Chương 142
[ - Nguyệt!_Thiên và Kỳ rống gọi tên cô trong tuyệt vọng.
Chỉ tiếc người nào đó không còn nghe thấy tiếng gọi của họ. Cô vẫn cứ bất động, nhiệt độ cơ thể dần mất đi, thay vào đó là một loại khí lạnh lẽo bao trùm lấy cô. Kỳ ôm chặt cô vào lòng, gồng mình lên hứng chịu cơn đau. Khẩu súng vẫn cầm trên tay, anh chậm rãi đưa lên đầu. Cô đi rồi, anh cũng mất đi mọi ý chí sống, chi bằng cứ trực tiếp kết thúc sinh mạng may ra anh còn cảm thấy đỡ đau. Thấy hành động của Kỳ, Thiên bỗng suy nghĩ thế nào mà lôi tuột khẩu súng đó rồi ném ra xa. Thiên chỉ vào Nguyệt vẫn đang hấp hối, nhắc Kỳ:
- Giờ này cậu đừng có điên nữa, Nguyệt vẫn chưa tắt thở, cho nên mau chóng đưa cô ấy đến bệnh viện đi.
Kỳ nghe thấy, như tìm được hi vọng, liền không chần chừ thêm phút giây nào, bế thốc cô lên rồi lao đi mặc kệ Thiên vẫn đứng trơ ra đó. Phải rồi, Thiên không dám chạy theo, hắn không dám nhìn cái hình ảnh đó, hắn sợ bản thân mình mắc phải sai lầm lớn, hắn đã giết chết cô. Thà để Kỳ đưa cô đi, để anh ta mang đến sự sống cho cô cũng không muốn tự mình chạy theo rồi phải đối mặt với tin cô chết. Ít nhất thì bây giờ hắn vẫn muốn trốn tránh. Hắn nhìn xuống đôi bàn tay run rẩy của mình, chính nó đã giết chết cô. Hắn muốn tự phế tay mình. Cầm súng lên, hắn dí vào lòng bàn tay. Nhưng ngay lúc này, một người hắn cứ nghĩ không bao giờ đến lại xuất hiện. Thanh Trúc lao vào ôm lấy Thiên ngay thời khắc một tiếng súng nổ ra.
Tiếng súng ấy là của Vũ, cậu ta không biết đã xuất hiện từ khi nào. Vừa nãy, Nguyệt chặn cậu ở cửa bởi lo sợ cậu sẽ làm mọi chuyện thêm rối. Nhưng khi nghe tiếng súng, cậu đã không ngần ngại mà lao vào. Đồng thời lúc ấy Kỳ lao ra với Nguyệt đang hấp hối trên tay. Trên người cô, chỗ nào cũng toàn là máu, máu đỏ lây sang cả người Kỳ, trông vô cùng chói mắt. Nỗi hận trong lòng Vũ lại ngùn ngụt bốc lên như nham thạch muốn phun trào. Cậu vô cùng hận Thiên bởi vì hắn đã chia rẽ quan hệ của Nguyệt và Kỳ, khiến cho bao năm qua cuộc sống của Kỳ không có ngày nào tốt đẹp. Đối với cậu, Kỳ không chỉ là một vị bang chủ, hơn thế anh còn là một người anh em tốt. Cho nên, Vũ đối với anh hết mực trung thành.
Để Kỳ đưa Nguyệt đi, Vũ mới dám vào trả thù. Anh sẽ nhân cơ hội này diệt trừ mối hậu họa kia. Vừa vào trong, thấy Thiên suy sụp quỳ dưới đất, trên tay là khẩu súng, hắn đang dí chặt vào lòng bàn tay. Hắn ta định làm gì? Vũ tự hỏi, nhưng giờ cậu không quan tâm được nhiều như thế bởi không có lúc nào tốt hơn lúc này, Thiên giờ không có chút đề phòng nào. Lập tức rút súng ra, cậu không đắn đo do dự, không ngần ngại mà nổ một phát. Phát súng đó đích thực là trúng Thiên nếu như Trúc không đột ngột xuất hiện. Cô như mũi tên lao ra hứng trọn phát súng cho Thiên. Phát súng đó ghim thẳng vào lưng Trúc, máu túa ra ướt đẫm lưng áo. Vũ ngây ra như phỗng, Thiên cũng bị tiếng súng dọa cho đơ người. Trong lúc này, Trúc từ từ ngã xuống.
