật thất lễ vì Khúc mỗ không hay biết tin này. Nhưng dám hỏi quý giáo vì nguyên nhân gì tìm đến tận cửa bổn phủ như muốn gây náo loạn?
Kim Phụng cười lạt :
- Bổn giáo thời gian qua từng không ít lần gây đủ thị phi, chẳng trách Khúc đại hiệp tỏ ý tránh giao tiếp với bổn giáo cũng phải. Nhưng lần này sự việc lại khác, họ là người của Khúc phủ chăng? Họ toan sinh sự với tiểu nữ thì đúng hơn. Đâu biết rằng lần này tiểu nữ chỉ vì lo cho uy danh Khúc đại hiệp nên mới vất vả tìm đến đây.
Khúc Hồng Nguyên thoáng cười nhẹ, vẻ không tin những gì vừa nghe :
- Có thật chăng một Vạn Xà giáo thanh thế lẫy lừng, lại bỏ công lo lắng cho uy danh Khúc mỗ? Nhưng điều đó xin Giáo chủ tạm gác lại cho. Thoạt tiên hãy nói về việc ở đây, ai đang sinh sự hay ai đang gây náo loạn?
Kim Phụng hất hàm :
- Họ là người của Khúc phủ?
Tuyết Sương tiến lên :
- Họ bảo họ muốn báo thù cho Đại Mạc nhị ưng. Khúc đại hiệp nghĩ sao?
Khúc Hồng Nguyên khinh khỉnh hỏi Tuyết Sương :
- Đại Mạc nhị ưng đâu?
Tuyết Sương vỗ vào thanh kiếm :
- Tuyết Sương đã hóa kiếp họ, cả hai, bằng một thanh kiếm này.
Khúc Hồng Nguyên sa sầm nét mặt :
- Giết người của Khúc phủ, cô nương còn đủ đởm lược, giương giương tự đắc, thừa nhận đó là bản thân gây ra?
Tuyết Sương rất ung dung :
- Dùng độc công hại người nhưng bất thành, bị người hại lại nên chết chẳng toàn thây. Sự việc minh bạch là thế, Tuyết Sương này có gì ngại không dám nhận?
Khúc Hồng Nguyên phẫn nộ :
- Nha đầu ngươi...
Kim Phụng kịp xua tay :
- Như Khúc đại hiệp muốn vì thủ hạ tâm phúc báo thù? Một đấu một hay tất cả cùng ra tay?
Họ Khúc giận quá quát luôn Kim Phụng :
- Ta...
Nhưng tiếng quát của họ Khúc đã bị tràng cười của Tuyết Sương cắt ngang cho át đi :
- Những gì Giáo chủ đã nói không ngờ đều đúng. Chỉ tội cho Tuyết Sương này cứ mãi nghĩ chủ nhân của Khúc phủ bề gì cũng là bậc đại hiệp, nên luôn miệng bênh vực cho từng hành vi của Khúc lão gia. Nào ngờ đại danh hiệp này quả thật chỉ là ngụy biện. Ha ha...
Khúc Hồng Nguyên nhất thời hoang mang, định quát Kim Phụng lại quay qua quát át Tuyết Sương :
- Câm ngay. Nha đầu ngươi tư cách gì phê phán ta là đại hiệp hay ngụy hiệp?
Tuyết Sương và Kim Phụng kẻ tung người hứng thật khéo. Vì Khúc Hồng Nguyên hỏi xong, cứ nghĩ Tuyết Sương đáp lời, nào hay người lên tiếng lại là Kim Phụng :
- Là vì tiểu nữ có một tin khẩn, liên quan đến sự tồn vong của Khúc đại hiệp, những muốn bỏ qua, không cần bận lòng, vì chẳng liên quan gì đến mình. Nhưng lại nghe Thượng Quan tỷ hết lời tán dương Kim Lăng Phú Hiệp, cứ mãi khuyên phải nên cho Khúc đại hiệp biết. Tiểu nữ do nể tình, đành đích thân tìm đến Kim Lăng. Nào hay tình thế lại xảy ra không như dự định, có lẽ...
Khúc Hồng Nguyên có vẻ đã tin :
- Giáo chủ bảo tin đó có liên quan hệ trọng với sự tồn vong của bổn phủ? Thật chăng?
Kim Phụng gật đầu :
- Tiểu nữ có đủ cả các bằng chứng. Nếu không phải thế, phần tiểu nữ còn chưa thể tin nữa là, sao lại bỏ công đến tận Kim Lăng gặp Khúc đại hiệp.
Khúc Hồng Nguyên giật mình :
- Giáo chủ có thể nói ra tin đó ngay bây giờ?
Kim Phụng lắc đầu nhìn quanh :
- Khúc đại hiệp đã bảo cần phải liệu lý những việc như thế này trước. Nay chưa xử lý xong, tiểu nữ thật chưa dám bận lòng Khúc đại hiệp.
Khúc Hồng Nguyên hiểu ý :
- Theo Giáo chủ thì thế nào?
Kim Phụng nhìn qua Tuyết Sương :
- Chủ ý của tiểu nữ không quan trọng. Có chăng là Khúc đại hiệp nên cho biết thái độ đối với hành vi Thượng Quan tỷ báo thù và vừa sát hại Đại Mạc nhị ưng?
Khúc Hồng Nguyên cũng nhìn qua Tuyết Sương, nhưng miệng thì vẫn đối thoại cùng Kim Phụng :
- Việc Giáo chủ bảo có tin nhất định là thật?
Kim Phụng quả quyết :
- Với bối phận là Giáo chủ, tiểu nữ nào dám đùa những chuyện như thế này?
Khúc Hồng Nguyên miễn cưỡng gật đầu :
- Vậy thì có thể bỏ qua chuyện đã xảy ra cho Đại Mạc nhị ưng. Và xét cho kỹ thì Thượng Quan cô nương quả có đủ tư cách báo thù, huống hồ lúc hành động hoàn toàn dựa vào chân tài thực học. Khúc mỗ quyết định không truy cứu nữa.
Kim Phụng cười hài lòng :
- Những sẽ ra sao nếu quý thuộc hạ cứ khăng khăng vì chuyện đó quyết sinh sự?
Khúc Hồng Nguyên bảo :
- Ngày nào họ còn là người của Khúc phủ thì họ còn phải tuân lệnh Khúc mỗ ngày đó. Thượng lệnh bất khả bất tuân. Giáo chủ an tâm chưa?
Kim Phụng vụt nghiêm giọng :
- Vậy phiền Khúc đại hiệp cho tất cả lui. Ngay sau đó lập tức tiểu nữ cho Khúc đại hiệp biết tin.
Khúc Hồng Nguyên đề phòng :
- Họ là người của Khúc mỗ, cứ để họ nghe đã sao?
Kim Phụng bảo :
- Nếu ý Khúc đại hiệp đã như thế, đừng nghĩ tiểu nữ vì sợ nên không dám lưu họ lại xung quanh. Nhưng cũng xin nói thêm, nếu việc mật đàm này bị tiết lộ và Khúc phủ vạn nhất xảy ra hậu quả gì, tuyệt đối lỗi không phải do bọn tiểu nữ.
Họ Khúc giật mình :
- Ý Giáo chủ là...
Và bỏ ngang lời, Khúc Hồng Nguyên quay lại ra lệnh cho năm nhân vật nọ :
- Đây là ý của Giáo chủ Vạn Xà giáo, chư vị xin tạm hồi phủ cho.
Họ lạnh lùng tháo lui, cũng không màng đến chuyện thu nhặt hộ thi thể của Đại Mạc nhị ưng. Cung cách này khiến Khúc Hồng Nguyên cau mày và có phần nào khó chịu.
Kim Phụng chỉ chờ có thế, chợt xòe bàn tay, cho Khúc Hồng Nguyên nhìn thấy một vật :
- Khúc đại hiệp nhìn đây. Và nhớ, dù biết dù không cũng xin Khúc đại hiệp chớ để lộ thái độ nào khác lạ, đề phòng tai vách mạch rừng.
Khúc Hồng Nguyên quả nhiên vẫn bình thản khi nhìn thấy vật đó. Có chăng là lúc lên tiếng, họ Khúc phải cam chịu hạ thấp giọng :
- Tin của Giáo chủ chỉ là mũi Xuyên Vân Thượng Tiễn Lệnh này?
Kim Phụng cất đi, sau đó lấy ra vật khác, xòe tay cho Khúc Hồng Nguyên nhìn :
- Vật thứ nhất chỉ là bằng chứng cho biết vật thứ hai đủ cơ sở để Khúc đại hiệp tin. Cũng nên nói thêm, cả hai vật này đều xuất phát từ một người. Và người đó nếu được giao giữ cả hai vật như tiểu nữ vừa đưa ra, tuyệt đối bối phận của y không nhỏ.
Khúc Hồng Nguyên háo hức nhìn vật thứ hai, đó chỉ là một phong bao nhỏ màu đỏ :
- Khúc mỗ bạo gan đoán bên trong vật này mới là tin đích thực Giáo chủ muốn báo? Xin cho biết tin đó là thế nào?
Kim Phụng chợt hạ thật thấp giọng :
- “Thập Thất Cửu hội ngộ Kim Lăng”. Khúc đại hiệp hiểu chăng?
Khúc Hồng Nguyên liền có một thoáng lặng người. Sau đó, vì lấy lại trấn tĩnh thật nhanh nên khẽ bảo :
- Có thể giao cả hai vật cho Khúc mỗ?
Kim Phụng chỉ đưa ra phong bao nhỏ :
- Bổn giáo ngay lúc này đang tiến hành thanh lý môn hộ, chấn chỉnh uy phong, rất cần giữ lại vật thứ nhất để tiện bề xử trí những loạn đồ phản nghịch. Hy vọng không làm Khúc đại hiệp phật ý vì chỉ có thể giao một vật này.
Khúc Hồng Nguyên nhận phong bao, mở ra xem. Sau đó tự tay phá hủy và cười vang :
- Thành ý lần này của Giáo chủ, Khúc mỗ xin ghi nhận. Khi nào có dịp, thật mong Giáo chủ hạ cố đến thăm bổn phủ, lúc đó mỗ nhất định có lời đáp tạ. Còn bây giờ, thật không dám quấy nhiễu Giáo chủ lâu hơn, cáo biệt. Ha ha...
“Vút!”
Tuyết Sương mỉm cười nhìn theo, kỳ thực thì đang nói qua kẽ răng, hỏi thật khẽ Kim Phụng :
- Giáo chủ tin lão chứ?
Kim Phụng nhẹ gật đầu, cũng đáp lại thật khẽ :
- Nếu là Sầm Phong, muội tin y cũng dùng đúng biện pháp này để dẫn dụ đại địch tự xuất đầu lộ diện.
Tuyết Sương chợt thở ra nhè nhẹ :
- Giáo chủ quá hiểu y, Tuyết Sương này thẹn vì không bằng. Nhưng vạn nhất lệnh triệu tập của Xuyên Vân lệnh đến Kim Lăng này vào đúng ngày Thập Thất Cửu lại không nhằm đối phó Khúc phủ thì sao?
