“Mã Chí, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?” Tần Thân vừa né tránh vừa cố gắng đánh thức Mã Chí.
Mạnh Nguyên lại càng thêm căm giận rống Quỳnh Tinh: “Yêu nữ, ngươi đã làm gì với hắn?”
“Cũng không có gì! Qua một lát nữa, hắn sẽ tỉnh, đây là loại thôi miên nhẹ nhất.” Quỳnh Tinh cười đáp.
“Yêu nữ! Ngươi nhớ kỹ cho ta, đợi lát nữa, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.” Dáng vẻ Tần Thân như là muốn ăn thịt người.
Quỳnh Tinh nhíu mày, không đồng ý nhìn hắn nói: “Ngươi ứng phó hắn trước đi! Nếu ngươi không chết, ta sẽ cho ngươi cơ hội.”
“Hừ!” Tần Thân lại tập trung vào Mã Chí.
“Tinh, bọn họ muốn đánh tới khi nào vậy?” Cốc Úy Tố không kiên nhẫn nhìn ba người đánh nhau.
“Nhanh thôi, ngươi đừng vội!” Quỳnh Tinh trừng mắt liếc hắn một cái.
Vẻ mặt Cốc Úy Tố xụ xuống nói thầm: “Nhanh sao! Rõ ràng là vẫn lẫn lộn thành một đoàn, không nhìn thấy nhanh ở chỗ nào.”
Quỳnh Tinh đá chân hắn một cái nói: “Ngươi xem, không phải ngừng rồi sao, dám hoài nghi lời của ta!” Lại đạp hắn một cái thật mạnh.
Cốc Úy Tố ôm chân kêu to: “Sao ngươi lại dùng sức như vậy, nếu đứt thì làm sao bây giờ?”
“Thì vứt bỏ.”
“Ngươi . . . . .” Cốc Úy Tố hơi nổi giận.
“Hừ! Đừng ầm ĩ!” Hải Đường không vui liếc mắt nhìn hắn một cái.
Lúc này, Mã Chí khôi phục thần chí, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hằm hằm đi về phía Quỳnh Tinh: “Hàn Quỳnh Tinh, ngươi muốn chết sao! Dám trêu đùa ta như vậy!”
Nhạc Tâm Trừng rất nhanh kéo Quỳnh Tinh ra phía sau, trở tay đánh lại Mã Chí một chưởng, làm hắn lui vài bước.
Quỳnh Tinh thừa cơ dùng mũi chân đá lên một hòn đá nhỏ, vừa nhanh vừa chuẩn bắn về phía mệnh căn của hắn.
Bỗng dương, Mã Chí thê lương kêu to, ôm lấy đũng quần hét lớn.
“Hàn Quỳnh Tinh, ta muốn ngươi phải trả giá thật lớn! A ——.” Hắn thở hổn hển hét chói tai.
“Đừng kêu nữa! Chừa lại chút sức lực mở to mắt ra nhìn đi.” Quỳnh Tinh cười lạnh nói.
Nàng nhìn về phía Mạnh, Tần hai người: “Hắn rất nhanh sẽ hôn mê! Các ngươi không mang hắn đi sao?”
Mạnh Nguyên cùng Tần Thân đỡ Mã Chí, lại nhìn Quỳnh Tinh trước mắt, trước đi đi nói to: “Hàn Quỳnh Tinh, món nợ này để tạm đó, rất nhanh ngươi sẽ phải trả giá thật lớn!”
Đoàn người biến mất trong bóng đêm.
“Đi thôi! Cũng hết kịch rồi.” Quỳnh Tinh dắt tay Hoán nhi, nhanh chóng rời đi.
“Lão đại, nàng thật là ác độc.” Đông Tâm Viễn không thể tin được trừng mắt nhìn bóng lưng của nàng.
Nhạc Tâm Trừng không nói gì, nhanh chóng đi theo sau.
***
Buổi sáng mồng một đầu năm, bên trong Lăng Hạo sơn trang cực kỳ náo nhiệt.
Từ sau khi đoàn người Quỳnh Tinh trở lại Lăng Hạo sơn trang, nàng và Nhạc Tâm Trừng tiến triển tương đối nhanh.
Thật ra phải nói là Nhạc Tâm Trừng dính nàng thật nhiều, suốt ngày kêu Tinh nhi Tinh nhi, Quỳnh Tinh đã sớm bị hắn làm phiền chết rồi.
Giống như hiện tại, Hoán nhi cùng Quỳnh Tinh đang chơi đùa ở trong sân, con ruồi bám người kia lại tới.
“Tinh nhi, nàng đừng chơi, ta dẫn nàng đi xem một chỗ.” Nhạc Tâm Trừng đứng ở trên hành lang gọi.
Quỳnh Tinh ngẩng đầu liếc hắn một cái, lại cúi đầu xuống rất nhanh.
Lại tới nữa! Hắn luôn dùng ánh mắt phóng điện kia nhìn nàng.
“Tinh nhi!”
Quỳnh Tinh đứng lên, vừa đi vừa nói: “Hoán nhi, đi tìm Tiểu Hà hoặc Hải Đường đi, đừng ở chỗ này một mình.”
“Được!” Hoán nhi đáp một tiếng, xoay người rời đi.
Sau khi không nhìn thấy bóng dáng của Hoán nhi, Quỳnh Tinh mới không vui hỏi: “Lại muốn mang ta đi đâu? Ở bên trong sơn trang, hình như chưa nơi nào mà ta chưa đi qua.”
Nhạc Tâm Trừng dắt tay của nàng, vừa đi vừa chà xát tay của nàng ấm lên, Quỳnh Tinh mặc dù cũng quen nhưng vẫn không kiên nhẫn rút tay về: “Này! Ngươi đừng luôn dùng cặp mắt phóng điện kia nhìn ta, ngươi muốn ta giật điện chết hả!”
Tâm Trừng kéo tay của nàng về, khẽ mỉm cười nói: “Lần này ta muốn dẫn nàng đi một nơi rất đẹp đó! Hơn nữa, ta có lời muốn nói với nàng.”
Quỳnh Tinh hừ một tiếng: “Hẳn là ngươi có chuyện muốn nói với ta, thuận tiện đi nhìn nơi đo đúng không?”
“Có khác gì nhau sao?”
“Đương nhiên!”
Tâm Trừng đột nhiên dùng chân khí, đi rất nhanh.
“Làm sao vậy? Đi từ từ là được rồi!” Quỳnh Tinh bị hắn ôm vào trong ngực.
Ừ! Cảm giác không tệ, nàng thật sự càng lúc càng thích cảm giác ở trong ngực của hắn rồi, mỗi lần đều mê luyến hơn so với lần trước.
“Sử dụng khinh công có vẻ nhanh.”
Hắn mới nói xong, liền dừng lại.
“Đến sao?” Quỳnh Tinh từ trong ngực của hắn ngẩng đầu hỏi.
“Đúng vậy, nàng nhìn xem.”
Quỳnh Tinh có chút luyến tiếc cảm giác ở trong ngực của hắn, lầu bầu nói: “Nhanh như vậy sao!”