Ngay khi Trúc ngã xuống, Thiên bất chợt tỉnh ngộ. Đưa tay đỡ lấy cô, Thiên lay lay:
- Trúc, em sao rồi? Tỉnh lại đi… Xin lỗi em, mở mặt ra nhìn anh đi._Thiên ôm chặt lấy cô ấy, lần đầu tiên nước mắt tuôn rơi.
Lại một lần nữa, Thiên rơi vào trạng thái sợ hãi. Lần này là sợ hãi tột độ, thứ sợ hãi đó cứ gặm nhấm trái tim hắn. Trái tim đập kịch liệt trong lồng ngực, phải rồi, hắn đang sợ mất đi người con gái này. Cô luôn ở bên hắn mỗi khi cần, luôn chịu sự hắt hủi bất công của hắn, vậy mà hắn lại không một lần để ý tới cô. Hắn chỉ coi cô như một thứ đồ để lợi dụng, khi cần thì tới, khi không lại vứt bỏ. Hắn là một tên đàn ông tồi. Dù bị hắn nhiều lần làm tổn thương, nhưng cô không bao giờ than thở một lời, chỉ lẳng lặng ở bên, âm thầm chăm sóc hắn. Chính tình yêu cao thượng của cô làm hắn thấy hắn không xứng.
Hiện tại, cô lại đang nằm trong lòng hắn, hấp hối. Mà hắn cũng không có cách nào cứu vãn được phát đạn vừa nãy bắn ra. Hắn hối hận, hối hận vì trước kia không biết trân trọng cô, để giờ nhận sự hi sinh của cô, hắn thấy mình không đáng. Cô đã cho đi mà không cần nhận lại, nhưng do tình yêu của hắn quá ích kỉ, lòng chiếm hữu quá lớn, không chịu buông tha thứ mình không có được nên mới gây ra cục diện ngày hôm nay. Giờ nỗi hối hận của hắn quá muộn màng, không thể vãn hồi được.
Thời khắc cô đỡ phát đạn đó và tận mắt thấy người con gái ấy ngã xuống, tim hắn như vỡ vụn. Lúc này hắn mới cảm nhận cái đau tận xương tủy trong tim. Trái tim hắn, không biết từ lúc nào lại đập vì cô ấy. Và hắn, không biết từ bao giờ đã yêu người con gái ấy. Hắn yêu nhưng bị những thứ mù quáng hư vô che mắt, cho nên không thể nhận ra. Cuối cùng thì hắn cũng phải trả giá cho những tội nghiệt mà hắn gieo ra trước đó. Hắn đã đánh mất người con gái mà lẽ ra hắn phải dành ra cả đời để trân trọng, đánh mất hạnh phúc của chính bản thân và đê hèn khi cướp đi sinh mạng của đứa con mới xuất hiện của hai người. Hắn tự thấy mình là kẻ khốn nạn không ai bằng. Con người ta là vậy, đến khi mất đi rồi mới nhận ra thứ bên cạnh mình mới là thứ quan trọng nhất. Nhưng lúc ấy muốn tìm kiếm thì cũng đã muộn, mọi thứ đã đi quá xa rồi.
Trúc từ từ mở đôi mắt của mình ra, nhìn hắn và gượng cười. Nét cười ấy mang sự mãn nguyện mà người ta thường thấy trước khi chết. Cô ho sặc sụa, ho ra một búng máu. Thiên thấy thế lại càng hoảng loạn, đưa tay quệt đi vết máu trên miệng cô, liên tục trấn an:
- Em không sao đúng không? Đừng làm anh sợ! Em sẽ không chết đâu.