Kim Phụng cảnh giác nhìn quanh :
- Vô ngại. Vì dẫu sao qua chuyện này họ Khúc cũng tự hiểu thêm câu: Không đồng đạo tất không chung đường. Nếu cứ cấu kết với Xuyên Vân lệnh, lần này đã bị qua mặt, họ ước hẹn hội diện Kim Lăng nhưng không cho họ Khúc biết, thì sau này họ Khúc vẫn mãi hồ nghi, không biết đến lúc nào nữa sẽ bị qua mặt. Và vì thế chuyện cấu kết nào giữa họ Khúc với Xuyên Vân lệnh, chúng ta không phá cũng tự vỡ.
Tuyết Sương dù thán phục nhưng vẫn áy náy :
- Nhưng liệu Sầm Phong có tự tin, đến đây như Kim Phụng muội hy vọng chăng? Và nếu đến, việc chúng ta tùy tiện lập mưu, ngỡ là giúp y phá vỡ thế kết minh giữa Khúc phủ và Xuyên Vân lệnh nhưng hóa ra không hợp với toan tính của y thì sao?
Kim Phụng chợt thở dài, nhưng ngay sau đó lại tỏ ra hớn hở :
- Chúng ta đã tận lực thế này chỉ vì muốn giúp y, nếu không được tán thưởng, lẽ nào y lại oán thán. Nhưng dù thế nào đi nữa cũng không sao. Vì chí ít, tỷ cũng vừa thay đổi, cách xưng hô với muội, nghĩa là tỷ đã tán thành đề xuất của muội từng nói? Y dù có oán thán chuyện kia thì bù lại y sẽ đổi thành vui, ngay khi biết muội đã thuyết phục tỷ điều gì. Đã vậy, chúng ta thử đi tìm y. Đi nào, tỷ.
Cầm tay Tuyết Sương, Kim Phụng đang lúc cao hứng nên cứ giữ như thế cùng đi.
Không biết rằng thái độ này của cả hai, cùng là công tử gia phong lưu tao nhã nhưng lại nắm tay đi kè kè bên nhau, lại là đối tượng cho nhiều ánh mắt nhìn, thân thiện có, đố kỵ cũng có.
Và không biết có phải do đố kỵ hay không, lúc có một cỗ kiệu tình cờ từ phía sau đi vượt qua họ, trong cỗ kiệu chợt có giọng oanh vàng buông ra lời đùa họ :
- Nhị vị công tử kia xem ra còn quấn quít hơn cả những đôi tân lang tân nương mới thành thân, phải chi phu quân thiếp biết cách đối xử bằng một nửa thế này, sau đó dầu có chết ngay thiếp cũng mãn nguyện.
Kim Phụng cả thẹn, vội buông tay Tuyết Sương ngay và càng không biết đó là hành động chỉ khiến người trong kiệu càng thêm cơ hội đùa cợt :
- Nhị vị công tử sao cùng đỏ mặt? Nhưng mà này, lạ quá, nhị vị công tử càng đỏ mặt thì, xin lượng thứ nếu thiếp có lời không phải, nhìn nhị vị công tử càng giống phận nữ lưu.
Kim Phụng chuyển từ thẹn sang giận, toan phát tác, kịp lúc được Tuyết Sương bấm vào tay ra hiệu, Kim Phụng đành nén giận, để mặc Tuyết Sương lên tiếng đối đáp với người trong cỗ kiệu :
- Tôn giá có mục lực quả tinh tường, khiến bọn tiểu nữ không thể không thừa nhận chỉ là nữ cải dạng nam trang. Và cũng chứng tỏ tôn giá là bậc cao thủ võ lâm, quyết không tình cờ lưu tâm đến bọn tiểu nữ thế này. Dám hỏi cách xưng hô, đồng thời xin cho biết những gì tôn giá cần chỉ giáo.
Người trong kiệu chợt hạ lệnh :
- Dừng kiệu.
Kiệu phu bốn người, đa phần là nam, chỉ có một là nữ. Nữ nhân này dù không tỏ ra vội nhưng khi kiệu dừng, cũng là lúc cỗ kiệu được hạ xuống, nữ nhân với cử chỉ linh hoạt và nhanh nhạy đã tiến đến phía sau để đưa tay ra trong tư thế sẵn sàng vén cao rèm kiệu, giả như người trong kiệu tỏ ý muốn bước xuống.
Nhưng sự việc chỉ tạm dừng ở đấy, nữ nhân nọ vẫn trong tư thế chờ vén rèm kiệu, còn người trong kiệu thì cất giọng thanh thoát phát vọng ra :
- Nhị vị rất thẳng thắn khiến thiếp tự hiểu cũng phải lấy thẳng thắn đáp lại. Nhưng để dễ đàm đạo, nhất là giữa chúng ta đều là phận nữ lưu, có thể được chăng nếu thiếp thỉnh mời nhị vị cùng thượng kiệu, chúng ta sẽ tìm một chỗ thật thuận tiện để tiếp tục mạn đàm?
Kim Phụng thoáng cau mặt :
- Giữa tôn giá và bọn tiểu nữ như chưa lần nào gặp nhau? Thiết nghĩ...
Giọng trong kiệu vang ra quá đúng lúc để cất tiếng than :
- Người hữu tình thì một lần gặp cũng đã thỏa nguyện. Huống hồ như thiếp vừa tỏ bày, nhìn nhị vị tuy chung phận nhưng vẫn quấn quít thắm thiết như đôi tình lữ, thiếp thật dạ chỉ mong được kết giao. Nhưng vì nhị vị đang tìm cách chối từ, hay là cứ thuận theo thiên ý, đã sắp đặt cuộc hội ngộ ở đây, dám nào phiền nhị vị tiến đến gần hơn để thiếp chí ít được một lần thỏa nguyện?
Những kiệu phu vẫn thản nhiên đứng chờ, kể cả nữ nhân trong tư thế vén rèm kiệu cũng vậy. Không ai trong họ tỏ ra khẩn trương, cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào khả nghi, khiến Tuyết Sương vì không nén nổi hiếu kỳ, chợt dịch chân toan bước đến.
Nhưng Kim Phụng sẵn ý giận từ đầu đã có, nàng động thân di chuyển trước Tuyết Sương một bước :
- Nghe tôn giá nói về thiên ý, tiểu nữ chợt có câu này tuy khó nghe nhưng đành phải thật ý tỏ bày. Là tôn giá sao không chịu hiểu, cao xanh đã sắp đặt mỗi người một số phận, khó có ai giống ai, than như tôn giá có khác nào muốn một tay xoay chuyển càn khôn, thay đổi cơ trời? Nhưng vì tôn giá mong thỏa nguyện, được, hãy để tiểu nữ đến một mình cũng được.
Và Kim Phụng dừng cách kiệu đúng ba bước chân, nghĩa là cách nữ nhân chờ vén rèm kiệu vừa đúng một tầm tay với.
Nhưng nữ nhân vẫn chưa vén rèm. Dĩ nhiên là vì người trong kiệu chưa có lệnh và cũng chưa tỏ ý nào muốn xuống kiệu. Người trong kiệu chỉ khe khẽ chép miệng :
- Dù cô nương chưa thật sự khôi phục nữ dung mỹ diện, nhưng chỉ thế này thôi cũng đủ chứng tỏ cô nương quả là hạng quốc sắc thiên hương. So với quý hữu còn lại như có phần nhan sắc hơn.
Kim Phụng bỗng có một thoáng động dung và kịp trấn tĩnh bằng một cái nhún vai :
- Bọn tiểu nữ thâm tình tỷ muội, thật chưa bao giờ nghĩ đến chuyện so sánh về mọi phương diện với nhau. Nếu tôn giá toan có lời này mong giữa bọn tiểu nữ nảy ra lòng đố kỵ thì...
Giọng trong kiệu ra chiều hốt hoảng, vì đang vội biện minh :
- Không đâu, thiếp nào dám có ý nghĩ đó. Vì đã là hoa thì để cho người ngắm, thiếp chỉ thuận miệng nói ra suy nghĩ bản thân một khi đột ngột được cùng lúc hội diện những hai mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn như chư vị. Hay là có thể cho thiếp ngắm nhìn nhị vị một lần nữa, cùng một lúc? Chỉ một lần thôi?
Tuyết Sương liền tiến lên, và vừa dịch chân chuẩn bị đứng song hành cùng Kim Phụng, Tuyết Sương vừa hé môi mở miệng :
- Nghe tôn giá tỏ bày, dù chỉ là một ước muốn quá đổi bình thường nhưng sao nghe đầy xót xa lạ. Được rồi, tiểu nữ...
Đúng lúc đó nữ nhân vụt vén cao rèm kiệu.
Trong kiệu lập tức phát xạ ra đôi nhãn quang ngời biếc sắc xanh và sâu thăm thẳm.
Chạm mục quang này, Tuyết Sương rùng mình nên dừng lời.
Bất chợt có một thân hình kịp dịch qua, che chắn hoàn toàn mọi hình ảnh trước mặt Tuyết Sương, cùng lúc đó là có tiếng Kim Phụng quát lanh lảnh :
- Đừng nhìn vào đôi mục quang tà công. Thượng Quan tỷ hãy mau phát động Âm công. Nhanh!
Diễn biến khá nhanh, Kim Phụng vừa lách người che chắn Tuyết Sương thì nữ nhân liền buông rèm kiệu, thuận tay hất ngược lên, ném vào mặt Kim Phụng một nắm sa vụ màu trắng mịn.
Đó là lúc Tuyết Sương bị tiếng Kim Phụng quát giúp lấy lại nhận thức. Nàng lập tức há miệng phát động Âm Công Quỷ Lâu :
- U... ú... ù...
Cử chỉ vừa ném nắm sa vụ của nữ nhân liền khựng lại và hoàn toàn kinh hãi khi phát hiện nắm sa vụ vừa tan loãng, chuẩn bị chụp vào mặt Kim Phụng thì chợt gọm lại thành một dải nhỏ mang màu trắng đục. Tiếp đó cả dải tia trắng ngay lập tức tự chui tọt vào người Kim Phụng, đúng vào chỗ ngực áo của nàng.
Nữ nhân nọ giật mình và bằng một nỗ lực tột cùng bất đồ vươn tay chộp thẳng vào ngực áo Kim Phụng :
- Hóa ra bọn tiểu liễu đầu các ngươi đã có mọi chuẩn bị? Vậy thì không thu phục được, ta đành...
Đành gì thì nữ nhân không cần nói ai cũng biết, qua thái độ đang hậm hực toan hạ thủ Kim Phụng. Nhưng đó không phải là nguyên do để nữ nhân chỉ cần nói bấy nhiêu cũng đủ dừng lời. Mà trái lại là vì một nguyên do hoàn toàn khác. Khác đến độ cả bản thân nữ nhân nọ không bao giờ ngờ đến và có ngờ thì cũng đã muộn rồi.
Nữ nhân nọ chợt ngã vật ra, miệng sôi bọt đàm và chết thảm. Một cái chết dù hoàn toàn không rõ nguyên do nhưng thật tàn khốc.