“Cái gì?” Tâm Trừng không nghe rõ nàng nói gì.
“Không có gì.” Quỳnh Tinh le lưỡi một cái.
Tâm Trừng mỉm cười nhìn phản ứng của nàng.
Thật lâu sau, Quỳnh Tinh mới thở dài nói: “Thật là đẹp! Rất . . . Rất giống tiên cảnh trong mộng.”
Tâm Trừng ôm eo của nàng nói: “Đúng vậy! Lần đầu tiên ta nhìn thấy cũng bị nó hấp dẫn.”
Quỳnh Tinh chìm đắm ở bên trong cảnh đẹp, thật lâu sau mới ngẩng đầu nói: “Không phải ngươi có chuyện muốn nói sao?”
“Đúng vậy.” Hắn dắt nàng đi đến một chỗ trên dốc ngồi xuống.
“Có chuyện gì?” Quỳnh Tinh hỏi.
Tâm Trừng nhìn y phục của nàng, đột nhiên hỏi: “Nàng có nghĩ tới đổi quay trở về nữ trang hay không? Bây giờ ai cũng biết Hàn tổng quản Lăng Trúc lâu là một cô nương, nàng không cần tiếp tục mặc nam trang nữa.”
Nàng nghĩ một chút, giương mắt nhìn hắn: “Ngươi chỉ muốn nói cái này sao?”
Hắn thâm tình cười nói: “Đương nhiên không phải! Nàng có thích cảm giác chúng ta ở chung một chỗ hay không?”
Quỳnh Tinh cau mày suy nghĩ trong chốc lát mới nói: “Cũng không tệ lắm! Chỉ cần ngươi đừng quá bám người.”
Tâm Trừng cười khổ nói: “Ta hi vọng nàng có thể nhìn thằng vào vấn đề giữa chúng ta, đừng nghĩ rằng đây chỉ là một cuộc giao dịch.”
Quỳnh Tinh không nói, cúi đầu đùa giỡn cỏ dại trong tay.
“Đồng ý với điều kiện của nàng, cũng không phải là ta đồng ý cách giải quyết của nàng trong mói quan hệ của chúng ta. Tinh nhi, muốn ta như nào mới có thể có được lòng của nàng?” Hắn có chút mệt mỏi hỏi.
Quỳnh Tinh ngẩng đầu lên, cảm khái nói: “Nếu như chúng ta không gặp nhau ở thời điểm này, có lẽ vấn đề sẽ dễ giải quyết hơn.”
“Nàng sợ hãi cái gì?” Tâm Trừng không hiểu, rốt cuộc nàng băn khoăn cái gì?
Quỳnh Tinh cúi đầu, chậm rãi nói: “Ta sợ ta sẽ yêu ngươi, cũng sợ ngươi sẽ yêu ta, sợ có một ngày ta sẽ trở về thế giới của ta, nếu thật sự có một ngày như vậy, đối với ta, đối với ngươi đều là tàn khốc, ta không muốn sau khi ta lấy ra chân tình, lại đối mặt với chia lìa.”
“Nhưng mà, ta sớm đã yêu nàng.” Tâm Trừng thâm tình thổ lộ.
Quỳnh Tinh chợt đứng lên, nhìn về phương xa nói: “Có thể ngươi không biết rõ cảm giác của chính mình.”
Tâm Trừng đứng dậy ôm lấy vai cảu nàng, thất bại gầm nhẹ: “Ta hiểu được cảm giác của chính mình, là nàng chưa biết rõ, vì sao nàng không thể chân tình với ta đây?”
“Ai! Có lẽ là bởi vì ta không có tâm đi.” Quỳnh Tinh trầm trọng thở dài.
Tâm Trừng cảm thấy nản lòng thoái chí, khàn khàn nói: “Nàng có lẽ là không có tâm, ta lại qua đa tình rồi, nhất định phải chịu khổ.”
Trong khoảng thời gian ngắn, hai ngươi không nói gì, trong rừng chỉ có âm thanh của gió từ từ lay động.
“Đây là nơi nào?”
“Lan viện phía sau núi.”
“Khó trách ta chưa từng tới.”
Lại là một hồi yên lặng.
“Đúng rồi! Ta muốn đi ra ngoài hai ngày.” Quỳnh Tinh bỗng nhiên nói.
“Nàng muốn đi đâu?”
“Ta vừa tới nơi này thì biết cha con họ Diệp, họ đối với ta vô cùng tốt, sau khi ta đi vào Lăng Hạo sơn trang, còn không trở về nhìn qua bọn họ.” Nàng nên rời khỏi hắn một thời gian, suy nghĩ một chút thật tốt.
“Ta đi cùng nàng.” Tâm Trừng không quá yên tâm nói.
Quỳnh Tinh nhìn ra được lo lắng của hắn, cười nói: “Đừng lo lắng, bản lĩnh của ta ngươi cũng thấy đấy. Ta chỉ đi hai ngày, không có việc gì.”
“Được rồi!” Tâm Trừng tin tưởng nàng có năng lực tự bảo vệ mình.
“Ta sẽ đi, ngươi nhớ thay ta nói với mọi người trong sơn trang một tiếng.” Nàng rất tiêu sái quay đầu rời đi.
Tâm Trừng có chút ngạc nhiên: “Nàng đi không nói một tiếng, bọn họ sẽ giận nàng.”
“Có ngươi ở đây thôi, ngươi sẽ giải quyết tốt!” Quỳnh Tinh đã đi xa.
“Đúng nha! Ta sẽ thay nàng giải quyết.” Tâm Trừng cười khổ một tiếng.
***
Quỳnh Tinh cỡi thiên tài (chắc là con ngựa) Tâm Trừng đưa nhanh chóng chạy về phía núi Nha.
Con tuấn mã này chạy cũng rất nhanh, lập tức đã đến núi Nha, từ xa xa Quỳnh Tinh đã hô to: Tiểu Hồng! Tiểu Hồng! Ngươi ở đâu? Ta là Quỳnh Tinh.
Diệp Hồng cùng Diệp lão bá nhanh chóng đi ra ngoài, liếc mắt liền thấy được Quỳnh Tinh.
Diệp Hồng hưng phấn vẫy tay: Tinh!
Thiên tài dừng trước mặt Diệp Hồng, Quỳnh Tinh nhảy xuống ngựa, hai người vừa gặp mặt, liền ôm nhau ở chung một chỗ.
Tinh, ngươi thật là không có lương tâm! Vừa đi thì lâu như vậy mới trở về thăm chúng ta. Diệp Hồng giả vờ giận oán trách.
Quỳnh Tinh cỡi Thiên Tài Tâm Trừng đưa nhanh chóng chạy về phía núi Nha.
Con tuấn mã này chạy cũng rất nhanh, lập tức đã đến núi Nha, từ xa xa Quỳnh Tinh đã hô to: Tiểu Hồng! Tiểu Hồng! Ngươi ở đâu? Ta là Quỳnh Tinh.