- Thiên…_Cô nhẹ nhàng gọi. Tiếng cô ấy mới dịu dàng làm sao, nhưng nó lại như con dao khoét sâu vào tim hắn. Cô vươn tay lên muốn chạm vào mặt hắn, nhưng không đủ sức với lấy. Hắn thấy thế bèn giúp cô, kéo tay cô lên, đặt vào má mình. Bàn tay mềm mại mà ấm áp của cô khiến lòng hắn càng dâng lên nỗi đau đớn khó nói thành lời. Hắn như một kẻ phạm phải sai lầm lớn, cúi xuống, liên tục nói:
- Xin lỗi em, là do tôi vô tâm, không để ý đến em. Tôi sai rồi, tôi nhất định sẽ bù đắp, cho nên đừng bỏ rơi tôi. Tôi hứa tôi sẽ đối xử với em thật tốt, cho nên em gắng lên.
- Anh có khi nào từng yêu em không?_Trúc bỗng hỏi.
- Tôi yêu em, lúc nào cũng yêu em._Thiên gật đầu như gà mổ thóc. Trúc nghe vậy liền tiếp tục nở một nụ cười yếu ớt, nói:
- Cuối cùng thì em cũng đợi được câu nói này của anh, em cũng mãn nguyện rồi.
Trúc nói xong thì đôi mắt từ từ nhắm lại, cô chậm rãi thu tầm nhìn, bình tĩnh nói với Thiên:
- Em mệt rồi, em buồn ngủ lắm! Chúc ngủ ngon!_Cô đã muốn nói với hắn từ "chúc ngủ ngon" bao nhiêu lần rồi nhưng đến thời khắc cuối cùng mới được nói. Tuy nhiên, như vậy cũng làm cô đủ mãn nguyện rồi.
- TRÚC!_Thiên gào lên một tiếng đầy đau đớn, ra sức lay lay cô ấy- Trúc, tỉnh dậy, dậy đi! Anh không cho phép em chết.
Bỗng “rầm – bụp”, Phong đạp cửa xông vào. Ngay khi thấy Trúc đang bất động trong vòng tay Thiên, máu chảy ra ướt hết một mảng áo mà Thiên vẫn còn bất động ngồi đấy, cậu liền lao đến, không do dự giáng cho Thiên một cú đấm ngã ngửa ra đằng sau. Phong đỡ lấy Trúc từ trong lòng Thiên, đặt sang bên cạnh, lấy tay vỗ vỗ vào mặt cô, gọi. Thế nhưng cô vẫn bất động, hơi thở ngày càng yếu ớt. Nhìn cô như vậy, cậu thấy vô cùng đau lòng. Là tại cậu không tốt, trông cô không cẩn thận mới để cô chạy đến đây mà thành ra nông nỗi này. Hết nhìn cô, Phong quay ra Thiên, đôi mắt nhuốm lửa hận, cậu hận không thể giết Thiên ngay bây giờ. Phong liền chạy đến, nhặt lấy khẩu súng dưới chân, chĩa vào Thiên, rống lên:
- Lại là mày, mày hại đời cô ấy chưa đủ hay sao? Giờ mày vui rồi chứ gì, vui vì mày đã hại chết cô ấy. Súc sinh, mày không phải là người mà._Thiên nghe những lời chửi rủa ấy nhưng cũng không lên tiếng cãi một câu. Giờ hắn cũng chẳng thiết sống nữa, cho nên căn bản hắn không cần để ý đến những lời nói đó làm gì. Thiên nhắm mắt, chờ đón viên đạn ghim vào cơ thể mình. Hắn chỉ mong Phong mau chóng kết thúc những tháng ngày đau khổ của hắn sắp tới.
- Phong, cậu làm gì thế? Còn ở đấy mà dài dòng với con người kia làm gì. Mau đưa cô ta tới bệnh viện đi._Vũ sau một lúc đứng đơ ra vì chứng kiến cảnh đó, lúc này cậu mới hét lên. Và đây là tiếng nhắc nhở có hiệu lực nhất từ tước đến giờ vì đã thức tỉnh được hai con người kia.