Đó là lúc Kim Phụng phá lên cười và bật tung một kình quật vào cỗ kiệu :
- Ta là Giáo chủ một đại giáo, những thủ đoạn vặt vãnh thế này muốn hạ ta dễ thế sao? Đến lượt tôn giá đây. Ha ha...
Tuyết Sương nhờ phát động Âm công, sự vận dụng chân lực đã giúp nàng khôi phục hoàn toàn nhận thức. Nàng chợt nghe từ cỗ kiệu vang ra tiếng hạ lệnh bằng một giọng ồm ồm kỳ lạ :
- Bọn ngươi khá lắm. Lui.
Hô lui là lui và ba kiệu phu còn lại lập tức bộc lộ thân thủ thượng thừa. Hai chộp kiệu đặt lên vai và phi thân tháo lui. Một thì thu thập thi thể nữ nhân nọ, cũng đặt lên vai và phi thân vượt thoát thật nhanh.
“Vút, vút!”
Thân thủ họ nhanh đến độ một kình của Kim Phụng không đủ kịp để bật tung dù chỉ là một góc rèm kiệu.
Kim Phụng ngỡ ngàng, hỏi Tuyết Sương :
- Họ thuộc võ phái nào? Sao bản lãnh thượng thừa đến vậy?
Tuyết Sương cũng ngỡ ngàng không kém :
- Có thân thủ thượng thừa là thế, cớ sao họ không cùng chúng ta đương trường đối địch, lại chỉ muốn dụng mưu thu phục? Cũng may có muội kịp cảnh giác, nếu không...
Kim Phụng gượng cười, ngắt lời Tuyết Sương :
- Muội sẽ không cảnh giác nếu Bích Linh tiểu xà không bất ngờ cựa quậy lúc muội là người đầu tiên tiến lại gần cỗ kiệu. Và sa vụ, ắt là mê hương của đối phương cũng là nhờ Bích Linh nhi dùng bản năng linh thông hấp thu hóa giả hộ muội.
Tuyết Sương rùng mình :
- Mê hương? Tiểu Giáo Ngũ Hương chăng? Nhưng nếu là Ngũ Hương giáo, họ nhờ đâu chợt có thân thủ thượng thừa này?
Kim Phụng chợt giật mình :
- Nhân vật bí ẩn đã nhiều lần nhờ Thập Lý Hương của Tiểu Giáo Ngũ Hương nên lúc nào cũng bám sát Sầm Phong. Hay người trong kiệu lúc nãy chính là nhân vật này?
Một kẻ lúc phát ra giọng nữ, lúc dùng giọng ồm ồm của nam nhân, như muội vừa được dịp nhìn qua lư sơn chân diện mục khi rèm kiệu vén cao?
Tuyết Sương chợt kêu :
- Từng bám theo muội và Sầm Phong là một ả có tính danh là Thái Phi Nguyệt. Người trong kiệu không phải ả sao?
Kim Phụng lắc đầu thở dài :
- Không phải ả. Vì nếu là ả, với tính cách như ả quyết không đột ngột triệt thoái, nhất là khi có bên ả những kiệu phu đều tỏ ra có bản lãnh thượng thừa. Thật không hiểu vì sao với bản lãnh là thế, họ lại cam tâm bỏ đi?
Tuyết Sương chợt buột miệng bảo :
- Trừ phi họ vì nguyên do nào đó chưa thể và chưa muốn để lộ thực lực lúc này. Nguyên do gì?
Kim Phụng ngớ người :
- Hay là...
Tuyết Sương cũng đoán được ý nghĩ của Kim Phụng, chợt ngớ người theo :
- Thập Thất Cửu! Họ chưa thể lộ thực lực vì hôm này là vừa đúng ngày Thập Thất Cửu? Họ phải chờ cho qua ngày hôm nay, khi mọi mưu toan của họ thật sự hoàn thành? Vậy họ chính là Xuyên Vân lệnh?
Kim Phụng lập tức bước đi ngay :
- Có chuyện rồi. Chúng ta phải tiến hành nhanh những gì đã định, nếu không e chẳng kịp nữa.
Tuyết Sương liền theo chân. Cả hai đi một mạch và không hề biết đang có đôi mắt từ một chỗ thật khuất cứ dõi nhìn theo mãi.
* * * * *
Màn đêm buông dầy.
Khúc phủ cũng vì đã tắt đèn nên hoàn toàn chẳng còn ranh giới nào ngăn cản sự ngự trị của bóng đêm đen.
Chợt có một hắc y nhân thận trọng bước thật êm đến tận cổng phủ.
Sau khi cân nhắc, hắc y nhân vung tay, ném mạnh một vật vào trong...
“Vù...”
Và nhờ cân nhắc kỹ nên vật nọ lao cắm vào một ô cửa nhỏ cũng đã tắt đèn từ lâu.
Nhưng đèn tắt không phải vì mọi người trong nhà đã ngủ hết.
Vật cắm vào ô cửa dù hãy còn rung rung nhưng vẫn có một tay người thò ra thu nhận và lấy mang vào trong.
Một lúc sau, cánh cửa to dầy của Khúc phủ chợt hé mở, để chỉ phát ra ngoài cũng một vật tương tự vật lúc nãy đã cắm ở ô cửa nhỏ.
“Vù...”
Vật này cắm xuống đất, cách cổng phủ về phía trong một quãng là gần hai trượng.
Hắc y nhân ở ngoài, chờ cho vật đó hết rung mới tung người lao vọt qua cổng.
“Vút!”
Nhặt lấy vật đó và xem qua, sau đó hắc y nhân tiến lại cổng, nhẹ tay mở từ từ ra, cho đến khi đủ chỗ hầu giúp bất kỳ ai quan tâm có thể tự ý tiến vào mà không cần phóng lao qua cổng.
Và thật lạ, từ màn đêm đen dầy đặc bên ngoài cổng bỗng lần lượt buông nhanh ra từng hắc y nhân một.
Có tất cả sáu hắc y nhân vừa tiến vào qua cổng. Cộng với một đã có trước thì vị chi là đủ bảy.
Họ khép cổng lại, sau đó tiến đến cánh cửa lúc nãy đã một lần hé mở để ném một vật ra.
Một hắc y nhân lấy tay cào nhẹ lên cửa.
“Sốt, sột, sột...”
Ba tiếng cho ba lần cào.
Cánh cửa mở ra, nhượng chỗ cho một nhân vật từ bên trong Khúc phủ xuất hiện.
Nhân vật khẽ hắng giọng :
- Chư vị đến thế này...
Từ ngoài cổng, chính lúc nãy bỗng vang lên một tiếng gầm lồng lộng :
- Khúc Hồng Nguyên! Bây giờ thì rõ cả rồi, họ Khúc ngươi lại là chủ nhân Xuyên Vân lệnh. Tư Mã Vương ta không ngờ đấy!
Ở phía khác, cũng bên ngoài cổng, lại một loạt gầm quát khác vang lên :
- Họ Khúc ngươi lại còn dám mê hoặc, chiêu dụ đệ tử các phái. Thảo nào ở các phái gần đây xảy ra liên tiếp nhiều chuyện lạ, bổn phái Không Động cũng mất một quyển kinh thư, ắt là do họ Khúc ngươi bày trò, dùng đệ tử bổn phái làm nội ứng cho ngươi. To gan thật đấy.
Và vượt qua cổng lúc này có đến năm sáu nhân vật đại cao thủ.
Sự xuất hiện của họ làm bảy hắc y nhân vừa tiến vào Khúc phủ đều kinh hoàng, toan bỏ chạy.
Nhưng nhân vật đã từ cửa phủ bước ra vụt cười vang :
- Là Khúc mỗ bày trò hay chư vị Chưởng môn nhân thất đại phái cố ý dùng thủ đoạn này vu khống Khúc mỗ? Muốn gây phương hại cho Khúc mỗ không dễ thế đâu. Hãy xem đây. Ha ha...
Vừa cười, nhân vật tự xưng là Khúc mỗ vừa bật người nhảy xổ vào bảy hắc y nhân đang lúc này hãy còn kinh hoàng vì sự xuất hiện quá bất ngờ của nhiều nhân vật đã gầm quát. Và họ Khúc xuất thủ quật chưởng vào một trong bảy hắc y nhân :
- Ngươi là đệ tử phái nào? Tuân lệnh ai khi dùng thủ đoạn ngậm máu phun người toan hại Khúc Hồng Nguyên ta? Mau nói, nếu không sẽ chết. Ha ha...
“Vù...”
Bị tấn công, hắc y nhân nọ kinh hãi kêu thất thanh :
- Khúc đại hiệp, sao lại...
“Ầm!”
“Oa!”
Hắc y nhân bị chấn bay, Khúc Hồng Nguyên lại nhảy xổ đến hắc y nhân thứ hai :
- Ngươi ở phái nào? Sao dám dùng Xuyên Vân lệnh tiễn toan vu hại ta? Đỡ!
“Ào...”
Hắc y nhân nào gào inh ỏi :
- Dừng tay. Khúc đại hiệp. Đừng giết, vì bần đạo chỉ là người thừa sứ mệnh của Lệnh chủ. Ối...
“Ầm!”
Khúc Hồng Nguyên hung hăng lao đến hắc y nhân thứ ba :
- Ngươi là...
Một trong những nhân vật xuất hiện đợt sau cùng bỗng quát vang :
- Muốn sát nhân diệt khẩu ư, Khúc Hồng Nguyên? Đừng quên quyền thanh lý môn hộ, xử trị phản đồ là của thất đại phái đối với đệ tử bổn phái. Sao họ Khúc ngươi dám lạm quyền, vừa hạ sát đệ tử bổn phái Võ Đang? Đừng trách bần đạo đã đến lúc khó thể dung tình. Đỡ!
Nhân vật này bật chưởng lao vào Khúc Hồng Nguyên.
“Vù...”
Khúc Hồng Nguyên cười vang :
- Chưởng môn lão Đạo Huyền Vi đó ư? Đừng trách mỗ mà hãy tự trách sao Chưởng môn thất đại phái chỉ một đêm đã cùng nhau xuất hiện, quyết vu khống mỗ là Lệnh chủ Xuyên Vân lệnh. Còn muốn giao đấu ư? Yên tâm, vì lúc nào người của mỗ cũng chờ sẵn. Xuất hiện đi. Tất cả nào. Ha ha...
Quanh Khúc phủ lập tức cháy bùng lên thật nhiều những ánh hỏa quang từ những ngọn đuốc, soi sáng khắp một vùng.
Ở đó, những hắc y nhân đều bị lộ diện và bị những nhân vật được Khúc Hồng Nguyên gọi là Chưởng môn thất đại phái lập tức nhận ra :
- A đi đà Phật. Giác Thanh đó ư? A... bần tăng quả không ngờ.
- Bao Thương Hải? Vậy Triệu Bất Vi lần đó mất mạng là có phần ngươi? Ta phải giết ngươi. A...
- Bất Diệu? A... bần ni luôn xem ngươi là ái đồ ưu tú. Bất Diệu ngươi thật là làm bần ni hoàn toàn thất vọng. Nam mô a di đà Phật.
Đủ cả những đệ tử thất đại phái đều bị những Chưởng môn nhân nhận diện.