Diệp Hồng cùng Diệp lão bá nhanh chóng đi ra ngoài, liếc mắt liền thấy được Quỳnh Tinh.
Diệp Hồng hưng phấn vẫy tay: Tinh!
Thiên tài dừng trước mặt Diệp Hồng, Quỳnh Tinh nhảy xuống ngựa, hai người vừa gặp mặt, liền ôm nhau ở chung một chỗ.
Tinh, ngươi thật là không có lương tâm! Vừa đi thì lâu như vậy mới trở về thăm chúng ta. Diệp Hồng giả vờ giận oán trách.
Quỳnh Tinh đang thầm nghĩ: Trời ạ! Lòng của ta thật là đau! Thật không ngờ Tiểu Hồng đối với ta như vậy, uổng ta đối với nàng một mảnh chân tình.
Diệp Hồng bị nét mặt của nàng chọc cười, vẫn không nhịn được nói: Cái người này vừa đi là đi hơn nửa năm, hại ta cùng cha cả ngày đều lo cho ngươi.
Diệp lão bá ở một bên nhạo báng: Cũng không phải vậy! Nha đầu này mỗi ngày đều quấn lấy ta hỏi sao Tinh chưa trở lại? Chờ nàng trở lại nhất định phải cầm đao bổ nàng.
Cha! Diệp Hồng đỏ mặt giậm chân liên tiếp: Oa! Tiểu Hồng, ngươi thật ác độc, thiệt thòi ta còn mang cho ngươi nhiều lễ vật như vậy, ta thấy hay là thôi! Dữ dội như vậy, ta đi thì tốt hơn, tránh cho bị chém.
Ta mới không muốn chém ngươi! Cha nói bậy. Diệp Hồng nóng nảy.
Thật sao? Quỳnh Tinh đáng thương hỏi.
Thật! Ta thề. Diệp Hồng giơ tay lên muốn thề.
Quỳnh Tinh nhanh chóng kéo tay nàng xuống nói: Không nên tùy tiện thề, không tốt.
Vậy ngươi không đi chứ? Diệp Hồng thử thăm dò.
Quỳnh Tinh cười nói: Không có nhanh như vậy! Ta có thể ở hai ngày rồi mới trở về.
Oa! Thật là giỏi! Cha, người đi dắt con ngựa trắng kia đi, con cùng Tinh đi vào nhà trước.
Quỳnh Tinh kéo Diệp lão bá nói: Diệp lão bá, ngài cũng đừng đụng đến nó, Thiên Tài chỉ cho ta và chủ nhân của nó đến gần thôi, ngài đến gần nó, sẽ bị nó đá.
Thiên Tài? Nó tên là Thiên Tài sao? Diệp Hồng liếc mắt đánh giá.
Đúng vậy! Ta lấy tên này rất nhanh, rất hợp với nó đi! Quỳnh Tinh khoe khoang nói.
Có lẽ vậy! Diệp Hồng không quá hứng thú liếc một cái.
Ta nói nữ nhi à! Ngươi để cho Tinh vào nhà ngồi xuống hãy nói chuyện cũng không muộn nha! Diệp lão bá nhắc nhở.
Đúng đúng đúng! Tinh, chúng ta vào nhà rồi nói, ta làm rất nhiều điểm tâm. Diệp Hồng hưng phấn nói.
Thật sao! Ta nhất địh phải ăn một bữa thật no, rời đi lâu như vậy, ta rất nhớ điểm tâm ngươi làm. Nói xong vọt vào nhanh như chớp.
Giống như quỷ tham ăn. Diệp Hồng cười trêu.
Diệp lão bá mỉm cười nhìn một màn trước mặt này, đi vào sau nữ nhi.
Su khi bọn họ đi vào trong nhà, một người từ phía xa đi ra, trên mặt là một nụ cười lạnh gian ác.
***
Tinh, ngươi ở hai ngày lại muốn đi nữa sao? Diệp Hồng hỏi không dứt miệng.
Hai ngày nhanh chóng trôi qua, hai ngày này là giây phút Quỳnh Tinh không có một chuyện phiền não nào, khiến cho nàng suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Đúng vậy! Ta đáp ứng Tâm Trừng, hai ngày sau phải đi về, ta ở Lăng Hạo sơn trang, rất gần chỗ này, ta sẽ thường trở về thăm hai người, hai người muốn gặp ta cũng có thể đi tìm ta. Quỳnh Tinh dịu dàng an ủi Diệp Hồng.
Đươc rồi! Rảnh rỗi chúng ta sẽ đi tìm ngươi, chờ ngươi tới, sợ rằng lại phải chờ hơn nửa năm nữa. Diệp Hồng cười nói.
Diệp lão bá hiền lành dặn dò nàng: Phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng chỉ lo nhớ ta cùng Tiểu Hồng!
Cảm ơn ngài! Diệp lão bá, lần sau tới Lăng Hạo sơn trang tìm ta, ta có thể mang ngài đi chơi! Quỳnh Tinh bước lên ngựa.
Ngươi có lòng là được rồi. Diệp lão bá phất tay một cái, ý bảo nàng có thể lên đường.
Tiểu Hồng, điểm tâm ngươi làm càng ngày càng tốt, lần sau nhớ làm nhiều hơn một chút.
Nhất định! Tiểu Hồng vẫy tay một cái, cố cười nói.
Quỳnh Tinh thúc giục Thiên Tài lên đường, không bao lâu bóng dáng đã đi xa.
Cha! Không biết khi nào Tinh sẽ trở lại. Diệp Hồng sầu não nói.
Diệp lão bá vỗ nhẹ vai của nàng an ủi: Nàng với chúng ta khác nhau, nàng có tấm lòng như vậy là đủ rồi. Đi thôi! Đi vào nhà.
Vâng.
Hai người cùng đi vào nhà, không nghĩ tới tử thần đang lặng lẽ đến gần.
***
Sau khi Quỳnh Tinh trở lại sơn trang, quả nhiên bị oanh tạc một bữa.
Tại sao ngươi không từ mà biệt đây? Hải Đường trách cứ.
Cái gì mà không từ mà biệt, ta có nói cho Tâm Trừng nha! Dáng vẻ Quỳnh Tinh giống như không chịu được.
Hoán nhi nói tiếp: Tại sao tỷ không mang muội đi đây? Không có nói cho ta cùng Hải Đường tỷ biết, thì gọi là không từ mà biệt. Nàng tức giận Tinh tỷ tỷ có chuyện tốt chơi mà không mang nàng đi theo.
Đúng nha! Không nói cho chúng ta biết, thì gọi là không từ mà biệt. Hải Đường ở một bên phụ họa.
Quỳnh Tinh dở khóc dở cười nhìn hai người nói: Ta có nói cho Tâm Trừng nơi ta đi cùng thời gian trở về mà, cái này không gọi là không từ mà biệt.
Hừ! Nhưng hôm nay cũng đã mùng ba rồi. Hoán nhi bĩu môi, không vui nói.
Ngươi đáp ứng muốn cùng chúng ta đi xem pháo hoa. Nhạc Tâm Hà mất hứng chỉ trích.
