Thấy cô đứng im không nhúc nhích, nam nhân viên nói:
" Cô à! Cô không sao chứ?"
Kim Ngọc hồi tỉnh lại, cô thở dài rồi mỉm cười gượng gạo:
"Tôi không sao. Cảm ơn anh." Thật ra cô bị Uyển Hạ bắt nạt nhiều nên cũng quen rồi.
"Nhưng mà... má của cô..."
Anh nhân viên chỉ tay lên má của Kim Ngọc. Cô tự chạm vào mới biết Uyển Hạ đã ra tay quá mạnh khiến má cô in hằn cả vết tay của cô ta, đau nhói. Cô cúi đầu chào anh nhân viên:
"Tôi không sao chút nữa là hết ấy mà. Cảm ơn anh! Chào anh!"
Anh nhân viên cũng khiêm tốn gật đầu chào theo, anh nhìn theo dáng vẻ của cô nhân viên mà cảm thấy có chút thương hại.
Cô quay người bước vào thang máy. Cửa vừa khép lại thì cả cơ thể cô đã chẳng còn chút sức sống nào. Cô trượt người ngồi thụp xuống mà khóc nức nở. Những kẻ khiến cho cuộc sống cô khổ sở lại xinh đẹp và sang chảnh đến vậy. Thậm chí cô ta còn là vợ chưa cưới của giám đốc. Ông trời có mắt thật chưa cưới của giám đốc. Ông trời có mắt thật sao? Nếu ông trời có mắt sao những kẻ như Uyển Hạ lại luôn sống sung sướng an nhàn như vậy chứ?
Kim Ngọc gục lên đầu gối mà khóc nức nở, hôm nay là một ngày quá tồi tệ với Kim Ngọc rồi. Dẫu là đã bị bắt nạt rất nhiều lần đôi khi còn cảm thấy quen với điều đó, nhưng hôm nay cô thấy ấm ức đến lạ.
Trong phòng làm việc của giám đốc. Lục Dương đứng đút hai tay vào túi quần, mắt nhìn ra toàn cảnh thành phố. Uyển Hạ nũng nịu ôm lấy eo của Lục Dương từ phía sau:
"Anh à! Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Anh là dân kinh doanh chắc chắn sẽ không hiểu được nỗi khổ của nghề nghiệp này. Em muốn tồn tại trong giới người mẫu, giới giải trí thì nhất định phải giữ mối quan hệ tốt với đồng nghiệp và đối tác."
Lục Dương gỡ tay Uyển Hạ ra khỏi eo mình, anh quay mặt lại nhìn cô ta:
"Anh biết, nhưng giữ quan hệ cũng đâu đến mức em ngồi lên đùi của ông ta?"
Nói đến đây mặt Lục Dương đỏ bừng bừng, anh nén giận nói:
"Em về đi. Anh cần làm việc."
Uyển Hạ như keo dính ôm chặt lấy Lục Dương, nhõng nhẽo khóc:
" Không! Em không đi. Nếu anh không tha thứ cho em thì em không đi. Em biết lỗi rồi, em nghe anh nghỉ làm người mẫu, từ bỏ ước mơ làm ngôi sao là được chứ gì? Được! Anh muốn là được hết, em nghe anh hết."
Lục Dương thở dài, anh lại đẩy nhẹ cô ta ra, dịu dàng giải thích:
"Anh không có ý đó."
Uyển Hạ nước mắt hai hàng, cô ta nói:
"Em biết bản thân mình không so sánh được với anh nên mới cố gắng trở thành một ngôi sao. Ít nhất vợ của anh, CEO của tập đoàn OCB cũng không thể tầm thường được có đúng không?"
Lục Dương lại mềm lòng, anh vuốt tóc Uyển Hạ rồi nói:
"Anh hiểu. Nhưng em không cần áp lực chuyện đó. Người phụ nữ của anh chỉ cần sống vui vẻ, không cần phải lo nghĩ gì cả. Nếu anh quan trọng việc môn đăng hộ đối thì anh đâu có tìm em và yêu em. Uyển Hạ, em ngoan ngoãn làm bạn gái của anh là được rồi, đừng vất vả nữa có được không?"
Uyển Hạ ngoan ngoãn gật đầu, xong cô ta lại lật lọng:
"Vậy đợi em hoàn thành xong dự án lần này rồi em sẽ nghỉ, vậy có được không? Dự án này cũng nhanh thôi, vài tháng thôi, sẽ rất nhanh mà. Anh chờ em được không?"
Uyển Hạ lại dùng cái giọng ngọt hơn đường của mình để thuyết phục Lục Dương khiến cho anh không còn cách nào khác ngoài gật đầu đồng ý.
Uyển Hạ lấy lòng được người yêu xong thì khoái chí rời khỏi công ty.