Trong đó có hai đã chết vì bị Khúc Hồng Nguyên ngay lúc đầu hạ thủ.
Phát hiện ở môn phái có phản đồ, hầu hết các Chưởng môn đều phẫn nộ lập tức tiến hành việc tự tay thanh lý môn hộ, xử phạt phản đồ.
Hai Chưởng môn nhân còn lại vì không còn phản đồ để hành xử, cả hai lao vào Khúc Hồng Nguyên :
- Nói gì thì nói, họ Khúc ngươi vì chính là Lệnh chủ Xuyên Vân lệnh nên đêm nay lũ phản đồ các phái mới cùng đến đây. Ngươi có sát nhân diệt khẩu cũng vô ích. Vì bản chất một ngụy hiệp như ngươi đã phơi bày. Đỡ chiêu.
“Vù...”
Vị Chưởng môn thứ hai thì quả quyết hơn :
- Mưu toan đã bại lộ, họ Khúc ngươi có nói nhiều cũng vô ích, muốn toàn mạng, ngươi chỉ còn một cách là mau mau giao hoàn những gì đã dùng mưu chiếm đoạt từ các phái. Nếu không, thất đại phái thật khó dung tình. Đỡ chiêu.
“Ào... ào...”
Nhưng Khúc Hồng Nguyên quả thật đã có sẵn mọi chuẩn bị. Người của Khúc phủ đã tuôn ra vây kín những Chưởng môn nhân thất đại phái. Họ Khúc còn hạ lệnh :
- Khi mọi việc chưa minh bạch, toàn bộ Khúc phủ nội bất xuất, ngoại bất nhập. Để xem kẻ nào to gan, toan dùng kế ngậm máu phun người mưu hại Khúc Hồng Nguyên ta. Ha ha...
Thuộc nhân của họ Khúc chính nhờ nhiều nên xông ra vây kín, càng lúc càng khiến các Chưởng môn khốn đốn.
Và để chi trì sinh mạng là điều cốt yếu, các Chưởng môn bắt đầu vận dụng tuyệt kỹ từ lâu vang danh của môn phái họ.
Trường huyết chiến vì thế cứ kéo dài.
Màn đem dần qua đi, những tia sáng rực rỡ của một ngày mới đang từ từ lộ diện, soi tỏ một phần hậu quả của sau một đêm huyết chiến.
Thuộc hạ của Khúc Hồng Nguyên đã vơi nhiều nhân số. Những kẻ có bản lãnh kém thì lúc này đã hóa thành những thi thể vô hồn. Những người còn lại vì càng lúc càng phẫn nộ nên bây giờ sinh liều lĩnh, quyết cùng chủ nhân Khúc Hồng Nguyên báo thù cho nhiều người đã chết, giữ gìn uy danh từ lâu nay của đại phủ Kim Lăng Phú Hiệp Khúc Hồng Nguyên. Họ tận lực giao chiến, quên cả việc đã trải qua một đêm dài.
Ngược lại, hình dong của những Chưởng môn thất đại phái cũng hết sức tiều tụy, mệt mỏi. Họ cũng đã trải qua suốt một đêm dài chi trì sinh mạng. Mọi tuyệt kỹ họ đã sử dụng. Toàn bộ sở học họ đều thi triển. Và lúc này, dù người của Khúc phủ đã bị họ tiêu diệt khá nhiều, nhưng Khúc Hồng Nguyên vì nổi danh là Kim Lăng Phú Hiệp nên những tài vật được họ Khúc dùng để thỉnh mời nhiều cao thủ cũng đã đến lúc phát sinh diệu dụng.
Những Chưởng môn nhân muốn sát hại nhiều hạ nhân của Khúc phủ - là điều đã xảy ra suốt một đêm qua - họ đã trả giá bằng chính sức lực chân nguyên của họ đã bị cạn kiệt. Và những cao thủ còn lại của Khúc phủ lúc này dù không nhiều, dù cũng kiệt lực như những Chưởng môn, nhưng họ vẫn đông hơn so với số lượng chỉ vỏn vẹn bảy nhân vật đứng đầu thất đại phái.
Khúc Hồng Nguyên đã nhìn rõ cực diện. Vì thế, dù họ Khúc cũng đã quá mệt mỏi vì kiệt lực nhưng vẫn ngạo nghễ cười vang :
- Phải có ai đó trong bọn Chưởng môn nhân các ngươi vì đích thực là Lệnh chủ Xuyên Vân lệnh nên mới nghĩ ra mưu kế này hại ta. Kẻ đó phải chết nếu bọn ngươi chịu cáo giác. Nếu không, Khúc mỗ dù sau này có là kẻ đại thù của thất đại phái vẫn quyết hôm nay lấy mạng tất cả bọn ngươi. Giết! Giết tất cả cho ta. Ha ha...
Được họ Khúc khích lệ, những cao thủ Khúc phủ đều phấn khởi, nhất là thấy đích thân họ Khúc cũng cùng thuộc hạ một phen đồng sinh đồng tử, họ xông ào vào những Chưởng môn nhân :
- Giết! Ha... ha...
- Giết hết! Giết tất cả. Ha... ha...
Đó như là đợt sóng cả cuối cùng được đẩy dồn lên, sẽ quật tan nát mọi chiếc thuyền dù nhỏ dù to nhưng đã trải qua một đêm dài chống trả quá nhiều đợt phong ba cuồng nộ.
Những Chưởng môn nhân tái mặt, tin chắc phen này sẽ không ai toàn mạng thoát ra khỏi Khúc phủ.
Nào ngờ, chính lúc này từ phía sau Khúc phủ bỗng lần lượt xông đến nhiều nhân vật có hình dong thật cổ quái. Họ như những quái nhân đã lâu rồi chưa thấy ánh mặt trời. Họ nheo nheo mắt và từ khe mắt họ đang nheo, lại phát ra toàn là những tia nhìn căm phẫn.
Họ xông đến như thác lũ, trút mọi căm phẫn vào Khúc Hồng Nguyên, vào những cao thủ hạ nhân của họ Khúc :
- Giết! Giết này! Ha ha..
- Giết hết lũ độc ác đã giam giữ chúng ta bấy lâu nay. Ha ha...
- Giết! Ha ha...
Cục diện đã xoay chuyển, đổ tất cả mọi bất lợi lên đầu họ Khúc và những ai là người của họ Khúc ngay tại Khúc phủ.
- Ha... ha...
“Ầm! Ầm!”
- Giết! Ha ha...
“Ầm! Ầm!”
Khúc Hồng Nguyên biến sắc, toan đào thoát, chợt bị một ánh kiếm chớp chiếu ngang mặt, kèm theo một tiếng thét căm hờn :
- Dám đối xử tàn tệ với Ngân Kiếm Câu Hồn Hứa Thừa Ân ta ư? Muốn chết!
Khúc Hồng Nguyên chấp chới vì bất lực :
- A... a...
“Phập!”
Khúc Hồng Nguyên không thể thoát chết, chỉ biết phẫn hận thét lên tiếng cuối cùng :
- Ai? Ai đã hại ta... A... a...
Những hạ nhân của họ Khúc cũng chịu chung số phận. Tất cả đều thảm tử, chết không toàn thây vì đã hứng chịu những phẫn uất căm hờn của những quái nhân hình dong cổ quái vừa từ phía sau Khúc phủ ào ào tuôn ra.
Cả hai thoáng khựng lại. Vì đứng chờ cả hai ngay phía ngoài đoạn rẽ là một nhóm năm cao thủ sắc mặt lạnh như băng.
Những nhân vật này lạnh mặt đến cả lời nói hồ như cũng đông cứng, vẫn chưa một ai chịu mở miệng phát thoại.
Qua thoáng hoang mang, Tuyết Sương bình thản, vừa đứng lại nhìn năm cao thủ vừa cười cười nói với Lăng Kim Phụng :
- Lăng giáo chủ nghĩ sao nếu Thượng Quan Tuyết Sương này thử mạo muội đoán chư vị đây mười phần đến chín là bằng hữu của Đại Mạc nhị ưng vừa do Tuyết Sương tự tay hạ thủ?
Những cao thủ sắc mặt vẫn lạnh, vẫn không mở miệng, chỉ có đứng và nhìn chằm chằm cả hai.
Kim Phụng lắc đầu :
- Muội nghĩ khác. Bởi trước lúc vong mạng, Đại Mạc nhị ưng có tự xưng là người của Khúc phủ. Mà chủ nhân của Khúc phủ chẳng phải ai khác ngoài Kim Lăng Phú Hiệp Khúc Hồng Nguyên. Một đại hiệp vang danh như thế, đã lỡ thu dụng lầm hai ác nhân chuyên dùng độc công, là Đại Mạc nhị ưng thì tạm thời còn có thể cho qua, bởi là vì đã lỡ thu lầm. Nay nếu có thêm năm thuộc hạ sát khí đằng đằng của một Khúc lão gia vang danh chốn Kim Lăng?
Sắc mặt những cao chợt bớt lạnh, bằng chứng là họ đã biết lấy mắt nhìn nhau.
Tuyết Sương chợt gật gù :
- Nhưng Tuyết Sương nãy giờ nào có lời gì đề cập đến Khúc đại hiệp? Vạn nhất chư vị đây không những không là thuộc hạ của Khúc đại hiệp, trái lại chỉ vì tình bằng hữu với Đại Mạc nhị ưng cố tình xuất hiện để báo thù cho huynh đệ họ thì sao? Mong Lăng giáo chủ cân nhắc, chớ vội quy kết, vô tình làm hỏng uy danh Đại hiệp của Khúc phủ chủ nhân.
Kim Phụng lập tức cau mày :
- Nếu là vậy thì cần phải minh bạch họ có quan hệ gì với Khúc phủ không? Nếu không có liên quan, họ chỉ vì Đại Mạc nhị ưng mà xuất hiện báo thù, Kim Phụng này dù có tuyệt tình nặng tay cũng chẳng còn ngại đã gây khó xử cho Khúc đại hiệp. Tỷ hỏi hay để muội hỏi?
Họ biến sắc, năm nhân vật nọ, và lập tức có người lên tiếng :
- Nếu bọn ta là người của Khúc phủ thì sao? Há lẽ bọn ngươi sau khi sát nhân hại mạng lại chẳng có lời giao phó nào cho Khúc phủ về nguyên nhân cái chết của Đại Mạc nhị ưng hay sao?
Đến lượt Tuyết Sương lạnh mặt :
- Hữu ân hữu báo, hữu thù hữu phục. Đại Mạc nhị ưng có lần dùng độc công gây tổn hại cho ta. Nay ta toàn mạng quay lại, có hạ sát họ cũng là điều hợp lẽ. Riêng chư vị nếu là người của Khúc phủ và tự nhận là đủ tư cách làm chủ việc này thì xin ra tay, Tuyết Sương nguyện phụng bồi. Còn như không đủ tư cách, trước mắt xin hãy tạm đưa hai thi thể họ hồi phủ, nhờ bẩm báo chủ nhân, có muốn hỏi tội xin cứ ra phía nam thành ắt sẽ gặp Tuyết Sương.