Vậy các ngươi đã đi chưa? Quỳnh Tinh hỏi.
Hoán nhi lắc đầu một cái.
Xin hỏi hôm nay còn có pháo hoa để xem không? Quỳnh Tinh hỏi tiếp.
Có, mãi cho đến ngày sinh chủ (? ai biết nói cho mình với) thì mới kết thúc. Nhạc Tâm Hà trả lời nàng.
Này chẳng phải được sao! Nếu như ta không muốn đi cùng các ngươi thì cũng sẽ không đồng ý, hơn nữa nếu ta thật sự muốn lỡ hẹn, cũng sẽ không trở lại ngày hôm nay.
Ý của ngươi là, tối hôm nay có thể đi sao? Hải Đường vui mừng hỏi.
Thái độ thay đổi thật là nhanh! Trong lòng Quỳnh Tinh thở dài nói.
Đúng vậy, nhưng bây giờ có thể dùng bữa tốt trước được hay không? Ta rất đói, hơn nữa ta chưa ăn no, tối nay cũng không thể đi xem pháo hoa được. Quỳnh Tinh uy hiếp nói.
Này, nhanh đi ăn đi! Hoán nhi lo lắng tối nay lại không thể đi.
Tâm Trừng phân phó người làm đi mời các trưởng bối đi ra ăn cơm. Đại đương gia hạ lệnh, trong chốc lát liền ăn cơm.
Trong bữa tiệc, Nhạc Nhược Thần hỏi: Tinh, ngươi đi ra ngoài hai ngày, chơi có vui không?
Đương nhiên! Ở chung một chỗ với cha con bọn họ thì không có phiền não gì, cực kỳ vui vẻ.
Ngươi ở đây thì có phiền não gì? Nhớ nhà sao? Câu hỏi của Huyền Đình Thiệu nhận lấy sự coi thường của đám người Nhạc Tâm Trừng.
Quỳnh Tinh ngẩn ra, sau đó buồn bã nói: Đúng vậy! Nhớ nhà, ta rất là muốn về nhà. Nàng không nhịn được rơi nước mắt.
Tâm Trừng ném cho Huyền Đình Thiệu một ánh mắt có thể giết chết người, vội vàng an ủi nàng.
Tinh nhi, đừng khóc! Nếu người nhà của nàng biết, sẽ khổ sở. Hắn ôm Quỳnh Tinh, lẩm bẩm an ủi ở bên tai nàng.
Quỳnh Tinh không nói.
Tinh nhi! Tâm Trừng thay nàng lau sạch nước mắt, nói: Bây giờ người nhà của nàng cũng có thể đang dùng cơm, trong không khí của lễ mừng năm mới, nếu nàng thương tâm, bọn họ sẽ biết, sẽ khổ sở.
Quỳnh Tinh không nhịn được nghẹn ngào nói: Thời gian, ngày tháng ở nơi này hoàn toàn khác nơi đó, ta không biết rốt cuộc bây giờ bọn họ như thế nào? Ta rất muốn trở về, thật sự rất muốn trở về.
Cái loại cảm giác mất mát đó lại tới, Tâm Trừng thường có một loại cảm giác mất mát, rất sợ có một ngày, Quỳnh Tinh thật sự rời khỏi hắn.
Hoán nhi mắt đỏ hoe an ủi nàng: Tinh tỷ tỷ, ta biết rõ loại cảm giác này, cha mẹ của ta đã chết, mà cha mẹ của tỷ vẫn khỏe mạnh, tỷ đừng quá đau buồn, tỷ chỉ cần nhớ bọn họ mãi mãi sẽ nhớ tỷ, thế là được, không phải sao?
Quỳnh Tinh rưng rưng nhìn cô gái trước mắt.
Trời! Hoán nhi nhỏ hơn nàng, chịu đau thương nặng hơn nàng, mà ngược lại lại an ủi nàng.
Nàng hít thật sâu một hơi rồi thở ra, nói: Ta không sao rồi! Mọi người ăn cơm đi.
Nàng cố nén nước mắt, không muốn để cho người khác đau lòng vì nàng.
Tâm Trừng đau lòng nhìn nàng, hận mình vô lực vì không thể làm gì cho nàng.
Lúc này, một gã thủ vệ đi vào.
Các vị quản gia cùng các thiếu gia có thể đi một chuyến tới Hạo Hồng lâu hay không? Hắn lạnh nhạt báo cáo.
Làm sao? Nhạc Nhược Khiêm hỏi.
Hồ Gia Bảo tặng một lễ vật cho Hàn tổng quản. Thủ vệ đáp.
Tất cả mọi người đều tò mò Hồ Gia Bảo tặng lễ vật gì cho Quỳnh Tinh, rối rít đứng dậy đi về phía Hạo Hồng lâu.
Tâm Trừng nhìn Quỳnh Tinh bên cạnh một cái, phát hiện sắc mặt của nàng thật không tốt.
Thế nào? Hắn đỡ nàng, vừa đi vừa hỏi. Thái độ Quỳnh Tinh khác thường, tiến sát vào trong ngực Tâm Trừng, lạnh run nói: Không biết, ta có dự cảm xấu.
Đừng nghĩ bậy, nhìn rồi nói. Tâm Trừng dắt tay nàng, bước đi nhanh về phía Hạo Hồng lâu.
***
Vừa vào Hạo Hồng lâu, liền thấy trên bàn để hai cái hộp đen, còn có một tin dành cho Quỳnh Tinh.
Quỳnh Tinh đi về phía cái bàn, từ từ mở ra một trong hai cái hộp.
Không —— Nàng chỉ liếc mắt một cái liền thê lương kêu to.
Tâm Trừng vội vàng ôm chặt nàng, mà những người đàn ông khác cũng vội vàng che kín ánh mắt nữ quyến, không để cho các nàng nhìn lâu.
Nhạc Nhược Thần mở ra một cái hộp khác, Quỳnh Tinh che miệng, nước mắt lã chã rơi xuống.
Đó là thủ cấp ( đầu ) của Diệp lão bá cùng Tiểu Hồng, Quỳnh Tinh không thể tin được, buổi sáng mới nói từ biệt hai người, cho nên . . . . . .
Tâm Trừng ôm thật chặt nàng, ý bảo Nhạc Nhược Thần đọc lá thư này. Hàn Quỳnh Tinh:
Phần lễ vật này xem như là quà tặng chúc tết cho ngươi, ngươi có hài lòng không?
Ta nói rồi ta sẽ báo thù, hôm nay chỉ là bắt đầu. Ngươi cứ chờ xem!
Mã Chí.
Đôi mắt Quỳnh Tinh mờ mịt nhìn về phương xa, bỗng chốc, nàng chạy về phía chuồng ngựa.
Tâm Trừng ngăn cản nàng: Nàng muốn đi đâu?
Ta muốn đi núi Nha nhìn một chút, ta không tin là thật, ta không tin! Quỳnh Tinh khóc ngã ở trong ngực hắn.
Tâm Trừng thừa cơ điểm huyệt ngủ của nàng, ôm lấy nàng trở về Thu Ý trai.
