“Hàn công tử! Ngài tìm ta có việc gì không? Mama người chưa tới tiếng đã tới trước.
Quỳnh Tinh không biết lấy ra từ đâu một cái bàn tính, theo mama tiến vào trong phòng, trên tay chưa từng ngừng lại.
“Tốt lắm. Mama, Hải Đường nói, ba năm trước đây ngươi mua nàng về từ nơi khai thác đá, ừ . . . Dùng mười lượng bạc để mua. Nàng ở đây ba năm, ngươi cố ý đào tạo, một ngày ăn, ở, mặc, dùng, tốn không đến mười văn tiền, cứ cho như mười văn tiền là được rồi, một tháng là ba lượng. Mỗi ngày học một ít thứ, một tháng coi như tốn ba mươi văn tiền của ngươi. Ngươi lại mời sư phụ khác về dạy nàng tỳ bà, đàn tranh, nguyệt cầm (đàn nguyệt), ba loại nhạc khí này, tỳ bà là Hải Đường vốn biết, không tính, về phần học phí đàn tranh cùng nguyệt cầm, mỗi loại mỗi tháng lấy một lượng coi như là được rồi, hai loại là hai lượng. Mama lại không keo kiệt, cho Hải Đường hai nha hoàn là Nguyệt Nga và Tiểu Tụy, lại có một gian nhã phòng ( căn phòng lịch sự ) không nhỏ lắm cho Hải Đường ở, phòng ở này, tính theo số chẵn, khoảng hai trăm lượng được rồi, Nguyệt Nga và Tiểu Thúy theo thứ tự dùng năm lượng bạc để mua, tổng cộng là mười lượng. Họ cùng Hải Đường ba người, một năm đồ dùng hằng ngày bao ăn ở, cùng Hải Đường ở cùng một chỗ, tính cả tiền căn phòng nhỏ họ ở, ba năm mướn tiền phòng là một trăm ba mươi mốt lượng hai trăm bốn mươi văn tiền. Niệm tình ngươi ngày thường đối xử với họ không tệ. Hải Đường thành hoa khôi thay ngươi kiếm được tiền, ta không tính với ngươi. Lúc trước ta dùng giá bốn ngàn lượng để mua nàng, đến bây giờ không phải thanh quan ( xử nữ ) rồi, nàng cũng bị mất giá! Lấy ba ngàn lượng cũng coi như là tốt rồi, tổng cộng là ba ngàn sáu trăm tám mươi bốn lạng hai trăm năm mươi lăm văn tiền, ta cũng không so đo với ngươi, coi như bốn ngàn lượng là được rồi. Hiện tại ta muốn ba người các nàng rời đi, bốn ngàn lượng ở chỗ này, ngươi đếm một chút, không có vấn đề gì thì chúng ta đi.”
Hàn Tinh không để ý tới biểu tình bị dọa sợ đến ngây ngô kia của mama, nói một tràng dài xong, cầm trà lên uống, tiếp đó lại nói: “Nguyệt Nga, Tiểu Thúy, các ngươi đi thu dọn . . . . Mà thôi, đừng thu, đồ ở nơi này, mang ra ngoài xúi quẩy. Đó! Mama, ngậm miệng lại, tránh cho muỗi bay vào, mới vừa rồi ta ăn ở đây tính một ngàn lượng cho ngươi là được rồi, coi như là khen thưởng.”
Trời ơi! Nào có ai tính như vậy? Dùng bốn ngàn lượng liền mua được hoa khôi Biện Kinh hay sao? Quá đơn giản đi!
Mỗi người đang ngồi, tất cả đều bị sợ đến mức sửng sốt, đứng tại chỗ, không biết nên nói cái gì.
Nhất là mama, Hàn Tinh dùng bốn ngàn lượng mua đi hoa khôi của nàng, thế nhưng mỗi hạng mục nhỏ đều nói rất rõ ràng, không có gì để soi mói, nhưng mà . . . .
Mama sau khi lấy lại tinh thần liền nhìn Quỳnh Tinh, nhưng không còn một bóng người, nàng chỉ biết nhìn chằm chằm năm ngàn lượng bạc trên bàn cười khổ.
Năm ngàn lượng? Hàn công tử lại dùng năm ngàn lượng mua hoa khôi nàng đào tạo, hắn thật là được!
Mama thở dài, cầm ngân phiếu năm ngàn lượng trên bàn, tập tễnh rời khỏi sương phòng.
Thôi! Nể tình một thời gian trước hắn tốn không ít tiền ở Liễu Nhạn lâu, tìm thêm một hoa khôi là được rồi, nàng không tin không thể tìm được người có thể thay thế Hải Đường.
Ra khỏi Liễu Nhạn lâu, Quỳnh Tinh thảnh thơi ôm Hải Đường, vừa đi vừa nói: “Hải Đường a! Nàng phải cảm tạ ta mới được! nếu không có ta, nàng còn ở tại Liễu Nhạn lâu!”
Hải Đường cảm động nhìn nàng, nhất thời rơi lệ, không nói lại được.
“Ai, nàng đừng có khóc!” Quỳnh Tinh vội vàng cầm chiếc khăn tay của Hải Đường lên lau, vội vàng dụ dỗ nói: “Hải Đường, ra khỏi Liễu Nhạn lâu là việc vô cùng vui mừng, khóc nhiều xúi quẩy đó! Trừ khi . . . . . Nàng chê ta không tốt, không muốn đi theo ta.”
Hải Đường vội vàng nói: “Không không không, ta thật vui mừng, người ta là vui mừng quá nên khóc thôi!”
Nguyệt Nga ở một bên cũng nói: “Đúng vậy! Công tử, tiểu thư và chúng tôi là rất vui mừng nên mới khóc.”
Quỳnh Tinh nghe xong, vẻ mặt là lạ, cẩn thận nói: “Vui mừng cũng khóc sao? Ba người các ngươi thật đúng là phiền toái, xem ra ta phải nhanh chóng tìm người xứng đáng gả các ngươi đi thôi. Tránh cho một ngày kia bị nước mắt của các ngươi làm cho chết đuối, lúc đó, ta mới là người phải khóc.
Nói xong nàng còn giả trang thành mặt quỷ, chọc cho ba người đang khóc lóc dở khóc dở cười.
Huyền Đình Thiệu rất sát phong cảnh, nói chen vào.
“Hàn Tinh, ngươi thật sự muốn dẫn ba người họ trở về sơn tráng à?” Tay hắn chỉ vào ba người Hải Đường.
“Đúng vậy.”
“Nhưng mà các nàng cái gì cugx không có, nagy cả quần áo cũng không lấy, làm sao để sinh hoạt hàng ngày bây giờ?” Cốc Úy Tố khó xử nói.
Quỳnh Tinh than thở nhìn ngốc tử trước mắt.
“Ở bên trong sơn trang thiếu phòng sao?” Nàng hỏi.
“Không có.” Trả lời là Cốc Úy Tố.
“Thiếu tiền sao?”
“Nói giỡn!” Huyền Đình Thiệu chế nhạo.
“Thiếu bát, thiếu đũa sao?”
Hai người lắc đầu, bọn họ có chút hoài nghi Hàn Tinh.
Quỳnh Tinh đột nhiên trừng mắt hạnh, hét lớn: “Vậy các ngươi khẩn trương cái gì? Nhạc Tâm Trừng không phải nói, chỉ cần ta có bản lĩnh mang được Hải Đường đi, những thứ khác, không phải tất cả đều đơn giản sao? Các ngươi sợ ba người họ ăn sụp Lăng Hạo sơn trang phải không, còn xem thường các nàng?”
Cốc Úy Tố cùng Huyền Đình Thuộc mãnh liệt lắc đầu, oán hận nhìn các huynh đệ ở một bên xem trò vui.
Quỳnh Tinh hài lòng nhìn hai người.
“Yên tâm đi! Ba người họ ta sẽ chuẩn bị thật tốt. Ban đầu ta đến Lăng Hạo sơn trang hai tay đều trống trơn, so với các nàng còn thảm hơn, hiện tại, ta không phải trôi qua rất tốt sao, hơn nữa mới vừa rồi kiếm không ít tiền, toàn bộ dùng cho các nàng cũng dư dả.” Quỳnh Tinh dùng giọng nói vô cùng mềm nhẹ, trả lời hai người đang ngây như phỗng trước mắt.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Vừa rồi còn rống lớn tiếng như vậy, bây giờ lập tức nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ rồi hả?!
Ở đây, mọi người đều hoảng sợ, Hàn Tinh này cũng quá hỉ nộ vô thường đi?
Nhìn những vẻ mặt khác nhau của mấy người, Quỳnh Tinh biết bọn họ đang suy nghĩ gì, thật vui mừng khi đạt được mục đích của mình.