Kim Phụng còn nói thêm :
- Còn như chư vị không liên quan gì đến Khúc phủ, trái lại chỉ muốn phục thù cho Đại Mạc nhị ưng, bổn Giáo chủ xin nói trước, quyền chưởng vốn vô tình, một khi chư vị quyết động thủ, hậu quả thắng bại tồn vong là điều không thể biết trước. Hãy theo đó mà tự có quyết định.
Trong năm nhân vật nọ lập tức có hai kẻ hùng hổ lao ra. Một người xuất thủ, tấn công Kim Phụng ngay :
- Nợ máu phải trả bằng máu. Nếu ta không giết được ngươi để báo thù cho Hách huynh đệ, giữa ta và họ còn gì là bằng hữu kết giao. Đỡ!
“Ào...”
Nhân vật thứ hai thì bật lao vào Tuyết Sương :
- Sở học Quỷ Lâu liệu có gì thật sự cao minh khiến ngươi vênh váo tự phụ? Xem chưởng!
“Ào...”
Phản ứng của Tuyết Sương và Kim Phụng có phần nào giống nhau, cứ như cả hai đã có mật bàn và sắp đặt sẵn. Họ đồng loạt xuất chiêu đối kháng, cùng lúc đó thì đồng quát hỏi một câu như nhau :
- Các hạ minh định không phải là người của Khúc phủ, đúng chứ? Vậy thì chết!
Kim Phụng xuất phát nhị kình, song thủ vẫy nhẹ ba nhịp, chính nhịp vẫy sau cùng mới là sát chiêu thật sự được Kim Phụng dốc toàn lực vỗ ra :
- “Độc Long Tam Vỹ”!
“Ào...”
Tuyết Sương loang kiếm và ngay chiêu đầu đã dùng ngay tuyệt kỹ Quỷ Lâu :
- Quỷ Lâu Vạn Thủ Kiếm đây. Hy vọng đủ lợi hại và cao minh để các hạ biết thế nào là lễ độ. Đỡ.
“Vù...”
Hai nhân vật nọ dù là cao thủ vẫn phải bối rối vì không ngờ chưa gì đã gặp ngay đấu pháp tốc chiến tốc thắng của đối phương. Họ khốn đốn chống đỡ, kẻ lùi tránh kiếm, người lo tăng chân lực mong hóa giải bớt áp lực từ tuyệt kỹ Độc Long.
“Ầm, ầm!”
Tuyết Sương không để đối phương của nàng có đủ thời gian lùi xa. Nàng vẫy kiếm lao đến, miệng phát động Âm Công Quỷ Lâu :
- U... ú... ù...
“Vù...”
Kim Phụng thì bật cười giòn, phát xạ ngay một đạo chỉ kình đúng vào lúc đối phương của nàng vì mãi loạng choạng nên chưa thể ổn định cước bộ :
- Hãy đuổi theo cho kịp Đại Mạc nhị ưng vẫn còn chờ các hạ đầu bên kia Nại Hà kiều. Ha ha...
“Viu...”
Chợt có tiếng quát vang lên :
- Dừng tay!
Tiếng quát quá lớn, đủ uy lực làm cho cả Kim Phụng lẫn Tuyết Sương dù nuối tiếc vẫn miễn cưỡng thu kiếm thu chiêu.
Một nhân vật lao vút đến, miệng cười lạt, nhìn một mình Tuyết Sương :
- Thượng Quan cô nương đã khuấy phá bổn phủ một lần, thêm lần này nữa là có ý gì đây?
Không đợi Tuyết Sương đáp, tự Lăng Kim Phụng tiến đến thi lễ cùng nhân vật vừa xuất hiện :
- Tôn giác Khúc đại hiệp, mỹ danh Khúc Hồng Nguyên? Tiểu nữ Lăng Kim Phụng, mới chấp chưởng trọng trách Giáo chủ Vạn Xà giáo chưa lâu, nếu có gì thất lễ, mong được lượng thứ.
Nhân vật nọ chau mày, nhìn qua Kim Phụng :
- Giáo chủ Vạn Xà giáo? Thật thất lễ vì Khúc mỗ không hay biết tin này. Nhưng dám hỏi quý giáo vì nguyên nhân gì tìm đến tận cửa bổn phủ như muốn gây náo loạn?
Kim Phụng cười lạt :
- Bổn giáo thời gian qua từng không ít lần gây đủ thị phi, chẳng trách Khúc đại hiệp tỏ ý tránh giao tiếp với bổn giáo cũng phải. Nhưng lần này sự việc lại khác, họ là người của Khúc phủ chăng? Họ toan sinh sự với tiểu nữ thì đúng hơn. Đâu biết rằng lần này tiểu nữ chỉ vì lo cho uy danh Khúc đại hiệp nên mới vất vả tìm đến đây.
Khúc Hồng Nguyên thoáng cười nhẹ, vẻ không tin những gì vừa nghe :
- Có thật chăng một Vạn Xà giáo thanh thế lẫy lừng, lại bỏ công lo lắng cho uy danh Khúc mỗ? Nhưng điều đó xin Giáo chủ tạm gác lại cho. Thoạt tiên hãy nói về việc ở đây, ai đang sinh sự hay ai đang gây náo loạn?
Kim Phụng hất hàm :
- Họ là người của Khúc phủ?
Tuyết Sương tiến lên :
- Họ bảo họ muốn báo thù cho Đại Mạc nhị ưng. Khúc đại hiệp nghĩ sao?
Khúc Hồng Nguyên khinh khỉnh hỏi Tuyết Sương :
- Đại Mạc nhị ưng đâu?
Tuyết Sương vỗ vào thanh kiếm :
- Tuyết Sương đã hóa kiếp họ, cả hai, bằng một thanh kiếm này.
Khúc Hồng Nguyên sa sầm nét mặt :
- Giết người của Khúc phủ, cô nương còn đủ đởm lược, giương giương tự đắc, thừa nhận đó là bản thân gây ra?
Tuyết Sương rất ung dung :
- Dùng độc công hại người nhưng bất thành, bị người hại lại nên chết chẳng toàn thây. Sự việc minh bạch là thế, Tuyết Sương này có gì ngại không dám nhận?
Khúc Hồng Nguyên phẫn nộ :
- Nha đầu ngươi...
Kim Phụng kịp xua tay :
- Như Khúc đại hiệp muốn vì thủ hạ tâm phúc báo thù? Một đấu một hay tất cả cùng ra tay?
Họ Khúc giận quá quát luôn Kim Phụng :
- Ta...
Nhưng tiếng quát của họ Khúc đã bị tràng cười của Tuyết Sương cắt ngang cho át đi :
- Những gì Giáo chủ đã nói không ngờ đều đúng. Chỉ tội cho Tuyết Sương này cứ mãi nghĩ chủ nhân của Khúc phủ bề gì cũng là bậc đại hiệp, nên luôn miệng bênh vực cho từng hành vi của Khúc lão gia. Nào ngờ đại danh hiệp này quả thật chỉ là ngụy biện. Ha ha...
Khúc Hồng Nguyên nhất thời hoang mang, định quát Kim Phụng lại quay qua quát át Tuyết Sương :
- Câm ngay. Nha đầu ngươi tư cách gì phê phán ta là đại hiệp hay ngụy hiệp?
Tuyết Sương và Kim Phụng kẻ tung người hứng thật khéo. Vì Khúc Hồng Nguyên hỏi xong, cứ nghĩ Tuyết Sương đáp lời, nào hay người lên tiếng lại là Kim Phụng :
- Là vì tiểu nữ có một tin khẩn, liên quan đến sự tồn vong của Khúc đại hiệp, những muốn bỏ qua, không cần bận lòng, vì chẳng liên quan gì đến mình. Nhưng lại nghe Thượng Quan tỷ hết lời tán dương Kim Lăng Phú Hiệp, cứ mãi khuyên phải nên cho Khúc đại hiệp biết. Tiểu nữ do nể tình, đành đích thân tìm đến Kim Lăng. Nào hay tình thế lại xảy ra không như dự định, có lẽ...
Khúc Hồng Nguyên có vẻ đã tin :
- Giáo chủ bảo tin đó có liên quan hệ trọng với sự tồn vong của bổn phủ? Thật chăng?
Kim Phụng gật đầu :
- Tiểu nữ có đủ cả các bằng chứng. Nếu không phải thế, phần tiểu nữ còn chưa thể tin nữa là, sao lại bỏ công đến tận Kim Lăng gặp Khúc đại hiệp.
Khúc Hồng Nguyên giật mình :
- Giáo chủ có thể nói ra tin đó ngay bây giờ?
Kim Phụng lắc đầu nhìn quanh :
- Khúc đại hiệp đã bảo cần phải liệu lý những việc như thế này trước. Nay chưa xử lý xong, tiểu nữ thật chưa dám bận lòng Khúc đại hiệp.
Khúc Hồng Nguyên hiểu ý :
- Theo Giáo chủ thì thế nào?
Kim Phụng nhìn qua Tuyết Sương :
- Chủ ý của tiểu nữ không quan trọng. Có chăng là Khúc đại hiệp nên cho biết thái độ đối với hành vi Thượng Quan tỷ báo thù và vừa sát hại Đại Mạc nhị ưng?
Khúc Hồng Nguyên cũng nhìn qua Tuyết Sương, nhưng miệng thì vẫn đối thoại cùng Kim Phụng :
- Việc Giáo chủ bảo có tin nhất định là thật?
Kim Phụng quả quyết :
- Với bối phận là Giáo chủ, tiểu nữ nào dám đùa những chuyện như thế này?
Khúc Hồng Nguyên miễn cưỡng gật đầu :
- Vậy thì có thể bỏ qua chuyện đã xảy ra cho Đại Mạc nhị ưng. Và xét cho kỹ thì Thượng Quan cô nương quả có đủ tư cách báo thù, huống hồ lúc hành động hoàn toàn dựa vào chân tài thực học. Khúc mỗ quyết định không truy cứu nữa.
Kim Phụng cười hài lòng :
- Những sẽ ra sao nếu quý thuộc hạ cứ khăng khăng vì chuyện đó quyết sinh sự?
Khúc Hồng Nguyên bảo :
- Ngày nào họ còn là người của Khúc phủ thì họ còn phải tuân lệnh Khúc mỗ ngày đó. Thượng lệnh bất khả bất tuân. Giáo chủ an tâm chưa?
Kim Phụng vụt nghiêm giọng :
- Vậy phiền Khúc đại hiệp cho tất cả lui. Ngay sau đó lập tức tiểu nữ cho Khúc đại hiệp biết tin.
Khúc Hồng Nguyên đề phòng :
- Họ là người của Khúc mỗ, cứ để họ nghe đã sao?
Kim Phụng bảo :
- Nếu ý Khúc đại hiệp đã như thế, đừng nghĩ tiểu nữ vì sợ nên không dám lưu họ lại xung quanh. Nhưng cũng xin nói thêm, nếu việc mật đàm này bị tiết lộ và Khúc phủ vạn nhất xảy ra hậu quả gì, tuyệt đối lỗi không phải do bọn tiểu nữ.
Họ Khúc giật mình :
- Ý Giáo chủ là...