Mạnh Nguyên lại càng thêm căm giận rống Quỳnh Tinh: “Yêu nữ, ngươi đã làm gì với hắn?”
“Cũng không có gì! Qua một lát nữa, hắn sẽ tỉnh, đây là loại thôi miên nhẹ nhất.” Quỳnh Tinh cười đáp.
“Yêu nữ! Ngươi nhớ kỹ cho ta, đợi lát nữa, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.” Dáng vẻ Tần Thân như là muốn ăn thịt người.
Quỳnh Tinh nhíu mày, không đồng ý nhìn hắn nói: “Ngươi ứng phó hắn trước đi! Nếu ngươi không chết, ta sẽ cho ngươi cơ hội.”
“Hừ!” Tần Thân lại tập trung vào Mã Chí.
“Tinh, bọn họ muốn đánh tới khi nào vậy?” Cốc Úy Tố không kiên nhẫn nhìn ba người đánh nhau.
“Nhanh thôi, ngươi đừng vội!” Quỳnh Tinh trừng mắt liếc hắn một cái.
Vẻ mặt Cốc Úy Tố xụ xuống nói thầm: “Nhanh sao! Rõ ràng là vẫn lẫn lộn thành một đoàn, không nhìn thấy nhanh ở chỗ nào.”
Quỳnh Tinh đá chân hắn một cái nói: “Ngươi xem, không phải ngừng rồi sao, dám hoài nghi lời của ta!” Lại đạp hắn một cái thật mạnh.
Cốc Úy Tố ôm chân kêu to: “Sao ngươi lại dùng sức như vậy, nếu đứt thì làm sao bây giờ?”
“Thì vứt bỏ.”
“Ngươi . . . . .” Cốc Úy Tố hơi nổi giận.
“Hừ! Đừng ầm ĩ!” Hải Đường không vui liếc mắt nhìn hắn một cái.
Lúc này, Mã Chí khôi phục thần chí, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hằm hằm đi về phía Quỳnh Tinh: “Hàn Quỳnh Tinh, ngươi muốn chết sao! Dám trêu đùa ta như vậy!”
Nhạc Tâm Trừng rất nhanh kéo Quỳnh Tinh ra phía sau, trở tay đánh lại Mã Chí một chưởng, làm hắn lui vài bước.
Quỳnh Tinh thừa cơ dùng mũi chân đá lên một hòn đá nhỏ, vừa nhanh vừa chuẩn bắn về phía mệnh căn của hắn.
Bỗng dương, Mã Chí thê lương kêu to, ôm lấy đũng quần hét lớn.
“Hàn Quỳnh Tinh, ta muốn ngươi phải trả giá thật lớn! A ——.” Hắn thở hổn hển hét chói tai.
“Đừng kêu nữa! Chừa lại chút sức lực mở to mắt ra nhìn đi.” Quỳnh Tinh cười lạnh nói.
Nàng nhìn về phía Mạnh, Tần hai người: “Hắn rất nhanh sẽ hôn mê! Các ngươi không mang hắn đi sao?”
Mạnh Nguyên cùng Tần Thân đỡ Mã Chí, lại nhìn Quỳnh Tinh trước mắt, trước đi đi nói to: “Hàn Quỳnh Tinh, món nợ này để tạm đó, rất nhanh ngươi sẽ phải trả giá thật lớn!”
Đoàn người biến mất trong bóng đêm.
“Đi thôi! Cũng hết kịch rồi.” Quỳnh Tinh dắt tay Hoán nhi, nhanh chóng rời đi.
“Lão đại, nàng thật là ác độc.” Đông Tâm Viễn không thể tin được trừng mắt nhìn bóng lưng của nàng.
Nhạc Tâm Trừng không nói gì, nhanh chóng đi theo sau.
***
Buổi sáng mồng một đầu năm, bên trong Lăng Hạo sơn trang cực kỳ náo nhiệt.
Từ sau khi đoàn người Quỳnh Tinh trở lại Lăng Hạo sơn trang, nàng và Nhạc Tâm Trừng tiến triển tương đối nhanh.
Thật ra phải nói là Nhạc Tâm Trừng dính nàng thật nhiều, suốt ngày kêu Tinh nhi Tinh nhi, Quỳnh Tinh đã sớm bị hắn làm phiền chết rồi.
Giống như hiện tại, Hoán nhi cùng Quỳnh Tinh đang chơi đùa ở trong sân, con ruồi bám người kia lại tới.
“Tinh nhi, nàng đừng chơi, ta dẫn nàng đi xem một chỗ.” Nhạc Tâm Trừng đứng ở trên hành lang gọi.
Quỳnh Tinh ngẩng đầu liếc hắn một cái, lại cúi đầu xuống rất nhanh.
Lại tới nữa! Hắn luôn dùng ánh mắt phóng điện kia nhìn nàng.
“Tinh nhi!”
Quỳnh Tinh đứng lên, vừa đi vừa nói: “Hoán nhi, đi tìm Tiểu Hà hoặc Hải Đường đi, đừng ở chỗ này một mình.”
“Được!” Hoán nhi đáp một tiếng, xoay người rời đi.
Sau khi không nhìn thấy bóng dáng của Hoán nhi, Quỳnh Tinh mới không vui hỏi: “Lại muốn mang ta đi đâu? Ở bên trong sơn trang, hình như chưa nơi nào mà ta chưa đi qua.”
Nhạc Tâm Trừng dắt tay của nàng, vừa đi vừa chà xát tay của nàng ấm lên, Quỳnh Tinh mặc dù cũng quen nhưng vẫn không kiên nhẫn rút tay về: “Này! Ngươi đừng luôn dùng cặp mắt phóng điện kia nhìn ta, ngươi muốn ta giật điện chết hả!”
Tâm Trừng kéo tay của nàng về, khẽ mỉm cười nói: “Lần này ta muốn dẫn nàng đi một nơi rất đẹp đó! Hơn nữa, ta có lời muốn nói với nàng.”
Quỳnh Tinh hừ một tiếng: “Hẳn là ngươi có chuyện muốn nói với ta, thuận tiện đi nhìn nơi đo đúng không?”
“Có khác gì nhau sao?”
“Đương nhiên!”
Tâm Trừng đột nhiên dùng chân khí, đi rất nhanh.
“Làm sao vậy? Đi từ từ là được rồi!” Quỳnh Tinh bị hắn ôm vào trong ngực.
Ừ! Cảm giác không tệ, nàng thật sự càng lúc càng thích cảm giác ở trong ngực của hắn rồi, mỗi lần đều mê luyến hơn so với lần trước.
“Sử dụng khinh công có vẻ nhanh.”
Hắn mới nói xong, liền dừng lại.
“Đến sao?” Quỳnh Tinh từ trong ngực của hắn ngẩng đầu hỏi.
“Đúng vậy, nàng nhìn xem.”
Quỳnh Tinh có chút luyến tiếc cảm giác ở trong ngực của hắn, lầu bầu nói: “Nhanh như vậy sao!”