Hừ! không ra oai phủ đầu, con hổ các ngươi liền nghĩ là mèo bệnh sao! Quỳnh Tinh dắt Hải Đường, vui mừng trở về Lăng Hạo sơn trang.
Đêm nay nhất định phải ngủ đến khi trời sáng. Quỳnh Tinh vui vẻ nghĩ.
***
Ngày hôm sau sau khi trở lại Lăng Hạo sơn trang, Quỳnh Tinh vô cùng mệt mỏi.
KHông phải do công việc quá bận, mà là do xã giao quá nhiều.
Nhạc lão phu phụ lập tức muốn gặp nàng, lại cả phu thê Cốc lão cùng muốn gặp nàng, làm cho Quỳnh Tinh trực tiếp ăn không tiêu.
Thế nhưng dàn xếp cho ba người Hải Đường các nàng, Quỳnh Tinh không thể không tự mình xử lý, thế nhưng Nhạc Tâm Trừng lại muốn nàng “chuyển nhà”. Không thành vấn đề! Chuyển thì chuyển, nhưng mà nàng không ở tại Tuyết Mặc hiên, — cũng không ở tại Đông Tình các, chính mình chọn trúng một gian tên là Hàm Yên, còn đổi tên thành Thu Ý trai, nàng mới không cần khiến hắn đắc ý đâu!
Nhưng mà, Nhạc Tâm Trừng cũng không nói gì, chỉ kiên trì muốn đề danh ( viết tên ).
Dù sao chữ hắn cũng không tệ lắm! Quỳnh Tinh chỉ làm như không thấy chuyện này, sau khi nhìn tấm biển, nhún vai, phủi mông một cái liền bỏ của chạy lấy người.
Quỳnh Tinh thật vất vả mới xong việc, lại bị một câu “thiếu gia muốn họp” liền bị mời đi Hạo Vân lâu, nàng không nói hai lời, kéo theo Hải Đường cùng nhau chịu tội.
Trong Hạo Vân lâu, nhóm đương gia trẻ tuổi của Lăng Hạo sơn trang, toàn bộ đều đến đủ, chính là không thấy tổng quản các lâu đến.
Này không giống là đi họp, giống như Hồng Môn Yến hơn.
“Tâm Trừng, hôm nay gọi Hàn Tinh tới làm gì? Có phải ngại không khí quá yên tĩnh , muốn tìm người chửi vài câu hay không?”
Cốc Úy Minh cầm hoa quả lên, vừa ăn vừa trêu ghẹo hỏi.
Nhạc Tâm Trừng cười mà không đáp, nghĩ đến Hàn Tinh, thật sự làm hắn đau đầu.
Cả ngày không có việc gì liền cùng hắn dây dưa, lại ngại hắn nơi này không tốt, chỗ kia không đúng, thật khó phục vụ!
Hắn cũng không biết tư tưởng cổ quái của Hàn Tinh là từ đâu tới, còn có một thân bản lĩnh không thể tưởng tượng nổi, hắn thế nào cũng không tra được lai lịch của Hàn Tinh.
Có lúc hắn thấy Hàn Tinh quá bận rộn, muốn giúp một ít chuyện mà thôi, Hàn Tinh lại kêu hắn cút ra khỏi cửa! Nhạc Tâm Trừng thật sự không biết mình làm gì đã làm gì để bị ghét như vậy.
Hàn Tinh lại rất khỏe, chuyện gì cũng phải chính mình làm, hắn lo lắng lại bị Hàn Tinh hiểu lầm, làm cho Nhạc Tâm Trừng vô cùng buồn bã.
Sau khi Hải Đường đi tới Lăng Hạo sơn trang, ngày đêm đều ở cạnh Hàn Tinh, giống như cố ý muốn cường điệu Hàn Tinh là nam tử, không phải nữ nhân; Nhạc Tâm Trừng biết rõ ràng không thể đụng vào, rồi lại không nhịn được hoài nghi Hàn Tinh là nữ nhân, mà không phải nam nhân.
“Hồi hồn mau! Lão ca, Nhạc Tâm Trừng, hồi hồn!” Tay Nhạc Tâm Viễn khua khua trước mắt hắn.
Nhạc Tâm Trừng tức giận trợn mắt một cái: “Ngươi làm cái gì vậy?” Nói xong mới thấy khuôn mặt tươi cười của những người khác, nhìn thẳng hắn.
Tay Huyền Đình Vận khoác lên vai Nhạc Tâm Trừng nói: “Ta nói lão huynh! Úy Minh chỉ là nói ra tên của Hàn Tinh mà thôi, ngươi liền mất hồn, chờ lát nữa hắn đến, ngươi không phải sẽ động dục giống như ngựa đực sao?”
Nhạc Tâm Trừng cho hắn một nắm đấm, xem như trả lời.
Huyền Đình Vận kêu lên một tiếng, khinh thường nói: “Thật không có phong độ, chỉ là vui đùa mà thôi, ngươi liền đánh người!” Hắn vừa đi vừa lắc đầu trở lại vị trí ngồi.
Nhạc Tâm Viễn chỉ Huyền Đình Vận cười trêu: “Ngươi điên rồi! Nhổ lông ở ngoài miệng hổ. Hàn Tinh là bảo bối của ca ca ta! Hắn chết cũng không thừa nhận Hàn Tinh là một nam nhân, nhưng mà dáng vẻ Hàn Tinh so với Hải Đường còn đẹp hơn, đương nhiên sẽ làm cho người ta hiểu lầm rồi.”
“”Ta không hiểu vì sao Tâm Trừng lại chỉ vừa ý tên tiểu tử Hàn Tinh kia?” Cốc Úy Minh uống một ngụm trà, lắc đầu.
“Hả? Ngươi không thích Hàn Tinh sao? Ý của ta là, nếu Hàn Tinh là cô nương, ngươi cũng không thích sao?” Huyền Đình Thiệu tò mò hỏi.
Những lời này của hắn rơi vào trong tai Quỳnh Tinh đang muốn đi vào, nàng thật tò mò Cốc Úy Minh kia sẽ nói cái gì.
Nàng trừng mắt liếc những người ở chỗ này, ý bảo, ai dám lên tiếng, ta liền làm thịt hắn.
Dưới ánh mắt này của nàng, ai dám nói chuyện.
Cốc Úy Minh đưa lưng về phía cửa vẫn không biết sống chết nói: “Nếu như Hàn Tinh là cô nương, ta cũng không cần nàng. Các ngươi suy nghĩ một chút, Hàn Tinh đẹp thì đẹp, nhưng tính tình như kia, ai dám muốn sao? Một bụng suy nghĩ quỷ quái, không chỉnh chết người là không cam lòng, nàng lại mạnh mẽ, ai làm trượng phu của nàng khẳng định sẽ bị hù chết. Hàn Tinh so với con cọp mẹ còn đáng sợ hơn, ta không chịu nổi có người cả ngày ở bên tai càu nhàu không ngớt, giống như mẫu dạ xoa, nói không chừng là hồ ly chuyển thế. Không đúng nha! Dáng người Hàn Tinh, nếu là một nữ nhân, khẳng định là không có ngực . . . . .”
Cốc Úy Minh một chút cũng không phát hiện ra có cái gì không đúng, phê bình bốn phía.
Mà mỗi người ngồi ở đó cũng nghe không nổi nữa, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Hàn Tinh, càng thêm làm người ta sởn tóc gáy.
Cốc Úy Minh như cũ văng nước miếng vui sướng nói, chỉ thiếu không có khoa tay múa chân thôi.
“ . . . . . . Cho nên, ta nói nếu Hàn Tinh là nữ nhân, cũng sẽ không gả đi được, cả đời làm bà cô già.” ( Nguyên văn là lão cô bà )
Cốc Úy Minh nói xong, mới cầm lấy trà uống một ngụm, giọng nói của Hàn Tinh liền truyền đến.
“Như vậy, ngươi cho rằng dạng nữ nhân nào mới là tốt nhất?”
Cốc Úy Minh trà vừa vào miệng, lập tức phun ra, chật vật nhìn về phía cửa.
Trời ạ! Bọn này (nguyên văn) thật không có ai nghĩa khí, cư nhiên không có ai cứu hắn. Cốc Úy Minh thấy khóe miệng Nhạc Tâm Trừng nhấc lên một nụ cười tà.
Quỳnh Tinh dắt tay Hải Đường, đẩy tới trước mặt Cốc Úy Minh hỏi: “Không biết Hải Đường có đủ tốt hay không?”
Cốc Úy Minh không dám nói một tiếng, gật mạnh đầu.
“Như vậy ngươi nguyện ý cưới Hải Đường không?”