Và bỏ ngang lời, Khúc Hồng Nguyên quay lại ra lệnh cho năm nhân vật nọ :
- Đây là ý của Giáo chủ Vạn Xà giáo, chư vị xin tạm hồi phủ cho.
Họ lạnh lùng tháo lui, cũng không màng đến chuyện thu nhặt hộ thi thể của Đại Mạc nhị ưng. Cung cách này khiến Khúc Hồng Nguyên cau mày và có phần nào khó chịu.
Kim Phụng chỉ chờ có thế, chợt xòe bàn tay, cho Khúc Hồng Nguyên nhìn thấy một vật :
- Khúc đại hiệp nhìn đây. Và nhớ, dù biết dù không cũng xin Khúc đại hiệp chớ để lộ thái độ nào khác lạ, đề phòng tai vách mạch rừng.
Khúc Hồng Nguyên quả nhiên vẫn bình thản khi nhìn thấy vật đó. Có chăng là lúc lên tiếng, họ Khúc phải cam chịu hạ thấp giọng :
- Tin của Giáo chủ chỉ là mũi Xuyên Vân Thượng Tiễn Lệnh này?
Kim Phụng cất đi, sau đó lấy ra vật khác, xòe tay cho Khúc Hồng Nguyên nhìn :
- Vật thứ nhất chỉ là bằng chứng cho biết vật thứ hai đủ cơ sở để Khúc đại hiệp tin. Cũng nên nói thêm, cả hai vật này đều xuất phát từ một người. Và người đó nếu được giao giữ cả hai vật như tiểu nữ vừa đưa ra, tuyệt đối bối phận của y không nhỏ.
Khúc Hồng Nguyên háo hức nhìn vật thứ hai, đó chỉ là một phong bao nhỏ màu đỏ :
- Khúc mỗ bạo gan đoán bên trong vật này mới là tin đích thực Giáo chủ muốn báo? Xin cho biết tin đó là thế nào?
Kim Phụng chợt hạ thật thấp giọng :
- “Thập Thất Cửu hội ngộ Kim Lăng”. Khúc đại hiệp hiểu chăng?
Khúc Hồng Nguyên liền có một thoáng lặng người. Sau đó, vì lấy lại trấn tĩnh thật nhanh nên khẽ bảo :
- Có thể giao cả hai vật cho Khúc mỗ?
Kim Phụng chỉ đưa ra phong bao nhỏ :
- Bổn giáo ngay lúc này đang tiến hành thanh lý môn hộ, chấn chỉnh uy phong, rất cần giữ lại vật thứ nhất để tiện bề xử trí những loạn đồ phản nghịch. Hy vọng không làm Khúc đại hiệp phật ý vì chỉ có thể giao một vật này.
Khúc Hồng Nguyên nhận phong bao, mở ra xem. Sau đó tự tay phá hủy và cười vang :
- Thành ý lần này của Giáo chủ, Khúc mỗ xin ghi nhận. Khi nào có dịp, thật mong Giáo chủ hạ cố đến thăm bổn phủ, lúc đó mỗ nhất định có lời đáp tạ. Còn bây giờ, thật không dám quấy nhiễu Giáo chủ lâu hơn, cáo biệt. Ha ha...
“Vút!”
Tuyết Sương mỉm cười nhìn theo, kỳ thực thì đang nói qua kẽ răng, hỏi thật khẽ Kim Phụng :
- Giáo chủ tin lão chứ?
Kim Phụng nhẹ gật đầu, cũng đáp lại thật khẽ :
- Nếu là Sầm Phong, muội tin y cũng dùng đúng biện pháp này để dẫn dụ đại địch tự xuất đầu lộ diện.
Tuyết Sương chợt thở ra nhè nhẹ :
- Giáo chủ quá hiểu y, Tuyết Sương này thẹn vì không bằng. Nhưng vạn nhất lệnh triệu tập của Xuyên Vân lệnh đến Kim Lăng này vào đúng ngày Thập Thất Cửu lại không nhằm đối phó Khúc phủ thì sao?
Kim Phụng cảnh giác nhìn quanh :
- Vô ngại. Vì dẫu sao qua chuyện này họ Khúc cũng tự hiểu thêm câu: Không đồng đạo tất không chung đường. Nếu cứ cấu kết với Xuyên Vân lệnh, lần này đã bị qua mặt, họ ước hẹn hội diện Kim Lăng nhưng không cho họ Khúc biết, thì sau này họ Khúc vẫn mãi hồ nghi, không biết đến lúc nào nữa sẽ bị qua mặt. Và vì thế chuyện cấu kết nào giữa họ Khúc với Xuyên Vân lệnh, chúng ta không phá cũng tự vỡ.
Tuyết Sương dù thán phục nhưng vẫn áy náy :
- Nhưng liệu Sầm Phong có tự tin, đến đây như Kim Phụng muội hy vọng chăng? Và nếu đến, việc chúng ta tùy tiện lập mưu, ngỡ là giúp y phá vỡ thế kết minh giữa Khúc phủ và Xuyên Vân lệnh nhưng hóa ra không hợp với toan tính của y thì sao?
Kim Phụng chợt thở dài, nhưng ngay sau đó lại tỏ ra hớn hở :
- Chúng ta đã tận lực thế này chỉ vì muốn giúp y, nếu không được tán thưởng, lẽ nào y lại oán thán. Nhưng dù thế nào đi nữa cũng không sao. Vì chí ít, tỷ cũng vừa thay đổi, cách xưng hô với muội, nghĩa là tỷ đã tán thành đề xuất của muội từng nói? Y dù có oán thán chuyện kia thì bù lại y sẽ đổi thành vui, ngay khi biết muội đã thuyết phục tỷ điều gì. Đã vậy, chúng ta thử đi tìm y. Đi nào, tỷ.
Cầm tay Tuyết Sương, Kim Phụng đang lúc cao hứng nên cứ giữ như thế cùng đi.
Không biết rằng thái độ này của cả hai, cùng là công tử gia phong lưu tao nhã nhưng lại nắm tay đi kè kè bên nhau, lại là đối tượng cho nhiều ánh mắt nhìn, thân thiện có, đố kỵ cũng có.
Và không biết có phải do đố kỵ hay không, lúc có một cỗ kiệu tình cờ từ phía sau đi vượt qua họ, trong cỗ kiệu chợt có giọng oanh vàng buông ra lời đùa họ :
- Nhị vị công tử kia xem ra còn quấn quít hơn cả những đôi tân lang tân nương mới thành thân, phải chi phu quân thiếp biết cách đối xử bằng một nửa thế này, sau đó dầu có chết ngay thiếp cũng mãn nguyện.
Kim Phụng cả thẹn, vội buông tay Tuyết Sương ngay và càng không biết đó là hành động chỉ khiến người trong kiệu càng thêm cơ hội đùa cợt :
- Nhị vị công tử sao cùng đỏ mặt? Nhưng mà này, lạ quá, nhị vị công tử càng đỏ mặt thì, xin lượng thứ nếu thiếp có lời không phải, nhìn nhị vị công tử càng giống phận nữ lưu.
Kim Phụng chuyển từ thẹn sang giận, toan phát tác, kịp lúc được Tuyết Sương bấm vào tay ra hiệu, Kim Phụng đành nén giận, để mặc Tuyết Sương lên tiếng đối đáp với người trong cỗ kiệu :
- Tôn giá có mục lực quả tinh tường, khiến bọn tiểu nữ không thể không thừa nhận chỉ là nữ cải dạng nam trang. Và cũng chứng tỏ tôn giá là bậc cao thủ võ lâm, quyết không tình cờ lưu tâm đến bọn tiểu nữ thế này. Dám hỏi cách xưng hô, đồng thời xin cho biết những gì tôn giá cần chỉ giáo.
Người trong kiệu chợt hạ lệnh :
- Dừng kiệu.
Kiệu phu bốn người, đa phần là nam, chỉ có một là nữ. Nữ nhân này dù không tỏ ra vội nhưng khi kiệu dừng, cũng là lúc cỗ kiệu được hạ xuống, nữ nhân với cử chỉ linh hoạt và nhanh nhạy đã tiến đến phía sau để đưa tay ra trong tư thế sẵn sàng vén cao rèm kiệu, giả như người trong kiệu tỏ ý muốn bước xuống.
Nhưng sự việc chỉ tạm dừng ở đấy, nữ nhân nọ vẫn trong tư thế chờ vén rèm kiệu, còn người trong kiệu thì cất giọng thanh thoát phát vọng ra :
- Nhị vị rất thẳng thắn khiến thiếp tự hiểu cũng phải lấy thẳng thắn đáp lại. Nhưng để dễ đàm đạo, nhất là giữa chúng ta đều là phận nữ lưu, có thể được chăng nếu thiếp thỉnh mời nhị vị cùng thượng kiệu, chúng ta sẽ tìm một chỗ thật thuận tiện để tiếp tục mạn đàm?
Kim Phụng thoáng cau mặt :
- Giữa tôn giá và bọn tiểu nữ như chưa lần nào gặp nhau? Thiết nghĩ...
Giọng trong kiệu vang ra quá đúng lúc để cất tiếng than :
- Người hữu tình thì một lần gặp cũng đã thỏa nguyện. Huống hồ như thiếp vừa tỏ bày, nhìn nhị vị tuy chung phận nhưng vẫn quấn quít thắm thiết như đôi tình lữ, thiếp thật dạ chỉ mong được kết giao. Nhưng vì nhị vị đang tìm cách chối từ, hay là cứ thuận theo thiên ý, đã sắp đặt cuộc hội ngộ ở đây, dám nào phiền nhị vị tiến đến gần hơn để thiếp chí ít được một lần thỏa nguyện?
Những kiệu phu vẫn thản nhiên đứng chờ, kể cả nữ nhân trong tư thế vén rèm kiệu cũng vậy. Không ai trong họ tỏ ra khẩn trương, cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào khả nghi, khiến Tuyết Sương vì không nén nổi hiếu kỳ, chợt dịch chân toan bước đến.
Nhưng Kim Phụng sẵn ý giận từ đầu đã có, nàng động thân di chuyển trước Tuyết Sương một bước :
- Nghe tôn giá nói về thiên ý, tiểu nữ chợt có câu này tuy khó nghe nhưng đành phải thật ý tỏ bày. Là tôn giá sao không chịu hiểu, cao xanh đã sắp đặt mỗi người một số phận, khó có ai giống ai, than như tôn giá có khác nào muốn một tay xoay chuyển càn khôn, thay đổi cơ trời? Nhưng vì tôn giá mong thỏa nguyện, được, hãy để tiểu nữ đến một mình cũng được.
Và Kim Phụng dừng cách kiệu đúng ba bước chân, nghĩa là cách nữ nhân chờ vén rèm kiệu vừa đúng một tầm tay với.
Nhưng nữ nhân vẫn chưa vén rèm. Dĩ nhiên là vì người trong kiệu chưa có lệnh và cũng chưa tỏ ý nào muốn xuống kiệu. Người trong kiệu chỉ khe khẽ chép miệng :
- Dù cô nương chưa thật sự khôi phục nữ dung mỹ diện, nhưng chỉ thế này thôi cũng đủ chứng tỏ cô nương quả là hạng quốc sắc thiên hương. So với quý hữu còn lại như có phần nhan sắc hơn.