“Cái gì?” Tâm Trừng không nghe rõ nàng nói gì.
“Không có gì.” Quỳnh Tinh le lưỡi một cái.
Tâm Trừng mỉm cười nhìn phản ứng của nàng.
Thật lâu sau, Quỳnh Tinh mới thở dài nói: “Thật là đẹp! Rất . . . Rất giống tiên cảnh trong mộng.”
Tâm Trừng ôm eo của nàng nói: “Đúng vậy! Lần đầu tiên ta nhìn thấy cũng bị nó hấp dẫn.”
Quỳnh Tinh chìm đắm ở bên trong cảnh đẹp, thật lâu sau mới ngẩng đầu nói: “Không phải ngươi có chuyện muốn nói sao?”
“Đúng vậy.” Hắn dắt nàng đi đến một chỗ trên dốc ngồi xuống.
“Có chuyện gì?” Quỳnh Tinh hỏi.
Tâm Trừng nhìn y phục của nàng, đột nhiên hỏi: “Nàng có nghĩ tới đổi quay trở về nữ trang hay không? Bây giờ ai cũng biết Hàn tổng quản Lăng Trúc lâu là một cô nương, nàng không cần tiếp tục mặc nam trang nữa.”
Nàng nghĩ một chút, giương mắt nhìn hắn: “Ngươi chỉ muốn nói cái này sao?”
Hắn thâm tình cười nói: “Đương nhiên không phải! Nàng có thích cảm giác chúng ta ở chung một chỗ hay không?”
Quỳnh Tinh cau mày suy nghĩ trong chốc lát mới nói: “Cũng không tệ lắm! Chỉ cần ngươi đừng quá bám người.”
Tâm Trừng cười khổ nói: “Ta hi vọng nàng có thể nhìn thằng vào vấn đề giữa chúng ta, đừng nghĩ rằng đây chỉ là một cuộc giao dịch.”
Quỳnh Tinh không nói, cúi đầu đùa giỡn cỏ dại trong tay.
“Đồng ý với điều kiện của nàng, cũng không phải là ta đồng ý cách giải quyết của nàng trong mói quan hệ của chúng ta. Tinh nhi, muốn ta như nào mới có thể có được lòng của nàng?” Hắn có chút mệt mỏi hỏi.
Quỳnh Tinh ngẩng đầu lên, cảm khái nói: “Nếu như chúng ta không gặp nhau ở thời điểm này, có lẽ vấn đề sẽ dễ giải quyết hơn.”
“Nàng sợ hãi cái gì?” Tâm Trừng không hiểu, rốt cuộc nàng băn khoăn cái gì?
Quỳnh Tinh cúi đầu, chậm rãi nói: “Ta sợ ta sẽ yêu ngươi, cũng sợ ngươi sẽ yêu ta, sợ có một ngày ta sẽ trở về thế giới của ta, nếu thật sự có một ngày như vậy, đối với ta, đối với ngươi đều là tàn khốc, ta không muốn sau khi ta lấy ra chân tình, lại đối mặt với chia lìa.”
“Nhưng mà, ta sớm đã yêu nàng.” Tâm Trừng thâm tình thổ lộ.
Quỳnh Tinh chợt đứng lên, nhìn về phương xa nói: “Có thể ngươi không biết rõ cảm giác của chính mình.”
Tâm Trừng đứng dậy ôm lấy vai cảu nàng, thất bại gầm nhẹ: “Ta hiểu được cảm giác của chính mình, là nàng chưa biết rõ, vì sao nàng không thể chân tình với ta đây?”
“Ai! Có lẽ là bởi vì ta không có tâm đi.” Quỳnh Tinh trầm trọng thở dài.
Tâm Trừng cảm thấy nản lòng thoái chí, khàn khàn nói: “Nàng có lẽ là không có tâm, ta lại qua đa tình rồi, nhất định phải chịu khổ.”
Trong khoảng thời gian ngắn, hai ngươi không nói gì, trong rừng chỉ có âm thanh của gió từ từ lay động.
“Đây là nơi nào?”
“Lan viện phía sau núi.”
“Khó trách ta chưa từng tới.”
Lại là một hồi yên lặng.
“Đúng rồi! Ta muốn đi ra ngoài hai ngày.” Quỳnh Tinh bỗng nhiên nói.
“Nàng muốn đi đâu?”
“Ta vừa tới nơi này thì biết cha con họ Diệp, họ đối với ta vô cùng tốt, sau khi ta đi vào Lăng Hạo sơn trang, còn không trở về nhìn qua bọn họ.” Nàng nên rời khỏi hắn một thời gian, suy nghĩ một chút thật tốt.
“Ta đi cùng nàng.” Tâm Trừng không quá yên tâm nói.
Quỳnh Tinh nhìn ra được lo lắng của hắn, cười nói: “Đừng lo lắng, bản lĩnh của ta ngươi cũng thấy đấy. Ta chỉ đi hai ngày, không có việc gì.”
“Được rồi!” Tâm Trừng tin tưởng nàng có năng lực tự bảo vệ mình.
“Ta sẽ đi, ngươi nhớ thay ta nói với mọi người trong sơn trang một tiếng.” Nàng rất tiêu sái quay đầu rời đi.
Tâm Trừng có chút ngạc nhiên: “Nàng đi không nói một tiếng, bọn họ sẽ giận nàng.”
“Có ngươi ở đây thôi, ngươi sẽ giải quyết tốt!” Quỳnh Tinh đã đi xa.
“Đúng nha! Ta sẽ thay nàng giải quyết.” Tâm Trừng cười khổ một tiếng.
***
Quỳnh Tinh cỡi thiên tài (chắc là con ngựa) Tâm Trừng đưa nhanh chóng chạy về phía núi Nha.
Con tuấn mã này chạy cũng rất nhanh, lập tức đã đến núi Nha, từ xa xa Quỳnh Tinh đã hô to: Tiểu Hồng! Tiểu Hồng! Ngươi ở đâu? Ta là Quỳnh Tinh.
Diệp Hồng cùng Diệp lão bá nhanh chóng đi ra ngoài, liếc mắt liền thấy được Quỳnh Tinh.
Diệp Hồng hưng phấn vẫy tay: Tinh!
Thiên tài dừng trước mặt Diệp Hồng, Quỳnh Tinh nhảy xuống ngựa, hai người vừa gặp mặt, liền ôm nhau ở chung một chỗ.
Tinh, ngươi thật là không có lương tâm! Vừa đi thì lâu như vậy mới trở về thăm chúng ta. Diệp Hồng giả vờ giận oán trách.
Quỳnh Tinh cỡi Thiên Tài Tâm Trừng đưa nhanh chóng chạy về phía núi Nha.
Con tuấn mã này chạy cũng rất nhanh, lập tức đã đến núi Nha, từ xa xa Quỳnh Tinh đã hô to: Tiểu Hồng! Tiểu Hồng! Ngươi ở đâu? Ta là Quỳnh Tinh.
Diệp Hồng cùng Diệp lão bá nhanh chóng đi ra ngoài, liếc mắt liền thấy được Quỳnh Tinh.