Cái gì? Cái gì cơ?
Cốc Úy Minh cùng Hải Đường kinh ngạc nhìn Hàn Tinh, mọi người cũng vì biến chuyển to lớn này làm cho ngây ngẩn cả người.
“Không phải vậy . . . .” Cốc Úy Minh vội vàng muốn giải thích.
“Đó, không phải ngươi muốn kết hôn với nàng sao?”
“Phải . . . .Không phải . . . .” Cốc Úy Minh gật đầu lại lắc đầu.
Quỳnh Tinh không kiên nhẫn hỏi: “Rốt cuộc là phải hay không phải đây?”
Nhạc Tâm Trừng buồn cười nhìn một màn này, đắc ý trong lòng.
Đại khái đây chính là bị mất mặt đi! Cốc Úy Minh khó xử nghĩ.
Trong lúc Cốc Úy Minh khổ sở, Quỳnh Tinh đột nhiên vòng vo đề tài, điều này làm cho đám người cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất.
“Tốt lắm, các ngươi nói tìm ta tới họp, nhưng ta xem giống như là hồng môn yến đi.” Quỳnh Tinh ngồi xuống bàn, gắp đồ ăn cho Hải Đường.
Mọi người lại một trận kinh ngạc.
Cốc Úy Minh phát hiện nguy hiểm được giải trừ, vội vàng gắp thức ăn nịnh bợ: “Chúng ta mời ngươi ăn một bữa, thuận tiện hỏi thăm mấy ngày nay ngươi vất vả.
Quỳnh Tinh nhướn mày, nhìn một bàn đồ ăn trước mắt, nửa đùa nói: “Ta không cần phải lấy châm bạc* kiểm nghiệm chứ, chót chút kì quái đó.”
Bọn người Nhạc Tâm Trừng mới ngồi xuống, ngoài cửa truyền đến một trận cười duyên: “Ca của ta và bọn họ nào có lá gan dám hạ độc ngươi nha!” Nhạc Tâm Hà một thân đồ đỏ, sáng rực rỡ.
Nhạc Tâm Trừng sai người bày đồ ăn lên, đối với muội muội này, hắn cũng rất nhức đầu.
Nhạc Tâm Hà thấy Hải Đường ở bên cạnh Quỳnh Tinh, ánh mắt sáng lên, lôi kéo tay Hải Đường nói: “Ngươi chính là Hải Đường sao! Từ khi ngươi tới sơn trang, ta đã muốn đi nhìn ngươi, nhưng mà vì ta phải đi theo nương đi lễ Phật mà kéo dài đến tận bây giờ. Ngươi thật đẹp, khó trách Hàn Tinh thích ngươi.” Nàng nhìn đến ngây người, Hải Đường cùng Hàn Tinh đứng chung một chỗ, thật giống một đôi do trời đất tạo nên!
“Làm gì có, Hàn Tinh vừa rồi thiếu chút nữa là không quan tâm ta rồi!” Lần đầu tiên Hải Đường nhìn đã thấy thích cô nương hoạt bát này.
“Oa! Mỹ nữ chính là mỹ nữ, giọng nói thật dễ nghe, dễ nghe vô cùng. Ta là Nhạc Tâm Hà, ngươi gọi ta Tiểu Hà là được.” Nhạc Tâm Hà phòng khoáng giới thiệu.
“Giọng nói của ta lúc nói chuyện còn dễ nghe hơn, vì sao khô ng thấy ngươi khen ta.” Quỳnh Tinh bất bình nói.
“Ngươi là nam.” Mọi người nói lại một câu chặn họng.
Quỳnh Tinh nhất thời nản lòng, cầm chiếc đũa không ăn, buồn bực không lên tiếng.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vô cùng không hiểu, đành phải lẳng lặng ăn.
Đột nhiên ——
“Ai ——.” Quỳnh Tinh thở dài một tiếng: “Tại sao các ngươi lại cảm thấy ta là nữ nhân?” Hỏi một câu không đầu không đuôi.
Hải Đường quái dị nhìn nàng một cái.
“Ta tin tưởng ngươi là nam nhân.” Cốc Úy Tố động viên an ủy.
Nhạc Tâm Viễn trừng mắt liếc hắn một cái.
Huyền Đình Vận nửa đùa nửa thật nói: “Chúng ta đối với việc nghĩ ngươi là nữ nhân đã sớm chết tâm. Chỉ là . . .” Hắn dừng lại một chút lại nói: “Riêng Tâm Trừng, đối với ngươi vẫn hứng thú bừng bừng như cũ.” Ánh mắt nhìn vô cùng ám muội.
Quỳnh Tinh nhíu mày nhìn về phía Nhạc Tâm Trừng. “Tính”* sao? Hắn (NTT) với “hắn”(HT)?!
*Nguyên văn là “Tính trí”: (性致) gần giống với “Hưng trí”. Ở phía trên HĐV có nói đùa là “có hứng thú bừng bừng” nên Quỳnh Tinh nghe nhầm thành “Tính trí” (Hứng thú = hứng trí). Ngoài ra, tính còn có thể hiểu là nhu cầu tình dục :”>
Nàng hắng giọng một cái: “Khụ, ‘ tính’ trí bừng bừng* sao? Ta không có nghe sai đi!” Cố ý cường điệu từ “tính”
*Ý nói anh Nhạc Tâm Trừng có hứng thú tình dục với chị này, điều đặc biệt là chị này giả trai -> anh này có hứng thú tình dục với con trai. Đại khái là thế.
Tất cả mọi người đều nghe ra ý tạo ngôn ngoại*, chỉ riêng Nhạc Tâm Hà là thiếu nữ thiên chân vô tà** vẫn không hiểu.
*Ý ở ngoài lời.
**Ngây thơ.
Nhạc Tâm Trừng ý cười nồng đậm cố tình gật đầu.
Quỳnh Tinh thấy, vỗ trán kêu to: “Oh! Thượng đế! Không ngờ lại để cho ta gặp gay ở chỗ này!”
“Gay? Là cái gì?” Mọi người nghi hoặc nhìn Hàn Tinh đang kêu trời kêu đất.
Bỗng chốc, Quỳnh Tinh lại khôi phục tỉnh táo lúc trước, mặt biến sắc nhanh như lật sách, làm cho người ta không kịp thích ứng.
Quỳnh Tinh nhìn thẳng vào Nhạc Tâm Trừng.
“Tại sao?” lại là một câu hỏi không hiểu.
“Ách . . .” Hắn nghĩ một chút mới nói: “Cảm giác.” Đáp lại đơn giản.
“Feeling?” Quỳnh Tinh kêu to.
Nhạc Tâm Trừng gật đầu, giống như đã quen nàng nói xằng, không để ý tới.
“Không được, lời của ngươi không chính xác, ngươi nói lại đi.” Quỳnh Tinh chỉ định Huyền Đình Vận trả lời.
“Tại sao lại hỏi ta?” Huyền Đình Vận mở to hai mắt.
Nhưng mà, oán giận thì oán giận, hắn vẫn phải nói.
“Ta nghĩ, vì khí chất cùng cử chỉ của ngươi quá mức . . . . . . thanh tú, cho nên mới làm cho người ta hiểu lầm rất lớn. Nhưng mà, ngươi là người phía Nam! Vốn là có vẻ ngoài thanh tú, hơn nữa quan hệ của ngươi với Hải Đường cô nương, đã chứng minh ngươi là một nam nhân.” Huyền Đình Vận thật thông minh, không quên bỏ thêm một câu cuối cùng này.
Quỳnh Tinh không cho là đúng nhíu mày. Cái gì thôi! Nàng mới không chấp nhận lời giải thích kiểu này.
“Nếu như ngươi là nam nhân, vì sao phải xỏ lỗ tai?” Giọng nói Nhạc Tâm Trừng trầm thấp đột nhiên truyền đến.
Quỳnh Tinh cũng không qua loa, trả lời ngay: “Lúc ta còn nhỏ thật lhos nuôi, cho nên mẹ ta xỏ lỗ tai cho ta, coi ta như cô nương mà nuôi. Ta nghĩ các ngươi cho rằng ta là cô nương, chắc là vì lý do này rồi.” Nói xong vẫn không quên buồn bã thở dài một hơi.”
Quỳnh Tinh dò xét nhìn vẻ mặt cảu mọi người, xem ra là bọn họ tin.
Không được, lời này nói không hợp lý. Nhạc Tâm Trừng không tin.
Hải Đường rất hợp tác dựa vào người Quỳnh Tinh, an ủi nàng: “Dạ, ta tin tưởng tuyệt đối ngươi là nam nhân, không một chút nào giống cô nương.”