Nghe Vũ nhắc, cả Thiên và Phong như tỉnh ngộ. Phong vứt khẩu súng sang bên cạnh, lao đến bế Trúc lên. Cùng lúc đó, Thiên cũng đến nơi nhưng Phong không cho hắn cơ hội, cậu ta nhanh chóng bế Trúc lao vụt ra ngoài. Hôm nay bar Vân Thiên vắng tanh vì đóng cửa, cho nên bọn họ không gặp khó khăn để đưa được người ra ngoài. Phong nhanh nhẹn đưa Trúc lên xe mình và phóng vụt đi, Thiên cũng kịp thời lên xe của mình đuổi theo. Hắn biết tội lỗi của hắn đầy mình, chính hắn đã hại cả hai người con gái đó. Song song với cảm giác tội lỗi vì bắn Nguyệt là cảm giác lo sợ mất đi Trúc buộc hắn phải xuất hiện để theo dõi tình hình của hai người họ.
Còn cả lũ kia, sau khi xử lí Tú Oanh xong xuôi, chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo mọi chuyện là thế nào thì đã hốt hoảng, lũ lượt kéo nhau đến bệnh viện khi hay tin hai người con gái mệnh khổ của cả nhóm nay lại cùng nhau chuẩn bị đối mặt với Thần Chết. Rốt cuộc thì hai con người (Thiên và Kỳ) đánh nhau kiểu gì lại gây họa cho hai cô gái kia vậy? Đó là điều mà họ rất thắc mắc. Chuyện đêm nay là một chuyện kinh thiên động địa, ảnh hưởng đến cả nhà họ Lâm và Vũ gia. Bà nội bên đó tuy đã lớn tuổi nhưng cũng không chịu nổi, phải lật đật chạy đến bệnh viện. Bọn họ ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, mỗi phút mỗi giây đều như một thế kỉ.]
Không biết cảm giác của tôi lúc này là gì, tôi cứ mê man lúc tỉnh lúc mơ. Rồi tôi choàng mở mắt, đập vào mắt tôi lúc này là một khung cảnh tang tóc đến rợn gáy. Nơi đây lạnh lẽo và âm u quá, hơn nữa có chút cảm giác quen thuộc. Phải rồi, khung cảnh này tôi đã gặp trong mơ lúc Kỳ mất tích và bị Khải bắn mà. Sao tôi lại ở đây? Hay là tôi cũng đang mơ?
Tôi ngó nghiêng xung quanh như muốn tìm thêm ai đó, nơi đây lạnh lẽo và đơn độc quá. Điều này làm tôi thấy mình giống như đang đứng trước cửa địa ngục, lạnh lẽo và quá đỗi hoang tàn. Đang đứng giữa chốn mênh mông bát ngát, bỗng một người với áo choàng đen, khuôn mặt đen ngòm như không có mặt, những khớp xương tay quằn quèo đang cầm theo một chiếc lưỡi hái, và tôi chắc rằng đó là Thần Chết. Thần Chết tiến đến gần tôi, xòe đôi bàn tay lạnh ngắt của mình ra, nhắc nhở:
- Đến giờ rồi, nên đi thôi.
Phải hay không đây là một giấc mơ, nó quá đáng sợ rồi. Tuy nhiên, tôi lại cảm thấy nó không giống một giấc mơ, cảm giác này là thật. Người tôi lúc này nhẹ bẫng, lâng lâng như đang được bay. Tôi hết nhìn khung cảnh, lại nhìn về phía Thần Chết. Tôi làm sao quên cho được chuyện vừa mới xảy ra, vết đạn đó đã xuyên tim tôi, làm sao có chuyện cứu được. Cho nên tôi không có lựa chọn, chỉ có thể đi theo Thần Chết tìm về nơi mình cần về. Tôi rụt rè vươn tay ra, chuẩn bị nắm lấy tay Thần Chết thì bỗng từ đâu, một tiếng khóc oe oe xuất hiện.