Kim Phụng bỗng có một thoáng động dung và kịp trấn tĩnh bằng một cái nhún vai :
- Bọn tiểu nữ thâm tình tỷ muội, thật chưa bao giờ nghĩ đến chuyện so sánh về mọi phương diện với nhau. Nếu tôn giá toan có lời này mong giữa bọn tiểu nữ nảy ra lòng đố kỵ thì...
Giọng trong kiệu ra chiều hốt hoảng, vì đang vội biện minh :
- Không đâu, thiếp nào dám có ý nghĩ đó. Vì đã là hoa thì để cho người ngắm, thiếp chỉ thuận miệng nói ra suy nghĩ bản thân một khi đột ngột được cùng lúc hội diện những hai mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn như chư vị. Hay là có thể cho thiếp ngắm nhìn nhị vị một lần nữa, cùng một lúc? Chỉ một lần thôi?
Tuyết Sương liền tiến lên, và vừa dịch chân chuẩn bị đứng song hành cùng Kim Phụng, Tuyết Sương vừa hé môi mở miệng :
- Nghe tôn giá tỏ bày, dù chỉ là một ước muốn quá đổi bình thường nhưng sao nghe đầy xót xa lạ. Được rồi, tiểu nữ...
Đúng lúc đó nữ nhân vụt vén cao rèm kiệu.
Trong kiệu lập tức phát xạ ra đôi nhãn quang ngời biếc sắc xanh và sâu thăm thẳm.
Chạm mục quang này, Tuyết Sương rùng mình nên dừng lời.
Bất chợt có một thân hình kịp dịch qua, che chắn hoàn toàn mọi hình ảnh trước mặt Tuyết Sương, cùng lúc đó là có tiếng Kim Phụng quát lanh lảnh :
- Đừng nhìn vào đôi mục quang tà công. Thượng Quan tỷ hãy mau phát động Âm công. Nhanh!
Diễn biến khá nhanh, Kim Phụng vừa lách người che chắn Tuyết Sương thì nữ nhân liền buông rèm kiệu, thuận tay hất ngược lên, ném vào mặt Kim Phụng một nắm sa vụ màu trắng mịn.
Đó là lúc Tuyết Sương bị tiếng Kim Phụng quát giúp lấy lại nhận thức. Nàng lập tức há miệng phát động Âm Công Quỷ Lâu :
- U... ú... ù...
Cử chỉ vừa ném nắm sa vụ của nữ nhân liền khựng lại và hoàn toàn kinh hãi khi phát hiện nắm sa vụ vừa tan loãng, chuẩn bị chụp vào mặt Kim Phụng thì chợt gọm lại thành một dải nhỏ mang màu trắng đục. Tiếp đó cả dải tia trắng ngay lập tức tự chui tọt vào người Kim Phụng, đúng vào chỗ ngực áo của nàng.
Nữ nhân nọ giật mình và bằng một nỗ lực tột cùng bất đồ vươn tay chộp thẳng vào ngực áo Kim Phụng :
- Hóa ra bọn tiểu liễu đầu các ngươi đã có mọi chuẩn bị? Vậy thì không thu phục được, ta đành...
Đành gì thì nữ nhân không cần nói ai cũng biết, qua thái độ đang hậm hực toan hạ thủ Kim Phụng. Nhưng đó không phải là nguyên do để nữ nhân chỉ cần nói bấy nhiêu cũng đủ dừng lời. Mà trái lại là vì một nguyên do hoàn toàn khác. Khác đến độ cả bản thân nữ nhân nọ không bao giờ ngờ đến và có ngờ thì cũng đã muộn rồi.
Nữ nhân nọ chợt ngã vật ra, miệng sôi bọt đàm và chết thảm. Một cái chết dù hoàn toàn không rõ nguyên do nhưng thật tàn khốc.
Đó là lúc Kim Phụng phá lên cười và bật tung một kình quật vào cỗ kiệu :
- Ta là Giáo chủ một đại giáo, những thủ đoạn vặt vãnh thế này muốn hạ ta dễ thế sao? Đến lượt tôn giá đây. Ha ha...
Tuyết Sương nhờ phát động Âm công, sự vận dụng chân lực đã giúp nàng khôi phục hoàn toàn nhận thức. Nàng chợt nghe từ cỗ kiệu vang ra tiếng hạ lệnh bằng một giọng ồm ồm kỳ lạ :
- Bọn ngươi khá lắm. Lui.
Hô lui là lui và ba kiệu phu còn lại lập tức bộc lộ thân thủ thượng thừa. Hai chộp kiệu đặt lên vai và phi thân tháo lui. Một thì thu thập thi thể nữ nhân nọ, cũng đặt lên vai và phi thân vượt thoát thật nhanh.
“Vút, vút!”
Thân thủ họ nhanh đến độ một kình của Kim Phụng không đủ kịp để bật tung dù chỉ là một góc rèm kiệu.
Kim Phụng ngỡ ngàng, hỏi Tuyết Sương :
- Họ thuộc võ phái nào? Sao bản lãnh thượng thừa đến vậy?
Tuyết Sương cũng ngỡ ngàng không kém :
- Có thân thủ thượng thừa là thế, cớ sao họ không cùng chúng ta đương trường đối địch, lại chỉ muốn dụng mưu thu phục? Cũng may có muội kịp cảnh giác, nếu không...
Kim Phụng gượng cười, ngắt lời Tuyết Sương :
- Muội sẽ không cảnh giác nếu Bích Linh tiểu xà không bất ngờ cựa quậy lúc muội là người đầu tiên tiến lại gần cỗ kiệu. Và sa vụ, ắt là mê hương của đối phương cũng là nhờ Bích Linh nhi dùng bản năng linh thông hấp thu hóa giả hộ muội.
Tuyết Sương rùng mình :
- Mê hương? Tiểu Giáo Ngũ Hương chăng? Nhưng nếu là Ngũ Hương giáo, họ nhờ đâu chợt có thân thủ thượng thừa này?
Kim Phụng chợt giật mình :
- Nhân vật bí ẩn đã nhiều lần nhờ Thập Lý Hương của Tiểu Giáo Ngũ Hương nên lúc nào cũng bám sát Sầm Phong. Hay người trong kiệu lúc nãy chính là nhân vật này?
Một kẻ lúc phát ra giọng nữ, lúc dùng giọng ồm ồm của nam nhân, như muội vừa được dịp nhìn qua lư sơn chân diện mục khi rèm kiệu vén cao?
Tuyết Sương chợt kêu :
- Từng bám theo muội và Sầm Phong là một ả có tính danh là Thái Phi Nguyệt. Người trong kiệu không phải ả sao?
Kim Phụng lắc đầu thở dài :
- Không phải ả. Vì nếu là ả, với tính cách như ả quyết không đột ngột triệt thoái, nhất là khi có bên ả những kiệu phu đều tỏ ra có bản lãnh thượng thừa. Thật không hiểu vì sao với bản lãnh là thế, họ lại cam tâm bỏ đi?
Tuyết Sương chợt buột miệng bảo :
- Trừ phi họ vì nguyên do nào đó chưa thể và chưa muốn để lộ thực lực lúc này. Nguyên do gì?
Kim Phụng ngớ người :
- Hay là...
Tuyết Sương cũng đoán được ý nghĩ của Kim Phụng, chợt ngớ người theo :
- Thập Thất Cửu! Họ chưa thể lộ thực lực vì hôm này là vừa đúng ngày Thập Thất Cửu? Họ phải chờ cho qua ngày hôm nay, khi mọi mưu toan của họ thật sự hoàn thành? Vậy họ chính là Xuyên Vân lệnh?
Kim Phụng lập tức bước đi ngay :
- Có chuyện rồi. Chúng ta phải tiến hành nhanh những gì đã định, nếu không e chẳng kịp nữa.
Tuyết Sương liền theo chân. Cả hai đi một mạch và không hề biết đang có đôi mắt từ một chỗ thật khuất cứ dõi nhìn theo mãi.
* * * * *
Màn đêm buông dầy.
Khúc phủ cũng vì đã tắt đèn nên hoàn toàn chẳng còn ranh giới nào ngăn cản sự ngự trị của bóng đêm đen.
Chợt có một hắc y nhân thận trọng bước thật êm đến tận cổng phủ.
Sau khi cân nhắc, hắc y nhân vung tay, ném mạnh một vật vào trong...
“Vù...”
Và nhờ cân nhắc kỹ nên vật nọ lao cắm vào một ô cửa nhỏ cũng đã tắt đèn từ lâu.
Nhưng đèn tắt không phải vì mọi người trong nhà đã ngủ hết.
Vật cắm vào ô cửa dù hãy còn rung rung nhưng vẫn có một tay người thò ra thu nhận và lấy mang vào trong.
Một lúc sau, cánh cửa to dầy của Khúc phủ chợt hé mở, để chỉ phát ra ngoài cũng một vật tương tự vật lúc nãy đã cắm ở ô cửa nhỏ.
“Vù...”
Vật này cắm xuống đất, cách cổng phủ về phía trong một quãng là gần hai trượng.
Hắc y nhân ở ngoài, chờ cho vật đó hết rung mới tung người lao vọt qua cổng.
“Vút!”
Nhặt lấy vật đó và xem qua, sau đó hắc y nhân tiến lại cổng, nhẹ tay mở từ từ ra, cho đến khi đủ chỗ hầu giúp bất kỳ ai quan tâm có thể tự ý tiến vào mà không cần phóng lao qua cổng.
Và thật lạ, từ màn đêm đen dầy đặc bên ngoài cổng bỗng lần lượt buông nhanh ra từng hắc y nhân một.
Có tất cả sáu hắc y nhân vừa tiến vào qua cổng. Cộng với một đã có trước thì vị chi là đủ bảy.
Họ khép cổng lại, sau đó tiến đến cánh cửa lúc nãy đã một lần hé mở để ném một vật ra.
Một hắc y nhân lấy tay cào nhẹ lên cửa.
“Sốt, sột, sột...”
Ba tiếng cho ba lần cào.
Cánh cửa mở ra, nhượng chỗ cho một nhân vật từ bên trong Khúc phủ xuất hiện.
Nhân vật khẽ hắng giọng :
- Chư vị đến thế này...
Từ ngoài cổng, chính lúc nãy bỗng vang lên một tiếng gầm lồng lộng :
- Khúc Hồng Nguyên! Bây giờ thì rõ cả rồi, họ Khúc ngươi lại là chủ nhân Xuyên Vân lệnh. Tư Mã Vương ta không ngờ đấy!
Ở phía khác, cũng bên ngoài cổng, lại một loạt gầm quát khác vang lên :
- Họ Khúc ngươi lại còn dám mê hoặc, chiêu dụ đệ tử các phái. Thảo nào ở các phái gần đây xảy ra liên tiếp nhiều chuyện lạ, bổn phái Không Động cũng mất một quyển kinh thư, ắt là do họ Khúc ngươi bày trò, dùng đệ tử bổn phái làm nội ứng cho ngươi. To gan thật đấy.
Và vượt qua cổng lúc này có đến năm sáu nhân vật đại cao thủ.