“Cũng là ngươi tốt nhất.” Quỳnh Tinh vùi đầu vào mái tóc Hải Đường.
Ta sắp nhịn không nổi rồi. Quỳnh Tinh liều chết nhịn cười.
“Hàn Tinh, ta cũng tin tưởng ngươi.” Người ủng hộ trung thành của Hàn Tinh, Cốc Úy Tố xen vào nói.
Nhạc Tâm Trừng lại liếc hắn một cái, sao cái gì hắn cũng làm trái với mình đây?
Quỳnh Tinh thật vất vả mới nhịn được một bụng cười, xoay người dùng sức vỗ bàn một cái, giọng nói không quên đề cao.
“Các ngươi con mẹ nó là có ý gì! Các ngươi nói ta là nữ nhân là sao! Các ngươi thấy ta lợi hại như vậy, tùy tiện ngoắc ngón tay đã có nữ nhân dựa vào yêu thương. Không biết ai có sức hấp dẫn như vậy!”
Những lời này tuyệt đối không sai, nàng mê đi những nữ hài tử, làm cho các cô nương vì nàng mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt.
Đầu tiên mọi người đều sửng sốt, tiếp theo là kinh ngạc, tiếp đó là muốn cười.
Cốc Úy Tố cùng Nhạc Tâm Viễn, Huyền Đình Thiệu không che dấu chút nào, cười to lên tại chỗ.
Nhạc Tâm Hà là nữ hài tử, tương đối xấu hổ, nhưng cũng không nhịn được ôm lấy Hải Đường cười to. Ba nam nhân còn lại mắt đều trợn lên.
Nhạc Tâm Viễn chỉ vào Hàn Tinh, đứt quãng nói: “Vốn là không tin, bị . . . . Bị ngươi làm thành như vậy, ta . . . . nhưng . . . . phục ngươi rồi, ha . . . . Không có nữ nhân nào . . . sẽ . . . . đắc ý vỗ bàn . . . . . hô to con bà nó, oh! Làm ta cười chết rồi . . . . . .”
Nhạc Tâm Viễn không nói được nữa, thật sự hắn bị Hàn Tinh làm cười chết mất.
Huyền Đình Vận nhịn đã lâu, quyết định nói: “Cũng sẽ không có nam nhân nào vì che dấu hay làm rõ thân phận mà kêu to con mẹ nói.”
Nhất thời mặt Quỳnh Tinh như quan công.
Vốn nàng còn buồn bực tại sao mọi người lại cười, ngay cả Hải Đường cũng cười đến mức không dậy được, bây giờ . . . Nàng thật sự hối hận về hành động vừa rồi.
Làm người ta buồn cười nhất, không phải vì lời nói thô tục cố ý che dấu vừa rồi, mà là vì âm điệu của nàng.
Rõ ràng là giọng nói vô cùng trong trẻo, vì thế người đang ngồi có chút hiểu rõ vì sao Nhạc Tâm Trừng lại chấp nhất với thân phận của Hàn Tinh rồi.
Đáy mắt Nhạc Tâm Trừng có chút hài lòng, bữa tiệc hôm nay, giúp hắn một việc lớn, khiến cho hắn cùng các huynh đệ hiểu được thân phận của Hàn Tinh. Về phần Hải Đường . . . . . Nếu nàng là bạn tốt của Hàn Tinh, Hải Đường giúp che dấu cũng là việc bình thường.
“Đủ rồi, các ngươi mời ta đến, không phải chỉ là cùng ngồi ăn cơm nói chuyện phiếm đi!” Quỳnh Tinh chịu không nổi không khí biến hóa kỳ lạ trong phòng nói.
“Dĩ nhiên.” Nhạc Tâm Trừng trả lời.
“Vậy các ngươi ai có thể giải thích nghi hoặc cho ta đây?”
Cốc Úy Minh có thâm ý khác, nhìn Hàn Tinh mấy lần, đằng hắng một tiếng nói: “Chúng ta cùng Hồ Gia Bảo có đụng chạm một chút, hôm nay truyền đến tin tức hai gian phân quán ở Giang Nam bị thiêu.”
“Bọn họ thiêu quán vào nửa đêm, còn lấy nhiều địch ít, cho dù người của chúng ta có công phú không tệ, cũng ứng phó không nổi, chớ nói chi đến cao thủ trong Hồ Gia Bảo.” Sắc mặt Huyền Đình Vận ngưng trọng.
Quỳnh Tinh thấy sắc mặt của bọn họ khó coi, vì thế can đảm nói: “Bọn họ huyết tẩy hai gian phân quán nào?”
“Hồng Lăng và Hồng Trù.” Cốc Úy Minh trả lời từng chữ.
Hải Đường nghe vậy rùng mình một cái. Quỳnh Tinh nắm tay nàng thật chặt.
“Đối phương có những người như thế nào? Có bao nhiêu người?” Quỳnh Tinh muốn biết Hồ Gia Bảo có bao nhiêu hung ác.
Nhạc Tâm Trừng yên lặng nhìn phản ứng của Hàn Tinh, rất bình tĩnh. Với tuổi cảu hắn, không phải loại phản ứng này.
Nghĩ một chút, Nhạc Tâm Trừng quyết định quan sát nhiều chút về phản ứng của Hàn Tinh.
“Ngươi nói cho ta biết trước, ngươi có năng lực tự bảo vệ mình hay không? Hồ Gia Bảo sẽ đối phó với bất kỳ người nào có liên quan tới Lăng Hạo sơn trang, chúng ta đều hiểu rõ ngươi và Hải Đường cô nương không có năng lực tự bảo vệ.” Nhạc Tâm Trừng không nhanh không chậm nói.
Có điểm bất thường, hắn muốn dò xét cái gì? Ánh mắt Quỳnh Tinh không ngừng chuyển động. Lúc nàng nghĩ chuyện thì ánh mắt sẽ vô cùng linh hoạt.
“Nguyệt Nga và Tiểu Thúy công phu không tệ, có năng lực tự vệ; Hải Đường cũng biết chút căn bản, các nàng tốt. Về phần ta, các ngươi yên tâm đi! Ta dùng một cái bút là đủ rồi.”
“Bút sao? Cũng không phải muốn ngươi viết văn vẻ, bút có tác dụng gì?” Cốc Úy Tố kêu lên.
Hắn chỉ biết Hàn Tinh không có công phu, phải bảo hộ cẩn thận mới được.
Quỳnh Tinh ăn một miếng đồ ăn Hải Đường gắp cho nàng, lơ đễnh nói: “Yên tâm đi! Sẽ không có ai đụng đến ta, ta chỉ là một thư sinh. Các ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề cuat ta.”
“Ngươi đừng quá ngây thơ! Một buổi tối kia Hồ Gia Bảo giết hơn sáu trăm người, không ai thoát khỏi, không phân biệt nam nữ, bất luận là già trẻ, lớn bé, mỗi người đều bị chết rất thảm, thậm chí phụ nữ có thai còn không tha. Ngươi cho rằng bọn họ sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Với thanh danh hiện tại của ngươi, chỉ cần ở Lăng Hạo sơn trang mọi người đều biết, chớ nói chi tới Hồ Gia Bảo.” Cốc Úy Minh kịch liệt nói.
Quỳnh Tinh lạnh lùng cười, nụ cười kia làm cho người ta nổi da gà, một tay khẽ vuốt ve Hải Đường sắc mặt tái nhợt, một tay bưng ly rượu, ánh mắt sâu không lường được.
“Yên tâm! Ta sẽ tự bảo vệ mình.” Nàng lạnh lùng nói.
Mọi người kinh ngạc với sự bình tĩnh và phản ứng của nàng. Nhạc Tâm Trừng lại có chút mê hoặc, hắn thật không hiểu vì sao Hàn Tinh có thể lạnh lùng mà chống đỡ như thế.
“Tháng sau, chúng ta đi tới Giang Nam một chuyế, ngươi cũng phải đi. Chúng ta muốn mượn tài năng và sở trường của ngươi, khôi phục kinh doanh của Hồng Lăng và Hồng Trù, về phần Lăng Hạo sơn trang thì có cha cùng bọn họ, không có việc gì. Ngày mai, ngươi mang Nguyệt Nga cùng Tiểu Thúy, chúng ta phải thử một chút công phu của các nàng.” Huyền Đình Vận vừa nhìn phản ứng của Quỳnh Tinh, vừa nói.
Quỳnh Tinh kéo Hải Đường đi về phía cửa, vừa đi vừa nói: “Biết, ngày mai ta sẽ mang người đến. Hiện tại bản công tử khó chịu, không muốn ăn nữa, thật ngán.”
“Chờ ta với! Ta muốn đi cùng các ngươi.” Nhạc Tâm Hà vội vàng hô to.