Diệp Hồng hưng phấn vẫy tay: Tinh!
Thiên tài dừng trước mặt Diệp Hồng, Quỳnh Tinh nhảy xuống ngựa, hai người vừa gặp mặt, liền ôm nhau ở chung một chỗ.
Tinh, ngươi thật là không có lương tâm! Vừa đi thì lâu như vậy mới trở về thăm chúng ta. Diệp Hồng giả vờ giận oán trách.
Quỳnh Tinh đang thầm nghĩ: Trời ạ! Lòng của ta thật là đau! Thật không ngờ Tiểu Hồng đối với ta như vậy, uổng ta đối với nàng một mảnh chân tình.
Diệp Hồng bị nét mặt của nàng chọc cười, vẫn không nhịn được nói: Cái người này vừa đi là đi hơn nửa năm, hại ta cùng cha cả ngày đều lo cho ngươi.
Diệp lão bá ở một bên nhạo báng: Cũng không phải vậy! Nha đầu này mỗi ngày đều quấn lấy ta hỏi sao Tinh chưa trở lại? Chờ nàng trở lại nhất định phải cầm đao bổ nàng.
Cha! Diệp Hồng đỏ mặt giậm chân liên tiếp: Oa! Tiểu Hồng, ngươi thật ác độc, thiệt thòi ta còn mang cho ngươi nhiều lễ vật như vậy, ta thấy hay là thôi! Dữ dội như vậy, ta đi thì tốt hơn, tránh cho bị chém.
Ta mới không muốn chém ngươi! Cha nói bậy. Diệp Hồng nóng nảy.
Thật sao? Quỳnh Tinh đáng thương hỏi.
Thật! Ta thề. Diệp Hồng giơ tay lên muốn thề.
Quỳnh Tinh nhanh chóng kéo tay nàng xuống nói: Không nên tùy tiện thề, không tốt.
Vậy ngươi không đi chứ? Diệp Hồng thử thăm dò.
Quỳnh Tinh cười nói: Không có nhanh như vậy! Ta có thể ở hai ngày rồi mới trở về.
Oa! Thật là giỏi! Cha, người đi dắt con ngựa trắng kia đi, con cùng Tinh đi vào nhà trước.
Quỳnh Tinh kéo Diệp lão bá nói: Diệp lão bá, ngài cũng đừng đụng đến nó, Thiên Tài chỉ cho ta và chủ nhân của nó đến gần thôi, ngài đến gần nó, sẽ bị nó đá.
Thiên Tài? Nó tên là Thiên Tài sao? Diệp Hồng liếc mắt đánh giá.
Đúng vậy! Ta lấy tên này rất nhanh, rất hợp với nó đi! Quỳnh Tinh khoe khoang nói.
Có lẽ vậy! Diệp Hồng không quá hứng thú liếc một cái.
Ta nói nữ nhi à! Ngươi để cho Tinh vào nhà ngồi xuống hãy nói chuyện cũng không muộn nha! Diệp lão bá nhắc nhở.
Đúng đúng đúng! Tinh, chúng ta vào nhà rồi nói, ta làm rất nhiều điểm tâm. Diệp Hồng hưng phấn nói.
Thật sao! Ta nhất địh phải ăn một bữa thật no, rời đi lâu như vậy, ta rất nhớ điểm tâm ngươi làm. Nói xong vọt vào nhanh như chớp.
Giống như quỷ tham ăn. Diệp Hồng cười trêu.
Diệp lão bá mỉm cười nhìn một màn trước mặt này, đi vào sau nữ nhi.
Su khi bọn họ đi vào trong nhà, một người từ phía xa đi ra, trên mặt là một nụ cười lạnh gian ác.
***
Tinh, ngươi ở hai ngày lại muốn đi nữa sao? Diệp Hồng hỏi không dứt miệng.
Hai ngày nhanh chóng trôi qua, hai ngày này là giây phút Quỳnh Tinh không có một chuyện phiền não nào, khiến cho nàng suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Đúng vậy! Ta đáp ứng Tâm Trừng, hai ngày sau phải đi về, ta ở Lăng Hạo sơn trang, rất gần chỗ này, ta sẽ thường trở về thăm hai người, hai người muốn gặp ta cũng có thể đi tìm ta. Quỳnh Tinh dịu dàng an ủi Diệp Hồng.
Đươc rồi! Rảnh rỗi chúng ta sẽ đi tìm ngươi, chờ ngươi tới, sợ rằng lại phải chờ hơn nửa năm nữa. Diệp Hồng cười nói.
Diệp lão bá hiền lành dặn dò nàng: Phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng chỉ lo nhớ ta cùng Tiểu Hồng!
Cảm ơn ngài! Diệp lão bá, lần sau tới Lăng Hạo sơn trang tìm ta, ta có thể mang ngài đi chơi! Quỳnh Tinh bước lên ngựa.
Ngươi có lòng là được rồi. Diệp lão bá phất tay một cái, ý bảo nàng có thể lên đường.
Tiểu Hồng, điểm tâm ngươi làm càng ngày càng tốt, lần sau nhớ làm nhiều hơn một chút.
Nhất định! Tiểu Hồng vẫy tay một cái, cố cười nói.
Quỳnh Tinh thúc giục Thiên Tài lên đường, không bao lâu bóng dáng đã đi xa.
Cha! Không biết khi nào Tinh sẽ trở lại. Diệp Hồng sầu não nói.
Diệp lão bá vỗ nhẹ vai của nàng an ủi: Nàng với chúng ta khác nhau, nàng có tấm lòng như vậy là đủ rồi. Đi thôi! Đi vào nhà.
Vâng.
Hai người cùng đi vào nhà, không nghĩ tới tử thần đang lặng lẽ đến gần.
***
Sau khi Quỳnh Tinh trở lại sơn trang, quả nhiên bị oanh tạc một bữa.
Tại sao ngươi không từ mà biệt đây? Hải Đường trách cứ.
Cái gì mà không từ mà biệt, ta có nói cho Tâm Trừng nha! Dáng vẻ Quỳnh Tinh giống như không chịu được.
Hoán nhi nói tiếp: Tại sao tỷ không mang muội đi đây? Không có nói cho ta cùng Hải Đường tỷ biết, thì gọi là không từ mà biệt. Nàng tức giận Tinh tỷ tỷ có chuyện tốt chơi mà không mang nàng đi theo.
Đúng nha! Không nói cho chúng ta biết, thì gọi là không từ mà biệt. Hải Đường ở một bên phụ họa.
Quỳnh Tinh dở khóc dở cười nhìn hai người nói: Ta có nói cho Tâm Trừng nơi ta đi cùng thời gian trở về mà, cái này không gọi là không từ mà biệt.
Hừ! Nhưng hôm nay cũng đã mùng ba rồi. Hoán nhi bĩu môi, không vui nói.
Ngươi đáp ứng muốn cùng chúng ta đi xem pháo hoa. Nhạc Tâm Hà mất hứng chỉ trích.
Vậy các ngươi đã đi chưa? Quỳnh Tinh hỏi.