Sự xuất hiện của họ làm bảy hắc y nhân vừa tiến vào Khúc phủ đều kinh hoàng, toan bỏ chạy.
Nhưng nhân vật đã từ cửa phủ bước ra vụt cười vang :
- Là Khúc mỗ bày trò hay chư vị Chưởng môn nhân thất đại phái cố ý dùng thủ đoạn này vu khống Khúc mỗ? Muốn gây phương hại cho Khúc mỗ không dễ thế đâu. Hãy xem đây. Ha ha...
Vừa cười, nhân vật tự xưng là Khúc mỗ vừa bật người nhảy xổ vào bảy hắc y nhân đang lúc này hãy còn kinh hoàng vì sự xuất hiện quá bất ngờ của nhiều nhân vật đã gầm quát. Và họ Khúc xuất thủ quật chưởng vào một trong bảy hắc y nhân :
- Ngươi là đệ tử phái nào? Tuân lệnh ai khi dùng thủ đoạn ngậm máu phun người toan hại Khúc Hồng Nguyên ta? Mau nói, nếu không sẽ chết. Ha ha...
“Vù...”
Bị tấn công, hắc y nhân nọ kinh hãi kêu thất thanh :
- Khúc đại hiệp, sao lại...
“Ầm!”
“Oa!”
Hắc y nhân bị chấn bay, Khúc Hồng Nguyên lại nhảy xổ đến hắc y nhân thứ hai :
- Ngươi ở phái nào? Sao dám dùng Xuyên Vân lệnh tiễn toan vu hại ta? Đỡ!
“Ào...”
Hắc y nhân nào gào inh ỏi :
- Dừng tay. Khúc đại hiệp. Đừng giết, vì bần đạo chỉ là người thừa sứ mệnh của Lệnh chủ. Ối...
“Ầm!”
Khúc Hồng Nguyên hung hăng lao đến hắc y nhân thứ ba :
- Ngươi là...
Một trong những nhân vật xuất hiện đợt sau cùng bỗng quát vang :
- Muốn sát nhân diệt khẩu ư, Khúc Hồng Nguyên? Đừng quên quyền thanh lý môn hộ, xử trị phản đồ là của thất đại phái đối với đệ tử bổn phái. Sao họ Khúc ngươi dám lạm quyền, vừa hạ sát đệ tử bổn phái Võ Đang? Đừng trách bần đạo đã đến lúc khó thể dung tình. Đỡ!
Nhân vật này bật chưởng lao vào Khúc Hồng Nguyên.
“Vù...”
Khúc Hồng Nguyên cười vang :
- Chưởng môn lão Đạo Huyền Vi đó ư? Đừng trách mỗ mà hãy tự trách sao Chưởng môn thất đại phái chỉ một đêm đã cùng nhau xuất hiện, quyết vu khống mỗ là Lệnh chủ Xuyên Vân lệnh. Còn muốn giao đấu ư? Yên tâm, vì lúc nào người của mỗ cũng chờ sẵn. Xuất hiện đi. Tất cả nào. Ha ha...
Quanh Khúc phủ lập tức cháy bùng lên thật nhiều những ánh hỏa quang từ những ngọn đuốc, soi sáng khắp một vùng.
Ở đó, những hắc y nhân đều bị lộ diện và bị những nhân vật được Khúc Hồng Nguyên gọi là Chưởng môn thất đại phái lập tức nhận ra :
- A đi đà Phật. Giác Thanh đó ư? A... bần tăng quả không ngờ.
- Bao Thương Hải? Vậy Triệu Bất Vi lần đó mất mạng là có phần ngươi? Ta phải giết ngươi. A...
- Bất Diệu? A... bần ni luôn xem ngươi là ái đồ ưu tú. Bất Diệu ngươi thật là làm bần ni hoàn toàn thất vọng. Nam mô a di đà Phật.
Đủ cả những đệ tử thất đại phái đều bị những Chưởng môn nhân nhận diện.
Trong đó có hai đã chết vì bị Khúc Hồng Nguyên ngay lúc đầu hạ thủ.
Phát hiện ở môn phái có phản đồ, hầu hết các Chưởng môn đều phẫn nộ lập tức tiến hành việc tự tay thanh lý môn hộ, xử phạt phản đồ.
Hai Chưởng môn nhân còn lại vì không còn phản đồ để hành xử, cả hai lao vào Khúc Hồng Nguyên :
- Nói gì thì nói, họ Khúc ngươi vì chính là Lệnh chủ Xuyên Vân lệnh nên đêm nay lũ phản đồ các phái mới cùng đến đây. Ngươi có sát nhân diệt khẩu cũng vô ích. Vì bản chất một ngụy hiệp như ngươi đã phơi bày. Đỡ chiêu.
“Vù...”
Vị Chưởng môn thứ hai thì quả quyết hơn :
- Mưu toan đã bại lộ, họ Khúc ngươi có nói nhiều cũng vô ích, muốn toàn mạng, ngươi chỉ còn một cách là mau mau giao hoàn những gì đã dùng mưu chiếm đoạt từ các phái. Nếu không, thất đại phái thật khó dung tình. Đỡ chiêu.
“Ào... ào...”
Nhưng Khúc Hồng Nguyên quả thật đã có sẵn mọi chuẩn bị. Người của Khúc phủ đã tuôn ra vây kín những Chưởng môn nhân thất đại phái. Họ Khúc còn hạ lệnh :
- Khi mọi việc chưa minh bạch, toàn bộ Khúc phủ nội bất xuất, ngoại bất nhập. Để xem kẻ nào to gan, toan dùng kế ngậm máu phun người mưu hại Khúc Hồng Nguyên ta. Ha ha...
Thuộc nhân của họ Khúc chính nhờ nhiều nên xông ra vây kín, càng lúc càng khiến các Chưởng môn khốn đốn.
Và để chi trì sinh mạng là điều cốt yếu, các Chưởng môn bắt đầu vận dụng tuyệt kỹ từ lâu vang danh của môn phái họ.
Trường huyết chiến vì thế cứ kéo dài.
Màn đem dần qua đi, những tia sáng rực rỡ của một ngày mới đang từ từ lộ diện, soi tỏ một phần hậu quả của sau một đêm huyết chiến.
Thuộc hạ của Khúc Hồng Nguyên đã vơi nhiều nhân số. Những kẻ có bản lãnh kém thì lúc này đã hóa thành những thi thể vô hồn. Những người còn lại vì càng lúc càng phẫn nộ nên bây giờ sinh liều lĩnh, quyết cùng chủ nhân Khúc Hồng Nguyên báo thù cho nhiều người đã chết, giữ gìn uy danh từ lâu nay của đại phủ Kim Lăng Phú Hiệp Khúc Hồng Nguyên. Họ tận lực giao chiến, quên cả việc đã trải qua một đêm dài.
Ngược lại, hình dong của những Chưởng môn thất đại phái cũng hết sức tiều tụy, mệt mỏi. Họ cũng đã trải qua suốt một đêm dài chi trì sinh mạng. Mọi tuyệt kỹ họ đã sử dụng. Toàn bộ sở học họ đều thi triển. Và lúc này, dù người của Khúc phủ đã bị họ tiêu diệt khá nhiều, nhưng Khúc Hồng Nguyên vì nổi danh là Kim Lăng Phú Hiệp nên những tài vật được họ Khúc dùng để thỉnh mời nhiều cao thủ cũng đã đến lúc phát sinh diệu dụng.
Những Chưởng môn nhân muốn sát hại nhiều hạ nhân của Khúc phủ - là điều đã xảy ra suốt một đêm qua - họ đã trả giá bằng chính sức lực chân nguyên của họ đã bị cạn kiệt. Và những cao thủ còn lại của Khúc phủ lúc này dù không nhiều, dù cũng kiệt lực như những Chưởng môn, nhưng họ vẫn đông hơn so với số lượng chỉ vỏn vẹn bảy nhân vật đứng đầu thất đại phái.
Khúc Hồng Nguyên đã nhìn rõ cực diện. Vì thế, dù họ Khúc cũng đã quá mệt mỏi vì kiệt lực nhưng vẫn ngạo nghễ cười vang :
- Phải có ai đó trong bọn Chưởng môn nhân các ngươi vì đích thực là Lệnh chủ Xuyên Vân lệnh nên mới nghĩ ra mưu kế này hại ta. Kẻ đó phải chết nếu bọn ngươi chịu cáo giác. Nếu không, Khúc mỗ dù sau này có là kẻ đại thù của thất đại phái vẫn quyết hôm nay lấy mạng tất cả bọn ngươi. Giết! Giết tất cả cho ta. Ha ha...
Được họ Khúc khích lệ, những cao thủ Khúc phủ đều phấn khởi, nhất là thấy đích thân họ Khúc cũng cùng thuộc hạ một phen đồng sinh đồng tử, họ xông ào vào những Chưởng môn nhân :
- Giết! Ha... ha...
- Giết hết! Giết tất cả. Ha... ha...
Đó như là đợt sóng cả cuối cùng được đẩy dồn lên, sẽ quật tan nát mọi chiếc thuyền dù nhỏ dù to nhưng đã trải qua một đêm dài chống trả quá nhiều đợt phong ba cuồng nộ.
Những Chưởng môn nhân tái mặt, tin chắc phen này sẽ không ai toàn mạng thoát ra khỏi Khúc phủ.
Nào ngờ, chính lúc này từ phía sau Khúc phủ bỗng lần lượt xông đến nhiều nhân vật có hình dong thật cổ quái. Họ như những quái nhân đã lâu rồi chưa thấy ánh mặt trời. Họ nheo nheo mắt và từ khe mắt họ đang nheo, lại phát ra toàn là những tia nhìn căm phẫn.
Họ xông đến như thác lũ, trút mọi căm phẫn vào Khúc Hồng Nguyên, vào những cao thủ hạ nhân của họ Khúc :
- Giết! Giết này! Ha ha..
- Giết hết lũ độc ác đã giam giữ chúng ta bấy lâu nay. Ha ha...
- Giết! Ha ha...
Cục diện đã xoay chuyển, đổ tất cả mọi bất lợi lên đầu họ Khúc và những ai là người của họ Khúc ngay tại Khúc phủ.
- Ha... ha...
“Ầm! Ầm!”
- Giết! Ha ha...
“Ầm! Ầm!”
Khúc Hồng Nguyên biến sắc, toan đào thoát, chợt bị một ánh kiếm chớp chiếu ngang mặt, kèm theo một tiếng thét căm hờn :
- Dám đối xử tàn tệ với Ngân Kiếm Câu Hồn Hứa Thừa Ân ta ư? Muốn chết!
Khúc Hồng Nguyên chấp chới vì bất lực :
- A... a...
“Phập!”
Khúc Hồng Nguyên không thể thoát chết, chỉ biết phẫn hận thét lên tiếng cuối cùng :
- Ai? Ai đã hại ta... A... a...
Những hạ nhân của họ Khúc cũng chịu chung số phận. Tất cả đều thảm tử, chết không toàn thây vì đã hứng chịu những phẫn uất căm hờn của những quái nhân hình dong cổ quái vừa từ phía sau Khúc phủ ào ào tuôn ra.
/29
|