Quỳnh Tinh không biết lấy ra từ đâu một cái bàn tính, theo mama tiến vào trong phòng, trên tay chưa từng ngừng lại.
“Tốt lắm. Mama, Hải Đường nói, ba năm trước đây ngươi mua nàng về từ nơi khai thác đá, ừ . . . Dùng mười lượng bạc để mua. Nàng ở đây ba năm, ngươi cố ý đào tạo, một ngày ăn, ở, mặc, dùng, tốn không đến mười văn tiền, cứ cho như mười văn tiền là được rồi, một tháng là ba lượng. Mỗi ngày học một ít thứ, một tháng coi như tốn ba mươi văn tiền của ngươi. Ngươi lại mời sư phụ khác về dạy nàng tỳ bà, đàn tranh, nguyệt cầm (đàn nguyệt), ba loại nhạc khí này, tỳ bà là Hải Đường vốn biết, không tính, về phần học phí đàn tranh cùng nguyệt cầm, mỗi loại mỗi tháng lấy một lượng coi như là được rồi, hai loại là hai lượng. Mama lại không keo kiệt, cho Hải Đường hai nha hoàn là Nguyệt Nga và Tiểu Tụy, lại có một gian nhã phòng ( căn phòng lịch sự ) không nhỏ lắm cho Hải Đường ở, phòng ở này, tính theo số chẵn, khoảng hai trăm lượng được rồi, Nguyệt Nga và Tiểu Thúy theo thứ tự dùng năm lượng bạc để mua, tổng cộng là mười lượng. Họ cùng Hải Đường ba người, một năm đồ dùng hằng ngày bao ăn ở, cùng Hải Đường ở cùng một chỗ, tính cả tiền căn phòng nhỏ họ ở, ba năm mướn tiền phòng là một trăm ba mươi mốt lượng hai trăm bốn mươi văn tiền. Niệm tình ngươi ngày thường đối xử với họ không tệ. Hải Đường thành hoa khôi thay ngươi kiếm được tiền, ta không tính với ngươi. Lúc trước ta dùng giá bốn ngàn lượng để mua nàng, đến bây giờ không phải thanh quan ( xử nữ ) rồi, nàng cũng bị mất giá! Lấy ba ngàn lượng cũng coi như là tốt rồi, tổng cộng là ba ngàn sáu trăm tám mươi bốn lạng hai trăm năm mươi lăm văn tiền, ta cũng không so đo với ngươi, coi như bốn ngàn lượng là được rồi. Hiện tại ta muốn ba người các nàng rời đi, bốn ngàn lượng ở chỗ này, ngươi đếm một chút, không có vấn đề gì thì chúng ta đi.”
Hàn Tinh không để ý tới biểu tình bị dọa sợ đến ngây ngô kia của mama, nói một tràng dài xong, cầm trà lên uống, tiếp đó lại nói: “Nguyệt Nga, Tiểu Thúy, các ngươi đi thu dọn . . . . Mà thôi, đừng thu, đồ ở nơi này, mang ra ngoài xúi quẩy. Đó! Mama, ngậm miệng lại, tránh cho muỗi bay vào, mới vừa rồi ta ăn ở đây tính một ngàn lượng cho ngươi là được rồi, coi như là khen thưởng.”
Trời ơi! Nào có ai tính như vậy? Dùng bốn ngàn lượng liền mua được hoa khôi Biện Kinh hay sao? Quá đơn giản đi!
Mỗi người đang ngồi, tất cả đều bị sợ đến mức sửng sốt, đứng tại chỗ, không biết nên nói cái gì.
Nhất là mama, Hàn Tinh dùng bốn ngàn lượng mua đi hoa khôi của nàng, thế nhưng mỗi hạng mục nhỏ đều nói rất rõ ràng, không có gì để soi mói, nhưng mà . . . .
Mama sau khi lấy lại tinh thần liền nhìn Quỳnh Tinh, nhưng không còn một bóng người, nàng chỉ biết nhìn chằm chằm năm ngàn lượng bạc trên bàn cười khổ.
Năm ngàn lượng? Hàn công tử lại dùng năm ngàn lượng mua hoa khôi nàng đào tạo, hắn thật là được!
Mama thở dài, cầm ngân phiếu năm ngàn lượng trên bàn, tập tễnh rời khỏi sương phòng.
Thôi! Nể tình một thời gian trước hắn tốn không ít tiền ở Liễu Nhạn lâu, tìm thêm một hoa khôi là được rồi, nàng không tin không thể tìm được người có thể thay thế Hải Đường.
Ra khỏi Liễu Nhạn lâu, Quỳnh Tinh thảnh thơi ôm Hải Đường, vừa đi vừa nói: “Hải Đường a! Nàng phải cảm tạ ta mới được! nếu không có ta, nàng còn ở tại Liễu Nhạn lâu!”
Hải Đường cảm động nhìn nàng, nhất thời rơi lệ, không nói lại được.
“Ai, nàng đừng có khóc!” Quỳnh Tinh vội vàng cầm chiếc khăn tay của Hải Đường lên lau, vội vàng dụ dỗ nói: “Hải Đường, ra khỏi Liễu Nhạn lâu là việc vô cùng vui mừng, khóc nhiều xúi quẩy đó! Trừ khi . . . . . Nàng chê ta không tốt, không muốn đi theo ta.”
Hải Đường vội vàng nói: “Không không không, ta thật vui mừng, người ta là vui mừng quá nên khóc thôi!”
Nguyệt Nga ở một bên cũng nói: “Đúng vậy! Công tử, tiểu thư và chúng tôi là rất vui mừng nên mới khóc.”
Quỳnh Tinh nghe xong, vẻ mặt là lạ, cẩn thận nói: “Vui mừng cũng khóc sao? Ba người các ngươi thật đúng là phiền toái, xem ra ta phải nhanh chóng tìm người xứng đáng gả các ngươi đi thôi. Tránh cho một ngày kia bị nước mắt của các ngươi làm cho chết đuối, lúc đó, ta mới là người phải khóc.
Nói xong nàng còn giả trang thành mặt quỷ, chọc cho ba người đang khóc lóc dở khóc dở cười.
Huyền Đình Thiệu rất sát phong cảnh, nói chen vào.
“Hàn Tinh, ngươi thật sự muốn dẫn ba người họ trở về sơn tráng à?” Tay hắn chỉ vào ba người Hải Đường.
“Đúng vậy.”
“Nhưng mà các nàng cái gì cugx không có, nagy cả quần áo cũng không lấy, làm sao để sinh hoạt hàng ngày bây giờ?” Cốc Úy Tố khó xử nói.
Quỳnh Tinh than thở nhìn ngốc tử trước mắt.
“Ở bên trong sơn trang thiếu phòng sao?” Nàng hỏi.
“Không có.” Trả lời là Cốc Úy Tố.
“Thiếu tiền sao?”
“Nói giỡn!” Huyền Đình Thiệu chế nhạo.
“Thiếu bát, thiếu đũa sao?”
Hai người lắc đầu, bọn họ có chút hoài nghi Hàn Tinh.
Quỳnh Tinh đột nhiên trừng mắt hạnh, hét lớn: “Vậy các ngươi khẩn trương cái gì? Nhạc Tâm Trừng không phải nói, chỉ cần ta có bản lĩnh mang được Hải Đường đi, những thứ khác, không phải tất cả đều đơn giản sao? Các ngươi sợ ba người họ ăn sụp Lăng Hạo sơn trang phải không, còn xem thường các nàng?”
Cốc Úy Tố cùng Huyền Đình Thuộc mãnh liệt lắc đầu, oán hận nhìn các huynh đệ ở một bên xem trò vui.
Quỳnh Tinh hài lòng nhìn hai người.
“Yên tâm đi! Ba người họ ta sẽ chuẩn bị thật tốt. Ban đầu ta đến Lăng Hạo sơn trang hai tay đều trống trơn, so với các nàng còn thảm hơn, hiện tại, ta không phải trôi qua rất tốt sao, hơn nữa mới vừa rồi kiếm không ít tiền, toàn bộ dùng cho các nàng cũng dư dả.” Quỳnh Tinh dùng giọng nói vô cùng mềm nhẹ, trả lời hai người đang ngây như phỗng trước mắt.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Vừa rồi còn rống lớn tiếng như vậy, bây giờ lập tức nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ rồi hả?!
Ở đây, mọi người đều hoảng sợ, Hàn Tinh này cũng quá hỉ nộ vô thường đi?
Nhìn những vẻ mặt khác nhau của mấy người, Quỳnh Tinh biết bọn họ đang suy nghĩ gì, thật vui mừng khi đạt được mục đích của mình.