" Cô à! Cô không sao chứ?"
Kim Ngọc hồi tỉnh lại, cô thở dài rồi mỉm cười gượng gạo:
"Tôi không sao. Cảm ơn anh." Thật ra cô bị Uyển Hạ bắt nạt nhiều nên cũng quen rồi.
"Nhưng mà... má của cô..."
Anh nhân viên chỉ tay lên má của Kim Ngọc. Cô tự chạm vào mới biết Uyển Hạ đã ra tay quá mạnh khiến má cô in hằn cả vết tay của cô ta, đau nhói. Cô cúi đầu chào anh nhân viên:
"Tôi không sao chút nữa là hết ấy mà. Cảm ơn anh! Chào anh!"
Anh nhân viên cũng khiêm tốn gật đầu chào theo, anh nhìn theo dáng vẻ của cô nhân viên mà cảm thấy có chút thương hại.
Cô quay người bước vào thang máy. Cửa vừa khép lại thì cả cơ thể cô đã chẳng còn chút sức sống nào. Cô trượt người ngồi thụp xuống mà khóc nức nở. Những kẻ khiến cho cuộc sống cô khổ sở lại xinh đẹp và sang chảnh đến vậy. Thậm chí cô ta còn là vợ chưa cưới của giám đốc. Ông trời có mắt thật chưa cưới của giám đốc. Ông trời có mắt thật sao? Nếu ông trời có mắt sao những kẻ như Uyển Hạ lại luôn sống sung sướng an nhàn như vậy chứ?
Kim Ngọc gục lên đầu gối mà khóc nức nở, hôm nay là một ngày quá tồi tệ với Kim Ngọc rồi. Dẫu là đã bị bắt nạt rất nhiều lần đôi khi còn cảm thấy quen với điều đó, nhưng hôm nay cô thấy ấm ức đến lạ.
Trong phòng làm việc của giám đốc. Lục Dương đứng đút hai tay vào túi quần, mắt nhìn ra toàn cảnh thành phố. Uyển Hạ nũng nịu ôm lấy eo của Lục Dương từ phía sau:
"Anh à! Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Anh là dân kinh doanh chắc chắn sẽ không hiểu được nỗi khổ của nghề nghiệp này. Em muốn tồn tại trong giới người mẫu, giới giải trí thì nhất định phải giữ mối quan hệ tốt với đồng nghiệp và đối tác."
Lục Dương gỡ tay Uyển Hạ ra khỏi eo mình, anh quay mặt lại nhìn cô ta:
"Anh biết, nhưng giữ quan hệ cũng đâu đến mức em ngồi lên đùi của ông ta?"
Nói đến đây mặt Lục Dương đỏ bừng bừng, anh nén giận nói:
"Em về đi. Anh cần làm việc."
Uyển Hạ như keo dính ôm chặt lấy Lục Dương, nhõng nhẽo khóc:
" Không! Em không đi. Nếu anh không tha thứ cho em thì em không đi. Em biết lỗi rồi, em nghe anh nghỉ làm người mẫu, từ bỏ ước mơ làm ngôi sao là được chứ gì? Được! Anh muốn là được hết, em nghe anh hết."
Lục Dương thở dài, anh lại đẩy nhẹ cô ta ra, dịu dàng giải thích:
"Anh không có ý đó."
Uyển Hạ nước mắt hai hàng, cô ta nói:
"Em biết bản thân mình không so sánh được với anh nên mới cố gắng trở thành một ngôi sao. Ít nhất vợ của anh, CEO của tập đoàn OCB cũng không thể tầm thường được có đúng không?"
Lục Dương lại mềm lòng, anh vuốt tóc Uyển Hạ rồi nói:
"Anh hiểu. Nhưng em không cần áp lực chuyện đó. Người phụ nữ của anh chỉ cần sống vui vẻ, không cần phải lo nghĩ gì cả. Nếu anh quan trọng việc môn đăng hộ đối thì anh đâu có tìm em và yêu em. Uyển Hạ, em ngoan ngoãn làm bạn gái của anh là được rồi, đừng vất vả nữa có được không?"
Uyển Hạ ngoan ngoãn gật đầu, xong cô ta lại lật lọng:
"Vậy đợi em hoàn thành xong dự án lần này rồi em sẽ nghỉ, vậy có được không? Dự án này cũng nhanh thôi, vài tháng thôi, sẽ rất nhanh mà. Anh chờ em được không?"
Uyển Hạ lại dùng cái giọng ngọt hơn đường của mình để thuyết phục Lục Dương khiến cho anh không còn cách nào khác ngoài gật đầu đồng ý.
Uyển Hạ lấy lòng được người yêu xong thì khoái chí rời khỏi công ty.
/62
|