Tiếng khóc đó làm tôi phân tâm, vội rụt tay lại. Tôi ngoảnh lại, cố tìm kiếm vị trí có tiếng khóc nhưng chẳng tìm thấy bóng dáng đứa bé nào. Còn Thần Chết vẫn kiên nhẫn vươn tay ra. Lần thứ hai, tôi lại tiếp tục bị phân tâm bởi tiếng khóc đó. Tiếng khóc ai oán đầy đau đớn như thể cắn nuốt trái tim tôi. Ngay lúc này, tôi mới phát hiện tiếng khóc đó là xuất phát từ trong bụng mình. Thật hoang đường, con tôi còn chưa ra đời sao tiếng khóc đã lọt ra được. Tôi trước này chưa từng tin thần thánh mà quỷ gì nhưng đến giờ, ngay cả Thần Chết còn hiện diện trước mặt thì có gì hoang đường hơn.
Tiếng khóc từ bụng tôi ngày càng to hơn, ai oán hơn. Nó khóc như đang gào thét với tôi nó cần có cuộc sống, nó muốn được nhìn thấy thế gian tươi đẹp, chứng kiến vẻ đẹp của ánh sáng mặt trời. Tôi đau lòng giữ lấy bụng, nhìn Thần Chết bối rối. Đứa bé trước tôi đã không bảo vệ tốt nó khiến nó khi vừa xuất hiện đã chết yểu, tôi không muốn tiếp tục lặp lại sai lầm. Tôi thật sự muốn cho đứa bé này một sự sống. Tôi đang rất phân vân vào lúc này.
[Trong lúc cô đang phân vân không biết lựa chọn giữa sự sống và cái chết ra sao thì hiện tại, mọi người bên ngoài phòng chờ đã vô cùng hoang mang và sốt ruột rồi. Nhìn vào trong phòng qua tấm kính trong suốt, họ thấy bác sĩ đang lôi máy kích tim ra. Trên máy đo nhịp tim, những vạch lên xuống nhấp nhô nhưng yếu ớt chứng tỏ cô sắp không xong rồi. Anh hoang mang khi nhìn thấy điều đó, lòng lo sợ tột cùng. Tay nắm chặt đến nỗi móng tay bấm vào lòng bàn tay đến bật máu, anh cũng không quan tâm, mắt cứ hướng tới phía máy đo nhịp tim. Anh đang chờ, chờ một kì tích sẽ xuất hiện.
Nhưng kì tích lại rời bỏ anh khi anh nhìn thấy một vạch thẳng kéo dài trên chiếc máy đó. Vậy là cô đã đi, đi thật rồi, thật sự rời xa anh. Mọi người lúc này cũng thấy nhưng cứ nhao nhao lên, nhốn nháo bàn tán. Người thì đi qua đi lại, người lại nói liên tục không ngừng nghỉ, còn anh, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô lìa xa anh trong tuyệt vọng.
Còn bên phòng cấp cứu của Trúc, mọi người tụ tập cũng rất đông, ai nấy đều không tránh khỏi lo lắng. Tình hình của Trúc không khá hơn Nguyệt là bao, đều ngàn cân treo sợi tóc. Trên gương mặt khắc khổ hằn những vết chân chim của hai vị phụ huynh là một sự đau đớn cùng bất lực. Họ không thể làm gì để cứu con gái của mình lúc này. Người thân của Trúc ai cũng ghét Thiên ra mặt. Đặc biệt là sau lần này, họ có thái độ khác hẳn bình thường. Họ mang thái độ gay gắt đòi phải tống cổ bằng được Thiên ra ngoài nhưng đến cuối cùng, họ đành bất lực vì Thiên cứ như một con lừa, đánh mãi không chịu đi. Cho nên, không còn cách nào khác, họ đành phải để cho Thiên theo dõi Trúc cấp cứu cùng họ.]
---------------------------------------------------------------Hết chương 142-------------------------------------------------------------
/144
|