Hừ! không ra oai phủ đầu, con hổ các ngươi liền nghĩ là mèo bệnh sao! Quỳnh Tinh dắt Hải Đường, vui mừng trở về Lăng Hạo sơn trang.
Đêm nay nhất định phải ngủ đến khi trời sáng. Quỳnh Tinh vui vẻ nghĩ.
***
Ngày hôm sau sau khi trở lại Lăng Hạo sơn trang, Quỳnh Tinh vô cùng mệt mỏi.
KHông phải do công việc quá bận, mà là do xã giao quá nhiều.
Nhạc lão phu phụ lập tức muốn gặp nàng, lại cả phu thê Cốc lão cùng muốn gặp nàng, làm cho Quỳnh Tinh trực tiếp ăn không tiêu.
Thế nhưng dàn xếp cho ba người Hải Đường các nàng, Quỳnh Tinh không thể không tự mình xử lý, thế nhưng Nhạc Tâm Trừng lại muốn nàng “chuyển nhà”. Không thành vấn đề! Chuyển thì chuyển, nhưng mà nàng không ở tại Tuyết Mặc hiên, — cũng không ở tại Đông Tình các, chính mình chọn trúng một gian tên là Hàm Yên, còn đổi tên thành Thu Ý trai, nàng mới không cần khiến hắn đắc ý đâu!
Nhưng mà, Nhạc Tâm Trừng cũng không nói gì, chỉ kiên trì muốn đề danh ( viết tên ).
Dù sao chữ hắn cũng không tệ lắm! Quỳnh Tinh chỉ làm như không thấy chuyện này, sau khi nhìn tấm biển, nhún vai, phủi mông một cái liền bỏ của chạy lấy người.
Quỳnh Tinh thật vất vả mới xong việc, lại bị một câu “thiếu gia muốn họp” liền bị mời đi Hạo Vân lâu, nàng không nói hai lời, kéo theo Hải Đường cùng nhau chịu tội.
Trong Hạo Vân lâu, nhóm đương gia trẻ tuổi của Lăng Hạo sơn trang, toàn bộ đều đến đủ, chính là không thấy tổng quản các lâu đến.
Này không giống là đi họp, giống như Hồng Môn Yến hơn.
“Tâm Trừng, hôm nay gọi Hàn Tinh tới làm gì? Có phải ngại không khí quá yên tĩnh , muốn tìm người chửi vài câu hay không?”
Cốc Úy Minh cầm hoa quả lên, vừa ăn vừa trêu ghẹo hỏi.
Nhạc Tâm Trừng cười mà không đáp, nghĩ đến Hàn Tinh, thật sự làm hắn đau đầu.
Cả ngày không có việc gì liền cùng hắn dây dưa, lại ngại hắn nơi này không tốt, chỗ kia không đúng, thật khó phục vụ!
Hắn cũng không biết tư tưởng cổ quái của Hàn Tinh là từ đâu tới, còn có một thân bản lĩnh không thể tưởng tượng nổi, hắn thế nào cũng không tra được lai lịch của Hàn Tinh.
Có lúc hắn thấy Hàn Tinh quá bận rộn, muốn giúp một ít chuyện mà thôi, Hàn Tinh lại kêu hắn cút ra khỏi cửa! Nhạc Tâm Trừng thật sự không biết mình làm gì đã làm gì để bị ghét như vậy.
Hàn Tinh lại rất khỏe, chuyện gì cũng phải chính mình làm, hắn lo lắng lại bị Hàn Tinh hiểu lầm, làm cho Nhạc Tâm Trừng vô cùng buồn bã.
Sau khi Hải Đường đi tới Lăng Hạo sơn trang, ngày đêm đều ở cạnh Hàn Tinh, giống như cố ý muốn cường điệu Hàn Tinh là nam tử, không phải nữ nhân; Nhạc Tâm Trừng biết rõ ràng không thể đụng vào, rồi lại không nhịn được hoài nghi Hàn Tinh là nữ nhân, mà không phải nam nhân.
“Hồi hồn mau! Lão ca, Nhạc Tâm Trừng, hồi hồn!” Tay Nhạc Tâm Viễn khua khua trước mắt hắn.
Nhạc Tâm Trừng tức giận trợn mắt một cái: “Ngươi làm cái gì vậy?” Nói xong mới thấy khuôn mặt tươi cười của những người khác, nhìn thẳng hắn.
Tay Huyền Đình Vận khoác lên vai Nhạc Tâm Trừng nói: “Ta nói lão huynh! Úy Minh chỉ là nói ra tên của Hàn Tinh mà thôi, ngươi liền mất hồn, chờ lát nữa hắn đến, ngươi không phải sẽ động dục giống như ngựa đực sao?”
Nhạc Tâm Trừng cho hắn một nắm đấm, xem như trả lời.
Huyền Đình Vận kêu lên một tiếng, khinh thường nói: “Thật không có phong độ, chỉ là vui đùa mà thôi, ngươi liền đánh người!” Hắn vừa đi vừa lắc đầu trở lại vị trí ngồi.
Nhạc Tâm Viễn chỉ Huyền Đình Vận cười trêu: “Ngươi điên rồi! Nhổ lông ở ngoài miệng hổ. Hàn Tinh là bảo bối của ca ca ta! Hắn chết cũng không thừa nhận Hàn Tinh là một nam nhân, nhưng mà dáng vẻ Hàn Tinh so với Hải Đường còn đẹp hơn, đương nhiên sẽ làm cho người ta hiểu lầm rồi.”
“”Ta không hiểu vì sao Tâm Trừng lại chỉ vừa ý tên tiểu tử Hàn Tinh kia?” Cốc Úy Minh uống một ngụm trà, lắc đầu.
“Hả? Ngươi không thích Hàn Tinh sao? Ý của ta là, nếu Hàn Tinh là cô nương, ngươi cũng không thích sao?” Huyền Đình Thiệu tò mò hỏi.
Những lời này của hắn rơi vào trong tai Quỳnh Tinh đang muốn đi vào, nàng thật tò mò Cốc Úy Minh kia sẽ nói cái gì.
Nàng trừng mắt liếc những người ở chỗ này, ý bảo, ai dám lên tiếng, ta liền làm thịt hắn.
Dưới ánh mắt này của nàng, ai dám nói chuyện.
Cốc Úy Minh đưa lưng về phía cửa vẫn không biết sống chết nói: “Nếu như Hàn Tinh là cô nương, ta cũng không cần nàng. Các ngươi suy nghĩ một chút, Hàn Tinh đẹp thì đẹp, nhưng tính tình như kia, ai dám muốn sao? Một bụng suy nghĩ quỷ quái, không chỉnh chết người là không cam lòng, nàng lại mạnh mẽ, ai làm trượng phu của nàng khẳng định sẽ bị hù chết. Hàn Tinh so với con cọp mẹ còn đáng sợ hơn, ta không chịu nổi có người cả ngày ở bên tai càu nhàu không ngớt, giống như mẫu dạ xoa, nói không chừng là hồ ly chuyển thế. Không đúng nha! Dáng người Hàn Tinh, nếu là một nữ nhân, khẳng định là không có ngực . . . . .”
Cốc Úy Minh một chút cũng không phát hiện ra có cái gì không đúng, phê bình bốn phía.
Mà mỗi người ngồi ở đó cũng nghe không nổi nữa, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Hàn Tinh, càng thêm làm người ta sởn tóc gáy.
Cốc Úy Minh như cũ văng nước miếng vui sướng nói, chỉ thiếu không có khoa tay múa chân thôi.
“ . . . . . . Cho nên, ta nói nếu Hàn Tinh là nữ nhân, cũng sẽ không gả đi được, cả đời làm bà cô già.” ( Nguyên văn là lão cô bà )
Cốc Úy Minh nói xong, mới cầm lấy trà uống một ngụm, giọng nói của Hàn Tinh liền truyền đến.
“Như vậy, ngươi cho rằng dạng nữ nhân nào mới là tốt nhất?”
Cốc Úy Minh trà vừa vào miệng, lập tức phun ra, chật vật nhìn về phía cửa.
Trời ạ! Bọn này (nguyên văn) thật không có ai nghĩa khí, cư nhiên không có ai cứu hắn. Cốc Úy Minh thấy khóe miệng Nhạc Tâm Trừng nhấc lên một nụ cười tà.
Quỳnh Tinh dắt tay Hải Đường, đẩy tới trước mặt Cốc Úy Minh hỏi: “Không biết Hải Đường có đủ tốt hay không?”
Cốc Úy Minh không dám nói một tiếng, gật mạnh đầu.
“Như vậy ngươi nguyện ý cưới Hải Đường không?”
Cái gì? Cái gì cơ?