Hoán nhi lắc đầu một cái.
Xin hỏi hôm nay còn có pháo hoa để xem không? Quỳnh Tinh hỏi tiếp.
Có, mãi cho đến ngày sinh chủ (? ai biết nói cho mình với) thì mới kết thúc. Nhạc Tâm Hà trả lời nàng.
Này chẳng phải được sao! Nếu như ta không muốn đi cùng các ngươi thì cũng sẽ không đồng ý, hơn nữa nếu ta thật sự muốn lỡ hẹn, cũng sẽ không trở lại ngày hôm nay.
Ý của ngươi là, tối hôm nay có thể đi sao? Hải Đường vui mừng hỏi.
Thái độ thay đổi thật là nhanh! Trong lòng Quỳnh Tinh thở dài nói.
Đúng vậy, nhưng bây giờ có thể dùng bữa tốt trước được hay không? Ta rất đói, hơn nữa ta chưa ăn no, tối nay cũng không thể đi xem pháo hoa được. Quỳnh Tinh uy hiếp nói.
Này, nhanh đi ăn đi! Hoán nhi lo lắng tối nay lại không thể đi.
Tâm Trừng phân phó người làm đi mời các trưởng bối đi ra ăn cơm. Đại đương gia hạ lệnh, trong chốc lát liền ăn cơm.
Trong bữa tiệc, Nhạc Nhược Thần hỏi: Tinh, ngươi đi ra ngoài hai ngày, chơi có vui không?
Đương nhiên! Ở chung một chỗ với cha con bọn họ thì không có phiền não gì, cực kỳ vui vẻ.
Ngươi ở đây thì có phiền não gì? Nhớ nhà sao? Câu hỏi của Huyền Đình Thiệu nhận lấy sự coi thường của đám người Nhạc Tâm Trừng.
Quỳnh Tinh ngẩn ra, sau đó buồn bã nói: Đúng vậy! Nhớ nhà, ta rất là muốn về nhà. Nàng không nhịn được rơi nước mắt.
Tâm Trừng ném cho Huyền Đình Thiệu một ánh mắt có thể giết chết người, vội vàng an ủi nàng.
Tinh nhi, đừng khóc! Nếu người nhà của nàng biết, sẽ khổ sở. Hắn ôm Quỳnh Tinh, lẩm bẩm an ủi ở bên tai nàng.
Quỳnh Tinh không nói.
Tinh nhi! Tâm Trừng thay nàng lau sạch nước mắt, nói: Bây giờ người nhà của nàng cũng có thể đang dùng cơm, trong không khí của lễ mừng năm mới, nếu nàng thương tâm, bọn họ sẽ biết, sẽ khổ sở.
Quỳnh Tinh không nhịn được nghẹn ngào nói: Thời gian, ngày tháng ở nơi này hoàn toàn khác nơi đó, ta không biết rốt cuộc bây giờ bọn họ như thế nào? Ta rất muốn trở về, thật sự rất muốn trở về.
Cái loại cảm giác mất mát đó lại tới, Tâm Trừng thường có một loại cảm giác mất mát, rất sợ có một ngày, Quỳnh Tinh thật sự rời khỏi hắn.
Hoán nhi mắt đỏ hoe an ủi nàng: Tinh tỷ tỷ, ta biết rõ loại cảm giác này, cha mẹ của ta đã chết, mà cha mẹ của tỷ vẫn khỏe mạnh, tỷ đừng quá đau buồn, tỷ chỉ cần nhớ bọn họ mãi mãi sẽ nhớ tỷ, thế là được, không phải sao?
Quỳnh Tinh rưng rưng nhìn cô gái trước mắt.
Trời! Hoán nhi nhỏ hơn nàng, chịu đau thương nặng hơn nàng, mà ngược lại lại an ủi nàng.
Nàng hít thật sâu một hơi rồi thở ra, nói: Ta không sao rồi! Mọi người ăn cơm đi.
Nàng cố nén nước mắt, không muốn để cho người khác đau lòng vì nàng.
Tâm Trừng đau lòng nhìn nàng, hận mình vô lực vì không thể làm gì cho nàng.
Lúc này, một gã thủ vệ đi vào.
Các vị quản gia cùng các thiếu gia có thể đi một chuyến tới Hạo Hồng lâu hay không? Hắn lạnh nhạt báo cáo.
Làm sao? Nhạc Nhược Khiêm hỏi.
Hồ Gia Bảo tặng một lễ vật cho Hàn tổng quản. Thủ vệ đáp.
Tất cả mọi người đều tò mò Hồ Gia Bảo tặng lễ vật gì cho Quỳnh Tinh, rối rít đứng dậy đi về phía Hạo Hồng lâu.
Tâm Trừng nhìn Quỳnh Tinh bên cạnh một cái, phát hiện sắc mặt của nàng thật không tốt.
Thế nào? Hắn đỡ nàng, vừa đi vừa hỏi. Thái độ Quỳnh Tinh khác thường, tiến sát vào trong ngực Tâm Trừng, lạnh run nói: Không biết, ta có dự cảm xấu.
Đừng nghĩ bậy, nhìn rồi nói. Tâm Trừng dắt tay nàng, bước đi nhanh về phía Hạo Hồng lâu.
***
Vừa vào Hạo Hồng lâu, liền thấy trên bàn để hai cái hộp đen, còn có một tin dành cho Quỳnh Tinh.
Quỳnh Tinh đi về phía cái bàn, từ từ mở ra một trong hai cái hộp.
Không —— Nàng chỉ liếc mắt một cái liền thê lương kêu to.
Tâm Trừng vội vàng ôm chặt nàng, mà những người đàn ông khác cũng vội vàng che kín ánh mắt nữ quyến, không để cho các nàng nhìn lâu.
Nhạc Nhược Thần mở ra một cái hộp khác, Quỳnh Tinh che miệng, nước mắt lã chã rơi xuống.
Đó là thủ cấp ( đầu ) của Diệp lão bá cùng Tiểu Hồng, Quỳnh Tinh không thể tin được, buổi sáng mới nói từ biệt hai người, cho nên . . . . . .
Tâm Trừng ôm thật chặt nàng, ý bảo Nhạc Nhược Thần đọc lá thư này. Hàn Quỳnh Tinh:
Phần lễ vật này xem như là quà tặng chúc tết cho ngươi, ngươi có hài lòng không?
Ta nói rồi ta sẽ báo thù, hôm nay chỉ là bắt đầu. Ngươi cứ chờ xem!
Mã Chí.
Đôi mắt Quỳnh Tinh mờ mịt nhìn về phương xa, bỗng chốc, nàng chạy về phía chuồng ngựa.
Tâm Trừng ngăn cản nàng: Nàng muốn đi đâu?
Ta muốn đi núi Nha nhìn một chút, ta không tin là thật, ta không tin! Quỳnh Tinh khóc ngã ở trong ngực hắn.
Tâm Trừng thừa cơ điểm huyệt ngủ của nàng, ôm lấy nàng trở về Thu Ý trai.
/16
|