Cốc Úy Minh cùng Hải Đường kinh ngạc nhìn Hàn Tinh, mọi người cũng vì biến chuyển to lớn này làm cho ngây ngẩn cả người.
“Không phải vậy . . . .” Cốc Úy Minh vội vàng muốn giải thích.
“Đó, không phải ngươi muốn kết hôn với nàng sao?”
“Phải . . . .Không phải . . . .” Cốc Úy Minh gật đầu lại lắc đầu.
Quỳnh Tinh không kiên nhẫn hỏi: “Rốt cuộc là phải hay không phải đây?”
Nhạc Tâm Trừng buồn cười nhìn một màn này, đắc ý trong lòng.
Đại khái đây chính là bị mất mặt đi! Cốc Úy Minh khó xử nghĩ.
Trong lúc Cốc Úy Minh khổ sở, Quỳnh Tinh đột nhiên vòng vo đề tài, điều này làm cho đám người cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất.
“Tốt lắm, các ngươi nói tìm ta tới họp, nhưng ta xem giống như là hồng môn yến đi.” Quỳnh Tinh ngồi xuống bàn, gắp đồ ăn cho Hải Đường.
Mọi người lại một trận kinh ngạc.
Cốc Úy Minh phát hiện nguy hiểm được giải trừ, vội vàng gắp thức ăn nịnh bợ: “Chúng ta mời ngươi ăn một bữa, thuận tiện hỏi thăm mấy ngày nay ngươi vất vả.
Quỳnh Tinh nhướn mày, nhìn một bàn đồ ăn trước mắt, nửa đùa nói: “Ta không cần phải lấy châm bạc* kiểm nghiệm chứ, chót chút kì quái đó.”
Bọn người Nhạc Tâm Trừng mới ngồi xuống, ngoài cửa truyền đến một trận cười duyên: “Ca của ta và bọn họ nào có lá gan dám hạ độc ngươi nha!” Nhạc Tâm Hà một thân đồ đỏ, sáng rực rỡ.
Nhạc Tâm Trừng sai người bày đồ ăn lên, đối với muội muội này, hắn cũng rất nhức đầu.
Nhạc Tâm Hà thấy Hải Đường ở bên cạnh Quỳnh Tinh, ánh mắt sáng lên, lôi kéo tay Hải Đường nói: “Ngươi chính là Hải Đường sao! Từ khi ngươi tới sơn trang, ta đã muốn đi nhìn ngươi, nhưng mà vì ta phải đi theo nương đi lễ Phật mà kéo dài đến tận bây giờ. Ngươi thật đẹp, khó trách Hàn Tinh thích ngươi.” Nàng nhìn đến ngây người, Hải Đường cùng Hàn Tinh đứng chung một chỗ, thật giống một đôi do trời đất tạo nên!
“Làm gì có, Hàn Tinh vừa rồi thiếu chút nữa là không quan tâm ta rồi!” Lần đầu tiên Hải Đường nhìn đã thấy thích cô nương hoạt bát này.
“Oa! Mỹ nữ chính là mỹ nữ, giọng nói thật dễ nghe, dễ nghe vô cùng. Ta là Nhạc Tâm Hà, ngươi gọi ta Tiểu Hà là được.” Nhạc Tâm Hà phòng khoáng giới thiệu.
“Giọng nói của ta lúc nói chuyện còn dễ nghe hơn, vì sao khô ng thấy ngươi khen ta.” Quỳnh Tinh bất bình nói.
“Ngươi là nam.” Mọi người nói lại một câu chặn họng.
Quỳnh Tinh nhất thời nản lòng, cầm chiếc đũa không ăn, buồn bực không lên tiếng.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vô cùng không hiểu, đành phải lẳng lặng ăn.
Đột nhiên ——
“Ai ——.” Quỳnh Tinh thở dài một tiếng: “Tại sao các ngươi lại cảm thấy ta là nữ nhân?” Hỏi một câu không đầu không đuôi.
Hải Đường quái dị nhìn nàng một cái.
“Ta tin tưởng ngươi là nam nhân.” Cốc Úy Tố động viên an ủy.
Nhạc Tâm Viễn trừng mắt liếc hắn một cái.
Huyền Đình Vận nửa đùa nửa thật nói: “Chúng ta đối với việc nghĩ ngươi là nữ nhân đã sớm chết tâm. Chỉ là . . .” Hắn dừng lại một chút lại nói: “Riêng Tâm Trừng, đối với ngươi vẫn hứng thú bừng bừng như cũ.” Ánh mắt nhìn vô cùng ám muội.
Quỳnh Tinh nhíu mày nhìn về phía Nhạc Tâm Trừng. “Tính”* sao? Hắn (NTT) với “hắn”(HT)?!
*Nguyên văn là “Tính trí”: (性致) gần giống với “Hưng trí”. Ở phía trên HĐV có nói đùa là “có hứng thú bừng bừng” nên Quỳnh Tinh nghe nhầm thành “Tính trí” (Hứng thú = hứng trí). Ngoài ra, tính còn có thể hiểu là nhu cầu tình dục :”>
Nàng hắng giọng một cái: “Khụ, ‘ tính’ trí bừng bừng* sao? Ta không có nghe sai đi!” Cố ý cường điệu từ “tính”
*Ý nói anh Nhạc Tâm Trừng có hứng thú tình dục với chị này, điều đặc biệt là chị này giả trai -> anh này có hứng thú tình dục với con trai. Đại khái là thế.
Tất cả mọi người đều nghe ra ý tạo ngôn ngoại*, chỉ riêng Nhạc Tâm Hà là thiếu nữ thiên chân vô tà** vẫn không hiểu.
*Ý ở ngoài lời.
**Ngây thơ.
Nhạc Tâm Trừng ý cười nồng đậm cố tình gật đầu.
Quỳnh Tinh thấy, vỗ trán kêu to: “Oh! Thượng đế! Không ngờ lại để cho ta gặp gay ở chỗ này!”
“Gay? Là cái gì?” Mọi người nghi hoặc nhìn Hàn Tinh đang kêu trời kêu đất.
Bỗng chốc, Quỳnh Tinh lại khôi phục tỉnh táo lúc trước, mặt biến sắc nhanh như lật sách, làm cho người ta không kịp thích ứng.
Quỳnh Tinh nhìn thẳng vào Nhạc Tâm Trừng.
“Tại sao?” lại là một câu hỏi không hiểu.
“Ách . . .” Hắn nghĩ một chút mới nói: “Cảm giác.” Đáp lại đơn giản.
“Feeling?” Quỳnh Tinh kêu to.
Nhạc Tâm Trừng gật đầu, giống như đã quen nàng nói xằng, không để ý tới.
“Không được, lời của ngươi không chính xác, ngươi nói lại đi.” Quỳnh Tinh chỉ định Huyền Đình Vận trả lời.
“Tại sao lại hỏi ta?” Huyền Đình Vận mở to hai mắt.
Nhưng mà, oán giận thì oán giận, hắn vẫn phải nói.
“Ta nghĩ, vì khí chất cùng cử chỉ của ngươi quá mức . . . . . . thanh tú, cho nên mới làm cho người ta hiểu lầm rất lớn. Nhưng mà, ngươi là người phía Nam! Vốn là có vẻ ngoài thanh tú, hơn nữa quan hệ của ngươi với Hải Đường cô nương, đã chứng minh ngươi là một nam nhân.” Huyền Đình Vận thật thông minh, không quên bỏ thêm một câu cuối cùng này.
Quỳnh Tinh không cho là đúng nhíu mày. Cái gì thôi! Nàng mới không chấp nhận lời giải thích kiểu này.
“Nếu như ngươi là nam nhân, vì sao phải xỏ lỗ tai?” Giọng nói Nhạc Tâm Trừng trầm thấp đột nhiên truyền đến.
Quỳnh Tinh cũng không qua loa, trả lời ngay: “Lúc ta còn nhỏ thật lhos nuôi, cho nên mẹ ta xỏ lỗ tai cho ta, coi ta như cô nương mà nuôi. Ta nghĩ các ngươi cho rằng ta là cô nương, chắc là vì lý do này rồi.” Nói xong vẫn không quên buồn bã thở dài một hơi.”
Quỳnh Tinh dò xét nhìn vẻ mặt cảu mọi người, xem ra là bọn họ tin.
Không được, lời này nói không hợp lý. Nhạc Tâm Trừng không tin.
Hải Đường rất hợp tác dựa vào người Quỳnh Tinh, an ủi nàng: “Dạ, ta tin tưởng tuyệt đối ngươi là nam nhân, không một chút nào giống cô nương.”
“Cũng là ngươi tốt nhất.” Quỳnh Tinh vùi đầu vào mái tóc Hải Đường.
Ta sắp nhịn không nổi rồi. Quỳnh Tinh liều chết nhịn cười.
“Hàn Tinh, ta cũng tin tưởng ngươi.” Người ủng hộ trung thành của Hàn Tinh, Cốc Úy Tố xen vào nói.
Nhạc Tâm Trừng lại liếc hắn một cái, sao cái gì hắn cũng làm trái với mình đây?
Quỳnh Tinh thật vất vả mới nhịn được một bụng cười, xoay người dùng sức vỗ bàn một cái, giọng nói không quên đề cao.
“Các ngươi con mẹ nó là có ý gì! Các ngươi nói ta là nữ nhân là sao! Các ngươi thấy ta lợi hại như vậy, tùy tiện ngoắc ngón tay đã có nữ nhân dựa vào yêu thương. Không biết ai có sức hấp dẫn như vậy!”
Những lời này tuyệt đối không sai, nàng mê đi những nữ hài tử, làm cho các cô nương vì nàng mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt.
Đầu tiên mọi người đều sửng sốt, tiếp theo là kinh ngạc, tiếp đó là muốn cười.
Cốc Úy Tố cùng Nhạc Tâm Viễn, Huyền Đình Thiệu không che dấu chút nào, cười to lên tại chỗ.
Nhạc Tâm Hà là nữ hài tử, tương đối xấu hổ, nhưng cũng không nhịn được ôm lấy Hải Đường cười to. Ba nam nhân còn lại mắt đều trợn lên.
Nhạc Tâm Viễn chỉ vào Hàn Tinh, đứt quãng nói: “Vốn là không tin, bị . . . . Bị ngươi làm thành như vậy, ta . . . . nhưng . . . . phục ngươi rồi, ha . . . . Không có nữ nhân nào . . . sẽ . . . . đắc ý vỗ bàn . . . . . hô to con bà nó, oh! Làm ta cười chết rồi . . . . . .”
Nhạc Tâm Viễn không nói được nữa, thật sự hắn bị Hàn Tinh làm cười chết mất.
Huyền Đình Vận nhịn đã lâu, quyết định nói: “Cũng sẽ không có nam nhân nào vì che dấu hay làm rõ thân phận mà kêu to con mẹ nói.”
Nhất thời mặt Quỳnh Tinh như quan công.
Vốn nàng còn buồn bực tại sao mọi người lại cười, ngay cả Hải Đường cũng cười đến mức không dậy được, bây giờ . . . Nàng thật sự hối hận về hành động vừa rồi.
Làm người ta buồn cười nhất, không phải vì lời nói thô tục cố ý che dấu vừa rồi, mà là vì âm điệu của nàng.
Rõ ràng là giọng nói vô cùng trong trẻo, vì thế người đang ngồi có chút hiểu rõ vì sao Nhạc Tâm Trừng lại chấp nhất với thân phận của Hàn Tinh rồi.
Đáy mắt Nhạc Tâm Trừng có chút hài lòng, bữa tiệc hôm nay, giúp hắn một việc lớn, khiến cho hắn cùng các huynh đệ hiểu được thân phận của Hàn Tinh. Về phần Hải Đường . . . . . Nếu nàng là bạn tốt của Hàn Tinh, Hải Đường giúp che dấu cũng là việc bình thường.
“Đủ rồi, các ngươi mời ta đến, không phải chỉ là cùng ngồi ăn cơm nói chuyện phiếm đi!” Quỳnh Tinh chịu không nổi không khí biến hóa kỳ lạ trong phòng nói.
“Dĩ nhiên.” Nhạc Tâm Trừng trả lời.
“Vậy các ngươi ai có thể giải thích nghi hoặc cho ta đây?”
Cốc Úy Minh có thâm ý khác, nhìn Hàn Tinh mấy lần, đằng hắng một tiếng nói: “Chúng ta cùng Hồ Gia Bảo có đụng chạm một chút, hôm nay truyền đến tin tức hai gian phân quán ở Giang Nam bị thiêu.”
“Bọn họ thiêu quán vào nửa đêm, còn lấy nhiều địch ít, cho dù người của chúng ta có công phú không tệ, cũng ứng phó không nổi, chớ nói chi đến cao thủ trong Hồ Gia Bảo.” Sắc mặt Huyền Đình Vận ngưng trọng.
Quỳnh Tinh thấy sắc mặt của bọn họ khó coi, vì thế can đảm nói: “Bọn họ huyết tẩy hai gian phân quán nào?”
“Hồng Lăng và Hồng Trù.” Cốc Úy Minh trả lời từng chữ.
Hải Đường nghe vậy rùng mình một cái. Quỳnh Tinh nắm tay nàng thật chặt.
“Đối phương có những người như thế nào? Có bao nhiêu người?” Quỳnh Tinh muốn biết Hồ Gia Bảo có bao nhiêu hung ác.
Nhạc Tâm Trừng yên lặng nhìn phản ứng của Hàn Tinh, rất bình tĩnh. Với tuổi cảu hắn, không phải loại phản ứng này.
Nghĩ một chút, Nhạc Tâm Trừng quyết định quan sát nhiều chút về phản ứng của Hàn Tinh.
“Ngươi nói cho ta biết trước, ngươi có năng lực tự bảo vệ mình hay không? Hồ Gia Bảo sẽ đối phó với bất kỳ người nào có liên quan tới Lăng Hạo sơn trang, chúng ta đều hiểu rõ ngươi và Hải Đường cô nương không có năng lực tự bảo vệ.” Nhạc Tâm Trừng không nhanh không chậm nói.
Có điểm bất thường, hắn muốn dò xét cái gì? Ánh mắt Quỳnh Tinh không ngừng chuyển động. Lúc nàng nghĩ chuyện thì ánh mắt sẽ vô cùng linh hoạt.
“Nguyệt Nga và Tiểu Thúy công phu không tệ, có năng lực tự vệ; Hải Đường cũng biết chút căn bản, các nàng tốt. Về phần ta, các ngươi yên tâm đi! Ta dùng một cái bút là đủ rồi.”
“Bút sao? Cũng không phải muốn ngươi viết văn vẻ, bút có tác dụng gì?” Cốc Úy Tố kêu lên.
Hắn chỉ biết Hàn Tinh không có công phu, phải bảo hộ cẩn thận mới được.
Quỳnh Tinh ăn một miếng đồ ăn Hải Đường gắp cho nàng, lơ đễnh nói: “Yên tâm đi! Sẽ không có ai đụng đến ta, ta chỉ là một thư sinh. Các ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề cuat ta.”
“Ngươi đừng quá ngây thơ! Một buổi tối kia Hồ Gia Bảo giết hơn sáu trăm người, không ai thoát khỏi, không phân biệt nam nữ, bất luận là già trẻ, lớn bé, mỗi người đều bị chết rất thảm, thậm chí phụ nữ có thai còn không tha. Ngươi cho rằng bọn họ sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Với thanh danh hiện tại của ngươi, chỉ cần ở Lăng Hạo sơn trang mọi người đều biết, chớ nói chi tới Hồ Gia Bảo.” Cốc Úy Minh kịch liệt nói.
Quỳnh Tinh lạnh lùng cười, nụ cười kia làm cho người ta nổi da gà, một tay khẽ vuốt ve Hải Đường sắc mặt tái nhợt, một tay bưng ly rượu, ánh mắt sâu không lường được.
“Yên tâm! Ta sẽ tự bảo vệ mình.” Nàng lạnh lùng nói.
Mọi người kinh ngạc với sự bình tĩnh và phản ứng của nàng. Nhạc Tâm Trừng lại có chút mê hoặc, hắn thật không hiểu vì sao Hàn Tinh có thể lạnh lùng mà chống đỡ như thế.
“Tháng sau, chúng ta đi tới Giang Nam một chuyế, ngươi cũng phải đi. Chúng ta muốn mượn tài năng và sở trường của ngươi, khôi phục kinh doanh của Hồng Lăng và Hồng Trù, về phần Lăng Hạo sơn trang thì có cha cùng bọn họ, không có việc gì. Ngày mai, ngươi mang Nguyệt Nga cùng Tiểu Thúy, chúng ta phải thử một chút công phu của các nàng.” Huyền Đình Vận vừa nhìn phản ứng của Quỳnh Tinh, vừa nói.
Quỳnh Tinh kéo Hải Đường đi về phía cửa, vừa đi vừa nói: “Biết, ngày mai ta sẽ mang người đến. Hiện tại bản công tử khó chịu, không muốn ăn nữa, thật ngán.”
“Chờ ta với! Ta muốn đi cùng các ngươi.” Nhạc Tâm Hà vội vàng hô to.
/16
|